CHƯƠNG 6. VẾT THƯƠNG
Nịnh nhi…
Đưa tay vẫy tan sương khói Giang Nam, Ly Ương đứng ở đầu cầu, nhìn anh mỉm cười, Ly Ương vẫn hay mỉm cười nhìn anh như vậy, thay cho cả mẹ và cha. Ly Ương, cậu cứ cười như thế, tôi không muốn phải xa rời, nhưng, Ly Ương, cậu là của phụ hoàng, cười với tôi có phải chỉ vì tôi là con trai của phụ hoàng hay không? Trên thế gian này, cậu hiểu được một người, liền một lòng đến gần người ấy, không cần biết liệu có thể thành hiện thực. Ly Ương, Ly Ương, nếu như tôi không phải là con trai phụ hoàng, cậu còn có thể nào thích tôi như vậy không? Đáp án có phải nhất định sẽ là không?
Phải, bởi vì con là con trai của Thiên Dương, là con trai của Tích Nhan, cho nên cả đời sẽ cô đơn, bọn họ đều có người để một lòng gìn giữ, nhưng những người đó đều đã chết, cho nên họ chỉ có thể giả vờ rằng chính mình cũng đã chết, cho nên họ không còn sức lực mà yêu thương con. Nịnh nhi, bọn họ là những con người buồn thương nhất trên thế gian, còn buồn thương hơn cả cậu. Cậu ít nhất còn có thể trông thấy người mình yêu dấu, người đã chết vĩnh viễn không thể thắng người còn sống. Cậu còn có thể ôm chặt lấy cánh tay kia, cho dù phải biến thành một kẻ khác thường… Thực ra, cậu không hề buồn thương. Có thể nhìn thấy nhau, thì còn gì không thỏa mãn? Ly Ương cười, vẫn dịu dàng như vậy.
Nhưng lòng tôi đau quá, tôi hôn cậu ấy, và nghe lòng đau đớn quá, tôi rốt cuộc vẫn phải tiếp tục bước lên cao ư? Từng bước từng bước, đến chỗ cao không ai chạm được, lúc đó, tôi cũng chỉ còn lại một mình. Ly Ương, bởi vì cậu muốn tôi đến đó, tôi đã nghĩ, tôi phải đi, nhưng có thực sự đến đó là tốt nhất? Nhìn thế giới bằng cái nhìn từ trên cao, có thực sự là đủ để không bị tổn thương? Vậy vì sao ánh nhìn phụ hoàng vẫn luôn buồn đau như thế? Ly Ương, nếu cha không ở nơi cao ấy, chắc ông sẽ đến yêu thương cậu. Tôi, tôi cũng bởi một lần đầu tiên, vì gặp cậu ấy, liền nhận ra, chỉ có một mình chính là chuyện buồn đau nhất. Vĩnh viễn một mình, thực sự sẽ không ai làm tổn thương…
Vậy thì chỉ còn lại mình tự tổn thương mình thôi, Nịnh nhi, tự mình tổn thương, đó là nỗi đau đớn nhất, giống như con hiện tại vậy, nhưng ít ra, sẽ không ai biết, vậy nên cũng có thể vờ như chính mình cũng không biết… Nịnh nhi, Giang Nam, là để cho con hiểu, những nỗi đớn đau có thể lành, con bước một bước lên trên, Giang Nam sẽ cách xa con thêm một bước. Người ở đầu cầu, sẽ không quay đầu nhìn lại, nhìn không rõ mắt môi nhau, giống như không tồn tại… Con có biết, vì sao lần ủ Lan Hoa Nhưỡng cuối cùng của cậu lại thành công? Khi đó cậu biết, năm ấy cậu phải ra đi, rời ra người ấy, từ đấy không còn buồn đau nữa. Nhưng cậu muốn để lại một thứ để người kia nhớ đến cậu, dù cho chỉ một lần, từ đó về sau, sẽ không còn ai có thể tổn thương cậu nữa, nhưng cũng đồng thời thật dễ dàng tổn thương người kia, đó là một vết thương không thể nào khép miệng. Đó là trừng phạt của cậu. Nịnh nhi, cho nên chỉ cần con đi về phía trước, con sẽ không còn tổn thương…
Ly Ương cười, quay đầu, Thiên Nịnh phát hiện anh đang đứng ngoài bức họa Giang Nam, vẫn chưa vào trong.
Chủ tử, ngài đã tỉnh? Thanh âm Tiểu Đậu Tử vang lên rất rõ. Thiên Nịnh mở mắt, nhìn thấy đỉnh màn màu xám của khách ***. Là Nhị hoàng tử? Thiên Nịnh lạnh lẽo hỏi. Vâng, thưa chủ tử, long nhan chấn nộ, Nhị điện hạ thích sát Thái tử bất thành, đã bị đưa vào tử lao. Tiểu Đậu Tử thấy Thiên Nịnh muốn ngồi dậy, vội vàng chạy lại đỡ anh. Bản cung, bản cung ngủ đã mấy ngày rồi? Thiên Nịnh nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, đưa tay che mắt. Tiểu Đậu Tử đến bên cửa, đóng lại. Chủ tử, ngài có thoải mái chưa? Nô tài đi gọi thái y đến xem thử?
Ngày thứ chín? Ngày mai rồi sao? Thiên Nịnh cười nhợt nhạt, ngày mai, công tử Lạc gia…
Lạc công tử không sao, nhưng chủ tử, ngài cũng thật bất cẩn, cư nhiên vì cứu Lạc công tử… May mắn Hoàng thượng phái thị vệ ám hộ, bằng không… Mắt Tiểu Đậu Tử đỏ quạch, rõ ràng vì đã mấy ngày không được ngủ đủ giấc. Thiên Nịnh khẽ thở dài, anh quả nhiên là điên mất rồi, đáng ra nên lấy Thiên Biên làm khiên đỡ, kết quả lại thành mình đưa thân chặn ám tiễn bắn về phía cậu ta… Lúc đó, trong lòng đã nghĩ gì? Nghĩ rằng nếu anh chết đi, liệu có ai khóc anh không? Lúc tỉnh lại, cậu ta cũng đi mất, cậu ta phải chuẩn bị hôn lễ ngày mai. Cậu ta trốn khỏi nhà, nhưng cậu ta phải trở về, cũng giống như anh vậy, phải trở về thôi. Cậu nhất định sẽ ở lại Giang Nam, anh nhất định sẽ về lại kinh thành, cách nhau biết mấy chân trời. Anh và phụ hoàng đều đoán Nhị hoàng tử sẽ thừa cơ ám sát mưu cầu hoàng vị. Nên thái y và thị vệ đều âm thầm đi theo, chỉ không đoán được, anh tìm thấy một tấm mộc, tấm mộc lại biến thành vướng chân.
Thiên Biên, Thiên Biên, cậu muốn tôi phải làm sao? Vết thương trên người cậu, có lẽ sẽ không lành được?
Chủ tử, đây là Lạc công tử sai người đưa tới. Tiểu Đậu Tử đem vò rượu trên bàn qua, Nói là đã hứa với chủ tử…
Một vò Lan Hoa Nhưỡng, chỉ là, đã từng nói sẽ cùng uống với nhau. Thiên Nịnh khẽ cười.
Phải rồi chủ tử, còn có vị cô nương tên gọi Cẩm Chức đợi ngài tỉnh đã mấy ngày…
Cẩm Chức chậm rãi đi vào cửa, thấy Thiên Nịnh ngồi ở bên giường, liền nhẹ nhàng hạ bái, Dân nữ bái kiến Thái tử điện hạ. Thiên Nịnh thoáng kinh ngạc, nhưng anh vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, Đứng lên đi. Quay sang Tiểu Đậu Tử sai, Ban tọa.
Điện hạ nhất định sẽ nghĩ làm thế nào dân nữ biết thân phận ngài. Cẩm Chức cười, Hôm đó, y phục Thái tử mặc trên người, là do chính tay dân nữ thêu, năm trước tiến cống vào cung. Thiên Nịnh cười, bộ áo kia cũng là bộ áo ta thích nhất. Nhưng áo điện hạ ngài thích nhất vẫn nên là long bào. Cẩm Chức nói.
To gan! Thiên Nịnh quát lớn, Cẩm Chức vẫn không hề đổi sắc mặt. Điện hạ, ngài vẫn muốn về hoàng cung sao? Tiếp tục làm Thái tử của ngài làm Hoàng đế tương lai? Nên Giang Nam đối với ngài chỉ là một bức họa? Nhìn qua một lần, cảm thán một câu, sau đó đặt vào trong ký ức? Mang đi từ Giang Nam, cũng chỉ là ký ức?
Ngươi biết cái gì! Thiên Nịnh lạnh lùng nhìn Cẩm Chức, trong ánh mắt như băng có sát ý.
Thiên Biên ngày mai sẽ thành thân… Vợ chưa cưới của cậu ta là cháu gái của Giang Nam tuần phủ Địch Nhất Ngôn, là một cô gái xinh đẹp thông tuệ, họ sẽ ở cùng nhau, vui vẻ sống bên nhau, họ đi trên đường phố Giang Nam, mọi người sẽ nhìn thật ngưỡng mộ. Thiên Biên cần một người như vậy, từ lúc rất nhỏ, cậu ấy đã cần một người như vậy. Cậu ấy có lẽ từng kể cho ngài biết chuyện một người tên là Hồng Mai? Chuyện đó là giả. Lạc gia chưa từng có chức nương nào tên Hồng Mai. Thiên Biên từ nhỏ đã bị trói buộc, cậu ấy phải kế thừa Lạc gia, cậu ấy phải biết tất cả mọi thứ trên thế giới này, cậu ấy không thể giống người thường. Cho nên, cậu ấy tưởng tượng ra một người như thế, để mang cậu ấy đi khỏi thế giới đơn điệu kia. Người ấy không phải là Hồng Mai, mà là Địch Mộ Dung. Năm ấy, Thiên Biên bảy tuổi, lần đầu tiên gặp Mộ Dung, Mộ Dung nhìn thấy khăn cậu ta thêu chê xấu. Nhưng cậu ấy bảo, về sau sẽ thêu một bộ áo cưới thật đẹp cho người cậu ta thích nhất! Lúc đó, tôi ở một bên chứng kiến, tôi nghĩ, Thiên Biên cần một người như vậy. Nhưng hiện tại thì sao. Ngài có thấy cậu ấy bây giờ không? Cậu ấy không còn linh hồn nữa, cậu ấy mỗi ngày đều ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Đó là bởi vì ngài. Tôi thấy trong mắt cậu ấy có bóng một người, người đó là ngài. Nhưng như vậy không được. Ngài sẽ bảo vệ được cậu ấy sao? Ngài có thể mặc áo cưới của cậu ấy sao? Ngài có thể cho cậu ấy cả thế giới sao? Không, ngài không thể cho cậu ấy gì cả. Cho nên, tôi lấy thân phận tỷ tỷ của Lạc Thiên Biên đến cầu xin ngài, xin ngài buông tha cho Thiên Biên!
Cẩm Chức chầm chậm nói, từng từ như cứa vào tai Thiên Nịnh. Phải rồi, anh vĩnh viễn không thể mặc vào tấm áo cưới kia. Cho nên, chỉ có thể không nhìn cũng không nghe. Lòng anh đau đớn quá, đau đến mức có thể lập tức ngã xuống chết đi. Phải làm sao? Ly Ương, Ly Ương, hãy nói xem tôi phải làm sao?
Đây là thiếp mời của Lạc phủ, Cẩm Chức đặt một tấm hỉ thiếp đỏ thắm lên bàn.
Vết thương, có cảm giác đớn đau như vỡ.