Giang Sơn Bất Hối

Chương 36: Chương 36




Nhan Phác Tông rũ mắt, không nhìn ra biểu tình trên gương mặt tuấn tú trắng trẻo.

Ám vệ vẫn tiếp tục bẩm báo: “… Mấy ngày trước Bộ Thiên Hành đơn độc đến kho thóc nhậm chức, tiểu thư không đi theo. Thị vệ Thành Vương để lại hộ tống tiểu thư đi theo hướng bắc. Bốn năm ngày sau, chúng thuộc hạ phát hiện trong xe ngựa không có tiểu thư…

… Đầu mối đã bị cắt đứt. Theo dõi Bộ Thiên Hành và các huynh đệ của hắn hơn mười ngày, thuộc hạ vẫn chưa phát hiện thêm manh mối nào khác. Phó quan ở kho thóc là bộ hạ cùng vào sinh ra tử với Bộ Thiên Hành, theo hắn cùng bị giáng chức đến đó. Ban đầu tên Phó quan không chịu phối hợp, thuộc hạ sử dụng chút thủ đoạn mới ép được hắn ngoan ngoãn báo cáo hành tung của Bộ Thiên Hành…

Hôm qua trời đổ tuyết lớn. Phó quan bẩm báo rằng Bộ Thiên Hành thấy tuyết rơi nhiều liền trở nên bồn chồn, bỏ mặc kho thóc chạy đến đây. Bộ Thiên Hành đã ở trong núi suốt một đêm. Theo thuộc hạ đoán, tiểu thư đang ở đây…”

Đáy mắt Nhan Phác Tông vụt qua ý cười thâm trầm.

“Ta đi một mình.” Nhan Phác Tông tiện tay lấy thanh kiếm trong tay một tên ám vệ, nhàn nhạt nói: “Các ngươi đợi ở đây.”

Ám vệ sửng sốt: “Có cần chúng thuộc hạ…”

Nhan Phác Tông cười lạnh: “Đao pháp tên Bộ Thiên Hành ấy coi như có chút trình độ, các ngươi đi theo chỉ tổ vướng tay vướng chân. Cứ canh giữ ở đây, giờ này ngày mai các ngươi lên núi dọn xác hắn, đốt trụi kho thóc này cho ta.”

Ám vệ cung kính vâng dạ. Nhan Phác Tông xách kiếm men theo triền núi đi lên. Bọn ám vệ đứng tại chỗ, không biết Nhan Phác Tông vận công thế nào, dáng người cao ráo lại như quỷ ảnh xẹt đến cuối đường, chỉ trong chớp mắt không thấy bóng dáng.

Mũi chân Nhan Phác Tông điểm nhẹ lên cành cây đọng tuyết, phi như tên bay trong rừng. Cúi đầu trông thấy dòng suối nhỏ nước chảy trong vắt, hắn lại nhớ đến gương mặt của Nhan Phá Nguyệt.

Hôm đó ở thành Bà Việt, nàng nắm tay đứng cạnh Thành Vương.

Từ lúc biết Phá Nguyệt ở trong quân đội, Nhan Phác Tông liền lưu ý Dung Trạm. Cho người điều tra, hắn đã mơ hồ đoán được thân phận của Dung Trạm. Về sau ở tiền tuyến, nàng ở ngay trước mặt, trở bàn bay là bắt được vậy mà bị Dung Trạm ngáng đường, lên tiếng thông cáo kiếm hắn đeo trên lưng là Trầm Như — Quần thần trong triều ai cũng biết, Hoàng thượng ban tặng thần kiếm thượng cổ Trầm Như cho Thành Vương. Đây chính là Dung Trạm tỏ rõ thân phận với hắn.

Nếu nói trên đời này có người có thể ép Nhan Phác Tông dừng bước, người đó chỉ có thể là Mộ Dung hoàng thị. Thành Vương là ấu đệ hoàng đế yêu thương nhất. Lúc đó hai người ở giữa doanh trại, tai mắt đông đảo. Ngay cả Nhan Phác Tông có nổi cơn tam bành, ngay cả chỉ cần giơ tay ra là bắt được Phá Nguyệt, hắn cũng không thể động tới Thành Vương.

Chỉ không thể ngờ cái tên Thành Vương não úng nước ấy lại dẫn Phá Nguyệt trở về thành Mặc Quan đang bị bao vây dày đặc. Nhan Phác Tông càng không ngờ, danh tiếng “Mộc Thanh” Giáo úy dám chuyển thủ thành công, tiêu diệt quân địch đông gấp mười lần, uy chấn ba quân.

Lúc tới thành Bà Việt, Phá Nguyệt đã hoàn toàn lột xác.

Làn da trắng như tuyết trong trí nhớ hắn trở nên hồng hào. Dáng người dường như cũng cao hơn một chút, không còn là hình dáng nhỏ nhắn, yếu ớt như đứa trẻ mà hắn yêu thích. Nàng không còn nơm nớp lo sợ túm lấy vạt áo hắn, mà nắm tay một tên đàn ông khác đối mắt với hắn. Tuy vẻ mặt hoảng sợ, nhưng trong đôi mắt trong suốt mơ hồ có ý chí không thể khuất phục.

Nhìn thấy đôi mắt ấy, lòng hắn lại ngứa ngáy.

Thành Vương?

Chẳng sao. Mộ Dung Trạm có thể bảo vệ nàng một lúc, không thể bảo vệ cả đời.

Ví dụ như bây giờ.

Gương mặt tuấn tú trầm lặng. Tuyết trắng mịt mù bất quá cũng không lạnh bằng ánh mắt hắn.

Phá Nguyệt đích thật đang ở trong núi. Hơn nữa nàng cũng không hề biết Nhan Phác Tông đang trên đường tới đây.

Nàng đang phải đối mặt với tình huống nguy hiểm hơn nhiều.

Năm nay trời đổ tuyết sớm, lại quá lớn, vượt qua cả dự tính của nàng và Bộ Thiên Hành. Mọi con đường xuống núi đều bị tuyết phủ kín. Nàng còn chưa nghĩ ra cách, nửa bên nóc nhà bị tuyết đóng quá nặng sập xuống.

Căn nhà này lúc trước để mấy người canh kho thóc ở tạm, cột nhà dựng bằng thân gỗ to, rất chắc chắn. Vì thế tuy một góc nóc nhà và thanh xà sập xuống trúng một chân nàng nhưng căn nhà vẫn chưa đổ.

Chỉ là…

Thời gian chậm chạp trôi qua, Phá Nguyệt ngồi trên đất dù có cố gắng thế nào cũng không thể rút chân trái ra. Trời đông giá rét, nàng cảm thấy từ đầu gối trái trở xuống đau điếng không còn cảm giác. Không biết bắp chân có bị hoại tử không.

Nửa canh giờ trôi qua, sắc trời dần tối mịt.

Phá Nguyệt vô cùng tuyệt vọng — Nàng không chết trong trận chiến thành Mặc Quan, không bị Nhan Phác Tông bắt về, chẳng lẽ lại chết cóng ở đây?

Trong lúc nàng còn đang phiền muộn không biết làm sao, chợt nghe có tiếng vó ngựa từ xa vọng lại. Tiếng vang quanh quẩn trong sơn cốc rồi dồn dập tiến đến ngoài phòng.

Nàng chưa kịp phản ứng, cánh cửa bị ai đó đẩy ‘soạt’ một tiếng. Một cơn gió lạnh ào ào thổi vào phòng.

Dưới ánh trăng trong vắt, mặt tuyết lờ mờ phản chiếu ánh sáng, soi rọi phong cảnh thấp thoáng sau lưng người kia. Hắn chỉ mặc một chiếc trường bào màu đen, cả áo choàng cũng không mang, người dính đầy bông tuyết. Thân ảnh cao lớn trong làn gió lạnh lẽo, phảng phất chỉ chớp mắt sẽ hòa tan vào màn tuyết sau lưng thành một khối.

Khoảnh khắc đôi đồng tử đen như mực nhìn thấy nàng đột nhiên sáng ngời, rồi lập trức trầm xuống.

“Bộ ca!” Phá Nguyệt không kềm được vui mừng.

Bộ Thiên Hành không cười, im lặng bước vội mấy bước, mãnh liệt ôm nàng vào lòng. Tay kia đẩy thanh xà gỗ đang đè chân nàng ra. Phá Nguyệt thở phào một hơi, duỗi tay ôm lấy cổ hắn. Tim nàng đập thình thịch, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ.

Bộ Thiên Hành bế nàng đến cạnh giường, nhẹ nhàng đặt xuống. Hàng chân mày thanh tú nhíu chặt. Hắn giúp nàng cởi giày, cởi vớ. Cầm chân nàng trong tay, cất giọng trầm khàn hỏi: “Đau lắm không?”

Phá Nguyệt chỉ cảm thấy chân mình tê cứng. Sợ hắn lo lắng, nàng lắc đầu hỏi lại: “Sao huynh lại tới đây?” Từ lúc đến nơi này, nàng tự dàn xếp chỗ ở. Vì tránh tai mắt của Nhan Phác Tông, hơn mười ngày rồi hai người chưa gặp lại.

“Vốn ta đang tuần tra ở kho thóc phía nam. Thấy trời đổ tuyết lớn lập tức chạy đến đây. Vậy mà vẫn bị muộn một chút.” Bộ Thiên Hành đáp.

Phá Nguyệt thầm nghĩ, kho thóc phía nam cách nơi này hơn mười dặm, hắn lại tới nhanh như vậy.

Bộ Thiên Hành cúi đầu cẩn thận xem xét vết thương cho nàng, lại bắt gặp bàn chân còn không lớn bằng bàn tay hắn, nhỏ nhắn đáng yêu. Mười ngón chân trắng nõn như trân châu. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy chân con gái, bỗng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Hắn vội thu lại suy nghĩ, vận chân khí. Một luồng nhiệt ấm áp chậm rãi truyền từ lòng bàn tay hắn vào lòng bàn chân nàng.

Phá Nguyệt đã bình tĩnh hơn, nhỏ giọng hỏi: “Bộ ca, chân trái của ta không có cảm giác. Có phải… sau này ta sẽ bị tàn phế không?”

Nàng vừa nói vừa nhẹ kéo ống tay áo hắn. Ngón tay gần như không có lực. Trong lòng Bộ Thiên Hành lại càng xót xa, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Trong cái đầu nhỏ của nàng nghĩ gì thế? Đương nhiên là không. Huống chi còn có ta ở đây.”

Bộ Thiên Hành cởi áo choàng, ôm nàng nằm xuống giường, đắp chăn thật cẩn thận. Thân thể mềm mại của Phá Nguyệt nằm gọn trong vòng ôm của hắn. Hắn cảm thấy nếu có thể được ôm nàng thế này mãi, chắc sẽ rất thích.

Bộ Thiên Hành cởi trường bào, chỉnh lại tư thế một chút, nhẹ nhàng bắt lấy hai chân nàng áp lên vòm ngực nóng hổi của mình. Bị bất ngờ, Phá Nguyệt vô cùng cảm động: “Như vậy huynh sẽ bị lạnh.”

“Ta chạy một quãng đường dài đến đây, cảm thấy nóng quá. Thế này vừa vặn có thể hạ nhiệt.” Hắn trả lời qua loa rồi tập trung vận khí, một luồng nhiệt ấm nóng bao phủ toàn thân. Tất nhiên Phá Nguyệt thấy thoải mái hơn nhiều, cảm giác huyết mạch trong người mình cũng dần trở nên ấm áp.

Chỉ là Bộ Thiên Hành ngắm gương mặt nho nhỏ, làn da trắng trẻo nhẵn mịn khiến hắn không kềm được yêu thương. Mấy ngày nay hắn rất nhớ nàng, lúc này chỉ cảm thấy có nhìn nhiều bao nhiêu cũng không đủ.

Qua một lúc, ánh mắt nóng rực của hắn làm Phá Nguyệt lúng túng.

“Huynh đừng nhìn ta như vậy.” Nàng nhỏ giọng nói.

Không ngờ chỉ một câu của Phá Nguyệt lúc này khiến tinh thần Bộ Thiên Hành bị chấn động. Tay hắn bắt lấy chân nàng. Đôi đồng tử đen càng thêm sẫm.

Phá Nguyệt cảm giác được vết chai trong lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt lên mép chân nàng, vừa ngưa ngứa vừa tê tê khiến nàng không khỏi thẹn thùng. Chuyện nam nữ tuy nàng biết nhiều nhưng chưa từng trải qua. Nàng giấu đi vẻ xấu hổ, ngược lại tỏ ra hồn nhiên giơ chân lên đạp vào ngực hắn: “Huynh buông ra!”

Một cú đạp của Phá Nguyệt lại làm máu Bộ Thiên Hành sôi sung sục. Hắn cười gian bắt lấy chân nàng, cưỡng ép đưa lên môi hôn nhẹ một cái. Toàn thân Phá Nguyệt run lên, trên mặt Bộ Thiên Hành cũng nóng bừng, trong lòng lại vô cùng thích thú. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng cười khẽ.

“A! Ta cử động được rồi!” Phá Nguyệt đá xong mới phát hiện chân trái mình đã có cảm giác trở lại.

Bộ Thiên Hành rất vui. Hắn biết chân nàng bị đè, máu chảy không thông nên bị tê. Bây giờ cử động được thì không còn gì đáng ngại.

Phá Nguyệt đưa tay đẩy hắn ra, muốn ngồi dậy xem vết thương nhưng đời nào Bộ Thiên Hành bỏ qua? Hắn thả hai chân nàng xuống, lại kéo cả người nàng vào lòng. Miệng hắn kề sát tai nàng, tỏ vẻ trịnh trọng nói: “Đừng có lộn xộn, còn chưa hoàn toàn khỏi đâu! Không khéo sau này để lại di chứng ─ cứ để ta ôm một lúc nữa đã.”

Phá Nguyệt bị hắn làm giật mình, nghe tới hắn nói ôm thêm một lúc, nhất thời vừa thẹn vừa buồn cười.

Miệng nói, môi Bộ Thiên Hành cũng chạm vào vành tai Phá Nguyệt, rất mềm rất thơm. Nhìn thấy gương mặt nàng ửng hồng, ngoan ngoãn dụi vào ngực mình, hắn không kềm được hé môi ngậm lấy vành tai nàng.

Toàn thân Phá Nguyệt bị chấn động, khe khẽ rên một tiếng, cả người mềm nhũn.

Bộ Thiên Hành từng hôn nàng, bây giờ ngậm tai nàng day day, không hiểu sao lại mê đắm, chỉ muốn không ngừng lặp đi lặp lại, chẳng lẽ nghiện rồi?

Như thể máu nóng trong người thúc giục, hắn mơn trớn men theo viền tai xinh đẹp, trượt xuống cổ Phá Nguyệt, khẽ hé răng cắn nhẹ. Phá Nguyệt bị hắn hôn đến mức đầu óc váng vất, cả người tê rần. Nàng đưa tay muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn bắt lấy đè xuống giường.

Môi Bộ Thiên Hành chu du khắp gương mặt nàng, lưu luyến hôn trên hõm cổ thanh mảnh. Hạ thân hắn cũng bắt đầu căng cứng.

Thâm tâm hắn từ lâu đã nhận định Phá Nguyệt là thê tử tương lai của mình, giờ phút này có trời mới biết hắn muốn làm chuyện này với nàng bao nhiêu. Nhưng từ khi hắn tự ước định trong lòng, đã hạ quyết tâm phải yêu nàng, bảo vệ nàng, không để nàng chịu thiệt thòi, không danh không phận đi theo hắn.

Vì vậy hắn cố gắng đè nén dục vọng, môi miệng quyến luyến rời da thịt thơm mềm trơn mịn. Hắn thu tay lại, ôm nàng vào ngực thật chặt.

“Hôn lâu rồi… cũng buồn ngủ rồi. Chúng ta ngủ đi.” Hắn cố tình ngáp một cái.

Dĩ nhiên Phá Nguyệt bị hắn hôn đến thần hồn điên đảo, lơ mơ rúc người vào ngực hắn, trong lòng tràn đầy mật ngọt. Có điều nàng không biết, cái kẻ xử nam hai mươi bốn tuổi này phải rất vất vả mới kềm chế được dục vọng đêm nay biến nàng thành người của hắn. Nàng đơn giản nghĩ đây chỉ là một lần ôm hôn thân mật.

Nghe tiếng tim hắn đập ‘thình thịch’ trong ngực, Phá Nguyệt chậm rãi thả lỏng bản thân, an ổn chìm vào giấc ngủ.

Bộ Thiên Hành bôn ba suốt đêm, lại liên tục vận chân khí giúp nàng chữa thương, cũng hơi mệt mỏi. Hắn ôm nàng mơ màng ngủ một lát. Trong lúc chập chờn cúi đầu xuống nhìn, phát hiện nàng vẫn ngủ say như cũ.

Thế là hắn lại khẽ hôn lên mặt nàng, sau đó xuống giường ra ngoài đun một ấm nước. Bộ Thiên Hành xốc chăn lên, dùng nước ấm lau vết máu trên đùi nàng cho sạch. Kế tiếp nhóm thêm lò lửa sưởi ấm căn phòng.

Lúc hắn làm xong hết thảy, Phá Nguyệt ngủ mê trở người thành hình chữ ‘đại’ (大), một nửa bên chăn rũ xuống dưới giường. Hắn không khỏi phì cười, tỉ mỉ giúp nàng dém chăn. Nhìn dung nhan ngủ say của nàng, hắn tự cười bản thân ─ đây là lần đầu tiên hắn chăm sóc người khác. Đối tượng còn là một cô gái, vậy mà trong lòng hắn lại có một cảm giác an bình không tên.

Hắn để nguyên quần áo nằm xuống đất, cách cái giường chỉ chừng một thước. Nhắm mắt nằm một lúc, lại mở ra. Hắn thò tay vào trong chăn, lần tìm bàn tay mềm mại nắm lấy. Tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt nàng một hồi, lại hôn thêm mấy cái mới thỏa lòng ngủ thiếp đi.

Phá Nguyệt ngủ đến nửa đêm, bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.

Nàng nằm mơ thấy Nhan Phác Tông.

Trong giấc mơ, nàng trở lại kinh thành. Nàng mặc chiếc váy bằng lụa mỏng mà hắn yêu thích, mang yếm đỏ tươi nằm trên giường. Gương mặt hắn thấp thoáng nụ cười ngồi cạnh nàng. Một tay cầm quyển sách chăm chú đọc. Tay còn lại khoác lên eo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve…

Khung cảnh thanh bình nhưng lại khiến người ta sợ hãi, chỉ khiến cõi lòng nàng chết lặng, sau lưng đổ toàn mồ lạnh.

Đến lúc nàng mở mắt ra, khung cảnh đầu tiên là căn phòng ngập ánh trăng, ngọn lửa ấm áp cháy trong lò. Mà một tay mình gác trên mép giường, bị bàn tay to của ai đó nắm thật chặt. Tay người đó rất ấm. Độ ấm phảng phất truyền từ cánh tay thấm vào tim nàng.

Men theo ánh sáng trong lò nhìn lại, gương mặt Bộ Thiên Hành trong bóng đêm có một vẻ đẹp anh tuấn, mông lung khác thường. Thân hình cao lớn nằm trên đất, hàng mi rậm khép chặt, hơi thở đều đặn.

Tâm tình Phá Nguyệt dần an tĩnh.

Có lẽ là nàng thích hắn.

Dường như là rất rất thích, càng ngày càng thích.

Nàng bất giác nghiêng người, duỗi tay còn lại nhẹ nhàng vuốt vầng trán cao của hắn. Thì ra gương mặt hắn lúc không cười là như vậy. Anh tuấn uy vũ, hiên ngang hơn bất cứ người con trai nào nàng từng gặp.

Đầu ngón tay nàng men theo sống mũi cao thẳng xuống dưới. Trái tim Phá Nguyệt khẽ run. Lúc này nàng mới biết, thì ra mình cũng muốn thân mật với hắn. Bây giờ đêm tối, thừa dịp hắn ngủ mà tùy tiện ‘khinh bạc’. Cảm giác này rất khẩn trương, cũng rất kích thích.

Nhưng ngón tay nàng vừa chạm tới bờ môi ấy, hàng mi dài khẽ rung, đôi mắt đen như mực từ từ mở ra.

Tay Phá Nguyệt dừng giữa không trung.

Không phải nàng không đoán được hắn sẽ tỉnh. Hắn luôn là người có cảnh giác cao mà.

Được rồi, nàng thừa nhận, thật ra nàng cũng có chút… điếc không sợ súng.

Ánh mắt giao nhau, đôi đồng tử đen trong mắt Bộ Thiên Hành sẫm lại. Động tác nhanh như cắt, lại vô cùng dịu dàng ôm lấy eo nàng kéo xuống.

Phá Nguyệt lọt thỏm vào lồng ngực hắn, tim đập như sấm. Nàng nghe được, tim hắn cũng đập nhanh giống nàng.

Nàng vừa ngẩng đầu, đôi môi mát lạnh đã phủ xuống.

Phá Nguyệt không biết, đối với một người đàn ông đang ôm người phụ nữ mình yêu trong lòng mà bắt hắn phải nhẫn nhịn, là chuyện khó khan biết bao nhiêu. Bây giờ nàng tự dâng mình tới cửa, thử hỏi Bộ Thiên Hành làm sao bỏ qua?

Dáng vẻ lười nhác và khôi hài lúc trước hoàn toàn biến mất. Trên gương mặt hắn không có một chút ý cười, ánh mắt đen còn thẫm hơn cả bóng đêm ngoài kia. Một tay hắn ôm lưng nàng, một tay vịn eo, khóa chặt trong ngực khiến nàng không thể cục cựa. Môi lưỡi hắn mãnh liệt khuấy đảo trong miệng nàng. Như thể kềm chế quá lâu, một khi bùng nổ thì khó mà khống chế. Phá Nguyệt bị hắn ôm rất chặt, chỉ có thể để mặc hắn tùy ý tàn sát.

Hắn mút lấy hai vành môi non nớt. Cái lưỡi như ngọn lửa nóng bỏng liếm láp từng tấc hơi thở, xâm chiếm miệng nàng. Hơi thở hắn vô cùng gấp gáp, càng hôn càng mãnh liệt, càng hôn càng cảm thấy không đủ. Bỗng nhiên hắn lật người áp nàng xuống dưới thân, hai tay trói chặt tay nàng, khiến nàng không thể động đậy. Thuận theo bản năng, môi hắn rời khỏi môi nàng men theo gương mặt trượt xuống dưới.

Đầu óc Phá Nguyệt tê liệt. Cả người nàng chìm trong hơi thở nóng như lửa của hắn, bên dưới tự nhiên nóng ran bức bối. Nàng khó chịu uốn người, hô hấp dồn dập, trong lòng lại có một nỗi sợ hãi không tên.

Bộ Thiên Hành cảm giác được nàng động tình, không khỏi hồn phách điên đảo. Trời đông giá rét, trai đơn gái chiếc tâm đầu ý hợp, máu trong huyết quản hắn càng sôi sục, lý trí bị ném lên tuốt chín tầng mây. Một bàn tay đáp lên ngực nàng, nhẹ nhàng xoa nắn. Bàn tay còn lại chậm rãi sờ lên cặp mông tròn lẳn.

Tinh thần Phá Nguyệt hoàn toàn hỗn loạn, nàng miễn cưỡng bật ra một tiếng: “Đừng… sờ loạn…”

“Ừm.” Hắn thấp giọng đáp, lấy tay ra. Phá Nguyệt tưởng hắn dừng tay, nhẹ nhàng thở ra, không hiểu sao lại có một chút cảm giác mất mát. Không ngờ chỉ một lát sau, một bàn tay lặng lẽ luồn vào trường sam của nàng, lần đến trong yếm. Khoảnh khắc chạm vào hai gò bồng đảo, ánh mắt hắn rõ ràng tối sầm lại. Miệng ngậm chặt cánh môi hồng đào của nàng, bàn tay to bắt đầu xoa nắn.

“Sao có thể mềm mại như vậy…” Hắn hừ khẽ trong cổ họng.

“Đừng sờ…”

Sự chống cự của Phá Nguyệt hoàn toàn vô tác dụng, lại càng kích thích khát khao của Bộ Thiên Hành. Cứ thế quấn lấy nhau một lúc lâu, Bộ Thiên Hành mới hít sâu một hơi, lắc đầu bật cười, ôm nàng đặt lên giường. Hắn đắp chăn cho nàng xong mới ngồi xuống cạnh giường, yên lặng ngắm nghía Phá Nguyệt.

Quần áo hai người lộn xộn, vẫn còn thở hổn hển. Bộ Thiên Hành nhìn sắc mặt ửng đỏ của nàng, đã rất thỏa mãn. Hắn ấp một tay nàng vào tay mình, khàn giọng nghiêm túc nói: “Nguyệt nhi, ta không thể để nàng chịu uất ức. Qua ít ngày nữa, chúng ta thành thân.”

Phá Nguyệt sững sờ.

Tuy nàng đã xác định tìn cảm với Bộ Thiên Hành, nhưng dù sao nàng vẫn mang tư tưởng của người hiện đại. Tốt thì tốt, yêu thì yêu, nhưng tuyệt đối chưa nghĩ đến chuyện kết hôn. Lúc này thấy thái độ hắn kiên quyết nói muốn cưới nàng, trong lòng tuy vô cùng ngọt ngào nhưng lại cảm thấy sự việc tiến triển quá nhanh. Nhưng nghĩ lại, chuyện thành thân đâu có dễ dàng như vậy, nên cũng thả lỏng.

Không ngờ sau đó hắn liền giở thói cũ, không chút đứng đắn cầm tay nàng tản mạn nói tiếp: “… Chờ đến lúc nàng thành nương tử của ta, chúng ta lại tiếp tục chuyện vừa rồi, nhất định ta sẽ không dừng lại.”

Hai má Phá Nguyệt nóng bừng, ngẩng đầu nhìn hắn. Tuy ngoài mặt tỏ vẻ giễu cợt, nhưng hai gò má cũng đỏ ửng, lọt vào mắt nàng vô cùng đáng yêu. Nàng không nhịn được bật cười. Thầm nghĩ thì ra huynh cũng xấu hổ giống ta! Còn giả bộ cái gì!

Tự nhiên nhớ đến một chuyện, nàng vội nói: “Có một chuyện chúng ta phải nói rõ. Muội biết đàn ông ở đây quen tam thê tứ thiếp, nhưng muội không đồng ý.”

Bộ Thiên Hành không ngờ nàng nói chuyện này, ý cười càng đậm: “Ta trước kia chưa từng nhìn qua cô gái nào, sau này cũng không còn tâm tư liếc mắt cô nào khác ─ nàng cứ yên tâm gả cho ta.”

Lời nói ngọt như mật làm Phá Nguyệt vô cùng cảm động. Nàng nhổm dậy hôn nhẹ lên môi hắn.

Đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn hắn, làm sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này? Hắn bắt lấy eo nàng, ôm nàng vào ngực, lại cúi xuống giày vò đôi môi mềm mại. Chỉ mong đêm dài vô tận, vĩnh viễn không có kết thúc.

Trong lúc hai người tình ý lai láng, một giọng cười trầm thấp phảng phất chọc thủng màn đêm lạnh giá, từ xa xăm bên ngoài truyền đến:

“Hay thật, hay thật! Tình chàng ý thiếp mặn nồng như thế, thật khiến bổn quan không đành lòng chia cắt các ngươi, từ nay âm dương cách trở.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.