Phong Linh Các.
Hiện tại cũng đã là nửa đêm thế nhưng Nhược Lam vẫn thao thức không thể ngủ được, ngẩng đầu nhìn vầng trăng phía bên ngoài khung cửa, bất giác nó nhớ tới hai tiểu đông tây kia. Lập tức lôi hai miếng ngọc bội bên hông đặt dưới ánh trăng, hai luồng ánh sáng lục lam đồng thời xuất hiện.
“Chủ nhân!” Liễu Mặc vui mừng reo lên.
“Người gọi chúng ta ra đây chắc không phải là vì vụ án của Hạo Nguyệt Chi chứ?” Lãnh Huyết lạnh lùng hỏi.
Nghe hắn hỏi như thế, Nhược Lam có chút chột dạ, cười ha hả hai tiếng, nhỏ nhẹ nói:
“Có thể cho ta một ít manh mối hay không?”
“Không thể! Bọn ta không được phép can thiệp vào. Sự thật luôn nằm dưới đáy cốc rượu, mà cốc rượu này chỉ có chủ nhân mới có thể nhìn thấy đáy. Hơn nữa ta nghĩ người nên gặp trực tiếp Trương Bình một lần”. Lãnh Huyết hai tay khoanh trước ngực, con ngươi màu lam híp lại hòa quyện với ánh trăng ngoài khung cửa càng tôn lên vẻ đẹp ma mị của hắn.
Lời vừa nói ra, Nhược Lam lập tức ngẩn người chìm vào suy nghĩ, một khắc sau mới bĩu môi, hờn dỗi nói:
“Hứ, đồ keo kiệt! Ta bị mất ngủ, hai người các ngươi có cách nào không?”
“Người chẳng phải là đại phu sao? Pha chế thuốc ngủ mà uống đi” Lãnh
Huyết liếc Nhược Lam một cái, thấp giọng nói.
“Ta không muốn lạm dụng thuốc ngủ nha”.
“Tưởng chuyện gì, ta sẽ hát cho người nghe”. Liễu Mặc thân mặc lục y bay tới bay lui trước mặt Nhược Lam tươi cười rạng rỡ.
Lời vừa nói ra, Lãnh Huyết sắc mặt liền trở nên tái méc, lớn giọng quát:
“Ta phản đối, chủ nhân mau ngăn hắn lại, để hắn hát là một sai lầm!”
“Hả, sai lầm?” Nhược Lam ngơ ngác quay sang nhìn Lãnh Huyết.
“Chủ nhân nếu người muốn nghe hắn hát thì người giết ta trước đi. Mấy trăm năm trước, mỗi khi hắn cất tiếng hát thì y chang rằng chim chóc sẽ đột nhiên di cư sang nơi khác, hoa nở rộ lập tức héo tàn, băng ngàn năm tự nhiên tan chảy, trời đang nắng bỗng nhiên đổ mưa. Vô cùng đáng sợ”. Lãnh Huyết vừa nói vừa nhớ lại quá khứ của Liễu Mặc, bất giác hắn rùn mình một cái, ngao ngán không thôi.
“Gì chứ! Cái đó là do ta hát quá hay cho nên mới thế”. Liễu Mặc tức giận, chu mỏ phản bác.
Nhìn thấy phản ứng mãnh liệt của Lãnh Huyết, Nhược Lam đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, sau đó vờ đưa tay lên miệng ngáp một cái, nhỏ giọng nói:
“Haha, tự nhiên ta thấy buồn ngủ, Liễu Mặc ngươi không cần hát nữa đâu. Ta đi ngủ trước, hai người các ngươi ngủ ngon”. Dứt lời Nhược Lam lập tức leo lên giường, đắp chăn lại giả vờ nhắm mắt.
“Thế là thế nào? Ta còn chưa có hát mà”. Liễu Mặc nhăn nhó nói.
“Chủ nhân, người quả là thức thời, nghe hắn hát thà ta nghe tiếng chó sủa còn sướng hơn”. Lãnh Huyết nhếch miệng cười nhạt..
“Nói cái gì đấy hả, cái gì mà chó sủa hả?”
Bọn họ cứ thế cãi nhau ầm ầm, Nhược Lam khóe miệng giật giật nghe hai tiểu đông tây cãi nhau, không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.
——— ————-Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha———— ———-
Nơi ở của Trương Bình.
Vừa đặt chân vào cửa, Nhược Lam liền bắt gặp bóng dáng đơn độc của hắn.
Lúc này Trương Bình đang chăm chỉ tưới cây cho một khóm hoa gần đó.
Nhược Lam khẽ đằng hắng giọng, nhẹ giọng gọi:
“Trương Bình! Có thể hay không tiếp đãi ta?”
Nghe vậy, Trương Bình lập tức quay người lại, nhíu mày nhìn chằm chằm Nhược Lam.
“Xin hỏi, cô nương biết ta sao?”
“Hôm qua có nhìn thấy ngươi lúc ngươi cùng ngũ ca đối đáp”.
Lời vừa nói ra, hai hàng lông mày của Trương Bình lập tức nhíu lại, hắn nhanh chóng quỳ gối, thấp giọng nói:
“Thảo dân tham kiến Quận chúa”.
Nhược Lam thoáng ngẩn người trong giây lát, mỉm cười hỏi:
“Miễn lễ a! Sao ngươi lại nghĩ ta là quận chúa mà không phải công chúa?”
Trương Bình sau khi đứng lên liền nhỏ giọng trả lời:
“Quận chúa có lẽ người không biết điều này nhưng quả thật người rất nổi tiếng. Thiên hạ đồn rằng, ái nữ của cựu Thái tử Nam Phong Tử Đằng dung mạo tuyệt thế, đẹp tựa tiên tử. Cũng có người nói quận chúa tính cách thập phần kiên quyết, ngay cả hoàng đế cũng phải nhúng nhường vài phần, lại có người kể rằng quận chúa thích đi ngao du, hiện tại đã ra khỏi Hoàng cung tự do tự tại. Trùng hợp thay Ngũ vương gia cũng ở đây, cho nên thảo dân liền đoán”.
Nghe xong câu trả lời của hắn, Nhược Lam bật cười hai tiếng, gật đầu một cái sau đó khẽ quan sát chỗ ở của Trương Bình. Mái nhà lụp xụp, nghiêng nghiêng vẹo hơn nữa có mùi ẩm mốc, trong phòng chỉ có độc một chiếc giường đã gãy một cái chân và một chiếc bàn để đọc sách. Khẽ thở dài Nhược Lam hỏi:
“Ngươi ở chỗ này để ôn thi?”
“Ân, chỗ này…quả thật không xứng với người có thân phận cao quý như Quận chúa, hay là thảo dân đưa người ra ngoài?”
“Không cần đâu a, ta chỉ là rất thắc mắc. Ngươi dù sao cũng là phu quân tương lai của Hạo Nguyệt Chi, lại sắp lên kinh thành dự khoa thi, theo lý mà nói, Hạo Thế Vĩnh sẽ vì nữ nhi của mình mà cho ngươi một chỗ ỏ đàng hoàng chứ?”
“Chuyện này…” Trường Bình ngập ngừng nói.
“Có chuyện gì thì nói ra đi a, sao lại ấp úng như vậy?” Nhược Lam nhướng mày hỏi.
“Thật ra thì khi Nguyệt Chi còn sống Hạo lão gia đối xử rất tốt với thảo dân, nhưng sau khi nàng qua đời, ngài ấy thay đổi hoàn toàn, trở thành một con người khác. Nơi ở trước đây của thảo dân cũng đã bị Hạo lão gia tịch thu không cho ở nữa, cho nên…”
Nghe tới đây, Nhược Lam lập tức lôi cây trâm mà nó nhặt được trên giường của Hạo Nguyệt Chi đưa cho Trương Bình, khẩn trương hỏi
“Ngươi có biết cây trâm này không?”
“Cây trâm này hẳng phải là kỷ vật của Hạo phu nhân sao? Làm sao Quận chúa có đc nó?”Trương Bình kinh ngạc hỏi.
“Ngươi chắc chắn đây là của Hạo phu nhân?”
“Ân, đây là cây trâm lúc sinh thời Hạo phu nhân rất yêu thích, sau khi người qua đời mọi đồ vật liên quan tới người đều bị đốt sạch, chỉ còn xót lại cây trâm này”.
“Vì sao lại phải đốt sạch?”
“Chuyện này thảo dân cũng không rõ, tất cả mọi người trong phủ lúc đó đều rất bất ngờ trước hành động này của Hạo lão gia bởi trong phủ không ai không biết Hạo lão gia rất yêu thương Hạo phu nhân, thế nhưng khi phu nhân mất ngài ấy gần như nổi điên đem mọi thứ đốt sạch, thậm chí còn không cho phép hạ nhân trong phủ nhắc tới phu nhân. Có một lần, Nguyệt Chi đã nhìn thấy nó trong phòng Hạo lão gia, nàng vừa nhìn đã yêu thích cho nên tự ý cài lên tóc. Sau khi bị Hạo lão gia phát hiện, nàng bị trách phạt, cấm túc ba ngày”.
“Thì ra là như vậy. Ta hiện tại có chuyện cần xử lý, khi khác sẽ tiếp chuyện cùng ngươi”. Nói xong Nhược Lam liền rời đi hướng về phía phủ họ Hạo.
——— ———-Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha——————–
“Tham kiến Quận chúa!” Hạo Thế Vĩnh cung kính hành lễ.
“Hạo lão gia không cần đa lễ”. Nhược Lam híp mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, sau đó thấp giọng trả lời.
Sau khi đứng lên, Hạo Thế Vĩnh liền nôn nóng hỏi:
“Không biết Quận chúa đến đây là có việc gì?”
“À, ta chỉ là thuận đường đến thăm ngài, ta rất tiếc về sự ra đi của nhị tiểu thư, nhưng ngài yên tâm, ta và ngũ ca nhất định sẽ tra ra hung thủ”. Nhược Lam cố tình nhấn mạnh hai chữ hung thủ, sau đó liếc mắt nhìn về phía Hạo Thế Vĩnh.
Quả nhiên khi nghe đến hai từ hung thủ, Nhược Lam nhận thấy khuôn mặt của Hạo Thế Vĩnh tràn ngập vẻ u buồn, nước mắt tựa hồ như mưa tuôn ra không ngớt. Hắn vội vàng quỳ xuống dập đầu, thanh âm có chút run run nói:
“Tạ ơn quận chúa, tạ ơn người đã quan tâm đến ái nữ”.
“Được rồi, mau đứng dậy đi, ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi”.
“Thần xin rửa tai lắng nghe”.
“Vừa rồi ta có đến chỗ của Trương Bình, hắn dù sao cũng cùng với nữ nhi của ngươi có một đoạn tình, ngươi đành lòng để hắn ở một nơi tồi tàn như thế sao?”
Nhắc tới cái tên Trương Bình, thái độ ôn nhu vừa rồi của Hạo Thế Vĩnh lập tức biến mất, hắn lạnh giọng quát:
“Hắn ta ko xứng! Phụ thân hắn và cả hắn đều không xứng!”
Lời vừa dứt, Hạo Thế Vĩnh mặt mày tái mét, hắn biết mình đã lỡ lời, lập tức quỳ xuống hướng Nhược Lam dập đầu: “Là thần ko kiềm chế được, đã làm quận chúa hoảng sợ, xin người thứ tội”.
Mâu quang khẽ động nhìn chằm chằm người đang quỳ dưới mặt đất, Nhược Lam nhẹ giọng trả lời:
“Được rồi, bổn quận chúa cũng đâu phải là loại người hẹp hòi, hiện tại đã
không còn sớm nữa, ta phải trở về”.
“Ân, để thần tiễn người một đoạn”.
———————Ta là đường phân cách đừng đạp ta nha———— ———
Sau khi về đến Phong Linh Các, Nhược Lam lập tức chạy tới thư phòng của Mộ Dung Phi Tuyết, mạnh tay đẩy cửa, lớn giọng nói:
“Đại ca! Huynh điều tra xem mối quan hệ trước đây của hai nhà Trương- Hạo như thế nào? Còn có nguyên nhân cái chết của phụ thân Trương Bình nữa”.
Bàn tay cầm sách của Mộ Dung Phi Tuyết hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Nhược Lam, lạnh lùng hỏi:
“Đã tra ra được manh mối gì sao?”
“Ân. Nhưng trước mắt muội cần xác định một số chuyện, huynh phải giúp muội a”.
Nghe vậy, Mộ Dung Phi Tuyết liền gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“Đa tạ huynh”. Nhược Lam vui vẻ xoay người đi ra ngoài.
“Đi đâu? Gần tới giờ cơm rồi”. Mộ Dung Phi Tuyết nghiêm nghị hỏi.
“Muội không ăn đâu, muội đi Kim Hương Lâu”.
“Người đã không còn ở đó nữa, có đi cũng vô ích”.
Mộ Dung Phi Tuyết vừa dứt lời, Nhược Lam nhanh như chớp trở lại đứng trước mặt hắn, nghi ngờ hỏi:
“Huynh đuổi nàng đi?”
“Ta không đuổi, là nàng ta tự đi”.
“Không lý nào, sao có thể chứ!” Nhược Lam kinh ngạc thốt lên một câu.
“Ý muội là ta nói dối?” Mộ Dung Phi Tuyết buông cuốn sách trong tay xuống, liếc mắt nhìn Nhược Lam.
“Nha nha, làm gì có chứ”.
“Nếu không có chuyện gì quan trọng, muội nên hạn chế tiếp xúc với Phương Hướng Linh, nàng ta không đơn giản như muội nghĩ đâu”.
Nghe vậy, Nhược Lam không khỏi giật mình, đây là có ý gì? Tại sao phải đề phòng Phương Hướng Linh?
Đang tính mở miệng hỏi thêm thì Nhược Lam giật mình nhìn khoảng không trước mặt, Mộ Dung Phi Tuyết đã rời khỏi thư phòng lúc nào không hay.