“Nửa năm trước Doãn Đông Tinh vì bảo hộ hàng hóa của phủ Vương gia, chẳng những bị thương, hơn nữa toàn bộ khuôn mặt đều bị hủy, nguyên bản khuôn mặt tuấn lãng cao ngất trở nên xấu xí không chịu nổi!”
“Doãn trang chủ kia khuôn mặt đã không khác gì quỷ!”
Sau khi từ Diệp Vân lâu trở về Nguyễn Túy Tuyết liền nằm ở ghế quý phi ngẩn người, hai câu nói này cứ quanh quẩn trong đầu nàng, làm thế nào cũng không biến mất.
Khuôn mặt của Đông Tinh vốn anh tuấn cao ngất thật sự bị hủy...... Nàng chỉ hy vọng đây là một hồi ảo mộng, hắn tuy rằng thực có lỗi với nàng, nhưng chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt hắn hoàn toàn bị hủy, hơn nữa thị thiếp lại bỏ hắn đi, nàng liền cảm thấy hắn thực đáng thương.
Nàng ở trong lòng nói với chính mình, đây thuần túy chỉ là đồng tình, bất luận kẻ nào nhìn thấy cảnh ngộ của Doãn Đông Tinh như vậy đều sẽ đồng tình với hắn.
“Phu nhân!” Hà Quan Nguyệt vội vàng từ bên ngoài đi vào.
“Nói đi!” Nguyễn Túy Tuyết đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
“Bẩm phu nhân, Doãn gia trang vào mùa thu năm trước tiếp nhận bảo hộ hàng hóa của vương phủ, đi một chuyến đến Tứ Xuyên, ở Lư Châu Lang Gia sơn gặp phải đạo tặc, mọi người Doãn gia trang đều tơi vào bẫy, nhờ có trang chủ Doãn Đông Tinh nghĩ cách cứu viện mới có thể may mắn thoát khỏi, nhưng khuôn mặt Doãn Đông Tinh bị hỏa dược tổn thương, cơ hồ hoàn toàn bị hủy......” Hà Quan Nguyệt ngừng lại, lo lắng nhìn nàng một cái.
“Nói tiếp.” Nguyễn Túy Tuyết bình tĩnh nói.
“Sau khi mặt Doãn trang chủ bị hủy, trở lại Doãn gia trang, tính nết trở nên nóng nảy thô bạo, về sau lại chấm dứt công việc tiêu cục, rời khỏi giang hồ, không hề màng đến thế sự. Tiêu sư bên trong trang đều đi theo thị thiếp Hàn Phượng Cẩm lập môn hộ khác, không hề liên quan đến Doãn gia trang, thị thiếp bên người Doãn trang chủ là Lí thị, Lâm thị tái giá, Doãn gia cho ba thị thiếp này khá nhiều bạc, cũng không có bạc đãi các nàng. Mặt khác, Doãn trang chủ còn cho nô bộc trong trang nghỉ hơn phân nửa, trước mắt bên người Doãn trang chủ chỉ có vài lão quản sự.”
Hà Quan Nguyệt nói xong, thối lui đến một bên. Hạ Hà bên cạnh nhìn chủ tử, lại nhìn trượng phu của mình, Hà Quan Nguyệt dùng ánh mắt muốn nàng an tâm một chút chớ ầm ĩ.
Nguyễn Túy Tuyết mang vẻ mặt phức tạp ngắm nhìn cảnh sắc ngoài sân nhà, một lát sau, nàng nhẹ nhàng nói: “Các ngươi lui xuống đi!”
“Tiểu thư!” Hạ Hà hiểu được trong lòng tiểu thư đối với trang chủ vẫn là nhớ mãi không quên.
“Hà Nhi!” Hà Quan Nguyệt liền lôi kéo thê tử đi ra ngoài.
Đến hậu viện, Hạ Hà bỏ tay trượng phu ra, tức giận nói với hắn: “Quan Nguyệt, ngươi biết rõ tiểu thư vẫn là nhớ trang chủ, tại sao huynh lại không khuyên nhủ nàng? Huống chi thị thiếp đều đi rồi, không còn có người cùng tiểu thư tranh thủ tình cảm a!”
“Hà Nhi, phu nhân đương nhiên có ý tưởng của nàng, chúng ta làm hạ nhân không cần nói thêm cái gì.”
“Nhưng tiểu thư cho tới bây giờ không xem chúng ta là hạ nhân. Tiểu thư đối với chúng ta tín nhiệm có thừa, tựa như người nhà, chúng ta càng phải giúp nàng a!”
“Hà Nhi! Phu nhân đối tốt với chúng ta, chúng ta càng muốn săn sóc cho nàng. Phu nhân là vất vả mới được như bây giờ, nàng có trí tuệ để nhìn nhận chuyện này. Muội an tâm một chút chớ làm ầm ĩ, khi nào đến phiên chúng ta hành động, chúng ta tự nhiên sẽ biết.”
“Quan Nguyệt, thật là cao kiến nha!” Hạ Hà không khỏi nhìn trượng phu với ánh mắt kính nể.
“Hảo Hà Nhi, muội có phải nên có cái gì tỏ vẻ hay không a?” Hà Quan Nguyệt đem Hạ Hà bế đứng lên, hướng phía trong viện phòng mà đi tới.
“Chán ghét!” Âm thanh hờn dỗi của Hạ Hà biến mất ở cửa phòng.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn thật sự bị hủy!
Hắn trở nên thô bạo!
Thê thiếp cũng hắn bỏ đi, hắn chỉ còn lại có một mình!
Nguyễn Túy Tuyết trong đầu loạn rừng rực, những ý niệm trong đầu vẫn dây dưa nàng. Lý trí nói cho nàng, việc này không liên quan đến nàng, bởi vì nàng đã không còn là thê tử của Doãn Đông Tinh, chuyện Doãn gia thì Doãn Đông Tinh sẽ tự xử lý.
Nhưng tình cảm nói cho nàng, nam nhân nàng yêu lâm vào cảnh khốn khó, nhanh đi an ủi hắn, dù sao thị thiếp đều đã ly khai, không phải sao?
Lý trí nàng nói: Hắn xứng đáng, ai bảo hắn năm đó muốn nạp thiếp? Hiện tại hắn biết những thị thiếp này cũng không là thật tâm!
Tình cảm nàng nói: Ngươi thì sao? Năm xưa ngươi từng vì hắn mà cùng người nhà cãi nhau quyết liệt, hiện tại ngươi biết hắn lâm vào cảnh khó khăn, còn không trở về, ngươi là thật tâm thương hắn sao?
Lý trí nàng nói: Không, đó là chuyện của hắn, chính hắn phải giải quyết, hắn phải học cách tự mình đối mặt với khó khăn, nếu không cả đời hắn cũng không có cách trở thành nam nhân có trách nhiệm.
Tình cảm nàng nói: Có trách nhiệm thật sự quan trọng như vậy sao? Hắn cần an ủi, hắn cần giúp đỡ a, mau trở về!
Lý trí nàng nói: Đúng! Chịu trách nhiệm chính là quan trọng như vậy. Không có ý thức trách nhiệm, cuộc sống bất quá là một hồi trò chơi tìm lý do!
Tranh cãi đến cuối cùng......
Lý trí thắng lợi! (*tung bông*)
Nguyễn Túy Tuyết vỗ vỗ cái miệng nhỏ nhắn, chịu đựng đến sắp rơi nước mắt, hít một hơi thật sâu, đem nước mắt nuốt vào. Năm năm nay, nàng không có khóc qua. Đêm đó Doãn Đông Tinh xâm phạm nàng, nàng cũng không rơi lệ, hiện tại, nàng càng không thể rơi lệ!
Nàng ngây ngốc đứng ở trong phòng, rất lâu sau đó vẫn yên lặng, cứ như vậy thẳng đến sáng ngày hôm sau.
Nguyễn Túy Tuyết vẫn làm như kế hoạch đã định, buổi sáng đọc sách luyện chữ, sau giờ ngọ đến Trương gia trang nghe diễn, chạng vạng trở lại Duyệt Vân sơn trang, đọc thực kinh, trau dồi tay nghề, đến tối thì tắm rửa đi ngủ.
(thực kinh = sạch dạy nấu ăn fai ko tỷ? QH: ừm.)
Ngày qua ngày, Nguyễn Túy Tuyết y theo kế hoạch sống rất tốt, cuộc sống bình thường đến không thể bình thường hơn, cảm xúc cũng nàng cũng không có gì khác lạ.
Loại tình huống này làm Hạ Hà nhìn không nổi nữa. Doãn gia trang phát sinh biến đổi lớn, Doãn trang chủ cô độc, tiểu thư hẳn là có thể trở về, dù sao nàng vẫn còn yêu hắn; Chỉ là những năm gần đây nàng phải chịu đau khổ, không muốn tha thứ cho hắn thôi.
Vài lần nàng muốn hướng tiểu thư góp lời, đều bị Hà Quan Nguyệt ngăn lại.
“Nhưng như vậy tiểu thư cùng trang chủ đều thật đáng thương nha! Bọn họ rõ ràng là còn thích nhau a.”
“Nhưng trang chủ làm tổn thương lòng của phu nhân.”
“Nhưng hiện tại trang chủ chỉ một mình, bên người không nữ nhân, không người cùng tiểu thư tranh thủ tình cảm.”
“Nhưng cũng không có người cam đoan rằng Doãn Đông Tinh ngày sau sẽ không lại nạp thiếp. Ngươi muốn tiểu thư lại cát cổ tay một lần nữa sao? Hà Nhi.” Hà Quan Nguyệt nghe mùi mái tóc Hạ Hà. (Cái này có tính là ăn đậu hủ không ta? thắc mắc-ing~)
“A! Sao muội không nghĩ tới chuyện này?” Hạ Hà như người vừa mới tỉnh mộng, lại lấy ánh mắt sùng bái nhìn trượng phu của mình. “Quan Nguyệt, huynh thật chu đáo a!”
“Ân, ngươi có phải hay không nên tỏ vẻ một chút?”
Hạ Hà lại bị ôm vào phòng trong......