Trong mắt Lưu Đô úy rõ ràng lóe lên ngọn lửa nguy hiểm, nhưng thái độ vẫn hơi chần chừ: “Thật sao… Chúng ta… phản công?”
Phá Nguyệt gật đầu lia lịa: “Trách nhiệm thủ thành này, Tiểu Tôn sẽ lo cho!”
Thấy nàng lên tiếng chịu trách nhiệm như thế, Lưu Đô úy cũng bị lung lay. Hắn điểm lại nhân mã, leo lên ngựa, chuẩn bị tốt vũ khí. Chỉ trong một chốc, khoảng hơn trăm người đã sẵn sàng xuất phát. Nghe đến được ra thành giết địch, tất cả binh lính vừa kinh ngạc vừa kích động.
Phá Nguyệt đứng trước ngựa của Lưu Đô úy, vô cùng phấn khởi nhìn bọn họ. Nàng thầm nghĩ, lần này ra thành, tuy rằng lòng quân hăng hái, nhưng nguy hiểm trùng trùng. Thủ hạ của Bộ Thiên Hành, quả nhiên ai cũng là bậc anh hùng thực sự.
Đang định nói vài câu cổ vũ và tạm biệt mọi người, Lưu Đô úy lại cung kính cầm dây cương bên cạnh đặt vào tay nàng: “Tôn Giáo úy, mọi người đã chuẩn bị xong, sẵn sàng theo ngài đi giết địch!”
Phá Nguyệt: “…”
Tên đã trên dây, không thể không bắn.
Cửa thành mở rộng, Phá Nguyệt bị một đám đàn ông mặt mày dữ tợn, khí thế bừng bừng kẹp ở giữa, xông về phía trước. Nàng chỉ cảm thấy trời đất mờ mịt, bó tay bất lực.
Bởi vì đường núi rất hẹp, quân địch lại chạy tán loạn không có trật tự. Chẳng mấy chốc bọn họ đã đuổi kịp một nhóm quân đối phương cách đó không xa.
Quả nhiên, thấy kẻ địch ra thành truy kích, đối phương càng hoảng sợ, nháo nhào chạy trốn.
Phá Nguyệt hít sâu một hơi, quát to: “Giết!”
Phía sau có người nghe thấy hiệu lệnh của nàng, cất giọng quát theo: “Viện binh Đại Tư đã đến, các ngươi chết chắc rồi!”
“Lộc cộc lộc cộc lộc cộc —“ Hơn trăm kỵ binh Xích Thố mắt đỏ ngầu, khí thế áp đảo đánh từ phần đuôi đội hình địch đánh lên.
Phá Nguyệt đã dặn dò Lưu Đô úy nhất định phải giữ khoảng cách nhất định — không thể xông lên quá xa, tránh lún sâu vào vòng vây kẻ địch. Tốt nhất là đánh tỉa từ đuôi quân địch, từng chút một như tằm ăn lá.
Đội Xích Thố không hổ danh đội quân tinh nhuệ, cực kỳ tuân thủ mệnh lệnh ban ra.
Tằm nhai rào rào, tốc độ như chớp.
Mỗi bước gót sắt kỵ binh Xích Thố đi qua, giơ tay chém xuống toàn là thủ cấp địch đang trên đường chạy trốn. Chính vì thanh thế bừng bừng nên binh lính đào ngũ phía trước không biết thực sự là có nhiều hay ít truy binh. Đội quân mấy ngàn người, lại bị một nhóm chỉ hơn trăm quân dọa chạy vắt giò lên cổ.
Ai cũng biết, chạy chậm một bước coi như cái đầu tiếp theo rơi xuống dưới đao quân Xích Thố chính là mình.
Vì vậy bọn họ ra sức chạy thục mạng.
“Không phải chỉ giết lính Hãn quốc sao?” Một binh sĩ áo vàng bị đuổi tới đường cùng, tuyệt vọng rống to.
Trả lời hắn là ánh đao trầm mặc, một nhát chém bay đầu.
Phá Nguyệt chứng kiến quân địch ngã rạp ào ạt như người ta cắt lúa.
Trong cả quá trình, nàng là người duy nhất chưa chém ai. Chém làm sao được? Bảo nàng dùng đao mình chặt đứt cổ một người không quen biết, nhìn máu bắn tung tóe?
Nàng không làm được.
Thế nhưng, Phá Nguyệt chắc chắn là người khổ sở, vật vã nhất. Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng không cao, trong lúc hỗn chiến phải cố gắng né tránh cả quân địch lẫn quân ta. Mới được nửa canh giờ, nàng đã mệt đến mức thở hồng hộc.
Thi thể như đồng hoa thối rữa, nằm la liệt, phủ kín quan đạo trước cổng bắc thành Mặc Quan.
Phá Nguyệt lẫn Lưu Đô úy đều không biết họ đã giết được bao nhiêu quân địch. Nếu Phá Nguyệt biết họ đã xử lý được bao nhiêu phần của năm nghìn binh mã công thành, biết được họ đã làm tốt thế nào, nhất định sẽ chọn rút lui chứ không ra mệnh lệnh tiếp theo.
Lúc bọn họ đang đuổi giết một đám sĩ binh sức cùng lực kiệt, Phá Nguyệt liếc thấy phía trước có khoảng bốn, năm trăm kỵ binh đứng sừng sững bên đường. Tinh thần hăng hái, quần áo sạch sẽ.
Đội quân này chưa tham gia chiến đấu, vẫn còn rất sung sức.
Bọn họ đang nhìn sang đây.
Phá Nguyệt còn đang chần chừ, Lưu Đô úy ở bên cạnh đã hét to một tiếng: “Giết!”
Đồng đội sau lưng xông lên nhanh như chớp.
“Viện binh Đại Tư đến rồi! Chạy không thì chết!” Mấy binh sĩ đang chạy thục mạng phía trước vẫn điên cuồng gào thét.
Bốn năm trăm quân sức lực dồi dào kia trông thấy đám người phía sau Lưu Đô úy ào ào tiến tới, bỏ lại bụi đất ngập trời, thây chất đầy đồng. Còn người bên mình, ai nấy mặt cắt không còn giọt máu, hoảng loạn chạy trốn.
Bọn họ chỉ do dự trong khoảnh khắc, rồi xoay đầu bỏ chạy.
Có thể khẳng định đây là trận chiến kỳ lạ nhất trong lịch sử chiến tranh của Đại Tư. Dám chắc một điều, sử gia đời sau không ai có thể lý giải vì sao mấy ngàn đại quân lại bị một đội chỉ hơn trăm người xâu xé. Chỉ cần lúc đó có một nhánh kỵ binh quay đầu lại đánh với họ, chắc chắn họ không tài nào tiến lên phía trước.
Thế nhưng trong đầu ai cũng chỉ có ý nghĩ phải bỏ chạy, giữ lấy tính mạng. Tư tưởng này một khi đã lan ra, mấy ngàn người bất quá chỉ là đống cát rời rạc.
Quả thật, nguyên nhân chủ yếu khiến quân Xích Thố có thể áp đảo kẻ địch là do liên quân năm nước hợp lại, rồng rắn hỗn tạp. Nhưng chỉ hơn trăm kỵ binh ra thành, lại có thể đuổi mấy ngàn người chạy cong đuôi hơn trăm dặm, thật khiến người ta khó tin.
Thật ra Phá Nguyệt cũng không muốn chạy xa như vậy, rất nguy hiểm.
Nhưng trên thực tế, tình huống của họ giống như quân bài Domino — vừa định ngừng tay lại gặp quân địch mới. Đám người Lưu Đô úy càng giết người càng say máu, còn Phá Nguyệt biết, bọn họ không thể lùi. Một khi lùi lại, kẻ địch sẽ phát hiện manh mối, quay ngược lại bao vây.
Ngồi trên lưng ngựa xóc nảy, Phá Nguyệt mơ hồ dự cảm được vận mệnh của họ — Ngang dọc ngược xuôi đều là kẻ địch, hoặc giết hết bọn chúng, hoặc lúc nào đó bị một nhánh quân tỉnh táo phản công, toàn bộ bị tiêu diệt.
Bọn họ có khả năng giết hết sáu vạn người không? Không thể.
Cho nên bọn họ chết chắc!
Lúc Phá Nguyệt mệt đến sắp chết, chìm nghỉm trong tầng tầng lớp lớp chém giết, thì Bộ Thiên Hành đang đứng trên cổng thành nam, dẫn quân chính diện chống lại đội quân liên minh đông nghìn nghịt.
Chiến cuộc đúng như hắn dự tính, thuận lợi có mà thương vong cũng nhiều. Sau một ngày ròng rã và hơn nửa buổi tối ác chiến, cuối cùng đối phương cũng hết kiên nhẫn. Dung Trạm phái người tới báo, trong địa đạo đã có động tĩnh.
Cùng lúc đó, đội cao thủ ẩn nấp trong một đường hầm khác cũng bắt đầu di chuyển.
Lửa bùng lên, nhanh chóng lan tràn khắp địa đạo như rắn trườn. Mấy ngàn binh lính địch lẻn vào địa đạo chìm trong biển lửa, kêu la thảm thiết.
Mà nhuệ khí đội quân đang đánh trực diện vào thành rõ ràng đã bị áp chế, có hiện tượng hoảng loạn.
(*Nhuệ khí: khí thế, lòng hăng hái)
Nhưng đây chưa phải điều Bộ Thiên Hành đang đợi. Mãi đến khi đa phần quân địch đều rơi vào hoảng loạn, Bộ Thiên Hành thầm nghĩ, đến lúc rồi.
Quân địch bắt đầu gióng trống thu binh.
Hắn đời nào chịu tha?
Binh lính Xích Thố giống như châu chấu, bất thình lình tràn ra từ địa đạo cắt đội hình địch thành hai đoạn, ra sức chém giết. Còn Dung Trạm dẫn đầu quân chủ lực, mở cửa thành xông ra ngoài, như thanh đại đao chém thẳng vào giữa trận địa của kẻ thù.
Bộ Thiên Hành đứng trên cổng thành nhìn xuống, chiến trường tựa một cái chảo dầu sôi sùng sục. Dòng người bên trong cuồn cuộn tuôn trào, không ngừng có người ngã xuống, trở về với cát bụi.
Một trận hỗn chiến.
Thời điểm này, sách lược đã không còn quan trọng nữa. Chỉ có xông lên chém càng nhiều quân địch mới coi như kiếm được đủ vốn.
Hắn đang định nhảy xuống trường thành, đích thân tham chiến thì một viên sĩ binh hồng hộc chạy tới, cúi thấp người thi lễ.
“Cửa bắc sao rồi?” Bộ Thiên Hành trầm giọng hỏi.
Hắn nhận được tin tức Tiết Giáo úy thống lĩnh cửa Bắc tử trận, nên mới phái người qua điều tra.
Sắc mặt binh sĩ kia rất cổ quái.
“Cửa bắc không có địch.” Viên sĩ binh đáp, “Địch đã lui từ một canh giờ trước.”
Bộ Thiên Hành vừa ngạc nhiên, vừa có chút vui mừng. Hắn hỏi: “Ai đang lãnh binh?”
“Nghe nói là… Tiểu Tôn.”
“Tiểu Tôn?” Bộ Thiên Hành trợn trắng hai mắt. “Sao hắn lại…” Bộ Thiên Hành im lặng một lát, rồi chợt quát lên: “Dẫn hắn tới đây!”
Sắc mặt viên sĩ binh càng lạ lùng hơn: “Bẩm Tướng quân, cửa bắc chỉ còn lại mấy đầu bếp. Bọn họ nói, Tiểu Tôn dẫn người ra thành truy kích, đã đi rất lâu.”
Bộ Thiên Hành há hốc miệng. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Phá Nguyệt hai mắt sáng long lanh, làn môi đỏ thắm. Nghĩ đến cảnh nàng xông ra thành chém giết, hắn cảm giác như mình đang nằm mơ.
Trầm mặc trong khoảnh khắc, Bộ Thiên Hành rút trường đao ở thắt lưng ra, quát to: “Hắn đi hướng nào? Có ai theo hộ vệ không? Dẫn Đạp Tuyết tới đây ngay!”
“Thuộc hạ không biết…”
“Tướng quân! Ngài nhìn kìa!” Một gã quan quân cạnh lỗ châu mai gọi lớn.
Bộ Thiên Hành quay đầu, đáy lòng chợt lạnh.
Dưới lầu thành bóng đao ánh kiếm loang loáng, chém giết rung trời. Người của hắn đang từng bước một đạt đến thắng lợi. Nhưng ở góc tây bắc chiến trường, giữa trùng trùng quân địch kẻ chết người sống, có một nhóm chừng hơn chục kỵ binh áo đen, không biết từ đâu xông ra, đánh vào đội hình quân liên minh lớn hơn mình gấp trăm lần. Chỉ là chém cuồng chém loạn.
Bọn họ nhanh chóng lọt thỏm vào vòng vây của liên quân.
Dường như chỉ trong một nháy mắt, nhóm kỵ binh bé nhỏ như con kiến lập tức bị lẫn vào trận hỗn chiến, không còn thấy đâu.
Chính là Phá Nguyệt!
Trong lòng Bộ Thiên Hành dâng lên một thứ trực giác kỳ lạ.
Nhất định là nàng!
Hắn vốn không bố trí binh lực ở hướng đó. Đoàn người lao ra cửa thành, ngoại trừ nhóm Phá Nguyệt ra chắc chắn không còn ai.
Tim Bộ Thiên Hành bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Hắn rõ ràng hơn bất cứ ai, giờ phút hai bên đang đánh nhau quyết liệt, kẻ nào cũng say máu. Chiến trận mấy ngàn người dưới cổng thành chính là con quái thú giết người khổng lồ, thứ có thể nuốt mọi sinh mệnh vào vòng xoáy của nó — bất kỳ ai bị cuốn vào, chỉ có con đường chết.
Bộ Thiên Hành không do dự nữa, lập tức nhảy xuống trường thành, rơi lên lưng Đạp Tuyết.
“Mở cửa thành!” Khí thế bừng bừng như hắc ưng, Bộ Thiên Hành phi vọt ra thành trì phòng phủ kiên cố. Trên đường gặp một người chém một người, chỉ trong khoảnh khắc như giọt nước thả xuống vạt dầu sôi, lọt vào giữa trận địa địch vây tứ phía.
Giao đấu với đám liên quân trước mặt được một lúc, Phá Nguyệt liền phát hiện có điều không đúng.
Căn bản kẻ địch không chạy trốn, mà ai nấy mặt mũi dữ tợn, nhuệ khí cao ngất không thể đỡ. Một người ngã xuống, lập tức có người khác trở tay nhanh nhẹn chém đứt hai kỵ binh Xích Thố.
Bọn họ là quân chủ lực của địch, là lực lượng chính quy công phá thành Mặc Quan!
“Lui lại!” Phá Nguyệt vội vàng hô to.
Nhưng không còn kịp nữa.
Quân địch như thủy triều dâng cao, trong chớp mắt đã hoàn toàn bao vây nhóm Phá Nguyệt.
Phá Nguyệt ngẩng đầu, thấy cửa thành nam ở phía xa xa. Lúc này nàng mới biết, thì ra đội của mình đã chạy xa như vậy. Sự thật trước mắt là nàng sắp thành cái bia thủng lỗ chỗ!
Không đợi nàng kịp nghĩ cách đối phó, bên mặt bất chợt có gió bạt tới. Nàng vừa quay đầu nhìn đã thấy một tên lính áo trắng vung đao bổ về phía mình.
“Giáo úy! Cẩn thận!” Cánh tay ai đó duỗi ra chụp lấy Phá Nguyệt, lôi nàng xuống ngựa tránh đường đao chí mạng. Sức gió từ lưỡi đao chém xuống sượt qua làm mặt Phá Nguyệt đau rát, trong khoảnh khắc lại có cảm giác man mát. Nàng ngẩng đầu, mới biết thì ra Lưu Đô úy kéo mình xuống ngựa.
“Xoẹt —“ Một âm thanh trầm đục vang lên, đầu tên lính đã bị Lưu Đô úy chặt đứt.
“Giáo úy!” Lưu Đô úy hô lớn với Phá Nguyệt: “Chúng ta không lui được rồi!”
“Lệnh mọi người gom lại một chỗ, hỗ trợ nhau cùng lui!” Nàng giận dữ hét lên.
Lưu Đô úy gật đầu dứt khoát. Vừa quay lại nhìn thấy gương mặt nàng, hắn sững sờ: “Ngươi… Ngươi…”
“Ta cái gì mà ta! Nhanh lên!” Phá Nguyệt hét to. Nàng lại chứng kiến thêm hai người vừa ngã xuống!
Lưu Đô úy không nhiều lời, lôi nàng ra phía sau mình: “Trốn cho kỹ nhé!”
Nhưng chiến trường mênh mông, quân địch trùng trùng, làm sao dễ dàng tập hợp đầy đủ nhân lực?
Quân địch đánh vào cái góc hẻo lánh này, đội binh Xích Thố Phá Nguyệt cầm đầu vốn đã ít nay còn ít hơn. Chẳng mấy chốc không thấy đồng đội đâu, chỉ còn Phá Nguyệt và Lưu đô úy bị quân địch bao vây.
“Hây a —“ Một tên vung đao chém về phía Phá Nguyệt. Lưu Đô úy bất đắc dĩ đành buông tay. Phá Nguyệt khó khăn lắm mới tránh được đao này, bị tách ra khỏi Lưu Đô úy.
Xung quanh ồn ào hỗn loạn, tiếng la hét, tiếng đao kiếm va chạm rung chuyển trời đất.
Hai tay Phá Nguyệt cầm đao, ngẩng đầu nhìn quân địch vây quanh.
Bọn họ thấy mặt Phá Nguyệt, cả đám đều ngẩn ra, không ai vung đao chém tới.
Phá Nguyệt sợ muốn chết, tay cầm đao chắn ngang ngực run lẩy bẩy, buột miệng thốt một câu: “Ta đầu hàng, các ngươi bắt ta làm tù binh đi, đừng giết ta.”
Ba tên kia nhìn nhau. Một tên đứng gần Phá Nguyệt nhất cất đao, giơ tay chụp lấy cánh tay nàng.
Tuy Phá Nguyệt muốn đầu hàng, nhưng mắt thấy một bàn tay đầy máu, nhớp nháp chụp vào cổ tay mình, nàng vô thức rụt về phía sau. Nhưng tay tên lính nọ như kìm sắt tiếp tục vươn tới…
Ánh đao lạnh như tuyết, từ trên trời chớp nhoáng giáng xuống.
Phá Nguyệt chỉ cảm thấy một luồng sáng lóe lên trước mặt, tai đã nghe tên lính ấy rú lên thảm thiết. Một bàn tay rơi bịch xuống đất — Tên lính ấy, bị ai đó chặt cụt tay!
Nàng ngẩng đầu, trông thấy gương mặt kinh hoàng của ba tên kia. Chỉ một khắc, ánh đao như tia chớp xẹt qua, máu tươi bắn như sóng trào.
Trong nháy mắt, ba tên kia bị chặt đứt cổ, đầu không biết lăn đi đâu. Hình ảnh vô cùng ghê rợn khiến nàng bất giác lùi lại.
Chưa kịp quay đầu, eo Phá Nguyệt bị ai đó chụp lấy, kéo nàng từ trên mặt đất lên, cưỡi mây lướt gió rơi vào một lồng ngực ấm áp, quen thuộc.
Nàng nhìn thấy tuấn mã một màu đen tuyền dưới thân mình. Bốn vó sắt giẫm lên thi thể trên mặt đất, liều lĩnh không ai bì nổi!
“Bộ Thiên Hành!” Nước mắt không kềm được tuôn như suối. Nàng gọi to tên hắn, xoay người ôm chặt lấy eo Bộ Thiên Hành.
“Ừ.” Có tiếng đáp trầm khàn trên đầu nàng. Sau đó hắn buông Phá Nguyệt ra, tay lại nắm chặt dây cương.
“Lưu Đô úy, theo ta phá vòng vây!” Hắn ra lệnh với người đối diện.
Diêm La, hắn thật sự là Bộ Diêm La.
Phá Nguyệt vùi mặt trong ngực hắn, lòng kích động không thể kềm chế.
Nàng không nhìn thấy xung quanh xảy ra chuyện gì, nàng chỉ cảm giác được hắn mang theo nàng thoát khỏi trận địa địch với tốc độ cực kỳ nhanh. Con đường bọn họ đi qua, chỉ có tiếng Minh Hồng đao chém vun vút, cùng với tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác.
“Mở cửa thành!” Nghe tiếng quát chói tai của hắn, nàng vui mừng ngẩng đầu lên.
“Đại ca! Quân địch lui binh rồi!” Nàng nghe tiếng Dung Trạm sau lưng.
Chung quanh tiếng hoan hô vang lên như sấm dậy, phảng phất lật tung thành Mặc Quan.
Phá Nguyệt nắm lấy vạt áo hắn: “Tốt quá!”
Ánh sáng từ sau lưng hắn chiếu tới, tô đậm bờ vai vững chãi như thái sơn. Gương mặt tuấn tú dính đầy vết máu, ngũ quan mơ hồ, khốc liệt. Ánh mắt sắc bén đó đang trầm mặc nhìn nàng.
“… Tiểu Tôn, sao ngươi lại ở đây?” Dung Trạm ở phía sau nhận ra bóng lưng của nàng, kinh ngạc lên tiếng.
Tự nhiên Phá Nguyệt vô cùng hồi hộp, bây giờ phải nói với họ thế nào đây? Nàng nhìn thần sắc bí hiểm khó dò của Bộ Thiên Hành. Dường như hắn không tức giận, cũng không bực bội, nàng mới nhẹ nhàng thở ra. Đang định quay đầu trả lời Dung Trạm, nàng lại bị Bộ Thiên Hành nhanh tay giữ chặt hai vai.
“Khoan đã.”
Nàng ngập ngừng hỏi: “Sao vậy?”
“Mặt nạ rớt rồi.” Hắn khàn giọng nói nhỏ, cuối câu dường như còn có ý cười.