Ngươi đã không hiểu chân tình của ta.
Ta cần gì phải đau lòng vì ngươi?
Cho nên ta quyết định.
Xóa sạch hoàn toàn
hình bóng ngươi trong trái tim ta…..
Vào giữa ngày, mảng sân hoa lệ thật im lặng, trong lúc đó
nhóm tỳ nữ nô bộc đi băng qua phòng ngủ chủ rất nhanh, cũng không ai nói chuyện
với nhau, mọi người yên lặng làm việc của mình.
Địch Dục Thiên ngồi ở mép giường thất thần nhìn dáng vẻ yêu
kiều đang nằm ngủ mê mệt trên giường. Thật ra hắn làm sao vậy? Sao lại có thể
biến nữ nhân mình yêu thích thành ra bộ dạng như thế? Đối với chuyện tối qua, hắn
không hề có một chút ấn tượng nào, chỉ nhớ rõ nàng không ngừng gào thét đến
chói tai, tiếng kêu thảm thiết kia xé rách trái tim hắn, nhưng hắn tìm không thấy
nàng ở đâu…Sau khi tỉnh lại, hắn chỉ thấy nàng bị làm nhục, cả người toàn
thương tích, không nhúc nhích nổi, nằm sấp trên giường.
“Vô Ngôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Khuôn mặt tuấn tú của
hắn thống khổ nhăn nhó.
“Tướng quân, hãy giao Triệu đại phụ cho nhóm tỳ nữ chăm sóc
đi. Ngài cần nghỉ ngơi.” Bách Thụy lo lắng nói.
“Không, ta ở chỗ này cùng Vô Ngôn, ngươi lui xuống trước
đi.” Hắn nhìn người trên giường còn chưa
tỉnh lại.
Bách Thụy còn muốn nói gì nữa, nhưng cũng vẫn lui xuống, để
lại một mình Địch Dục Thiên trong phòng.
Đèn lồng vừa mới thắp lên, trên giường truyền đến thanh âm
rên rỉ. “Nước…”
Lập tức có nước rót vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Nàng liếm
ướt cánh môi, rên rỉ thành tiếng.
“Còn muốn uống nước sao? Vô Ngôn.” Giọng nói của Địch Dục
Thiên vang lên bên tai nàng.
Nàng hơi mệt mỏi lắc đầu.
Bàn tay to của nam nhân khẽ vuốt cái trán láng mịn của
nàng—hắn không dám đụng vào chỗ khác trên người nàng, bởi vì những chỗ khác đều
có thoa thuốc trị thương.
“Có đau không?” Giọng điệu của hắn rõ ràng chứa đựng một tia
nghẹn ngào.
Triệu Vô Ngôn cố gắng mở mí mắt nặng như chì ra, mắt của
nàng đau đớn khô khốc, con ngươi xinh đẹp nhìn vào vẻ mặt hối hận mày kiếm nhíu
lại của nam nhân phía trước, bàn tay nhỏ bé vô lực giơ lên, dấu vết trói sưng đỏ
khó coi kia thật đáng kinh hãi. Bàn tay nhỏ bé khẽ vỗ về khuôn mặt tuấn tú của
hắn, dùng thanh âm suy yếu mà nói: “Ngươi đau, ta cũng đau.”
“Vô Ngôn!” Nam nhân khóe mắt ươn ướt, cầm tay nàng, áp sát
vào mặt mình. “Vô Ngôn… Ta không biết sao ta lại thế này, tối qua sau khi ta tức
giận liền…Nên cái gì cũng không nhớ được…” Hắn nghẹn ngào, nói không thành câu.
“Không cần nói…” Nàng dùng giọng nói suy yếu an ủi hắn, giống
như vận dụng một chút khí lực để nói chuyện cũng khiến tim phổi bị đau.
“Vô Ngôn, ta yêu nàng! Ta không phải cố ý, ta… Ông trời ơi,
ta thật đáng chết! Ta sao lại có thể tổn thương nàng như vậy!” Hắn thống khổ khẽ
kêu.
“Dục Thiên… Để ta tịnh dưỡng vài ngày sẽ khỏe lên thôi…Chờ
ta khỏe hẳn…Chúng ta có thật nhiều chuyện muốn nói …” Triệu Vô Ngôn cố gắng nói
xong, lại cảm thấy đầu óc choáng váng.
Địch Dục Thiên vội vàng thả lại tay nàng vào trong cái chăn
bằng gấm, sau đó đắp chăn lại cho nàng cẩn thận. “Được, ta không nói. Chờ nàng
khỏe hẳn, chúng ta có thật nhiều lời muốn nói…” Hắn vuốt ve mái tóc của nàng,
hít sâu một hơi, không để cho mình sụp đổ.
Triệu Vô Ngôn suy yếu hạ khóe miệng, lại nhắm mắt lần nữa,
chìm vào mộng đẹp.
Những ngày tiếp theo, bọn hạ nhân bốc thuốc theo phương thuốc
mà Triệu Vô Ngôn kê ra, một ngày ba lần, do đích thân Địch Dục Thiên đút thuốc.
Dưới sự chắm sóc cẩn thận của mọi người, sức khỏe Triệu Vô
Ngôn dần dần bình phục. Nhưng tổn thương trong lòng…
Triệu Vô Ngôn tự nghĩ có thể thông cảm cho sự hung ác Địch Dục
Thiên đêm đó, cũng có thể tha thứ cho hắn, dù sao hắn cũng không phải cố ý, hắn
chỉ là kích động do bị người mà mình yêu thương rời khỏi, khiến cho quá khứ bị
phụ thân chà đạp lúc còn bé tái hiện lại. Chỉ là lúc đó hắn trở nên hung bạo
hơn, còn nàng lại là người xui xẻo bị hại.
Thân thể tổn thương có thể dễ dàng chữa khỏi, nhưng còn tổn
thương trong lòng thì sao? Triệu Vô Ngôn thẳng thắn thừa thận trong lòng mình
quả thật có chút không thoải mái, nhưng nàng đủ kiên cường, không đến mức phải
sợ hãi tình cảnh này. Nhưng điều nàng lo lắng chính là bị đối đãi thô bạo trên
giường như vậy, cảm xúc sợ hãi tiềm ẩn sâu bên trong, tích lũy từ từ qua năm
này tháng nọ, sẽ khiến tâm lý dần dần biến đổi, chính mình cũng không phát giác
ra, đó mới thật sự nguy hiểm.
Không được, là một vị đại phu, quan trọng nhất là thân thể
và tâm lý phải cân bằng. Mặc kệ trong lòng có bị thương tổn hay không, nàng trước
hết phải trị liệu cho mình, phòng ngừa không để hậu quả xấu xảy ra. Trị cho
chính mình trước, rồi sẽ giúp Địch Dục Thiên sau.
Nghĩ đến hắn…Ai, vấn đề của hắn thật nghiêm trọng, không phải
một sớm một chiều là có thể giải quyết. Nếu làm không tốt, cả đời hắn đều bị
bóng ma tâm lý đè nặng trên lưng.
Triệu Vô Ngôn ngồi trên ghế dựa lớn có nệm êm, mắt đẹp rủ xuống,
suy nghĩ phải trị liệu tổn thương trong lòng mình như thế nào.
Tìm Dục Thiên cùng nhau bàn luận? Không được, vấn đề rắc rối
của hắn ngay cả chính hắn cũng còn không phát giác ra, tìm hắn bàn luận chỉ vô
dụng thôi.
Tìm đại phu khác? Trong khoảng thời gian ngắn, ở phủ Kiến
Ninh nàng cũng tìm không thấy một vị đại phu nào mà nàng quen biết.
Tìm người bạn tốt thanh mai trúc mã Nguyễn Túy Tuyết? Nàng ở
kinh thành, xa quá.
Làm sao bây giờ?
Vậy đành phải dựa vào chính mình thôi. Dùng giấy viết ra
phương thức bàn luận. Trước kia cha từng nói cho nàng biết biện pháp này. Cha
là danh y của Giang Nam, hiểu biết rất nhiều chuyện, chẳng qua lão nhân gia đã
đi vân du tứ hải (ngao du tứ phương), hiện tại cũng không biết người ở nơi nào.
Triệu Vô Ngôn nhớ tới người cha hòa nhã dễ gần, không khỏi nở
nụ cười. Từ nhỏ cha đã dạy nàng y thuật, là sư phụ đầu tiên của nàng, nhưng ông
rất yêu thương thê tử, cho nên sớm đem nữ nhi quăng ra giang hồ để rèn luyện,
mang theo thê tử đi ngao du tứ hải. Mẹ ruột của nàng xuất thân từ thế gia (nhà
làm quan) ở Tô Châu, rất yêu thương nàng, vây quanh bên nàng còn có người bạn tốt
thanh mai trúc mã…Nếu so sánh với Địch Dục Thiên, nàng thật may mắn.
Hiện tại, thay vì nói nàng đồng cảm với hắn, không bằng nói
nàng từ đáy lòng thương tiếc hắn. Đã trưởng thành như vậy, mà vẫn không thể
thoát khỏi bóng ma của phụ thân hắn…Ai!
“Vô Ngôn.” Tiếng người đến.
Nàng ngước mắt nhìn nam nhân tuấn mị cao ngất đi về phía
mình, đáy mắt lộ vẻ thân thiết.
“Trong người có khỏe không?” Hắn yêu thương sờ sờ đầu nàng.
“Khá hơn nhiều.”
“Vậy là tốt rồi. Nàng dùng điểm tâm này trước đi, buổi tối
ta dặn dò đầu bếp chưng chút đồ bổ, nàng ăn nhiều chút, thân thể mới có thể mau
khỏe.” Tay hắn vừa nhấc lên thì tỳ nữ đi theo phía sau đem một mâm bánh ngọt đẹp
mắt trình lên trước mặt Triệu Vô Ngôn.
Hắn cẩn thận nhìn nàng, khóe miệng sưng đỏ mờ dần, khuôn mặt
nhỏ nhắn lại khôi phục vẻ xinh đẹp ban đầu. May mắn là hắn không lấy đao động
vào mặt của nàng, nếu không… Thân người cao lớn của hắn run lên một cái.
“Làm sao vậy?” Nhìn vào món điểm tâm đẹp mắt bày ra trên
bàn, nàng chọn miếng bánh đậu xanh, khẽ cắn một cái.
“Vô Ngôn…” Hắn khẽ vuốt hai má non mềm của nàng, áy náy hiện
ra trong mắt. “Tha thứ cho ta, ta thật sự không hiểu được đã xảy ra chuyện gì…
Ta không phải cố ý muốn đả thương nàng…”
Triệu Vô Ngôn hơi cúi mắt, nhấm nháp miếng bánh đậu xanh
trong miệng, không hề đáp lại.
“Vô Ngôn…” Hắn thực sự sợ nàng sẽ không bao giờ để ý đến hắn
nữa, dù sao hắn luôn gây tổn thương cho nàng. Tuy rằng hắn không có ký ức đêm
hôm đó, nhưng cả đêm hắn nghe thấy nàng thét chói tai đến thê thảm. Mãi đến khi
ánh mặt trời làm cho mắt hắn đau đớn, dường như hắn mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng,
hắn phát hiện nàng ngất ở trên giường, giống con rối bị đùa giỡn hung bạo,
không hề nhúc nhích.
Nhìn thấy vết máu giữa háng mình, hắn biết là hắn làm, hắn
chà đạp, giày vò nàng…
Hắn yêu nàng! Vì sao lại tổn thương nàng lần nữa? Chỉ xin
nàng hãy cho…hắn một cơ hội nữa, không cần bỏ hắn đi xa…
Triệu Vô Ngôn nuốt xuống điểm tâm trong miệng, hớp một ngụm
trà mà hắn đưa tới, dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh hỏi: “Mẫu thân ngươi tên
là Diễm nhi?” Nàng giả vờ lơ đãng hỏi.
“Ừ.” Địch Dục Thiên gật gật đầu. “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện
này?”
“Không có gì, chỉ đang nghĩ loại nữ tử nào đã thai nghén ra
một nam tử cao to tuấn tú như ngươi thôi.” Nàng rũ mắt cười nhẹ, không nhìn thẳng
hắn, không muốn cho hắn có cảm giác áp bức.
“Vô Ngôn…nàng tha thứ cho ta đi.” Hắn còn lo lắng.
“Dục Thiên, ngươi là đại tướng quân quyền khuynh thiên hạ,
muốn có nữ tử nào mà không được, sao chỉ nhắm duy nhất một mình ta?” Nàng thở
dài nói.
“Vô Ngôn, từ đầu ta đã nói, cả đời này ta chỉ yêu mình nàng.
Chuyện trước kia là ta không đúng, chuyện bây giờ cũng là ta không đúng, ta làm
rất nhiều chuyện sai trái, ngu xuẩn, nhưng ta không phải là nam nhân ngu ngốc,
ta biết ta muốn cái gì, ta yêu cái gì…Ta chỉ muốn nàng, chỉ yêu nàng.” Hắn nắm
tay nàng, nói một cách nghiêm túc.
“Nếu tương lai ta làm một chuyện khiến ngươi rất khó bỏ qua,
ngươi còn có thể yêu ta sao?” Nàng chỉ là thuận theo lời nói của hắn. Tình cảm
nàng đối với hắn đã sớm phai nhạt.
“Đương nhiên. Bất luận trong tương lai nàng có làm chuyện gì
đối với ta, cũng không bằng ta làm tổn thương nàng. Việc này mà nàng cũng có thể
tha thứ cho ta, nếu ta vì một chuyện mà không yêu nàng, ta đây thật sự không bằng
heo chó.” Hắn khẽ hôn lên bàn tay nhỏ bé của nàng.
Triệu Vô Ngôn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nghiêm túc của hắn,
một lát sau, cánh môi đỏ tươi nở nụ cười, vươn hai tay đến chỗ hắn.
Thân thể Địch Dục Thiên chấn động. “Vô Ngôn! Bảo bối của
ta…” Hắn kích động ôm lấy nàng, vùi đầu vào cái cổ thơm tho của nàng, giọng nói
có chút run rẩy.
“Dục Thiên, đừng quên lời nói hôm nay của chàng.” Không thể
tiếp tục trì hoãn chuyến đi tới Hấp huyện nữa.
“Sẽ không, ta sẽ không quên lời nói hôm nay. Vô Ngôn, ta sẽ
vĩnh viễn yêu nàng! Vĩnh viễn!” Cảm tạ ông trời, nàng nguyện ý cho hắn một cơ hội!
Hắn nhất định phải thật yêu thương nàng, vĩnh viễn không tổn thương nàng, nâng niu nàng trong lòng bàn tay, sẽ không
còn để nàng phải chịu chút xíu uất ức nào!
“Vô Ngôn, chúng ta hãy vĩnh viễn ở cùng một chỗ, vĩnh viễn
không xa rời nhau…” Hắn khẽ thì thầm, lời thề vĩnh hằng phả vào cánh môi đỏ thắm
của nàng. Hắn kích động, khiến toàn thân đều run rẩy, trong lòng thầm thề tuyệt
không tiếp tục thương tổn nàng, tuyệt sẽ không rời bỏ nàng, hai người bọn họ sẽ
vĩnh viễn ở cùng một chỗ, đời đời kiếp kiếp, cũng không chia ly…
Hôm sau, không thấy Triệu Vô Ngôn.
Triệu Vô Ngôn lặng lẽ rời khỏi biệt viện hoa lệ, ngồi xe ngựa
xuất phát tới phủ Kiến Ninh, tính toán phải đi qua phủ Cù Châu, phủ Nghiêm
Châu, cuối cùng mới tới Hấp huyện. Xem Âu Dương Liệt đã nói trên thư, có liên
quan đến một đôi phu thê hạnh phúc cả đời, nàng cũng mặc kệ Địch Dục Thiên kia.
Nàng biết hắn sẽ đuổi theo, chỉ là phải mất một ít thời gian… Cũng tốt, để chuyện
của hai người lắng dịu bớt, tránh cho tình cảm quá mức mãnh liệt, đối với bọn họ
cũng không tốt.
Dọc đường đi, ban ngày Triệu Vô Ngôn đều không ngừng tự hỏi
làm thế nào giải quyết vấn đề của Địch Dục Thiên, buổi tối tạm nghỉ ở khách điếm,
mới trị liệu cho mình.
Đêm nay nàng chọn trú chân trong một gian phòng sạch sẽ ở
khách điếm tại phủ Cù Châu, sau khi tắm rửa xong, nàng lấy giấy bút, bắt đầu điều
trị tâm lý cho chính mình về chuyện trải
qua trong đêm tàn bạo kia. Nàng tĩnh tâm lại, bày ra những vấn đề đã viết trong
mấy ngày nay lên bàn lớn—một bên là câu hỏi, bên kia là đáp án.
Cảm giác đối với Địch Dục Thiên?
Cảm giác đối với hắn hiện tại và cảm giác đối với hắn bảy
năm trước đây có gì khác biệt?
Đối với chuyện xảy ra đêm đó, bị đối đãi thô bạo, trong lòng
có cảm giác gì? Sẽ tha thứ cho hắn sao?
---
Trên bàn bày ra hàng chục câu hỏi. Triệu Vô Ngôn nhìn vào những
điểm quan trọng của việc điều trị trước đó, tiện tay dùng bút viết xuống những
điểm quan trọng cần được điều trị trong đêm đó.
Vì sao lại tha thứ cho những việc làm trong đêm hôm đó của hắn?
Bởi vì hắn không phải tự nguyện muốn tổn thương ta…
Triệu Vô Ngôn viết rất nhanh, không rảnh tự hỏi. Bởi vì nàng
biết, viết ra gì đó theo bản năng mới chính là ý nghĩ chân thật sâu thẳm trong
lòng mình.
Bởi vì khi còn bé, hắn bị phụ thân biến thành thế thân của mẫu
thân, bị gièm pha vì trở thành đối tượng bị tiết dục (trút dục vọng), đã bị tổn
thương quá sâu đậm, cho nên đối với quan hệ thân mật hắn có một loại sợ hãi,
dùng cách thương tổn người khác mới tiêu trừ đi cảm giác không xác định ẩn sâu
trong lòng mình, bảy năm trước ta đã phát hiện ra.
Khi đó tuy rằng vẻ bề ngoài của hắn rất xinh đẹp tao nhã,
nhưng tận sâu trong tâm khảm tựa như không thể kiểm soát được cơn ác mộng, dường
như có người khác bắt buộc hắn làm chuyện gì, cho nên ta bắt đầu tiếp cận hắn
là do muốn giúp đỡ hắn, chữa trị cho hắn. Ta là đại phu, không thể trơ mắt đứng
nhìn người khác thống khổ, nhưng không ngờ bản thân bị trầm luân ở giữa, yêu hắn
mất rồi. Bởi vì thương hắn, cho nên ta tha thứ cho hắn. Đúng vậy, cho tới bây
giờ, ta vẫn thương hắn như xưa…
Triệu Vô Ngôn đột nhiên ngừng bút!.
Nàng mở to mắt, nhìn xuống những gì mà chính mình đã viết!
Làm sao có thể?
Nàng….Nàng bảy năm trước…. Nàng hiện tại…
Triệu Vô Ngôn kinh hãi đánh rơi mọi thứ xuống bàn, bao gồm
luôn tờ giấy kia!
Không! Sẽ không! Vậy là bảy năm trước nàng cũng đã phát hiện
ra bệnh trạng của hắn? Không! Trước kia nàng ở chung một chỗ với hắn là bởi vì
thương hắn, không phải là vì tâm bệnh của hắn! Là bởi vì yêu! Triệu Vô Ngôn
không ngừng tự nói với chính mình.
Nàng lại nhìn chằm chằm vào mấy hàng chữ cuối cùng trên tờ
giấy kia—
Không thể nào! Nàng đã hết thương hắn! Cho nên mới có thể lạnh
lùng đối mặt với hắn… Không đúng, đây chỉ là viết bừa mà thôi, không phải như
thế! Không có khả năng như thế!
Trong lòng nàng điên cuồng phủ nhận, phủ nhận còn tình ý đối
với hắn, phủ nhận lúc trước tiếp cận hắn là bởi vì tâm bệnh của hắn, phủ nhận
lúc trước vì muốn giúp hắn nên mới tiếp cận hắn…
Nhưng tận sâu trong lòng lại rõ ràng nói cho nàng biết, loại
liệu pháp này sẽ không gạt người…
Nàng dùng tay che miệng, thân thể run rẩy nghiêm trọng, vô lực
ngồi sụp xuống ghế bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ánh trăng mờ ảo bên ngoài, cả người
tê dại đi.
Ông trời ơi, nàng nên làm gì bây giờ? Nếu nàng còn yêu hắn…
Chẳng lẽ loại đau khổ này không có lúc kết thúc sao?
Nàng nhắm mắt lại, hai hàng lệ trong suốt chảy xuống hai má.
Ban đêm yên tĩnh, nhưng nội tâm của nàng lại trăn trở không
thôi, sóng lòng cuộn trào mãnh liệt, không ngừng hỏi vì sao. Vì sao bảy năm trước
nàng lại trêu chọc hắn, vì sao bây giờ còn yêu hắn?
Thời gian đã trôi qua thật lâu, bên ngoài truyền đến vài tiếng
côn trùng kêu, đêm thực tĩnh lặng…
Ngây dại ngồi trên ghế, bên môi tiểu mĩ nhân truyền ra tiếng
nói nhỏ.
“Từ nhỏ ta chuyên chọn những bệnh rất khó chữa trị mà ra
tay, trong lúc vô tình, thường bị những vấn đề nan giải hấp dẫn. Ta thích khiêu
chiến, đích thân chủ động tìm kiếm cách giải quyết khó khăn, không nghĩ tới
ngay cả thích nam nhân mà cũng không chạy khỏi cá tính bẩm sinh này…” Nàng bỗng
dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Ta chọn người có bề ngoài xuất chúng nhất, nội tâm phức tạp nhất, nam nhân có vấn đề nan
giải nhất…Đúng là tự gây nghiệt! Triệu Vô Ngôn, đáng đời ngươi lắm…” Nàng thì
thào xong, đột nhiên cả người khẽ run, tiếng cười rất nhỏ vang lên, càng lúc
càng lớn…
Nàng cười đến mức nước mắt ràn rụa, khó có thể kìm nén lại,
lắc đầu tự nói, “Triệu Vô Ngôn, ngay cả chọn nam nhân, bản tính xấu của ngươi
cũng không đổi…” Nàng vừa khóc vừa cười, vừa cười vừa khóc, người bên ngoài mà
thấy, nhất định nghĩ là nàng bị điên.
Quả nhiên, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng nói quan tâm của
tiểu nhị ở tiểu điếm, “Khách quan, ngài có khỏe không?”
Triệu Vô Ngôn vỗ về lồng ngực của mình vì cười đến mức hít
thở hổn hển, “Khụ! Không có gì…Chỉ là chợt giác ngộ ra một chuyện…Cảm ơn tiểu
nhị ca quan tâm.”
“Giác ngộ ra một chuyện? Vậy là phải chúc mừng công tử. Tôi
đi lấy nước sôi pha trà mang đến cho công tử để làm tinh thần của ngài được
hưng phấn. Giác ngộ đúng là một chuyện tốt!” Tiểu nhị ca rất nhiệt tình.
Triệu Vô Ngôn sửng sốt. Hiểu được tâm ma, tính nết ngang bướng
của mình, chuyện này mà đáng chúc mừng sao?
Có lẽ, mọi chuyện cũng không tệ như vậy…
“Vậy làm phiền tiểu nhị ca.” Nàng bật cười, khóe mắt dâng
trào lệ, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện lên ý cười.