Trời càng về khuya, trong thành càng yên tĩnh.
Phá Nguyệt ở trong phòng đứng nghiêm một chốc, rồi bắt đầu tung quyền.
So với mấy động tác vụng về lúc trước, bây giờ nàng đã có thể biểu diễn nhuần nhuyễn bộ quyền pháp nhập môn. Nếu có ngày thành này bị phá, liệu nàng có bảo vệ được tính mạng mình không nhỉ?
Tập được một lúc, người đổ lớp mồ hôi mỏng, Phá Nguyệt quay lại định uống nước. Nàng vừa ngẩng đầu đã thấy bóng dáng cao to của Bộ Thiên Hành ở cạnh cửa. Hai tay khoanh trước ngực, không biết hắn đã đứng nhìn nàng bao lâu.
“Yên tâm, cô sẽ không sao đâu.” Hắn nhìn nàng chăm chú, nhẩn nha nhả từng chữ.
“Huynh muốn bảo vệ ta?” Phá Nguyệt cảm động nhìn hắn.
Ai ngờ hắn lắc đầu: “Ngày quân địch công thành, ta không rảnh. Có điều ta có cách giúp cô bảo vệ tính mạng.”
“Cách gì?”
Hắn lấy từ trong áo ra một cái chìa khóa bằng đồng ném cho nàng. Phá nguyệt dùng hai tay chụp được, lại nghe hắn nói tiếp: “Cô cứ vờ làm một binh sĩ nho nhỏ ở yên trong doanh trại. Ngộ nhỡ rơi vào tay quân địch, nhớ đừng chống cự. Chỉ cần có đủ ngân lượng, cô có thể mua chuộc bọn chúng, đổi lấy tự do.”
“Cái này là…”
Hắn khẽ mỉm cười: “Bổn tướng quân vài năm nay cũng vơ vét được chút của cải, đều gửi ở tiền trang Thiên Bảo, có thể giao dịch ở bất cứ nơi nào trong cả nước. Đây là toàn bộ gia sản của ta, cô cất cho kỹ. Muốn chuộc mười vị tướng quân cũng đủ.”
Phá Nguyệt vừa cảm động vừa buồn cười. Trong lòng khẽ động, nàng cân nhắc định mở miệng, hắn lại khoát tay quay người đi mất. Bóng dáng cao lớn nhanh chóng lẫn vào màn đêm.
Phá Nguyệt cầm chìa khóa đồng còn vương chút hơi ấm trong tay, bất giác nghĩ tới vừa rồi. Hai mắt hắn vằn đỏ, sắc mặt mệt mỏi. Chắc là mấy ngày rồi hắn chưa được chợp mắt chút nào?
Bộ Thiên Hành đem cả gia tài cho Phá Nguyệt, trong lòng cũng thấy hơi xót. Nhưng nghĩ tới nàng là một cô nương yếu đuối, vậy mà tình nguyện đồng sinh cộng tử với mình, lập tức cảm thấy chút tiền tài hắn tích cóp được vài năm nay có sá gì, không đủ để báo đáp một phần mười nghĩa khí của nàng với hắn.
Hắn về phòng nghỉ ngơi được mấy canh giờ. Trời vừa hửng sáng, liền trở lên lầu cổng thành.
Dung Trạm đang khoan thai đứng trước bức địa đồ. Nghe động tĩnh, hắn nâng đôi mắt xinh đẹp, ngạc nhiên hỏi: “Đại ca, huynh muốn lấy thủ làm công sao?”
Bộ Thiên Hành quét mắt một vòng địa đồ. Hắn chỉ ra các điểm quân địch bố trí binh lực. Dung Trạm vừa nhìn đã nắm được manh mối. Bộ Thiên Hành nhướng mày cười: “Đệ sợ à?”
Ánh mắt Dung Trạm sáng ngời: “Không, đệ xin làm tiên phong.”
Bộ Thiên Hành không khỏi vui mừng, vừa chỉ mấy đường kẻ màu đen trên bản đồ vừa nói: “Hôm kia lúc ta tuần tra hệ thống phòng thủ trong thành, phát hiện có hơn mười điểm dưới tường thành bị ai đó lén lút đào rỗng, thông với vài địa đạo ra ngoài thành.”
Dung Trạm trầm ngâm trong khoảnh khắc: “Đây chắc chắn là gian kế của Mặc quốc. Đến hôm bọn chúng công thành, chỉ cần theo địa đạo tiến vào lật đổ tường thành. Thành Mặc Quan chưa đánh đã tan! Đại ca, có phải huynh muốn cài người vào địa đạo lấy khỏe đợi mệt?”(*)
(*Nguyên văn là ‘dĩ dật đãi lao’, là một trong Ba mươi sáu kế quân sự, lấy nhàn nhã để đối phó với mỏi mệt.)
Ngón tay Bộ Thiên Hành nhịp nhàng gõ lên mặt bàn, ánh mắt sắc bén lộ ra ý cười: “Nếu chỉ dùng khỏe ứng mệt, thật có lỗi với công bọn chúng vất vả đào hơn trăm trượng địa đạo. Ta đã cho người ngày đêm đẩy nhanh tiến độ đào địa đạo theo hướng ngược lại thêm hai mươi trượng. Ngày công thành, ta muốn chọc thẳng vào trung quân, chặt bỏ thủ cấp đại tướng lĩnh quân!”
Ngón tay hắn chỉ mạnh vào một điểm trên bản đồ.
Dung Trạm lại trầm mặc. Hắn thở dài: “Giết giặc trước phải bắt vua, kế này rất hay. Có điều… vẫn không tránh khỏi một trận ác chiến.”
Làm sao Bộ Thiên Hành không hiểu ý Dung Trạm. Cho dù binh lính Mặc Quan thành đã thành công sửa lại hướng đi của địa đạo, họ vẫn phải vô cùng cẩn thận. Chỉ khi nào binh lính Đại Tư cầm chân quân địch đủ lâu trên cổng thành, đối phương mới phái đội quân tinh nhuệ vào địa đạo; trung quân của chúng mới vào đúng vị trí mà Bộ Thiên Hành chuẩn bị trước.
Nói cách khác, quân Đại Tư ở trên cổng thành chiến đấu càng dữ dội, càng ương ngạnh, khả năng đối phương dùng địa đạo càng cao. Bọn họ mới có thể đánh úp khiến quân địch trở tay không kịp.
“Hễ đánh là được.” Bộ Thiên Hành thản nhiên nói.
Vốn Dung Trạm còn chút ấm ức không yên, nhưng ngữ khí lạnh nhạt của Bộ Thiên Hành phảng phất khiến hắn bình tĩnh hẳn.
Tự nhiên Dung Trạm nghĩ đến một chuyện, hắn hỏi: “Trùng hợp thế nào mà đại ca phát hiện tường thành có vấn đề vậy?”
Bộ Thiên Hành mặt không đổi sắc: “Ta vốn định đào một đường hầm, khi nào thành bị phá sẽ dẫn các huynh đệ lẫn vào quân địch thoát thân.” Trong mắt hắn, đây là chuyện đương nhiên — Hắn nhận mệnh lệnh, tất nhiên sẽ ra sức thủ thành. Nhưng nếu thật sự không trụ nổi ba ngày, hắn không có năng lực thay đổi cục diện thì cũng không hy sinh tính mạng vì đất nước.
Dung Trạm không bao giờ ngờ, trước giờ đại ca hắn đối mặt bao nhiêu thiên quân vạn mã, bao phen vào sinh ra tử lại có thể nói chuyện chạy trốn nhẹ nhàng như thế. Hắn sững người vì ngạc nhiên, không nhịn được buột miệng hỏi: “Đệ vốn cho rằng đại ca không bao giờ sợ chết chứ?”
Trong ấn tượng của Dung Trạm, Bộ Thiên Hành vì cứu đồng đội và thủ hạ tướng lĩnh, nhiều lần liều thân xông vào tử địa, trải qua muôn vàn khổ nạn, tìm đường sống trong cõi chết.
“Ai nói thế. Ta trước giờ luôn luyến tiếc mạng mình mà.” Bộ Thiên Hành cười.
Dung Trạm xúc động nhìn hắn, không nói gì thêm. Đúng lúc này, rèm cửa bị ai đó vén lên một góc. Phá Nguyệt cải trang thành Tiểu Tôn thò đầu vào gọi: “Các huynh ăn điểm tâm không?”
Nàng bưng dĩa bánh bao nhân thịt bước vào. Bộ Thiên Hành và Dung Trạm đang bận rộn bàn bạc nên bố trí binh lực ở cửa thành ra sao, nên không để ý Phá Nguyệt. Nàng cầm bánh bao đứng ở một bên nhai nhóp nhép. Ánh mắt lơ đãng nhìn vào bản đồ, thần sắc đột nhiên trở nên chăm chú.
Bộ Thiên Hành nhạy bén phát hiện ra dáng vẻ nghiêm túc của Phá Nguyệt, đôi mắt hắn ánh lên ý cười: “Nhìn ra gì rồi?”
Dung Trạm thấy hai má nàng phình to vì nhét đầy bánh bao, thần sắc lại đặc biệt nghiêm trọng, không khỏi phì cười.
Ánh mắt Phá Nguyệt không rời khỏi bản đồ, miệng vừa nhai bánh bao vừa hàm hồ nói: “Các huynh muốn phản công à?”
Chỉ một câu nói mềm mại nhẹ tênh, lập tức khiến nụ cười trên mặt Bộ Thiên Hành lẫn Dung Trạm đông cứng.
Bộ Thiên Hành trao đổi ánh mắt với Dung Trạm, ý hỏi: Ngươi nói cho nàng biết? Dung Trạm nhẹ nhàng lắc đầu.
Hai người nhìn nhau, Dung Trạm mở miệng hỏi: “Phá Nguyệt, sao nàng nói vậy?”
Phá Nguyệt rành mạch đáp: “Vừa xem thì hiểu mà. Bọn họ đào địa đạo đến dưới cổng thành rồi — Chao ôi! Bộ Thiên Hành, huynh bạo gan hơn một chút đi! Tranh thủ đào trước bọn họ, hỏa thiêu hết lương thảo của kẻ địch luôn!”
Nàng chỉ vô tình nêu ý kiến, Bộ Thiên Hành và Dung Trạm nghe thấy thì rất kinh ngạc, cùng chung suy nghĩ — Nhan Phác Tông tướng quân tuy làm việc không đúng với luân thường đạo lý, nhưng con gái cuối cùng vẫn là hổ nữ nhà tướng, am hiểu tường tận binh pháp?
Bọn họ không biết, Nhan Phá Nguyệt thật ra mù tịt chuyện binh pháp. Nàng chỉ phán đoán dựa theo thói quen chơi trò chơi điện tử lâu năm mà thôi.
Đi theo Bộ Thiên Hành lâu như vậy, ký hiệu cơ bản dùng để đánh dấu bản đồ ở thời đại này nàng đều nhận biết. Bản đồ trong trò chơi chiến tranh giữa các vì sao còn phức tạp hơn nhiều, nên nàng mới nói vừa xem đã hiểu.
Thời gian còn chơi trò chơi điện tử, nàng thuộc trường phái bạo binh. Sử dụng nhuần nhuyễn nhất chính là tiến công nhanh, mạnh, và tàn nhẫn, gần như là cảm tử. Vì vậy tuy bọn họ đang thủ thành, nhưng nhìn địa đồ nàng liền nghĩ đến tấn công. Vì vậy thuận miệng nói luôn, tình cờ không khác với suy nghĩ của Bộ Thiên Hành bao nhiêu.
Nàng nói hỏa thiêu lương thảo, hoàn toàn là phản xạ có điều kiện. Giống như trong trò chơi, muốn tiêu diệt đối phương trước hết phải phá hủy cơ sở sản xuất ra nông dân. Mặc dù đề nghị này không có tính khả thi — lương thảo quân địch trữ ở hậu phương, cách nhau rất xa. Nhưng nàng có thể nhìn ra chiến lược khái quát, đủ khiến hai người đàn ông cảm thấy kinh ngạc.
“Phá Nguyệt, những suy đoán này tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai.” Dung Trạm nghiêm túc dặn dò.
Hai mắt Phá Nguyệt sáng rỡ: “Ta đoán đúng rồi à? Các huynh thật sự muốn đi thiêu lương thảo?”
Bộ Thiên Hành hắng giọng, đặc biệt trịnh trọng nói: “Ừ. Bản tướng quân quyết định hóa thân thành chuột, đào một địa đạo xa năm nghìn trượng. Không biết hai tháng nữa có thể đào tới kho thóc ở hậu phương địch không đây.”
Phá Nguyệt nghe ra thâm ý của hắn, mới biết mình toàn đoán bừa. Hai má không khỏi đỏ bừng. Nàng thầm nghĩ bản thân đã không hiểu binh pháp, lại còn lanh chanh làm chi bây giờ thì xấu mặt rồi. Haiz!
Nàng ngượng ngùng kéo cái dĩa ra ngoài. Bộ Thiên Hành và Dung Trạm trầm tư nhìn theo bóng lưng nàng, không nói gì.
Ba ngày sau.
Liên minh năm nước cuối cùng cũng đến.
Đêm qua, trinh sát báo lại, quân tiên phong của địch đã tới ngoài năm mươi dặm ngoài thành, xây dựng cơ sở tạm thời. Sắc trời vừa sáng rõ, ngay cả lính mới gì cũng không biết như Nhan Phá Nguyệt, đứng trên cổng thành vẫn cảm nhận được khí thế hừng hực của quân địch.
Không gian chấn động.
Mặt đất rộng lớn dưới chân, đều khẽ chấn động.
Sáu vạn đại quân, chỉ là con số. Nhưng lúc sáu vạn quân lính, hàng ngũ chỉnh tề xuất hiện trước mặt ngươi, đó là khái niệm thế nào?
Là mây đen mù mịt, là khói bụi cuồn cuộn, là vó ngựa hỗn loạn.
Là một thanh đại đao sắc nhọn, ranh giới giao thoa giữa vùng không khí nóng và vùng không khí lạnh, chậm rãi cản trở tầm nhìn của ngươi, kề lên trên cổ, khiến ngươi không thể thở nổi.
Qua lỗ châu mai dưới cổng thành, Nhan Phá Nguyệt nhìn trận thế quân địch khổng lồ đang từ từ đến gần. Nàng thấy hàng nghìn xe phá thành gồ ghề cứng chắc, xe bắn đá, thang mây, đao kiếm trùng trùng. Lại nhìn tường thành màu đất vàng cũ kỹ, không khỏi hoài nghi — có thể thủ được sao?
Nếu có thể toàn mạng quay lại, nàng nhất định phải nghiên cứu thật kỹ phương pháp đổ cốt thép, đắp đất xây gạch, kiến tạo tường thành. Thật sự là không có cảm giác an toàn mà.
“Tiểu Tôn! Bộ tướng quân lệnh ngươi về doanh trại lấy công văn cho ngài. Ngài nói ngươi biết là cái gì.” Có viên binh sĩ trong lầu thành chạy xuống.
Phá Nguyệt gật đầu. Nàng biết Bộ Thiên Hành thấy mình còn ở lại lầu thành, mới thúc giục mình mau trốn đi. Nàng quay đầu chỉ thấy cổng thành lạnh lẽo sừng sững, một cánh cửa sổ nhỏ dường như vừa động, làm gì có bóng dáng Bộ Thiên Hành và Dung Trạm?
Phá Nguyệt trở lại doanh trại. Lúc này toàn bộ bốn ngàn quân đều đã ra trận chuẩn bị ứng chiến, chỉ có mấy người đầu bếp và phụ nữ giặt quần áo là còn ở lại. Bốn bề vắng vẻ trống trải. Được một lát, nàng nghe tiếng trống trận nặng nề vang lên, phảng phất truyền tới từ rất xa, vang vọng khắp Mặc Quan thành.
Tiếng chém giết trỗi dậy.
Giao chiến rồi!
Phá Nguyệt ngồi bó gối rất lâu. Cuối cùng cũng ngồi không yên, nàng đứng dậy đi vào nhà bếp lấy về một túi bột mì, bắt đầu nhào bột. Nửa canh giờ sau, nàng trải bột ra cán mì. Xắt bột cán thành sợi xong, lại lấy nửa bắp đùi dê Bộ Thiên Hành cất riêng ra, thái thành từng lát.
Nàng chuẩn bị rất nhiều, đủ để mười người ăn no nê. Nàng tự làm cho mình một chén. Ăn được vài miếng lại để cái chén xuống, đi đến cạnh cửa sổ. Chỉ nghe tiếng chém giết, tiếng trống trận, tiếng đánh nhau. So với sáng sớm còn dữ dội hơn gấp mười lần!
Trong đầu nàng hiện lên một ý nghĩ: Bộ Thiên Hành và người của hắn, đang dùng phương thức nguyên thủy nhất, bạo lực nhất ứng chiến, không ngừng tử vong!
Sau đó nàng trở lại bàn, tiếp tục lặng lẽ ăn mì.
Trời dần tối hẳn, bóng đêm mỗi lúc một tĩnh mịch.
Bốn cửa thành: đông, nam, tây, bắc đều chìm trong ánh lửa ngút trời. Chỉ có bầu trời trên đầu nàng là tối đen, sâu thăm thẳm. Nàng rất muốn lên lầu cổng thành nhìn một lần. Ý muốn như hàng trăm cái móng cào vào lòng. Nhưng nàng biết rất rõ, mình lên đó ngược lại càng mang phiền toái cho mọi người.
Nàng vô cùng hy vọng có người chạy vào quân doanh, lớn tiếng thông báo quân địch đã thối lui, cuộc chiến đã kết thúc, bọn họ đã thắng!
“Ai còn sống, ra đây hết cho lão tử!”
Đúng lúc này, có tiếng người ở bên ngoài hô hoán vọng vào. Phá Nguyệt nghĩ bụng, chẳng lẽ quân địch rút lui thật rồi?
Nàng háo hức đẩy cửa ra ngoài, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, gương mặt dữ tợn đang đứng giữa cái sân nhỏ, khắp người dính đầy máu.
Mấy người đầu bếp và phụ nữ giặt quần áo cũng đi ra. Người đàn ông kia lạnh lùng liếc một vòng, quát to: “Cổng Bắc sắp mất! Chỉ cần còn một hơi thở, ai cũng phải ra cửa thủ thành hết cho lão tử!”
Ngoài dự kiến của Phá Nguyệt, đầu bếp cầm lên dao phay, phụ nữ kéo lê xẻng sắt, không chần chừ đi cùng người đàn ông nọ. Ông ta thấy Phá Nguyệt không động đậy, sắc mặt liền trầm xuống.
Phá Nguyệt ấp úng nói: “Ta muốn đi giao công văn cho Bộ Thiên Hành tướng quân.”
Người đàn ông giận dữ hét lên: “Còn dám dối ta! Thời điểm này còn đưa công văn gì! Tên tiểu tử ngươi trốn ở đây làm chi? Quân địch đã phao tin sẽ tàn sát hết dân trong thành. Thành này mà mất, ai có thể sống? Đi ngay!”
Phá Nguyệt không nhiều lời nữa. Nàng về phòng cầm đao Hàn Nguyệt Bộ Thiên Hành cho, chạy theo bọn họ ra cổng Bắc.
Cổng Bắc à… Nàng lặng lẽ nhớ lại. Đó là cửa có địa thế eo hẹp nhất trong bốn cửa, dễ thủ khó công. Quân địch tất không điều động quân lực hùng hậu, nên Bộ Thiên Hành chỉ để lại bốn trăm người thủ ở cổng Bắc.
Theo lý thì không mất, chẳng lẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra?
Thời điểm này, Nhan Phá Nguyệt chẳng hề hay biết, lần này nàng đi cổng Bắc là bước chân lên con đường cả đời này không có lối về.