Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.
Sau khi từ phòng sách bước ra, Nhược Lam giật mình khi thấy papa và mama của nó một thân y phục cổ trang đang ngồi xếp bằng trước cửa. Nhìn thấy Nhược Lam, Nam Phong Tử Đằng hai mắt sáng rực nói:
“Papa đã chuẩn bị xong, đã lâu rồi không có đụng tay đụng chân cho nên có phần hơi nhớ hương vị của nữ nhân cổ đại nha.”
“Mama cũng lâu rồi chưa được gặp soái ca, thật là mong chờ.” Phi Yến Nhược Hy cũng không thua kém mà nói.
Lời vừa dứt, hai người, bốn mắt nhìn nhau tóe lửa, nghiến răng nghiến lợi đồng thanh nói:
“Đi, chúng ta về cổ đại!”
“Biểu tỷ, muội cũng muốn về!” Y Ninh níu tay Nhược Lam, u sầu nói.
“Không được, muội phải ở lại, dựa vào sức khỏe của muội không thể trở về, hơn nữa nếu lỡ như chúng ta không thể qua lại thì mọi chuyện ở đây sẽ giao cho muội cùng bố mẹ của Ann, muội hiểu chứ?”
Y Ninh rưng rưng, đáy mắt ẩn chứa vài giọt lệ, nàng biết bản thân chỉ làm vướng víu cho mọi người nhưng dù sao Long Thịnh cũng là quê hương của nàng, nếu được nàng muốn cùng sinh cùng diệt với quốc gia.
Hiểu thấu tâm tư của Y Ninh, Nhược Lam dịu dàng vỗ về:
“Sẽ không ai trách muội nếu muội không trở về, đơn giản họ muốn muội hạnh phúc.”
Y Ninh gật đầu, không nói gì thêm. Phi Yến Nhược Hy và Nam Phong Tử Đằng đã chuẩn bị xong, chỉ cần chờ Nhược Lam mở cánh cổng thời gian là họ sẽ lần nữa trở về cổ đại, như chợt nhớ ra điều gì, Phi Yến Nhược Hy nói
“Con à, lần trước con bảo cái tên Thiên Mặc gì gì đó có đội quân rất mạnh, vậy sao không đem một quả boom nguyên tử về đấy làm một phát là chúng chết ngắt luôn!”
“Em chỉ được cái vớ vẩn.” Nam Phong Tử Đằng nhíu mày nói.
“Gì chứ? Chẳng nhẽ em nói sai?” Phi Yến Nhược Hy bất mãn đáp.
“Mama, chúng ta có thể xuyên không nhưng tuyệt đối không được phép làm thay đổi lịch sử, chỉ cần một biến cố rất có thể sẽ làm biến đổi cả tương lai sau này, boom nguyên tử không phải là vật có thể đem về cổ đại giết người, sử sách nhất định sẽ ghi lại, những vũ khí khác cũng vậy, tuyệt đối không được!”
“Hơn nữa đã chơi là phải chơi đẹp, nếu dùng tới mấy thứ đó thì chúng ta thắng có ý nghĩa gì đâu.” Nam Phong Tử Đằng gật đầt, thấp giọng nói.
“Cha con các người việc gì phải nguyên tắc như thế, chỉ tổ hại thân. Mặc kệ các người, ta muốn đi gặp soái ca.” Phi Yến Nhược Hy giận dỗi nói.
Nhược Lam và Nam Phong Tử Đằng đồng thời lắc đầu, sau đó vòng xoáy thời gian mở ra, cả ba biến mất sau luồng sáng màu lam hư ảo.
Mộ Dung Phủ-Tiền Viện.
Phi Yến Nhược Hy từ khi đến đây cứ nhìn chằm chằm Mộ Dung Phi Tuyết, Nhược Lam biết hắn rất ghét bị người khác nhìn như vậy, cho nên liền lên tiếng giải vây:
“Mẫu thân, đây là nghĩa huynh của ta, Mộ Dung Phi Tuyết.”
Nghe thấy lời nói của Nhược Lam, Phi Yến Nhược Hy mới thôi không nhìn Mộ Dung Phi Tuyết nữa, khuôn mặt có vẻ như suy nghĩ điều gì, thanh âm nghi ngờ hỏi:
“Trước đây ta và ngươi có gặp nhau chưa nhỉ?”
“Ân, đã từng gặp qua.” Mộ Dung Phi Tuyết gật đầu.
“Nha, hèn gì ta cũng thấy ngươi rất quen.” Nam Phong Tử Đằng nhíu mày nói.
“Quen là đúng rồi, mẫu thân, người từng cứu huynh ấy mà.”
Phi Yến Nhược Hy cùng Nam Phong Tử Đằng trầm mặc hồi lâu, sau đó cả hai người đồng thanh kêu lên:
“Tiểu tử đáng yêu!”
“Hài tử thông minh!”
“Ân.” Mộ Dung Phi Tuyết lại tiếp tục gật đầu.
“Hóa ra là ngươi, năm đó ở Vô Phong Quốc, ta là tới trễ, không có cứu được phụ hoàng của ngươi.” Phi Yến Nhược Hy thở dài, cảm thán một câu.”
“Sống chết do số, nhị vị tiền bối không cần áy náy.” Mộ Dung Phi Tuyết khuôn mặt vẫn như cũ băng lãnh khó dò.
Nhìn thấy biểu tình này của hắn, cả Phi Yến Nhược Hy lẫn Nam Phong Tử Đằng không hẹn mà có cùng chung suy nghĩ, tên sao người vậy, lạnh tới thấu xương nha.
Tây sương phòng.
Nhược Lam vừa về đến phòng thì Tiêu Kiếm cũng xuất hiện, thanh âm nghiêm trọng nói:
“Tiểu thư, thủ lĩnh của Bất Thiên Nhai đã đến kinh thành.”
“Thủ lĩnh?”
“Ân, loại cổ mà hoàng thượng trúng phải có tên là Tiêu Hồn, sau khi cổ được đưa vào cơ thể của đối phương, người hạ cổ sẽ thổi một khúc nhạc tên là Đoạn Hồn, đây là điều kiện trọng yếu để khống chế và điều khiển ý thức của người bị hạ cổ.”
“Hiện tại hắn đang ở đâu?” Nhược Lam đưa tay vuốt ve khóe miệng, trong lòng âm thầm tính toán.
“Đệ nhất khách điếm của chúng ta, Ngư Điếm Lạc Viên.”
“Được rồi, ngươi lui ra đi.”
“Tiểu thư, còn một chuyện nữa.”
“ Hửm?”
“Thượng thư bộ hộ Đỗ Mục Sinh mắc tội mưu phản, giờ ngọ ngày mai chu di cửu tộc.”
Tiêu Kiếm vừa dứt lời, Nhược Lam lập tức giật mình, đôi mắt to tròn trừng lớn, thanh âm hết sức kinh ngạc:
“Chi tiết hơn đi!”
“Hai tháng trước, trong cung nhận được tình báo nói rằng Đỗ Mục Sinh đang âm thầm dấy binh tạo phản, một nửa phe cánh trong triều đình đều về phe hắn ta nhưng là tìm mãi vẫn không có chứng cứ xác thực. Bỗng nhiên năm ngày trước, binh lính triều đình bất ngờ khám xét Đỗ phủ, phát hiện trong thư phòng của hắn có một quyển sổ, trong đó ghi rõ những hạng mục tham ô.”
Nghe vậy, Nhược Lam cảm thấy có điều gì đó không đúng, nếu như Đỗ Mục Sinh chiêu mộ binh lính tạo phản mà còn không điều tra được dấu vết gì vậy thì hạng mục tham ô kia hắn liệu có thể ngu ngốc đem về nhà rồi đặt trong thư phòng? Xem ra ở đây có uẩn khúc rồi!
Ngư Điếm Lạc Viên.
Nghe Tiêu Kiếm bẩm báo thủ lĩnh của Bất Thiên Nhai muốn một kỹ nữ tấu cầm cho hắn nghe, Nhược Lam lập tức dịch dung, giả dạng kỹ nữ đến chỗ hắn. Vừa bước vào phòng, Nhược Lam không khỏi ngạc nhiên, vốn cứ tưởng thủ lĩnh của Bất Thiên Nhai phải là một lão nhân gia bốn mấy, năm chục tuổi, nào ngờ người trước mặt lại là một nam tử tuổi tầm hai mươi lăm, dung mạo không tính là anh tuấn nhưng cả người lại tản mác một luồng âm khí lạnh đến run người.
Thấy Nhược Lam đứng sững người, hắn khẽ nhếch miệng cười, thanh âm bỡn cợt vang lên:
“Sao vậy, trên mặt ta dính gì à?”
“A, không phải, chỉ tại công tử dung mạo bất phàm, làm cho thiếp…” Nhược Lam cúi mặt ra vẻ e thẹn, ngập ngừng nói.
“Vậy sao? Lại đây, tấu một khúc cho ta nghe.” Hắn híp lại con ngươi, âm thầm đánh giá nữ nhân trước mặt.
Dung mạo không phải là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng thuộc dạng mi thanh mục tú, thông minh lanh lợi. Trên người cũng không sặc mùi son phấn như những nữ nhân lầu xanh khác, xem ra tiểu nhị ở đây rất hiểu lòng khách nhân.
Nhược Lam tấu cho hắn nghe một khúc Lăng Dạ Ca, giai điệu trầm buồn, lưu luyến không thôi, hắn thả người nằm trên trường kỷ, nắm mắt nghiêng người lắng nghe. Cầm tấu vừa dứt, hắn liền mở mắt, vẫy vẫy tay với nó:
“Nàng lại đây!”
Nhược Lam tao nhã đứng dậy, thong dong bước về phía hắn.
Hắn tinh tế quan sát bước chân của nữ nhân trước mặt, chân của nàng rất nhỏ, khi đi thường chếch về phía trước, lòng bàn chân hơi nhón lên, hắn nhíu mày nhìn rất lâu. Mãi khi Nhược Lam đến bên cạnh, hắn mới thu hồi tầm mắt, thanh âm dịu dàng hỏi:
“Nàng có tật ở chân?”
“Vâng, hồi nhỏ tú bà bắt thiếp phải tập múa, trong lúc sơ xẩy đã bị bong gân nhưng không được chữa trị kịp thời nên…” Nhược Lam bày ra bộ mặt ủy khuất mà đáp.
“Ra vậy, châm trà cho ta.”
Nhược Lam nhanh chóng châm trà sau đó dâng lên trước mặt hắn, hắn vươn tay ra đón lấy thì bỗng nhiên tách trà nóng hổi rơi xuống, đụng trúng chân Nhược Lam. Nhược Lam cắn chặt môi, đứng yên không dám nhúc nhích, trong lòng âm thầm nguyền rủa, tên hỗn đản, rõ ràng là ngươi cố ý!
“A, nàng có sao không, ta trượt tay.” Hắn chớp mắt nhìn nàng.
“Có hơi đau một chút.” Ngươi thử đổ cả tách nước sôi lên chân xem, thử xem có đau không, tên chết bầm nhà ngươi, đừng mong tìm được sơ hở của ta, muốn thử xem ta có võ công hay không ư, ngươi không có cửa!
Nhìn thấy mỹ nhân trước mặt bộ dáng đau đớn nhưng lại tỏ vẻ không sao, trong lòng hắn bỗng dưng dấy lên lòng thương xót, nhìn biểu hiện cũng như bước chân của nàng thì đúng là không phải kẻ luyện võ, xem ra hắn đã quá đa nghi rồi.
“Công tử có cần gì nữa không, nếu như không có thiếp xin phép cáo lui.”
“Ân.” Hắn nhìn nàng thật sâu, sau đó nhàn nhạt đáp.
Nhược Lam cắn răng lết từng bước nhưng là vừa mới đi được vài bước liền cảm giác cơ thể bỗng nhiên nhẹ hẫng, thì ra là hắn đang bế nó.
Nhược Lam nhếch miệng cười mị hoặc, cánh tay vòng ra sau cổ của hắn, nhanh như chớp lôi trong tay áo một ống kim tiêm chích vào gáy của đối phương, tiếp đó một mùi hương xộc vào mũi, hắn chỉ kịp nhíu mày liền ngất đi.
Nhìn nam nhân bất tỉnh nằm dưới đất, Nhược Lam điên tiết đá hắn mấy cái, sau đó để lại cho hắn một phong thư rồi nhanh chóng rời đi.
Nhược Lam mở cửa vui vẻ bước ra ngoài, nào ngờ vừa bước ra khỏi cửa có mấy bước liền bắt gặp kẻ mà ngàn vạn lần nó không muốn gặp, chột dạ, Nhược Lam toan xoay người trốn đi nhưng bỗng nhiên lại nhớ ra bản thân đã dịch dung, hắn sao nhận ra được, việc gì phải sợ. Nghĩ vậy, Nhược Lam cứ bình thản mà lướt qua mặt hắn.
Nhưng mà thiên hạ có câu, người tính không bằng trời tính, ngay tại khoảnh khắc Nhược Lam đi ngang qua hắn, cổ tay trắng noãn liền bị ai đó kéo lại, chưa kịp định thần thì bản thân đã bị hắn kéo vào trong phòng từ khi nào.
“Tiểu nha đầu, nàng lại bày trò gì?” Hắn lãnh đạm hỏi.
“Ai nha, vị công tử này, chàng có phải nhận nhầm thiếp với ai rồi không?” Nhược Lam nở nụ cười phóng đãng mà nó cố tình bắt chước cho giống các kỹ nữ thanh lâu.
Nụ cười này thành công khiến mày kiếm của hắn chau lại nồng đượm, cánh tay rắn chắc vươn ra bắt lấy cằm của Nhược Lam, đôi mắt sắc bén gằn từng chữ:
“Ta không thích nàng cười như thế, sau này cấm không cho nàng cười lả lơi phong trần như vậy!”
“Vị công tử này, ngươi nghe không hiểu sao? Ta nói ngươi là nhận lầm người rồi.” Nhược Lam nhìn thẳng vào mắt hắn, cũng lớn tiếng đáp lại.
Nhược Lam vừa dứt lời, hắn liền điểm huyệt nó, trên tay hắn cầm một lọ sứ nhỏ, sau đó đổ thứ dung dich từ lọ sứ đó vào lòng bàn tay, chậm rãi xoa đều.
Chỉ cần liếc mắt một cái liền biết đấy là thứ gì, Nhược Lam biến sắc, trong lòng thầm than không xong rồi!
Hắn tiến lại gần, khéo léo lột bỏ lớp mặt nạ da người trên mặt nó, khóe miệng cong lên thành một nụ cười quỷ dị, hắn lạnh lùng hỏi:
“Lớp mặt nạ này là gì vậy nha?”
“Biết rồi còn hỏi!” Nhược Lam bực bội trả lời.
Hắn thở dài nhìn Nhược Lam sau đó lại nửa quỳ trên mặt đất, nhanh chóng tháo hài của nó ra rồi cẩn thận bôi lên chân nó một loại thuốc gì đó khiến cho vết thương của nó đỡ đau hơn rất nhiều.
“Sao ngươi nhận ra ta?” Nhược Lam nhíu mày hỏi.
“Đôi mắt của nàng, mùi hương của nàng.”
Nhược Lam á khẩu, quả thật một cao thủ dịch dung cho dù có tài giỏi đến đâu cũng khó có thể thay đổi được đôi mắt và mùi hương tự nhiên của cơ thể nhưng là kẻ có thể nhận ra sự khác biệt đó chắc chắn phải là kẻ thân thiết hoặc là hiểu rõ người dịch dung nhất. Hắn cư nhiên lại nhận ra mình trong khi mình và hắn cứ như là sao chổi với sao băng, hễ gặp nhau là lại cản trở nhau.
“Nói, tại sao bị thương?” Hắn nhàn nhạt hỏi.
“Không muốn nói!” Nhược Lam bĩu môi đáp.
Hắn trầm mặc hồi lâu, mãi một lúc sau mới lạnh giọng nói:
“Long Thịnh đã định phải là của Huyền Viên Thiên Mặc, nàng đừng làm những chuyện vô ích.”
“Sao ngươi biết Long Thịnh là của hắn? Sao ngươi biết ta làm chuyện vô ích?” Nhược Lam trừng mắt nhìn hắn.
“Nàng thật sự làm ta lo lắng.” Hắn lảng tránh câu hỏi của Nhược Lam, chỉ là nhẹ nhàng đặt lên cái chân bị bỏng của nó một nụ hôn nhẹ.
Nhược Lam ngẩn người, nam nhân cổ đại rất kiêu hãnh, những người địa vị càng cao thì kiêu hãnh lại càng lớn, mấy ai có thể quỳ gối trước một nữ nhân chỉ để đặt lên chân nữ nhân ấy một nụ hôn? Hắn hôm nay lại hạ mình làm như vậy, cái này quả thật làm Nhược Lam bối rối, tim xác thực có hơi loạn nhịp.