CHƯƠNG 3
Biên tập: Nhược Lam
Beta: Nhược Lam
Nhâm Bằng Phi tỉnh lại, phát hiện mình ngủ ở trong một sơn động tối om như mực, dưới thân là cỏ khô, trên người đắp một cái chiếu được đan bằng cỏ dại. Nhờ một chút ánh sáng theo cửa động chiếu vào, gã nhìn thấy y phục của mình mà phóng tới, lấy ống trúc nhỏ của Quỷ bà bà đưa cho nhanh chóng cất vào y phục rồi mặc lại.
Tình trạng thân thể gã rất không ổn, toàn thân nóng rẫy, hạ thân tư mật theo sự chuyển động đi bộ của thân thể, truyền đến một đợt xé rách đau đớn.
Nhâm Bằng Phi cũng không biết mình ngủ bao lâu, càng không muốn biết dã nhân kia đã đi đâu, lúc sau tâm tình lại bị một trận hoảng hốt, chậm rãi nâng tay lên, xem xét dấu hồng ấn trên cánh tay phải.
Bên trong u ám nhìn không được rõ ràng, nhưng dấu ấn này cùng với màu sắc làn da chênh lệch quá lớn, vẫn như trước có thể dễ dàng nhận ra, cũng không có nửa dấu hiệu biến mất, vẫn là giống như vậy hiện rõ ràng trước mắt. Nhâm Bằng Phi ngơ ngốc ngồi xem một lúc, không khỏi vô lực nằm trở về.
Đợi khi Nhâm Bằng Phi mặc vào y phục vẫn còn mang theo chút ẩm ướt đỡ lấy vách tường động tập tễnh đi ra bên ngoài, nhìn thấy dã nhân, người đã cùng gã “cá nước thân mật” đang đưa lưng về phía gã, y ngồi xổm trên mặt cỏ cách đó không xa như đang muốn lấy cái gì vậy, bên cạnh y đào ra cái gì đó đã xếp thành một tòa núi nhỏ, Nhâm Bằng Phi nhìn không ra là cái gì.
Thính lực dã nhân phỏng chừng rất tốt, Nhâm Bằng Phi bởi vì động tác đi có chút liên lụy tới chỗ đau nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, một tiếng nhỏ này ngay cả Nhâm Bằng Phi cũng không rõ là có hay không kêu lên, người này lại cảnh giác đến độ bỗng nhiên quay đầu lại.
Vừa thấy chặn giữa cửa sơn động là Nhâm Bằng Phi, người này hai mắt bỗng nhiên sáng ngời, không tiếp tục đào nữa, nâng lên một đống đồ vật này nọ ở dưới chân điên cuồng chạy thẳng tới.
Đứng thật sự rất cố sức, Nhâm Bằng Phi chầm chậm ngồi xuống nhờ sự giúp đỡ của vách tường sơn động, sau đó nhíu mi lại nhìn lên đống đồ vật này nọ được giơ lên trước mặt.
Có chút giống như là đông trùng hạ thảo, nhưng cẩn thận nhìn lên lần nữa, lại cũng không phải, bỉ đông trùng hạ thảo còn đẫy đà một vòng, trên mặt dính đầy bùn đất còn mang theo hơi nước. Nam nhân đầu một bộ lông thấy mắt gã nhìn thẳng, hoang mang hạ đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, buông gì đó trong tay chạy nhanh đi, cầm lấy một cái gì đó, tùy ý vỗ vỗ bùn ở bên trên, trực tiếp nhét vào miệng trước tiên, sau đó quay ra nhìn Nhâm Bằng Phi, giống như ở đó nói cho gã biết thứ này có thể ăn được.
Nhâm Bằng Phi cũng không phải đặc biệt chú ý tới thực vật, cũng không phải là người ăn chay, nhưng thấy nam nhân sau khi ăn ở trên môi dính hắc nê, đừng nói là ăn, ngay cả nhìn cũng không đành lòng.
Nhưng người này không hiểu nhìn mặt đoán tâm tình, thấy Nhâm Bằng Phi bất động, đơn giản chụp ít bùn đất cầm lên, trực tiếp đưa tới bên miệng Nhâm Bằng Phi, Nhâm Bằng Phi nghiêm mặt trốn, y liền đưa tới bên này, trốn bên kia, y đưa tới bên kia. Nhâm Bằng Phi thật sự không kiên nhẫn, giận dữ phi một chưởng đúng mặt tên đáng ghét, đống thực vật giống tiểu phì trùng lăn vài vòng trên mặt cỏ.
Nam nhân ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn khuôn mặt xanh mét của Nhâm Bằng Phi, tựa hồ rất là buồn rầu liền gãi đầu xõa tung tóc lên, bỗng dưng đứng lên, cọ cọ vài cái, liền chạy mất dạng.
Nhâm Bằng Phi nhìn trái nhìn phải hoàn cảnh bên người, cuối cùng thán một hơi thật sâu. Chung quanh tất cả đều là vách núi, cao ngất trong mây, cho dù trong người còn một thân nội lực, gã cũng không nắm chắc có thể đi ra ngoài, huống chi hiện tại.
Tự hiểu tình cảnh của mình, cảm thấy không có gì để trông cậy liền lơi lỏng một hơi, bụng liền kêu lên một tiếng, vì thế tầm mắt liền quay lại nhìn cái vật bị dã nhân vứt trên mặt đất, một đám thực vật tán loạn không biết tên.
Nếu dã nhân kia làm gương cho binh sĩ, thì thứ đó nhất định có thể ăn được, Nhâm Bằng Phi nhặt lên một cái, nhìn kỹ lại, lại ngẩng đầu tìm tìm, cũng không thấy chỗ nào có nước. Cái hồ gã rơi xuống cách đây không biết có xa lắm không, hiện tại thân thể gã không khỏe, đi một chút mà mồ hôi lạnh đã chảy ròng, thật sự không nên đi lại, rơi vào đường cùng, gã đành phải học dã nhân đi trước, chụp ít bùn đất lên, sau đó liền dùng y phục lau khô, cảm thấy không sai biệt lắm mới bỏ vào trong miệng.
Chưa ăn qua cái gì căn bản không thể biết được hương vị của nó, nhưng đặt ở trong miệng, dùng răng cắn nhai, khi chất lỏng được phá vỡ chảy vào bên trong bụng, nếm qua không ít sơn hào hải vị như Nhâm Đại Thành chủ chân mày cũng không khỏi buông lỏng, hơi có chút kinh ngạc mà đem cái gì đó trong miệng rút ra, thật sự còn bị hoang mang một trận.
Cũng chẳng có gì, kỳ thật chỉ có hai chữ, trong veo, thanh đến vừa lòng người, ngọt đến mặt mày khai thông.
Nhâm Bằng Phi không khỏi ăn thêm vài miếng, rất hoài nghi không biết có phải là linh đan diệu dược gì, vốn một thân thương tổn, đau này đau kia, động một chút là lao lực, ăn vật này vào một lúc, đau đớn liền suy giảm, một thân thanh lương, cứ ăn liên tục như vậy, kết quả chỗ tổn thương đã tiêu giảm đi đáng kể.
Thật sự thực thần kỳ, Nhâm Bằng Phi cầm lấy vài cái còn lại, không khỏi bắt đầu cân nhắc đây rốt cuộc là cái gì vậy, không phát hiện ra có thân ảnh gầy gò vội vã tiến thẳng đến chỗ gã, đợi cho đến khi có một đồ vật gì đó động đậy trước mặt gã, mới tập trung nhìn vào, nguyên lai là một con thỏ đang run rẩy.
Lúc này Nhâm Bằng Phi mới ngạc nhiên nhìn lên người đang thở hổn hển.
Người này ánh mắt nhất loan, tựa hồ là nở nụ cười, sau đó ngồi xổm xuống nhéo vào cổ con thỏ, lay vài cái đến mao mạch của con thỏ cũng không sai biệt lắm, tiếp đó đưa miệng tới, răng nanh lộ ra, dùng sức cắn, máu trên người con thỏ ồ ồ chảy ra, dã nhân thừa dịp ở phía sau, chạy nhanh đem con thỏ đang chảy máu ấy nhét vào miệng Nhâm Bằng Phi.
Nhâm Bằng Phi căn bản không có phòng bị, thình lình bị ngăn chặn ở miệng, theo bản năng liền hút vào, dòng máu ấm áp liền xâm nhập thực quản, mùi tanh xộc thẳng tới ót, Nhâm Bằng Phi đầu óc ngây dại, đẩy mạnh người trước mặt ra, đút ngón tay vào trong cổ họng, như muốn tất cả cái gì trong bụng có thể phun đều phun ra sạch sẽ.
Người bên cạnh nhìn gã đang khó chịu mà phun ra, liền vung con thỏ trong tay, đang muốn tiến lên xem xét, lại bị Nhâm Bằng Phi một chưởng hung hăng đẩy ra, bất ngờ không kịp phòng bị liền ngã về phía sau hạ mông ngồi trên mặt đất.
Thật sự ói không ra đồ vật này nọ, Nhâm Bằng Phi mới hữu khí vô lực mà dùng ống tay áo lau đi vết ố bên miệng, liếc mắt xem cái người ngốc đang kinh ngạc ngồi trên cỏ, tức giận trong bụng không biết để đâu cho hết, đối với người này như thế nào cũng thấy không vừa mắt. Sống hơn hai mươi tư năm, từ trước đến nay luôn thể hiện là một Nhâm Đại Thành chủ hăng hái sạch sẽ, giờ tới nơi chật vật này đều do người này gây ra tất cả.
Nhâm Bằng Phi nhịn không được trừng mắt liếc y một cái, đã thấy người này đứng dậy đầu rũ xuống, có vài phần ủy khuất đáng thương lại ngồi ở chỗ cũ, thi thoảng lại liếc mắt qua đây, tay cứ liên tục bứt cây cỏ dại vứt bỏ, lại bứt một cây cỏ dại vứt bỏ.
Cách chỗ y không xa, thi thể con thỏ nằm lẳng lặng trên cỏ, máu chảy ra từ trên người xuống mặt cỏ đã đỏ thẫm một khối, hơi có chút truật mắt kinh tâm ( ý là không thuận mắt lòng kinh hãi). Nhớ tới hành vi mới vừa rồi của người này, Nhâm Bằng Phi không khỏi tái sắc liếc y nhìn kỹ một chút, nhận thấy ánh mắt Nhâm Bằng Phi nhìn chăm chú, ánh mắt người này nhất loan, miệng cong lên, ngốc nghếch nở nụ cười.
Nhâm Bằng Phi động đậy thân thể, mệt mỏi đem lưng dựa vào đằng sau. Tại thời điểm lửa xuất hiện tới nay, mọi người sớm cáo biệt niên kỉ ăn tươi nuốt sống, mà người này sở dĩ làm như vậy, có hai khả năng, một là nơi này không có lửa, hai là y không biết sử dụng lửa như thế nào. Nhâm Bằng Phi hi vọng có thể là khả năng thứ hai, dù sao không biết y đã bị đem tới đây bao nhiêu lâu, nếu mà là không có mồi lửa…
Nghĩ nhiều vô ích, Nhâm Bằng Phi nghỉ ngơi một chút, một lúc sau khí lực khôi phục, nhìn về phía người ngây ngô vẫn đang nhìn mình chằm chằm, hỏi: “Ngươi tại sao không nói?”
Người này hạ đầu nhìn gã, ánh mắt hoang mang.
Nhâm Bằng Phi chỉ cảm thấy huyệt thái dương phát đau, xoa xoa vài cái, lại hỏi: “Ngươi sẽ không nói?”
Người này đầu lại lệch về hướng bên kia, ánh mắt vẫn cứ là không hiểu.
Nhâm Bằng Phi hít một hơi sâu, lại hít một hơi nữa, đến khi nói, thanh âm khẽ run: “Ngươi không có mồi lửa sao? Lửa, chính là để đốt đồ vật này nọ ăn, có thể chiếu sáng buổi tối, cũng có thể làm ấm người…Lửa…”
Ánh mắt người trước mặt càng thêm mê mang, Nhâm Bằng Phi liền buông tha, xoa huyệt thái dương đến xanh cả mặt.
Dựa lưng trên vách núi đá lạnh lẽo, vô lực khép lại hai mắt, suy nghĩ quá mức phức tạp, chỉ có một lần lại một lần bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, không biết khi nào, đột nhiên trong không gian nghe được tiếng gió rõ ràng, âm thanh mặt cỏ sàn sạt, gần tại bên người tiếng hít thở, là ai? Nhưng mí mắt quá nặng, rũ xuống đến một lúc sau, như thế nào cũng không mở ra được.
Nhâm Bằng Phi có thể cảm giác mình bị người ôm vào trong ngực, sau đó di dộng, tiếp theo được đặt lên trên người, trên người có cái gì vậy, có người chui vào, hai tay bị y đặt lên lưng, hơi thở ấm áp dừng ngay bên người, một chút một chút…Lúc sau, cái gì cũng không biết.
hông biết vì cái gì, thân mình thật sự quá mức trầm trọng, vốn đang muốn ngủ tiếp, nhưng phía sau có người luôn làm phiền, tay không ngừng trên người gã mà sờ loạn, trên lưng có cái gì đó cứng rắn luôn luôn tại đó không ngừng loạn cọ, làm cho người ta muốn ngủ cũng không ngủ được.
Nhâm Bằng Phi tức giận, mở mắt ra bỗng dưng xoay người lên không chút nghĩ ngợi muốn trực tiếp hất cái kia đi, nhưng gã chém tay ra lại bị người ta cầm tay lại chặt chẽ, Nhâm Bằng Phi cả kinh, nhìn kỹ, không khỏi sửng sốt, một lát sau, mới phát hiện ra tình cảnh hiện giờ.
Nằm ở phía sau gã, chính là người làm cho Nhâm Bằng Phi vừa tức vừa hận, dã nhân tóc dài!
Trong bóng tối, Nhâm Bằng Phi không nhìn cũng có thể cảm giác được ánh mắt sáng quắc của y dừng ở trên người mình, đâm vào toàn thân khiến gã không thoải mái, định rút tay về, bất đắc dĩ bị nắm quá chặt, giãy như thế nào cũng không ra, cuối cùng bị y dùng lực uốn éo ngược lại, tay bị vòng ra sau, nghênh diện ấn ghé vào làm nệm trên rơm.
Càng làm Nhâm Bằng Phi cắn răng hộc máu chính là người này liền ngay lập tức áp đến lưng gã, dùng hạ thân xấu xa của y làm loạn trên cái mông, tay kia thì thực không khách khí ra sức nắm lấy phần thịt rắn chắc co giãn trên phần mông dù đã cách một tầng vải dệt.
Cho dù là nữ nhân, bị một nam nhân chính mình không vừa mắt đùa bỡn như thế cũng sẽ đùng đùng lửa giận, huống chi Nhâm Bằng Phi lại là một nam nhân như vậy, giờ này khắc này, cho gã một cây đao, gã có thể đem nam nhân đặt trên người mình hóa thành thịt vụn trong phút chốc.
Sự thật quá mức tàn khốc, nơi này không có đao, người ở trên người gã có khí lực thật không thể tưởng tượng, sau một phen giãy giụa, gã mệt tới nỗi thở hồng hộc, liền tùy theo nam nhân kia muốn thế nào liền như thế đó, động tác tay không kiêng kị gì, giống như là chỉ có bản năng dã thú, đem thân thể Nhâm Bằng Phi nắm chặt đến nỗi đau đớn.
Hơi thở nam nhân càng ngày càng ồ ồ, xì xì không ngừng vang lên, thân thể cũng càng ngày càng nóng, hạ thân kia cứng rắn mù quáng tìm nơi nhập vào, cọ cọ thật vất vả khiến quần áo ướt không ít.
Đã ăn hết không biết bao nhiêu thứ thực vật không biết tên kia khiến hậu thân thể tốt lên phân nửa, nhưng tận sâu bên trong thân thể vẫn đau nhè nhẹ, cách lần đầu tiên cũng không là bao lâu, hiện tại người này lại động dục, thật sự giống như một con dã thú, không, căn bản chỉ là dã thú! Nhâm Bằng Phi đầy một lòng oán hận.
Bất quá, hành vi này liên hệ trực tiếp đến tính mạng của đệ đệ, hồng ấn trên cánh tay vẫn chưa biến mất, loại chuyện này, có thể nói là càng nhiều càng tốt đi…
Nghĩ như vậy, Nhâm Bằng Phi thật muốn đâm đầu mà chết!
Gã cảm thấy thủ thuật Quỷ bà bà trả thù nam nhân thực sự là độc ác, thân là một người nam nhân đường đường chính chính, lại phải cùng một người nam nhân khác hoan ái, thậm chí lại còn sinh con dưỡng cái, loại sự tình này có thể nói cái trên người nam nhân hẳn là hỏng rồi không thì người đó hẳn cũng điên rồi.
Nhâm Bằng phi vẫn còn thống khổ giãy giụa, mà nam nhân đặt trên người gã vẫn không tìm thấy nơi nhập vào, sờ soạng nửa ngày, mới phát hiện nguyên lai có đồ vật chặn lại, tay đang muốn tê đi, may mà Nhâm Bằng Phi phát hiện kịp thời, dùng tay kia ngăn đón, lúc này mới bảo trụ được y phục duy nhất trên người gã.
Tâm lý mặc dù có nói không qua được, nhưng Nhâm Bằng Phi không phải loại chỉ biết ngày ngày nhăn nhó, dù sao thì cũng là gã quyết định muốn làm việc này, bất kể là như thế nào, đã chui đầu vào rồi, cũng không còn đường để lui lại với đạo lý, huống chi Nhâm Trình Phi có thể được cứu, chính là dựa cả vào lúc này.
Nam nhân bị gã ngăn lại, thanh âm tức giận lại thêm thô, động tác bắt người cũng nặng nề không ít, Nhâm Bằng Phi cố nhịn đau, một bên giữ nguyên, một bên tay liền ở một chỗ sờ soạng, thật vất vả mới để cho gã động vào được cái bình nhỏ, tay kia đã bị giữ, gã chỉ có thể dùng răng nanh cắn nắp, đổ ra một viên thảo dược, đem bình dược phóng trở về, đầu lưỡi duỗi ra đem viên thuốc đen đen cuốn vào miệng nuốt vào trong bụng.
Đòi dược Quỷ bà bà, một là chuẩn bị cho mình, khi không chịu được tình huống cùng một nam nhân làm cái loại sự tình này, Nhâm Bằng Phi cảm thấy khả năng không thể làm được; thứ hai là chuẩn bị cho người nam nhân đó, suy bụng ta ra bụng người, nếu đối phương cũng không nguyện ý. Chính là lúc tiến vào đáy Cốc, sự tình phát triển một cách không ngờ, gã còn chưa có sự chuẩn bị tâm lý, chỉ có thể trơ mắt nhìn sự tình đã phát triển đến loại sự tình này.
Vào thời điểm Nhâm Bằng Phi uống thuốc, nam nhân đặt trên người gã tựa hồ ngây người một chút, gã liền nhân cơ hội này, xoay người dựng lên, nhanh chóng bỏ đi quần áo trên người, nằm lại trên thảm cỏ, nhắm mắt lại, một bộ dáng như con cá chết nằm ngay đơ.
Nhưng gã đợi nửa ngày, cũng không thấy động tĩnh gì từ người này, hồ nghi mà mở to mắt liền thấy, chỉ cảm thấy da đầu một trận run lên, chỉ thấy bình dược gã tùy tay đặt bừa một chỗ đã nằm gọn trong tay nam nhân, ngẩng đầu càu nhàu vài câu không rõ liền đem viên thuốc trong bình nuốt một cách sạch sẽ!
Ăn xong rồi, nam nhân đem cái bình ném đi, nhìn Nhâm Bằng Phi, lại ngây ngốc cười hồ hồ, mang theo chút ý tứ lấy lòng.
Lần này, Nhâm Bằng Phi thật sự muốn đi chết ngay.
Nhâm Bằng Phi nghĩ đến khi Nhâm Trình Phi tra khảo người ta, thường thường sau khi người ta bị hành hạ đến thê thảm nhằm dụ hắn khai ra thì thường lựa chọn những câu kiểu như: Ngươi muốn chết sao? Vẫn là muốn chết sao? Vẫn là muốn chết sao? Gã đối với hành vi này của đệ đệ từ trước tới nay luôn dở khóc dở cười, không khỏi đồng tình với người bị tra khảo.
Hiện tại Nhâm Bằng Phi cũng gặp phải cục diện bi thảm, lại căn bản không có ai đồng tình với gã. Giờ phút này trước mắt có ba sự lựa chọn: gã nghĩ tới biện pháp giết chết người trước mặt? Hay là nói trước khi kết thúc? Hoặc là ngoan ngoãn nằm xuống để cho tên đại ngốc này ăn hết lọ xuân dược, sau đó đối phương cũng từ đó mà chết…
Mặc kệ là lựa chọn nào, cũng đều làm cho Nhâm Bằng Phi thống khổ đến nỗi muốn đâm đầu mà chết. Hai cái sau không cần phải nói, chỉ ngay điều thứ nhất này thôi, nếu thực sự giết chết được người này, Quỷ bà bà nhất định có thể tìm cho gã một người nam nhân khác, gã nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, điều quan trọng là…Gã có thể thụ thai hay không?
Cùng nam nhân làm cái loại sự tình này đã đủ khiến cho Nhâm Bằng Phi hình cảo tâm tro (kiểu bản thân mình chịu cực hình đau đớn tâm hóa tro tàn), nếu còn làm lại với một nam nhân khác, gã khẳng định còn chết nhanh hơn cả người bị trúng cổ như Nhâm Trình Phi, chịu nhục quá độ đến nỗi hộc máu mà chết!
Nhâm Bằng Phi biết tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, đang ngồi suy nghĩ thượng sách, phát giác nhiệt độ cơ thể ngày càng tăng cao, hô hấp cũng dần trở nên hỗn độn, ngẩng đầu nhìn người đối diện, thấy y càng không thể ngồi yên, liền như ngồi trên đống lửa.
Mắt thấy thời điểm không thể khống chế được sự tình, Nhâm Bằng Phi không để ý chính mình đang trần truồng, đột nhiên đứng dậy túm người này đi nhanh ra miệng động.
“Mang ta đi ra bờ sông, mau!”
Người này như thế nào không muốn đi, Nhâm bằng Phi tức giận đến nỗi nhéo vào chòm râu trên cằm y, hận không thể kéo hết bọn nó xả xuống dưới.
“Có nghe hay không, mau mang ta đi ra bờ sông!”
Khi nói chuyện, bọn họ đang do dự đứng ở bên ngoài miệng động. Ngẩng đầu không thấy ánh trăng, nhưng đáy sơn cốc lại mỏng như một mảnh lụa trắng, tuy nói là nhìn không thể nhìn rõ ràng, nhưng cảnh sắc bên ngoài động vẫn có thể thu hết vào mắt, có điểm che lấp hơn ban ngày, giống như còn xấu hổ, mang theo chút thần bí.
Chòm râu bị kéo một cách cứng rắn, nam nhân không thể không nghiêng ngả lảo đảo đi theo ra bên ngoài, nghe được lời nói của Nhâm Bằng Phi, y đau đến nỗi nheo mắt lại cũng mở ra rất nhanh, mắt hạ xuống mang màu bạc, trong mắt của y mê mang vừa xem liền hiểu ngay.
Nhâm Bằng Phi hướng lên trên trời hít một hơi, lại hít một hơi dài nữa, thật vất vả mới nhịn xuống ý muốn táo bạo dùng một chưởng đánh chết người này, gã hạ giọng, tận lực hòa khí nói: “Chính là cái hố sâu mà ta rơi xuống đó—-”
Xem ra, y vẫn là không hiểu, Nhâm Bằng Phi miêu tả cho y thấy, làm một động tác bơi lội, liếc mắt nhìn lại y, tức thì mày gắt gao nhăn lại, liền tiếp tục làm một động tác cởi quần áo, rốt cục, cái đầu đại ngốc cũng hiểu ra.
Thấy y như vậy, Nhâm Bằng Phi không khỏi có chút kích động nói: “Tốt, mau đem ta đi, mau a!”
Đại ngốc ra sức gật đầu, thừa dịp Nhâm Bằng Phi chưa chuẩn bị, liền khiêng nghiêng người vắc gã lên vai, xốc lên xuống vài cái, liền cách cái động một khoảng xa. Đầu Nhâm Bằng Phi ở dưới không ngừng lắc lư, đầu một trận choáng váng ghê tởm, căn bản là quá kinh ngạc với thân thủ nhanh nhẹn của người này, sau một lúc, đại ngốc liền dừng cước bộ, đem người đặt trên vai thả trên mặt đất.
Đến cạnh bờ sông. Nhâm Bằng Phi thật vất vả mới đứng vững, trong đầu liền nghĩ cách làm thế nào cho dã nhân đang đứng gần đây xuống bờ sông, chính là khi xem xét nơi kỳ quái mình đang đứng, Nhâm Bằng Phi liền nhìn y mỉm cười, ngay sau đó, hung hăng đạp một cước đem y ngã xuống nước, rồi tưới nước lạnh lên người y, thân thể khô nóng có thể có chút bình ổn.
Bờ sông này rất sâu, Nhâm Bằng Phi tràn đầy lo lắng, dã nhân ngã xuống nước, hơn nửa ngày vẫn không thấy trồi lên. Nhâm Bằng Phi gắt gao nhìn xuống mặt nước, dùng móng tay cấu vào làn da mẫn cảm yếu ớt nhất trên người, dùng cái đau đớn bén nhọn ấy chống lại tác dụng mãnh liệt của dược liệu, nhất thời bảo trì được bình tĩnh.
Rốt cục, có một cái đầu nhồi lên mặt nước, mắt thấy lúc sắp nổi lên, Nhâm Bằng Phi không chút nghĩ ngợi liền xông lên, một cước đạp người kia vào sâu trong nước, mặc kệ người đó thử nổi lên vài lần, chính là không cho y lên bờ, như thế một lúc sau cũng lặp lại được hơn mười lần, dã nhân ở giữa làn nước hung hăng nhìn Nhâm Bằng Phi, một đôi mắt ngăm đen nhìn trừng trừng khiến lưng người ta phát lạnh, cái lạnh như toát ra từ băng.
Nhâm Bằng Phi một bên không ngừng lau mồ hôi trên mặt, một bên kiên cường cùng người này giằng co, trực giác nói cho gã biết, người này chuẩn bị được ăn cả ngã về không, gã phải gắng giữ tỉnh táo, chính là, đùi gã đã bị kìm nén không chịu nổi, ý thức lại càng đần độn dần.
Quỷ bà bà quả nhiên lợi hại!
Tuy rằng chưa nói tới hàng năm trà trộn thanh lâu, nhưng có một hồng nhan tri kỷ là danh kỹ nên Nhâm Bằng Phi nghe qua không ít xuân dược mị dược, chỉ cần sau khi ăn có thể chảy mồ hôi hoặc là bị nước lạnh thấm vào, hơn phân nửa có thể tỉnh táo lại, nhưng thuốc này của Quỷ bà bà, cho dù có tưới qua nước lạnh, bất quá một lúc sau ngóc đầu trở lại, thì càng phát ra mãnh liệt không thể chống đỡ.
Người nổi trên mặt nước chậm rãi lẻn vào trong nước, một trận gió thổi qua, lại một trận gió thổi qua, một khắc đồng hồ qua đi, lại một khắc đồng hồ nữa qua đi…Y đều không có nổi lại lên mặt nước.
Nhâm Bằng Phi không khỏi ở trên mặt đất tiến lên vài bước, coi người nọ có phải chết trong nước rồi không, gã không cho là có người có thể ở trong nước lâu như vậy, trừ phi đối phương, không phải là người.
Mặt nước nơi người kia vừa lặn xuống đã dần trở nên tĩnh lặng, dưới màu bạc của ánh mặt trăng, tựa như một mặt gương, căn bản không nhìn ra chút dấu vết là có người ở bên dưới.
Nan bất thành, chẳng lẽ y thực sự đã chết rồi?
Không thể nói rõ mình rốt cuộc bị làm sao, cũng có thể nói Nhâm Bằng Phi đa cảm, dược hiệu đã đem ý thức gã thiêu đốt không còn bao nhiêu, gã vô lực tựa người vào tảng đá trên bờ sông, ánh mắt mờ mịt nhìn về nơi mới vừa rồi còn sôi sục.
Gã chưa bao giờ thủ *** quá, một là gã đối với phương diện này từ trước đến nay vốn lãnh đạm, hai là từ năm đó, gã còn chưa cho bản thân mình cơ hội thủ ***, thì phụ thân gã đã an bài không biết bao nhiêu nữ nhân chuyên môn hầu hạ gã về phương diện này. Trơ mắt, vì muốn trì hoãn tác dụng của thuốc, gã tựa hồ chỉ có thể chính mình động thủ.
Nhâm Bằng Phi run rẩy định vươn tay ra, khi mắt thấy sắp đụng tới, một cánh tay lạnh như băng bỗng nắm chặt lấy tay gã, Nhâm Bằng Phi giật mình quay đầu lại, liền thấy, chính là cái người vốn ở dưới nước kia! Y khi nào đã nổi lên? Gã vẫn canh ở bờ sông, căn bản không thấy mặt nước động tĩnh gì cả!
Ngay sau đó, Nhâm Bằng Phi bị người này lôi xuống nước, toàn bộ thân thể cực nóng được nước sông lạnh như băng nuốt hết, trong nháy mắt, Nhâm Bằng Phi mệt mỏi muốn cứ như vậy chìm vào trong nước, không bao giờ rời khỏi. Chính là điều trời an bài luôn đi ngược lại với mong muốn của con người, người đem gã thả xuống cũng nhảy xuống nước kéo gã trở lại lên tảng đá trên bờ biển.
Nhâm Bằng Phi nằm trên tảng đá ho khan, ngăn chặn ngựa quen đường cũ sợ người kia lại tách hai chân của gã, gã vội vàng sờ đến khe hở trên mông. Ngay sau đó, một cái cứng rắn nóng như than đỏ hồng đang đốt liền vọt đi vào.
“Ách…” Cảm giác xé rách hướng thẳng tới ót, Nhâm Bằng Phi đau đến nỗi thân thể không ngừng run rẩy. Gã muốn y dừng lại, càng muốn đem người kia đẩy ra, nhưng động tác của người này cực kỳ bá đạo lại dã man, thân thể như tường đồng vách sắt, làm cho Nhâm Bằng Phi thật sự không thể làm gì, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, thật sự không thể chịu nổi liền tê dại cả người.
Xé mở hạ thân côn thịt chôn sâu, một lần lại một lần đỉnh kêu ồ ồ, đánh thẳng khiến Nhâm Bằng Phi đầu choáng váng hoa mắt, ngay tại trên tảng đá thô ráp không ngừng cọ xát, làn da trên lưng bị thương đến chảy máu, cùng hạ thân tê đau giao tạp, thật sự làm cho người ta khó có thể chịu được.
Nhâm Bằng Phi nhịn không được đau kêu lên một tiếng, người áp ở trên người đột nhiên dừng lại, Nhâm Bằng Phi lại kêu đau một tiếng nữa, vẻ mặt vặn vẹo, sau đó, người này kéo Nhâm Bằng Phi làm cho gã tựa hẳn vào người mình, tay sờ soạng chỗ bị thương của gã một chút, liền ôm lấy Nhâm Bằng Phi đổi chỗ, ở giữa, hung khí làm điều ác vẫn chôn chặt trong cơ thể gã không đi ra.
Rất nhanh, Nhâm Bằng Phi được đặt trên mặt cỏ thanh lương, nhưng lần này cử chỉ săn sóc của nam nhân làm cho gã không khỏi động chút tâm, nằm trên mặt đất không lâu, Nhâm Bằng Phi cố ý lại kêu đau một tiếng, gã suy nghĩ, nam nhân có thể hay không vì không biết làm thế nào mà buông tha cho gã.
Lần này, dã nhân xác thực có chút ngẩn ngơ, nhưng cũng không lâu lắm, y rút ra phân thân, đem Nhâm Bằng Phi quay lưng lại với mình, tách hai chân gã ra, từ phía sau tiến vào———–
Dưới thân thô lỗ không có tiết chế luật động liền truyền đến, Nhâm Bằng Phi nắm chặt cỏ trong tay hung hăng đập vài cái, ai nói y ngốc nghếch gã giết chết người đó!
Không có thời gian để mà kêu than lần này có thể dã nhân đã nuốt hết một lọ xuân dược, bao nhiêu nước lạnh cũng không làm mất đi nhiệt độ, vô lực ngăn cản, rất nhanh Nhâm Bằng Phi chỉ có thể phát tiết ý niệm ở trong đầu, không chỉ toàn thân nóng như đang ngâm mình trong nồi nước đang sôi, mà ngay cả ánh mắt cũng tản nhiệt ra ngoài mà rơi lệ.
Cái kia làm đau hạ thân theo thân thể không ngừng đong đưa, không ngừng trên cỏ lạnh mà cọ xát, căn bản chưa nói tới kỹ xảo gì, nhưng chỉ cọ như vậy, đều có thể làm cho thân thể đang nóng lên thoải mái run rẩy một trận.
Thuốc này, quả thực lợi hại……..
Cố gắng mở to mắt, tầm mắt bị hơi sương che lấp căn bản không nhìn rõ từ một trượng bên ngoài, từ trong cổ họng thở ra một hơi, cực nóng có thể khiến thân xác tổn thương. Ăn hết một lọ thuốc liền mãnh liệt như vậy, là như thế nào tạo ra tình cảnh này? Nhâm Bằng Phi không thể nghĩ ra, nhưng có thể khắc sâu, bởi vì người bị lôi ra để phát tiết dược hiệu chính là bản thân gã.
Người đặt bên trên cùng người ở dưới nhiệt độ cơ thể đều nóng bỏng, cùng giao hòa nhiệt độ cơ thể cho nhau, tựa hồ có thể đem núi băng tan chảy, mười ngón tay dùng sức sờ vào làn da thịt bên trong của gã, va chạm hạ thân một lần nữa khiến gã đau đến mắt nổ đom đóm.
Sẽ chết đi…
Nhâm Bằng Phi cực lực nâng thắt lưng, gian nan đem bàn tay nhập hạ thân, xoa xoa cái nơi trướng đau không ngừng làm đau thân trên. Dã nhân chỉ lo phát tiết bản thân, đâu có nghĩ tới gã, vì có thể dễ chịu một chút, cũng chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Dược hiệu thực mạnh, Nhâm Bằng Phi chẳng qua chỉ tại trên người loát động vài cái, thân thể liền run rẩy, một cỗ dịch trắng chính là nhiệt dịch liền chiếu vào trên cỏ. Nhưng cũng chỉ được một lát thư thái thôi, còn chưa đợi gã ho một tiếng, hạ thân lại run rẩy mà đứng thẳng. Nhâm Bằng Phi khóc không ra nước mắt, có loại tự làm bậy thì không thể nào sống được, nhưng cũng chỉ có thể lại vươn tay đi, nhưng lần này, một cách tay gầy khác lại nhanh hơn chụp lên đi, ngây ngốc lại cẩn thận mà sờ lên trên. Nhâm Bằng Phi hơi kinh hãi, nhưng rất nhanh liền mất hồn đắm chìm trong bể dục vô cùng vô tận, mặc cho người định đoạt.
Cũng không biết mình rốt cuộc đi ra bao nhiêu lần, càng về sau, hư thoát làm Nhâm Bằng Phi nghĩ mình có lẽ cũng sắp chết đến nơi rồi. Bầu trời ban ngày cũng dần tối đen, cứ quỳ nằm úp sấp đến ngồi xếp rồi đến nằm nghiêng, có thể sử dụng những tư thế căn bản đều đã dùng qua, *** mỹ như thế, cũng vì thế mà có tình trạng kiệt sức.
Không biết là lần thứ mấy thấm mệt mà cứ hôn mê rồi lại tỉnh lại, dã nhân kia không biết là thể loại gì mà không biết mệt mỏi cứ ở bên cạnh gã mà ngủ vù vù, lại cũng chỉ là vội vàng liếc mắt một cái, Nhâm Bằng Phi liếc mắt một cái rồi cũng nhắm mắt lại, ngủ thật say.
Cái tiếng lạch cạnh vang lên bên cạnh thực phiền toái nha, Nhâm Bằng Phi đang hôm mê cũng không thể không tỉnh lại, mở to mắt hướng bên người vừa thấy, đúng là một con cá to vừa thô vừa nặng ở bên cạnh! Nhâm Bằng Phi chống thân thể đau nhức cố gắng ngồi dậy nhìn thật kỹ, không chỉ có một con cá lớn này, tại chỗ xung quanh gã ngủ có chứa rất nhiều các thứ gì đó khó mà nói hết.
Có cá, có vỏ sò, có con thỏ, còn có chim trĩ, có cả đống thực vật lúc trước gã đã nếm qua cũng không biết là bao nhiêu, có những quả trái cây đỏ tươi, còn không biết lấy ở chỗ nào ra, cùng loại với cam giá và hành khối…
Nhâm Bằng Phi trố mắt nhìn một đống đồ vật này nọ xung quanh gã, sau một lúc lâu không phản ứng. Dã nhân vừa không biết đi đâu đã trở lại, Nhâm Bằng Phi nghe tiếng liền quay đầu lại, chỉ thấy y cầm một đống khoai lang thật cẩn thận đặt ở bên cạnh gã, biết gã đang nhìn mình, liền ngẩng đầu ha hả cười, một hàm răng trắng khiến người ta hoa mắt, cười xong, vỗ vỗ mông, đứng dậy lại chạy mất dạng.
Tuy y dừng lại không có lâu, nhưng Nhâm Bằng Phi lại rất nhanh mắt thấy trên người y có không ít vết thương, ở đầu ngón tay của hai bàn tay đều nhè nhẹ chảy máu.
Nhâm Bằng Phi trầm mặc một trận, nhặt lên vài thứ y vừa lượm về, lại cầm củ khoai lang của dã nhân đi đến hồ sâu rửa sạch, ăn được vài miếng, thân thể trống rỗng mới khôi phục một chút khí lực. Nhâm Bằng Phi vừa giơ cánh tay lên, thấy cái nốt hồng ấn kia vẫn còn tại đó, không phai đi chút nào, ở trong cơ thể ngưng kết thành một khối, hồng đến chói mắt.
Buông cánh tay xuống Nhâm Bằng Phi lộ ra một chút mê mang. Gã nhớ rõ Quỷ bà bà có nói qua với gã, dù sao cũng là nam tử, cấu tạo thân thể so với nữ nhân vốn không giống nhau, cho dù có thể thay đổi đi, nghịch thiên mà đi thì xác suất có thai vẫn là rất thấp so với nữ nhân.
Nhâm Bằng Phi lại cầm lấy vài củ khoai lang đem ra rửa tiếp, sau khi rửa xong sạch sẽ, mới phát hiện cái này căn bản không phải khoai lang, da trắng noãn như tuyết, dùng sức lau sạch đi thì thấy, bên trong cư nhiên như một loại bạch ngọc hơi hơi trong suốt, chất lỏng sung túc, Nhâm Bằng Phi dùng ngón tay không ngừng thảng trên mặt đất, một mùi thơm ngát trên không trung liền tràn ngập. Nhâm Bằng Phi nhịn không được liền cắn một miếng, nhất thời yêu luôn loại hương vị này.
Thế gian cư nhiên lại có loại thực vật có thể khiến thân thể chính mình mang cảm giác mát rượi, ăn một miếng mà thanh lương đi xuống tận xương, toàn bộ thân thể giống như được rửa qua, sự trầm trọng cùng nôn nóng nhất thời không còn tồn tại nữa, trước mắt một mảnh sáng trưng, đầu óc cũng rõ ràng.
Sơn cốc này, rốt cuộc là nơi nào đây?
Nhâm Bằng Phi nhịn không được lại nhìn xung quanh cái sơn cốc kỳ dị này.
Cũng bởi vì thử qua hai lần đều ngoài dự đoán, Nhâm Bằng Phi liền ăn sạch thứ thực vật kỳ lạ cầm trong tay, sau đó đi trở về chỗ cũ, trừ bỏ vật còn sống, đem toàn bộ thực vật dã nhân đem về ăn một miếng.
Một quả đỏ au vị toan, một loại cam giá rễ cây ngoài ý muốn lại nhuyễn nhu, đúng chất trên núi, nhưng ăn hết đến đâu thì thân thể lại được dưỡng thương rất hiệu quả, đợi cho sau khi Nhâm Bằng Phi ăn hết, khí lực đã khôi phục bảy tám phần.
Nhâm Bằng Phi nghĩ thầm, rằng, dã nhân kia thân thủ nhanh nhẹn như thế khí lực to lớn như thế, liệu có phải vì thường xuyên ăn những đồ hiếm quý này nọ mà tạo thành? Nếu như là vậy, y rốt cuộc đã ở trong này bao lâu, và tại sao lại ở trong này?
Đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Nhâm Bằng Phi mới nghĩ như vậy, không biết dã nhân đào ở đâu ra lại khiêng một con mãng xà lớn trở lại!
Nhâm Bằng Phi thật sự bị hoảng sợ, một con rắn lớn như vậy, người này chỉ bằng tay không như thế nào bắt được?
Chờ dã nhân đến gần, Nhâm Bằng Phi mới nhìn thấy trên cách tay cùng đùi y có rất nhiều vết thương bị rắn cắn, một vết thương rất nặng còn đang không ngừng chảy máu, nhưng y thấy Nhâm Bằng Phi chẳng mấy khi đem mấy thứ trên mặt đất để ăn, sau khi hất con đại xà trên lưng xuống, lại xoay người định rời khỏi.
“Ngươi đứng lại!” Tay chân nhanh hơn đầu óc, tại khi y chuẩn bị đi, Nhâm Bằng Phi liền kéo tóc dài của y.
Dã nhân bị đau liền quay đầu lại, hoang mang nhìn về phía gã.
“Ta đã no rồi, ngươi không cần lại đi tìm đồ ăn nữa.” Nói xong, Nhâm Bằng Phi chỉ vào vết thương trên người y lại nói, “Ngươi nếu không nghĩ biện pháp cầm máu, sẽ xảy ra chuyện đó.”
Dã nhân theo tầm mắt của gã liếc mắt một cái, nhất thời lĩnh ngộ, y ngốc nghếch hề hề lộ ra một hàm răng trắng, ngẩng đầu hướng Nhâm Bằng Phi ý bảo không sao, sau đó đem lưỡi liếm vết thương, tạm thời đem máu dừng lại.
Nhâm Bằng Phi lại nhíu mi nhìn y: “Như vậy sao được, nước bọt của ngươi cũng không phải linh đan diệu dược.” Dứt lời, dạo qua một vòng trên mặt đất, cầm lấy tiểu phì trùng thực vật gã đã rửa đưa cho y, “Ngươi ăn cái này.” Nhâm Bằng Phi cảm thấy được này đồ vật này nọ có lẽ có tác dụng khép lại miệng vết thương rất hiệu quả, sau khi gã nếm qua một lần, hạ thân gã —— ách, chính là chỗ kia bị thương nứt ra thì lành lại nhanh chóng.
Dã nhân nhìn thực vật đã được Nhâm Bằng Phi rửa sạch, trước mắt sáng ngời, lập tức nắm lên mà ăn hết, sau khi ăn xong lại chớp chớp ánh mắt nhìn Nhâm Bằng Phi, Nhâm Bằng Phi đơn giản lấy toàn bộ đưa tới trước mặt y, nhìn y lang thôn hổ yết một hơi ăn sạch.
Nhâm Bằng Phi không thừa nhận chính mình quan tâm dã nhân này, gã chính là cho rằng, nếu y cứ như vậy chết đi, đối với mình cũng rất không có lợi mà thôi.
Không biết là thực vật này quả thực có hiệu quả, hay là thể chất dã nhân này khác người thường, bất quá qua một lát, vết thương trên toàn thân y không ngờ cũng dần dần khép miệng lại. Nhâm Bằng Phi âm thầm ngạc nhiên, ngồi dưới đất đánh giá y.
Chỉ thấy y dùng tảng đá đầy ma mãnh ở trên thân con mãng xà mà đánh ra một lỗ máu, sau khi máu chảy ra liền chạy nhanh đưa tới trước mặt Nhâm Bằng Phi ý bảo gã uống, Nhâm Bằng Phi thanh nghiêm mặt kiên quyết cự tuyệt, dã nhân một chút thất vọng, không lãng phí mà đem xà huyết toàn bộ hút vào trong bụng mình, có lẽ đối với y mà nói cái này xem như một loại mỹ vị, hút khô xong xà huyết y còn liếm ngón tay, giống tiểu đồng cực tham ăn ăn vụng, nhưng một thân vết máu, nhìn Nhâm Bằng Phi cách đó không xa một trận ác hàn.
Hút khô xà huyết, dã nhân lại hướng Nhâm Bằng Phi nhìn một thân làm người ta khó có thể tin cậy, hai tay lập tức mở miệng rắn, ngưng khí dùng sức một chút, giống như phụ nhân tại trên lưng tiễn khai một đạo lỗ hổng lại dùng lực chia thành hai nửa như vậy đem thân rắn một phân thành hai, Nhâm Bằng Phi kinh ngạc đến cực điểm, chỉ bất quá gã giỏi đem biểu tình giấu trong lòng, bề ngoài xem ra vẫn là vẻ mặt bình tĩnh.
Thân rắn tách ra, dã nhân thuần thục lấy ra trứng chim lớn nhỏ như bảo bối mà đặt một chỗ, đem da xà làm sạch một lượt, thịt xà vòng thành một đoàn dùng cỏ kết thành một dây thừng trói rất tốt, đem đến một chỗ hong gió. Xử lý xong xà này, dã nhân đi đến bờ sông đem mặt, đầu, thân mình cùng chòm râu dính máu rửa hết, sau đó đi trở về, cẩn thận nâng lên một túm lá cây gói mật rắn, ngồi vào bên cạnh Nhâm Bằng Phi, giống như bảo bối đưa cho gã, vẻ mặt lấy lòng.
Nhìn đảm xà xanh trước mắt, lần này Nhâm Bằng Phi không có vẻ mặt ghét bỏ cự tuyệt, ngược lại có chút chần chờ lẳng lặng chăm chú nhìn. Mọi người đều biết đảm xà là một bảo bối dưỡng thân tụ khí, nói dùng đảm xà còn hơn trăm năm dùng linh đan diệu dược, người bình thường ăn hết sẽ kéo dài tuổi thọ, nếu người tập võ ăn vào, tuy nói không thể lập tức gia tăng mấy chục năm công lực, nhưng đối tập võ đã có chút ít hiệu quả rồi. Nhâm Bằng Phi là người tập võ, nhìn một thứ có thể cho chính mình có lại không ít khí lực cùng thời gian tập võ là bảo bối đưa đến trước mắt còn do dự, cũng đủ chứng minh Nhâm Đại Thành chủ định lực không có sai.
Nhâm Bằng Phi đối với xà không phải là không có nghiên cứu, nhưng xà bị dã nhân một phân thành hai nói là mãng xà nhan sắc tựa hồ lại có điểm diễm lệ, nhưng trên đầu xà cũng không đơn giản, nhan sắc tiên diễm của xà cơ bản đều do thân hàm kịch độc, nhưng người này một thân man rợ bị rắn cắn còn hữu lực như vậy thật sự không giống như trúng độc, cho nên Nhâm Bằng Phi hoài nghi không phải xà độc, nhưng mặc kệ là xà gì, có thể dài đến tám khẩu thô, dài hơn ba trượng, cho dù không có thành tinh, khẳng định cũng phải được thời gian trăm năm.
Đối với một thứ dưỡng dược xà đảm chừng trăm năm như vậy, tập võ nhiều năm như Nhâm Bằng Phi nói không động tâm là giả, cho nên gã do dự, gã chần chờ. Mà gã sở dĩ do dự chần chờ, nguyên nhân lớn nhất chính là, xà đảm này liệu có thể sinh không.
Đối một người không có tâm nguyện gì mà nói, ăn cơm là vì sống sót, ăn mỹ vị gì đó là vì thứ xa vời mà thôi, mà đối Nhâm Bằng Phi một người không có tâm nguyện gì lớn, cho tới bây giờ chưa ăn qua thịt tươi, cho dù hy vọng được chút hiệu quả cho việc tập võ như thế nào, làm cho gã nuốt xà đảm, thật đúng là vấn đề khó có thể lựa chọn.
Bởi vì Nhâm Bằng Phi lần này không phải kiên quyết cự tuyệt, mà là thoạt nhìn tương đối bình tĩnh nhìn chăm chú xà đảm, người bên cạnh gã trước mắt sáng ngời, xà đảm cầm trong tay càng đưa lại gần hơn, thậm chí có thể làm cho người nhìn chằm chằm nó dễ dàng ngửi được mùi tanh, vì thế, Nhâm Bằng Phi hơi hơi túc khởi mi.
Nhưng cuối cùng, Nhâm Bằng Phi phút chốc cầm lấy xà đảm để vào trong miệng, xà đảm quá lớn, gã không thể không cắn ra để nuốt vào, mùi vị tràn ngập miệng trong nháy mắt, vị cay đắng thiếu chút nữa làm cho Nhâm Bằng Phi đem cái đó trong miệng toàn bộ nhổ ra, cũng may nhanh chóng lấy tay che miệng lại, mới dám nuốt vào. Mật cùng túi mật nuốt vào trong bụng không lâu, miệng đang cay đắng trở thành nhạt, thả tay xuống, cảm thấy một cỗ hương khí khó có thể nói ra, không chỉ có như thế, mỗi một chỗ mật chảy qua, toàn bộ trong cơ thể đều đã hơi hơi nóng lên.
Vận công cũng làm cho chân khí trong thân thể vùng trung du chạy mà có loại cảm giác này, Nhâm Bằng Phi tâm đang đè nén lại thẳng ra, áp lực trong lòng trở nên vui sướng.
Sở dĩ liều lĩnh ăn xà đảm, chính là muốn khôi phục công lực, chỉ cần khôi phục công lực cho dù Quỷ bà bà kia khởi không đến tác dụng gì, cùng dã nhân kết hợp, ít nhất có thể chiếm được ưu thế, nếu bằng không vẫn bị vây yếu thế, thật sự có tổn hại đến sự tin tưởng của Nhâm Đại Thành chủ.
Dã nhân thể chất tuy là tốt, lại rõ ràng không có nửa điểm võ công; mà Nhâm Bằng Phi cũng là thân kinh bách chiến đứng đầu một Thành, cho dù khí lực không kịp y, chiến thuật cùng kỹ thuật phải hơn hẳn, hết thảy có thể đem y đi xuống.
Nhưng rất nhanh, Nhâm Bằng Phi lâm vào trạng thái thất vọng, rất nhanh liền phát hiện trong cơ thể gã không có nửa điểm khí lực, giống như đá chìm biển rộng không có tung tích, thử vận khí, thân thể vẫn là rỗng tuếch, nội lực gần ba mươi năm lại cứ như vậy không có?
Nhâm Bằng Phi một chút vô lực ngồi dưới đất, dã nhân bên cạnh ngồi vào sau lưng của gã tay bắt đầu sờ từ lưng lên vai gã mà gã không để ý tới, càng không biết y đã ôm lấy người gã nghiêng mặt si ngốc nhìn gã.
Biết được khôi phục nội công là vô vọng, kế sách đầy bụng nháy mắt thành vô dụng, Nhâm Bằng Phi tiêu cực không ít, đối với tình cảnh hiện giờ ngược lại càng không nhìn tới.
Dù sao, cưỡng gian một lần thì cưỡng gian, cưỡng gian hai lần vẫn là cưỡng gian, còn không bằng thống khoái cùng hưởng thụ như thế nào?
Đương nhiên, Nhâm Đại Thành chủ khẳng định không nghĩ như vậy, một điểm áy náy cũng không là gì. Nói ngắn lại, hiện tại Nhâm Bằng Phi thể xác và tinh thần không hề chống lại hành vi hoan ái cùng dã nhân, tâm cứ việc xúc động kháng cự, nhưng thân thể đã bắt đầu khuất tùng, vì ở trong quá trình dễ chịu một ít, Nhâm Bằng Phi chủ động đón ý nói hùa, thậm chí còn dạy dã nhân thô lỗ này không ít kỹ xảo trong việc này.
Người này lại một lần nữa bày ra sự thông minh tuyệt đỉnh của y, hơi thông một chút liền suy một ra ba, sau một hai lần, thường thường đem Nhâm Bằng Phi gây sức ép chỉ có thể ngửa đầu thở dốc mà thôi.
Mỗi một lần sau khi làm xong, Nhâm Bằng Phi đều xem cách tay phải của mình, nhưng mỗi một lần, trong ánh mắt sáng rọi của gã đều ảm đạm không ít. Từ ngày vào đáy Cốc này, Nhâm Bằng Phi vẽ một cái gạch trên thạch bích trước mắt, bất tri bất giác, con gạch viết trên đó cũng năm chữ rồi, nói cách khác, gã ở đáy Cốc này đã hai mươi lăm ngày rồi.
Không có gì để làm giống như mỗi ngày ở bên ngoài, kỳ thật, cuộc sống tại đáy Cốc này khiến Nhâm Bằng Phi như cảm thấy mình đã ba mươi tuổi rồi, mỗi ngày đều quá nhàn rỗi. Không cần viết chữ tập võ, không cần cùng đủ loại người chu toàn, không cần xử lý nhiều chuyện vĩnh viễn không hết. Ở trong này, mặc dù không có nhật nguyệt làm bạn, nhưng ngẩng đầu có thể thấy được sương mờ ảo không tiêu tan, cúi đầu là bờ sông lặng yên không gợn sóng trong suốt, gió lạnh nhè nhẹ, thường thường khi đói thì sẽ được ăn một thứ khiến thân thể trong veo, kì thực cũng khiến cái miệng nhỏ nhắn đỡ thèm, ưu tai du tai, cái gọi là tự tại thần tiên cũng chính là chỗ này đi.
Đương nhiên, rất lâu, cũng là đột nhiên xuất hiện một sủng vật đầy lông lá bù xù vây xoay quanh gã mọi cách lấy lòng thật sự có thể giết chết phong cảnh.
Đương nhiên người đang cố gắng quên đi thế tục phàm trần thích ý hưởng thụ tự do tự tại khi đột nhiên bị đánh nhiễu bừng tỉnh đều là không thoải mái, Nhâm Bằng Phi cũng không ngoại lệ, trên tổng thể, Nhâm Bằng Phi có rất nhiều thời điểm không thoải mái.
Khi không thoải mái, gã có sủng vật hình người cũng không có chuyện gì, toàn bộ trước mắt liền xuất hiện một con ruồi nhặng luôn bâu xung quanh cũng cố nén ý niệm trong đầu muốn một chưởng đập chết con ruồi bọ này, trên thực tế, gã cũng không chụp nổi, nhiều lắm là tự khiến mình ngứa ngáy.
Mà một lần khi tâm tình tốt, gã dạy dã nhân nói chuyện. Đúng vậy, dạy nói chuyện. Nhâm Bằng Phi từng trong lúc vô ý phát hiện, dã nhân kỳ thật cũng không phải người câm, y chỉ là không biết nói. Mà khi dã nhân nói ra người đầu tiên nghe được, thanh âm thô ách làm cho Nhâm Bằng Phi nhíu mày, nhưng dã nhân thông minh rất nhanh điều chỉnh tốt thanh âm của mình, dùng thanh âm khàn khàn nói ra câu Nhâm Bằng Phi dạy y, cũng là câu nói y nói ra lần đầu tiên trong cuộc đời: “Ta là đồ ngốc.”
Nhâm Bằng Phi nhướng lông mi, mím môi, thật vất vả mới khiến mình không cười, cố gắng bày ra khuôn mặt tán dương: “Không sai, nói nhiều lần liền thuần thục.”
Dã nhân cao hứng phấn chấn vây quanh Nhâm Bằng Phi đảo quanh, “Ta là đồ ngốc, ta là đồ ngốc…” Nói không ngừng. Nhâm Bằng Phi vẫn như cũ ngồi một chỗ mỉm cười nhìn y, nhìn như là người mẹ, giống như đang nhìn tiểu hài tử nhà mình bát nháo, kì thực sớm nghẹn cười đến mức thắt ruột.
Cùng ở với dã nhân này, đa phần đều là Nhâm Bằng Phi trêu đùa y là nhiều, không có biện pháp, ai bảo Nhâm Đại Thành chủ không thể không hạ mình, trong lòng không thoải mái đâu! Bản thân không thoải mái tự nhiên cũng không muốn thấy người khác thống khoái, ai bảo dã nhân này cả ngày không có lấy bộ dáng phiền muộn lúc nào cũng chỉ cười ngây ngô, xứng đáng khiến Nhâm Đại Thành chủ khi dễ.
Bất quá có một lúc Nhâm Đại Thành chủ không phải không thừa nhận, cùng dã nhân ở trong Cốc một thời gian dài, y chưa từng trải qua những lăn lộn trên đời, ánh mắt trong suốt làm cho Nhâm Bằng Phi tâm sinh hướng về, ngẫu nhiên đối với đôi mắt băng thanh không một chút tạp trần, Nhâm Bằng Phi cũng sẽ sinh ra một ít áy náy.
Nhâm Bằng Phi không phải người ngốc, mặc dù không đến một tháng ở chung, nhưng dã nhân này thái độ che chở của y hoàn toàn là chân tình. Không có nửa điểm giả dối, che giấu, muốn đối với gã tốt, liền toàn tâm toàn ý, muốn cùng gã hoan hảo, liền giống như bạch tuộc triền triền dính dính. Nhưng Nhâm Bằng Phi không rõ, người này rốt cuộc coi trọng gã ở điểm nào nhất, nan bất thành là một người ở trong Cốc này đợi lâu lắm, đột nhiên từ trên trời rơi xuống một người liền mừng rỡ như điên không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa?
Nhưng bất kể như thế nào, người này đối với gã thiệt tình thực lòng thật là tốt, mà gã lợi dụng y như vậy, trong lòng luôn nghĩ rằng: Nên gật đầu đáp ứng, dĩ nhiên là nên đáp ứng y một chút.
Thân là người đứng đầu một Thành, danh tiếng trong thế gian cũng không sai, nhưng Nhâm Bằng Phi cũng không phải một người thuần túy thiện nhẫn, vì quyền lợi cùng thanh danh trong nhà, gã hạ độc thủ không ít, xử lý những người gia đình thiếu đạo đức một năm luôn luôn hai ba lần như vậy, nhưng gã luôn chú trọng đến thanh danh này của mình, loại chuyện có thể truyền ra đi khắp dân chúng chuyện gì cũng đều xử lý rất sạch sẽ, tuyệt không làm cho người ta biết gã mới là đầu sỏ gây nên, hơn nữa những người thường thường tiếp tế đã bị gã hạ thủ, làm cho những người này ngược lại cảm kích gã, có người thậm chí lập bài vị trường sinh cho gã.
Kỳ thật đây là cách sống chân chính của thế gian, nếu muốn sống tốt, không thể có chút đen, trong sáng sạch sẽ là điều rất khó. Thân là con cả Nhâm gia, mẫu thân mất sớm, phụ thân của gã đã sớm cho gã biết thế gian này thực rất tàn khốc, không phải ngược đãi gã, mà là muốn cho gã sống được càng lâu càng tốt. Mưa gió có người chịu trách nhiệm, chính mình thực hiện không được, những gì theo đuổi không được sẽ để lại hết cho người bọn họ yêu, Nhâm Trình Phi chính là được nuông chiều như vậy, luôn được che che chở chở, che khuất hết tầm mắt nhìn thế gian của nó, không muốn làm cho nó phải dính đến những chuyện bất đắc dĩ, không muốn làm cho nó trải qua những điều tàn khốc trong thế gian, liền như vậy vô ưu vô lự mà lớn lên.
Nhưng dù vậy, Nhâm Trình Phi vẫn lớn lên trong thế tục, ở sâu trong mắt nó, che giấu không ít tạp chất.
Nhâm Bằng Phi vẫn cho rằng, thế gian không có khả năng có người nào thực sự thuần túy, cho đến khi gặp người này, thấy được đôi mắt băng thanh này.
Cho nên, Nhâm Bằng Phi cảm thấy áy náy, tựa như gã là một phàm nhân xâm nhập tiên cảnh, giống như người trần mang theo bụi trần đến nơi không vướng chút ô uế này mà xoa vào đó chút bụi trần tạp niệm thế gian, sau đó vội vàng rời đi.
Nhưng Nhâm Bằng Phi áy náy cũng chỉ là giây lát mà thôi, dù sao đối với Nhâm Bằng Phi mà nói, dã nhân này chẳng qua là một người xa lạ, hơn nữa là một người rất ngốc cái gì cũng không hiểu. Vì cứu tính mạng đệ đệ, Nhâm Bằng Phi thậm chí có thể buông thân phận đứng đầu một Thành ủy thân nằm bên dưới một người nam nhân, hơn nữa nguyện ý thay đổi thể chất để mang thai, một chút áy náy như vậy, đã là cái gì.
Xem đi, đây là hai người lớn lên trong sự khác biệt của thế gian, một người rất phức tạp, một người rất thuần túy.
Từ trong suy nghĩ hoàn hồn, một đôi mắt mở to không giấu giếm lo lắng nhìn phía mình, Nhâm Bằng Phi ảm đạm cười. Dù diện mạo bị che dưới râu tóc, nhưng xem ánh mắt này liền đủ để biết, diện mạo của người này khẳng định không tầm thường, nếu tốn chút ít thời gian chăm sóc, sẽ là loại nào phong hoa? Nhưng như thế thì sao, ở trong này không ai thưởng thức.
“Ta đói bụng.”
Rất nhanh người này hướng Nhâm Bằng Phi nhìn với ánh mắt sáng ngời, ở trong lòng y, tựa hồ Nhâm Bằng Phi chủ động cùng y nói chuyện chính là hướng y kỳ hảo.
Nhâm Bằng Phi quay đầu trên mặt đất tìm một vòng, cầm lấy một quả màu đỏ son, nói: “Ta muốn ăn cái này.”
Dã nhân không nói hai lời, vỗ vỗ mông đứng lên tìm cho gã đồ ăn, lúc này đây Nhâm Bằng Phi cũng không biết bị trúng gió gì, giữ chặt tay y nói: “Ta cũng đi.”
Ánh mắt dã nhân mừng rỡ rất nhanh không mở ra được, một hàm răng trắng lại lộ ra khiến người ta hoa mắt.
Trước kia Nhâm Bằng Phi chỉ để ý ăn, đây là lần đầu thấy quá trình dã nhân hái quả, loại hồng quả này cũng không phải đặc biệt ăn ngon, nhưng vị toan, có chút giải chán, cho nên Nhâm Bằng Phi mới có thể nói muốn ăn.
Nhâm Bằng Phi cũng không biết, rõ ràng đồ ăn đều là thực nhẹ, hoàn toàn là bất quá là thực vật hoang dại, như thế nào còn có thể cảm thấy được có chút buồn nôn, giống như là đang thấy dã nhân hút máu tươi vậy?
Nhâm Bằng Phi đứng ở dưới vách núi, nhìn dã nhân giống như con nhện, bám lấy chỗ lồi lên của vách núi mà trèo đến chỗ một cái cây, thân thủ liền rơi xuống bộ dạng như muốn hái quả. Nhâm Bằng Phi cúi xuống liền biết được, một ít tảng đá mảnh vụn ngẫu nhiên cũng sẽ theo đó mà rơi xuống, ngẩng đầu vừa thấy, động tác dã nhân mặc dù nhanh nhẹn, nhưng vách núi này cũng thực không ổn, ở trên đầu y lung lay sắp đổ, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Độ cao ba bốn trượng, nếu rơi xuống phỏng chừng sẽ không chết, nhưng khẳng định rất đau.
Dã nhân đã đi xuống phía dưới, một cước thải không, thực nhanh rơi xuống đến nơi, không xảy ra chuyện gì, trên người lại cọ ra không ít vết thương. Nhâm Bằng Phi biết, trước khi gã nhập Cốc, vết thương trên người của người này sẽ không nhiều như vậy. Nhưng sau khi y xuống dưới, tuyệt không cảm thấy giống như đang đau, đem một đống quả để ra trước mặt, toàn bộ đều thảy hết đến trước mặt Nhâm Bằng Phi.
Hôm nay, Nhâm Bằng Phi cũng không có ăn bao nhiêu, nhưng số quả còn lại để dã nhân ăn, ngược lại Nhâm Bằng Phi đánh chết cũng không ăn thịt tươi, vẫn là giống như vậy, mỗi lần ăn một miếng liền hướng Nhâm Bằng Phi ngây ngô cười một chút, khiến Nhâm Bằng Phi nhịn không được nhẹ giọng mắng y một câu ngu ngốc, lúc này y đã rất vui vẻ nói, ta là đồ ngốc ta là đồ ngốc…
Buổi tối, dã nhân lại cọ thân thể Nhâm Bằng Phi hướng gã cầu hoan, Nhâm Bằng Phi có chút bất đắc dĩ, nhưng không cự tuyệt, tại trong mắt của gã, loại hành vi này, là một hồi giao dịch, một loại trách nhiệm, tại vì trước khi xác nhận thụ thai, chỉ có thể không ngừng lặp lại.
Tối hôm đó, dã nhân như trước nhiệt tình như lửa, Nhâm Bằng Phi không hoàn toàn đắm chìm vào đó, luôn luôn là một cỗ siêu nhiên lãnh đạm, lại như thế nào phối hợp, khóe mắt đã có một tia kháng cự, thấy lạnh cả người, cho đến khi dưới khiêu khích của người ở trên người, bể dục hãm sâu không kềm chế được, gã mới chính thức buông ra.
Ngày thứ hai tỉnh lại, vẫn là tay chân mệt dã dời, dã nhân không có ở đây, khẳng định lại là chạy ra ngoài đi tìm đồ ăn. Nhâm Bằng Phi theo thói quen tính đưa cánh tay lên xem, lần này lại thật lâu cũng chưa buông xuống, hồng ấn kia, biến mất rồi, sau một lúc lâu, gã nhìn về phía thạch bích, chữ trên bức tranh, đã có bảy gạch rồi.
Ngày thứ ba mươi tám, ống trúc nhỏ đã được mở ra.