Nỗi đắng cay nghẹn ứ trong lòng bấy nhiêu năm cuối cùng cũng có người thấu hiểu. Đàn Nhân không nhịn được rưng rưng nước mắt. “Có một vị đại sư từng dạy cho cháu một bộ khẩu quyết để ngăn cản thần linh nhập hồn, nhưng không phải lúc nào cháu cũng tập trung chú ý đề phòng được, cứ thi thoảng lại...” Càng nói càng tủi thân, cô cố ngăn cơn nức nở đang chực trào ra trong họng, chỉ hít mũi cố nén chịu.
“Đám thần linh kia thực ra không có ý xấu.” Bà nội vỗ bàn tay cô an ủi. “Năm đó bà cũng tự dưng bị chọn lựa mà không hiểu vì sao, tính ra cũng là hơn năm chục năm trước rồi.”
Khóe môi bà nội thoáng cong lên nụ cười bất đắc dĩ, nhưng lại chan chứa dịu dàng âu yếm. “Hồi đó gia đình bà cũng được tính là thế gia vọng tộc. Lần đầu tiên lên đồng, người nhà bà đều cho rằng bà phát điên, cảm thấy nhục nhã. Về sau được Sùng gia nhận nuôi, bà ở lại đó mãi tới khi gả chồng mới về lại nhà mẹ đẻ.”
Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Bao nhiêu năm tràn đầy chán chường ghét bỏ lẫn sợ hãi bản thân đều nằm lại trong tấm bùa Ngừng Nghỉ của Sùng gia. Vốn có huyết mạch của thần, Sùng gia vẫn luôn là thứ bí mật ai cũng biết trong giới tinh anh. Thể chất đặc thù của bà do đó lại được tôn trọng ở đấy. Bà từng làm vu nữ suốt mười năm ở Sùng gia, năm đó giáng lâm nhập hồn nhiều nhất chính là Tôn Đại thánh.
Thời còn làm vu nữ, lúc nào cũng luôn cảm thấy phiền não coi đây là gánh nặng. Nhưng giờ tới tuổi gần đất xa trời thế này, ngẫm lại những gì trải qua cả đời, quãng thời gian lung linh rực rỡ sắc màu nhất, ấy lại là những năm tháng từng làm vu nữ.
Bà, đã từng nỗ lực bằng khả năng trời ban cho mình mà ngăn cản vô số tai ương kiếp nạn, cứu vô số tính mạng con người. Đó là thời khắc rực rỡ xán lạn nhất trong cuộc đời bà.
Thế nhưng, ít ra bà còn được Sùng gia dạy dỗ, hướng dẫn giúp bà có thể lựa chọn lúc lên đồng hoặc từ chối lên đồng. Đứa bé này chỉ có mỗi một khẩu quyết yếu ớt để phòng thân, chắc hẳn đã phải chịu không biết bao nhiêu khổ sở!
“Năm mươi năm sau lại gặp được một vu nữ khác, quả thực là hiếm có nha!” Bà nội cười mềm mại. “Nghe nói các vu nữ chính thống như chúng ta, trăm năm mới ra một người. Giờ chưa tới trăm năm đã có người thứ hai, chẳng trách đám bạn cũ của bà hớn hở hào hứng thế. Bọn họ ai nấy cũng đều nhiệt tình quá mức cần được giải tỏa, nếu không phải họ yêu thương loài người rất nhiều thì đâu tới nỗi thế chứ?”
Đàn Nhân khẽ lau khóe mắt. “Cháu cũng không phải là ghét họ hay gì cả. Những điều bà nói cháu đều hiểu cả. Chẳng qua... chỉ là... Ngay cả Bá An cũng nghĩ cháu bị bệnh tâm thần...” Rồi cô nghẹn lại, nức nở kể lể những lần đầy bức xúc nọ...
Bà nội không nhịn được bật cười. “Ừ thằng bé cứng đầu y hệt ông nội nó, nhưng thật ra vẫn còn tốt tính lắm. Cháu nghĩ mà xem gặp phải chuyện đó, cho dù nó hiểu nhầm cháu nhưng vẫn muốn cùng cháu đối mặt giải quyết vấn đề phải không nào? Chúng thần khó mà công khai ra mặt, ai không trải qua đều khó mà tin tưởng, chưa kể nó thuộc đám 'chuyên gia y học' được huấn luyện tẩy não nữa. Mấy chục năm bà sống ở nhà họ Vương, vẫn luôn giấu kín quá khứ của mình không ai biết, một phần là vì thiên đế thông qua tấu chương ta dâng lên, cho phép ta từ chức, còn một phần cũng là nhờ năm đó Sùng gia từng dạy cho bà một chút pháp thuật phòng thân.”
Rồi bà nội bỗng thở dài. “Thời đại nay đã khác, những năm tháng hòa bình giữa thần và phàm nhân đã thành quá khứ. Loài người phải tự bước tiếp một mình trên con đường tương lai. Còn thần linh dẫu có lòng giúp đỡ, rồi cũng phải buông tay. Bà sẽ dạy cho cháu vài phép thuật nho nhỏ, nhưng việc từ chối lên đồng lúc nào hay không, vẫn là do cháu lựa chọn. À, hãy thứ lỗi cho bà già này không thể giải thích cho Bá An giúp cháu được. Nếu bà nói cho nó, e là lần sau kẻ bị đưa đi khám bệnh tâm thần sẽ thành bà mất. Bà già rồi, không chịu được việc bị đám kẻ điên ngành y lăn qua lăn lại làm phiền đâu.”
Đàn Nhân bật cười với thái độ hài hước vui tính của bà nội, cảm thấy nhẹ nhõm đi ít nhiều.
Mặc dù nói pháp thuật của Sùng gia thường là bảo mật không nên lưu truyền, đồng thời rất là phức tạp, thế nhưng Đàn Nhân vừa học đã hiểu, cũng nhờ chút phép thuật đó mà tự bảo vệ, đồng thời bình yên thông qua hàng loạt trắc nghiệm kiểm tra của các bác sĩ khoa Tâm thần.
Cho dù Bá An vẫn không yên tâm, nhưng thày giáo cũ của anh lại cười cười vẻ bí ẩn. “Bá An, có câu rằng 'trên đời này không có cái gọi là bình thường, mà chỉ có trăm ngàn kiểu điên cuồng', cậu có tin không?”
Bá An khẽ rùng mình. “... Cũng đúng ạ.”
“Thế nên, cô Hà có thể liệt vào kiểu điên cuồng tử tế giá trị nhất trong số trăm ngàn kiểu đó, cũng chính là 'bình thường' theo nghĩa rộng.” Vị giáo sư này chuyên chú nghiên cứu y học tâm thần rất nhiều năm, gần đây bỗng quay ngoắt sang học giáo lý nhà Phật. Ông vỗ nhẹ vai học trò cũ. “Làm bác sĩ phải có tầm nhìn sâu nhìn rộng nhìn xa hơn mới được.”
Bá An im lặng, rồi như hiểu như không mà gật đầu xưng dạ.
Có lẽ thày giáo anh nói đúng, còn thì cái gọi là hội chứng đa nhân cách mà Lưu nói bậy nói bạ đó, có thể ném vào sọt rác cho rồi. Đàn Nhân không bị bệnh gì cả, mà nếu có chút thói xấu, ai mà không có lúc này lúc khác chứ? Đàn Nhân chỉ là tuyến thượng thận phát triển quá đà mà thôi.
Mở ti vi mà xem, đám chính trị gia ai nấy chả có tuyến thượng thận quá mức phát triển lại còn cực kỳ khủng khiếp hơn ấy chứ? Nào là chứng mau quên, chứng vọng tưởng, chứng ảo giác nghe nhìn, chứng thích nói láo... So với cái thế gian đầy kẻ điên cuồng này, Đàn Nhân thật ra vẫn coi là rất bình thường. Còn việc cô nhất quyết dùng việc lên đồng để giải thích hiện tượng dị thường đó, chắc cũng chỉ là kết quả tự ám thị bản thân do gia đình trông coi miếu thờ cùng với việc lớn lên trong không khí xã hội cực kỳ tin tưởng tín ngưỡng dân gian của cái thôn nhỏ này mà thôi.Khi tín ngưỡng đạt tới mức điên cuồng, thường sẽ có các hiện tượng khó giải thích xuất hiện. Thí dụ như việc các giáo đồ cuồng tín đạo Cơ Đốc đôi khi có các vết bớt giống như các vết thương của Chúa Jesus trên người...
Rồi anh bỗng sực nghĩ ra... “Em hiểu rồi thưa thày.” Anh nghiêm túc cúi người chào thày giáo rồi mang Đàn Nhân về thôn Trúc Lộ.
***
“Em không theo đạo Cơ Đốc mà!” Cô bối rối. Con gái người coi miếu thần lại đến nhà thờ đạo ư? Tứ đại thiên giới trước nay ai làm việc nấy không ai đụng chạm tới ai, nhưng mà quan niệm lãnh địa rất mạnh mẽ. Đám thần linh mà cô phục vụ thuộc về thần giới phương Đông, mặc dù không thể coi là gây hấn gây sự gì nhưng mà đang yên đang lành chạy đến lãnh địa của người ta đâu có được?
“Em chỉ đi cùng, tháp tùng anh mà thôi được không?” Bá An nài nỉ. “Anh tin đạo.”
Đàn Nhân không cách nào chối từ nữa, đành phải câm nín gật đầu.
Đây có thể coi là phương pháp chữa trị bằng tôn giáo. Bá An nghĩ thầm. Cô ấy bị ngâm mình trong thứ tín ngưỡng tôn giáo dân gian đầy quái lực loạn thần quá lâu, giờ thử đi nghe lời răn của thượng đến, biết đâu sẽ có tác dụng giúp cô ấy giảm những ảo giác nghe nhìn thần phật.
Ấy là một ngày Chúa nhật, nên nhà thờ rất đông người. Trong thôn tuy có nhiều người lên đồng, có đầy rẫy miếu thần lẫn chùa thờ Phật, nhưng cũng có hẳn một nhà thờ khang trang rộng rãi. Chắc có thể coi là vạn giáo quy tông nhỉ? Mặc dù chốn này bé nhỏ nhưng lại tràn ngập bao dung các tôn giáo khác biệt.
Một thiên sứ phụ trách bảo vệ nhà thờ này suýt nữa rớt sạch hai tròng mắt khi thấy một đám thần linh phương Đông hùng hổ dắt nhau đi sau lưng một thiếu nữ nhỏ nhắn, chuẩn bị vào nhà thờ tới nơi.
“Khoan đã!” Thiên sứ hốt hoảng bay ra chặn trước cửa rồi nuốt khan cái ực. “Các ngươi... Nơi này cũng tính là địa phận quản lý của chúng ta, không thuộc quản lý của thần giới phương Đông nha! Đám thần linh các ngươi kéo bè kéo lũ đến đây...” Không phải chứ? Gần đây mình có làm gì bất thường đâu nhỉ? Không lẽ đám thần linh phương Đông kéo đến chỉ để gây sự?
Bá An khựng chân lại, bỗng nhiên có cảm giác hết muốn vào nhà thờ. Anh gãi cằm đầy nghi ngại không hiểu ra sao. Đàn Nhân thì nhìn anh đầy thương xót.
Xem ra, không nhìn thấy, không nghe thấy, không biết gì cả, ấy mới là hạnh phúc nhỉ!
“Hừ!” Tôn Đại thánh không nhịn được. “Bọn ta đã mặc cho các người muốn xây bao nhiêu văn phòng quản lý thì xây. Giờ ngươi muốn gì? Vu nữ của bọn ta chỉ là tới nghe đám cha xứ nói nhảm giảng đạo cũng không cho à? Đuổi khách à?”
“Đuổi khách hả?” Quan lão gia bắt đầu nóng máu. “Muốn đuổi cũng phải xem thanh đao Thanh Long Yển Nguyệt của ta trước đã!”
“Hì hì, Điểu đại nhân... xin lỗi nha, thấy đôi cánh bự sau lưng cậu, lão hòa thượng ta lỡ mồm.” Tế Điên trêu ghẹo với giọng nửa điên nửa khùng. “Cái nơi quản lý của nhà cậu thuộc địa bàn quản lý của tụi này đó. Ái chà ngay cả người tuần tra quản lý khu này cũng không cho vào sao?”
Thiên sứ bảo vệ nhà thờ bị đám thần linh phương Đông đầy mặt viết hai chữ lưu manh này xả cho một tràng khiến ngài tức giận phát điên lên được. “Không cho thì đã sao? Mấy người muốn gì? Du côn tới thu phí bảo kê hả? Mấy người làm như chỗ này không có vương pháp phải không?”
“Có vương pháp cơ mà là vương pháp nhà ai, có ngon thì ra đây nói chuyện tử tế xem nào!” Tôn Đại thánh nóng tính đập gậy Kim Cô lên đất cái rầm.
Rồi nha rồi nha, mang hẳn hàng nóng hàng lạnh ra luôn hả. “Làm như thần giới phương Tây bọn ta sợ đám côn đồ thần giới phương Đông vậy á? Muốn chơi 'hàng nóng' chứ gì? Thích thì chiều liều thì chiến nhé! Cho đám cắc ké bọn bây biết sức mạnh của thần giới phương Tây là gì!”
Roạt một cái, bầy thiên sứ bảo hộ nhà thờ xông ra cả đàn, nào cầm thánh cung, nào cầm ngân thương, ánh đao bóng kiếm loang loáng, rầm rạp chực lao vào chiến đấu.
Rồi là đang trình diễn phim mới “Người trong giang hồ phần XX: Thần giới oánh lộn” phải hông? (Người trong giang hồ, series phim còn có tên Cổ Hoặc Tử, đạo diễn Lưu Vĩ Cường, khá nổi tiếng)
Chưa nói đến hai phe thần linh gườm ghè nhìn nhau chỉ chờ một dấu hiệu là bùng nổ cuộc chiến, thái độ chống cự của phe thiên sứ bảo hộ nhà thờ cũng khiến cho tất cả những người đang muốn bước qua cửa nhà thở đều như bị cái chắn vô hình ngăn bước chân, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau. Ô hay lạ nhỉ rõ ràng cửa nhà thờ vẫn đang rộng mở mà sao ta kiểu gì cũng không thể/không muốn bước vào?
Đàn Nhân chán nản ôm trán, thấy thái dương mình bắt đầu âm ỉ đau. Cô lặng lẽ bấm quyết tung bùa “cự thần” dù chưa quá quen thuộc, rồi ra ngăn giữa hai phe, giọng gấp rút vội vã. “Dừng ngay dừng ngay, không có chuyện gì cả, chỉ là tôi muốn vào xem lễ thôi mà! Đại Thánh ngài làm ơi thu gậy Kim Cô lại giùm có được không cẩn thận đập vào chân lại đau! Quan gia gia, đao Yển Nguyệt nặng lắm, ngài cũng có tuổi rồi đừng tự làm khổ mình nữa. Rồi rồi con biết rồi bẩm sư phụ Tế Điên đừng nóng đừng nóng, hạ hỏa hạ hỏa...” Cô vừa dỗ vừa đe dọa, cuối cùng cũng khuyên nhủ được đám thần linh ăn no rảnh hơi phá rối thích đánh lộn tầm bậy này.
“Thiên sứ đại nhân, thật sự đó chúng tôi không hề có ý xấu. Tôi thật sự chỉ muốn vào xem lễ thôi nha...” Cô dở khóc dở mếu...
Thấy càng lúc càng nhiều người bị ngăn lại ngoài cửa, các thiên sứ bảo hộ nửa tin nửa ngờ buông tay cho phép mọi người đi vào. Lại nói, người thiếu nữ trước mặt họ có thể chất khá hiếm thấy, trong trẻo, tĩnh lặng. Thậm chí chỉ nhìn cô thôi cũng cảm giác thư thái hơn nhiều.
Trong cái trần gian lúc nhúc đục ngầu xám ngoét đông người khiến người ta khó mà chịu nổi, có một người như thế thì làm sao trách được đám lưu manh phương Đông này tích cực tranh cãi bảo vệ tóm chặt cô gái này không buông. Thậm chí ngay cả thiên sứ ngài cũng muốn có một vu nữ đáng yêu như thế.
Cô ấy muốn vào xem lễ. Biết đâu lại có thể khiến linh hồn trong trẻo ấy được Chúa trời bao bọc che chở, không để yên cho đám lưu manh phương Đông càn rỡ dạy cho thói hư tật xấu...
“Hoan nghênh cô, người em gái thân thương.” Thiên sứ bảo hộ lập tức khoác lên vẻ mặt hiền hòa nhất thiện lành nhất của mình. “Hi vọng sau khi lắng nghe lời răn lời dạy của bậc Chúa trời, cô sẽ tìm được con đường chính xác tới thiên đàng.”
Thái độ chống cự được thu lại, mọi người bị ngăn ngoài cửa bỗng nhiên cảm thấy lại có thể đi vào nhà thờ. Đàn Nhân vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua là đi xem lễ, lễ còn chưa bắt đầu mà cô đã thấy mệt mỏi cả tâm hồn lẫn thể xác là sao...
Chờ cô ngồi vào chỗ của mình, đám thần linh kia cũng chen chúc ló đầu nhìn qua cửa nhìn chằm chằm như giám thị.
“Bọn chết tiệt, toàn dụ dỗ người ta sùng bái!”
“Nhìn đám người chim này rõ ngứa mắt, còn may mà chúng ta đi theo coi chừng. Nhìn xem nhìn xem, cái dáng tham lam của chúng nó kìa!”
“Tiểu Nhân Nhi là vu nữ của riêng chúng ta, không thể nhường nhịn!”
Thiên sứ bảo hộ cười lạnh. “Được hào quang thiên chúa nhân từ che chở, còn hơn là bị đám lưu manh các người làm bậy làm bạ!”
“Ngươi nói cái qué gì thế hả? Trên địa bàn của chúng ta mà dám huênh hoang như thế!”
“Đây là nơi quản lý của bọn ta! Luật pháp của thần giới phương Đông các người không thể áp dụng ở đây! Thì sao nào?”
“Được lắm được lắm, không thấy quan tài chưa đổ lệ, không đánh thì các người không biết ai mới là đầu lĩnh ở đây đúng không?”
Trong quá trình làm lễ, Đàn Nhân chắp tay, cúi gằm đầu xuống thấp nhất có thể. Bởi vì trên đầu cô, loang loáng rậm rạp vô vàn tia sáng rực rỡ khủng bố như sấm vang chớp giật, do đám thần linh hai bên Đông Tây mà không người thường nào nhìn thấy đang đánh nhau chí chóe gây ra.
Hóa ra không phải chỉ có thần linh phương Đông mới ăn no rửng mỡ thích đánh nhau, rảnh hơi tới độ bắt chấy cắn đôi, mà đám thần linh phương Tây cũng chẳng khác gì. Đám thần dân trăm họ tin vào mớ thần linh này đúng là xui tận mạng.
Cô thầm thở dài, bỗng nhiên rất rất hâm mộ người khác vô tri không hay biết, không nhìn thấy.
Cô cũng muốn không thể nhìn thấy đám dở hơi kia trên đầu nha ~~