Năm ấy cuối mùa đông, thời tiết lạnh cực kỳ, Tích Nhan quấn áo choàng bạch hồ Ly Ương tặng, nằm trên giường không thể động đậy, lẳng lặng chờ ngày lâm bồn vào hai ba tháng nữa.
Trong cung truyền ra Hộ bộ Thị lang, Mục Ly Ương đi lại cung đình dâm loạn cung nữ, dâm loạn hậu cung, thái hậu giận dữ, tự mình hạ một đạo ý chỉ, yêu cầu điều tra Mục Ly Ương, Hoàng đế đành nhốt y vào thiên lao, Tích Nhan nằm trên giường, sau khi nghe Thúy Bình nói, an tĩnh phân phó: Ngươi đi ra ngoài trước, để ta yên lặng một chút. Thúy Bình trù trừ một thoáng, nhưng rốt cuộc kéo cửa. Trong phòng liền truyền ra tiếng khóc nức nở khe khẽ.
Khi trời tối, trong phòng yên lặng, Tích Nhan gọi Thúy Bình vào, phân phó nàng ta tránh người khác, đi tìm Nghi quý phi đến. Nghi quý phi nhân bóng đêm vào Phong Hà cung.
Cung nữ kia một mực chắc chắn hài tử trong bụng mình là của Mục cữu gia. Mà trong cung trừ y, còn ai là có thể lui tới như thường đây? Nghi quý phi thở dài.
Không đúng, còn một người. Tích Nhan trấn định cười cười.
Muội nói là y? Nghi quý phi lấy làm kinh hãi.
Hoàng thượng du lịch Giang Nam là dẫn Thẩm đại nhân cùng đi? Kỹ viện kia cũng là Thẩm đại nhân dẫn đi? Nghi quý phi, ngài giúp ta tra xét, Thẩm đại nhân trước khi dẫn Hoàng thượng đi, có phải cũng từng đi kỹ viện kia, chuyện này nhất định phải bí mật tiến hành, tuyệt đối không thể để người thứ hai biết… Tích Nhan lẳng lặng nói, tỷ tỷ, ta phải cứu Ly Ương, hiện tại, ta chỉ tin một mình ngài…
Nghi quý phi dường như bị sự trấn định trong mắt Tích Nhan dọa, Uyển phi khinh khinh đạm đạm, nữ tử quen cùng mình chơi cờ lúc trước kia dường như không thấy nữa. Nhưng mà, nàng nói, ta chỉ tin một mình ngài, Nghi quý phi liền có chút quyết tâm xông pha khói lửa cũng phải hỗ trợ.
Nghi quý phi 10 ngày sau mang đến tin tức, chứng thực Thẩm Trạc Ý quả thật quen biết Ngọc Linh Lung, còn từng thường xuyên lui tới.
Muội muốn làm thế nào? Nghi quý phi hỏi Tích Nhan.
Ta mặc kệ bất cứ ai, ta chỉ muốn cứu Ly Ương.
Nhưng ngay vào lúc này, truyền đến cung nữ chỉ chứng Ly Ương kia treo cổ tự tử, trong bụng hoài hài tử của Ly Ương. Thái hậu lửa giận càng tăng lên, yêu cầu Hoàng đế lập tức xử tử Mục Ly Ương.
Tích Nhan nghe tin, ánh mắt lập tức ảm đạm.
Uyển phi vì đệ đệ của mình, sáng sớm đến Tây Noãn các, cầu kiến Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng lại không tuyên nàng, trời rét cóng, Uyển phi hoài thai tám chín tháng cứ quỳ ngay cửa Tây Noãn các, những một ngày một đêm, nhưng Hoàng thượng vẫn không tuyên…
Chuyện trong cung không giấu được, mọi người đều nấp xem trò hề này làm sao kết thúc.
Tích Nhan quỳ ngay cửa, cung nữ thái giám lui tới cũng luôn nhịn không được nhìn nàng một cái, nhưng Tích Nhan không để ý, trên thế giới này, phụ thân nàng quan tâm đã rời đi, đệ đệ mình để ý cũng mệnh trong sớm tối. Trời rất lạnh, may nhờ tấm áo choàng bạch hồ Ly Ương tặng, lúc không cầm cự được liền lặng lẽ đọc thơ từ Ly Ương viết, nàng biết, cửa Tây Noãn các sẽ mở. Mình sẽ quỳ mở cánh cửa kia.
Tích Nhan nhớ rất lâu trước kia, cũng là một mùa đông rét mướt, Ly Ương gây họa, bị phụ thân phạt quỳ trong viện nghĩ lại lỗi. Khi đó Ly Ương chỉ có 10 tuổi nhỉ? Hài tử bé tẹo, như bị ủy khuất, quật cường quỳ trong viện, mẫu thân khuyên nó đứng dậy, nó lại không chịu đứng dậy, quyết tâm đối chọi với phụ thân. Nửa đêm, phụ thân vẫn không nhẫn tâm, vào viện ôm Ly Ương đông lạnh nửa đêm về phòng mình.
Lần này là đến phiên mình quỳ bên ngoài, nhưng phụ thân đã mất.
Trời dần dần bắt đầu sáng, Tích Nhan toàn thân trên dưới không có mảy may cảm giác, ngay cả Chân Lam cũng không có động tĩnh gì nữa, đại khái ngủ rồi, còn có thể duy trì tư thế như vậy là vì đã quên thân thể của mình. Tích Nhan hồi ức tường tận Giang Nam của mình một lần, nàng đột nhiên nhớ ra, mình nguyên là quay về cửa sổ trang điểm, sao lại chiếu thấy cửa sổ đối phố kia chứ?
Không có cửa sổ, liền không có cửa sổ mở ra, cũng liền không có thiếu niên anh tuấn nào đập vào mặt mà đến.
Thì ra, đều là mộng cả! Tích Nhan cười cười, đúng lúc này, cửa Tây Noãn các mở ra, nàng nghe thấy Vĩnh Duyên đế hỏi, nàng đang cười gì?
Thiếp đang cười, cười bản thân mơ một giấc mơ hiếm lạ cổ quái… Tích Nhan nói.
Lúc Tích Nhan tỉnh lại, trong cung đã giăng đèn kết hoa, hóa ra tiết xuân đến rồi.
Chủ tử, ngài ngủ hơn một tháng rồi! Thúy Bình còn sợ… sợ ngài không tỉnh lại nữa… Thúy Bình lau nước mắt mà cười.
Ly Ương đâu? Tích Nhan hỏi.
Hoàng thượng khai ân, xử Mục cữu gia đến Thương Châu, vĩnh viễn không dùng.
Ồ… Tích Nhan thoáng thở phào, đột nhiên, nàng lại kêu lên, Chân Lam đâu? Chân Lam đâu? Chân Lam của ta đâu?
Chủ tử… Nước mắt Thúy Bình mới vừa ngừng, lập tức lại trào ra, tiểu cách cách người… không giữ được…
Thúy Bình thấy hai hàng lệ trong, từ từ trào ra, Tích Nhan, trước nay chưa từng khóc trước mặt người khác.
Tích Nhan càng ru rú trong nhà, khánh điển cung đình các loại nhất loạt không tham gia, tất cả cung nữ, thái giám trong Phong Hà cung đều bị nàng cho nghỉ, lưu lại mỗi mình Thúy Bình. Trừ Nghi quý phi, không có bất cứ ai đến. Nghi quý phi nhìn Tích Nhan dáng vẻ tiều tụy, cũng rơi lệ, nhưng cũng không biết nên khuyên như thế nào.
Tỷ tỷ, kỳ thật, ta cao hứng lắm, Ly Ương đã rời khỏi hoàng cung… Thương Châu nơi đó tuy hoang vắng, nhưng mà, Ly Ương sẽ chăm sóc tốt cho mình, nó là kiêu ngạo của phụ thân… Tam hoàng tử thì phó thác cho ngài… Đúng rồi, tỷ tỷ, ngài xem, đây là xiêm y ta may cho Chân Lam, có đẹp không? Tích Nhan cho Nghi quý phi xem quần áo trẻ con nàng tự tay may như thể đang khoe, Nghi quý phi chỉ có thể thở dài.
Không lâu sau, trong cung liền truyền ra Uyển phi bị điên.
Lại qua mấy tháng, Linh phi sinh hoàng tử.
Sắp đến hè. Không ai nhắc lại trong cung từng có một Uyển phi, cũng không nói tam hoàng tử có tướng thiên tử nữa.
Mang chủng ngày đó, trong cung đại yến quần thần, Tích Nhan đang ở dưới đèn may quần áo, Chân Lam sắp trăm ngày rồi, phải mặc thật đẹp. Thúy Bình ở bên quạt, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, Thúy Bình kinh hãi, đang muốn quát hỏi là ai, lại theo ánh đèn trông thấy mặt Hoàng đế, vội vàng quỳ xuống thỉnh an. Tích Nhan lại như không nhìn thấy gì hết, vẫn một lòng một dạ may quần áo. Vĩnh Duyên đế nhẹ nhàng phất tay, ý bảo Thúy Bình rời khỏi. Thúy Bình liền thuận theo đứng lên, đi tới cửa, thấy hai người dưới ánh đèn, không khỏi thở dài.
Tích Nhan… Vĩnh Duyên đế bước đến, nhìn Tích Nhan dáng vẻ hết sức chuyên chú, nhịn không được mỉm cười.
Đừng ồn, hôm nay là trăm ngày Chân Lam đấy, ta phải cho nó quần áo đẹp, nó nhất định sẽ cao hứng… Tích Nhan ngẩng đầu nhìn Vĩnh Duyên đế, mặt đầy ý cười.
Chân Lam? Vĩnh Duyên đế hơi ngẩn ra. Đây là ai?
Tiểu nữ nhi của ta, tiểu cô nương xinh xắn, về sau nó sẽ chân chính có được trời xanh thuộc về chính mình!
Chân Lam… Tích Nhan, nàng còn nhận được ta không?
Nhận được chứ, ngài là Hoàng thượng! Tích Nhan cười.
Vĩnh Duyên đế đột nhiên không biết mình nên nói chuyện với nữ tử tiều tụy bất kham trước mặt như thế nào, nàng mới chỉ mười chín thôi. Nàng chính là con gái Giang Nam đệ nhất danh nho Mục Phong Duyên kia? Nữ tử thanh thấu thông tuệ ấy? Vô dục vô cầu, lạnh lùng nhìn hết thảy trên đời này…
A! Tích Nhan khẽ hô một tiếng. Ngón tay bị kim đâm. Đột nhiên, y phục trong tay bị đoạt đi, ngẩng đầu vừa nhìn lại thấy Vĩnh Duyên đế vẻ mặt tức giận. Không có Chân Lam gì hết, nữ hài tử kia của nàng chết rồi, nàng cứu đệ đệ nàng, cho nên, con gái nàng liền chết, những điều này đều là nàng tự mình chọn…
Tích Nhan yên lặng nghe, chờ khi Vĩnh Duyên đế quay người ra cửa, nàng đột nhiên hỏi: Chân Lam không phải con gái ngài sao? Ngài, ngay cả một chút thương tâm cũng không có sao?
Ngay cả một chút thương tâm cũng không có sao? Tiếng Tích Nhan từ nơi xa xăm truyền đến, lạnh như băng.
Trẫm sẽ không vì người không tồn tại mà thương tâm! Vừa nói, Vĩnh Duyên đế đã bước ra cửa. Đúng vậy, cho nên y chưa từng nhắc đến Phong Duyên, Phong Duyên chết rồi, cho nên y sẽ không thương tâm, như vậy, bản thân chết rồi, y cũng sẽ hoàn toàn không thương tâm…
Tích Nhan đứng dưới hành lang, hôm nay thời tiết tốt, ánh trăng rất sáng, xa xa truyền đến sênh ca, hẳn là tiếng ca của Linh phi nhỉ? Trong trẻo vui tai. Chẳng trách được sủng ái như vậy!
Chủ tử, vào nhà đi. Thúy Bình muốn đỡ Tích Nhan, Tích Nhan lại khe khẽ lắc đầu.
Thúy Bình, ngươi nhìn thấy gốc hoa nơi đó không? Thúy Bình theo phương hướng ngón tay Tích Nhan nhìn đi, góc tường đích xác có một gốc hoa nho nhỏ, dưới ánh trăng hé nở cánh hoa màu trắng. Sao ban ngày không thấy nhỉ?
Loài hoa này tên là tịch nhan, là loài hoa chỉ ban đêm mới nở. Nàng vẫn chờ ở đó, chờ ở nơi đó, chờ một người quý trọng dung nhan nàng xuất hiện! Một mực, một mực chờ… Thế nhưng, nàng đã quên, nàng nở vào đêm, mọi người đều không nhìn thấy… Cho nên, người nàng muốn chờ kia mãi không xuất hiện…
Sao mà có thể xuất hiện kia chứ? Thật là loài hoa kỳ quái và sự chờ đợi kỳ lạ!
Biết đâu người kia từng xuất hiện, nhưng họ đều không nhìn thấy nhau, cứ thế lỡ mất…
Đêm thâm trầm.
Phụ thân, người nói có phải không?
Tích Nhan cười, mỉm cười với Mục Phong Duyên đứng trước mặt mình.
Phụ thân, người cuối cùng cũng đến đón con…