Giang Nam Kiều Nương Tử

Chương 4: Chương 4






Âu Dương Liệt cưới Tô Thải Tần giàu nhất Hấp huyện là một việc trọng đại, mọi người đều nói Âu Dương gia vì hôn sự này mà tận tâm hết sức, cho dù không có của hồi môn cũng muốn thú Tô gia tiểu thư, thực đủ nghĩa khí! Mà Tô gia cũng bỏ qua chuyện từ hôn nhiều năm trước bị sỉ nhục.

Hôm đó Tô phủ hạ khách doanh môn, thân bằng bạn tốt đều hướng T phu nhân chúc mừng, nói nàng phúc khí tốt, chọn con rể tốt, làm cho Vương thị mặt mũi cao mười phần. Đội ngũ đón dâu ước chừng quanh quẩn một vòng Hấp huyện, mới hướng Lư châu phủ Âu Dương sơn trang bước vào.

Âu Dương sơn trang hạ khách càng nhiều, náo nhiệt cả một ngày. Thật vất vả bái đường chấm dứt, Tô Thải Tần đầu đội mũ phượng, mặc giá y đỏ thẫm bị đưa vào Vi Đức cư, ngồi ở trên giường, chú rể Âu Dương Liệt còn ở bên ngoài tiếp đãi tân khách.

Ngồi ở bên giường Tô Thải Tần lòng tràn đầy tức giận. Mẫu thân sáng sớm đã đem nữ nhi gả ra bên ngoài, còn cười như vậy…… Đáng giận! Chẳng lẽ nương không biết Âu Dương gia nợ nần chồng chất sao? Đem nữ nhi gả cho người nghèo, còn cười được như vậy!

Một ngày trước , nàng cùng mẫu thân nói muốn đào hôn, nàng cũng không biết nương lại còn nói việc buôn bán nặng về chữ tín, hôn nhân mặc dù không phải mua bán, nhưng hôm nay Tô gia nếu đào hôn, thất tín với người, ngày sau có thương gia lui tới làm ăn, như thế nào tin tưởng Tô gia! Vì sao mẫu thân gặp phải chuyện cưới gả, ý nghĩ liền rõ ràng kiên quyết như vậy? Ngày thường cùng nàng nói chuyện nghề nghiệp, nàng nghe không đến hai câu liền ngủ mất.

Ngay cả những người thân cận cũng như vậy, nàng thật sự là không nói gì mà hỏi trời xanh. Bất quá nàng Tô Thải Tần cũng không phải nữ tử cam chịu, tối hôm qua một đêm không ngủ, rốt cục làm cho nàng nghĩ ra một cái biện pháp hay.

“Tiểu thư, người có khỏe không?” Thúy Lục thấy tiểu thư cũng không nhúc nhích ngồi ở mép giường, lo lắng hỏi.

“Không có việc gì. Thúy Lục, ngươi trước tiên lui xuống đi!”

“Vâng, tiểu thư.”

Vi Đức cư to như vậy chỉ còn mình Tô Thải Tần, thắp nến hỉ long phượng, chiếu sáng cả căn phòng.

Qua hồi lâu, trong phòng vẫn không có động tĩnh, nàng nghĩ thầm tại sao lâu như vậy Âu Dương Liệt còn không có tiến vào, liền thuận tay đem khăn trùm đầu đỏ thẫm hạ xuống–

“A!” Tô Thải Tần thanh âm kinh hô.

Trong phòng có người. Người nọ an vị trên ghế tròn làm bằng gỗ tử đàn ,cách giường rất gần mà nhìn nàng.

Là Âu Dương Liệt! Hắn…… Hắn khi nào thì vào? Hắn nhìn nàng bao lâu? Nghi vấn ở trong lòng Tô Thải Tần chợt lóe lên.

Âu Dương Liệt đã sớm vô thanh vô tức(không tiếng động) vào phòng, ngồi ở ghế, do dự muốn hay không bỏ khăn trùm đầu. Cái dạng nữ tử gì có thể trong mười mấy năm đã trở thành người giàu nhất địa phương? Nay nàng đang ở trước mặt hắn, hai mươi tuổi mới lập gia đình, thật là thiếu cái mũi, thiếu ánh mắt…… Hắn nghĩ nghĩ, bất giác đêm đã khuya, đêm xuân cũng qua một nửa. Hắn đang muốn chấp nhận bất hạnh, từ từ nhắm hai mắt nhấc khăn trùm đầu ra, không nghĩ tới tân nương tử tự mình xốc, hắn hoảng sợ!

Hai người nhìn nhau –

Đẹp quá! Nàng chẳng những không thiếu cái mũi, ánh mắt, ngược lại, còn thực xinh xắn. Mặt trái xoan, mắt xếch, môi đỏ mọng lớn nhỏ vừa phải, làn da bóng loáng tinh tế, không có mười mấy tuổi ngây ngô, mà có hai mươi tuổi tự tin, có thể nhìn ra được từ đôi con ngươi của nàng.

Ân! Hắn cùng với ngày đó ở chính sảnh nhìn đến giống một chút, bởi bây giò càng anh tuấn. Một thân đỏ thẫm khiến hắn có diện mạo phi phàm, có hương vị nam nhân thành thục…… Nàng thấy trong mắt hắn là một chút kinh diễm.

Là vì nàng sao?

Bốn mắt trao đổi, trong phòng không có người nói chuyện, một cỗ không khí kỳ diệu bao quanh hai người. Đột nhiên, Âu Dương Liệt đứng dậy, Tô Thải Tần mới như trong mộng tỉnh lại, đang muốn nói chuyện, lại phát giác có một đôi tay đem mũ phượng của nàng bỏ xuống, tiếp theo bàn tay to cởi ra giá y đỏ rực như lửa của nàng.

Tô Thải Tần cả kinh, bước lui về phía sau, thấp giọng khiển trách: “Âu Dương Liệt, dừng tay!”

Âu Dương Liệt nghe tiếng quả nhiên dừng lại, nhíu mày nhìn nàng. “Ta là tân trượng phu của nàng, nàng chỉ có thể kêu tên ta, không thể gọi cả họ của ta,ân?” (Liệt,ca ca có ý kiến à,tỷ nên hưu phu a …Liêt : thế cô muốn gì , hôm qua tôi mới nhập khẩu một lô hồ điệp nhá…..dạ không,em im,em ngoan ngay ạ….)

Phi! Còn không có cùng nàng viên phòng, liền mang cái trượng phu ra nói? Nàng thích kêu như thế nào liền kêu như thế ấy!

“Đúng vậy, tướng công.” Tô Thải Tần làm bộ cười yếu ớt một chút.

Nàng cười lại làm cho Âu Dương Liệt mất hồn.

Tô Thải Tần thấy hắn không nói lời nào, cứ thế lại nói tiếp mục đích bản thân, “Ta biết ngươi thú ta là bất đắc dĩ, bởi vì ngươi vẫn muốn cùng người ngươi thích thành thân, đáng tiếc đến bây giờ còn không có xuất hiện, lần này cưới ta là bởi vì Âu Dương sơn trang muốn giữ chút mặt mũi…… Ta biết ngươi thực ủy khuất.”

Âu Dương Liệt trầm mặc nhìn nương tử vừa cưới vào cửa. Nàng nói đúng vậy, hắn là thực ủy khuất!

Nhìn hắn không tiếp lời, Tô Thải Tần lại tiếp tục nói, “Về phần ta, ta cũng không muốn gả cho ngươi, là nương ta cứng rắn bức ta gả. Ngươi và ta đều không tự nguyện, chúng ta sao không thương lượng với nhau?”

Trời ạ! Có người ở đêm động phòng hoa chúc mà nói cái này ? Nữ nhân này điên rồi sao?(Z:tỷ không điên,ca điên ý….Liệt:ta là soái ca a *cười mê hoặc*…..Z:soái gì ta cũng mặc…..Liệt : Hồ điệp *gằn từng tiếng*…Z : … )

“Thương lượng cái gì?” Lời vừa ra khỏi miệng, Âu Dương Liệt giật nảy mình. Nữ nhân này điên rồi, như thế nào hắn cũng điên theo? (Z: *thì thầm* ta nói không có sai nha…)

“Chúng ta sẽ làm vợ chồng trên danh nghĩa, ta giúp ngươi giải quyết nợ nần Âu Dương sơn trang, nợ nần sau khi giải quyết, ngươi liền hưu ta. Ta trở về Hấp huyện, ngươi có thể đi tìm kiếm nữ tử chính mình thích để thành thân, nương ta cũng sẽ không bức ta tái giá, đẹp cả đôi đường.”

Nữ nhân này thật sự điên rồi! Nào có nữ tử tự mình yêu cầu muốn hưu thư ? Như vậy về sau ai dám lấy nàng?

“Nếu ngươi bị hưu, không sợ về sau không có người muốn?”

“Ta chỉ muốn cuộc sống yên ổn. Ở truyền thống, nữ tử luôn phải lập gia đình. Ta nếu vẫn đợi ở nhà, nhất định sẽ bị nương ta niệm đến lỗ tai cũng đóng kén, xuất giá sau lại bị hưu, như vậy nương sẽ không nói. Huống chi nữ nhân bị hưu là tuyệt không có người muốn, ta có thể cả đời sống cuộc sống bình tĩnh của ta. Ý của ngươi thế nào?”

Âu Dương Liệt coi như là làm giàu thêm kiến thức, có lẽ chưa từng nghe qua nữ tử có giọng điệu này, Tô Thải Tần quả không phải người thường. Nhưng là……

Hắn cảm giác có chỗ không đúng.

Tô Thải Tần sợ hắn không đáp ứng, còn tăng mạnh ngữ khí, “Hưu ta, ngươi có thể đi tìm nữ tử chính mình thích thành thân, như vậy không phải tốt lắm sao?”

“Ngươi không có của hồi môn, làm thế nào để giải quyết nợ nần bên trong trang?” Âu Dương Liệt mới không tin nàng. Không có của hồi môn, một nữ tử làm sao giải quyết nợ nần trăm vạn lượng? Kia nhưng là con số khổng lồ a!

Tô Thải Tần hé miệng nở nụ cười một chút, “Vậy ngươi là đáp ứng rồi?”

“Nếu ta không đáp ứng?”

“Ngươi sẽ đáp ứng. Thứ nhất,nợ nần bên trong trang có thể giải quyết, thứ hai ngươi có thể cùng nữ tử ngươi thích thành thân, thứ ba cũng có thể xem như giúp ta một việc. Có nhiều ưu việt như vậy, ngươi sẽ đáp ứng thôi.” Tô Thải Tần tự trấn định nở nụ cười, kỳ thật nàng sợ Âu Dương Liệt không đáp ứng.

“Ta cũng có thể khiến ngươi trở thành thê tử chân chính của ta.” Âu Dương Liệt không có hảo ý nở nụ cười, “Ngươi trở thành thiếu phu nhân Âu Dương sơn trang, đương nhiên phải nghĩ cách giải quyết nợ nần bên trong trang, như vậy ta cũng không có gì tổn thất a!”

Hả! Này đầu Âu Dương Liệt như thế nào đột nhiên khôn khéo lên? Nếu dùng trong kinh thương, Âu Dương gia căn bản sẽ không rơi vào tình thế này. Đầu tốt mà không dùng ở nghề nghiệp, lại chuyên dụng đối phó nữ nhân,trơ tráo!

“Ngươi muốn làm như vậy, ta cũng không ý kiến. Nhưng ta từ nhỏ đã được giáo huấn quan niệm “ gả hán gả hán, mặc quần áo ăn cơm”, cho nên một khi chúng ta trở thành vợ chồng chân chính, ta sẽ biến thành loại con gái không tài đức, cái gì nợ nần a, làm ăn a, ta đều đã quên sạch, Âu Dương sơn trang mắc nợ chỉ sợ cũng chống đỡ không đến mùa xuân tới, đến lúc đó chúng ta liền làm cặp vợ chồng gặp rủi ro đi!”

Âu Dương Liệt nghe xong, mày kiếm nhíu lại.

“Hơn nữa, ta là người hay ghen ti chuẩn, tuyệt đối không muốn trượng phu của mình thú thêm thiếp, cho dù ngươi về sau coi trọng nữ tử khác,nàng ta cũng không thể tiến vào cửa Âu Dương gia. Như vậy ngươi nguyện ý sao? Phu quân!” Tô Thải Tần không nhanh không chậm nói xong, hiển nhiên một đêm trước sớm tính tốt lắm.

Âu Dương Liệt mày nhíu càng nhanh.

“Như thế nào? Chúng ta vỗ tay hoan nghênh giao hẹn đi!” Tô Thải Tần cười dài nói.

Gặp Âu Dương Liệt vẫn không nói, Tô Thải Tần kích hắn, “Như thế nào, không dám a?”

Âu Dương Liệt tính tình chính là chịu không nổi bị kích động, “Vỗ tay hoan nghênh liền vỗ tay hoan nghênh!” Không kịp tự hỏi, Âu Dương Liệt vươn tay, cùng tay nhỏ bé của Tô Thải Tần vỗ một chút.

Vỗ xong, hắn liền hối hận. Kia lòng bàn tay tiếp xúc đến làn da trắng mịn ngọc ngà, xúc cảm mềm mại chui thẳng vào trong lòng hắn. (Z:ca bị làm sao vậy *vỗ đầu* bốp bốp bốp…)

“Hảo! Âu Dương Liệt quả nhiên như lời đồn ,thực ngay thẳng,phóng khoáng!” Tô Thải Tần thấy cuộc trao đổi thành công, khóe mắt đều là ý cười, hai má phiếm hồng, cao hứng cực kỳ.

Mỹ nhân như hoa, Âu Dương Liệt nhìn xem mà trong lòng hối hận cực kỳ. (Z:chết chửa…)

“Tướng công, ngươi thân hình cao lớn, giường lớn nhường cho ngươi ngủ, ta nằm ghế dựa một chút cũng được. Lần khác ta sẽ bảo hạ nhân mang một cái giường nhỏ đến cho ta nghỉ tạm.” Tô Thải Tần mục đích đạt được, đối Âu Dương Liệt cũng kêu tướng công ngọt ngào.

Nhìn Tô Thải Tần cao hứng phấn chấn nằm xuống ghế, Âu Dương Liệt lòng tự trọng đã bị đả kích thật lớn. Chưa bao giờ nữ tử lơ là hắn như thế, thậm chí không nghĩ cùng hắn cùng gối cùng giường. Mặc kệ là thanh lâu ca kĩ hay là tiểu thư nhà lành, vừa thấy hắn ngoại hình cao lớn rất tuấn, đều ước được dính lấy hắn, một lòng muốn gả vào Âu Dương gia. Thế mà Tô Thải Tần được Âu Dương gia vay tiền để thú, nàng còn tâm không cam lòng tình không muốn, đêm tân hôn thương lượng muốn làm vợ chồng trên danh nghĩa, bây giờ còn khinh thường cùng hắn cùng gối!

Âu Dương Liệt trong lòng nổi lên lửa giận. Chết tiệt! Đều là Vương Trung cùng một đám quản sự gây ra!

Rạng sáng hôm sau, Âu Dương Liệt rời giường, Tô Thải Tần đã không ở trong phòng.

Nhớ lại đêm qua, Âu Dương Liệt liền đầy một bụng tức giận. Cuối cùng hắn là như thế nào ngủ cũng không biết, chỉ biết là tối hôm qua xúc cảm lưu lại ở lòng bàn tay làm cho hắn ngủ không an ổn.

“Võ Tĩnh! Võ Tĩnh!” Âu Dương Liệt tức giận kêu.

“Bẩm, thiếu gia!” Võ Tĩnh là tùy tùng hộ vệ bên người Âu Dương Liệt. Nhưng Âu Dương Liệt thân mình võ nghệ vô cùng tốt, căn bản không cần hộ vệ, cho nên Võ Tĩnh cùng các tùy tùng bình thường không có gì đặc biệt.

“Tô…… Khụ! Phu nhân đâu?”

“Hồi trang chủ, phu nhân trời còn chưa sáng liền hướng phòng thu chi đi, dặn tiểu nhân hầu hạ trang chủ. Trang chủ, đồ ăn sáng đã xong, dùng bữa ở Vi Đức cư hay Gia Thiện các?”

Di, không có thanh âm! Võ Tĩnh vừa nhấc đầu, liền không thấy tung tích chủ tử đâu?

◆ ◆ ◆

Âu Dương Liệt vừa đến cửa phòng thu chi, chợt nghe thấy Tô Thải Tần cùng Vương Phúc quản sự đối thoại.

“Phu nhân, Tôn lão bản bên kia chỉ sợ không dễ nói chuyện. Chúng ta đã nợ phí dược liệu tổng cộng hơn mười vạn lượng , lại buôn bán không tốt lắm, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.”

“Phúc thúc, ngươi nói là Âu Dương phu nhân muốn, Tôn lão bản tuyệt không nói câu thứ hai.”

Âu Dương Liệt nhìn nét mặt toả sáng của Tô Thải Tần, trong khoảng thời gian ngắn ngây dại. Nàng so với tối hôm qua đẹp hơn! Sao lại thế này?

“Trang chủ!” Văn Đức bên người Tô Thải Tần tinh mắt, thấy Âu Dương Liệt đứng ở ngoài cửa, liền hô một tiếng.

“Trang chủ!” Các quản sự phó dịch cùng kêu lên.

“Tướng công, chàng đã đến rồi.” Tô Thải Tần ngọt ngào kêu.

“Ở đây sao lại náo nhiệt như vậy?” Âu Dương Liệt chưa từng đến phòng thu chi, vừa thấy phòng thu chi có một đống người vây quanh tân nương tử của hắn, trong lòng cư nhiên có điểm không vừa lòng.

“Bẩm trang chủ, phu nhân……” Vương Phúc đang muốn nói.

“Tướng công, ngươi chắc đã đói bụng? Ta cũng đang đói, chúng ta đi dùng đồ ăn sáng đi!” Tô Thải Tần nhăn mày nũng nịu nói.

“Nga, được!” Âu Dương Liệt không khỏi lên tiếng trả lời.

Tô Thải Tần đưa cho Âu Dương Liệt một cái tươi cười ngọt ngào, lôi kéo hắn đi ra ngoài, trước khi đi còn quay đầu, cấp Vương Phúc một cái ánh mắt, ý tứ là cứ theo lời nàng nói mà làm.

Vợ chồng trang chủ đi rồi,người trong phòng thu chi bắt đầu thảo luận.

“Phu nhân quả nhiên không giống bình thường, đối mặt nợ nần khổng lồ của Âu Dương gia, lập tức điểm ra vấn đề mấu chốt. ”

“Bình thường lăn lộn trên thương trường, không khỏi sẽ có chút con buôn, nhưng phu nhân chúng ta bộ dạng xinh đẹp, khí chất lại tốt, hoàn toàn không giống như là người kinh thương a.”

“Thật tốt quá, Âu Dương sơn trang được cứu rồi, chúng ta không cần ra chợ làm ăn mày, a di đà phật!”

“Phúc thúc, phu nhân mặc dù không có của hồi môn, nhưng nàng chính là vật báu vô giá a! Hoàn hảo thiếu gia cưới nàng, chúng ta được cứu rồi!” Tổng quản Vương Trung lúc trời còn chưa sáng đã bị dựng dậy, nói là phu nhân tìm hắn; Hắn vốn không tin, không nghĩ tới vừa bước vào, phu nhân đã ở phòng thu chi đốt đèn xem sổ sách.

“Đúng vậy! Tiểu Thạch Đầu, mau mang hai phong thư này đi, một phong cho Tôn lão bản, một phong đưa đến Từ gia trang, trăm ngàn không thể chậm trễ, biết không?”

“Vâng!” Tiểu Thạch Đầu lĩnh mệnh mà đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.