Giang Nam Tài Nữ , Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 79: Chương 79: MỘNG ẢO LU MỜ. (2)




Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

Nguyệt Viên.

Lúc Nhược Lam tới nơi thì Lãnh Dạ Thiên Kỳ cùng các cơ thiếp còn lại của hắn cũng đã có mặt đầy đủ.

Ai nấy đều lộ ra vẻ kinh hoàng không dứt, đặc biết là Lý trắc phi, thân hình mỏng manh yếu đuối cứ dựa vào tên kia. Nhược Lam nhíu mày, sao tự dưng lại cảm thấy chướng mắt thế kia nhỉ? Nhược Lam bĩu môi một cái, chuẩn bị bước vào trong thì bị hắn ngăn lại, thanh âm có phần lo lắng nói:

“Nàng vào đó làm gì? Ngỗ tác đang khám xét.”

“Vào đó coi, giúp ngỗ tác, sao không được à?” Dứt lời, Nhược Lam phất tay áo, bước vào trong.

Sau khi nhìn thấy Nhược Lam, vị ngỗ tác kia vô cùng ngạc nhiên, thanh âm già nua cũng theo đó mà vang lên:

“Vị cô nương này là?”

“Ta cũng là ngỗ tác như ngươi.” Nhược Lam mỉm cười đáp.

“Thì ra là vậy, ta đã khám xét qua, trên người Ngũ phu nhân ngoại trừ những vết ngân hôn do hoan ái thì hoàn toàn không có dấu vết của việc va chạm hay xô sát gì cả.” Vị ngỗ tác vuốt vuốt râu nói.

Nghe vậy, Nhược Lam lập tức tiến lại gần thi thể của Ngũ phu nhân, con mắt tinh anh quan sát toàn bộ cơ thể của nàng. Khi nhìn thoáng qua cổ của Ngũ phu nhân, Nhược Lam liền nhếch miệng cười nhạt. Sau đó bản thân lại tiếp tục quan sát hiện trường xung quanh. Căn phòng này trang trí rất giản đơn nhưng lại không kém phần tinh tế và trang nhã, điều này cho thấy một phần nào đó tính cách của chủ nhân. Toàn bộ đồ dùng đa phần đều dùng một màu lục và trắng, hiếm thấy những gam màu nổi trong căn phòng này. Cách bố trí cũng rất hợp phong thủy, chứng tỏ người chủ khá là kỹ lưỡng và cầu toàn. Đột nhiên, đáy mắt Nhược Lam lóe lên, nó nhíu mày nhìn một vài cọng tóc ở trên giường kế đó lại vội vàng đối chiếu với tóc của Ngũ phu nhân, tất cả đều trùng khớp ngoại trừ một sợi. Cọng tóc này ngắn hơn một chút, tuy nhiên sờ vào lại vô cùng mềm mại, màu nâu nhạt óng ả, cái này làm nó liên tưởng đến một người. Lẽ nào lại là y?

Tây sương phòng.

“A Hoa ngươi ở Vương phủ này bao lâu rồi?” Nhược Lam ngồi trên thành cửa sổ, thanh âm dịu nhẹ hỏi.

“Bẩm tiểu thư, tròn tám năm ạ.” A Hoa cung kính trả lời.

“Tám năm? Vậy tính tình của các vị phu nhân ở đây chắc ngươi cũng biết đôi chút?”

“Dạ, người là muốn hỏi tính tình của Ngũ phu nhân sao?

“…..”

Thấy Nhược Lam chỉ trầm tư mà không nói gì, A Hoa lại tiếp tục:

“Trong số mười lăm cơ thiếp của Vương gia thì nô tỳ chỉ thấy ưng ý nhất là Ngũ phu nhân và Lục phu nhân thôi. Ngũ phu nhân trên người luôn toát ra một loại tư vị trầm mặc và bình thản, lúc nào cũng chỉ đứng ở bên ngoài nhìn các vị phu nhân khác lấy lòng Vương gia, không vô cớ gây sự, đối xử với hạ nhân cũng rất tốt. Lục phu nhân ngược lại rất ôn nhu, thân thiện và dễ gần, cũng như Ngũ phu nhân ít khi tranh giành tình cảm với các cơ thiếp khác.” Nàng từ lúc ở Vương phủ đến giờ, quả thật rất thích Ngũ phu nhân và Lục phu nhân, chỉ tiếc Ngũ phu nhân lại tự tử, trong lòng hiện lên một tia chua xót.

“Ân! Ngươi lui ra đi, ta có chút chuyện cần suy nghĩ.”

“Vâng.”

Sau khi A Hoa rời đi, Liễu Mặc cùng Lãnh Huyết cũng từ tay áo Nhược Lam chui ra. Hai tiểu đông tây ngồi trên chiếc bàn đối diện, Lãnh Huyết trầm giọng hỏi:

“Chủ nhân, có phải người đnag nghi ngờ Huyền Viên Thiên Mặc?”

“Ừm. Sợi tóc đó quả thật rất giống với màu tóc của y, hơn nữa căn cứ vào độ cứng của thi thể, liền xác định là chết vào khoảng canh Tuất, đấy chẳng phải là lúc hắn xuất hiện bên cạnh chúng ta sao?”

“Sao lại liên quan tới tên hỗn đản đó, chẳng phải là tự tử sao?” Liễu Mặc nghi hoặc hỏi.

“Ngũ phu nhân là vì ngạt thở mà chết, nhưng là chết trước khi bị treo cổ. Nói một cách dễ hiểu thì người chết do bị treo cổ sẽ không có hiện tượng tụ huyết, mà trên cổ của Ngũ phu nhân lại có dấu hiệu bầm tím. Điều đó chứng tỏ nàng là bị người ta dùng dây thừng siết cổ cho tới chết rồi mới bị treo lên để tạo hiện trường giả.”

“Nhưng nếu như đúng như lời Lãnh Huyết nói, vậy thì động cơ là gì?” Liễu Mặc tiếp tục hỏi.

“Liệu có phải Ngũ phu nhân là nội gián của hắn không? Nay nàng ta hết giá trị, hắn liền giết người diệt khẩu.” Lãnh Huyết đáp lại.

“Cũng không hẳn, hiện tại đây là thời điểm để nội gián phát huy sức mạnh, bốn đại cường quốc phân tranh, nội gián là lựa chọn sáng suốt nhất để có thể nắm bắt được chính sự của kẻ thù, Huyền Viên Thiên Mặc tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đến nổi giết hại quân tốt của mình lúc này.” Nhược Lam nhíu mày đáp.

“Thế lý nào lại vì tình? Nghe thiên hạ đồn thổi, tên này là kẻ phong lưu, biết bao dân nữ đã bị hắn bắt về làm nhục rồi sau đó giết chết, phải chăng Ngũ phu nhân đã lọt vào mắt của hắn…” Liễu Mặc lại lên tiếng phát biểu.

Nghe vậy, Nhược Lam quay đầu lại nhìn hai tiểu đông tây, sau đó hỏi:

“Tên đầy đủ của Ngũ phu nhân là gì?”

“Phương Đinh Nguyệt.” Lãnh Huyết chớp mắt nói.

“Chắc không phải vậy chứ?” Nhược Lam thốt lên.

“Đấy, thấy chưa, rõ ràng là vì tình, chẳng phải thiên hạ đồn hắn rất thích cường bạo những nữ nhân có tên là Nguyệt và Quỳnh hay sao?” Liễu Mặc vỗ tay, cái miệng nhỏ nhắn chu lên.

Nhược Lam đứng bật dậy, vội vàng nói:

“Đi, đến khám nghiệm lại lần nữa.”

Dứt lời, hai tiểu đông tây lại chui vào ống tay áo của Nhược Lam, cùng nhau đi thẳng tới hiện trường.

“Thế này thì khó xác định quá, không có bạch trọc lưu lại.” Lãnh Huyết than thở.

“Nếu là ở thời hiện đại liền có thể, nhưng đây là cổ đại, thật là khó nha.” Liễu Mặc gật gù nói.

“Thật ra thì ta cũng không hi vọng gì nhiều, nếu quả thật hung thủ là Huyền Viên Thiên Mặc thì…” Nhược Lam bỏ lửng câu nói, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Y hành sự cẩn trọng, dĩ nhiên là sẽ không để lại dấu vết gì trên người Ngũ phu nhân, còn bạch trọc càng không thể lưu lại, y phong lưu nhưng không cần hài tử, để lại thứ đó chẳng khác gì để lại một mối họa. Hơn nữa hiện trường không cho thấy có dấu vết của việc có va chạm hay xô sát, nếu như là cưỡng hiếp thì không đúng, chỉ có thể là tự nguyện, nếu là tự nguyện thì Ngũ phu nhân và y chắc chắn có quan hệ.”

“Là nội gián?” Liễu Mặc hô to.

Liễu Mặc vừa dứt lời liền bị Lãnh Huyết cú cho một cái, cảnh cáo nói:

“Khẽ một chút, đừng thu hút người khác tới đây.”

“Có cần phải đánh ta như thế không?” Liễu Mặc ôm đầu, mếu máo trả lời.

Nhược Lam lại một lần nữa rơi vào trầm mặc. Là nội gián thật ư? Nếu là nội gián sao y lại giết nàng ta trong lúc này. Giả như Ngũ phu nhân không phải nội gián, lại càng không có quan hệ gì tới Huyền Viên Thiên Mặc, vậy thì hung thủ là ai?

Đào Hoa Túy.

“Nhị ca!” Nhược Lam gõ cửa, lên tiếng.

“Muội vào đi.”

Vĩnh Tuyết Hàn vẫn như cũ, một thân bạch y, lúc nào y cũng hướng mặt về phía cửa sổ, tựa như đang ngắm nhìn thứ gì đó rất đặc biệt.

“Ngũ phu nhân chết rồi nha.”

“Ân, huynh đã biết.” Y bình thản đáp.

“Vậy huynh nghĩ thế nào?” Nhược Lam chớp mắt hỏi.

“Sao lại hỏi huynh, huynh phải hỏi muội chứ?” Vĩnh Tuyết Hàn quay lại, ôn nhu nói.

“Haizz, rắc rối quá đi à, Ngũ phu nhân chết vào khoảng canh Tuất, mà đúng lúc đó Huyền Viên Thiên Mặc cũng xuất hiện, tên nàng ta lại có một chữ Nguyệt, cái này, ai nha…” Nhược Lam thở dài, chống cằm nói.

“Nếu Ngũ phu nhân là nội gián được hắn cài vào, vậy thì hắn sẽ không giết nàng ta. Còn nếu như hắn thật sự giết nàng, vậy thì chắc chắn phải có một nguyên do nào đó. Nhưng nếu không phải, vậy thì hung thủ là một kẻ khác.”

“Trước hết cần phải xác định Ngũ phu nhân có phải nội gián hay không.” Nhược Lam chau mày nói.

“Đã cho Đoạn Tâm đi điều tra, hi vọng sẽ sớm có kết quả.” Vĩnh Tuyết Hàn nhàn nhạt đáp.

“Ân.

Chú thích: Ngỗ tác = Pháp y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.