Giang Nam (Mạt Hồi)

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

Biên tập: Tiểu Hiên

Beta: Nhược Lam

Vốn định chờ Nhâm Trình Phi tỉnh liền hướng hắn khởi binh vấn tội, lại không nghĩ Nhâm Trình Phi vừa tỉnh phát hiện ngủ ở trong phòng mình, liền chạy đến trước mặt Nhâm Bằng Phi đang bận sự vụ trong Thành chất vấn: “Ca, huynh vì sao không có sự đồng ý của ta đã mang ta trở về! ”

Nhâm Bằng Phi đặt nét bút cuối, nhấc công văn để một góc bên cạnh hong khô, bút lông đặt trên giá, diện vô biểu tình nhìn về phía Nhâm Trình Phi: ” Lưu luyến thanh lâu, phiêu xướng túc kỹ, sống mơ mơ màng màng, đêm không về nhà, đệ ngược lại còn lý sự?”

Nhâm Trình Phi tức giận mà bĩu môi, “Chuyện như ta không phải huynh cũng đã trải qua sao?” Bất kinh đại não1 vừa nói xong liền hối hận, thấy khuôn mặt huynh trưởng trầm xuống, Nhâm Trình Phi vội vàng nói lại, “Ca, Niếp Dĩnh không phải loại hoàn khố tử đệ chỉ biết huy hoắc gia tài hung vô điểm mặc2 .

“Dạy đệ cái gì?” Nhâm Bằng Phi chọn mi, “Dạy đệ ham rượu dạy, đệ hưởng lạc?”

Nhâm Trình Phi phồng má quay mặt nơi khác.

Nhâm Bằng Phi thấy bội phần vô lực. Nói hắn trưởng thành, hết lần này tới lần khác có lúc ngôn hành cử chỉ vẫn như một tiểu oa nhi.

“Sau này đệ không nên đi Nguyệt Doanh lâu nữa.”

“Không được!” Nhâm Trình Phi lập tức nhảy dựng lên.

“Vì sao không được?”

“Ta… ca, ta đã trưởng thành rồi, huynh không thể như trước đây quản ta nữa!” Nhìn vẻ mặt huynh trường kiên quyết, Nhâm Trình Phi gấp đến độ giậm chân tại chỗ.

“Bởi vì Lãnh Điệp Nhi?”

Biết giấu không được, Nhâm Trình Phi thẳng thắn quán tử phá suất, giọng nói khàn khàn: “Không sai, bởi vì ta coi trọng nàng!”

Nhâm Bằng Phi nhớ lại tố trang nữ tử xuất hiện trong Nguyệt Doanh lâu, nhu nhu cái trán, nói: “Lớn lên còn không bằng đệ.”

Nhâm Trình Phi nghẹn một lát, lại tiếp tục liều lĩnh kêu gào: “Dù sao, dù sao thì ta còn muốn gặp nàng nữa! Huynh không cho phép thì ta lén lút chuồn đi ra ngoài, chỉ cần ta muốn, huynh ngăn không được!”

Liếc mắt khuôn mặt đệ đệ phát khí là chuyển hồng, Nhâm Bằng Phi khẽ thở dài, đầu bắt đầu mơ hồ phát đau. Đệ đệ này, đích xác bị gã làm hư, chuyện trước đây xảy ra vẫn duy trì tâm tính hồn nhiên, cho nên nghĩ rằng Lãnh Điệp Nhi chính là nữ nhân của hắn.

“Trình Phi, đệ nên minh bạch, Lãnh Điệp Nhi nàng là một kỹ nữ, nam nhân của nàng không chỉ một người là đệ.”

“Cái này ta biết…” Nhâm Trình Phi con mắt trong suốt buồn bã, lập tức lại kiên định nói, “Nhưng này ta thích nàng có liên quan gì?”

Nhâm Bằng Phi sửng sốt, nhìn phía Nhâm Trình Phi một lát không nói gì.

Nhâm Bằng Phi mệt mỏi chống trán, Nhâm Trình Phi biết mình chọc tức gã, tâm sinh hổ thẹn, nhưng lại quật cường không chịu cúi đầu. Chỉ thấy Nhâm Bằng Phi cũng không ngẩng đầu lên, khua tay: “Đệ về phòng trước đi…”

“Ca!” Chuyện còn chưa kết thúc, Nhâm Trình Phi bằng lòng ly khai mới là lạ.

“Ta cho người đem Lãnh Điệp Nhi chuộc thân mang về trong phủ, như vậy đệ sẽ không lén lút chuồn đi ra ngoài chứ?”

“Ca!” Ánh mắt Nhâm Trình Phi sáng lên.

“Được rồi, đệ trở về đi, để vi huynh yên lặng một chút.”

“Nga.” Nhâm Trình Phi ở tại chỗ do dự, cuối cùng quan tâm mà nói rằng, “Ca, huynh phải chú ý thân thể, ta sẽ ngoan ngoãn ở nhà đâu cũng không đi.”

“Đệ thực sự không có chuyện gì phải đi bồi Thanh Thanh một chút, nó không giống đệ, thân thể không tốt chỉ có thể mỗi ngày buồn bực ở trong phòng.”

“Hảo, cái này ta rõ!”

Nhâm Trình Phi cực kỳ hứng thú mà chạy ra thư phòng, Nhâm Bằng Phi bỏ tay xuống ngẩng mặt chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh hắn chạy xa.

Nhâm Bằng Phi sở dĩ không cho đệ đệ tham dự vào, cũng không phải Nhâm Trình Phi không có bổn sự này, trái lại rất nhiều chuyện Nhâm Trình Phi xử lý đến độ làm cho gã có chút thoả mãn. Mà gần đây trong Thành gặp gỡ các loại sự tình, một là việc này quá mức phức tạp nguy hiểm; hai là tâm tính bảo vệ của gã, tham gia xử lý rất nhiều chuyện trên phải gặp gỡ bầu không khí không lành mạnh, gã không muốn để đệ đệ thấy.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy, chủ mưu cùng Độ Ách Thành đối đầu đến nay còn ẩn nấp ở chỗ bí mật cũng không phải chỉ muốn nuốt vào phân nửa sinh ý của Độ Ách Thành giản đơn như vậy, hắn muốn chính là Độ Ách Thành tiêu vong. Bọn họ theo dõi đối phương nội ứng bố trí ở trong thành cùng hiện thân phân bại lộ, không chút do dự liên tiếp tự sát, nếu không không có thu hoạch cái gì tin tức, trái lại khiến đối phương phát hiện cái gì, sự thiết lập càng ẩn mật.

Nhâm Bằng Phi vẫn không nghĩ ra được Độ Ách Thành rốt cuộc đắc tội thần tiên phương nào, toàn bộ Thành đều rất nhanh bị người thôn tính hầu như không còn, cũng còn chưa có thể tra ra thân phận chân chính của kẻ đứng sau. Ở loại tình huống ngày càng bất lợi này, Nhâm Bằng Phi chỉ có thể đem người mình lưu ý nhất che giấu, mặc kệ ra sao, chí ít có thể bảo trụ bọn họ.

Vốn là không cho Nhâm Trình Phi tham dự vào vì sợ hắn gặp nguy hiểm, không nghĩ bởi vậy khiến hắn nhiễm phải thói xấu ham rượu phiêu kỹ, nghĩ đến đây, Nhâm Bằng Phi lại nhịn không được nhu nhu thái dương phát đau.

Lúc này đột nhiên nhớ tới ở Nguyệt Doanh lâu gặp gỡ Niếp Dĩnh, Nhâm Bằng Phi vẫn nghĩ giống như đã từng quen biết, người như Niếp Dĩnh tướng mạo xuất chúng như vậy khí chất lại đặc biệt, gặp qua khẳng định sẽ không quên, nhưng Nhâm Bằng Phi lại nghĩ không ra, hơn nữa người này không hiểu sao làm cho gã cảm thấy nguy hiểm.

Nhưng trước đó gã đã phái người điều tra qua y, Niếp Dĩnh xem ra đích xác chỉ là một công tử nhà giàu gia cảnh giàu có phong lưu ngỗ ngược.

Nghĩ nghĩ, ánh mắt rơi vào thư trác, nhìn một đống lớn công văn còn cần chờ gã phê duyệt, khẽ thở dài một hơi, đặt bút bắt đầu một phần phê phục.

Một tháng tiếp theo, xảy ra ba sự kiện khiến Nhâm Bằng Phi càng tâm lực lao lực quá độ: Lãnh Điệp Nhi không chịu chuộc thân, Nhâm Trình Phi mới an phận một vài ngày sau khi nghe thấy tin tức lại bắt đầu bất an ở phòng, tranh cãi ầm ĩ muốn đi ra ngoài; sinh ý Tây Nam thất bại, quan viên bên kia không biết nhận lệnh với ai, vừa nghe Độ Ách Thành muốn đem sinh ý chạy đến trên địa bàn bọn họ cai quản, biến đổi biện pháp khước từ cũng bác bỏ, sinh ý vốn có chẳng hiểu nguyên nhân gì không mở lại được; còn có một việc, đó là bệnh tình của Thanh Thanh bắt đầu chuyển biến xấu, uống thuốc nhiều đã xuất hiện kháng tính, thuốc ban đầu dần dần mất công hiệu, vào một ngày cuối tháng này, Thanh Thanh thổ huyết hôn mê bất tỉnh.

Tình huống càng gay go, công việc lại tiếp tục chất đống, nếu muốn sự tình không tồi tệ thêm, chỉ có đối mặt mà nỗ lực cải biến.

Sinh ý Tây Nam trước phái thuộc hạ đắc lực đưa đi làm, gã thực sự không thể lại tự mình đi nữa, hiện tại, không chỉ có là bệnh của Thanh Thanh còn có Nhâm Trình Phi làm ầm ĩ cũng khiến gã không thể ly khai như vậy.

Nhâm Bằng Phi phái người lần tìm danh y, trải qua hơn ngày kỹ càng tỉ mỉ khám và chữa bệnh, rốt cục tìm ra biện pháp dùng châm cứu khống chế bệnh tình của Thanh Thanh, hiện tại mỗi ngày Thanh Thanh chỉ có thể nhất thời tỉnh lại mấy lần. Mỗi lần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi ngày càng gầy gò, Nhâm Bằng Phi thương vô cùng, dùng châm cứu khống chế tình hình tổn thương dù sao cũng không phải phương pháp lâu dài, Nhâm Bằng Phi chưa từng từ bỏ tìm kiếm biện pháp có thể chữa cho Thanh Thanh.

Bởi vì lo lắng thân thể của nữ nhi, bây giờ Nhâm Bằng Phi mỗi ngày đều đến đây một chuyến ngày nào cũng đến ba lần chiếu cố nó.

Ách Cô tỉ mỉ chu đáo mà chiếu cố Thanh Thanh, thương yêu với Thanh Thanh so với Nhâm Bằng Phi chỉ có hơn chứ không kém, mặc dù nàng chưa từng nói rõ nguyên nhân, nhưng Nhâm Bằng Phi có thể đoán ra đại khái.

Thời điểm gã sống ở Vạn Ác Cốc kia gã trong lúc vô ý biết được, Ách Cô tuy là đệ tử của Quỷ bà bà, kỳ thực là người hằng ngày chiếu cố sinh hoạt thường ngày của Quỷ bà bà. Quỷ bà bà đã cứu Ách Cô từ trong tay một ác nhân cũng chiếu cố nàng một thời gian, từ đó về sau, Ách Cô liền với Quỷ bà bà mã thủ thị chiêm3. Sau này Quỷ bà bà đối xử Thanh Thanh như là nữ nhi thân sinh, hiện tại bà ta đã chết, Ách Cô chỉ có thể đem hết thảy ân tình với Quỷ bà bà đặt ở trên người Thanh Thanh.

Nhâm Bằng Phi ngồi ở một chỗ nhìn đại phu châm cứu cho nữ nhi, đợi đại phu ly khai, lại tới ngồi bên giường ôm nữ nhi giúp nó uống thuốc, cùng nó đang suy yếu nói chuyện với nhau một lát, sau đó đem Thanh Thanh đã ngủ nhẹ nhàng đặt lại trên giường, lại cẩn thận mà đắp chăn bông cho nó.

Khi đứng dậy, mắt thấy Ách Cô vẫn thủy chung canh giữ ở bên cạnh nữ nhi, mặc dù không có một câu dặn dò, Nhâm Bằng Phi vẫn nhẹ nhõng mà rời đi.

Lần này Nhâm Bằng Phi không phải đi về thư phòng lại càng không phải là nghị sự phòng, mà là trực tiếp đi ra đại môn ngồi trên mã xa chờ đã lâu, đi Nguyệt Doanh lâu.

Nếu như gia trưởng thông thường, thấy hài tử nhà mình mê đắm nữ tử thanh lâu còn nói không phải nàng ta thì không cưới, phỏng chừng sẽ cảm thấy thể diện mất hết, đem hài tử xem ra, tính tình táo bạo chút còn có thể cắt đứt chân của hài tử, xem hắn còn làm sao đi thanh lâu ngoạn! Về phần cưng chiều hài tử cưng chiều đến biết chuyện này còn nguyện ý đem cai danh nữ tử tiếp về trong nhà, điều không phải không có, chỉ là ít, mà Nhâm Bằng Phi còn lại là một trong ít bộ phận đó.

Hiện tại biết Lãnh Điệp Nhi không chịu chuộc thân, Nhâm Bằng Phi vẫn chủ động đi khuyên bảo, cũng chỉ là vì khiến Nhâm Trình Phi vào lúc này có thể an phận một chút, múc độ loại cưng chiều này sợ rằng ai nghe xong đều có thể líu lưỡi không nói nên lời.

Lần thứ hai đi tới Nguyệt Doanh lâu, Nhâm Bằng Phi tiếp tục không lấy thân phận chân thật, trực tiếp chỉ rõ muốn tìm Lãnh Điệp Nhi, sau đó nhận được một tin tức khiến gã hơi nhíu mày: Lãnh Điệp Nhi đang ở cùng Niếp công tử.

Mặc dù ngay từ đầu liền biết được Lãnh Điệp Nhi là nữ tử thanh lâu nổi danh, công việc của nàng ta là hay tiếp đủ loại màu sắc hình dạng nam tử uống rượu mua vui, nhưng tại thời gian đệ đệ còn nháo không phải khanh không được nàng lại nằm ở trong lòng nam nhân khác. Nhâm Bằng Phi suy nghĩ điều này, ngực tựa như một khối đá lớn đè lên trên, không chỉ có khó chịu mà lại buồn bực là hoảng sợ.

Nhâm Bằng Phi hướng người chất vấn nơi vị trí Lãnh Điệp Nhi, khuôn mặt gã lạnh đi, gã mang đến ba tên hộ vệ mỗi người hung thần ác sát, vừa nhìn liền biết không dễ chọc, quy công lau một đầu mồ hôi, đưa tay chỉ ra phương hướng, Nhâm Bằng Phi mang người không nói hai lời xông lên.

Khi đẩy cửa mà vào, Lãnh Điệp Nhi ngồi ở đối diện Niếp Dĩnh, đang cùng y đánh cờ, ô vuông bàn cờ, hắc bạch quân cờ, hai người biểu tình điềm tĩnh, căn bản không giống như là khách làng chơi và kỹ nữ, ngược lại như là hai gã kỳ sĩ đang luận bàn kỳ nghệ.

Cũng chính nguyên nhân đó, Nhâm Bằng Phi bỗng nhiên xông vào cảm giác mình mạo muội, đợi khi ánh mắt kinh ngạc của hai người rơi vào trên người mình, Nhâm Bằng Phi xin lỗi mà chắp tay nói: “Quấy rầy nhị vị rồi.”

Niếp Dĩnh đem quân cờ bỏ nước cờ đang đi lại trong hộp, khẽ nhếch mi, cười nói: “Không nghĩ tới, chúng ta lại gặp mặt.”

Tầm mắt Nhâm Bằng Phi ở trên người y đảo qua một lần liền rơi vào nữ tử thanh lâu nùng trang rất xinh đẹp, Lãnh Điệp Nhi trên người trang phục ngược lại như một tiểu gia bích ngọc4: “Lần này, ta là đến tìm Lãnh cô nương.”

Đôi mắt to hắc bạch phân minh của Niếp Dĩnh khẽ nhúc nhích một chút, tiếu ý càng sâu: “Là cùng một chuyện muốn Lãnh Điệp Nhi chuộc thân sao?”

Nhâm Bằng Phi khẽ gật đầu.

Niếp Dĩnh quay đầu nhìn phía Lãnh Điệp Nhi, thân thủ đem quân cờ một viên ăn một viên nhặt lên lại bỏ nước cờ đi lại trong hộp: “Đúng nha, Lãnh Điệp Nhi, ta cũng vạn phần bất minh, người muốn chuộc ngươi trở lại chính là Nhâm nhị công tử của Độ Ách Thành tiếng tăm lừng lẫy, tướng mạo xuất chúng, phẩm tính thuần lương, gia cảnh sung túc, ngươi như thế nào lại không chịu chứ?”

Lãnh Điệp Nhi nhìn y một cái, che miệng cười khẽ, ánh mắt lộ ra vài phần mị ý: “Nếu như là Niếp công tử muốn chuộc ta, ta nhất định sẽ không cự tuyệt.”

Niếp Dĩnh không tỏ rõ ý kiến mà nhún nhún vai.

Nghe đến đây, Nhâm Bằng Phi minh bạch đã không cần thiết khuyên ngăn nữa, Lãnh Điệp Nhi tâm không ở trên người đệ đệ, huống chi, nếu đối thủ là Niếp Dĩnh nam tử ôn nhuận như ngọc thế này, Nhâm Trình Phi còn chưa hoàn toàn rút đi tính trẻ con đích xác không có phần thắng.

“Đã như vậy, tại hạ cũng không thể nói gì hơn, cáo từ.”

“Chờ chút.”

Xoay người đang muốn đi, nghe thấy tiếng này liền dừng lại quay lại.

Niếp Dĩnh từ trên chiếu đứng lên, khẩu khí ôn hoà: “Ta từ khách nhân khác nghe nói ở Độ Ách Thành lần tìm danh y, cũng không biết là ai bị bệnh? Mà ta cùng với Nhâm nhị công tử quen biết một hồi, ta cấp vị này một lọ thuốc, là thuốc hay trong nhà thường dùng để chữa bệnh, vừa lúc ta dẫn theo vài bình, lấy dùng thử đi.”

Cũng không chờ Nhâm Bằng Phi đáp lời, dứt lời một người tiểu phòng nội trực tiếp đi hướng trong phòng, qua khoảng một chén trà nhỏ thời gian, một người xuất ra tiểu bình sứ, khi đưa tới trước mặt Nhâm Bằng Phi, thấy gã chỉ lo nhìn chằm chằm bình nhỏ trong tay không nhúc nhích, liền nắm tay gã nhét bình sứ vào trong lòng bàn tay gã.

Nhâm Bằng Phi vốn định khước từ, nhưng chống lại song nhãn Niếp Dĩnh thu quang liễm diễm, mà nhất thời không nói gì.

Chờ ngồi trở lại trong mã xa, Nhâm Bằng Phi cầm cái chai đắn đo một lúc lâu, mới mở nắp để sát vào dưới mũi khẽ ngửi, một cổ mùi thơm ngát nhàn nhạt chốc lát dật nhập giữa mũi, bằng cảm giác biết được bên trong là loại chất lỏng gì đó, Nhâm Bằng Phi rất thận trọng mà đảo ra một ít, chất lỏng sền sệt màu nâu trong suốt lẳng lặng nằm ở trên lòng bàn tay, thoạt nhìn đích thực vô hại.

Ở trong lòng do dự nhiều lần, cuối cùng tại đây trước một giọt chất lỏng nho nhỏ bay hơi hầu như không còn vươn đầu lưỡi liếm đi, sau đó nhắm mắt chờ đợi.

Có lẽ là phân lượng ăn thực sự quá ít, ngay từ đầu Nhâm Bằng Phi cũng không cảm giác gì, qua một chốc lát, chỉ cảm thấy mới đây đầu của gã vẫn bối rối nhức dần dần thối lui, lúc mở mắt ra thì, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh thư thái, rất giống là ngủ cùng ăn no thức tỉnh đến xem gặp ánh nắng tươi sáng đầy phòng.

Nắm chặt cái chai cầm trong tay, đặt ở trước mắt nhìn kỹ lưỡng lại một cái Nhâm Bằng Phi lúc này đã chắc chắc, thuốc này, thật là thánh phẩm.

Để chắc chắn, về đến phía sau nhà, Nhâm Bằng Phi để đại phu kiểm tra xem bình thuốc này có chuyện gì không, Thanh Thanh có thể ăn được hay không, sau khi đại phu thử qua trả lời thuyết phục là: không ngại không ngại có thể cho tiểu thư thử một lần.

Thừa dịp sau khi Thanh Thanh tỉnh lại, Nhâm Bằng Phi tranh thủ thời gian cho nó uống xong, sau đó lại theo dõi nó ngủ, một đêm này, Nhâm Bằng Phi tâm thần không yên, ngày thứ hai trời chưa sáng liền lại đã tìm đến Minh các hỏi Ách Cô tình hình Thanh Thanh ra sao, Ách Cô nhìn thấy gã như một phụ thân lo lắng, che miệng cười khẽ, trả lời gã, Thanh Thanh còn đang ngủ.

Nhâm Bằng Phi lúc này mới phát hiện mình quá mức nóng ruột, liền phân phó nói chờ Thanh Thanh tỉnh phái một người đến thư phòng báo cho gã biết, liền xoay người đi.

Đến khi sắc trời sáng lên, mới có người vô cùng lo lắng chạy đến thư phòng nói cho Nhâm Bằng Phi, Thanh Thanh tiểu thư đã tỉnh.

Nhâm Bằng Phi không một chút trì hoãn thẳng đến Minh các, vào phòng liền thấy Ách Cô đang cho nữ nhi ăn cái gì, đến gần hỏi mới biết được, thì ra nữ nhi vừa tỉnh thì kêu đói, Ách Cô liền vội vã bảo trù phòng đưa tới cháo trắng mùi thơm ngát cho nó ăn. Đây là chuyện tình chưa từng có qua. Nữ nhi ngũ tạng bị hao tổn, thêm thời gian dài uống thuốc, muốn ăn vẫn không tốt, hơi không hợp khẩu thì nôn, ăn đều nôn nhiều, thân thể càng phát ra gầy, Nhâm Bằng Phi mặc dù sốt ruột cũng không hề có thể nghĩ biện pháp, hiện tại thấy nó chủ động muốn ăn cái gì, trong lòng mừng rỡ không cần nói ra cũng có thể hiểu.

Nhâm Bằng Phi tiếp nhận oản trong tay Ách Cô tự tay giúp nó ăn, khi thừa dịp nữ nhi mở cái miệng nhỏ để ăn, phát hiện sắc mặt của nó hồng nhuận, liền quay đầu gọi người đem đại phu mời tới.

Khi đại phu đến, Thanh Thanh đã ăn xong mễ chúc, đang nằm ở trong lòng phụ thân ấm áp cùng gã nói chuyện. Đại phu không dám trì hoãn, sau khi vì Thanh Thanh thận trọng đem qua mạch, mặt lộ vẻ vui mừng, điệp thanh: “Hay lắm hay lắm, nội thương của tiểu thư Thanh Thanh đã có dấu vết của chuyển biến tốt đẹp!”

Nhâm Bằng Phi vừa nghe, trong lòng một hồi vui mừng khôn xiết.

Thuận tiện đại phu lại nói: “Hôm qua chủ thượng mang về đến bình kia, có lẽ thực sự là linh đan diệu dược thế gian khó có được a, đáng tiếc lão hủ y thuật có hạn suy đoán không ra bình thuốc này là làm sao chế thành.”

Nhớ tới trước còn vì Niếp Dĩnh say rượu thanh lâu, làm hư đệ đệ khiến gã trong lòng có chút địch ý và xem thường, Nhâm Bằng Phi không khỏi thẹn đỏ mặt, y cùng với Nhâm Trình Phi có lẽ cũng chỉ là kết giao thông thường, lại có thể vừa ra tay đã cho ra thuốc trân quý như vậy, Niếp Dĩnh cũng không có như gã ngay từ đầu suy nghĩ bất kham như vậy.

Và theo như lời y lúc tặng thuốc “Trong nhà thường dùng thuốc hay “, chỉ sợ cũng là khiêm tốn, vì chính là không từ chối đối phương cho rằng vật quá mức quý báu mà không dám nhận, Niếp Dĩnh này một phen cử chỉ thật sự là chu đáo cẩn thận.

Bởi vậy, Nhâm Bằng Phi sai người chuẩn bị một phần hậu lễ, phái người đi Nguyệt Doanh lâu giao cho Niếp Dĩnh, rốt cuộc đáp tạ ân y tặng thuốc, song song truyền lời nói những món đồ này chỉ là đôi chút biểu hiện lòng biết ơn, ngày khác gã sẽ tự mình đến nhà nói lời cảm tạ —— với tư cách Thành chủ Độ Ách Thành.

Bên này sau khi Niếp Dĩnh nhận được hậu lễ Độ Ách Thành đưa tới, trước mặt rất nhiều cô nương Nguyệt Doanh lâu làm trò từng cái mở ra, sau đó cầm lấy một miếng lục phỉ thúy trước mặt rời thành đậu nành hình dạng, tự tiếu phi tiếu mà nhìn một chút, lại giơ lên hỏi một đoàn người xung quanh, thấy được con mắt các cô nương sớm xám ngắt vài cái hộp vàng bạc vật phẩm trang sức: “Các ngươi ai thích cái này?”

Có mấy người nữ tử thanh lâu hận không thể nhào đầu về phía trước đến, Niếp Dĩnh tiện tay cho một người nữ tử trả lời được nhanh nhất.

Phân chia mấy thứ vật phẩm trang sức xong, liền mất hứng thú, trước để bản thân Lãnh Điệp Nhi chọn mấy thứ, liền khua khua nói: “Được rồi, các ngươi thích thứ gì thì lấy đi.”

Các cô nương không dám động, đợi Niếp Dĩnh xoay người rời đi, mới ồn ào đi tới đoạt, rất sợ đoạt không được, Lãnh Điệp Nhi không tiếp cận phần náo nhiệt này, theo sát mà rời đi, trước khi đi ra ngoài quay đầu lại vừa nhìn, che miệng cười khẽ, đám như lang tự hổ còn có nửa điểm rụt rè của nữ tử nào?

Vào trong một phòng khác, chỉ thấy Niếp Dĩnh ngồi ở ải tháp5 vừa cho mình một ly trà.

“Độ Ách Thành cách thức ra tay ghê gớm thật, liền như vậy tặng ra ngoài đi, thiếu gia người có chút cũng không thương.” Lãnh Điệp Nhi cười đi tới gần y.

Niếp Dĩnh uống một ngụm rượu, hé miệng cười nhạt: “Có giá trị lại làm sao nữa, cũng không phải là ta yêu cầu.”

Lãnh Điệp Nhi hai tay đặt trên đầu gối, thân thể nghiêng hướng về phía bên kia y, cố ý để thấp giọng, cười trong mắt hết sức giảo hoạt: “Bởi vì thiếu gia người thầm nghĩ muốn Nhâm Đại Thành chủ hướng người phủ thủ xưng thần6.”

Vốn là mỉm cười, ngửa đầu đem rượu còn lại trong chén uống một hơi cạn sạch, trong mắt Niếp Dĩnh loé lên hàn quang: “Ngươi biết ta hiện giờ muốn làm cái gì nhất không?”

“Cái gì?”

Chậm rì rì mà tự mình làm rót đầy một chén rượu, khóe miệng nhếch lên: “Ta muốn cho gã bám theo ở phía sau ta, chủ động theo ta cùng trở lại Kinh Thành.”

Chuyện này khó làm sao? Nói khó cũng không khó.

Chú thích:

1. bất kinh đại não: đại loại là không che dấu tình cảm, tuỳ ý hành động tự nhiên

2. huy hoắc gia tài hung vô điểm mặc: phung phí gia sản ngực không vết mực, nói chung là loại thừa tiền, thiếu học >w< 3. mã thủ thị chiêm: như Thiên Lôi sai đâu đánh đó 4. tiểu gia bích ngọc Bích ngọc vốn để chỉ tên người. Sau đó “tiểu gia bích ngọc” được dùng để gọi thiếu nữ con tiểu hộ có khuôn mặt xinh đẹp. Xuất xứ 《 nhạc phủ thi tập • thanh thương khúc từ • bích ngọc ca nhị 》: “Bích ngọc tiểu gia nữ, không dám vịn đức cao. “Ý miêu tả một người lớn lên không nhất định xinh đẹp nhưng khả ái, có phần giống em gái nhà bên. Cụ thể tìm hiểu tại đây. 5. ải tháp: gường thấp, nhỏ 6. phủ thủ xưng thần: cúi đầu chịu thua Thanh Thanh uống xong thuốc Niếp Dĩnh tặng, thân thể rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp, nhưng bất quá duy trì được nửa tháng, thương thế của nó lại dần dần khôi phục như trước, cũng có xu thế chuyển biến xấu. Đại phu quay lại xem xét, không nói gì thật lâu sau mới cất một tiếng thở dài rồi nói: “Lúc đó chỉ uống xong một lọ nho nhỏ, xem ra có thể là thiếu thuốc, nếu như có thể duy trì dùng thuốc liên tục, liền có thể chuyển biến tốt đẹp không hề tái phát.” Người ta chủ động tặng và tự mình chạy tới cửa xin căn bản là hai việc khác nhau, người trước là trong tâm tồn tại biết ơn mà nhận lấy, người sau là ưỡn ngực nghiêm mặt thỉnh cầu. Nhâm Bằng Phi tự nhận da mặt không dày đến mức có thể tới cửa cầu người ta muốn này nọ, huống chi gã đường đường là Độ Ách Thành Thành chủ chưa từng gặp qua loại chuyện tình tới cửa thỉnh cầu xin này nọ này? Chỉ bất quá mạng người quan trọng, huống chi Thanh Thanh là thân sinh nữ nhi của gã, tuy rằng nói tự tôn trong lòng kia cao đến tận mây, gã cũng phải tự củng cố tinh thần. Chờ khi gã chuẩn bị hậu lễ dẫn người đến Nguyệt Doanh lâu, lại nhận được tin tức một người khiến gã tuyệt đối không có tính đến trước, bốn ngày trước, Niếp Dĩnh nhận được thư nhà từ Kinh Thành đưa tới chắc là ghi rõ ràng trong nhà có chuyện nên vào hôm ấy liền lên đường đi Kinh Thành. Lúc này châm cứu cũng không thể khống chế bệnh tình của Thanh Thanh nữa, nhìn thời gian nó tỉnh lại càng ngày càng ngắn hơn, sợ nó từ đó không thể tỉnh lại nữa, Nhâm Bằng Phi lần này không do dự nữa, đem toàn bộ người tới tập hợp đầy đủ, bảo một người có năng lực nhất phụ tá Nhâm Trình Phi, công việc trong thành tạm do hắn toàn quyền chưởng quản. Gã bây giờ đi Kinh Thành không biết khi nào trở về, mặc dù sau khi an bài ổn thỏa đã không có gì lo lắng, nhưng trước khi ra đi, vẫn gọi đệ đệ tới, khẩn thiết dặn dò một phen. “Trình Phi, tình hình trong nhà như thế vi huynh chưa từng giấu giếm được ngươi, chắc hẳn ngươi cũng biết sơ sơ. Lãnh Điệp Nhi trong lòng có người khác, ngươi đã lớn rồi cũng không nhất định vì chuyện của nàng ta mà cùng với đại ca làm loạn nữa, không đáng đâu, chờ thêm mấy năm, ngươi gặp nhiều sự việc hơn, tầm nhìn lại thêm rộng hơn, gặp mặt một cô nương hợp ý. Về phần chuyện trong thành, ngươi nghe ý kiến những người khác nhiều một chút, không nên quyết giữ ý mình, còn có, Tùy Dã bản lĩnh không nhỏ, đại ca lúc trước để hắn đi bảo hộ cho ngươi là sợ ngươi lại gặp chuyện không may mới để một nhân tài như vậy chịu thiệt, ngươi sau này nếu gặp chuyện gì giải quyết không được, thì hỏi hắn một chút.” “Ca. . .” Thế nào lại không hiểu chuyện, nhìn huynh trưởng vẻ mặt mệt mỏi, thanh âm Nhâm Trình Phi không khỏi nghẹn ngào, hít sâu một hơi, hắn kiên định mà nói, “Ca, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không khiến Độ Ách Thành liền như vậy mất đi.” Nhâm Bằng Phi mỉm cười, cố sức mà vỗ vỗ vai hắn: “Trình Phi, nhớ kỹ, ngươi trưởng thành rồi.” “Ân.” Nhâm Bằng Phi mang theo Thanh Thanh xuất phát, ngoại trừ Ách Cô đi theo chiếu cố Thanh Thanh, còn có một hộ vệ võ công tương đối không tệ đi theo. Trong lòng nữ nhi nằm mê man, Ách Cô lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, ngồi trong mã xa không ngừng đong đưa, nghe tiếng bánh xe cùng tiếng mã phu hộ vệ thỉnh thoảng vung roi, Nhâm Bằng Phi ở tâm tư nói rõ suy nghĩ nói: Đi Kinh Thành lúc này, tình hình sẽ ra sao? Mã xa đinh đinh đang đang chạy đi, cát bụi hất lên tung bay đầy trời. — Kinh Thành — Niếp Dĩnh xuống mã xa, có người sớm đã chờ lâu ngày liền chào đón ôm lấy y: “Con ta, nương tam thôi tứ thỉnh cuối cùng cũng đem ngươi gọi quay về! Nếu ngươi còn không quay về, nương liền tự mình đi Thục Châu bắt người.” “Nương.” Niếp Dĩnh nhẹ nhàng đỡ vai Hoa phu nhân vẫn còn giữ được bộ dạng thướt tha. Hoa phu nhân dùng khăn lụa lau đi lệ ở khóe mắt kích động tràn ra, “Đến đây, để mẫu thân nhìn xem nào, thật là, nương không ở bên ngươi thì những người khác liền không chiếu cố, chăm sóc ngươi gầy thành như vậy!” Niếp Dĩnh mỉm cười, dung mạo trong lúc đó cùng Hoa phu nhân có bảy phần tương tự, chỉ bất quá một người ung dung lộng lẫy, người kia vân đạm phong thanh1, môi hơi mỏng cũng không biết giống ai, lười biếng hướng về phía trước khẽ nhếch lên thì mang một chút tính trẻ con, giảm bớt sự sắc sảo trong mắt. Hoa phu nhân mấy tháng không gặp nhi tử, vốn còn muốn trách mắng thêm vài câu nữa, nhưng mắt nhìn thấy nhi tử trên mặt nhợt nhạt ủ rũ, nhất thời yêu thương không gì sánh bằng, vội vàng túm người đi vào phủ. “Mau cùng nương hồi phủ, nương sớm đã gọi người chuẩn bị nước nóng cho ngươi sấu tẩy mộc dục6, sau khi tẩy sạch thì trước đi nghỉ ngơi một chút, nương phải chuẩn bị đồ ăn cho ngươi, ngươi tỉnh lại là có thể ăn.” Mắt nhìn thấy nhìn trên mặt Hoa phu nhân yêu mến không che giấu, Niếp Dĩnh tự đáy lòng nói : “Nương, tạ ơn người.” Nhưng lời vừa cất lên, liền bị Hoa phu nhân hung hăng trừng mắt. “Ngươi với nương còn nói cái chữ tạ ơn, sau này nương liền đem ngươi nhốt ở trong phòng, không bao giờ cho phép chạy loạn đi đâu nữa!” Khóe miệng kéo ra một điệu cười khổ, người nam nhân cao hơn Hoa phu nhân gần hai cái đầu liền như vậy thì nàng bị kéo vào trong nhà. Vào phòng, liền có thể thấy một đại dục dũng nhiệt khí bừng bừng, Hoa phu nhân không có rời khỏi, xoay người che cửa, mỉm cười hướng nhi tử vẻ mặt bất đắc dĩ. Gỡ tóc chải đầu, cởi quần áo chà lưng cơ bản đều do Hoa phu nhân một mình ôm lấy mọi việc, nếu không phải Niếp Dĩnh khăng khăng giữ, e rằng cởi quần cũng là do nàng tự mình động thủ. Niếp Dĩnh vừa mới được tìm trở về vào quãng thời gian trước kia, người y chịu trọng thương mà người thường không thể kham nổi, đầu khớp xương tứ chi vỡ vụn không thể nhúc nhích, Hoa phu nhân không muốn mượn tay kẻ khác, tự mình thay y phục xoa bóp uy thuốc đổi thuốc thậm chí là đun thuốc cho nhi tử, chỉ cần mỗi một sự kiện liên quan đến Niếp Dĩnh, nàng đều có thể tự mình động thủ đi làm. Khi đó Niếp Dĩnh ý thức không rõ, ngây ngô dại dột, chỉ có thể cảm giác không rõ ràng có cái gì đó mát lạnh rơi ở trên người, sau này mới biết được, đó là nước mắt yêu thương bi thương của mẫu thân. Khi nhìn y một thân toàn là thương tích, nàng khóc; khi uy thuốc xuống toàn bộ nôn hết ra, nàng khóc; mỗi lần khi đổi thuốc cho y nhìn y đau đớn nét mặt vặn vẹo, nàng khóc; khi nhìn y không có ý chí sống tiếp thêm nữa, nàng nhào vào trên người y thất thanh khóc nức nở. Mẫu tử liên tâm3 a, nước mắt mẫu thân một giọt lại một giọt, dường như tích ở trong lòng y. Nếu như không có Hoa phu nhân, tuyệt đối không có Niếp Dĩnh ngày hôm nay, Tiểu Giang đã từng xuất hiện trên đời cũng như phù dung sớm nở tối tàn, có lẽ căn bản không có người nhớ kỹ. Xát hết lưng, khi Niếp Dĩnh nhắm mắt dựa thành thùng ngâm nước, Hoa phu nhân gỡ tóc y vừa mới gội xong còn đang nhỏ nước , dùng khăn bông sạch sẽ nhẹ nhàng mà lại cẩn thận tỉ mỉ mà chà lau một lần lại một lần, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của nhi tử một cái, Hoa phu nhân khóe miệng nở nụ cười ấm áp như chưa bao giờ có. “Hài tử, sau này đừng ly khai nương nữa, được không?” Lau một hồi, lấy tay sờ sờ cảm thấy không sai biệt lắm, liền cầm lược tới nhẹ nhàng chải, “Mấy ngày nay ngươi ly khai, nương ngày đêm đều nhớ ngươi, có đúng hay không có hảo hảo ăn, bệnh trên người có thể hay không lại tái phát, có thể hay không lại biến mất đến hai mươi mấy năm như vậy, nghĩ đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên.” Niếp Dĩnh mở mắt. Hoa phu nhân liếc y một cái, lại nói: “Ngươi muốn làm cái gì, nương đều có thể giúp ngươi đi làm. Ngươi chỉ cần ở nhà để vết thương lành hẳn.” Niếp Dĩnh mở nửa con mắt, rơi vào trên mặt nước trong suốt, sau đó một lát, y cất tiếng khàn khẽ gọi một tiếng: “Nương. . .” Chỉ một tiếng như vậy liền không thèm nhắc lại, nhưng Hoa phu nhân nghe vậy lại đỏ con mắt, chớp mắt cũng không chớp mắt mà nhìn y một hồi, đem đầu y ôm vào trong lòng, nghẹn ngào nói: “Hài tử, ta biết ngươi trong lòng đau khổ, yên tâm đi, những người ấy đã từng thương tổn ngươi, nương nhất định sẽ không để cho bọn họ sống dễ chịu.” Hoa phu nhân nào có thể quên, thật vất vả tìm về hài nhi nhưng không có ý chí tồn tại tiếp nữa, dù cho thể chất khác hẳn với người thường thì có xá gì, cho dù nàng có tiền mua hết thảy linh đan dược liệu trên thế gian thì có xá gì, đại phu lắc đầu nói, y không muốn sống, thân thể chịu ảnh hưởng của tâm tư, cho ăn cái gì thêm đều nôn hết ra, còn tiếp tục như vậy nữa, chỉ có một con đường chết. Nàng cực kỳ bi ai nghĩ biện pháp tận cùng mà đều có kết thúc thất bại, nhìn hơi thở hài tử càng ngày càng mỏng manh hơn, nàng không biết đã khóc đến ngất đi bao nhiêu lần. Sau đó có một lần khi canh giữ ở bên người y chiếu cố y, bỗng nhiên nghe y vẫn đang hôn mê bất tỉnh mà mở miệng nói lên một tiếng nhỏ bé yếu ớt: “Giang Nam. . .” Nàng tức khắc phái người đi thăm dò rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, chân tướng ai cũng không nắm được, nhưng tra ra lúc đó Tiểu Giang vốn đã chạy thoát khỏi núi Điểm Thương, nhưng không biết sao lại quay trở về đường cũ, bị người ta ngăn trở sau một trận chém giết toàn thân đẫm máu thấy Độ Ách Thành Thành chủ, ra sức đi tới đã nói một câu nói khiến mọi người mục trừng khẩu ngốc4– “Ta là ngu ngốc”. . . Tiểu Giang cầm lấy tay Nhâm Bằng Phi một mực lặp lại những lời này, người bên ngoài cười vang đem y kéo ra xa khỏi người Nhâm Bằng Phi. Lúc đó Tiểu Giang là bị làm sao? Y hoàn toàn không để ý người khác gây thương tổn trên người mình, gắt gao nhìn chằm chằm Nhâm Bằng Phi một câu cũng không nói, xé lòng hô to , và trước khi thổ huyết hôn mê, khàn giọng lên tiếng nói: “Giang Nam y cựu viễn . . .” Giang Nam. Hoa phu nhân ngồi ở bên giường, hai mắt nhìn chằm chằm sắc mặt nhi tử tái nhợt, cúi đầu ghé vào lỗ tai y nói tiếng: “Giang Nam.” Người vẫn nhắm chặt hai mắt cuối cùng có chút phản ứng, Hoa phu nhân nhất thời nước mắt đầy tròng, ghé vào bên người y, một lần lại một lần nữa mà nói: “Giang Nam. . . Giang Nam. . . Giang Nam!” “Hài tử, ngươi không thể chết được, không thể chết đi như thế! Những người thương tổn ngươi kia còn sống như vậy, bọn họ đã quên ngươi, sau khi ngươi chết sống rất tốt, không đáng đâu; a, hài tử! Ngươi phải đứng dậy, ngươi phải sống tốt hơn bọn họ, để cho bọn họ nếm trải những thống khổ giống như ngươi đã phải chịu đựng!” Thuốc đút xuống rốt cục không nhổ ra nữa, thương thế cũng dần dần bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, Hoa phu nhân vuốt mặt hài tử, lệ rơi đầy mặt. Nàng quá thông minh, dù cho không có tham gia, cũng có thể đoán ra một ít, hài tử của nàng cùng Nhâm Bằng Phi ấy nhất định có quan hệ dính dáng mơ hồ, gã nhất định là nguyên nhân khiến nhi tử của nàng không muốn sống nữa. Không có ai làm người phụ mẫu nguyện ý để hài tử mình lòng tràn đầy cừu hận, có lẽ như thế sẽ không hạnh phúc. Mà nếu quả hận là động lực giúp nhi tử sinh tồn tiếp, như vậy, để y hận thêm nữa đi. Hoa phu nhân ngồi ở bên giường, nhìn Niếp Dĩnh ngủ, việc này trước lúc y sáu tuổi nàng luôn luôn làm, sau sáu tuổi, nàng bỏ lỡ rất nhiều năm tháng. Mặc dù hài tử đã trưởng thành một người nam nhi đội trời đạp đất thì có sao đâu, cuối cùng vẫn là nhi tử nàng, nàng muốn hảo hảo bù đắp mọi thứ mất đi. Thấy được Niếp Dĩnh nhắm mắt lại làm bộ ngủ, Hoa phu nhân hiểu ngầm cười, khi y ngủ thật, lại vì y cẩn thận mà nhét thêm chăn, đứng dậy rời đi. Nếu thực tại nàng ở bên cạnh nhìn, hài tử nhạy cảm này nhất định ngủ không được. Rời phòng xoay người cẩn thận đóng then cửa, sửa sang xiêm y một chút, đang muốn đi vào trù phòng tự mình vì Niếp Dĩnh chuẩn bị cơm nước, liền có một nha hoàn vội vã tiến lên, rướn người, nhẹ giọng nói: “Phu nhân, Tĩnh Vương gia tới, đang ở tiền thính5 đợi.” Hoa phu nhân hơi gật đầu, mặt không biểu cảm hướng tiền thính đi đến. Hoa phu nhân vừa đi vào phòng tiếp khách, liền thấy một người nam tử trung niên trên dưới năm mươi sơn dương hồ tử6 chào đón. Người này mày kiếm tinh mâu mũi ưng bạc thần7 một thân cẩm y hoa phục, qua tuổi ngũ tuần, nhưng do chăm sóc hợp lý, nhìn giống như người trung niên hơn ba mươi mấy tuổi. “Tiểu Diên.” Thấy Hoa phu nhân vừa đi vào, người này tỏ ra hết sức nhiệt tình, mỗi lần mở miệng liền hô thẳng nhũ danh của Hoa phu nhân, nghe đặc biệt thân mật. Hoa phu nhân lại thản nhiên cười, lui ra phía sau từng bước cùng hắn duy trì khoảng cách, lễ độ mà lại xa cách nói: “Tĩnh Vương gia.” Nên nét mặt nam tử cứng đờ, lập tức lộ ra vài phần khổ sắc: “Tiểu Diên, ngươi làm sao lại gọi như vậy?” Hoa phu nhân chậm rãi hướng cái ghế gần phía bên phải trực tiếp ngồi xuống, “Ngài là Vương gia, ta không gọi như thế còn có thể gọi thế nào?” ” Này. . .” Tĩnh Vương gia muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu thở dài, chắp tay tại chỗ ngồi trở lại, “Ta trước khi đến có nghe nói, Tiểu Dĩnh đã trở về rồi sao?” Vừa lúc nói xong có một nha hoàn bưng trà lên đặt ở trên bàn trà nhỏ bên cạnh người Hoa phu nhân, Hoa phu nhân cho nha hoàn này lui ra, mới nhàn nhạt trả lời: “Đã trở về.” Tĩnh Vương gia vỗ nhẹ đầu gối, khẽ than thở: “Trở về thì tốt, miễn cho ngươi ngày nhớ đêm mong. Được rồi, lần này ta đến nhân tiện cũng dẫn theo nhân sâm núi Trường Bạch cùng cỏ linh chi Vân Nam dã8 đã có mấy trăm năm tuổi mà Hoàng Thượng ngự ban cho ta, ngươi lấy cho Tiểu Dĩnh bồi bổ.” “Mấy thứ này ta thay con ta nhận lấy, đa tạ Vương gia quan tâm.” Những năm gần đây Tĩnh Vương gia sớm thành thói quen khi thái độ Hoa phu nhân đối xử với hắn không nóng không lạnh, cũng không phản đối, nhưng đợi tiếng nàng nói vừa dứt, phòng chỉ có hai người bọn họ trở nên im lặng người tuân lệnh hoà hoãn chỉ vì bực bội đến, Tĩnh Vương gia không nói gì một lúc lâu, nhìn phía Hoa phu nhân dung nhan xinh đẹp, nhẹ giọng khẽ tiếng nói: “Tiểu Diên, ngươi năm đó cùng ta có nói qua, chỉ cần tìm được Tiểu Dĩnh trở về, ngươi liền theo ta quay về Vương phủ. . .” Hoa phu nhân mở nắp để lá trà nổi trên mặt nước, vừa thổi đi nhiệt khí, không nhanh không chậm uống vài ngụm nhỏ, mới nói: “Vương gia, năm đó ta nói chính là chỉ cần ngài giúp ta tìm con ta về, ta liền đi cùng ngài, nhưng sau này cũng là người của ta đem con ta tìm trở về.” Tĩnh Vương gia vừa nghe thấy, có chút gấp rút: “Tiểu Diên, mấy năm nay nếu như không có ta giúp ngươi, một nữ tử yếu đuối như ngươi làm sao có thể có địa vị ngày hôm nay, càng đừng nói hàng năm tiêu hao một số tiền của lớn để tìm người!” “Trước đây Vương gia hết lòng hết sức giúp ta. Hoa Diên suốt đời khó quên, nhưng chuyện này khác chuyện kia, hai cái không thể lẫn lộn vào nhau.” “Tiểu Diên, ngươi từ đầu tới đuôi cũng không từng nghĩ tới theo ta quay về Vương phủ có đúng hay không?!” Thấy Hoa phu nhân trên mặt thản nhiên, Tĩnh Vương gia cuối cùng đã hiểu. Hoa phu nhân nhìn chăm chú mặt nước, không nói. Đến nước này, Tĩnh Vương gia vẫn không chịu buông tha, hắn đi lên trước ở cạnh nàng đau khổ nói: “Tiểu Diên, ta năm đó thật là có nỗi khổ tâm mới không có đúng hẹn tới, nhưng sau này khi ta đi tìm ngươi, ngươi cũng đã, đã. . .” Hoa phu nhân nhếch môi mỉm cười, “Hôm qua đủ loại ví như hôm qua chết, Tĩnh Vương gia, bây giờ ngài đã có bao nhiêu thê thiếp lại vì cái gì khốn khổ dây dưa với ta một người tàn hoa bại liễu.” “Tiểu Diên. . .” Tĩnh Vương gia mở lời đang muốn giải thích chuyện năm đó, Hoa phu nhân đã đứng dậy, phủi quần áo, khéo cười nói, “Vương gia, ta còn có việc không thể đưa tiễn, ngài đi thong thả.” Nói xong, xoay người rời đi, chỉ chừa cho Tĩnh Vương gia một nét thân ảnh dứt khoát. Tĩnh Vương gia bất đắc dĩ, đành phải rời đi. Trời xanh cho thế gian chữ tình cảm, chỉ vì người có duyên phận chân chính mà tu ra, một hồi duyên phận trải qua kiếp nạn rèn luyện, không phải chia ly đó là tu thành chính quả. Hoa phu nhân khi tuổi còn trẻ đi du lịch cùng Tĩnh Vương gia gặp nhau mà mến nhau, lúc đó với tình ý thật sâu sau cũng nắm tay đính ước làm bạn cả đời, sau đó Tiên Hoàng đột nhiên bệnh nặng, Tĩnh Vương gia nghe được tin tức phải lập tức lên đường quay trở về, trước khi rời đi hứa hẹn một năm sau quay lại tìm nàng, nhưng Hoa phu nhân đợi hắn ba năm, khi đợi được tin tức chính là hắn phụng chỉ thành hôn. Hoa phu nhân cũng là một nữ tử kiên cường khí khái, giận dữ tới nỗi nhớ mãi không quên, Niếp Viễn nghĩ mọi biện pháp thu được tâm hồn thiếu nữ của nàng. Niếp Viễn mặc dù gia cảnh không tệ, thái độ làm người điệu bộ cũng không ra sao, phụ mẫu Hoa phu nhân cũng đã từng khuyên, nhưng cũng không có khiến Hoa phu nhân hồi tâm chuyển ý. Khi vừa mới bắt đầu gả cho Niếp Viễn, Niếp Viễn đối xử với nàng có thể xem như là cực tốt, nhưng đến lúc khi nàng ở cữ thật vất vả sinh hạ hài tử, hỗn trướng nam nhân này đã không chịu nổi tịch mịch chạy đi tìm nữ nhân khác tầm hoan tác nhạc9! Với tính khí Hoa phu nhân, sao có thể chịu được loại chuyện này, vì khổ cực sinh hạ nhi tử nàng không nháo hưu phu, chỉ là từ đó không cho phép Niếp Viễn đụng chạm nàng nữa, sau đó toàn tâm toàn lực chăm sóc nhi tử, chỉ hy vọng nhi tử có thể trưởng thành khỏe mạnh, tiếc rằng trời không thỏa lòng người mong ước, tại mấy ngày hôm trước nàng chuẩn bị vì hài tử chúc mừng sinh nhật sáu tuổi, ác mộng lặng lẽ tới, khiến nàng và nhi tử ly biệt đó hơn hai mươi năm. . . Để tìm nhi tử về, năm đó nàng bỏ đi hướng phía Bắc lên Kinh Thành tìm Tĩnh Vương gia giúp đỡ, cũng nhận lời chỉ cần giúp nàng tìm về nhi tử, liền theo hắn quay về Vương phủ. Nhưng dù sao cũng là hành động bất đắc dĩ, nhưng dù cho trong lòng trăm điều không muốn chỉ cần Vương gia chân thành giúp nàng tìm nhi tử về, nàng vẫn sẽ thực hiện hứa hẹn. Hoa phu nhân vốn là người tính khí mạnh mẽ, mấy năm nay trải qua rèn luyện càng thể hiện rõ đã nói là làm, nếu Niếp Dĩnh không phải do Tĩnh Vương gia tìm được, nàng trực tiếp đem ưng thuận hứa hẹn ngày trước trở thành nói xạo. Ngoại trừ duy nhất nhi tử của nàng, sự tình khác Hoa phu nhân một mực cầm lên được cũng buông xuống được, dù cho đã từng thề non hẹn biển thì làm sao, hắn cũng như người thường xoay người thì cưới nữ nhân khác! Hoa phu nhân đứng ở trong sân, nhìn hoa trong vườn hoa đang lúc hoa nở tươi đẹp, đợi hạ nhân nói Tĩnh Vương gia đã ra khỏi phủ, lúc này mới hướng trù phòng đi đến, đích thân vì nhi tử rửa tay làm canh thang. Hài tử có nương tựa báu vật, những lời này nửa điểm không giả. Nhìn Niếp Dĩnh Niếp công tử, khi mẫu thân không ở bên người, tóc tai bù xù y quan bất chỉnh suốt ngày say rượu, thấy thế nào làm sao giống một tay ăn chơi phong lưu ngổ ngược vô pháp vô độ, bây giờ còn lại là sinh lực sung mãn tuấn mỹ nam nhi ngọc thụ lâm phong hăng hái hoa gặp hoa nở người gặp người thích. Tự tay vì nhi tử ăn vận hoàn tất, Hoa phu nhân thỏa mãn mấy bước quan sát trên dưới, còn bảo y xoay vài vòng, hài lòng có lẽ khóe miệng triêu thiên trực kiều10, không ngừng khen ngợi: “Mẫu thân đã sống từng này tuổi rồi, lại không có gặp người nào giống con trai ta khí khái hiên ngang như vậy!” Niếp Dĩnh nhịn không được cười: “Nương, người là khen ta hay là khen chính người.” Hoa phu nhân kiêu ngạo mà nói: “Đương nhiên là ta đồng thời khen cả hai, không có nương là ta khuôn mặt đẹp như vậy nào có thể sinh ra con trai ngươi tuấn mỹ như vậy.” “Nương, ” Niếp Dĩnh Niếp Dĩnh cười nói, “Người vậy có tính là khẩu xuất cuồng ngôn11 không?” Hoa phu nhân đi tới trước mặt y cười ha hả mà tại trên cánh tay y nhéo một cái: “Được a, nói mới lưu loát chẳng bao lâu đã biết châm chọc nương ngươi!” Niếp Dĩnh xoa nơi bị véo đau một mực cười, Hoa phu nhân ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, đẩy y ra ngoài: “Bây giờ không còn sớm, ngươi nhanh đi đến nơi hẹn đi, mặc dù ngươi là khách, nhưng đến trễ chung quy bất hảo.” Niếp Dĩnh, theo mẫu thân cùng đi ra ngoài cửa lớn ngồi trên mã xa hướng tửu lâu trong thành mà đi. Mở tiệc chiêu đãi cho y là một số công tử ca nhi phẩm hạnh không xấu, năm đó y có chút khép kín, Hoa phu nhân phải dẫn y khắp nơi du ngoạn nào là đi thăm tìm hiểu bằng hữu, kết quả giúp y kết giao một ít bằng hữu, và lúc những người này lui tới, Niếp Dĩnh cũng trở nên cởi mở rất nhiều. Lần này ly khai Kinh Thành dễ đến mấy tháng, những bằng hữu này vừa biết được y trở về, lập tức thiết yến mời y. Nhưng y vừa mới ly khai, liền có người hướng Hoa phu nhân mật báo: “Hoa phu nhân, Nhâm Bằng Phi đã đến Kinh Thành.” Nhanh như vậy? Hoa phu nhân trong mắt quang mang lướt qua, sau đó nhàn nhạt phân phó nói: “Chuyện này trước tiên giấu thiếu gia.” “Vâng.” Hoa phu nhân nhìn người thông tri đi xa, sau khi ngồi xuống không khỏi than nhẹ một tiếng. Nhâm Bằng Phi là một khối tâm bệnh của nhi tử nàng, ngay cả khi mới vừa quay về Kinh Thành đoạn thời gian này y thoạt nhìn như không có chuyện gì, nhưng vừa nghe ba chữ này thì hoàn toàn trở thành một người khác. —————————— Chú thích: 1. vân đạm phong thanh: vân: mây, đạm: nhạt, phong: gió, thanh: trong 2. sấu tẩy mộc dục: tẩy súc miệng, tắm rửa 3. mẫu tử liên tâm: mẫu tử gắn bó tư tưởng 4. mục trừng khẩu ngốc: ngẩn người 5. tiền thính: phòng khánh 6. sơn dương hồ tử: râu như dê rừng 7. mày kiếm tinh mâu mũi ưng bạc thần: lông mày lưỡi mác, mắt sáng, mũi ưng, môi mỏng 8. nhân sâm Trường Bạch sơn (长白山人参) cỏ linh chi Vân Nam dã (云南野灵芝) 9. tầm hoan tác nhạc: tìm vui mua vui 10. triêu thiên trực kiều: hướng lên trời thẳng vểnh lên 11. khẩu xuất cuồng ngôn: khẩu: miệng, xuất: ra, cuồng ngôn: lời nói ngông cuồng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.