Nhược Lam sau khi thay y phục nữ nhân liền đến phòng Thượng Quan Cẩn, bước vào phòng nó liền bắt gặp ánh mắt đầy hận thù của Nam Phong Thiên Hạo, hắn chỉ tay vào người nó rồi hỏi.
“Có thật cái thứ này cứu ngươi?”
” Ta đã nói không được gọi ta là cái thứ này.”
“Ta thích gọi thế, ngươi cấm được ta sao?”
“Nha phải rồi, ta là cái thứ này còn đỡ hơn ai kia, tam cung lục viện còn chưa đủ lại ra đường làm chuyện bại hoại”.
“Hừ, ngươi nói gì, cái gì bại hoại, cái đó gọi là không yêu cầu cao sang chỉ cần hoa đồng nội”.
” À, vâng, hoa đồng nội, haiz thật là đáng thương cho cánh hoa đồng nội nào chẳng may bị ô nhiễm”. Nhược Lam cảm thán nói
” Ngươi nói vậy là có ý gì?” Nam Phong Thiên Hạo nhướng mày hỏi.
“Ngươi chơi nhiều như vậy lỡ may truyền hoa liễu cho người ta thì làm thế nào?” Nhược Lam chóp đôi mắt ngây thơ vô số tội nhìn Thiên Hạo
Thượng Quan Cẩn lúc này thật không biết nên làm thế nào, hắn vừa muốn cười lại không dám cười, chỉ biết cắn răng để áp chế. Nam Phong Thiên Hạo sắc mặt đỏ bừng, lần đầu tiên trong đời, hắn bị một nữ nhân lăng mạ như thế, còn gì là thể thống nữa, bóp chặt tách trà trong tay, hắn nghiêm nghị nói.
” Tiện nữ to gan, dám dùng những lời lẽ thô tục để xúc phạm thiên tử, trẫm hạ lệnh chém đầu ngươi”.
” Bệ hạ…” Thượng Quan Cẩn đứng bật dậy, muốn khuyên ngăn.
” Câm miệng, đây là thánh chỉ, Thượng Quan Cẩn ngươi dám không tuân theo”.
-“Xin bệ hạ bớt giận, cô nương ấy chỉ là một phút bốc đồng…..”
“Ai khiến ngươi can thiệp, ta thách hắn đấy, ngươi có giỏi chém đầu ta đi”.
“Ngươi, được lắm, lập tức đến nha huyện….gọi tri phủ tới đây”.
“Nam Phong Thiên Hạo, nếu ta nói nếu chém ta, ngươi nhất định sẽ hối hận, ngươi có tin không?”
“Hừ, ngươi tưởng ngươi là ai, là mẫu hậu của trẫm chắc?”
” Gần như vậy”. Nhược Lam nhúng vai, lơ đãng trả lời.
“Cô nương….”.
“Ngươi…”.
” Sao nào? Nếu ta làm ngươi thay đổi chủ ý, không thể chém đầu ta thì sao?”
“Chuyện đó không thể xảy ra”.
“Ngươi sợ?”
“Hỗn xược, trẫm đường đường là hoàng đế lại đi sợ cái thứ như ngươi?”
“Hảo, nếu ngươi thua thì lập tức đứng trước toàn bộ dân chúng thành Giang Nam hô to bốn chữ TA BỊ ĐOẠN TỤ , thế nào?”
” Hừ, trẫm chấp thuận”.
“Bệ hạ, chuyện này..”
“Câm miệng. ai khiến ngươi xen vào”. Nó và hắn đồng thanh quát.
Thượng Quan Cẩn thức thời ngậm miệng lại, nửa chữ cũng không dám nói.
“Trẫm đợi xem ngươi có bản lĩnh gì có thể khiến trẫm không chém đầu ngươi”.
“À thực ra thì không có gì to tát, chẳng qua là cái này thôi à”. Nhược Lam từ trong tay áo lấy ra một vật nhỏ nhỏ sáng lấp lánh, là một tấm kim bài có khắc hai chữ Miễn Tử.
Thượng Quan Cẩn, Nam Phong Thiên Hạo đồng thời tái xanh, mỗi người một suy nghĩ.
Nam Phong Thiên Hạo nhíu mày hỏi
” Chuyện gì thế này, kim bài miễn tử, ngươi làm sao có nó?”
Nhược Lam quăng kim bài về phía Thiên Hạo rồi ném cho hắn cái nhìn khinh bỉ.
“Cho ngươi kiểm chứng”.
“Cô nương làm sao có được nó?” Thượng Quan Cẩn kinh ngạc hỏi.
“Papa cho”.
” Papa là cái gì?” Thượng Quan Cẩn tiếp tục hỏi.
“Ý, quên mất, papa là phụ thân đó”.
“Nói, phụ thân ngươi là ai?” Nam Phong Thiên Hạo nhanh như chớp siết lấy cổ nó, đôi đồng tử màu đen giờ phút này chuyển sang màu tím.
“Ngươi, nếu thức thời thì bỏ tay ra khỏi cổ ta, nếu ko đứng trách ta không khách khí”. Thanh âm băng lãnh của Nhược Lam vang lên khiến Thượng Quan Cẩn giật mình, vội vàng khuyên can .
“Bệ hạ, mau buông tay, cô nương ấy biết dùng độc”.
Nghe vậy, Thiên Hạo vội vàng buông tay, nhìn nó cảnh cáo.
“Ta tên Nam Phong Trân Lam, mẫu thân ta là Phi Yến Nhược Hi, ngươi đoán xem phụ thân ta là ai?”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Phong Thiên Hạo cùng Thượng Quan Cẩn một lần nữa đại biến, Thượng Quan Cẩn sững sờ, Nam Phong Thiên Hạo á khẩu.
“Cô nương họ Nam Phong?”
” Sống không đổi tên, chết không đổi họ”.
“Bệ hạ, chuyện này?” Thượng Quan Cẩn quay sang nhìn chủ tử của hắn.
” Sao có thể….” Nam Phong Thiên Hạo mi tâm nhíu chặt, giờ phút này hoang mang không dứt.
” Biểu ca ta nói nha, ngươi luôn miệng gọi ta là cái thứ này, ngươi là biểu ca của ta vậy ngươi là cái thứ gì?” Nhược Lam khóe miệng cong lên, ván cược này nó thắng chắc rồi