Giang Nam Tiếu Nương Tử

Chương 7: Chương 7




Tình dĩ du ti

Nhân như phi nhứ

Lệ châu các định không tương thứ

Minh triêu thả tố mạc tư lượng

Như hà quá đắc kim tiêu khứ?

Ly tình hỗn loạn giống như tơ nhện trôi nổi trên không trung. Đời người phiêu bạt như tơ liễu bay theo làn gió. Thời khắc ly biệt hai mắt đẫm lệ nhìn nhau. Ngày mai tạm thời không nhớ nhung. Nhưng tối nay phải trải qua như thế nào?

Sáng sớm hôm sau, Hà Quan Nguyệt đi đến Di Thẩm viện, Hạ Hà y theo kế hoạch, giả vờ ra vẻ mặt ủ mày ê. Hà Quan Nguyệt nhìn thấy thật không đành lòng. Đêm hôm qua hắn trằn trọc khó ngủ, chỉ vì nghĩ làm sao mở miệng với phu nhân, giữ Hạ Hà lại.

“Phu nhân đâu?” Hắn hỏi.

“Ở Mai hiên.”

Hà Quan Nguyệt cất bước đi đến trước cửa Mai hiên, cố lấy dũng khí hô với vào trong phòng: “Phu nhân, Quan Nguyệt có việc cầu kiến.”

Trong phòng truyền ra giọng nói mềm mại: “Hạ Hà, đưa Quan Nguyệt đến Giác đình trong viện, ta sẽ qua đó ngay.”

Đình nghỉ mát ở Di Thẩm viện vô cùng tao nhã, nóc đình là đỉnh nhọn, nên Nguyễn Tuyết Tuyết đặt tên là Giác đình. Trong đình có chiếc bàn bằng đá cẩm thạch, bốn phía trồng mấy chậu trúc thanh nhã, cảm giác rất mát mẻ. Nhưng Hà Quan Nguyệt không có tâm tình để thưởng thức những thứ đó, nghĩ đến việc Hạ Hà sắp bị nam tên khốn hạ lưu kia lập làm thiếp, hắn gần như phát điên. Đêm qua hắn phải nhảy xuống suối nước mới bình tĩnh lại được, mới không chạy tới nhà họ Lý giết Lý phú hộ.

Nguyễn Túy Tuyết thướt tha đi đến, thật sự là dáng vẻ uyển chuyển, phong thái tao nhã. Nhưng Hà Quan Nguyệt cũng không chú ý tới, nhìn thấy phu nhân ngồi vào chỗ của mình, hắn liền nóng vội nói: “Phu nhân, Hạ Hà…muội ấy….”

“Hạ Hà, ngươi lui xuống trước, bưng trà đến đây, ta và Quan Nguyệt có chuyện cần nói.”

“Dạ.” Hạ Hà theo lời lui ra nhưng lại quay lại, y theo kế hoạch của tiểu thư, tránh ở trong bụi hoa.

Nhìn thấy Hạ Hà đã rời khỏi, Nguyễn Túy Tuyết mới nói với Hà Quan Nguyệt: “Quan Nguyệt, ngươi có thể nói.”

“Phu nhân, xin người đừng để Hạ Hà làm thiếp cho Lý phú hộ, hắn ta là kẻ vô cùng hạ lưu, mỗi năm nữ tử bị hắn hủy hoại nhiều vô số kể, ngay cả tỳ nữ vú già cũng không buông tha, hắn sẽ không quý trọng Hạ Hà đâu. Hạ Hà…muội ấy….muội ấy là một cô nương tốt, không nên bị chà đạp như vậy.”

“Ừ, năm nay Hạ Hà cũng đã mười tám tuổi. Theo lý, nha đầu gả cho người ta tuổi phải lớn hơn chút ít, thông thường không quá hai mươi tuổi, cũng có người hơn hai mươi tuổi mới gả đi. Theo tuổi của Hạ Hà, ta có thể giữ nàng lại thêm hai năm nữa. Nhưng mà nếu bây giờ có người sẵn lòng, hơn nữa còn có thể cho Hạ Hà một cuộc sống thoải mái, ta cũng có thể sẽ suy nghĩ mà gả nàng đi. Dù sao nàng hầu hạ ta nhiều năm như vậy, không nên cứ mãi giữ chặt lấy, có cơ hội tốt nên cho nàng thành thân.”

Trong lòng Nguyễn Túy Tuyết cười thầm, Hà Quan Nguyệt thường ngày bình tĩnh không nhiều lời gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, đây không phải là chuyện ngày nào cũng xảy ra nha. Ưm…nhất định phải đùa hắn thêm lúc nữa.

“Nhưng mà Lý phú hộ kia trong nhà đã có thê thiếp đầy đàn, nhân phẩm hạ lưu, cả người đầy hơi tiền, không xứng với Hạ Hà.”

“Nhưng mà dù sao hắn cũng đã có lòng nói đến chuyện nạp thiếp, hơn nữa nghe người trong trang nói sính lễ cũng rất hậu hĩnh….Với thân phận tỳ nữ của Hạ Hà thì có thể được vào nhà giàu làm thiếp cũng là kết quả không tồi. Lý phú hộ kia dù sao cũng là người có tiền, sẽ không khiến Hạ Hà của chúng ta bị đói hay lạnh đâu.”

Nguyễn Túy Tuyết đứng dậy, giả vờ thưởng thức hoa cỏ ở bên đình, nhưng thật ra là nàng sợ mình sẽ phì cười, như vậy sẽ làm hỏng kế hoạch tỉ mỉ mà tối qua nàng đã nói cho Hạ Hà nghe.

“Phu nhân, van xin người đừng gả Hạ Hà cho cái loại nhà già hạ lưu, ngu đần, bụng phệ này. Hạ Hà là cô nương giống như đóa hoa thuần khiết trong sáng, muội ấy không nên bị gả làm thiếp cho loại người đó.” Hà Quan Nguyệt chua xót nói, gần như sắp quỳ xuống. Hạ Hà của hắn sắp biến thành người của kẻ khác rồi.

“Quan Nguyệt, Hạ Hà không nên kết duyên với Lý phú hộ, vậy ngươi nói xem, Hạ Hà của chúng ta nên se duyên với loại người như thế nào?”

Vẻ mặt của Hà Quan Nguyệt đỏ lên, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời. Hắn không thể không biết liêm sỉ nói hắn muốn Hạ Hà, Hạ Hà đi theo hắn sẽ phải chịu khổ. Nhưng hắn lại không muốn nhìn thấy Hạ Hà được gả cho người khác.

Nguyễn Túy Tuyết thấy thế, biết hắn lại đang mua dây buộc mình. Được rồi, vậy nàng đẩy hắn một cú vậy. Nàng cố ý nói to: “Xem đi, ngươi cũng không thể nói được. Nữ nhân chúng ta là đáng thương nhất, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội khác nữa. Nếu không nắm chắc cơ hội, chẳng lẽ ngươi muốn Hạ Hà cả đời làm gái lỡ thì sao? Lỡ như ta cự tuyệt yêu cầu nạp thiếp lần này của Lý phú hộ, sau này Hạ Hà không có người tới của cầu hôn, tìm không được chồng, nàng sẽ oán ta, nói chủ tử ta không nghĩ cho nàng. Cho nên ta thấy, vẫn nên đáp ứng Lý phú hộ…Hạ Hà có thể làm thiếp cho người giàu sang cũng là do số mệnh của nàng tốt. Có ăn, có mặc, có gì không tốt chứ? Nữ nhân gả đi, không phải chỉ vì được sống no ấm sao?”

Nguyễn Túy Tuyết cảm thấy mình thật giống như bà mối ba hoa chích chòe, mệt nàng nghĩ ra nhiều lời vô nghĩa như vậy.

“Ta…ta….” Hà Quan Nguyệt mặt đỏ lên, hai tay nắm chặt, ngực phập phồng kịch liệt, thiên ngôn vạn ngữ ở trong lòng không biết vì sao lại không thể nói ra miệng.

Nguyễn Túy Tuyết chờ lâu liền nhướng mi lên nhìn hắn…nói đi, Hà Quan Nguyệt, nếu ngươi là nam nhân thì lớn tiếng nói ra đi.

“Ta….”

Thấy hắn còn đang chần chừ, Nguyễn Túy Tuyết quyết định giáng cho hắn một cú thật mạnh.

“Được rồi, nếu như ngươi đã không thể nghĩ ra được người tốt hơn thì việc này cứ quyết định như vậy đi.” Nguyễn Túy Tuyết nói xong, liền xoay người đi.

Cả người Hà Quan Nguyệt chấn động đứng ở trong đình tao nhã mát mẻ….

**********

“Tiểu thư, người thật sự muốn gả nô tỳ làm thiếp cho tên Lý phú hộ kia sao?” Hạ Hà lộ ra khuôn mặt khổ sở, cuộc nói chuyện vừa rồi nàng đều đã nghe thấy.

“Ngốc, ngươi nhìn xem Quan Nguyệt phản ứng như thế nào? Gân xanh trên trán hắn hằn rõ, mặt đỏ lên, hai tay nắm chặt cùng khó thở….Hắn nhất định rất thích ngươi, nếu không hắn ngày thường vẫn luôn bình tĩnh sao lại có vẻ thất thường như vậy. Là do hắn quá để ý đến xuất thân của mình, quá để ý đến việc không thể cho ngươi một cuộc sống thoải mái, lời đã ra đến bên miệng nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra. Như vậy là không được.”

“Nô tỳ…nô tỳ không có để ý đến xuất thân của huynh ấy, cũng không để ý đến cuộc sống thoải mái gì cả.” Hà Hạ cúi đầu, nhỏ giọng nói.

“Ta biết. Nhưng do hắn quá yêu ngươi nên mới mua dây buộc mình. Lời ta vừa nói chính là cho hắn một kích thích lớn. Hạ Hà, ngươi lại đây, ta nói với ngươi….” Nguyễn Túy Tuyết nói gì đó ở bên tai Hạ Hà, Hạ Hà nghe xong liền hoảng sợ. Một luồng khí nóng liền khiến bên tai hồng lên.

“Tiểu thư…Tiểu thư, như vậy không ổn lắm. Nô tỳ…nô tỳ không dám.” Hạ Hà ngập ngừng nói.

“Ngươi không dám? Vậy ngươi cứ chờ bị đưa tới nhà họ Lý làm tiểu thiếp cũng được. Ta vốn muốn đem Lý phú hộ óc đầy bụng phệ kia cùng Hà Quan Nguyệt anh tuấn khôi ngô ra cho ngươi chọn, Hạ nha đầu, ngươi chọn bên kia sao?”

Nguyễn Túy Tuyết quả thật sắp bị hai người này đánh bại, rõ ràng chính là chàng có tình thiếp có ý, vậy mà một kẻ cố tình mua dây buộc mình, một người lại giẫm chân tại chỗ. Những người bên ngoài đứng xem đều sắp bị tức chết rồi.

“Tiểu thư….” Hạ Hà khó xử nhìn chủ tử một cái.

“Sao?” Nguyễn Túy Tuyết nhướng mày liễu, nghĩ rằng nếu nha đầu kia lại lùi bước, nàng liền một phát đánh Hạ Hà bất tỉnh rồi cột chung vào với Hà Quan Nguyệt đem đi dạo phố, chiêu cáo thiên hạ quan hệ của hai người bọn họ.

Vẻ mặt Hạ Hà đỏ bừng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp xuống.

**************

“Hà đại ca…” Hạ Hạ tiễn Hà Quan Nguyệt đang thất hồn lạc phách ra khỏi cửa, lại còn cố ý cúi đầu gọi hắn một tiếng. Một tiếng này tràn ngập ai oán cùng không đành, nàng đã phải ở trong phòng tiểu thư luyện mấy lần mới gọi được như vậy.

“Hạ Hà….” Cả trái tim Hà Quan Nguyệt đều nát tan. Cô gái kiều diễm mà hắn giữ gìn nhiều năm thật sự phải rơi vào tay lão già dâm tà hạ lưu kia sao? Hắn không muốn, nhưng hắn thật sự không có cách nào. Lúc đối mặt với phu nhân, một câu hắn cũng không nói ra được. Vậy mà hôm qua hắn còn kiên quyết nói với Hạ Hà không cần lo lắng.

Hắn không đành lòng nhìn dung nhan xinh đẹp thanh tú kia một lần nữa, hắn sợ nhìn thấy sự thất vọng trong đôi mắt đẹp kia, hắn sợ sau khi nhìn rồi hắn sẽ ôm chặt nàng, không cho nàng rời đi. Ông trời, hắn thật vô dụng. Hắn chưa bao giờ thống hận bản thân mình như lúc này, hắn hận mình bất lực.

Hắn hận mình không thể cho người mình yêu mến cánh tay che chở gió mưa.

Trời ạ. Hắn thật hận….

Hà Quan Nguyệt cơ hồ chạy như điên rời khỏi, dùng hết khí lực toàn thân, dốc toàn lực rời xa khỏi người hắn yêu mến….

“Đi rồi?” Giọng nói mềm mại truyền ra từ sau cửa.

“Dạ.” Hạ Hà nhìn về phía Hà Quan Nguyệt vừa rời khỏi, chầm chậm gật đầu.

“Đừng lưu luyến không nỡ, nha đầu ngốc. Đêm nay, hai ngươi sẽ gặp lại, vui vẻ lên chút đi.”

“Nhưng…nhưng mà tiểu thư, như vậy có được không? Nô tỳ…nô tỳ sợ…” Hạ Hà lại muốn lùi bước.

“Hạ Hà, mấy ngày nay ta dạy ngươi biết chữ đọc sách, ngươi đọc thế nào vậy? Tự mình không cố gắng tranh thủ cho hạnh phúc của bản thân, chẳng lẽ ngươi còn muốn người khác tới tranh thủ giúp ngươi sao? Bỏ qua những quan niệm cổ hủ là nam nhân phải chủ động đi, phải dũng cảm đối mặt với trái tim của chính mình.” Nguyễn Túy Tuyết cầm tay Hạ Hà.

Hạ Hà hơi thẹn thùng nở nụ cười mỉm, gật đầu. Dù sao thì nàng cũng là thật sự thích hắn, không phải sao?

Tình cảm này bắt đầu từ khi nào? Ừm…có lẽ là từ khi nàng theo bản năng đưa cho hắn hai miếng Cao linh quy.

“Hạ Hà…Hạ Hà…Hạ Hà của ta…” Giọng nói của Hà Quan Nguyệt chứa vẻ ngà ngà say không ngừng lẩm bẩm, nhớ kỹ tên của người mà mình thương mến.

Trong ngoài căn nhà nhỏ ở rừng trúc chất đầy những vò rượu. Từ buổi sáng sau khi nghe xong những lời Nguyễn Túy Tuyết nói, hắn thật sự tuyệt vọng, ước gì một đao chém chết mình còn tốt hơn là nhìn thấy Hạ Hà phải gả cho gã Lý phú hộ óc heo hạ lưu kia. Nhưng hắn lại không thể chết được, hắn chết rồi, Tiểu Hạ Hà nhất định sẽ không sưng mắt lên mất….Hắn không muốn Hạ Hà của hắn khóc, nàng là bảo bối Hạ Hà hắn nâng niu trong lòng bàn tay nhiều năm qua. Làm sao hắn có thể để nàng rơi một giọt lệ được.

Cho nên hắn đành phải tự chuốc say mình. Hắn mua mấy chục vò rượu, từ khi trở lại căn nhà nhỏ trong rừng trúc là bắt đầu uống, vẫn uống mãi cho đến lúc này, khi ánh trăng đã chiếu sáng, hắn vẫn chưa từng ngơi nghỉ. Hắn không thích dùng chén rót rượu bởi quá chậm, cứ nâng lên từng vò từng vò mà uống. Uống đến nỗi ướt cả quần áo, uống đến cả mặt đều dính đầy rượu, uống đến không rõ trên mặt là nước mắt hay là rượu nhưng hắn vẫn tiếp tục uống. Hắn muốn uống rượu, nhất túy giải thiên sầu….

Hắn sờ vào chiếc áo bông đặt trên giường…Đó là áo bông Hạ Hà tự tay làm cho hắn, là bảo bối của hắn. Hắn không có gì cả, chỉ còn lại chiếc áo bông này.

Hạ Hà…Hạ Hà…Đừng gả cho người khác…Đừng.

Trong lòng Hà Quan Nguyệt thống khổ hò hét.

Vì sao hắn vẫn còn chưa say? Say rồi thì chuyện gì cũng không biết, ngay cả sự thống khổ trong lòng cũng sẽ không còn. Nhưng rượu vào cùng với sự đau khổ trong lòng khiến sầu càng sầu.

Không…hắn say rồi…bởi vì hắn thấy Hạ Hà.

Hắn thấy Hạ Hà đi vào trong phòng.

Cảm tạ ông trời, hắn thật sự say. Say có thể thấy nàng, thật tốt.

“Hà đại ca….”

Ông trời, người đối với ta thật tốt, còn có thể để cho ta nghe thấy tiếng nói của Hạ Hà nữa.

Say thật tốt! Say thật tốt!

“Hà đại ca.” Hạ Hà vươn tay sờ sờ vào trán hắn, lại bị hắn bắt được.

Đây…không phải là mơ. Hạ Hạ thật sự ở đây.

“Hạ Hà? Hạ Hà….” Hai mắt Hà Quan Nguyệt mở ra, đột nhiên ôm nàng vào trong ngực. Lễ giáo gì đó, nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, cút hết sang một bên đi. Hắn chỉ cần nàng, nàng là Hạ Hà của hắn, Hạ Hà thuần khiết như ngọc.

Hắn không bao giờ muốn buông tay nữa.

“Hà đại ca….” Hạ Hà bị hắn mạnh mẽ ôm vào trong ngực, hắn còn không ngừng dùng cằm cọ cọ vào mặt nàng, da thịt trơ trụi tiếp xúc khiến người chưa từng có kinh nghiệm như nàng đỏ mặt, hai gò má trắng nõn lập tức đỏ rực.

Hà Quan Nguyệt vốn ngồi trên mặt đất bên cạnh giường, Hạ Hà lại bị hắn ôm vào trong lòng, làn váy dính đất. Hắn ôm nàng dứng dậy, hai người cùng ngồi vào trên giường. Hà Quan Nguyệt ôm nàng tựa vào đầu giường, cằm vẫn không ngừng cọ vào má phấn của nàng, miệng lẩm bẩm: “Hạ Hà…Hạ Hà….”

Tim Hạ Hà đập như trống, cả người cứng lại, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng cầm lấy tay áo của Hà Quan Nguyệt. Nàng chưa bao giờ đến phòng của nam tử vào ban đêm, nhưng tiểu thư nói nếu nàng không muốn gả cho Lý phú hộ thì đây là cơ hội duy nhất của nàng, chỉ cần gạo nấu thành cơm, Hà Quan Nguyệt không muốn cưới nàng cũng không được. Nhưng mà….nhưng mà phải làm thế nào đây? Tiểu thư chỉ nói với nàng sau khi cởi y phục thì không cần căng thẳng mà thả lòng một chút.

Nàng…nàng sợ.

Hà Quan Nguyệt cảm giác được người trong lòng hơi run rẩy, hắn vỗ về lưng nàng, ôm chặt nàng. Không phải sợ, tiểu Hạ Hà, ta sẽ không để muội bị Lý phú hộ nạp làm tiểu thiếp đâu. Nếu cần thiết…Ánh mắt hắn lộ ra sát khí rét lạnh.

Dần dần nàng quen với cái ôm khoan dung ấm áp của hắn, thân mình cũng không tiếp tục run rẩy nữa. Đôi tay to lớn của Hà Quan Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve ở trên người nàng, cảm xúc mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay mê hoặc hắn, đường cong đẹp đẽ lung linh hiện lên trong đầu hắn, hương thơm xử nữ không ngừng tỏa ra từ trên người Hạ Hà, khắp nơi đều dụ hoặc ra dục vọng ở chỗ sâu nhất trong lòng hắn.

“Hà đại ca, muội không muốn gả cho Lý phú hộ.” Hạ Hà uốn vào trong lòng hắn nhẹ nhàng nói.

“Ta sẽ không để cho chuyện đó xảy ra đâu.” Hà Quan Nguyệt siết chặt hai tay lại, Hạ Hà liền kề sát với lồng ngực cường tráng của hắn. Thân thể cùng khuôn mặt của nàng dán ở bụng hắn, ngực hắn, mông ngồi trên hai chân hắn. Đùi đẹp cân xứng liền khép lại, lắc nhẹ ở trên giường, cả người nàng đều bị Hà Quan Nguyệt ôm vào trong ngực.

Hạ Hà vừa ngửa đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đường nét rõ ràng mang theo hơi thở nam nhân của hắn, trên khuôn mặt kia còn một vết sẹo mờ. Cánh môi non mềm của nàng hé mở, nhỏ giọng nói: “Hà đại ca…Cảm….” Nói còn chưa xong, những lời còn lại liền bị đôi môi ẩm ướt của hắn che lại.

Đây là nam tử nàng yêu say đắm đã mấy năm nay. Đây là nam tử sắp mất đi nàng. Đây là nam tử đã uống rất nhiều rượu.

Nụ hôn của hắn vô cùng cuồng dã, háo hức dâng trào, lưỡi của hắn tiến vào trong khoang miệng ngọt ngào tìm kiếm lưỡi nàng, vừa tìm được liền nhanh chóng cuộn chặt không buông, thật sâu, tham lam yêu cầu nàng, không cho phép nàng lùi bước.

Hắn bừa bãi nhấm nháp sự ngọt ngào của nàng, mãi cho đến khi người trong lòng không thở nổi mới chuyển môi đến chiếc cổ trắng như tuyết của nàng. Hai gò má Hạ Hà ửng hồng, đôi mắt sáng như sao khép hờ, đôi môi ẩm ướt, ngực phập phồng, thật là ngọt ngào mê người.

Hà Quan Nguyệt nhịn không được lại đoạt lấy đôi môi anh đào của nàng, cái miệng tràn ngập vị rượu của hắn bá đạo hút lấy cánh môi đã bị hôn đến sưng đỏ của nàng. Lần này chiếc lưỡi đinh hương của nàng không hề lùi bước mà hôn trả hắn. Cả người nam nhân run lên, điên cuồng giày vò lưỡi của nàng, môi của nàng, miệng của nàng. Ở trong sự mãnh liệt xâm chiếm của nam nhân, nàng hấp thu lấy vị rượu trong miệng hắn. Ưm…thật thoải mái. Cả người Hạ Hà mềm mại dựa vào thân thể cứng như thép của hắn.

Hắn bị thiêu đốt mãnh liệt, tình triều trong cơ thể mãnh liệt cuộn trào, nam tính giữa háng đã sớm cương cứng dâng trào, kêu gào muốn phá cũi mà ra. Trên trán hắn mồ hôi đầm đìa, cắn răng nhẫn nại.

Không được, Hạ Hà vẫn là khuê nữ, hắn không thể hủy hoại danh tiết của nàng, hại cả đời nàng được. Nội tâm Hà Quan Nguyệt lớn tiếng kêu gào.

Nếu như hắn yêu nàng thì không nên ôm nàng, mau buông tay.

“Hà đại ca…ôm muội....” Hạ Hà vươn hai tay quàng qua cổ hắn. Nàng là thừa dịp hơi ngà ngà say mới dám làm thế. Nàng là nữ tử thông minh, biết nếu chính mình không chủ động một chút thì chỉ sợ hắn thật sự sẽ không dám động vào nàng.

Hà Quan Nguyệt quả nhiên ôm lấy Hạ Hà, ôm nàng nằm xuống. Ngực Hạ Hà đập nhanh từng hồi, đến rồi. Sắp đến rồi! Đừng căng thẳng, nàng không thể căng thẳng, tiểu thư nói thả lỏng một chút…thả lỏng chút….

Tay hắn nóng quá, rất nóng. Hắn ôm nàng, dùng miệng cùng tay đòi hỏi nàng, Hạ Hà cũng cảm thấy được thân thể càng ngày càng nóng, nàng bị hôn đến nỗi đầu váng mắt hoa, cả người như nhũn ra. Đôi môi ẩm ướt của Hà Quan Nguyệt qua lại liếm láp cái cổ tuyết trắng mịn màng của nàng, khi thì gặm nhẹ vành tai như bạch ngọc của nàng, hơi thở nóng bỏng phun vào hõm vai mẫn cảm, vành tai cùng tóc mai chạm vào nhau khiến giữa hai chân nàng chậm rãi chảy ra chất lỏng trong suốt nóng ấm.

Đột nhiên Hà Quan Nguyệt ôm chặt nàng, đặt thân hình nhỏ nhắn yêu kiều của nàng vào dưới thân hình cường tráng đang nóng lên của hắn. Hạ Hà thậm chí còn cảm thấy được dục vọng nam tính nóng như lửa của hắn đặt ở bụng của nàng. Nàng nuốt nước miếng, khuôn mặt đỏ bừng, chờ mong sự việc xảy ra.

Toàn thân hắn nóng lên ôm nàng, muốn tuyên bố tình yêu sôi nổi điên cuồng của mình cho nàng biết.

Cả người hắn cứng ngắc ôm chặt nàng, giống như muốn khắc chế sự kích động của mình, không muốn thương tổn nàng.

Hắn ôm chặt lấy nàng giống như nàng là bảo bối của hắn vậy.

Hắn nhẹ nhàng lẳng lặng ôm nàng, muốn tinh tế thưởng thức sự ngọt ngào trên người nàng.

Hắn nghe lời nàng mà ôm lấy nàng.

Hắn ôm nàng, cứ như vậy thẳng cho đến bình minh.

**************

Trời đã sáng.

Hạ Hà được Hà Quan Nguyệt ôm suốt đêm, quần áo trên người không thiếu một cái, nhưng trong lòng….lại lặng lẽ mất mát.

Đôi mắt sáng trong như nước mùa thu của nàng vì một đêm không ngủ mà hơi sưng đỏ. Nàng liếm liếm môi, lòng tràn đầy bất đắt dĩ muốn gỡ cánh tay cứng như thép đang ôm mình ra.

“Muội tỉnh rồi?” Tiếng nói của Hà Quan Nguyệt vang lên từ phía sau. Hắn cũng một đêm không ngủ.

“Muội…muội phải trở về.” Hạ Hà thật muốn khóc. Nàng đã cố lấy dũng khí để tới đây. Vậy mà…vậy mà hắn không yêu nàng. Ngay cả tối hôm qua như vậy, hắn…hắn cũng không có biểu hiện gì.

Quá mất mặt. Sao nàng lại có thể cho rằng hắn thích mình được chứ? Thật ngốc.

“Hạ Hà?” Hà Quan Nguyệt không hiểu vì sao nàng lại phản ứng như vậy. Tối qua hắn đã dùng hết sức lực của cả cuộc đời để kiềm chế mới không làm ra chuyện khiến danh tiết của nàng bị hao tổn. Sao bộ dáng của nàng lại có vẻ giống như đang khó chịu?

“Muội….muội phải trở về.” Hạ Hà che chiếc miệng nhỏ nhắn lại, sợ mình sẽ bật khóc. Nàng mạnh mẽ thoát khỏi cái ôm của Hà Quan Nguyệt, chạy về phía ngoài phòng.

Nàng vừa chạy vừa khóc, khóc thê thảm vô cùng. Thì ra bộ dáng của nàng lại khó coi như vậy, không được yêu mến như vậy. Hắn hoàn toàn không thương nàng, là nàng tự mình đa tình….

Quá mất mặt…nàng sao lại đến chỗ ở của hắn vào buổi tối…còn bị cự tuyệt.

Khó chịu cùng xấu hổ chiếm cứ lấy lòng Hạ Hà khiến nàng cứ khóc mãi, không chú ý tới tiếng sấm rền vang.

Trời đột nhiên đổ mưa to tầm tã, nàng cũng không tránh mưa, toàn thân đều bị mưa xối vào ướt đẫm, trên mặt nước mưa cùng nước mắt đan xen vào nhau, mái tóc ướt đẫm dính vào hai gò má, nàng chạy không nổi nữa, liền nặng nề lê bước, thất hồn lạc phách trở lại Di Thẩm viện.

Vừa về đến trong viện, hai chân nàng mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, cả người cực kỳ chật vật. Nguyễn Túy Tuyết hoảng sợ, vội vàng đưa nàng vào phòng trong thay y phục ẩm ướt, còn tự mình nấu một bát canh gừng ép nàng uống hết.

“Sao vậy?” Nguyễn Túy Tuyết lo lắng hỏi. Nàng cố ý bảo Hạ Hà ban đêm đến chỗ Hà Quan Nguyệt, ai biết vừa sáng sớm tinh mơ Hạ Hà liền vừa khóc vừa trở về, còn có bộ dáng thất hồn lạc phách.

“Tiểu thư, đây là số mệnh của Hạ Hà, người hãy bảo nhà họ Lý ngày mai đến đón nô tỳ sang đó đi….Nếu như Hạ Hà vừa sinh ra đã có số mệnh làm tiểu thiếp cho người ta thì nô tỳ cũng không cưỡng cầu nữa…Hu hu….Tiểu thư, huynh ấy không thương Hạ Hà….” Nói đến gần cuối, Hạ Hà lại tiếp tục nghẹn ngào.

“Hạ Hà, đừng xức động, kể lại mọi chuyện cho ta nghe.”

Hạ Hà liền kể lại tình hình tối hôm qua, nói xong lại òa khóc.

“Cái gì? Hắn thật sự ôm ngươi cả đêm, chưa làm gì cả?”

Hạ Hà cúi đầu nghẹn ngào nức nở, không nói lời nào.

“Ta chém chết tên tiểu tử ngốc này, rìu ở đâu?” Nguyễn Túy Tuyết nghe xong, quả thật sắp phát điên. Sao lại có một nam nhân ngu xuẩn như vậy chứ? Nàng dứt khoát lấy rìu bổ đầu hắn ra, xem trong đầu hắn chứa cái gì mới được.

Đáng giận. Nàng vất vả lắm mới có thể khuyên Hạ Hạ lấy dũng khí đến rừng trúc vào ban đêm, vậy mà Hà Quan Nguyệt kia lại không dám ‘xuống tay’? Hà Quan Nguyệt, tên nhát gan này. Khốn kiếp.

“Tiểu thư, bỏ đi…Hà đại ca thật sự không thích nô tỳ…nô tỳ…nô tỳ vẫn nên…”

“Ngươi thật sự muốn buông tay, làm thiếp cái tên đầu heo kia? Trải qua những ngày vĩnh viễn không có ánh mặt trời?”

Ánh mắt sắc bén của Nguyễn Túy Tuyết quét về phía Hạ Hà.

“Nếu đây là số mệnh của nô tỳ…nô tỳ vẫn nên….” Hạ Hà đau khổ nói.

“Im miệng! Hạ Hà, uổng công ta mấy năm nay còn dạy ngươi đọc sách biết chữ, đầu của ngươi đã học được những gì vậy? Vận mệnh của mình nằm ở trong tay mình, hôm nay lại chỉ vì một nam nhân ngu ngốc mà giẫm đạp lên bản thân, mặc cho người khác xử trí sao? Đây không phải là Hạ Hà mà ta quen biết. Nếu ngươi còn tiếp tục nói như vậy ta sẽ không nhận ngươi là người bên cạnh ta nữa.” Nguyễn Túy Tuyết phát hỏa, nàng rất ít khi nói chuyện nghiêm khắc như vậy với người khác.

“Tiểu thư….” Hạ Hà bởi vì chuyện đêm qua mà đã hoàn toàn mất hết chủ ý, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn chủ tử, không ngờ chủ tử lại dùng ánh mắt nghiêm khắc bảo nàng không thể cam chịu.

“Hạ Hà không nói nữa là được.” Nàng đã tiếp thụ ánh mắt dạy dỗ của Nguyễn Túy Tuyết.

“Tốt, đây mới là Hạ Hà ngoan. Trước tiên ngươi uống hết canh gừng rồi lau khô mái tóc ướt đi. Để ta nghĩ xem chuyện này nên làm thế nào đây.”

Nguyễn Túy Tuyết đứng ở bên cửa sổ nhìn mưa to đang rơi xuống bên ngoài, hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống trên mái hiên tí tách, thật là ầm ĩ. Trên trời một mảng mờ mịt, mây đen đã che đi toàn bộ ánh sáng làm cho ban ngày thoạt nhìn giống như ban đêm, trong không khí dường như có một cảm giác ướt át khiến lòng người rối loạn bất an.

Đột nhiên nàng nhìn thấy bên ngoài tường rào Di Thẩm viện có một bóng người. Tuy rằng chỉ lộ cái đầu nhưng vừa thấy nàng đã biết là ai. Thật sự là tên đầu gỗ, bây giờ mới đến.

Nàng xoay người nói với Hạ Hà: “Hạ Hà, ngươi lấy ô về hậu viện đi, về ngang qua phòng bếp thì nói với lão ma ma rằng ba ngày nay ta ăn chay, không cần nấu nướng, bảo bà ta trở về chỗ ở của mình ở tiền viện đi, ba ngày không được tới quấy rầy nơi này. Lúc ngươi trở về thì tự nấu chút nước ấm, đổ đầy bồn tắm, trải giường, tắm rửa sạch để tránh bị phong hàn. Nước nóng cũng đừng đổ đi vội, giữ lại, làm vậy sẽ có vận may. Lời ta nói nhớ rõ chưa?”

Hạ Hà không rõ vì sao chủ tử lại đột nhiên dặn dò như vậy? Tiểu thư cũng không phải là người mê tín, vì sao nói phải giữ lại nước tắm chứ? Nhìn thấy ánh mắt của chủ tử, nàng biết mình không thể không làm, bởi vì trong mắt tiểu thư lộ hào quang, tỏ vẻ nếu nàng không đạt được mục đích thì sẽ không dừng lại.

“Dạ, tiểu thư.” Hạ Hà vội vàng lau nước mắt, bung ô, đi về phía phòng bếp. Nguyễn Túy Tuyết cũng lén mở một chiếc ô khác, mở cửa bên ra, từ ngoài cửa chợt hiện ra một thân ảnh cao lớn, nàng không thèm nhìn hắn, chỉ nói câu: “Nếu sau này ngươi dám làm cho nàng khóc, ta tuyệt đối không tha cho ngươi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.