Tô Chuyết đi ra ngoài, từ xa trông thấy hai người Lạc Vân Thiên, Quách Tử Thiện đã chen vào trong dòng người. Y vừa đi hai bước, tâm niệm chợt động, bỗng nhiên quay đầu, quả nhiên trông thấy Đoàn Lệ Hoa đang lén lén lút lút đi theo phía sau. Tô Chuyết sững sờ, nói:
- Ngươi đi theo ta làm cái gì?
Đoàn Lệ Hoa cười hì hì một tiếng, đáp:
- Sư phụ nè, đồ nhi bái ngài làm thầy cũng được mấy tháng. Nhưng mà ngài chẳng dạy cho ta cái gì cả. Hôm nay thật vất cả mới có một cơ hội, tất nhiên là ta muốn đi theo ngài rồi!
Tô Chuyết nghiêm mặt nói:
- Ta đi làm chính sự chứ không phải chơi!
Đoàn Lệ Hoa cong miệng lên, nói:
- Hừ! Lần này chẳng phải là ngài lại muốn quản chuyện của người khác sao? Người ta đường đường là Lạc Dương thần bộ, chẳng lẽ không có Tô Chuyết ngài thì không xử lý được vụ án hay sao? Nếu cũng là xen vào chuyện bao đồng, vì sao không thể mang ta theo?
Tô Chuyết nhất thời nghẹn lời, y tự nhiên không muốn nói ra ý tưởng chân thật trong lòng. Bởi vì Tô Chuyết mơ hồ có một loại dự cảm đó là thi thể được phát hiện trong rừng chỉ sợ có chút quan hệ với Vô Ngã. Con người vốn bị ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo. Nếu đã biết có một tên ác nhân ở phụ cận, vậy có phát sinh chuyện xấu thì đầu tiên sẽ liên hệ chuyện đó đến tên ác nhân này. Ở điểm này cho dù là Tô Chuyết cũng không thể ngoại lệ. Y còn chưa nghĩ ra nên từ chối nàng thế nào, Đoàn Lệ Hoa đã chạy tới phía trước.
Nàng quay đầu lại nói:
- Sư phụ nhanh lên, không thì sẽ không theo kịp thần bộ đâu!
Tô Chuyết bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải bước nhanh theo. Nơi đấy không xa Bạch Mã tự, rất nhanh hai người có thể trông thấy đỉnh vàng của ngôi chùa nơi xa. Trong đại viện Bạch Mã tự dựng lên một pho tượng Phật cao lớn chừng năm, sáu trượng. Bởi vì cách ngày tổ chức Phật hội còn có hai hôm nên bề ngoài tượng Phật được che kín một lớp tơ mỏng, không nhìn thấy chân dung tượng Phật.
Đoàn Lệ Hoa tâm tính nhảy nhót, một lúc thì bị tượng Phật cao lớn hấp dẫn, một lúc lại bị hàng quán nhỏ trên đường hấp dẫn. Tô Chuyết không nén nổi gấp gáp, nhịn không được dắt tay của nàng, tung người nhảy lên phóng qua đỉnh đầu đám người, kéo gần khoảng cách với Lạc Vân Thiên một chút.
Đoàn Lệ Hoa cười nói:
- Sư phụ rốt cục chịu dạy ta rồi sao?
Tô Chuyết thở dài, nói ra:
- Sở học của ta khá là tạp, có thể dạy cho ngươi cũng chỉ là công phu hai ba tay, suy luận thủ đoạn cùng âm mưu mánh khoé quỷ kế. Ngươi muốn học cái gì?
Đoàn Lệ Hoa không chút nghĩ ngợi, đáp:
- Đương nhiên là Hàn Tín điểm binh (*), càng nhiều càng tốt!
Tô Chuyết bất đắc dĩ lắc đầu, bỗng đưa tay che con mắt của Đoàn Lệ Hoa lại. Hai người đã xuyên qua đám người đi hóng chuyện, đi theo Lạc Vân Thiên vào trong rừng cây. Sở dĩ Tô Chuyết làm như thế bởi vì y đã nhìn thấy xác nữ mà Quách Tử Thiện nói.
Đoàn Lệ Hoa đột nhiên bị Tô Chuyết che kín con mắt, rất không được tự nhiên, dùng sức tránh thoát bàn tay Tô Chuyết, nói:
- Có cái gì mà không được nhìn...
Nhưng mà nàng vừa nhìn sang xác chết nữ kia liền không nhịn được tự nhắm chặt mắt lại.
Xác nữ nằm ngửa mặt trên đất, không một mảnh vải che thân. Nhưng mà không có ai cảm thấy lúng túng vì xác người phụ nữ trần truồng. Bởi vì thân thể xác người nữ đã gần như không còn một miếng da thịt nào có thể nhận ra được, đâu đâu cũng có vết máu. Có vết roi quật, cũng có dấu móng tay cào, dấu răng cắn. Tình cảnh hiện trường thảm thiết làm cho người ta không nhịn được ghé mắt xem.
Cho dù Tô Chuyết đã thấy qua không ít thi thể, còn là lần đầu nhìn thấy một phụ nữ có tử trạng thê thảm như vậy. Thế nên Tô Chuyết cũng không khỏi có chút cả kinh, sững sờ đứng tại chỗ. Lạc Vân Thiên sớm đã nhìn thấy y, cũng không để bụng.
Một ngỗ tác đã đang kiểm nghiệm thi thể, lúc này đứng dậy báo cáo cho Lạc Vân Thiên:
- Lạc bộ đầu, người chết là một cô gái trẻ tuổi, niên kỷ khoảng hai mươi. Nhưng do mặt mũi của nàng đã bị hủy, không còn nhìn ra hình dạng ban đầu nên không cách nào nhận được thân phận người chết. Cô gái khi còn sống đã bị dâm ô, vết thương trên thân cũng đã có trước khi chết. Vết thương trí mạng là vết đao nơi cổ họng, đã chết được năm sáu canh giờ rồi!
Lạc Vân Thiên nhẹ gật đầu, phất tay ra hiệu ngỗ tác đi nghỉ ngơi. Ông ta cúi đầu quan sát xác người phụ nữ, không hề nói gì, sắc mặt âm trầm đến dọa người. Tô Chuyết và Đoàn Lệ Hoa cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ kinh hãi ban đầu, tiến lên mấy bước.
Đoàn Lệ Hoa bỗng cởi áo ngoài của mình trùm lên trên thân vị nữ sĩ kia, tận lực che lại xác chết cô ta, vừa làm vừa nói ra:
- Nàng chung quy là phụ nữ, đàn ông các người cứ nhìn chăm chú như vậy, chẳng lẽ không biết đỏ mặt sao? Mặc dù nàng đã chết rồi, nhưng cũng có tôn nghiêm chứ!
Lạc Vân Thiên khàn cuống họng, nói:
- Vị cô nương này dạy phải, là Lạc mỗ sơ sót!
Thanh âm ông ta trầm thấp, hơn nữa lần đầu không có khí thế thần bộ.
Tô Chuyết thấy vẻ mặt của ông ta cực kỳ khó coi, có chút bí bách, mở miệng hỏi:
- Lạc bộ đầu, có gì không thoải mái sao?
Lạc Vân Thiên lắc đầu, không nói một lời. Mà Quách Tử Thiện lại thở dài, đáp:
- Vụ án này hình như có chút tương tự với đại án năm đó...
- Bản ản năm đó?
Tô Chuyết kỳ quái nói.
Quách Tử Thiện vừa mở to miệng, Lạc Vân Thiên bỗng nói:
- Lão Quách, ngươi đừng nói nữa. Việc này tuyệt đối không phải do hái hoa tặc năm đó làm!
Quách Tử Thiện gật đầu, nói:
- Đương nhiên rồi...
Tiếp theo không nói thêm lời nào nữa.
Tô Chuyết thấy thần sắc của hai người có chút cổ quái, trong lòng cũng không nhịn được nổi lên một tia nghi hoặc. Đúng lúc này, chợt nghe Đoàn Lệ Hoa nói:
- A, đây là cái gì?
Tô Chuyết cúi đầu nhìn, chỉ thấy Đoàn Lệ Hoa lấy ra một vật lấp lóe ánh bạc từ trong tay phải của xác người nữ. Vật kia lớn chừng bàn tay, có hình vòng tròn. Nàng giao vật kia cho Tô Chuyết, khóe mắt Tô Chuyết lơ đãng thoáng thấy sắc mặt của Lạc Vân Thiên hơi đổi một chút. Trong lòng Tô Chuyết cả kinh, lật qua lật lại xem xét một hồi, đột nhiên đặt cạnh hông Quách Tử Thiện so sánh.
Thì ra trên đai lưng bên hông Quách Tử Thiện cũng có một đồ vật giống như đúc, chính là vòng cài quan phục của bộ khoái. Đám người đưa mắt nhìn nhau, giống như phát hiện một sự tình khó lường, nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng.
Tô Chuyết nghi ngờ nói:
- Cái này...
Lạc Vân Thiên lớn tiếng nói:
- Tô tiên sinh, ta biết tiên sinh muốn nói gì. Nhưng những huynh đệ dưới tay ta tuyệt đối sẽ không làm ra loại sự tình này!
Tô Chuyết gật đầu, cũng không tranh luận với Lạc Vân Thiên. Y ngồi xổm người xuống, kiểm tra vết đao nơi cổ họng của cô gái một lần nữa, cau mày lại. Tiếp theo đưa tay sờ sọang mặt đất. Trong rừng lá rụng rất dày, Tô Chuyết tiện tay lật tới lật lui, lại lật ra một chồng lá khô dính đầy máu.
Đám người biến sắc, Tô Chuyết dọc theo phương hướng đầu của người phụ nữ vừa lật vừa tìm, lại tìm ra một con đường máu hình thành từ đống lá rụng dính máu. Vết máu kéo thẳng về sâu trong khu rừng, cây cối nơi đó càng thêm thô to cao lớn, gần như che khuất ánh mặt trời.
Tô Chuyết đứng trên đất trống giữa mấy cây đại thụ, thở dài:
- Xem ra đây mới thật sự là hiện trường phát sinh vụ án!
Lạc Vân Thiên gật đầu, nặng nề “Ừm” một tiếng. Đoàn Lệ Hoa nhìn thấy trên đống lá cây bị Tô Chuyết lật lên dính đầy máu đỏ sậm, trên thân cây xung quanh cũng tung téo những chấm máu, nhìn thấy mà giật mình. Nàng mới chợt hiểu ra nhưng lại cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi:
- Sư phụ, vì sao hiện trường phát sinh vụ án ở chỗ này mà thi thể lại ở ngoài hàng chục bước chứ? Chẳng lẽ hung thủ giết người xong sau đó cố tình kéo thi thể qua đó sao?
Tô Chuyết gật đầu, đáp:
- Ngoại trừ hung thủ ra, ta không nghĩ được còn ai có thể vận chuyển thi thể.
Đoàn Lệ Hoa lại hỏi:
- Nhưng mà như vậy chẳng phải là rất kỳ quái hay sao? Nếu như là ta giết người, ta hận không thể giấu diếm thi thể càng bí ẩn càng tốt, tốt nhất là không cần ai phát hiện. Hơn nữa ở đây lá khô dày như vậy, muốn giấu một cái xác cũng rất dễ. Vì sao hung thủ không ẩn tàng thi thể ở chỗ này mà ngược lại kéo tới bên đó đây?
Tô Chuyết gật đầu đáp:
- Đây chính là chỗ mấu chốt của bản án. Tên hung thủ này căn bản không muốn che dấu tội ác, trái lại hi vọng người khác có thể nhanh chóng phát hiện thi thể!
(*) Hàn Tín điểm binh:
Truyền thuyết Hàn Tín điểm binh lưu truyền từ dân gian Hoài An. Thường kèm theo càng nhiều càng có lợi. Ngụ ý càng nhiều càng tốt.
Lưu Bang hỏi Hàn Tín: “Ngươi cảm thấy ta có thể mang bao nhiêu binh?
Hàn Tín: “Nhiều nhất mười vạn.”
Lưu Bang khó hiểu hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Hàn Tín tự hào mà nói: “Càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng có lợi chứ sao!
Lưu Bang nửa đùa nửa nghiêm túc: “Vậy ta chẳng phải là đánh không lại ngươi rồi?
Hàn Tín nói: “Không, chủ công là nhân tài khống chế tướng quân mà không phải là khống chế binh lính, mà các tướng sĩ là binh lính được chuyên môn huấn luyện.”
(chưa xong còn tiếp.)