Giang Sơn Bất Hối

Chương 26: Chương 26: Âm mưu




Nhiều lần trải qua nguy hiểm, tinh thần Phá Nguyệt cũng cứng cỏi hơn. Sau khi về lều, nàng đặt lưng xuống liền ngủ ngay, đánh một giấc ngon lành đến khi mặt trời lên cao. Mở mắt thức dậy thấy giường Bộ Thiên Hành vẫn lạnh tanh, Phá Nguyệt mới cảm thấy lo lắng.

Nàng hoảng hốt chạy sang lều Dung Trạm, không có ai ở đó. Bình tĩnh suy nghĩ một lúc, Phá Nguyệt lấy một bầu nước đầy, đem theo ít điểm tâm rồi đứng đợi ở cổng doanh trại.

Chuyện hôm qua Phá Nguyệt đứng ra lên tiếng ủng hộ Bộ Thiên Hành lúc hắn bị phạt trượng đã đồn đãi khắp trong quân. Lại thêm gần đây giọng nói và hành động của nàng có phần hơi ẻo lả, khiến tin đồn ngày càng thất thiệt. Vì vậy thấy nàng ngồi ở cửa đại doanh chờ đợi, binh sĩ canh cổng liền nháy mắt ra hiệu với nàng: “Tiểu Tôn đối với Bộ tướng quân thiệt là tốt nha!”

Thật ra Phá Nguyệt chưa từng nghĩ đến phương diện này, nên chỉ cười trừ với tên lính, thong thả ngồi đợi.

Đợi một lúc lâu, cuối cùng thân ảnh quen thuộc cũng xuất hiện từ sau gò núi. Phá Nguyệt vừa nhìn thấy hắn thì lắp bắp kinh hãi — chỉ thấy hắn vác thứ gì đó đen đen, từ phía xa chạy như điên về phía doanh trại, bụi tung mù mịt.

“Mở cửa!” Hắn gầm lên một tiếng từ đằng xa.

Binh sĩ canh cổng vội vàng mở chông sắt. Đảo mắt một cái hắn đã tiến tới trước doanh trại như cơn lốc.

“Tướng quân!” Phá Nguyệt vội vàng xông lên, gọi to một tiếng.

Bộ Thiên Hành đang cắm đầu chạy, bị nàng đột ngột chắn trước mặt, hơn nữa cả đêm bôn ba, cuối cùng không gượng nổi, hai chân lảo đảo té “Rầm” xuống đất.

Lúc này Phá Nguyệt mới thấy sau lưng hắn dính đầy máu — nhất định là miệng vết thương lại vỡ ra. Trên vai phải còn thêm hai vết thương mới thật dài và sâu. Áo choàng rách nát, vết chém lộ cả xương. Hắn lại động chân động tay với người ta rồi!

Bộ Thiên Hành ngẩng đầu, trừng mắt, nghiêm khắc quát Phá Nguyệt: “Cản trở ta làm chi!? Cút!”

Phá Nguyệt chưa từng bị hắn đối xử hung dữ như vậy bao giờ, cả người bất giác run lên. Bộ Thiên Hành giận đùng đùng với lấy cái túi đen rơi trên đất, đứng dậy. Hắn âm thầm vận khí, mới phát giác tay chân thật sự rã rời, đành khiêng cái túi lên, không thèm ngó Phá Nguyệt bước nhanh vào doanh trại.

Phá Nguyệt hơi ấm ức vì bị Bộ Thiên Hành mắng, nhưng thấy bóng lưng khom khom, bước chân nặng nề của hắn thì lại xót xa. Nàng vội vàng chạy theo, dè dặt đưa bầu nước tới: “Khát không?”

Lúc này Bộ Thiên Hành mới phát hiện ra cổ mình khát khô, thiếu điều bốc cháy. Hắn chẳng nói chẳng rằng cầm lấy bầu nước, uống ừng ực. Hắn vừa uống vừa nhướng mắt nhìn Phá Nguyệt, thoáng thấy dáng vẻ lo lắng và áy náy trong mắt nàng. Ánh mắt này khiến lòng Bộ Thiên Hành mềm nhũn, giọng nói có phần dịu lại: “Vừa rồi không phải ta la cô, thật sự là quân tình khẩn cấp. Cô đợi bao lâu rồi?”

“Hơn hai canh giờ.” Phá Nguyệt lấy bánh bao nhân thịt cất trong áo đưa cho hắn. Hắn cầm lấy cắn mấy cái đã hết sạch. Bánh bao vẫn còn ấm làm hắn không nhịn được nhìn vào ngực nàng, tâm trạng tự nhiên thoải mái hẳn.

Phá Nguyệt chú ý cái túi ướt đẫm trên lưng Bộ Thiên Hành. Vừa rồi hắn ngã sấp trên mặt đất khiến máu càng thấm ra nhiều. Dường như Bộ Thiên Hành đoán được nàng nghi ngờ chuyện gì, hắn nói: “Trong túi là đầu người.”

Phá Nguyệt nhìn cái túi to tướng, không kềm được sợ hãi. Bộ Thiên Hành cười cười, vác cái túi lên vai bắt đầu chạy thật nhanh. Bất chợt trông thấy có hai người đang đi tới, chính là đại tướng quân Triệu Sơ Túc và giám quân, theo sau bọn họ là một đội binh lính.

Hắn giật mình, vội vàng hãm tốc độ dừng lại, khom người hành lễ trước mặt Triệu Sơ Túc.

“Đại tướng quân, quân tình khẩn cấp.”

Triệu Sơ Túc chứng kiến bộ dạng phong trần mệt mỏi của Bộ Thiên Hành, giơ tay lên ra hiệu binh lính phía sau không cần đến gần. Sau đó đỡ hắn dậy, quan tâm hỏi: “Sao lại biến thành bộ dáng thế này?”

Giám quân ở một bên cười nhạt nói: “Đây không phải Bộ Diêm La Bộ tướng quân sao?”

Bộ Thiên Hành phớt lờ giám quân, chân thành nói với Triệu Sơ Túc: “Đại tướng quân, chúng ta tìm một nơi nói chuyện.”

Giám quân lại nói: “Có chuyện gì mà bản giám quân không thể nghe sao?”

Triệu Sơ Túc liền tiếp lời: “Thiên Hành, có chuyện gì cứ nói ở đây đi.”

Bộ Thiên Hành không chần chờ, trút cái túi đen trên vai xuống, hơn mười đầu người máu me đầm đìa lăn lóc trên đất. Triệu Sơ Túc và giám quân cùng giật mình kinh hãi. Bộ Thiên Hành cất cao giọng nói: “Đêm qua thuộc hạ đến Mặc Quan thành uống rượu, tình cờ bắt gặp mười mấy người này. Bọn họ cải trang thành dân chúng nhưng hành vi rất đáng nghi. Thuộc hạ theo dõi mới biết được bọn chúng là gian tế Mặc quốc cài lại Mặc Quan thành. Hiện nay đại bộ phận quân ta đang đóng ở thành này. Năm sáu ngày nữa, Mặc quốc, U Lan quốc, Ly quốc, Hãn quốc, Diễm quốc, khoảng sáu vạn tàn quân của năm nước cùng nhau họp sức đánh lén Mặc Quan thành. Bọn gian tế này sẽ nội ứng ngoại hợp, mở cửa thành đẩy quân ta vào thế bất lợi! Thuộc hạ đuổi theo đến hơn ba trăm dặm ngoài thành mới bắt được bọn chúng. Có điều toàn bộ… đã uống thuốc độc tự sát.”

Triệu Sơ Túc và giám quân nhìn nhau, thần sắc đều nghiêm trọng.

“Dỡ trại!” Triệu Sơ Túc quát, lại quay sang nói với Bộ Thiên Hành: “Ngươi đi theo ta!”

Mọi người vội vàng tản đi. Không chỉ bọn họ, theo tiếng trống hiệu lệnh dồn dập của tướng quân, toàn bộ người trong quân doanh đều khẩn trương bắt tay vào việc.

Phá Nguyệt đứng cách đó không xa, nghe rất rõ đoạn đối thoại của Bộ Thiên Hành. Nàng không khỏi lo lắng, ưu phiền trở lại trong lều.

Khoảng một canh giờ sau, cửa lều bị xốc lên. Bộ Thiên Hành bước vào.

Phá Nguyệt đang ngồi trên ghế lập tức đứng dậy, khẩn trương nhìn hắn. Hắn lại nằm bò xuống giường, lười nhác dặn Phá Nguyệt: “Hai canh giờ nữa gọi ta dậy, nhớ đó!” Nói xong liền nhắm mắt, hô hấp nặng nề dần trở nên đều đặn, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Phá Nguyệt đứng ở cạnh giường nhìn Bộ Thiên Hành, chỉ thấy búi tóc hắn lộn xộn, vết máu hòa lẫn với mồ hôi không biết đã khô từ bao giờ, gương mặt vằn vện như con mèo hoa. Thân hình cao lớn, tay chân thon dài bây giờ co ro trên giường như đứa trẻ, chẳng còn thấy chút khí chất tướng quân nào.

Giày cũng không cởi. Từ lưng áo đến bắp chân, toàn là vết máu.

Phá Nguyệt bưng chậu nước ấm tới, dùng kéo cẩn thận cắt từng li từng tí từ cổ áo xuống bắp đùi. Cũng may hắn vận động nhiều, áo chưa bị dính vào miệng vết thương, nếu không nàng có thể tưởng tượng được khi máu đã khô mà gỡ ra sẽ đau đến thế nào.

Tình huống này làm sao Phá Nguyệt còn để ý đến chuyện nam nữ khác biệt, chỉ cố gắng thật nhẹ nhàng lau khô máu và bụi đất cho Bộ Thiên Hành, rắc thêm một lớp thuốc. Sau đó kéo chăn đắp cho hắn. Xong xuôi hết mới đi chuẩn bị cơm trưa. Thỉnh thoảng mấy lúc lơ đãng, nàng trông thấy cả đại doanh ai cũng vội vàng đi đi lại lại, tất bật chuẩn bị.

Sắp có động thái lớn, Phá Nguyệt đoán.

Hai canh giờ nhanh chóng trôi qua.

Phá Nguyệt đẩy đẩy Bộ Thiên Hành. Hắn chậm chạp mở mắt, nhìn thấy nàng lập tức xoay người ngồi dậy. Cái chăn trượt xuống, cảm thấy sau lưng lành lạnh, Bộ Thiên Hành liền hiểu ra. Hắn vội vàng kéo chăn lên choàng qua vai, thích thú đối mắt với nàng.

“Lát nữa đại quân sẽ xuất phát, cô cùng đi với Dung Trạm đi.”

Phá Nguyệt giật thót trong lòng, vội hỏi: “Vậy còn ngươi?”

Hắn thản nhiên nói: “Ta là tướng quân thủ thành. Xong việc ta sẽ tới tìm hai người.”

Phá Nguyệt ở gần hắn mấy ngày, cũng hiểu được tính hắn đôi chút. Lúc hắn càng tỏ ra thoải mái nhẹ nhàng, chính là lúc tình hình càng nguy cấp. Rõ ràng vừa rồi nàng chứng kiến đại quân dường như sắp bỏ thành mà đi, sao lại để hắn ở lại thủ thành?

Nàng chưa từng học binh pháp, nhưng với tình trạng trước mắt liền nhớ đến một câu thành ngữ thường nghe: Giương đông kích tây. Phá Nguyệt kinh hãi nói: “Đại quân muốn đột kích ở nơi khác, lại bắt ngươi ở đây làm mồi giữ chân sáu vạn quân địch? Đại tướng quân để lại cho ngươi bao nhiêu binh mã?”

Nàng liên tiếp đặt vấn đề, câu nào cũng hỏi đúng vào trọng tâm. Ánh mắt Bộ Thiên Hành chợt lóe, hắn hơi giật mình nhưng không giấu diếm: “Hôm qua tiểu đoàn Xích Thố đánh tiên phong, còn không đầy bốn ngàn quân. Đại tướng quân đã bù đủ năm ngàn.”

“Chó chết!” Phá Nguyệt giận tím mặt mắng: “Rõ ràng là đem ngươi làm bia đỡ đạn! Năm ngàn binh mã cản sáu vạn đại quân, ngươi có thể trụ được mấy ngày? Ngươi tử trận, công lao bọn họ hưởng! Sao ngươi lại tiếp nhận cái nhiệm vụ ngu xuẩn như vậy? Có phải Đại tướng quân và giám quân cố ý chỉnh ngươi không?”

Nàng mắng rất khó nghe, khiến Bộ Thiên Hành không khỏi nhíu mày. Hắn lên tiếng khiển trách: “Chó chết? Cô mới chó chết không hiểu! Thân là quân nhân, phải biết lấy đại cục làm trọng. Tiểu đoàn Xích Thố toàn là quân tinh nhuệ, chỉ cần cầm chân địch được ba ngày, đại quân của chúng ta có thể bất ngờ tập kích quân Hãn thành, thủ đô của Mặc quốc. Chiến cuộc phía Đông coi như định đoạt, sao cứ phải câu nệ tập trung vào một chỗ. Ngược lại nếu bỏ qua thành này, quân địch có thể bọc hậu vây đánh quân ta! Ta và Đại tướng quân tình như phụ tử, cô còn nói bậy, ta ném cô ra ngoài!”

Phá Nguyệt nghe vậy vừa nôn nóng vừa bực bội, nhưng không cách nào cãi lại. Nàng biết hắn nói đúng, nhìn theo đại cuộc mà nói, thành này chỉ là con chốt thí. Cũng giống như nàng chơi trò chiến tranh giữa các vì sao, chỉ cần có thể tập kích đầu não địch, ai lại quan tâm sống chết của một tiểu đội đỡ đạn bao giờ?

Nhưng hôm nay không phải trò chơi điện tử, trong tiểu đội đỡ đạn này lại có Bộ Thiên Hành! Hắn là ân nhân cứu mạng của nàng! Cũng là… chỗ dựa bây giờ của nàng!

Phá Nguyệt giận dỗi quay đầu đi nơi khác, chỉ cảm thấy máu nóng bốc lên đầu. Bộ Thiên Hành nhìn nàng hậm hực đến mức hai tai đỏ ửng, bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười. Tâm trạng nặng nề của hắn đều bị quét sạch, trong ngực chợt dâng lên hào khí ngút trời.

Hai người không ai lên tiếng, trầm mặc hồi lâu, Phá Nguyệt mới thấp giọng hỏi: “Cửu tử nhất sinh?”

Bộ Thiên Hành thấy nàng chịu nói chuyện, mới vui vẻ cười: “Người khác mới cửu tử nhất sinh. Có tiểu đoàn Xích Thố của ta ở đây, ít nhất cũng phải bát tử nhị sinh.”

*Cửu tử nhất sinh: Chín chết một sống. Bát tử nhị sinh: tám chết hai sống. Câu này ứng với câu thập tử nhất sinh trong tiếng Việt.

Phá Nguyện cắn môi: “Được. Ta đi cùng Dung Trạm.”

Bộ Thiên Hành nhìn đôi mắt yên tĩnh không gợn sóng của nàng, không hiểu sao trong lòng như bị kim nhẹ nhàng châm vào, miệng ngược lại thờ ơ nói mà như không: “Ừ, nên như thế.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.