Giang Nam Tài Nữ , Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 67: Chương 67: KẾT GIAO BẰNG HỮU. (7)




Ngự Hoa Viên.

Lúc này, Lãnh Dạ Trúc Quân cùng phi tử của hắn là Lý Nhã Nhi đang thưởng hoa ở Ngự Hoa Viên, sau khi nghe một tiểu thái giám bẩm báo, mâu quang của hắn khẽ lóe, thanh âm có vài phần vui mừng nói:

“Truyền hai người họ vào.”

Sau khi viên thái giám kia rời đi, Nhã phi nương nương mới lên tiếng hỏi:

“Là ai lại có thể khiến bệ hạ vui mừng như vậy?”

“À, là Thiên Vũ và bằng hữu của đệ ấy.”

“A, có phải là vị Quận chúa đã chữa bệnh cho Thái hậu?! Nhã phi nương nương trên mặt toàn là ý cười, thanh âm ôn nhu hỏi.

“Ừ, chính là nàng ấy.” Lãnh DạTrúc Quân gật đầu đáp lời.

“Tham kiến hoàng thượng! Nhã phi nương nương!” Lãnh Dạ Thiên Vũ khom lưng cung kính hành lễ.

“Bình thân a, ban cho ngồi.” Lãnh Dạ Trúc Quân dịu dàng nói, kế đó nhìn sang phía Nhược Lam, hắn lại không tự chủ được sững lại, nàng lại dùng ánh mắt hệt như hôm qua nhìn chằm chằm vào Nhã Nhi. Rốt cuộc, ẩn chứa trong đôi mắt kia là chuyện gì? Hắn quả thật muốn biết!

“Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?” Lãnh Dạ Thiên Vũ thấy vậy lập tức nắm tay áo của Nhược Lam giật giật vài cái.

Nhược Lam giật mình, mày liễu chau lại càng nồng đượm, thanh âm thập phần trầm thấp nói:

“Nhã phi nương nương a. Người đã khiến cho một nam nhân phải hàm oan mà chết!”

Lời vừa nói ra, tách trà trong tay Lý Nhã Nhi rơi xuống, sắc mặt đại biến, cả người một trận run rẩy không thôi. Lãnh Dạ Trúc Quân cùng Lãnh Dạ Thiên Vũ hai mặt nhìn nhau kinh ngạc không dứt, truyện này đã bị cấm đồn đại ra ngoài, kẻ nào sơ hở nói ra, lập tức bị giết chết, tại sao nàng ấy lại có thể biết được?

Nhược Lam híp mắt thu lại biểu tình của ba người này, thanh âm bất đắc dĩ nói:

“Bệ hạ, hi vọng đó chỉ là sai lầm của một thời tuổi trẻ.”

“Tỷ tỷ, sao tỷ biết?” Lãnh Dạ Thiên Vũ nhíu mày hỏi.

“À, cũng không có gì quan trọng lắm, chỉ là thấy ai đó cứ lượn lờ xung quanh hoàng thượng nên biết thôi.” Nhược Lam nghe hắn hỏi vậy lập tức giơ tay chỉ về khoảng không phía sau Lãnh Dạ Trúc Quân và Lý Nhã Nhi.

Nghe vậy, ba người bọn họ mạnh mẽ quay đầu lại nhìn, thế nhưng sau lưng họ chỉ là một dãy hành lang quanh co, đâu có gì đặc biệt?

“Chậc, ba người không có nhìn thấy đâu, cứ ở đó cho tới sáng mai cũng không thấy gì.” Nhược Lam buồn cười nhìn biểu tình của ba người bọn họ, có chút cao hứng.

“Ủa, chứ sao tỷ thấy được?” Lãnh Dạ Thiên Vũ chống cằm nhìn Nhược Lam, khuôn mặt tỏ vẻ suy tư, lí nhí hỏi.

“Hở, ai biết, sinh ra đã vậy rồi a. Đệ muốn thấy thì đợi đến tối đi, tỷ giúp đệ thấy.” Nhược Lam tỉnh bơ nói.

“Tỷ a! Đừng làm đệ sợ, hức hức.” Lãnh Dạ Thiên Vũ đột ngột thay đổi thái độ, đôi bàn tay bấu chặt lấy ống tay áo của Nhược Lam nhất quyết không chịu buông.

Thấy biểu tình này của hắn, Nhược Lam giở khóc giở cười, đường đường là Cửu vương gia của Lãnh Dạ Chi Quốc mà lại đi sợ ma, chuyện này mà đồn ra, e rằng hắn sẽ phải chui ở trong chăn khóc nức nở mấy tháng trời.

“Yên tâm đi, hắn không hại đệ đâu.” Nhược Lam cười khúc khích an ủi.

“Thật?” Lãnh Dạ Thiên Vũ thanh âm đầy nghi ngờ, ngẩng đầu hỏi.

“Oan có đầu, nợ có chủ.”

Chỉ một câu ngắn gọn nhưng lại làm Nhã phi nương nương thấp thỏm không yên, thanh âm có phần e dè nói:

“Thật sự là…có…cái đó…”.

“Trong lòng người chắc hẳn đã biết rõ, bất quá người cho đến bây giờ vẫn bình an vô sự là bởi hắn yêu người, không muốn tổn thương người mà thôi.”

“Ý của Quận chúa là…” Lãnh Dạ Trúc Quân trầm giọng hỏi.

“Ngươi thân là hoàng đế trong mình mang huyết thống cao quý, lại được thần tiên chúc phúc, hắn không thể chạm vào ngươi. Nếu không, chậc chậc, Lãnh Dạ Chi Quốc chắc đã có tân quốc vương rồi.” Nhược Lam bĩu môi nói.

“A!” Nhã phi nương nương cùng Lãnh Dạ Thiên Vũ đồng thanh thốt lên một tiếng.

“Sao vậy? Tự nhiên hét lên là sao? Đừng làm cho hắn sợ chứ!” Nhược Lam nhếch miệng cười, mắt phượng không ngừng nhìn vào khoảng trống dài vô tận phía hành lan xa xa kia.

“Tỷ tỷ, tỷ đừng cười kiểu đấy, nhìn ghê lắm.” Lãnh Dạ Thiên Vũ nhăn nhó nói.

“Ô, tỷ đâu có cười với đệ, tỷ cười với hắn đấy chứ.” Nhược Lam dời tầm mắt, quay đầu nhìn về phía Lãnh Dạ Thiên Vũ, thanh âm đầy trêu chọc nói.

“Tỷ tỷ…” Lãnh Dạ Thiên Vũ phụng phịu, hai tay lúc này cứ lắc lắc cánh tay của Nhược Lam.”

“Cây đàn tỳ bà đó đâu rồi? Hôm trước ta bảo đệ mang đến cho ta mà?”

“A, thất ca không cho đệ mang nó vào phủ nha, đệ đành phải cất tạm ở chỗ mẫu hậu.”

“Cái gì!” Nhược Lam đứng bất dậy, thanh âm đầy lo lắng vang lên: “Mau đến chỗ Thái Hậu!”

Thái Vinh Cung.

“Nhi thần xin thỉnh an mẫu hậu.” Lãnh Dạ Trúc Quân, Lãnh Dạ Thiên Vũ đồng thời hành lễ.

“Thần thiếp xin tham kiến Thái hậu.” Nhã Phi nương nương cunhx đồng dạng hành lễ

“Bình thân.” Lạc Yên Thái Hậu lười nhác nói.

“Thái hậu có phải người cảm thấy trong người rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ không muốn làm bất cứ điều gì khác?” Nhược Lam tiến về phía giường, nhẹ giọng hỏi.

“Ân, Quận chúa người thiệt lợi hại, chỉ cần nhìn qua liền biết.” Lạc Yên Thái Hậu mỉm cười trả lời.

Nhìn thấy nụ cười này của Thái hậu, Nhược Lam khẽ lắc đầu, sau đó thởi dài nói:

“Vũ đệ, đem cây đàn đó ra đây.”

“A. Vâng!” Dứt lời, Lãnh Dạ Thiên Vũ lập tức chạy ra sau tấm bình phong lôi ra một cây đàn tỳ bà đã cũ kỹ đưa cho Nhược Lam.

Nhận lấy cây đàn từ tay của hắn, Nhược Lam cứ thế rơi vào trầm mặc, mọi người trong phòng không ai hiểu chuyện gì, họ cũng không dám lên tiếng hỏi han, chỉ có thể để mặc cho Nhược Lam theo đuổi những suy nghĩ riêng của chính mình.

Ước chừng khoảng nửa khắc thời gian, Nhược Lam bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn lướt qua các nha hoàn trong phòng, trầm giọng phân phó:

“Các ngươi ra ngoài hết đi!”

“Vâng!”

Sau khi các nha hoàn đã rời đi, Nhược Lam mới tiến tới chiếc ghế gỗ gần đó ngồi xuống:

“Hoàng thượng! Người vẫn là nên đòi lại cho hắn một cái công đạo.”

Nghe vậy, Lạc Yên thái hậu nhíu mày:

“Hắn? Công đạo?”

“Nhậm Tề!” Nhược Lam dựa cả người vào chiếc ghế, thanh âm bình thản nói.

Nghe đến cái tên này, Lạc Yên thái hậu thất kinh, đôi mắt mở to nhìn về phía hai hài tử của mình, bọn họ thấy vậy lập tức lắc đầu biểu thị hàm ý không phải do họ nói.

“Thái hậu, không biết người đã bao giờ nghe đến cụm từ oan hồn đòi mạng chưa? Có những người khi còn sống đã phải chịu oan khuất mà chết, sau khi chết linh hồn của họ không xuống địa phủ mà là tiếp tục ở lại nhân gian…” Nhược Lam chỉ nói đến đó rồi dừng lại nghiêng đầu nhìn về phía Thái hậu. Biểu tình của Thái hậu giống hệt như Nhã phi nương nương, cả người một hồi run rẩy.

“Ta…chuyện này…?” Thái hậu ngập ngừng như muốn hỏi điều gì đó nhưng rồi lại thôi.

Nhược Lam mỉm cười, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve sợi dây của cây đàn tỳ bà, thanh âm có phần lành lạnh vang lên:

“Là Nhậm Tề nói cho ta biết đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.