Giang Hồ Trái (Món Nợ Giang Hồ)

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG 24

Hắn nói như vậy, là muốn nhắc tới những việc khi hai người ở dưới vách núi, người này trừ bỏ luyện võ liền không có việc gì khác để làm, chỉ có ôm bộ dáng giáo chủ mà ngẩn người, ngay cả những trò chơi bình thường mà mọi hài tử ở nông thôn đều có thể chơi cũng chưa từng được chơi, thật đáng thương. Hiện giờ hắn không còn trói buộc bởi ngôi vị giáo chủ, cũng nên hưởng chút lạc thú của phàm nhân đi, miễn cho hắn nhàn rỗi liền đi trêu cợt gây tai họa cho người khác.

Tiền giáo chủ nghe xong lời này, đầu tiên thần sắc bị kiềm hãm, sau đó từ chối cho ý kiến “Ngô” một tiếng, bước tới trước để sát mặt vào hỏi: “Chỉ có cái này? Còn gì nữa?”

Còn có? Đây là ngại ít sao? “Nếu không thì sẽ dạy ngươi thả diều giấy? Đến lúc đó còn có thể đi hội chùa, khi đó có nhiều thứ rất hảo ngoạn. Ngươi cũng có thể tìm chuyện để làm, tỷ như ta thời điểm nhàn hạ thì thích trồng chút hoa cỏ và vân vân. . . . . .” Tả Ký càng nói càng cảm thấy có tư vị, đây mới là sống chứ, đả đả sát sát thì tính cái gì!

“Sẽ không có, cái này sao. . . . . .” Tiền giáo chủ đại nhân rốt cục chờ đến không kiên nhẫn, a ô một ngụm, lại cắn xuống. Tả Ký còn đang thật sự nghiêm túc đưa ví dụ, bất ngờ không kịp phòng, bị vừa vặn lấp miệng.

Bị gặm hai khẩu, lại bị buông ra, trừng mắt nhìn người phía trước ngay cả hơi thở cũng nghe thấy, Tả Ký lúc này mới phục hồi tinh thần lại, sau đó thẹn quá thành giận: “Ngươi cả ngày đều suy nghĩ cái gì a!” Người này quả nhiên là nhàm chán cực kỳ, nghĩ tới cái gì đâu đâu.

“Rốt cuộc có hay không?” Lục Hành Đại thẳng lưng, nhìn không ra mặt đỏ hay không đỏ.

“Ngươi có đi hay không!” Tả Ký cảm thấy không được tự nhiên vạn phần, loại sự tình này như thế nào, sao lại nói ra dễ dàng như vậy! Người này cũng không biết xấu hổ sao? Hai người bọn họ cũng không phải là thân bằng cố giao, đồng ý rước một cái tai họa như vậy đến nhà ở, tự nhiên là đối xử với hắn không giống với người khác rồi, phải có cái gì cũng đều để thuận theo tự nhiên đi, người này còn muốn cố tình hỏi một chút mới được hay sao!

Càng nghĩ càng cảm thấy được chính mình có lý, Tả Ký can đảm cũng tăng lên, không để ý tới người đang cương bất động trước mắt, chuyển tới bên giường, ngủ! Này đều là giờ nào rồi, nếu không nghỉ ngơi trời sẽ sáng mất.

Thoát áo ngoài nằm xuống, mặt hướng vào bên trong ngốc tiếp, chợt nghe tiếng bước chân đi vào bên giường, sau đó trên lưng bị người dùng ngón tay chọc chọc. Tả Ký cũng không quay đầu lại, chỉ hướng phía trong nhích vào. Sau đó người nọ cởi giày, trèo lên giường, nằm ở bên người chính mình, sau đó nữa thì không một tiếng động.

Tả Ký lại ngây người một hồi, vẫn là nhịn không được xoay người qua. Mới vừa rồi ngọn đèn dầu đã được dập tắt, chỉ có một chút ánh sáng nhạt ngoài hành lang soi vào. Bên người, người này nhắm mắt nằm, gương mặt ngày thường như vậy mà lúc này lại có vẻ im lặng mà nhu hòa. Hắn do dự, vươn tay đến, cầm bàn tay người nọ đặt ở bên cạnh người.

Vừa nắm lấy, đã bị đối phương thi lực nắm lại, hai tay mười ngón cài vào nhau. Tái ngẩng đầu đánh giá, thấy người này mắt vẫn nhắm như trước, khóe miệng lại đang dần dần cong lên. Tả Ký “Thiết” một tiếng, cũng không buông tay ra, cứ như vậy tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt ngủ.

Một đêm mộng đẹp.

Ngày hôm sau thức dậy, Tả Ký vốn tưởng rằng như vậy là có thể về nhà trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn. Ai ngờ Lục Hành Đại lại vẫn như cũ cố ý muốn đi ma giáo tổng đàn. Tả Ký bật người liền tỉnh ngủ: “Ngươi muốn làm gì, không phải nói không muốn làm giáo chủ gì đó sao? Hay là muốn đi báo thù? Người ta lại không thật sự hại ngươi, còn so đo việc này để làm chi. Cái gì? Ta thì được phép so đo mấy gian phòng ở bị phá, còn ngươi không được so đo bị ám toán? Không phòng ở thì ngươi ở đâu? Hảo hảo hảo, ngươi đi đi, ta tự về nhà.”

Nói là nói như vậy, Tả Ký cuối cùng vẫn phải thành thành thật thật đi theo đến ma giáo. Tiền giáo chủ đại nhân nói, nếu hai người đi, này nên gọi là đi thăm vùng đất xưa, chỉ một người đi, kia mới gọi là trả thù.

Lẽ ra trên vách núi là chỗ họ Lục từ nhỏ ngốc đến lớn, vị trí giáo chủ kia cũng đã ngây người nhiều năm, có không yên lòng cũng đã là quá khứ. Chẳng qua là hiện tại không giống như bình thường nữa, Lục Hành Đại này, ở trong truyền thuyết giang hồ chính là đã chết, hắn lớn như vậy lại đỉnh đạc chạy ở trên đường lớn, vạn nhất bị người giang hồ nào thấy, trở lại phao tin chắc chắn không thoát khỏi phiền phức đi?

Xuất phát từ thiên tính của nhân dân lao động, Tả Ký không mướn xe ngựa hay cỗ kiệu linh tinh thay cho đi bộ. Chỉ tìm một cái mũ cho Lục Hành Đại mang, kết quả bị lạnh lùng cự tuyệt. Tả Ký không có biện pháp, cũng chỉ mau chóng chạy đi, tận lực mang theo họ Lục tiêu sái ven đường. Tận lực nói ít nhất, ít dẫn nhân chú mục. Bởi vậy chạy nửa ngày, Tả Ký một câu cũng chưa nói.

Lúc hai người đang nghỉ chân, Lục Hành Đại nhịn không được hỏi hắn, không muốn đi tổng đàn như vậy sao? Tả Ký mắt nhìn tả hữu mới thấp giọng trả lời: “Ta là sợ hãi có người nhận ra ngươi.”

Tiền giáo chủ đại nhân cười nhạo ra tiếng: “Ngươi xem ta hiện nay giống như trước đây?”

Tả Ký cao thấp đánh giá hắn vài lần, nhuyễn quan bó buộc tóc, áo màu xanh biếc, giày trắng. Y phục cùng ban đầu là bạch y khoác ngoài, bội ngọc chiết phiến hoá trang bất đồng, nhưng động lòng người còn không phải người kia sao? Vì thế đáp: “Không có gì bất đồng.”

Lục Hành Đại không trả lời hắn, giơ tay lên, kêu *** tiểu nhị đang bận rộn tới: “Chủ quán!” Đợi tiểu nhị đi tới nhận tiền, liền tiếp tục nói: “Hỏi thăm chút chuyện, ngươi hiểu được hình dáng nguyên ma giáo giáo chủ như thế nào?”

Tiểu nhị kia được phần thưởng, tự nhiên tận tâm: “Ngài xem như hỏi đúng người rồi, muốn nói người khác, ta chỉ có thể cùng ngài nói đại khái, còn Lục ma đầu này, tiểu nhân là chính mắt gặp qua.” Xem xét hai vị trước mắt, một người khiếp sợ một người gật đầu, nói càng đắc ý: “Ngày đó trên tru ma đại hội, ta cũng trà trộn vào xem náo nhiệt! Ma đầu kia một thân áo trắng, ánh mắt như điện, võ công rất là cao. Bên cạnh lại thường có một hộ pháp đi theo, rất gây chú ý! Bất quá kiêu ngạo đi chăng nữa còn không phải trong ổ chăn phản đấu mà chết sao? Tiểu nhân còn mới vừa thám thính được một ít chuyện giang hồ mới xuất hiện, hai vị khách quan có thể có hứng thú?”

Từ chối ý đồ muốn vòi thêm tiền của tiểu nhị, tiền giáo chủ đại nhân quay đầu: “Như thế nào?”

Tả Ký nghẹn họng nhìn trân trối: “Tại sao có thể như vậy?”

Lục Hành Đại thản nhiên thở dài: “Giang hồ hỗn tạp này, muốn cho người khác nhớ kỹ, dù sao cũng phải có điểm đặc sắc mới thành. Nếu không sẽ không có nhiều người giang hồ hình thù kỳ quái như vậy. Một khi đã cải trang, trừ phi là quen biết, nếu không làm sao biết được ai là ai. Huống chi ta tướng mạo bình thường, cũng không có mấy bằng hữu cừu nhân.” Nói đến chỗ này ánh mắt vừa chuyển, “Cũng chính là ngươi, mới cảm thấy được ta cùng người bên ngoài bất đồng đi?”

Tả Ký thình lình bị sặc: “Ai, ai cảm thấy được ngươi. . . . . .” Khụ hai tiếng, rốt cục vẫn là không đem nói cho hết lời. Không nghĩ mới vừa ngẩng đầu lên, chợt nghe hắn chậm rì rì rồi nói tiếp: “Ta cũng thấy được ngươi dễ làm người khác chú ý.”

Cái này Tả Ký sặc thực sự, ho vài ngụm lớn, đến mức mặt đỏ bừng mới hết. Người này làm sao học những câu nói hoa hoa này? Trước kia còn ngốc như hài tử a.

Kinh một phen này, khi trở lên đường, Tả Ký có chút yên tâm. Hai người đi một chút nói một chút, thật cũng thích ý. Tả Ký hỏi hắn vì sao không thể không đi tổng đàn một chuyến. Lục Hành Đại kỳ quái liếc mắt một cái xem xét hắn: “Ngươi không hiếu kỳ ta là như thế nào mất tích? Thạch Thành Bích như thế nào lên làm giáo chủ? Lúc trước ta cùng huynh đệ hai người trúng chính là độc gì? Phải biết rằng đây chính là chuyện không biết có bao nhiêu người giang hồ tốn không ít tiền mà không có chỗ để hỏi thăm.”

Tả Ký cũng ngạc nhiên nói: “Chuyện của ngươi, nếu ngươi nguyện ý tự nhiên cùng với ta nói, chuyện người khác ta phải biết làm cái gì?”

Tiền giáo chủ đại nhân lắc lắc đầu, không hề phản ứng lại tên nông dân này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.