Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.
Nhược Lam khẽ thở dài, cho dù có cố thế nào đi nữa cũng không thể nhớ ra nam nhân đó là ai. Trong lòng một mảnh hỗn loạn, Nhược Lam bất giác ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Phi Tuyết, nhỏ giọng nói:
“Đại ca, muội muội bị buồn, huynh hát cho muội nghe đi.”
Lời vừa nói ra, Nhược Lam rõ ràng nhìn thấy Mộ Dung Phi Tuyết khẽ chau mày một cái, nhưng rất nhanh sau đó liền giãn ra. Hắn dùng thần sắc ngưng trọng mà nhìn Nhược Lam không chớp mắt, sau đó đi tới bên cạnh cây cổ cầm đặt ở trên bàn không nhanh không chậm lướt nhẹ trên dây đàn:
“Ngập tràn bão cát, nhiễu loạn trời yên,
Lòng son có trăng sáng làm chứng.
Nghìn xa ngoài thành binh khí chạm nhau
Lại một kiếp phù sinh
Quân một mình độc giữ hoàng cung đã không còn uy nghiêm ngày trước
Giờ còn ai nghẹn ngào cho
Cố nhân cứ thế đứng trước mặt quân vương,
Không hỏi cũng không oán
Quân chủ ý muốn thọ cùng trời đất
Lưu công danh ngàn đời.
Cố nhân khước từ không hỏi tình ý,
Còn gì khó nói rõ.
Làm loạn việc quân ước định thống nhất thiên hạ
Ai có thể đồng hành.
Thì ra không cần dùng chiến tranh để bình định
Phải được lòng người trước.
Cố nhân tóc đã bạc do nhuốm buội phong trần,
Không dám cầu mong gì hơn.
Chỉ mong quân có thể thu hồi chiến trận.
Kẻo sau hối không kịp,
Cuối cùng tường thành bị phá vỡ, lên cao nhìn lại
Thấy một bầu biển lửa
Bất lực vô năng nhìn thấy chết đầy đất
Cố nhân tâm đã xa rồi
Vung tay quỳ gối
Nhận chén ngọc tứ thiên hạ vô tội
Không ai tung hố vạn tuế chỉ có cố nhân nhìn quân vương rơi lệ
Một kiếm hạ xuống, quân vương sầu,
Mộng mị thế sự đoạn tuyệt từ đây.
Kiếp này nhân sao ai oán
Ta cùng người không thể đồng quy.”
Ngồi một bên chống cằm lắng nghe Mộ Dung Phi Tuyết hát, Nhược Lam không khỏi ngẩn người ra một chút. Mãi cho đến khi hắn hát xong, bước tới bên cạnh thì Nhược Lam mới có phản ứng lại:
“Huynh có quan hệ như thế nào với Vô Phong Quốc?”
Nghe thấy câu hỏi này của Nhược Lam, Mộ Dung Phi Tuyết thần sắc không thay đổi, thấp giọng nói:
“Muội nghĩ như thế nào thì chính là thế ấy.”
“Lúc trước huynh từng nói muội giống mẫu thân của muội, điều đó chứng tỏ trước đây huynh có gặp qua mẫu thân. Bài hát này, nghe sao cũng thấy có vấn đề, mẫu thân từng nói với muội rằng Vô Ngân Quốc của hiện tại trước kia có tên là Vô Phong Quốc, nhưng hoàng đế của Vô Phong Quốc là một người rất háo thắng, hắn không ngừng gây chiến với các nước láng giềng với tham vọng thống nhất tất cả thành một khối. Dân chúng sống trong cảnh oán than, lầm than, bên cạnh Vô Phong hoàng đế lúc này có một vị đại tướng quân tên Lãnh Minh Minh, ông ta nổi tiếng là một người trung trực vì nước vì dân, không chịu nổi cảnh dân chúng sống trong đói khổi, Lãnh tướng quân đã đứng ra khuyên can Vô Phong hoàng đế. Thế nhưng dã tâm quá lớn sao có thể chỉ vì một lời khuyên mà từ bỏ, bị dồn đến đường cùng Lãnh Minh Minh đã tạo phản. Lúc hắn giương cờ khởi nghĩa có rất nhiều anh hùng, hào kiệt đổ tới đầu quân. Điều họ muốn chính là một vị minh quân hết lòng vì họ chứ không muốn một bạo quân tay nhuốm đầy máu. Lãnh Minh Minh có được lòng dân chúng, trong vòng bốn tháng đã chiếm được kinh thành, lật đỗ Vô Phong hoàng đế lập nên Vô Ngân Quốc. Lãnh Minh Minh là người rất nhân từ, nếu không phải là người gây ra tội ác trời đất không thể dung tha thì sẽ không giết. Chính vì vậy, hắn chỉ giết một mình cựu hoàng đế, những người còn lại đều được tha, thậm chí còn giữ lại làm trọng thần. Lúc ấy Vô Phong Quốc có một vị thái tử vừa tròn bốn tuổi , từ khi sinh ra đã được một luồng ánh sáng thất sắc bao bọc, một tuổi đã có thể học thuộc Tam Tự Kinh, hai tuổi đã biết đọc, ba tuổi luyện võ công, bốn tuổi bày binh bố trận. Ngay khi nhìn thấy phụ hoàng của mình hung bạo, đầy dã tâm, vị thái tử này đã ra sức ngăn cản, chính vì vậy Vô Phong hoàng đế đã tước bỏ cương vị thái tử, nhốt vào đại lao. Mẫu thân của muội sau khi nghe được tin này thế là máu nghĩa hiệp dâng lên, người cùng phụ thân sang Vô Phong Quốc cứu vị thái tử kia. Lúc mẫu thân kể về vị thái tử đó, mắt của người trở nên vô cùng lấp lánh, nào là còn nhỏ như vậy đã rất tuấn tú, nào là phong thái tuyệt vời, nào là thông minh hơn người này, đủ mọi chuyện trên trời dưới đất. Mẫu thân còn tự tay vẽ lại chân dung của vị thái tử đó treo lên đầu giường lúc mang thai muội nữa. Nếu như muội không nhầm thì hôm nay là ngày tròn hai mươi năm Vô Phong Quốc hoàn toàn sụp đổ, bây giờ nhìn kĩ lại muội thấy huynh có nét rất giống với bức vẽ của mẫu thân, cho nên…”
“Chẳng phải đã nói rồi sao, muội nghĩ như thế nào thì sẽ như thế ấy.”
Nhược Lam bĩu môi im lặng không nói, quả nhiên là kẻ lạnh lùng, nói thêm mấy câu có chết ai đâu.
Mộ Dung Phi Tuyết nhướng mày nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ai oán của Nhược Lam, sau đó thong thả buông một câu:
“Chúng ta vẫn là nên đến xem một chút thất đệ.”
Nghe Mộ Dung Phi Tuyết nói, Nhược Lam không khỏi giật mình, lập tức đứng bật dậy hét toáng lên:
“Chết rồi, thất ca a! Mau, chúng ta mau đi thôi.”
Yên Hà Lâu.
“Á á á . Huynh ấy đâu rồi!” Nhược Lam lo lắng hét lên.
Đang trong lúc bối rối vì không thấy người đâu thì một tiểu cô nương từ Yên Hà Lâu bước ra, nhẹ giọng nói:
“Mộ Dung trang chủ, Quận chúa, YY có lời mời.”
“A. Đa tạ.” Sau khi nghe tiểu cô nương kia nói như vậy, Nhược Lam lập tức vui mừng kéo tay Mộ Dung Phi Tuyết đi vào.
“YY tham kiến Mộ Dung trang chủ, Cửu tiểu thư.”
“Miễn lễ a, thất ca của ta đâu.” Nhược Lam kéo tay Bạch YY, chớp mắt hỏi.
“….” YY không trả lời chỉ nghiêng đầu nhìn về phía giường lớn.
Nhược Lam mở to mắt nhìn người nam nhân đang nằm mê man trên giường, lật đật chạy tới bắt mạch.
“Huynh ấy bị cảm phong hàn rồi.”
“A! Vậy phải làm sao?” Bạch YY lo lắng hỏi.
“Sao gì, ngoài trời đang mưa, làm gì có sao? YY ngươi cũng thật là, lòng dạ sắt đá ghê.”
“Ta…” Bạch YY cúi đầu không nói.
“Haizzz nhưng mà cũng tại huynh ấy, cho đáng đời.”
Nghe thấy Nhược Lam nói như vậy, Mộ Dung Phi Tuyết bỗng nhiên họ nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:
“Cửu muội.”
“Hứ. huynh ho cái gì, người bị bệnh là huynh ấy có phải huynh đâu. Thật ra nói thất ca bị phong hàn cũng không đúng cho lắm, viêm phổi mãn tính thì đúng hơn, cũng may huynh ấy võ công cao cường, nếu là người bình thường á, chết lâu rồi.”
“Viêm phổi mãn tính là cái gì?” Bạch YY ngẩng đầu lên hỏi, đôi mắt đã ngấn lệ.
“Chậc, có nói cô nương cũng không hiểu đâu, mang giấy bút lại đây, ta kê đơn.”
“Ân.”
“Tía tô cả lá lẫn cành 12g, trần bì 6g, hương phụ 12g, gừng 6g, cam thảo nam 6g. Đổ bốn chén nước, sắc còn một chén, uống lúc nóng cho ra mồ hôi. Uống từ một đến ba tháng.”
Bạch YY tiếp nhận đơn thuốc của Nhược Lam, nhẹ giọng nói:
“Ân, YY lập tức đi ngay.”
“Không cần, để huynh ấy đi.” Vừa nói Nhược Lam vừa hất cằm về phía Mộ Dung Phi Tuyết.
“A, như thế e rằng không tiện lắm.” Bạch YY khó xử nói.
“Có gì mà không tiện, hiện tại cũng đã trễ rồi, ngươi thân là nữ nhi khó tránh khỏi phiền toái, cứ để huynh ấy đi.”
“Ân, Mộ Dung trang chủ đành phải làm phiền người rồi!” YY ôn nhu nói, trong lòng âm thầm nghĩ bọn họ lại cãi nhau ư? Sao tự nhiên Quận chúa lại khó chịu với trang chủ như thế.
Sau khi Mộ Dung Phi Tuyết rời đi, Nhược Lam khoanh tay trước ngực nhìn chằm Bạch YY. Bị Nhược Lam nhìn như vậy, Bạch YY có chút chột dạ hỏi:
“Sao người lại nhìn YY như vậy?”
“Ngươi đã nhớ ra tình cảm giữa ngươi và thất ca chưa?”
“A! Vẫn chưa, chỉ là lúc chàng bất chấp tất cả quỳ trước Yên Hà Lâu, YY rất đau lòng, YY thật sự không hiểu, lý ra nếu chàng làm như vậy YY phải vui mừng mới đúng nhưng trong lòng YY có một khoảng cách vô hình nhắc nhở YY, thân là kỹ nữ sao có thể mơ mộng quá xa vời, chàng đường đường là một trang nam tử nay lại từ bỏ tất cả để có thể bên ta, liệu có đáng hay không?”
“Trong tình yêu không có đáng hay không đáng, chỉ có được và mất, dũng cảm đối mặt với chính mình thì mới có thể có được tình yêu. YY ngươi nên nhớ một điều, tình yêu tựa như một đóa hoa đẹp nhưng có gai độc, nếu muốn hái ngươi phải chấp nhận đến bên bờ vực thẳm. Cơ hội đến chỉ một lần, phải biết quý trọng điều mình đang có đừng để đến khi mất rồi mới nuối tiếc, ta không muốn ngươi cũng giống thất ca, đến khi mất ngươi rồi mới hối hận, để bây giờ thành ra thế kia.” Nhược Lam thở dài nói.
Nghe Nhược Lam nói vậy, Bạch YY âm thầm cắn môi cúi đầu không nói.
Vài khắc sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cùng thanh âm quen thuộc của Mộ Dung Phi Tuyết:
“Ta đã trở về!”
“A. Quận chúa, YY đi sắc thuốc nhé!” Sau khi nghe thấy câu nói của Mộ Dung Phi Tuyết, Bạch YY lập tức đứng dậy, bước vội qua cửa.
“Đại ca, canh cửa giúp muội đừng cho ai vào.”
Mộ Dung Phi Tuyết không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng ở bên ngoài.
“Liễu Mặc, Lãnh Huyết mau ra đây giúp ta.”
Lời vừa dứt, một luồng ánh sáng lục lam đồng thời xuất hiện, bừng sáng cả một góc phòng.
“Chủ nhân.” Liễu Mặc, Lãnh Huyết đồng thanh nói.
“Các ngươi mau giúp ta, một mình ta, ta làm không được.” Nhược Lam nhíu mày nói.
Liễu Mặc và Lãnh Huyết nhìn nhau, bọn họ biết chủ nhân muốn nói gì, năm xưa lúc chủ nhân ra đời đã mang theo tiên khí, tuy nhiên Âu Dương Lâm, thần tướng nổi danh trong thiên hạ lúc bấy giờ đã niêm phong tiên khí này lại, hắn nói rằng chủ nhân trong người mang theo tiên khí sẽ rất dễ trở thành con mồi ngon của yêu ma. Từ trươc cho đến nay chủ nhân chưa bao giờ sử dụng nó, nói đúng hơn là không thể sử dụng, tình trạng của Mạc Tuyết Phong liếc mắt một cái liền biết đêm nay nếu hắn không qua khỏi thì e rằng lành ít dữ nhiều. Điều duy nhất có thể cứu hắn lúc này chính là dùng tiên khí đẩy hàn khí ra khỏi người hắn. Người có thể hóa giải niêm phong trên người của chủ nhân chính là bọn họ.
“Còn đứng đó nhìn nhau, mau giúp ta!” Nhược Lam lạnh giọng quát.
“Ân. Chúng ta biết rồi.” Lãnh Huyết nói.
Nhược Lam nhắm mắt lại tập trung tinh thần, đôi bàn tay thon dài vươn ra, Liễu Mặc và Lãnh Huyết ở phía sau đọc thần chú, những dòng chữ như rồng bay phượng múa lần lượt xuất hiện, một luồng ánh sáng màu tím bao phủ lấy đôi tay của nó, những cánh tường vi lam cũng theo đó mà bay ra. Sau khi cảm nhận được tiên khí đã tồn tại trong người, Nhược Lam mở mắt ra, đôi tay khẽ uốn lượn điều khiển những cánh hoa tiến về phía Mạc Tuyết Phong. Cơ thể của Mạc Tuyết Phong được những cánh tường vi nâng đỡ nằm lơ lửng trên không trung. Ước chừng khoảng nửa khắc sau đó, ánh sáng tím biến mất, Mạc Tuyết Phong cũng nằm ngay ngắn trên giường. Hắn bởi vì bị tiên khí áp đảo cho nên ra rất nhiều mồ hôi, ướt sũng cả bộ xiêm y hắn đang mặc. Sau khi thu hồi tiên khí, Nhược Lam nhẹ nhàng đến bên cạnh bắt mạch, quả nhiên mạch tượng đã có khởi sắc, không còn lúc có lúc không như ban nãy nữa. Đột nhiên Nhược Lam cảm thấy rất buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, không biết từ lúc nào, nó đã chìm vào giấc ngủ.
“Như vậy sẽ không sao chứ? Liễu Mặc lo lắng hỏi.
“Không biết. Việc hóa giải niêm phong cho chủ nhân lúc này rất mạo hiểm, ký ức của tiền kiếp có thể theo đó mà ùa về.” Lãnh Huyết nhướng mày trả lời.
“Vậy phải làm sao?”
“Là phúc không phải họa, là họa thì khó tránh, cứ thuận theo tự nhiên vậy”. Lãnh Huyết thở dài nói.