Năm năm sau
Trên ngã tư đường, một chiếc xe ngựa hoa lệ tôn quý phi phàm trên đường, khiến cho người qua đường nhìn chăm chú. Mọi người nghĩ rằng người ngồi trong cỗ xe kia nhất định là quan to hiển quý, mới dám không kiêng nể gì ở trên ngã tư đường kinh sư như vậy đang chạy cấp tốc trên đường.
Trên chiếc xe ngựa đang chạy cấp tốc trên đường truyền đến một đoạn đối thoại.
“Vệ tướng quân, ta nói rồi, ngươi có chuyện quan trọng trong người, không cần theo giúp ta, ta một chút cũng sẽ không để ý.”
“Ai, Vô Ngôn à, ngươi tại sao lại nói như vậy? Ta rất thích được giúp ngươi. Đám giặc cỏ này làm sao quan trọng hơn so với ngơi được! Còn có, làm ơn hãy gọi ta là Đình Long, không cần kêu Vệ tướng quân, dựa vào giao tình của chúng ta gọi như thế thật kì lạ a --” Lời nói của nam nhân còn chưa xong đã bị cắt ngang.
“Ta nói rồi ta lần này đến kinh thaanh chỉ là để thăm bằng hữu, ngươi thật sự không cần phải đa lễ như vậy. Vệ tướng quân!” Thanh âm thanh thúy ở ba chữ cuối cùng còn tăng mạnh ngữ khí.
“Lời này sẽ không đúng rồi. Vô Ngôn, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ân nhân cứu mạng khó khó có dịp mới đến kinh thành một chuyến, ta có thể nào không tận tình chiêu đãi đâu?”
Nguyên lai Triệu Vô Ngôn từ châu phủ của U Dương sơn trang rời đi, liền một đường hướng về phía bắc, muốn thăm người bạn tốt đã năm năm không gặp là Nguyễn Túy Tuyết, nào biết đâu rằng dọc theo đường đi có một đám người đuổi theo nàng không buông, toàn là những người mà nàng đã trị liệu qua muốn báo ơn nàng. Nàng đông trốn tây tránh, bất đắc dĩ vẫn là bị Vệ tướng quân thần thông quảng đại đuổi kịp, không nói hai lời đã đem nàng nhét vào trong xe ngựa hoa lệ.
Nhìn trước mắt da mặt trắng nõn, tuấn mỹ vô trù Vệ Đình Long Vệ đại tướng quân, biết nhiều lời vô dụng, Triệu Vô Ngôn trong lòng thở dài một hơi. Quên đi, liền y theo hắn đi!
Nhưng vào lúc này, xe ngựa đi qua một tòa tửu lâu rất lớn, khách nhân đông nườm nượp, bắt đầu xếp hàng từ cửa hiệu kéo dài đến trên đường. Triệu Vô Ngôn liền tò mò hỏi Vệ Đình Long là chuyện gì xảy ra.
“Đó là Diệp Vân lâu, tiệm ăn mới mở hai năm trước. Bên trong Vân Lâu là thức ăn nổi danh ở kinh thành, cho nên khách nhân đều sắp hàng chò để được ăn. Như thế này đâu gọi là nhiều, đến ngày mùng 1 và, mười lăm, bảo đảm ngươi đừng ở đầu hàng cũng không thể nào nhìn thấy người cuối hàng đâu.”
“Nhiều người như vậy a! Tại sao vậy?”
“Bởi vì chủ của Diệp Vân lâu vào những ngày đầu tháng, mười lăm tự mình xuống bếp, làm những thức ăn mà nhân gian phải dùng đến từ mỹ vị để hình dung!”
“Nga? Vậy ngươi đã ăn qua?”
“Ừ! Nhưng ta rất lâu mới đến đây ăn một lần. Những món ăn mà ta thích là Chỉ Bạc thịt bò, Thủy tinh hào thịt, khi ăn vào mùi hương của nó cứ quanh quẩn mãi, ba tháng không quên!” Vệ Đình Long nghĩ đến mỹ thực của Diệp Vân lâu, nước miếng muốn ứa ra.
“Cái gì? Ngay cả người tôn quý như tướng quân cũng phải chờ sao?”
Triệu Vô Ngôn thật sự kinh ngạc. Tướng quân cũng phải xếp hàng?
“Diệp Vân lâu chẳng phân biệt phú quý sang hèn, căn cứ theo trình tự, ai đến trước thì được, nếu gặp phải những người hống hách, họ sẽ không tiếp , cho nên ta chỉ cải trang thành dân chúng bình thường đi xếp hàng.” Vệ Đình Long giải thích. Hắn ở trên chiến trường lấy nghiêm khắc để nghiêm trị quân binh, nhưng khi dỡ xuống chiến bào, hắn liền tự nhận mình cũng không khác gì một bình dân bá tánh bình thường, cho nên xếp hàng đối với hắn mà nói cũng không là gì cả.
“Còn có người đem nguyên tắc như thế vào việc kinh doanh? Trong thời thế hỗn loạn xu nịnh như hiện nay, coi trong xã hội vật chất, rất hiếm có.” Triệu Vô Ngôn thật tình bội phục đứng lên.
“Vô Ngôn, lần khác nếu ngươi muốn ăn, ta gọi gia nhân đến chiếm vị trí trước, như vậy sẽ không phải chờ thật lâu. Bảo đảm ngươi sau khi đến đó ăn xong về sau sẽ luyến tiếc không muốn rời khỏi kinh thành.” Vệ Đình Long lại tâng bốc Diệp Vân Lâu.
“Cám ơn thịnh tình của tướng quân. Ta lần này đếb là để gặp người bạn tốt, không nhọc lòng tướng quân lo lắng.” Triệu Vô Ngôn chối từ.
Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, xe ngựa đã đến Minh Ngọc phường Doãn gia trang.
* * * *
“Hai vị muốn gặp Túy Tuyết?” Chủ nhân của Doãn gia trang Doãn Đông Tinh nhìn hai vị khách trước mắt có thân phận tôn quý, trong giọng nói lộ lên vẻ kinh ngạc.
Buổi chiều hôm đó xe ngựa vừa đến Doãn gia trang, Vệ Đình Long liền bảo thuộc hạ đem bái thiếp* đi vào, Doãn gia vừa thấy trên thiếp ghi là Vệ đại tướng quân đương kim danh chấn thiên hạ, lập tức sai gai nhân nhanh chóng mời vào đại sảnh, Triệu Vô Ngôn bên cạnh hắn đương nhiên cũng bước vào theo.
(thời xưa quan to hay người có danh phận cao quý hay dùng thứ này, cũng giống như danh thiếp ngày nay.)
Doãn Đông Tinh tự mình chiêu đãi khách phương xa, hắn thoạt nhìn so với năm năm trước có khí chất cứng rắn của một nam nhân, nhưng trong ánh mắt luôn chứa điều u uất, cảm giác như cả người có tâm sự. Triệu Vô Ngôn cũng mặc kệ hắn, chỉ mở miệng liền nói muốn gặp Nguyễn Túy Tuyết, lại đổi Doãn Đông Tinh vẻ mặt kinh ngạc.
“Như thế nào, không được sao?” Vệ Đình Long nhìn thấy trang chủ Doãn gia trang dường như không muốn, liền động thân mà ra -- đương nhiên là vì Triệu Vô Ngôn.
Triệu Vô Ngôn liếc hắn liếc mắt một cái, xem như trách hắn xen vào việc của người khác; Vệ Đình Long giả vờ như không phát hiện, chỉ liên tiếp bức Doãn Đông Tinh.
“Không phải không được, mà là Túy Tuyết nàng...... Nàng đã năm năm nay không gặp khách. Những năm gần đây nàng chưa từng bước ra Di Thấm viện, chỉ sợ......” Doãn Đông Tinh nhìn Vệ Đình Long, nghĩ rằng Túy Tuyết làm sao có thể quen biết một nhân vật nổi danh như Vệ tướng quân này?
“Làm phiền Doãn trang chủ thông báo một tiếng, nói là Triệu Vô Ngôn đến đây.” Triệu Vô Ngôn đánh gãy câu nói của hắn.
“Thì ra là Triệu đại phu a!” Doãn Đông Tinh đem ánh mắt chuyển qua trên người Triệu Vô Ngôn, nhớ mang máng nàng là nữ đại phu năm năm trước cứu Túy Tuyết trở về. Xem ra Vệ tướng quân là cùng Triệu Vô Ngôn đến, cùng Túy Tuyết không quan hệ.
Gặp Doãn Đông Tinh vẫn bất động như núi, Vệ Đình Long sắc mặt có chút giận dữ nói: “Doãn trang chủ, làm phiền ngươi phái người đi 『 thông báo 』 tôn phu nhân một tiếng, nói thần y Triệu Vô Ngôn ở đại sảnh chờ gặp nàng!”
Vệ Đình Long cũng không muốn biết giữa Nguyễn Túy Tuyết cùng Triệu Vô Ngôn có quan hệ gì, hắn chỉ biết là chỉ cần là Triệu Vô Ngôn muốn gặp người, bất luận là ai, đều lập tức xuất hiện. Huống chi Doãn Đông Tinh này ra sức khước từ, thật sự rất khó hiểu.
“Tướng quân dùng lời này nghiêm trọng rồi. Ta không phải không mời Túy Tuyết đi ra, mà là...... Mà là......” Doãn Đông Tinh hiển nhiên đang cân nhắc lời này nên nói hay không.
“Mà là cái gì?” Triệu Vô Ngôn lạnh lùng nhìn nam nhân trước mắt này.
“Mà là ngay cả ta đã năm năm chưa gặp qua nàng.”
“Cái gì?! Nàng không phải thê tử của ngươi sao, làm sao có thể năm năm không gặp mặt? Hay là......” Triệu Vô Ngôn cảm thấy cả kinh. Hay là Túy Tuyết nàng...... Đã chết?!
“Triệu đại phu, Túy Tuyết ở tại Di Thấm viện, nàng từ năm năm trước đã bảo rằng không cho bất cứ ai tiến vào trong viện, ngay cả ta vài lần đến xin gặp đều bị cản trở về, ta cũng đành chìu theo ý nàng.”
Thì ra là thế...... Chết tiệt Doãn Đông Tinh, nói cũng không một lần nói xong, hại nàng dọa nhảy dựng! Triệu Vô Ngôn ở trong lòng mắng.
“Doãn trang chủ, ngươi chỉ cần phái người đi thông báo Túy Tuyết, ta chờ ở nơi đây.” Triệu Vô Ngôn nói xong, liền thành thật không khách khí ngồi xuống.
Doãn Đông Tinh nhìn Triệu Vô Ngôn liếc mắt một cái, lại nhìn Vệ Đình Long một chút, người kia đang dùng ánh mắt nói cho hắn nên nhanh một chút.
“Được rồi. Hai vị trước ngồi đợi trong chốc lát, ta lập tức sai người đến Di Thấm viện; Nếu không được thì ta cũng chịu thôi.”.
“Nếu Túy Tuyết không muốn gặp ta, ta đương nhiên là sẽ không trách ngươi.” Triệu Vô Ngôn thành thật không khách khí nhấp một hớp trà.
Doãn Đông Tinh gọi tổng quản đến, ra lệnh cho hắn đến Di Thấm viện thông báo phu nhân có khách cầu kiến. Đang chờ đợi người trở về thông báo, thị thiếp của Doãn Đông Tinh là Hàn Phượng Cẩm ra đến đại sảnh, tiếp đón khách quý hiếm có-- đương nhiên là Vệ Đình Long.
“Vệ tướng quân, thật sự là khách quý! Ngài giá lâm tệ trang thật sự là vinh hạnh lớn cho kẻ hèn này! Hàn Phượng Cẩm vẫn như cũ cho rằng trang điểm xinh đẹp, giống con bướm như hoa hòe lòe loẹt. Triệu Vô Ngôn cũng không để ý đến nàng, để cho Vệ Đình Long ứng phó đi..