Cả hai người đều im lặng, câu chuyện kết thúc không mấy vui vẻ, buổi tối khi đi ngủ, Quý Thu Hàn muốn đuổi người kia ra ngoài, nhưng lại nhìn thấy bàn tay còn đang quấn băng trắng của Giang Trạm. Dù cho Ngụy Vi có khâu vết thương giỏi như thế nào đi chăng nữa thì vết thương vẫn sẽ bị chảy máu. Sau khi hết thuốc tê rồi, lúc đi ngủ vẫn sẽ cảm thấy đau.
Cậu mấp máy môi, nhưng không nói gì nữa cả.
Giang Trạm nằm bên cạnh cậu, hình như đã ngủ say rồi, Quý Thu Hàn quay người, chỉ để lại cho anh một cái gáy trăng trắng.
Có lẽ là do ban đêm quá yên tĩnh, vết thương ở sau lưng vừa bôi thuốc xong nhưng còn cảm thấy đau, đến tận hai giờ sáng, Quý Thu Hàn vẫn không thể nào ngủ nổi, trong đại não của cậu lần lượt hiện lên ký ức của mấy ngày gần đây, rồi cả chuyện trước kia nữa, chúng như một mớ hỗn độn, rối như tơ vò.
Một lúc sau, Quý Thu Hàn đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của người bên cạnh, sau đó, một cơ thể ấm áp dán lên người cậu, bàn tay to ôm lấy eo cậu, hơi thở của Giang Trạm lập tức phủ lên lưng Quý Thu Hàn:
“...Anh thật sự không biết phải làm thế nào với em nữa...”
“...Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh chỉ ước em làm cảnh sát hộ tịch(1), chỉ cần làm việc ở trong Cục Công an là được. Nhưng em lại nói với anh, em vẫn làm cảnh sát hình sự(2), anh biết em rất muốn làm chức vụ này... nhưng sự việc lần trước khiến anh rất sợ hãi, mấy hôm sau đến gặp em thêm mấy lần, lần nào cũng dọa anh thót tim.”
Giọng của Giang Trạm rất trầm thấp, thật đúng là sự dịu dàng chết người mà.
“Hơn nữa, ở trong mắt em, anh là người không tôn trọng em đến vậy sao?”
Trong bóng tối, người đàn ôn dùng ngón tay, gõ nhẹ lên vầng trán mịn màng của Quý Thu Hàn, sức lực không nhiều, nhưng giống như đang muốn gõ tỉnh cậu.
“Bọn họ chỉ đi theo trong khoảng thời gian riêng tư của em, không liên quan đến Cục, đến công việc, chỉ đi theo em lúc em không làm nhiệm vụ thôi. Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà anh có thể làm. Em cũng không nghĩ thử xem, nếu em chịu ngoan ngoãn một chút, liệu mọi chuyện có xảy ra như lúc em vội vàng lao lên như ngày hôm đó hay không?”
Quý Thu Hàn rũ mắt, không nói gì, cậu chỉ biết từ khi tiếp nhận vụ án bắt cóc trẻ em lừa bán xuyên tỉnh, từ khi xuất hiện khuôn mặt tương tự như trong trí nhớ, cậu càng trở nên tê liệt với mọi thứ xung quanh rồi thôi.
Ký ức Quý Thu Hàn đã quên, như một con rắn đang vặn mình bò trườn ra khỏi hang ổ của nó, nhai nuốt, ngấu nghiến cậu, khiến cậu cảm thấy vô cùng bất an.
Giang Trạm nhẹ nhàng hôn lên cái cổ ấm áp trắng ngần của cậu, đó là nơi mà anh mê mẩn, lưu luyến nhất, Quý Thu Hàn nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Thu Hàn, anh sẽ cố gắng tôn trọng nghề nghiệp của em, cảm nhận của em, anh sẵn sàng kiềm chế lại tính cách nóng nảy của mình, thậm chí là cả những việc làm đó nữa. Em là cảnh sát của bọn họ, nhưng em cũng là người yêu của anh, anh không muốn yêu em qua loa mà thôi, cho nên, đừng làm anh lo lắng nữa, được không?”
Rõ ràng nhịp thở của Giang Trạm vô cùng nóng bỏng và gấp gáp, nhưng chẳng hiểu sao Quý Thu Hàn lại cảm thấy sau gáy có chút lạnh lẽo, nhưng nó cũng chỉ là cảm giác thoáng qua, Giang Trạm ôm chặt lấy cơ thể mềm mại, thân hình anh dán sát cậu, anh lại trở về làm một người yêu ân cần săn sóc như xưa.
“...Bảo bối, em coi như mở một mắt nhắm một mắt làm thêm một việc tốt nữa đi, để anh quan tâm lo lắng cho em thêm nữa, có được không?”
Có lẽ chính những lời nói dịu dàng và ân cần của Giang Trạm làm cậu không còn sức chống cự lại được nữa, cả nguyên tắc và sự kiên trì của Quý Thu Hàn cũng bị đẩy đi rất xa rồi.
Cậu luôn có càm giác như mình đang đứng trong một biển sương lạnh lẽo vậy, không thể cử động, không thể quay về, sơ sẩy một chút sẽ ngã xuống và bị nó nhấn chìm. Cậu lúc đầu chỉ có một mình, nhưng dưới lớp sương mù dày đặc ấy, lại xuất hiện Giang Trạm thắp lên nguồn sáng duy nhất, giang tay về phía cậu, đợi chờ.
Kim đồng hồ treo trên tường đã chậm rãi trôi qua nửa vòng, Quý Thu Hàn nghiêng người, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi Giang Trạm.
“Ngoan,...”
Giang Trạm cúi đầu, hôn môi cậu, từ ngày bọn họ quen biết đến bây giờ, hai người đã quá hiểu nhau rồi, Giang Trạm biết Quý Thu Hàn là đang cam chịu.
Trong một mối quan hệ, sự thỏa hiệp rồi đến thấu hiểu lẫn nhau là điều bắt buộc hai người họ đều phải trải qua. Từ sự “chạy trốn” vội vàng vào ngày đầu gặp gỡ, đến sự theo đuổi quyết liệt của người đàn ông có quyền có thế hô mưa gọi gió, Giang Trạm muốn theo đuổi người trong lòng cho bằng được, mà Quý Thu Hàn đối với sự theo đuổi mãnh liệt của anh lúc đó đã từ chối gần 800 lần rồi.
Nhưng, có lẽ ở một khía cạnh nào đó, có 2 điều Quý Thu Hàn luôn không muốn thừa nhận, rằng, người đàn ông quyền lực, độc đoán này, như một ngọn lửa đỏ rực trong trời đông giá rét, khiến cậu chậm rãi cởi bỏ lớp vỏ bọc mạnh mẽ của mình từ lúc nào không hay. Và, có lẽ so với Giang Trạm, Quý Thu Hàn mới chính là người lún sâu hơn vào trong cái bể tình ái này.
Mười phút sau.
Quý Thu Hàn mở bừng mắt, bắt lấy bàn tay rõ ràng lúc trước còn đang đặt trên bụng và eo của mình, thế mà bây giờ đã di chuyển dần lên đến ngực cậu rồi.
“...Giang Trạm! Ngoài chuyện này ra, trong đầu anh không còn chuyện gì khác nữa à?! Cái tay đang làm cái quái gì thế?!”
Trong đêm tối, Giang Trạm giả vờ ho khan hai tiếng
“...Khụ...Khụ...Thói quen, thói quen thôi, tự nhiên cái tay nó lại di chuyển.”
Quý Thu Hàn vẻ mặt phẫn nộ, mới vừa cử động, lập tức phát hiện “không ổn“.
“.........”
Mẹ kiếp.
Quý Thu Hàn bực bội đẩy người kia ra, lại nghe thấy người phía sau hít sâu vì đau.
“Đè vào tay à?!”
“Không có việc gì, không có việc gì,“ nhìn thấy bộ đồ ngủ của Quý Thu Hàn bởi vì mình mà trở nên lộn xộn, lớp áo tơ lụa màu đen nhăn nhúm, mờ mờ lộ ra vòng eo và cái bụng nhỏ trắng nõn.
Giang Trạm nuốt một ngụm khí lớn, cuối cùng đành vội vàng đưa tay lên che mắt,
“...... Ngủ đi, bảo bối, em không ngủ, anh cũng không cần cái tay này nữa, thì kiểu gì đêm nay cũng có chuyện xảy ra đấy.”
- ---------------------***----------------------
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, đã thấy Dịch Khiêm làm xong bữa sáng.
Một bàn ăn phong cách phương Tây đơn giản lại tinh tế.
Bánh mỳ kẹp kiểu Pháp trông rất ngon, dao dĩa bạc xếp gọn gàng đẹp mắt, từ nguyên liệu nấu ăn đến bộ dụng cụ ăn đều không có trong nhà Quý Thu Hàn, chắc là tối hôm qua lúc Giang Trạm trở về thì tiện đường mua.
Nhìn một bàn đồ ăn này, Quý Thu Hàn phải quay đầu hết nhìn Giang Trạm lại nhìn cậu trợ lý của anh thêm mấy lần...
“Anh, anh Quý”
Dịch Khiêm đặt ba cốc sữa ấm xuống bàn, nói lời chào buổi sáng.
Việc thay đổi cách gọi từ “ngài Quý” đến “anh Quý”, có lẽ một phần cũng là do trước bữa tối ngày hôm qua. Giang Trạm nói:
“Sao lại gọi ngài Quý? Gọi anh Quý, thật sự không thể gọi là chị dâu,... nhé!”
Chờ đến lúc ăn xong bữa sáng, Quý Thu Hàn vẫn còn một ít báo cáo cần phải viết, Giang Trạm bình thường giờ này sẽ có một cuộc họp nhỏ, nhưng lại không thấy anh rời khỏi nhà. Quý Thu Hàn ngẩng đầu lên thấy Giang Trạm đang ngắm nghía gì đó, thỉnh thoảng lại đi một vòng phòng khách, có lúc anh còn kéo tấm rèm cửa ra, vừa nhìn vừa nói vài ba câu.
Nội dung đại khái là ở đây không tiện nấu ăn, hoa viên dưới tầng quá nhỏ, chó sủa ồn ào, quan hệ nhà hàng xóm bên cạnh không tốt, bốn thang máy không đủ dùng, còn mấy điều nữa cơ, nhưng Quý Thu Hàn chẳng thèm nghe nữa.
Cậu bị mấy lời phàn nàn của anh làm cho đau cả đầu:
“Hôm nay anh không có việc gì làm à? Rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Cuối cùng, cậu bị Giang Trạm vừa lừa vừa gạt ngồi lên chiếc xe Bentley của anh, đến lúc nhận ra, có gì đó không đúng lắm thì đã bị dụ chạy vào hang sói mất rồi.
Biệt thự Dung Đài của Giang Trạm nằm ở rìa Nam Sơn, bên kia bờ ánh đèn nhộn nhịp, được vây quanh bởi núi cao, biển lớn, ở nơi tấc đất tấc vàng như thành phố S này, giá đất nơi đây lại càng cao ngất ngưởng.
Dịch Khiêm đánh tay lái, tiến vào bãi đỗ xe. Mấy ngày hôm nay, trời bắt đầu chuyển lạnh, Quý Thu Hàn vừa mới xuống xe, đã bị hơi nước mát lạnh phả vào mặt.
Giang Trạm kéo cậu đi qua một khoảng sân trang nhã, có vài người hầu đang dựng thang để cắt tỉa cành cây.
“Em có thích không? Ban đầu cứ nghĩ khu Vân Gian gần đơn vị của em hơn, chờ anh trở về sẽ đến đó tìm em, ai ngờ em lại không chịu ở yên, thôi thế cũng tốt, nơi này càng yên tĩnh hơn. Lúc em chạy bộ buổi sáng có thể chạy qua con đường quanh núi, có cây xanh bao quanh, mát lắm.”
Giang Trạm quê ở thành phố A, anh cũng không ở thành phố S, bởi vì khu bất động sản ở đây sắp có mấy cái dự án lớn, nên Giang Trạm mới thường xuyên qua lại giữa hai thành phố.
Vân Gian là biệt thự mà Giang Trạm mua cho Quý Thu Hàn mấy tháng trước, mà Dung Đài cũng được anh mua cách đây ít lâu thôi, Giang Trạm biết Quý Thu Hàn thích yên tĩnh.
Quý Thu Hàn nhìn một vòng, nhận xét:
“Phong cảnh không tồi.”
Tốn trăm triệu đô mua mấy căn biệt thự cao cấp, đổi lấy được một câu khen ngợi của Quý Thu Hàn, Giang Trạm đã vô cùng hài lòng rồi, anh nói:
“...Hay em hôn anh một cái đi, anh sẽ mua cho em biệt thự càng đẹp hơn.”
Nghe anh nói cứ như đi mua mấy cái bắp cải ngoài chợ ý.
Thế mà, Giang Trạm lại nói thêm một câu:
“Bảo bối à, hay là em thử suy nghĩ một chút xem, bỏ việc ở đây, rồi trở về thành phố A với anh, được không? Phong cảnh biệt thự ở thành phố A so với ở đây đẹp hơn nhiều, anh chắn chắn em sẽ rất thích chúng.”
Quý Thu Hàn vươn tay, vỗ hai cái vào khuôn mặt đẹp trai đang tiến đến gần mình của Giang Trạm:
“Giang tổng à, anh có biết đây là hành vi hối lộ cảnh sát nhân dân không?”
“Chỉ là một ngôi nhà thôi mà, nếu có thể khiến cho anh cảnh sát đây nở nụ cười cũng đáng.”
Quý Thu Hàn nhướng mày:
“Ồ? Xem ra Giang tổng rất biết lấy lòng người ta nha.”
Đúng là tai bay vạ gió(3) mà.
Giang Trạm biết rõ những chuyện tình xảy ra trong quá khứ của mình vô cùng lộn xộn, không thể nhắc đến nó được. Nhưng mà, việc này cũng không thể trách anh. Không nói đến hiện tại, trước kia, chỉ cần cái danh “người nhà họ Giang” thôi mà số lượng người muốn leo lên giường của anh, đã có thể xếp thành một hàng dài, không phân biệt nam nữ. Hơn nữa, Giang Trạm đối với chuyện này luôn luôn cởi mở, lại còn hào phóng, là một tình nhân được người ta vô cùng thèm muốn.
Giang Trạm lẩm bẩm:
“... Lần đầu mua cho còn không ra đấy ở đi, đưa đến tận nơi rồi còn muốn mắng người ta, mình vì cái gì...?”
“Lần đầu gì cơ?!”
Quý Thu Hàn nhàn nhạt nhìn anh:
“Chẳng nhẽ, anh còn muốn đưa nó cho ai nữa?!!”
Giang Trạm vội vàng giơ tay đầu hàng:
“... Sao lại giận ngược lại anh rồi? Anh chưa nói gì cả mà...”
- -----------------------***--------------------------
Tiếp theo là những ngày dưỡng thương của Quý Thu Hàn ở biệt thự Dung Đài.
Vụ trọng án đã kết thúc, Quý Thu Hàn cuối cùng cũng được thoải mái nghỉ ngơi, nhưng Giang Trạm thì lại khá bận. Tập đoàn bất động sản Lập Giang của anh muốn đưa ra thị trường nước Mỹ, đồng thời, anh còn phải bí mật bàn bạc chuyện kinh doanh với Chu Vực và Tập đoàn đa quốc gia VK, mà thực chất đây lại là một cuộc giao dịch rửa Tiền Đen.
Nhưng số tiền cần phải rửa lên đến hàng trăm triệu nhân dân tệ, Chu Vực cũng không ở thành phố này, khiến cho Giang Trạm mấy ngày nay đã bận lại càng bận hơn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thừa dịp Giang Trạm đang ở nhà, Ngụy Vi đến thăm một lúc, lại nhìn thấy Quý Thu Hàn ở Dung Đài nên vô cùng kinh ngạc.
“...Anh Quý! Lại gặp mặt rồi...!”
Quý Thu Hàn chỉ cảm thấy khó hiểu, tại sao nhỉ, gặp cậu ở đây thì có gì lạ đâu?
Thật ra, nếu như Quý Thu Hàn biết rõ hơn về tốc độ thay người tình của Giang Trạm trong quá khứ, có lẽ cậu sẽ hiểu.
Suốt năm ngoái Ngụy Vi đều học tập ở Luân Đôn, cho nên hắn chưa bao giờ nhìn thấy Quý Thu Hàn, chỉ biết từ lần trước gặp mặt Quý Thu Hàn đã trôi qua một tháng rồi, về sau còn loáng thoáng nghe Dịch Khiêm nhắc nhở, hắn mới giật mình hét lên:
“Anh Giang sắp bị người đẹp khóa chặt rồi á?!!!”
Dịch Khiêm nhìn hắn với vẻ mặt nhìn một tên ngu ngốc nào đó:
“Anh hét to hơn đi, đến trước mặt anh Giang mà hét nhé.”
Ngụy Vi lập tức kinh hãi:
“Đừng đừng, anh tự đi là được mà.”
Trước khi đi còn đưa cho Dịch Khiêm hai chai giảm tiêu sưng dạng xịt mà hắn mang từ London về, hắn biết Dịch Khiêm cần phải dùng nhiều.
Những ngày ở Dung Đài nhìn chung khá thoải mái và dễ chịu, Quý Thu Hàn rất thích ăn đồ cay, lúc trước Giang Trạm vô tình phát hiện ra, thậm chí còn cười lớn vì sở thích và vẻ ngoài của cậu chẳng giống gì nhau cả.
Chỉ là do Quý Thu Hàn bị bệnh rối loạn dạ dày vì chế độ ăn uống không lành mạnh trong thời gian dài. Bình thường, Giang Trạm biết cậu ăn ít, nhưng đến ở Dung Đài, không biết làm thế nào anh mời về được một người đầu bếp, sáng tạo ra rất nhiều món ăn nhưng đều ra một loại hương vị na ná nhau, hơn hết chúng cũng đều rất ngon nữa, nên mỗi bữa cơm Quý Thu Hàn đều ăn thêm khá nhiều.
Tất cả đều rất tốt, nhưng chỉ ngoại trừ việc đi tắm.
Quý Thu Hàn cực kỳ thích sạch sẽ. Ngày thường, dù bận rộn công việc đến đâu đi chăng nữa, thì những bộ đồng phục của cuộc họp thường xuyên diễn ra vào buổi sáng cũng không được có nếp nhăn, còn không tìm được dù chỉ là một sợi tóc dính trên đó nữa.
Mấy ngày đầu, Giang Trạm không theo dõi cậu tắm được, khiến cho mấy vết thương cũ rách ra, rồi lại trở nên nghiêm trọng hơn. Thế nên, anh liền trực tiếp ra lệnh,... Giang Trạm sẽ lấy khăn ướt lau cho Quý Thu Hàn.
Nhưng vết thương trên tay Giang Trạm còn chưa khỏi hẳn, chính bản thân anh tắm rửa cũng không tiện, càng không nói đến việc mỗi ngày anh đều ra ngoài, không ở trong biệt thự Dung Đài.
Quý Thu Hàn cũng từng đề nghị với anh rằng, hay là nhờ một người giúp việc giúp đỡ cậu, cậu cũng không ngại, vì dù sao việc thỉnh thoảng đến spa mát-xa cũng gần giống như thế này mà.
Nhưng mà, đề nghị ấy bị Giang Trạm trực tiếp từ chối, qua một cái màn hình điện thoại, anh nghiến răng nghiến lợi nói: Em dám, trừ khi anh chết!
Vì vậy, Giang Trạm - không hề có thời gian rảnh rỗi - lại tiếp tục làm việc này. Mấy hôm anh đêm khuya mới trở về, vẻ mặt hơi khó chịu khi lau người cho cậu một chút thôi, thế mà, Quý Thu Hàn ngay lập tức ném ánh mắt lạnh lùng và ghét bỏ về phía anh, gắt:
“Cút đi! Tôi tự mình làm!”
Thế nên, có hai lần ở hành lang lúc nửa đêm, vừa mới rón ra rón rén đi vào, Giang thiếu gia đã bị người kia gầm lên giận dữ đuổi ra khỏi cửa, cộng thêm một cái chăn lông, một cái đệm, một cái gối bay ra, đập vào mặt...
Số lần như thế không nhiều lắm, nhưng kể từ ngày hôm đó trở đi, toàn bộ người làm trong biệt thự Dung Đài đối với người thanh niên mới đến kia đều vô cùng kính nể.
- ------------------------***-------------------------
- Chú Thích:
(1)Quản lý trật tự nơi công cộng, đăng ký, quản lý nhân khẩu, hộ khẩu, quản lý chứng minh nhân dân, quản lý con dấu, quản lý những người trực thuộc diện quản chế, cải tạo tại chỗ, cải tạo không giam giữ, án treo, hướng dẫn nghiệp vụ cho lực lượng cảnh sát khu vực, công an xã, bảo vệ dân phố, dân phòng v.v...
(2)Tiến hành các biện pháp trinh sát và hoạt động điều tra theo quy định của pháp luật để điều tra, khám phá tội phạm về trật tự xã hội, bảo vệ tài sản cũng như tính mạng, quyền lợi hợp pháp của công dân, giữ gìn trật tự, an toàn xã hội.
(3) Tai bay vạ gió: những tai họa, điều xấu mình không ngờ có mà tự nhiên xảy đến.
- ------------------------***-------------------------
- Tám nhảm: Ôi sao anh nào tên Trạm tôi biết cũng vừa giàu vừa đẹp thế nhỉ, lại còn siêu cưng chiều người yêu nữa. Tôi cũng muốn tìm một anh vác về nhà quá đi mất