Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.
Tinh Tú Cung.
Nhược Lam híp mắt, đưa tay lên miệng ngáp một cái, nhíu nhíu mày nhìn hai con người trước mặt, thấp giọng hoi:
“Đại biểu ca, ngũ biểu ca, hai người rảnh nhỉ, sáng sớm không có chuyện gì
làm hay sao lại chạy đến chỗ này?”
“Trẫm nhớ trước đây trẫm đã nói ra lý do rồi, biểu muội a, sao cứ bắt trẫm phải lặp lại”. Nam Phong Thiên Hạo nhếch miệng trả lời.
“Ngũ biểu ca của muội không có rảnh như ai đó, ta đến đây là vì có chuyện muốn nói với muội”. Nam Phong Dịch Thiên liếc Nam Phong Thiên Hạo một cái, tiếu tựa phi tiếu nói.
Nghe vậy, Nam Phong Thiên Hạo lập tức quay sang nhìn hắn, thanh âm đầy oán hận:
“Ngũ đệ, càng ngày ta càng thấy đệ xem thường ta”.
“Hửm? Có sao? Đại ca, huynh nghĩ quá nhiều rồi” Nam Phong Dịch Thiên chớp chớp mắt trả lời.
Hành động này của hắn khiến cho cả Nhược Lam lẫn Nam Phong Thiên Hạo đồng thời sửng sốt. Từ lúc nào mà Ngũ vương gia nổi tiếng trầm tĩnh lạnh lùng lại có biểu hiện trẻ con y hệt Bát vương gia Nam Phong Khuynh Tuấn thế này? Không phải là ở cạnh nhau quá nhiều nên bị lây nhiễm đấy chứ?
“Hoàng thượng, ngươi chắc hẳn cũng nghe thấy lời của ngũ ca”. Nhược Lam ho nhẹ một cái, mỉm cười nhìn Nam Phong Thiên Hạo.
Lời vừa dứt, sắc mặt của hắn cũng lập tức tối sầm, nhướng mày hỏi:
“Biểu muội này là đang đuổi khéo trẫm? Hai người các ngươi rốt cuộc là đang mưu tính chuyện gì? Tại sao không thể nói trước mặt trẫm?”
“Nha, cái đó…”
Nhược Lam nói còn chưa có hết câu thì đã bị thanh âm chói tai của Chu công công làm cho gián đoạn.
“Bẩm hoàng thượng, nô tài có chuyện bẩm báo”.Chu công công thở hổn hển, quỳ xuống đất, lo lắng nói.
“Có chuyện gì? Tại sao lại gấp gáp như thế?”
“Khởi bẩm hoàng thượng, Thập tam công chúa bị ngã xuống hồ sen ở Lạc Tứ
Cung”. Chu công công vừa nói, thân hình cũng theo đó mà run lẩy bẩy.
“Cái gì!” Lời vừa nói ra, Nam Phong Thiên Hạo khuôn mặt lộ rõ sự bất an, lớn giọng quát.
“Hoàng thượng xin người đừng quá lo lắng, cũng may lúc đó có Đại nô tỳ bên cạnh Tịnh phi nhảy xuống cứu, hiện tại Thập tam công chúa đang được Ngự y chữa trị tại Ngữ Ninh Cung.”.
Nghe xong lời Chu công công nói, hai hàng lông mày của Nam Phong Thiên Hạo mới từ từ giãn ra, khẽ nghiêng đầu nhìn Nhược Lam một cái rồi trầm giọng nói:
“Bãi giá Ngữ Ninh Cung”.
Sau khi Nam Phong Thiên Hạo rời đi, Nhược Lam liền lập tức chạy tới nắm tay áo của Nam Phong Dịch Thiên, cao hứng nói:
“Biểu ca, chúng ta cũng đến đó đi a”.
“Tiểu nha đầu, muội là muốn xem kịch vui à? Chuyện của Ngọc phi lẽ nào muội không muốn biết?” Nam Phong Dịch Thiên búng nhẹ một cái lên trán của Nhược Lam, ôn nhu nói.
“Vừa nãy chẳng phải Chu công công bảo Thập tam công chúa được cứu bởi nô tỳ thiếp thân của Tịnh phi hay sao? Ai nha, không phải trùng hợp như thế chứ? Còn chuyện của Ngọc phi từ từ tính cũng được, không cần gấp”
Nhìn thấy vẻ mặt ham vui của Nhược Lam, Nam Phong Dịch Thiên chỉ có thể lắc đầu thở dài một cái, sau đó nhẹ nhàng nói:
“Được rồi, vậy thì đi! Dù sao ta cũng muốn ghé thăm muội ấy”.
——— Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha———————
Ngữ Ninh Cung.
Sau khi Nam Phong Thiên Hạo đặt chân vào Ngữ Ninh Cung không bao lâu thì Nhược Lam và Nam Phong Dịch Thiên cũng tới.
Lúc này trong Ngữ Ninh Cung chỉ còn lại ba người. Nhược Lam đưa mắt quan sát cách bài trí bên trong. Ngữ Ninh Cung bày biện đơn sơ nhưng lại không mất đi vẻ phong nhã của hoàng cung. Phong thủy cũng rất tốt nha, không khí thoáng đạt trong lành, xem ra Thập tam công chúa này con mắt nhìn cũng không tồi. Tuy nhiên có một điều làm Nhược Lam chú ý đó chính là mùi thuốc bắc nồng đượm nơi đây, có phải hay không thập tam công chúa thân thể kiều nhược, rất dễ bị bệnh?
Nhìn thấy Nhược Lam chau mày, Nam Phong Thiên Hạo lập tức lên tiếng:
“Khó chịu vì mùi thuốc phải không? Y Ninh muội ấy từ nhỏ cơ thể yếu ớt ngày ngày phải uống thuốc mới có thể sống sót”.
Nghe Nam Phong Dịch Thiên giải thích, mày liễu của Nhược Lam lại càng nhíu chặt hơn. Phải uống thuốc để suy trì mạng sống ư? Rốt cuộc là mắc phải căn bệnh gì mà ra nông nỗi như thế?
Nghe thấy tiếng động phát ra từ tẩm phòng của Thập tam công chúa, ba người bọn họ lập tức tiến vào bên trong.
“Y Ninh, muội tỉnh?” Nam Phong Thiên Hạo nhíu mày hỏi.
Đáp lại câu hỏi của hắn, Thập tam công chúa chớp mắt liên hồi, rồi đột nhiên nàng bật người dậy, hét lớn:
“AAAAAAAAA, soái ca kìa, lão thiên a! Cuối cùng bổn tiểu thư cũng được xuyên không”.
Lời vừa nói ra, ba người còn lại trong phòng cũng theo đó mà trợn tròn mắt nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt.
Nhược Lam vẫn còn đang ngẩn người trước tình huống đầy bất ngờ này thì đột nhiên bả vai đã bị nắm chặt lắc qua lắc lại.
“Á, Asagi chan! Đúng là mi rồi, con nhỏ kia, tại sao xuyên mà không báo với ta một tiếng hả? Báo hại ta không có ai để chơi cùng”.
Nghe thấy giọng điệu chanh chua đầy chất vấn của Thập tam công chúa,
Nhược Lam lập tức vươn tay chỉ thẳng vào mặt nàng, hồ nghi hỏi:
“Ann chan?”
“Bingo! Bạn với chả bè, tưởng mi quên ta luôn rồi chứ”. Thập tam công chúa chống nạnh, bĩu môi trả lời.
Câu trả lời của Thập tam công chúa càng khiến cho Nhược Lam kinh ngạc không thôi.
“Làm sao mi xuyên được?”
“Hừm, sao trăng gì? Tại mi chứ ai, qua nhà kiếm mi chơi ai dè bà cô đanh đá và quái vật không tuổi nhà mi liền ném vô trong mặt ta một câu, nói rằng mi xuyên không về cổ đại rồi. Thế đấy, mi đi mà không chịu rủ ta theo làm ta bức rức chịu không được, thế là ta ra hồ bơi xả stress. Nào ngờ vừa ra đến nơi liền thấy một thằng nhóc té xuống hồ, mà cái hồ bơi sâu cũng phải hai mét, một thằng nhỏ như nó làm sao mà bơi ở trong đó được, với lại nhìn sắc mặt nó tái nhợt thế là ta không suy nghĩ gì hết liền nhảy xuống cứu nó”.
“Rồi! Stop, bạn Asa đa hiểu vấn đề ngay và luôn. Hóa ra xuyên được là vì có người không biết bơi lại ham hố nhảy xuống cứu người chết đuối chứ gì?”
“Thì đó, lúc nhảy xuống rồi ta mới nhớ hóa ra mình không biết bơi, ta sợ quá vùng vẫy la hét một hồi thì bỗng nhiên một trận cuồng phong kéo đến, ta nhìn thấy một con giun, à không, không phải giun mà là một con rồng. Ta đang lơ ngơ không biết gì thì cái thằng nhỏ ôn dịch kia hắn nói hắn là con trai của thủy thần, vì trốn phụ vương xuống nhân gian chơi mà bị yêu ma hãm hại té xuống dưới này, đang định hóa thân lại thành hình rồng thì tự nhiên ta lại nhảy xuống, hắn ko biết phải làm thế nào, bản thân bị thương mà lại còn đèo bồng thêm cả ta, sau đó may thay cái lão già giun đất à quên phụ vương của hắn đến cứu mới thoát được”.
Nghe Thập tam công chúa líu lo một hồi, khóe miệng Nhược Lam co giật không thôi, hít sâu một hơi, lớn giọng quát:
“Con điên kia! Có biết thủy thần trong truyền thuyết là một siêu cấp tuyệt đỉnh soái ca không hả, ở đâu lòi ra cái danh hiệu lão già mà còn gắn thêm chứ giun đất vào. Người ta là rồng là đại long đấy biết chưa hả?”
“Ờ thì, ta đâu có phải là nhà khảo cổ học như mi đâu làm sao ta biết được mấy cái đó chứ” Thập tam công chúa chu mỏ phản bác.
“Hừ, rồi sau đó thủy thần cảm thấy nhân gian hiếm có người nào không biết bơi mà lại quên cả bản thân đi cứu người khác cho nên mới phá lệ đáp ứng điều kiện của mi, cho mi xuyên không chứ gì?”
“Ân, ta nói nha, mi ko hổ là bạn ta, thông minh dễ sợ luôn á. Cơ mà ta cứ tưởng đến đây sẽ thành người câm vì ta đâu có biết nói tiếng Hán, còn là Hán cổ nữa chứ, may thay khi nhập vào cái thân xác này, toàn bộ trí nhớ của nàng ta đều được lưu lại, hắc hắc cho nên ta mới có thể nói được Hán cổ”.
Nam Phong Thiên Hạo cùng Nam Phong Dịch Thiên cuối cùng mới định thần lại nhìn cảnh tượng trước mặt, nhíu mày hỏi:
“Biểu muội, nàng ta là ai?” Nam Phong Thiên Hạo cất tiếng hỏi.
“Nàng ấy là bằng hữu của ta ở thế giới bên kia”
“Vậy còn Thập tam muội muội?” Nam Phong Dịch Thiên cũng lên tiếng hỏi.
“Muội e là nàng ấy đã nhập vào thân xác của tiểu nha đầu này ở thế giới
bên kia rồi”.
“Ý muội là tá thi hoàn hồn?” Nam Phong Dịch Thiên hoài nghi hỏi
“Ân! Bất quá hai người yên tâm đi, ở chỗ của muội y học rất phát triển. Thập tam công chúa xuyên đến đó tuyệt đối không có hại”.
“Nếu là như vậy thì tốt rồi, trẫm cũng không quá khắt khe, chuyện này ngoài những người cần biết thì tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Y Ninh vẫn là Y Ninh, bất quá mọi hành động, cử chỉ đều phải hết sức cẩn thận”. Nam Phong Thiên Hạo thấp giọng dặn dò.
“Đa tạ”.
“Như vậy nghĩa là chúng ta lại có thêm một muội muội từ trên trời rơi xuống rồi”. Nam Phong Dịch Thiên tay cầm cây quạt phẩy phẩy nói.
“Ai nha, lại thêm có thêm một soái ca nữa kìa. Cổ đại này ăn cái giống gì mà sản sinh ra nhiều mỹ nam thế nhỉ? Thật là ngưỡng mộ quá đi mà”. Thập tam công chúa đưa tay lên miệng cười duyên một cái, chớp nhẹ hàng mi nhìn chằm chằm Nam Phong Dịch Thiên.
Bắt gặp ánh mắt này của nàng, Nam Phong Dịch Thiên bất giác nổi da gà, từ trước đến giờ chưa có ai nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy, hắn là hắn sợ nhất nữ nhi nào nhìn hắn như thế. Trong lòng đánh một cái giật mình, Nam Phong Dịch Thiên cười ha ha hai tiếng, từ tốn nói:
“Xem ra muội muội không còn gì đáng lo nữa, ta chợt nhớ ra ở Bình Nam vương phủ có chuyện cần giải quyết, ta phải trở về”.
Lời vừa dứt, Nam Phong Dịch Thiên cũng theo đó mà mất tăm mất dạng không thấy đâu nữa.
Nam Phong Thiên Hạo vốn là người thức thời, nhìn thấy biểu hiện của ngũ đệ như thế, hắn cũng nhanh chóng cáo từ trở về Ngự thư phòng.
Lúc này trong Ngữ Ninh Cung chỉ còn lại Nhược Lam và Thập tam công chúa.
“Ta không ngờ tên giun già, ý nhầm lão long vương đó hào phóng đến như vậy. Vốn chỉ xin hắn cho nhập vào xác của vị tiểu thư nào đó thôi, nào ngờ hắn cho ta thành công chúa luôn. Hớ hớ, số ta thiệt là sung sướng quá đi, trong cung sơn hào hải vị, kỳ trân dị bảo cái gì mà không có, ta giàu to rồi”. Thập tam công chúa vui mừng hét lên.
“Dẹp ngay cái ý tưởng đó đi, kể cho ta sự tình ở Lạc Tứ Cung đi”.
“À, cái con quỷ cái gì gì đó dám hại ta”. Y Ninh lớn tiếng nói.
“Mi là đang nói Tịnh phi?”
“À đúng rồi Tịnh phi! Theo những gì trí nhớ của cỗ thân thể này để lại, Y Ninh trước kia vì có lòng tốt, sợ nàng ta bị cấm túc trong cung ba tháng sẽ buồn cho nên mới ghé thăm, ai dè nàng ta hình như ganh tị với Y Ninh hay sao ý, cố tình gạt chân để Y Ninh té xuống hồ sen”.
“Nha nha, trong cung ta ghét Tịnh phi nhất đó, ta biết mi hữu thù bất báo phi quân tử, cho nên chuyện của Tịnh phi giao cho mi xử đấy”. Nhược Lam vỗ vỗ vai Y Ninh, vui vẻ nói.
“Há há, ngon lắm chớ nói! Ta nhất định khiến nàng ta sống không được chết cũng không xong”. Thập tam công chúa vừa nói, vừa xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình.
Nhìn thấy hành động này của Y Ninh, Nhược Lam lườm nàng một cái, mỉm cười nói:
“Được rồi cô nương, tôi biết là cô đói bụng, đợi đấy tôi kêu người làm đồ ăn cho cô”.
“Oa, Asagi chan,suki desu (*) ” Thập tam công chúa vui mừng, nhảy bổ vào người Nhược Lam.
“Vâng, tôi biết rồi cô nương! Giờ tôi có việc phải giải quyết, khi khác sẽ quay lại thăm cô”.
“Ân, đi đi a”.
Sau khi bước ra khỏi Ngữ Ninh Cung, Nhược Lam mỉm cười vui vẻ, xem ra Tịnh phi sắp bước vào những chuỗi ngày gà bay chó sủa rồi a!
Chú thích: (* ) suki desu : Tôi yêu bạn rất nhiều