Giang Nam Lão

Chương 17: Chương 17: Tình ý không có tạp sắc (2)




Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

“Chính anh vừa nói là muốn, tự mình mâu thuẫn.” Cô cố bóc trần hắn.

Thẩm Sách bị giọng điệu của cô chọc cười.

Hắn chỉ muốn nói, là hắn đã từng như vậy, từng một ngón tay của cô cũng không hề chạm tới.

Không phải là không muốn, là không thể.

Chỉ cần là điều gây bất lợi cho em, anh nhất định sẽ không làm. Ôm trong tim một thứ tình yêu mãnh liệt nhưng lại một mực giấu kín, đây không phải chuyện người đàn ông nào cũng có thể làm được. Thậm chí nếu giữa chúng ta chỉ nói tình yêu cũng quá ít ỏi rồi, không chỉ có tình yêu, còn có cả tình thân. Túc niệm của một người có thể khắc sâu đến mức dù đã chết một trăm lần vẫn không thể quên được quá khứ tuyệt đối không thể chỉ dựa vào duy nhất thứ gọi là tình yêu, còn bởi vì là người thân duy nhất. Một người có thể đối với mọi thứ trên đời đều không quan tâm, hết thảy nhớ nhung đều hóa thành tro bụi, nhưng tuyệt đối không thể mất đi một thứ mà dùng hai từ tình ái cũng khó mà mô tả trọn vẹn.

Nghĩ đến đó, chợt cảm thấy bản thân của trước đây cũng thật vô dụng, giữ không được người yêu, cũng bảo vệ không được người thân.

Sau cùng..... Hẳn là hối hận vô cùng cực đi.

“Ừ, anh muốn,“ Thẩm Sách khẳng định một lần nữa. Hắn là một người đàn ông, đối với người mình yêu không có lý nào lại không muốn được.

Sau đó vừa cười vừa nói: “Mấy lời vừa rồi là vì muốn dỗ dành em thôi.”

Thẩm Chiêu Chiêu ngược lại không hề tức giận, còn cười khá vui vẻ.

Cô cũng không ngốc, hai người mấy ngày rồi không hề gặp nhau, câu nói như thế đương nhiên chỉ để nghe ngoài tai, dỗ cô vui.

Hướng Thẩm Sách nhìn tới là tấm kính một chiều. Bên ngoài là hàng cột đèn chiếu sáng khoảng đất rộng phía dưới.

Hai ngày trước hắn còn nghĩ, khi trước cô thông minh là thế, vì sao lại không nhìn ra được tình yêu tha thiết của anh trai mình chứ? Yếu đến mức không dám liên tục trở về Thẩm trạch, yêu đến mức khi cô tắm rửa sẽ không dám đứng lại lâu. Toàn bộ “không dám” một đời đó của hắn đều là vì cô mà có.

“Nóng rồi?” Hắn sờ nơi da thịt dưới tai cô, chân tóc đã khá ấm.

Thẩm Chiêu Chiêu “ừm” một tiếng. Tay hắn đang đặt trên động mạch ở cổ cô, da thịt nhảy lên theo nhịp tim không ngừng va vào lòng bàn tay hắn.

Hắn gạt mái tóc cô sang một bên, nhìn bên trong.

Thẩm Chiêu Chiêu ngồi bất động, có loại cảm giác nguy hiểm khi bị mãnh thú nhìn chằm chằm, thứ cảm giác nguy hiểm này cũng quá kích thích, cứ thế đến khi môi hắn đặt lên, cả người lập tức run lên. Hô hấp của Thẩm Sách tụ tập sau vành tai cô, cổ hạ thấp, còn có chiếc cằm thon gầy khẽ lướt qua, cảm giác run rẩy trên người cứ như vậy tới rồi lại đi, đi rồi lại tới.

Như từng lớp sóng vàng lúa mạch trĩu bông lấp lánh dưới vạn dặm mây xa, cả một biển sóng mênh mông xô đến trước mắt, vỗ về linh hồn cô.

“Anh khóa cửa chưa?” Cô liều mạng kéo lý trí của bản thân quay về.

“Không khóa.” Hắn tìm được môi cô.

Thẩm Chiêu Chiêu đánh mắt về phía cánh cửa, dựng thẳng tai nghe ngóng động tĩnh từ bên ngoài truyền vào, thế nhưng vẫn nhớ khi hắn hạ môi xuống khẽ hé miệng ra, để hắn đi vào. Lưỡi hắn đè nặng cô, ép đến cổ họng, khiến Thẩm Chiêu Chiêu có chút chật vật đáp lại cái hôn của hắn. Nụ hôn này quá mạnh mẽ, hơn nữa còn mang theo hô hấp trầm đục.

“Ngộ nhỡ có người đi vào ------”

Hắn cười: “Không có ngộ nhỡ.”

Nụ hôn kéo dài, chiếc chăn len vốn quấn kín cô, giờ phút này đã rơi rớt tứ phía, Thẩm Chiêu Chiêu ban đầu là ngồi nghiêng, hiện tại đã chuyển thành dạng chân ngồi trên đùi hắn. Nặng rồi lại nhẹ, môi lưỡi quấn quýt không rời.

Nụ hôn kết thúc, cô vẫn còn lưu luyến ép ngón trỏ lên môi hắn rồi di nhẹ. Chỉ muốn mỗi giây mỗi phút đều có thể yên lặng bên hắn thế này, không phải đi đâu khác nữa.

Cô chú ý đến ảnh phản chiếu của chính mình vẫn luôn trong đôi con ngươi của hắn, lại nhìn đôi mắt khép hờ. Đã muốn thử từ rất lâu với đôi mắt ôn nhu nhất trần đời này rồi. Cô muốn hôn, lại chú ý thấy trong mắt Thẩm Sách có đốm sáng chợt hiện rồi biến mất, như hồng nhạn lướt qua đạp nhẹ lên mặt nước, mà một thoáng này cũng chỉ có cô là nhìn thấy.

Thẩm Sách rũ mi mắt, che đi đôi con ngươi của chính mình.

Thẩm Chiêu Chiêu cúi đầu, cánh môi lần lượt in lên cặp mắt kia một nụ hôn. Giữa hai người sau đó chợt rơi vào tĩnh lặng. Khuôn mặt Thẩm Chiêu Chiêu nóng lên, vùi đầu vào bả vai hắn. Rõ ràng hôn môi phải so với hành động đó của cô thân mật hơn nhiều, nhưng lại có vẻ không hoàn toàn là như vậy. Từ môi truyền đến cảm giác tê dại, bèn cắn vào chính môi mình, muốn dùng cách này tự kiềm chế bản thân. Dù thế nào cũng có cảm giác cô đã làm ra hành động tán tỉnh khó mà tin được với hắn.....

Lại ngước mắt nhìn lên, thấy Thẩm Sách đã mở mắt ra, dáng vẻ giống như cũng bị hành động vừa rồi của cô làm cho mất hồn mất vía.

Cô thủ thỉ: “Mắt anh đẹp thật đấy.”

Thẩm Sách mỉm cười.

Thẩm Chiêu Chiêu lại dụi dụi khuôn mặt mình trên vai hắn một hồi, dần phát hiện ra căn phòng đang tối đi một cách kỳ lạ, còn ngỡ là ảo giác của bản thân. Cô ngẩng đầu nhìn đèn, hình như đúng là đã tối đi thật, vừa muốn hỏi, Thẩm Sách đã ở bên tai cô thấp giọng giải thích: “Không có tiếng nói chuyện là sẽ tối đi.”

Thẩm Chiêu Chiêu như đang được chiêm ngưỡng khung cảnh mặt trời lặn, mắt thường đủ thấy, ánh đèn từ màu vàng sáng loáng chuyển thành vàng cam, cuối cùng chuyển qua đỏ ráng chiều.....

“Đỏ ráng chiều là đẹp nhất.” Cô ghé vào tai hắn thì thầm.

Nói xong lại hối hận, bởi vì hắn không nhìn thấy.

Nhưng Thẩm Sách vẫn đặc biệt theo lời cô ngước mắt lên nhìn đèn trần.

Hắn đã rất lâu rồi không nhìn thấy màu đỏ, đã từng vì hiếu kỳ đỏ là như thế nào mà dùng loại kính đặc biệt xem thử, tuy nhiên cũng không có mấy cảm giác kinh diễm. Sau đó có đoạn thời gian trưởng bối trong nhà thích sưu tầm hồng ngọc, đặt trước mắt hắn chỉ có ảm đạm u tối.

Chưa bao giờ cảm thấy đáng tiếc cho cuộc đời mình vì thiếu đi mất một màu đỏ, trong khoảnh khắc này lại dâng lên bất lực vô cùng tận.

“Cũng chẳng có gì hay cả, anh không cần nhìn làm gì.” Thẩm Chiêu Chiêu bị ánh mắt chăm chú đến mức nỗ lực đó của hắn làm cho lòng chua xót.

Thẩm Sách bỗng quay mặt lại nhìn cô, trong đôi con ngươi lại phản chiếu hình bóng cô.

Hắn muốn nhìn môi cô, hồi tưởng lại màu môi khi đó rồi đối chiếu tưởng tượng ra ánh đèn đỏ trước mắt. Thế nhưng lục tìm thế nào cũng không ra, không có, mọi thứ đều vẫn như mới ở tại đó, chỉ không có màu đỏ này.

Hắn rũ mi mắt, giấu đi mất mát trong đáy mắt mình, cười nói: “Vẫn không tưởng tượng ra được.”

Coi như cuối cùng đã phải nhận thua.

Thật ra ánh sáng trong phòng bởi vì tiếng nói chuyện của hai người mà đã sớm trở lại màu vàng rực rỡ.

Nhưng hắn hoàn toàn không để ý thấy.

Đêm đó, Thẩm Chiêu Chiêu lăn qua lộn lại, vì một chuyện này mà hối hận day dứt cả một đêm.

Trên người Thẩm Sách vốn không nên xuất hiện loại ưu tư “chịu thua” này. Hoặc là chính cô đang tự chuyện bé xe ra to, người mù màu trên thế giới này có nhiều như vậy, cũng không phải bệnh nặng gì. Chỉ là đặt trên người hắn lại cứ khiến lòng người khổ sở.

Sau một ngày, Thẩm Sách lại một lần nữa mất tích không thấy tăm hơi.

Bữa cơm, đến cả chú Thẩm cũng khó hiểu hỏi Thẩm Diễn mấy ngày nay Thẩm Sách đang làm gì vậy, khiến Thẩm Chiêu Chiêu ngồi một bên kinh ngạc không thôi. Theo lý thuyết, nếu hắn đang thay chú Thẩm gặp mặt xã giao, thì chú Thẩm nên là người biết rõ nhất.

Buổi tối cô ở phòng chị gái, muốn khiến cho bản thân phân tâm nghĩ đến những chuyện khác, đại loại như, cuộc sống đại học sau này....

Tiếng gõ cửa vang lên đột ngột cắt ngang cuộc trò chuyện của hai chị em.

“Ai thế?” Chị gái hỏi.

“Tôi, Thẩm Diễn. Tìm dì nhỏ.”

Thẩm Chiêu Chiêu xoay người xuống giường.

Mở cửa đi ra ngoài, Thẩm Diễn đứng dưới ánh đèn hành lang vô cùng miễn cưỡng kéo ra một nụ cười hướng về phía cô, ép giọng xuống thấp: “Dì nhỏ có tiện tìm tạm một cái cớ xuống dưới với cháu một chuyến không?”

Theo như lý thuyết thì Thẩm Diễn sẽ không biết được chuyện của bọn họ.

Nhưng Thẩm Chiêu Chiêu nhìn thấy tia khẩn thiết trong mắt hắn, đoán được: gấp lắm rồi, là vì Thẩm Sách.

Thẩm Chiêu Chiêu lập tức cao giọng nói: “Được, chúng ta đi ngay bây giờ.”

Thẩm Chiêu Chiêu chỉ mặc bộ đồ ngủ áo ngắn tay quần đùi, tình huống khẩn cấp không có thời gian thay, liền vơ đại lấy một chiếc khăn lụa lớn dùng để chống nắng choàng lên người. Hai người đi vào đến thang máy, Thẩm Diễn mới nói: “Lần trước là nhờ dì nhỏ lên tiếng khuyên ngăn mới được, bây giờ cũng chỉ nghĩ đến được dì thôi. Dì nhỏ cũng biết, ba ngày nữa là tiệc cưới rồi, cậu trẻ còn là phù rể..... “

“Anh ấy lại đánh quyền nữa?” Trái tim Thẩm Chiêu Chiêu treo lên.

Thẩm Diễn cau mày: “Với dáng vẻ hiện tại thì có lẽ khó mà tiếp tục làm phù rể. Dì nhỏ cứ ngăn lại trước đã, cháu sẽ tận lực không để cho người trong nhà biết.”

“Anh ấy làm sao rồi? Xảy ra chuyện gì khiến tâm trạng không tốt sao?”

“Cháu không biết.” Thẩm Diễn là không biết thật.

Cửa thang máy vừa mở, Thẩm Chiêu Chiêu không chậm một giây lập tức chạy vụt đi.

Quả nhiên là bên ngoài thang máy của tầng hầm này đã sắp xếp mấy người đàn ông lạ mặt đứng canh, họ đều nhận ra Thẩm Chiêu Chiêu, để cô thuận lợi một đường chạy vào trong. Cô vừa chạy vào đến phòng tập thể hình, âm thanh va chạm nặng nề mà trầm thấp lập tức truyền vào tai. Trên đài, bóng người của hắn và vị quyền sư kia đã sớm không thể phân biệt rạch ròi, quyền đánh ra cũng vô cùng nhanh, cô chạy về phía đài quyền, chưa kịp phân biệt đâu là hắn, lớn tiếng gọi: “Thẩm Sách!”

Thế nhưng hai người trên đài giống như đều hoàn toàn không nghe thấy, cô chạy đến cạnh đài, tay tóm lấy dây chão, ánh mắt nhanh chóng quét qua tìm hắn.

Trên dây chão này đều là máu, hai người trên đài cũng vậy, khắp thân thể đều bị máu thấm đẫm. Đúng lúc này Thẩm Sách vung ra quyền đánh cho đối phương lùi lại hai bước, lại đá ra một quyền khác.

“Anh có nghe thấy không?! Thẩm Sách!”

Quyền sư kia bám lấy dây chão, hai mắt đỏ ngầu, sau nửa giây ổn định đã lại xông về phía Thẩm Sách.

Hai người trước mắt cô đã hoàn toàn mất đi lý trí, Thẩm Chiêu Chiêu phảng phất có thể nhìn thấy máu bắn tung tóe. Không phải đánh đấm xả giận, đây chính là trận thế “cắn xé” đối phương. Còn để hai người tiếp tục đánh nữa, nhất định sẽ có người trọng thương.

Thẩm Chiêu Chiêu đá dép lê sang một bên, bởi vì gấp gáp muốn nhảy lên đài mà suýt chút nữa ngã nhào. Liền lớn tiếng nói với Thẩm Diễn vừa chạy đến: “Giúp tôi một tay!”

Thẩm Diễn kéo cô lại: “Quyền sư này là người Thái, ông ta không hiểu tiếng Trung! Quyền cước không có mắt! Dì không thể lên đó, quá nguy hiểm!”

“Nói giúp tôi một tay! Không phải bảo kéo lại!” Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên trở nên nghiêm túc, quay đầu nhìn Thẩm Diễn, trong mắt là chắc chắn không được phép nghi ngờ.

Sau đó hất tay anh ta ra, một lần nữa bắt lấy dây chão, nhảy lên đài quyền.

Dưới chân liên tục rung lên, là hiệu ứng của cuộc chiến kịch liệt trước mắt.

Cô không chút do dự chui qua mấy chiếc dây chão vây quanh đài: “Còn không dừng lại em sẽ qua đó đấy.” Quyền cước mang theo gió quét qua khuôn mặt cô, qua da cô.

Thẩm Chiêu Chiêu nhắm mắt đi về phía trước, không có lấy một giây do dự.

“Cậu trẻ!” Thẩm Diễn mắt thấy Thẩm Chiêu Chiêu đã đi đến sát gần, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Thẩm Chiêu Chiêu nhắm mắt theo cảm giác tiến về phía trước, cánh tay đột nhiên bị ai đó bắt lấy, sau đó cơ thể đụng phải lồng ngực của người đàn ông.

Còn chưa kịp mở mắt, đột nhiên có một cỗ sức mạnh rất lớn đánh vào lưng của cơ thể ngay phía sau cô, là từ người quyền sư kia. Nhưng đã có tác dụng, quyền sư vừa rồi đã thấy rõ Thẩm Sách đưa tay ôm Thẩm Chiêu Chiêu vào lòng, lập tức lùi về sau, ngừng hẳn lại thế tiến công.

Quyền này cách thân thể hắn va về phía cô, trái tim Thẩm Chiêu Chiêu cũng theo đó co rút từng đợt.

Đôi mắt cô trong thoáng chốc đỏ lên, mở lớn hét lên: “Nhất định phải như vậy anh mới chịu dừng đúng không?”

Người ôm lấy cô không nhúc nhích, trước mũi cô ngập tràn là mùi mồ hôi lẫn với máu tanh từ trên người hắn. Cổ họng tắc nghẹn, lại vì tâm tình kịch liệt lên xuống mà thở hổn hển. Hắn chậm rãi xoay mặt qua, khuôn mặt cọ qua gò má cô, Thẩm Chiêu Chiêu thoáng ngừng thở, cho đến khi nhìn thấy cả khuôn mặt hắn đối diện với mình.

Trên trán, ở khóe mắt, thậm chí là trên khóe miệng đều có máu, còn có dấu bầm xanh tím.

Trong đôi mắt kia không có gì cả, không có hình ảnh phản chiếu, đến cả cô cũng không có. Đôi mắt ấy thăm thẳm tăm tối, thậm chí khiến người nhìn vào sẽ dễ dàng sinh ra ảo giác nó sẽ cắn nuốt tất cả những vật thể sống sót xung quanh rồi đưa vào vực sâu vạn trượng của mình.

Thẩm Chiêu Chiêu như đang đối mặt với một người đàn ông xa lạ, người này không giống Thẩm Sách, không phải Thẩm Sách mà cô quen biết.

“Thẩm Sách?” Cô nhẹ giọng gọi hắn.

Đầu hắn hơi nghiêng qua, lắng nghe động tĩnh từ phía sau, dáng vẻ giống như lại muốn tiếp tục xông vào trận chiến.

Thẩm Chiêu Chiêu vội vàng kéo tay hắn, không có lòng dạ nào để tâm đến một thân mồ hôi pha lẫn máu của hắn, ôm thật chặt: “Anh bình tĩnh lại đi.” Cơ bụng, bắp thịt, còn có cơ ngực của Thẩm Sách thít chặt lại, có lẽ vẫn còn đang trong trạng thái sẵn sàng hỗn chiến.

“Xảy ra chuyện gì? Không vui sao?” Giọng nói cô hết sức dịu dàng, hỏi hắn, “Chúng ta đi xuống trước có được không?”

Bên trong bầu không khí yên tĩnh chết chóc, Thẩm Chiêu Chiêu phát hiện ra hắn căn bản là không chú ý thấy cô.

Cô ngẩng đầu, đúng lúc Thẩm Sách hơi rũ mắt xuống, giống như đang muốn xác định cô rốt cuộc là ai.

Thẩm Chiêu Chiêu bị ánh mắt đó của hắn làm cho hít thở không thông, trái tim co rút, nhưng giọng nói vẫn vô cùng mềm nhẹ: “Không đi xuống cũng được, anh muốn thế nào cũng được.”

Thẩm Sách vẫn không trả lời, dù là phản ứng đáp lại nhỏ nhất cũng không có.

Thẩm Chiêu Chiêu lại ôm lấy hắn.

Nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim của hắn, muốn vỗ về hắn, đồng thời cũng giúp chính mình bình tâm lại. Đã ôm được hắn, chỉ cần như thế thì sẽ không sao nữa rồi.....

Một màn trước mắt này một chút cũng không cảm nhận được cái đẹp, Thẩm Sách một thân đầy thương tích, đôi mắt tích tụ tàn bạo, dây gai quấn trên tay đều là máu. Chỉ có thể hình dung về khung cảnh này bằng một từ, quỷ dị. Thẩm Diễn có cảm giác trước mắt là dã thú đã lấy ngoạm con mồi, vốn đang từng miếng từng miếng lớn cắn xé con mồi bỗng nhiên bị một cô gái ôm lấy, con dã thú còn đang ngậm thịt tươi trong miệng kia hiện tại lại đang phân biệt trước mặt có phải là một con mồi khác có thể cắn xé hay không.

Thẩm Chiêu Chiêu đem mặt áp vào bên cổ hắn, dùng sự thân thuộc ôn nhu nhận thức lẫn nhau.

Một cô gái mới mười tám tuổi, xuất thân là diễn viên múa ba lê, lại còn xinh đẹp như vậy. Ban đầu Thẩm Diễn vốn cho rằng cô thiên về nhóm dịu dàng ôn nhu, sau một thời gian tiếp xúc mới cảm thấy bản thân đang dần tán đồng với Lương Cẩm Hoa, rằng cô là đóa hoa hồng diễm lệ giữa sương bụi dày đặc. Sau tối nay nhận thức lại càng rõ ràng hơn, muốn đến gần đóa hồng diễm lệ có khả năng câu hồn đoạt phách này, nhất định phải cẩn thận bụi gai quấn dưới chân.

Cô là hoa hồng giấu gai, là bạch ngọc phủ máu.

Người quyền sư kia cũng đã dần bình tĩnh lại, nắm lấy dây chão thở hổn hển. Tối nay Thẩm Sách thật sự đã động sát tâm, sợ rằng vốn là không thể dừng lại, cũng bởi vì hắn đang liều mạng, chỉ cần sơ hở một chút sẽ ăn phải sát chiêu hắn tung ra. Khi trước Thẩm Sách chi số tiền lớn mời người quyền sư lớn tuổi đã trải nghiệm hết sự đời này một lần nữa xuống núi cũng bởi là muốn thứ phương thức chiến đấu cửu tử nhất sinh đặc biệt này của quyền Thái, muốn dùng phương thức nguyên thủy nhất, trên đài không màng sống chết.

Thẩm Chiêu Chiêu có cảm giác ngón tay hắn thoáng chạm đến cổ, giống như một loại động tác trong vô thức.

Cô bỗng nhiên muốn khóc, một phần nào đó trong ý thức dường như đã nhận biết ra hắn đang kháng cự lại thứ gì đó, tuy loại trực giác này chính cô cũng cảm thấy quá đỗi hoang đường, không có căn cứ, nhưng vẫn rất muốn khóc. Muốn nói với hắn, anh, anh mau nhận ra em đi, ôm em một cái, đừng như vậy nữa mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.