Giang Nam Nhu Nương Tử

Chương 22: Chương 22




Mùa xuân đang đến, trăm hoa đua nở.

Không khí trong Di Thấm viện tràn ngập thoang thỏang hương hoa, vào buổi chạng vạng của mùa xuân, mái đình to như vậy, càng có vẻ nhàn nhã lịch sự tao nhã.

Doãn Đông Tinh đứng ở trong viện nhìn bàn đu dây, nhớ tới ngày ấy khi Nguyễn Túy Tuyết xoay người rời đi, có ân cần mời hắn đến Duyệt Vân sơn trang làm khách, khiến cho hắn càng có một tia hy vọng hai người hòa hợp lại. Cũng nhờ có hy vọng nhỏ bé này chống đỡ hắn, nếu không hắn đã sớm vứt bỏ tất cả, ngàn sơn độc hành.

Nhưng gương mặt của hắn hiện giờ quỷ mị, xấu xí, người bình thường đều chịu không nổi, huống chi là người đã từng gặp qua gương mặt tuấn tú trước kia của hắn, Hàn Phượng Cẩm và các thiếp khác đều cầu đi, không phải sao?

Tuyết nhi, nàng thì sao? Ta mặc kệ người trong thiên hạ nhìn ta như thế nào, ta chỉ muốn biết nàng còn yêu ta sao? Bị ta thương tổn thật sâu quá Tuyết nhi, ta thực xin lỗi nàng! Vì ta, nàng cùng trong nhà quyết liệt, gả đến kinh sư xa xôi, nhưng ta lại không có hảo hảo quý trọng nàng, để cho nàng mấy năm nay đều là cô độc một mình...... Ta đáng chết! Ta sai lầm rồi, thực xin lỗi......

“Tuyết nhi, thực xin lỗi......” Doãn Đông Tinh đau đớn kịch liệt nhắm mắt lại, vỗ về bàn đu dây, thấp giọng nỉ non.

“Có người đang gọi muội sao?” Thanh âm mềm mại vang lên.

Doãn Đông Tinh phút chốc xoay người, thấy Nguyễn Túy Tuyết phong thái yểu điệu đứng ở giữa đình viện. Nàng mặc một bộ xiêm y màu hồng phấn, mái tóc đen dài được búi gọn gàng thanh lịch ở sau đầu, cánh môi đỏ ửng màu son. Trải qua bao năm tháng, nàng càng ngày càng trở nên xinh đẹp, giống như giai nhân bước ra từ trong giấc mộng xuân.

Doãn Đông Tinh không nghĩ tới nàng sẽ xuất hiện ở trong này, trong lòng vừa mừng vừa sợ --

Không tốt, hắn giờ phút này không mang mặt vội vàng xoay người, sợ lại dọa đến nàng! Doãn Đông Tinh nhớ tới chuyện lần trước dọa nàng của,

“Túy Tuyết, đợi ta vào nhà đội mặt nạ trở ra.” Nói xong, hắn kích động định trốn tránh vào phòng trong.

Nguyễn Túy Tuyết giơ tay ngăn trở hắn, “Không cần, Muội không sợ.”

“Nhưng...... Nhưng là, nàng lần trước sợ tới mức đã phát khóc. Túy Tuyết, để cho ta đội mặt nạ, ta không muốn lại dọa đến nàng.”

“Huynh chỉ có những lời này muốn nói với muội sao?” Nguyễn Túy Tuyết nhìn hắn, thật sâu nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.

Không! Hắn không chỉ có những lời này nói với nàng, hắn có thật nhiều lời muốn nói với nàng a!

Trong khoảng thời gian ngắn, Di Thấm viện thực im lặng. Doãn Đông Tinh nhìn Nguyễn Túy Tuyết, đôi mắt trong suốt của nàng thẳng thắn nhìn hắn, từ trước kia chính là như vậy. Hắn không tự giác vươn tay vuốt ve đôi gò má phấn của nàng, tham lam nhìn dung nhan xinh đẹp tuyệt sắc kia.

“Tuyết nhi, ta có thật nhiều lời muốn nói với nàng.”

Doãn Đông Tinh dùng ánh mắt thâm tình nhìn nàng.

“Đã có thật nhiều lời muốn nói, vậy không có thời gian mang mặt nạ. Nói đi!” Nguyễn Túy Tuyết bước đến ngồi xuống, ngồi ở một bên đu dây, cố ý lưu lại vị trí bên kia.

“Ách...... Là như vậy, chuyện lần trước ta nói với nàng đều là......” Một đại nam nhân đứng ở bàn đu dây, ấp a ấp úng nói lắp bắp. Nếu không phải gương mặt của hắn bị hủy hoàn toàn, có thể nhìn thấy giờ phút này vẻ mặt hắn nhất định là đỏ bừng.

“Huynh không ngồi xuống sao?” Nguyễn Túy Tuyết ngẩng đầu, dùng đôi mắt đẹp vô tội nhìn hắn.

“Ngồi?” Doãn Đông Tinh nhìn bốn phía xung quanh. Giác đình khoảng cách nơi này quá xa, có thể ngồi chỉ có bàn đu dây, nếu không phải ngồi trên cỏ.

Nàng là muốn hắn ngồi bên cạnh nàng sao? Nhưng là......

“Ngồi a!” Nguyễn Túy Tuyết hai tay nắm hai bên dây thừng, ngẩng đầu lên, lại thúc dục hắn một tiếng. Vẻ mặt tư thái của nàng như vậy giống như nàng tiên của mùa xuân, thuần khiết lại khả ái mê hoặc hồn người.

Hắn trước kia không phải là người như thế, luôn thực dũng cảm, mạnh mẽ. Bây giờ hắn lại gióng như năm đó, lúc theo đuổi nàng, thành thật bỡ ngỡ luôn ấp a ấp úng, rõ ràng rất muốn, lại không dám...... Nàng lại thích hắn như vậy! Nam nhân anh tuấn dũng mãnh suất khí lại ngượng ngập thật sự là làm cho lòng của nữ nhân dao động.

Doãn Đông Tinh chần chờ một chút, rốt cục thật cẩn thận ngồi ở bên kia bàn đu dây. Tuy rằng bàn đu dây này khá rộng có thể để cho hai người cũng ngồi, nhưng tránh không được sẽ có va chạm thân thể, Doãn Đông Tinh vừa ngồi xuống liền cảm giác được thân thể của Nguyễn Túy Tuyết vừa thơm ngát hương hoa lại mềm mại, điều này làm cho hắn run rẩy một chút, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên, cơ bắp cả người như cứng lại.

Hắn dùng khóe mắt ngắm nàng một chút, nàng coi như người vô sự hoàn toàn không biểu lộ ra vẻ gì, hắn đành phải mạnh mẽ trấn định, tiếp tục những lời vừa rồi định nói với nàng.

“Tuyết nhi, ta muốn nói với nàng, ta...... Ta lần trước ở Di Thấm viện cưỡng bức nàng, là ta không đúng, ta không nên......”

Ách......là lỗi của hắn ư? Tại sao thân thể của Tuyết nhi lại gần sát như muốn dựa vào hắn? Không, sẽ không, nhất định là hắn đã ngồi quá gần nàng.

QH: Ừm mình chỉ có thể nói là hai chương 8 và 9 vô cùng hot, các bạn cân nhắc kĩ trc khi đọc, mình không warning vì càng cảnh báo các bạn sẽ càng vào xem nhìu hơn. QH đã cảnh báo và sẽ ko chịu trách nhiệm nhé, QH cũng mún set pass nhưng QH ko rảnh để gửi pass từng bạn, nên các bạn tự warning lấy vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.