Giang Nam Thiện Nương Tử

Chương 5: Chương 5




Tạ Cảnh Sướng chạy như điên qua hai con đường, thẳng hướng tiến trúc ngọc hạng thủy vân trai…… nơi ở của Diêu Ức Thu.

Hắn không gõ cửa. Mạnh mẽ đá văng ván cửa, đi thẳng vào nội thất –

“Tiểu Ức Nhi!”

Diêu Ức Thu đang cầm một nồi nước, thấy hắn vọt vào khiến nàng kinh hoảng làm nước sóng sánh.

“Cẩn thận!” Hắn bước một bước lớn, đem nàng ôm lên khỏi mặt đất.

“Tạ…… Tạ tổng quản!” Nàng kinh ngạc nhìn hắn.

“Nàng có sao không?” Hắn đem nàng ôm đến trên ghế, ngồi xổm xuống kiểm tra chân của nàng.

Bình thường chân nữ nhân là không thể tùy tiện cho nam nhân xem, hành vi Tạ Cảnh Sướng như vậy phi thường đường đột, không hợp lễ giáo, nhưng hắn tựa hồ không chú ý tới điểm này.

Diêu Ức Thu đỏ mặt. Hồi lâu không gặp, như thế nào vừa thấy liền xem chân của nàng?

“Tiểu…… Diêu cô nương, chân của nàng không có việc gì đi?”

“Không có việc gì. Vừa rồi nước cũng không có hắt vào người ta.”

“ Không, ta là nói vừa rồi ngươi ngã ở phòng bếp…… Có nặng lắm không? Đau không? Muốn hay không thỉnh đại phu đến xem?” Tạ Cảnh Sướng vẫn đang lo lắng nhìn chân của nàng.

“Ta…… Ta không té nhào a! Ta chỉ là ngồi xổm xuống thêm củi lửa……” Diêu Ức Thu có điểm khó hiểu.

“Di?”

“Tạ tổng quản, ta là nói ta không có té ngã, chân cũng không sao hết.” Nàng thấy hắn hình như nghe không rõ liền nói lại.

Lần này Tạ Cảnh Sướng nghe được rành mạch.

Đáng giận! Tề Nguyệt cư nhiên dám lừa hắn! Trở về không thể không lột da nha!

Hắn xấu hổ đứng dậy, ho nhẹ một tiếng, “Nàng không có việc gì là tốt rồi. Ta…… Ta trở về.”

“Tạ…… Tạ tổng quản……” Nàng gọi hắn.

Tạ Cảnh Sướng nghĩ đến nàng là nói” Cám ơn tổng quản”, quay đầu gật xem như đáp lại, liền nhắm thẳng ra ngoài.

“Ta…… Ách tổng quản, hôm nay lạnh, đêm nay lại là giao thừa……” Nàng có điểm rối loạn.

Hắn dừng lại cước bộ.

“Nếu tổng quản không chê, liền ở lại nơi này dùng bữa đi. Tuy là cơm rau dưa, nhưng có người cùng nói chuyện…… Cũng là rất tốt.” Diêu Ức Thu cố lấy dũng khí nói.

Đúng rồi, nàng chỉ có một mình.

Đêm nay là giao thừa, nàng không có người thân…… Nàng muốn tìm người ta nói chuyện, ánh mắt tràn ngập cô đơn làm cho tâm của hắn rút một chút, cảm thấy đau lòng.

Hắn nhìn nàng một hồi lâu — nàng dường như gầy đi,cái cằm không tròn trĩnh như trước, sắc mặt vẫn tái nhợt, vết sẹo trên mặt càng thêm hiển lộ.

Nàng chịu nhiều tội thế nào, tối nay còn muốn để mình nàng cô độc nghênh đón tân niên? Không được, hắn không đồng ý!

“Cũng được, ta quấy rầy một đêm. Chờ ta trở về, cơm bên kia sợ cũng không còn thừa.”

Nàng lộ ra ánh mắt vui sướng, “A, ta đun lại chút canh…… Chờ ta một chút lập tức là có thể dùng bữa.” Nói xong, xoay người vào phòng bếp.

Tạ Cảnh Sướng nhìn trên bàn có tam bộ vịt, hấp đao ngư, ban tì canh, rồi các loại nào tôm nào trứng tôm, hương thơm tản ra bốn phía đủ loại mùi vị. Không thể tưởng được nàng khéo tay như vậy, thêu, làm quạt, trù nghệ mọi thứ đều tinh thông.

Này bữa cơm ăn có điểm trầm mặc, Diêu Ức Thu lúc trước cảm giác kỳ quái nhưng từ khi Tạ Cảnh Sướng đến mà hóa thành h ảo. Nàng rất muốn cùng hắn nói chuyện, lại không biết nói cái gì.

Tạ Cảnh Sướng cũng thực buồn. Hắn mấy ngày nay ngày ngày nhớ nàng, thế mà vừa gặp mặt, nói cái gì đều nói không được.

Hai người yên lặng ăn xong cơm tất niên, Diêu Ức Thu thu thập bát đũa, rót hai chén trà. Trà này cũng là được cửa hàng đưa tới, là “Hoàng Sơn mao phong”, mùi nồng đậm, là loại trà cực phẩm a.

Hai người yên lặng uống.

“Diêu……”

“Tạ……”

Hai người đồng thời lên tiếng, không khí có một tia ngưng kết.

Tạ Cảnh Sướng không được tự nhiên thanh thanh yết hầu, “Khụ! Nàng nói trước đi.”

“Ân, ta là muốn hỏi tổng quản, mấy ngày nay cửa hàng hình như bận? Xem tổng quản giống như gầy đi.”

Hắn tự ngược đãi mình thôi! Rõ ràng nhớ nàng, lại không có can đảm thừa nhận.

“Khụ! Hoàn hảo. Cuối năm bao giờ cũng nhiều việc.”

“Tổng quản……”

“Tiểu…… Ách, Diêu cô nương, không cần kêu ta tổng quản. Ta lớn tuổi hơn nàng, nàng có thể gọi ta một tiếng Tạ đại ca.” Tay hắn cư nhiên ở hơi hơi phát run.

“Kia…… Kia Tạ đại ca cũng gọi ta một tiếng Ức Thu đi, như vậy thực thân thiết, cũng công bằng.” Nàng cười.

“Vậy cứ thế đi. Ức…… Ức Thu, mấy ngày nay nàng thế nào?” Hắn muốn gọi nàng là Tiểu Ức Nhi.

“Nhờ phúc của Tạ đại ca mấy ngày này ta sống tốt lắm, đều phải cám ơn Tạ đại ca ngày thường chiếu cố. Đúng rồi, ta gần đây dùng giấy của Cao Xương quốc làm quạt……” Nàng xoay người đi ra tủ lấy chiết phiến, đưa cho Tạ Cảnh Sướng.

Tạ Cảnh Sướng tiếp nhận cây quạt trông thấy biên cốt điêu khắc chữ lá rụng mùa thu.

“Ân, phiến cốt rất tốt.” Hắn mở toàn bộ mặt quạt, mặt quạt giấy kim hoa tiên có vẻ thoát tục cao sang, thủ công ít ỏi,nhưng lại là một kiệt tác.

Trước đó vài ngày Lã Thiệu Đình rốt cục lấy vợ, hắn vì cửa hàng mà không thể đi Thiệu Hưng, vài ngày nữa cho người đem chiết phiến đến tặng hắn tốt lắm.

“Thật sự là hảo phiến! Ức Thu nàng thật sự là sư phó chế phiến trời sinh.” Tạ Cảnh Sướng thật tình khen ngợi.

Mặt nàng đỏ hồng không quen nhận ca ngợi của gười khác. “Đâu phải, chính là lúc nhỏ học lung tung, không thể nói là trời sinh a.”

“Nàng học chế phiến từ nhỏ, vừa rồi tay nghề nấu nướng cũng tốt…… Ức Thu, kể lại chuyện hồi nhỏ đi.” Như là tùy ý hỏi , hắn thu hồi phiến, bỏ vào bao.

Nhắc tới chuyện trước đây, Diêu Ức Thu sắc mặt phút chốc trắng xanh hai tay vặn vẹo, “Không…… Không có gì để nói, chính là có lúc làm quạt, có lúc nấu cơm, có lúc nấu nước, có lúc thì quét dọn……” Nàng không có tiếng động, cúi đầu.

Hắn đương nhiên biết nàng từ bé đã bị Diêu gia ngược đãi, chính là xem nàng có hay không còn để ý Diêu gia đối đãi nàng như vậy.

Từ thanh âm của nàng, hắn biết là nàng để ý . Hắn quyết định, qua năm liền bắt tay đối phó Diêu gia.

Tạ Cảnh Sướng ôn nhu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Hết thảy đều qua. Mặc kệ cuộc sống lúc trước của nàng ra sao,nhưng bây giờ tin tưởng ta, không cần sợ nữa, nàng có cửa hàng chiếu cố, còn có ta.”

Diêu Ức Thu ngẩng đầu lên, chống lại con ngươi hắn ôn nhu, tim đập rối loạn. Nàng hô hấp có điểm dồn dập nói: “Có Tạ đại ca, ta…… không sợ hãi.” Nói xong lại cúi đầu.

Nàng thật sự rất đẹp, lông mi cong dài, dưới chúc quang là những đường nét đẹp đẽ, cái miệng nhỏ nhắn như anh đào,khi nói chuyện mở ra khép lại, làm cho người ta nhịn không được muốn hôn môi nàng –

Ân…… Hảo ngọt, cánh môi hảo mềm mại, cái lưỡi đinh hương mềm mại trơn trượt có hương vị mùa xuân…… ( S : Sự việc tiến triển nhanh quá ~.~)

A! Đụng tới răng nanh, đau quá!

“A?!” Tạ Cảnh Sướng vỗ về miệng mình, nhìn đến Diêu Ức Thu mặt đỏ ửng.

Hắn…… cư nhiên hôn nàng?!

Đáng chết, nàng có thể hay không cho rằng hắn là có ý đồ khác, hắn khinh bạc nàng?

Tạ Cảnh Sướng trong lòng bối rối. Hắn cũng không biết chính mình là có chuyện gì xảy ra, chỉ cần gặp được nàng, bình tĩnh của hắn xưa nay hoàn toàn chết, đầu óc loạn thành một đống!

“Ta……” Nàng thử muốn nói, cũng là một câu đều nói không ra .

“Ta…… Ta đi về trước!” Hắn lung tung nói xong, dáng vẻ vội vàng bối rối lao ra khỏi trúc ngọc hạng.

Diêu Ức Thu hô: “Tạ đại ca, mặc thêm áo choàng đi, bên ngoài gió rét a”

Tạ Cảnh Sướng dừng lại, Diêu Ức Thu vì hắn khoác thêm áo choàng của nàng—hơi nhỏ, nhưng cũng đủ ấm.

“Tạ đại ca đi thong thả.” Nàng khôi phục bình thường nhìn hắn, trong mắt hoàn toàn không có trách cứ.

Nàng…… Không trách hắn?

Nàng không trách hắn!

Hắn an tâm, khóe miệng hiện lên một chút thản nhiên tươi cười, “Nàng cũng mau vào đi. Gió lớn đừng để cảm lạnh.”

“Ân.” Nàng gật gật đầu, xoay người đi vào.

Tạ Cảnh Sướng nhìn nàng tiến vào cổng lớn, mới đi về Tô gia, vừa đi vừa vuốt cánh môi, trong lòng mừng rỡ!

Không ngờ rằng hai người bọn họ ở trúc ngọc hạng một phen đưa tiễn, ngày hôm sau liền biến thành đại bát quái đầu đường cuối ngõ Hấp huyện, mọi người chụm đầu tám nhảm, tiếp theo là: “Ngươi biết không? Kia Tạ tổng quản cửa hàng Tô gia cùng Diêu tẩu tử thật sự là chàng nàng ta ta, khó khăn chia lìa a!”

Lời đồn càng ngày càng nóng bỏng dâng lên đỉnh điểm : cư nhiên biến thành hai người bọn họ vào ban đêm ở đầu hẻm lớn mật kịch liệt hôn nhau!

Xem ra, Tạ Cảnh Sướng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết tội!

“Diêu tẩu tử, Tạ tổng quản đối với con rất tốt, xem chỗ ở này so với phía ngoài đông thành trước kia hơn gấp trăm lần.” Võng đại thẩm hôm nay vào thành, thuận tiện đến thủy vân trai của Diêu Ức Thu nói chuyện phiếm.

“Tạ tổng quản đúng là rất tốt.” Diêu Ức Thu rót trà, đưa đến trước mặt Võng đại thẩm mập mạp.

“Không không không, hắn chỉ đối với con như vậy còn ngày thường vẫn lạnh băng băng với những người khác. Giống Túy giáo phường Diêu gia mong được thư thả khoản nợ vài ngày, hắn một ngụm từ chối, còn sai người đem Diêu thiếu gia lôi ra! Hảo thảm nha!” Võng đại thẩm không biết nàng cùng Diêu gia có quan hệ mới có thể nói lời này.

“Diêu gia?” Diêu Ức Thu nghe vậy cả kinh.

“Nghe nói là vừa sang năm mới, Tạ tổng quản yêu cầu Diêu gia lập tức hoàn thành nợ góp trước kia cho Tô gia, Diêu thiếu gia còn không trả , Tạ tổng quản sẽ cáo quan niêm phong Diêu trạch đâu.” Võng đại thẩm một hơi đem trà uống hết lại tự thỏa mãn bản thân rót thêm chén nữa.

“Nhưng Diêu gia có nhiều tiền, làm sao có thể không có bạc đâu?” Diêu Ức Thu theo lời này đề hỏi.

“Diêu tẩu tử, con không biết, năm trước cửa hàng Tô gia cho Diêu thiếu gia vay tiền– hắn trời sinh tính ham bài bạc nhưng thua nhiều, chung quanh mượn tiền chỉ có cửa hàng Tô gia cho hắn mượn. Từ năm ngoái đến nay, nợ nần càng tích càng nhiều!” Võng đại thẩm nói xong, một bên lau mồ hôi.

“Võng đại thẩm, kia Tạ tổng quản thật sự muốn Diêu gia trả tiền? Nếu không sẽ niêm phong gia sản Diêu gia?” Diêu Ức Thu không biết phải phản ứng như thế nào. Diêu gia đối nàng vô tình vô nghĩa nay rơi vào kết cục này, cũng coi như ông trời có mắt. Bất quá nàng cũng là người Diêu gia,Diêu lão gia vẫn là phụ thân của nàng!

“Đương nhiên, Tạ tổng quản mặt lạnh không nói hai lời bao giờ. Hiện tại Diêu gia cũng thật gấp đến độ nóng như con kiến bò trên chảo dầu…… Đúng rồi, nghe nói con làm quạt rất được hoan nghênh có thể hay không là vì như vậy, Tạ tổng quản đối đãi với con thực quá tốt a!” Võng đại thẩm quả nhiên là nghe người ta đàm tiếu.

Diêu Ức Thu miễn cưỡng cười cười “Có thể đi.”

Tiễn bước Võng đại thẩm, nàng lấy khăn che mặt vội vàng đi đến Tô gia cửa hàng .

Tạ Cảnh Sướng đang làm việc, bất quá vừa nghe là Diêu Ức Thu đến đây, hắn lập tức buông tạp vụ trong tay, cho đám người Tề Nguyệt lui xuống.

“Ức Thu, trời nắng sao còn chạy ra ngoài, nếu có việc thì chạng vạng trời tối đến cũng được.” Hắn rót chén trà đưa nàng.

“Tạ đại ca ngươi thật muốn quan phủ niêm phong gia sản Diêu gia?” Nàng vội vàng nói.

Hắn nhíu mi, “Sao nàng lại có hứng thú với việc này?”

“ Bởi vì…… Bởi vì……” Diêu Ức Thu có điểm khó xử. Nàng muốn nói ra thân thế bản thân sao, nói ra chính mình là con gái riêng của Diêu gia , Tạ đại ca có thể hay không xem thường nàng?

“Ức Thu, nếu nàng không muốn nói thì thôi. Đến, uống Tây hồ long tỉnh này xem, đây chính là loại trà trân quý nha.” Tạ Cảnh Sướng ưu nhàn hớp một ngụm. Từ sau đêm giao thừa, phản ứng hắn ở chung cùng với nàng liền có vẻ bình thường.

Diêu Ức Thu ngẩng đầu nhìn hắn, rất nhỏ nói: “Tạ đại ca, nếu ta đối với ngươi nói…… Nói ta là con gái riêng nhà người khác……” Nàng hít một hơi thật sâu, khẩn trương nói: “Ngươi…… Có thể hay không xem thường ta?”

Nàng sẽ thẳng thắn với hắn, bởi vì hắn thực ôn nhu chiếu cố nàng.

“Sẽ không. Ta sẽ bởi vì nàng thẳng thắn với ta mà cao hứng.” Hắn ôn hòa nói nhỏ, chuyên chú nhìn nàng. Nàng đã thẳng thắn, tỏ vẻ trong lòng nàng bọn họ vẫn còn vị trí.

“Kia…… Tạ đại ca, ta…… Ta là…… Diêu lão gia là cha ta!” Nàng gian nan nói xong lo lắng nhìn Tạ Cảnh Sướng,mà phản ứng của hắn chính là dùng khuôn mặt tươi cười mê chết người không đền mạng nhìn nàng. “Ức Thu, cứ cho là vậy thì số nợ của Diêu gia cũng không liên can đến nàng. Nào, uống trà.”

Diêu Ức Thu nào có tâm tình uống trà, nàng vội vàng nói: “Tạ đại ca, có thể…… cho Diêu gia một con đường sống, đừng niêm phong được không?”

“Không thể!” Tạ Cảnh Sướng trả lời rất kiên quyết. Diêu Ức Thu cúi đầu,đầy lo lắng cùng thất vọng.

“Ức Thu, việc này không phải ta có thể làm chủ. Diêu gia nợ là của Tô gia cửa hàng cho vay, ta chỉ là tổng quản cửa hàng, mời quan phủ niêm phong nhà họ là cửa hàng thực hiện,không phải ta có thể điều khiển.” Tạ Cảnh Sướng lại hớp một ngụm Tây hồ long tỉnh. “Huống chi…… Bọn họ không phải thường xuyên nói không lao động, vốn không có cơm ăn sao? Cho nên Diêu thiếu gia nên lao động, học kiếm miếng ăn có phải tốt không?” Hắn nhìn nàng.

Diêu Ức Thu bất khả tư nghị nhìn Tạ Cảnh Sướng. Hắn…… Hắn đã sớm biết nàng là người Diêu gia?!

Đối mặt Diêu Ức Thu khiếp sợ, Tạ Cảnh Sướng thầm nghĩ đúng như định liệu. Cũng là lúc nên nói với nàng, hắn muốn nàng biết, hắn cùng nàng giống nhau, đều từng vì cuộc sống mà đau khổ giãy dụa.

Hắn thích nàng, hắn yêu nàng, cho nên muốn nàng hiểu hắn!

“Ức Thu, Diêu gia từ nhỏ ngược đãi nàng, còn đem nàng đưa đến Tùng Giang phủ làm tiểu thiếp người khác, cái loại gia tộc vô tình vô nghĩa này sao phải động tâm?” Hắn ôn nhu cầm tay nàng, nhẹ giọng nói: “Ta biết nàng tâm địa thiện lương, là người không biết thù oán, nhưng loại người như Diêu gia, nếu không cho bọn họ nếm mùi đau khổ chẳng phải là rất tiện nghi bọn họ”“

“Nhưng là……”

“Không nhưng gì cả, ta đã quyết định. Từ khi nàng cho ta bạc vụn, lại khiến nàng lần đầu đến Diêu gia nhịn đói, ta thấy thật có lỗi cho nên ta nhất định phải làm cho Diêu gia hối hận vì đối đãi nàng như vậy.” Con ngươi đen của hắn tản mát ra ôn hòa nhưng quang mang kiên định.

“Ta khi nào thì cho Tạ đại ca bạc vụn?” Diêu Ức Thu không hiểu.

“Lúc nàng tám tuổi.” tám tuổi? Kia không phải thời điểm nàng mới đến Diêu gia sao? Đến Diêu gia , Vượng thúc thúc còn nhắc đi nhắc lại nói nàng không nên đem bạc vụn cho khất nhi trên đường Túy Nam, hại bọn họ không có tiền ăn cơm chiều.

A! Chẳng lẽ…… Nàng kinh ngạc nhìn Tạ Cảnh Sướng.

Hắn gật gật đầu. “Đúng vậy, khất nhi đó chính là ta. Ta lúc ấy đã muốn buông tha cho cuộc sống, là nàng cấp bạc vụn cứu sống ta. Nàng là ân nhân cứu mạng của ta, cho nên muốn ta buông tha Diêu gia từng ngược đãi nàng ta làm không được!” Hắn yên lặng nhìn nàng, muốn xem nàng có thể hay không vì hắn xuất thân là khất cái mà coi thường hắn.

Diêu Ức Thu trong mắt chỉ có kinh ngạc cùng sùng bái.

Khất nhi có thể làm đến tổng quản, không phải chuyện đơn giản a! Nhưng về phương diện khác…… Tạ đại ca làm sao có thể cho nàng là ân nhân cứu mạng đâu? Nàng bất quá thuận tay cấp bạc vụn thôi. Còn có chuyện của Diêu gia, ý tứ Tạ đại ca là hắn làm như vậy vì nàng là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn muốn thay nàng xả giận sao?

Trong cái đầu nhỏ của nàng nhất thời hỗn loạn thẳng đến Tạ Cảnh Sướng đưa nàng trở lại trước đại môn thủy vân trai, nàng vẫn còn bị vây trong trạng thái cực độ khiếp sợ.

“Tạ đại ca, nếu ta cầu ngươi không cần thay ta trả thù, buông tha Diêu gia, đừng niêm phong gia sản bọn họ ngươi đồng ý không?” Nàng vẫn muốn khuyên hắn.

“Ức Thu, nàng rất thiện lương! Bọn họ thương tổn nàng như vậy, nàng còn thay bọn họ cầu tình? Không đáng!” Ta vừa rồi cũng nói Diêu gia nợ bạc của cửa hàng, ta chỉ là……” Lời của hắn bị đánh gãy.

Bạc môi truyền đến xúc cảm mê người mềm mại, như là môi của nàng……

Môi của nàng?!

Nàng chủ động hôn hắn?!

Tạ Cảnh Sướng lúc đầu kinh ngạc sau hai tay liền ôm trụ thân mình nàng mềm mại đem môi mình cùng của nàng dính sát vào nhau.

A! Cảm giác thật tuyệt…… Hắn xâm nhập qua kẽ răng, lục tìm cái lưỡi của nàng, cuốn lấy không tha. Thấy nàng hơi hơi đáp lại, hắn mừng rỡ như điên càng thêm ôm chặt nàng, hai người môi lưỡi như tương cứu trong lúc hoạn nạn, cảm xúc mãnh liệt.

Một lát sau, Diêu Ức Thu mặt đỏ muốn rời đi, hắn không đồng ý, giữ lại cái gáy của nàng, không cho nàng bỏ chạy, kiếm lưỡi ở giữa hai hàm răng nàng giao triền chơi đùa cảm giác mãi vẫn không đủ. Hắn phóng con mắt sáng nhìn vẻ mặt nàng say mê trong vòng tay, tình triều trong lòng càng thêm cuồng vọng. Mỹ nhân thở gấp hơi hơi đẩy đẩy, hắn lại bá đạo chiếm nàng càng thêm kịch liệt ,đem nàng lâm vào cuồng diễm sóng triều……

Qua hồi lâu, Tạ Cảnh Sướng rốt cục từ dư quang khóe mắt phát giác cửa thủy vân trai tụ tập một ít người xem, mới lưu luyến không rời buông Diêu Ức Thu ra.

Diêu Ức Thu khuôn mặt nhỏ nhắn hai má nảy lên hai đóa mây đỏ nóng bỏng chôn ở ngực Tạ Cảnh Sướng cường kiện , căn bản không dám ngẩng đầu.

“Ức Thu, nàng đi vào đi, có gì buổi tối lại nói.” Hắn ở bên tai nàng nói nhỏ.

“Ân.” Nàng mềm mại gật gật đầu vào nhà.

Tạ Cảnh Sướng xoay người, thân hình tuấn tú cao to, làm cho mọi người tự động hướng hai bên dạt sang mở đường. Hắn ưu nhã tự tại hướng dân chúng gật gật đầu, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái thong dong rời khỏi trúc ngọc hạng.

Mà Trúc ngọc hạng thì vang lên một trận vỗ tay!

“Vẫn là người trẻ tuổi nhiệt tình!” Mọi người bắt đầu thất chủy bát thiệt tán gẫu loạn xạ.

“Không thể tưởng được hôm nay nhìn đến một mặt nhiệt tình của Tạ tổng quản…… Chậc, khuê nữ nhà ta phải thất vọng rồi.”

“Tạ tổng quản hảo tuấn a! Kia tư thái ngọc thụ lâm phong…… Cho hắn hôn môi không hiểu được là cái tư vị gì?” ( S: Nghĩ cũng đừng nghĩ ,…. Thu tỷ : Đúng *cầm dao* ai muốn thử)

“Ta khi còn trẻ , miệng của ta cũng bị phu quân hôn đến rách da……”(S: =]]] các bác nhiệt tình ghê)

Đã có người lấy bàn, ghế, quạt đi ra ,còn có người lấy khay trà, chén trà, mời mọi người ngồi xuống, một đám người ở trúc ngọc hạng đàm thoại việc trong nhà.

Đương nhiên, sang ngày hôm sau,chuyện hai người ở trúc ngọc hạng hôn môi truyền khắp Hấp huyện, còn tin tức Tô gia cửa hàng không niêm phong Diêu gia được xếp vào hàng bát quái đệ nhất ở đây.

Láng giềng rỗi việc đều làm thành đại sự ký(ghi chép lại sự kiện) của hai người, từ thời điểm Tạ Cảnh Sướng ôm Diêu Ức Thu ở trên đường chạy như điên, đêm giao thừa hai người đưa tiễn, Tạ Cảnh Sướng khoác áo choàng của Diêu Ức Thu, rồi kịch liệt hôn ở trúc ngọc hạng.

Còn có người bắt đầu đánh cược, xem bọn họ khi nào thì thành thân. Nghe chủ tử cửa hàng Tô gia Tô Thải Tần cũng đánh cược nha. Xem ra Hấp huyện nếu thiếu Tạ đại tổng sẽ không còn thú vị nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.