Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.
Vĩnh Tuyết Hàn mỉm cười nhẹ nhàng:
“Không sao. Muội ngồi xuống đi.”
“Ân.” Nhược Lam gật đầu tiến về phía Vĩnh Tuyết Hàn, sau đó ngồi đối diện với y, thản nhiên rót một chén rượu Nữ Nhi Hồng đưa lên miệng uống cạn.
“Vô Ngân hoàng đế đã đến Lãnh Dạ Chi Quốc này rồi.”
Nhược Lam thoáng chau mày, đặt chén rượu xuống bàn, thanh âm điềm đạm nói:
“Vô Ngân hoàng đế là kẻ rất có dã tâm, lần trước xuất hiện ở Long Thịnh, hắn đã có âm mưu ám sát Thiên Hạo, nay lại xuất hiện ở đây, chắc chắn có vấn đề!”
“Ân. Huynh đã cho người theo dõi hắn, hi vọng sẽ có được một ít manh mối.” Vĩnh Tuyết Hàn tiếu tựa phi tiếu ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, sau đó trầm ngâm trong giây lát.
Ánh sáng nhàn nhạt ngoài khung cửa giờ khắc này bao trùm toàn bộ khuôn mặt tuyệt mĩ của y, đôi mắt màu xám khẽ nhắm lại, y vươn tay ra bắt lấy những vạt nắng mỏng manh. Nhược Lam lại một lần nữa ngẩn ngơ, mỹ nam nó gặp qua vô số, thế nhưng Vĩnh Tuyết Hàn lại là người đầu tiên làm nó kinh ngạc đến như vậy. Đôi mắt của hắn thật xinh đẹp, không lạnh giá như Mộ Dung Phi Tuyết, không ma mị như Nam Phong Thiên Hạo, càng không câu hồn đoạt phách như Lãnh Dạ Thiên Kỳ mà là một cái gì đó thâm tình, một cái gì đó khiến người ta cảm thấy thật ấm áp, không muốn rời đi.
Đang trong lúc thất thần suy nghĩ thì thanh âm của Vĩnh Tuyết Hàn làm Nhược Lam bừng tỉnh:
“Vô Ngân hoàng đế đang trọ ở chỗ chúng ta. Muội nên cẩn thận.”
“Ân! Hả? Gì cơ?” Nhược Lam chột dạ hỏi vặn lại.
Vĩnh Tuyết Hàn bật cười, dịu nhẹ nói:
“Huynh nói là Vô Ngân hoàng đế đang ở đây.”
“….”
“Muội sao vậy?” Vĩnh Tuyết Hàn nhíu mày hỏi.
Nghe vậy, Nhược Lam mạnh mẽ ngẩng đầu, cố gắng rặn ra một nụ cười, hướng Vĩnh Tuyết Hàn nói:
“A không có gì! Nếu hắn có động tĩnh gì thì huynh nhớ báo cho muội, muội tự nhiên thấy mệt, phải về thôi.”
Dứt lời, Nhược Lam lập tức đứng dậy bước ra khỏi phòng, Vĩnh Tuyết Hàn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, vừa nãy thần sắc của cửu muội rõ ràng rất tốt sao bây giờ nhìn thế nào cũng thấy khó coi. Thật kỳ lạ a.
Người xưa thường nói, người tính không bằng trời tính, Nhược Lam vừa bước đến gần cầu thang liền bắt gặp một bóng dáng rất thân thuộc, mồ hôi lạnh lập tức chảy ra, Nhược Lam vội vã xoay người toan trở về phòng của Vĩnh Tuyết Hàn, trong lòng âm thầm chửi rủa: “ Khỉ thật, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới!”, thế nhưng mới đi được nửa bước liền bị ai đó chặn lại, cảm nhận được eo mình bị ai đó siết chặt, Nhược Lam chau mày, ngẩng đầu nhìn lên.
Nhìn tiểu nữ nhân nhỏ nhắn trong lòng mình, Vô Ngân hoàng đế nhếch miệng, thanh âm đầy vẽ giễu cợt nói:
“Chúng ta lại gặp nhau rồi!”
“Ha ha! Phải, phải, thật không ngờ gặp ngươi ở đây.” Nhược Lam vừa nói vừa cố lách người ra khỏi vòng tay của hắn, thế nhưng càng cố vũng vẫy thì hắn lại càng siết chặt, chặt đến nỗi nó phải hét lên: “Đau quá!”
“Tiểu hồ ly, nàng tốt nhất nên ngoan ngoãn, nếu không…” Vô Ngân hoàng đế cúi thấp người, ghé sát vào tai nó thì thầm: “Nếu không nàng sẽ thành mỹ vị của ta đấy!”
Sau khi nghe được những lời này, Nhược Lam trong lòng đã nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Lãnh Khiết Hàn! Ngươi dám!”
“Sao lại không dám, vì nàng là Quận chúa nên ta không dám? Hừ! Lần trc nàng dám hạ độc với ta, ta còn chưa tính sổ với nàng đấy.”
Không đợi Nhược Lam kịp phản ứng, Lãnh Khiết Hàn đã nhanh tay điểm huyệt đạo của nó sau đó nhấc bổng nó lên vác trên vai đem vào phòng, Nhược Lam lúc này khóc không được mà cười cũng chả xong, nhị ca ơi là nhị ca sao huynh lại để hắn trọ ở đây, huynh xem huynh hại muội rồi.
“Hắt xì! Ai nhắc mình vậy nhỉ?” Vĩnh Tuyết Hàn nhíu mày tự hỏi
Sau khi nhẹ nhàng đặt Nhược Lam nằm trên giường, Lãnh Khiết Hàn nở nụ cười tà mị, hắn nhanh chóng cúi người hôn lên mái tóc mềm mại của nó, kế là cái trán trơn bóng, sau là đôi mắt sống động rồi trượt dần dần đến sống mũi thanh tú, cuối cùng là đôi môi anh đào đỏ tươi, hắn nhẹ nhằng và ôn nhu chà xát lên đôi môi mọng đỏ ấy, chỉ là đơn thuần như thế, không thấm đẫm dục vọng, chỉ có mê luyến và yêu thương mà thôi. Khoảng nửa khắc sau, Lãnh Khiết Hàn hài lòng nhìn đôi môi đã sưng tấy của Nhược Lam, hưng phấn nói:
“Ta rất nhớ nàng, nàng có hay không nhớ ta?”
“Nhớ ngươi làm gì? Nếu nhớ ngươi có thể làm ngươi xuống dưới địa phủ bầu bạn với mấy đám âm bình thì ta còn miễn cưỡng, đằng này ngươi vẫn cứ sống, thế thì nhớ làm gì!” Nhược Lam sau khi bị hắn tra tấn, tâm tư liền trở nên cáu gắt, lạnh giọng nói:
“Ái nha! Tiểu hồ ly lại giơ móng vuốt lên rồi, xem ra đám nữ nhân trong Vương phủ kia đã dạy nàng không ít bản lĩnh nhỉ?” Lãnh Khiết Hàn nhếch miệng cười.
Nghe được lời hắn nói, Nhược Lam khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh sau đó liền nở nụ cười ngọt ngào, thanh âm đầy nũng nịu vang lên:
“Chàng nghĩ ta là ai a? Lũ tiện nhân đó xứng để dạy ta sao, sau này có dịp chàng nhất định phải thay ta dạy cho chúng một bài học.”
“Vì sao phải dạy dỗ bọn họ?” Lãnh Khiết Hàn nhướng mày nhìn nữ nhân đang nằm trên giường, trong lòng hắn không ngừng cảnh giác, tiểu hồ ly này đột nhiên thay đổi thái độ, tuyệt đối không phải chuyện tốt lành.
“Thì bởi vì bọn họ hùa nhau áp bức ta, chàng nói chàng nhớ ta, điều đó không phải đồng nghĩ với việc chàng đem ta để vào đây sao?” Nhược Lam vươn tay chỉ về phía ngực trái của hắn, sau đó dùng lực ngồi dậy nồng nhiệt hôn lại. Lãnh Khiết Hàn bởi vì quá bất ngờ trước hành động này của Nhược Lam cho nên cơ thể hoàn toàn cứng lại, mở to mắt nhìn nữ nhân trước mặt làm loạn trên miệng của mình, ý cười trong mắt càng sâu, hắn duỗi tay ra ôm Nhược Lam vào lòng, bắt đầu đáp trả. Nhược Lam hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, mâu quang trong mắt khẽ lóe, âm thầm cười lạnh. Nam nhân quả nhiên là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, Lãnh Khiết Hàn ngươi hãy đợi đấy, nếu không phải vì nghĩ cho Lãnh Dạ Chi Quốc thì giờ phút này đây ta đã sớm giết chết ngươi rồi, hừ.
Nghĩ đến đây, Nhược Lam xoay xoay chiếc nhẫn trong tay mình, tức thì một lớp bột màu vàng lượn lờ trong không khí, sau đó phủ lên người của nó và Lãnh Khiết Hàn. Chưa tới hai giây, Lãnh Khiết Hàn ngất xỉu, nằm bất động trên giường.
Thấy vậy, Nhược Lam thở dài một hơi, sau đó trừng mắt nhìn tên nam nhân khốn kiếp dám cưỡng hôn nó, phúc cho mi là ta hiền lành, đúng chuẩn thục nữ nếu không đã sớm thiến ngươi rồi! Tuy nhiên dám động đến ta, ta tuyệt đối không thể tha cho ngươi dễ dàng như thế, nụ cười quỷ dị trên mặt nó lại xuất hiện, ánh mắt khẽ đảo quanh chiếc bàn bên cạnh, nó lập tức đứng dậy cầm mực lên mài, vừa mài vừa nghêu ngao hát: “Ta là đáng yêu hủ nữ ta còn sợ ai, tà ác phúc hắc giả thiện lương, gương mặt đủ thanh thuần, đủ thủ đoạn cao siêu, ta là hủ nữ dễ thương khả ái, thích xem nam nhân yêu nam nhân, một chàng là tiểu công bé nhỏ ngồi trên người bé rùa tiểu thụ đáng yêu…”
Vương phủ.
Sau khi để lại một món quà độc đáo cho Vô Ngân hoàng đế, Nhược Lam hí hửng quay về Vương phủ, trên tay còn cầm bảy xiêng hồ lô đem về cho A Hoa và những nha hoàn khác. A Hoa cùng những nô tỳ khác cảm động rơi nước mắt, sau đó lập tức rời đi làm việc.
Căn phòng lúc này yên tĩnh khác thường, Nhược Lam trầm giọng gọi:
“Tiêu Kiếm.”
Dứt lời, một nhân ảnh thân mặc hắc y xuất hiện trước mặt nó:
“Tiểu thư có gì căn dặn?”
“Ngươi đi điều tra xem rong Vương phủ có ai nuôi bồ câu không?
“Bồ câu?” Tiêu Kiếm nhíu mày hỏi lại.
“Đúng vậy! Sự việc vừa rồi ngươi chắc hẳn cũng đã thấy, Lãnh Khiết Hàn chỉ mới đến đây có một ngày, vậy mà hắn lại có thể biết ta ở trong Vương phủ, lại còn nói bóng gió ta cùng mấy cơ thiếp khác.”
“Ý của tiểu thư là trong Vương phủ có nội gián?”
“Đúng vậy, Lãnh Khiết Hàn có khả năng cài một Ngọc phi bên cạnh Nam Phong Thiên Hạo, vậy thì cũng đủ khả năng để nuôi một gián điêp ở đây!” Nhược Lam sau khi nhấp một ngụm trà, lập tức lên tiếng giải thích.
“Thuộc hạ đã hiểu!” Lời vừa dứt, Tiêu Kiếm cũng biến mất.
Nhược Lam lúc này cảm thấy vô cùng ngột ngạt, vội vàng đứng dậy mở tung cửa sổ, thoáng giật mình, Nhược Lam mở to mắt nhìn bầu trời ngập tràn một sắc đỏ, màu của máu!