Giang Sơn Bất Hối

Chương 39: Chương 39




Bộ Thiên Hành thầm thắc mắc, còn Phá Nguyệt không khỏi kinh ngạc. Nàng hòa nhã hỏi: “Tiền bối, người… có quen biết con sao?”

Dương Tu Khổ tỉ mỉ quan sát nàng vài lượt, ánh mắt vô cùng phức tạp.

“Có thật cô là con gái ruột của Nhan Phác Tông?”

Phá Nguyệt lắc đầu: “Con… không biết.”

Nhan Phác Tông từng nói nàng là do tiểu thiếp hắn thông gian với một tên chăn ngựa sinh ra, nhưng nàng không tin.

Dương Tu Khổ trầm mặc một lúc lâu. Ông lấy lại thần sắc bình thường mới chậm rãi nói: “Dung mạo cô nương hao hao với một người quen cũ của ta. Có điều nhìn kỹ thì cũng không giống lắm. Có lẽ là lão hủ nhận lầm người.”

Cả Bộ Thiên Hành lẫn Phá Nguyệt đều không lên tiếng. Sau đó Bộ Thiên hành cung kính nói: “Tiền bối anh hùng hiệp nghĩa, còn bị thương vì cứu hai người chúng tôi, Bộ Thiên Hành lại không có gì báo đáp!”

Dương Tu Khổ nở nụ cười: “Lão hủ đã theo chân Bộ Tướng quân nhiều ngày. Hôm nay ở chân núi thấy đông đảo ám vệ của Nhan Phác Tông tụ tập, lão mới triệu tập các đệ tử đến đây.”

Trong lòng Bộ Thiên Hành khẽ run. Hắn thầm nghĩ mình chưa từng làm gì quá phận, vì sao người của Hình đường lại theo dõi mình?

Thấy Bộ Thiên Hành trầm ngâm không nói, Dương Tu Khổ đảo mắt qua Phá Nguyệt rồi chậm rãi bảo: “Bộ Tướng quân, để lão hủ chữa thương cho cậu trước đã.” Người phụ nữ trung niên được gọi là lão Bát lập tức bước lên đỡ Phá Nguyệt vào nhà.

Nửa canh giờ sau.

Dương Tu Khổ hạ hai bàn tay đang áp lên lưng Bộ Thiên Hành xuống. Hai người đồng thời mở mắt, cùng mỉm cười.

Bộ Thiên Hành được Dương Tu Khổ giúp đỡ vận công trị thương, tuy miệng vết thương còn đau nhưng nội tức đã thông thuận hơn nhiều nên rất vui mừng. Lại nghe Dương Tu Khổ nói: “Có phải cậu muốn hỏi ta vì sao lại theo dõi cậu?”

Bộ Thiên Hành gật đầu: “Xin tiền bối chỉ giáo.”

Dương Tu Khổ đứng lên đi dạo mấy bước mới mỉm cười đáp: “Thật ra mục đích lần này lão hủ tới tìm Tướng quân là muốn hỏi Tướng quân một việc: Nếu người thân nhất bên cạnh tướng quân phạm phải sai lầm lớn, Tướng quân sẽ vì đại nghĩa mà bất chấp tình riêng hay mù quáng bảo vệ?”

Bộ Thiên Hành không khỏi giật mình tự hỏi: “Ông ấy nói ‘người thân nhất’? Ah, chẳng lẽ Nguyệt nhi làm sai chuyện gì? Nàng chỉ là một tiểu nha đầu, có thể phạm sai lầm gì chứ? Hơn nữa dù nàng có quậy tung trời đục nước thì liệu ta có nhẫn tâm trách mắng không? Cùng lắm thì dẫn nàng cao bay xa chạy.

Nghĩ đến đây, Bộ Thiên Hành hàm hồ đáp: “Chắc chắc ta sẽ ra tay trừng trị, không để nàng phạm sai lầm.” Trong bụng lại nghĩ nếu là Nguyệt nhi, ta tất nhiên có phương pháp trừng trị của mình. Hôn một cái, ôm một cái, nàng nhất định sẽ nghe lời, không phạm sai lầm nữa. Như vậy cũng không tính là lừa dối tiền bối.

Dương Tu Khổ đương nhiên không đọc được tâm tư Bộ Thiên Hành, hài lòng gật đầu: “Tốt! Rất tốt! Ta cũng biết nhất định cậu sẽ công tư phân minh! Lão hủ theo cậu hơn tháng, chứng kiến cậu vì dân chúng vô tội thành Mặc Quan chống lại lệnh Đại tướng quân, cam chịu bị phạt trượng. Sau đó lại thấy cậu xả thân bảo vệ Mặc Quan thành, anh dũng đẩy lùi quân địch, lão biết ngay Tướng quân thật sự là người trung can nghĩa đảm.”

Bộ Thiên Hành không ngờ cả những chuyện này Dương Tu Khổ cũng biết. Điều này cho thấy mấy ngày nay ông ở trong bóng tối theo dõi mà hắn lại không hề phát hiện. Bản thân hắn luôn tự tin võ nghệ cao cường, hôm nay lại được gặp hai cao thủ võ công tuyệt đỉnh, quả thật là núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn. Tự cảm thấy hổ thẹn, Bộ Thiên Hành thầm nhủ không thể ỷ vào tư chất thông minh mà lười biếng nữa. Sau này nhất định phải chuyên cần luyện tập võ nghệ mới có thể bảo vệ Phá Nguyệt chu đáo.

Dương Tu Khổ lại cất lời: “Cậu cứ an tâm dưỡng thương, ta sẽ để một đệ tử ở lại trong thành. Nếu Nhan Phác Tông còn tới gây sự, Hình đường lập tức có người thông báo, đồng tâm hiệp lực tấn công.”

Bộ Thiên Hành cung kính đáp: “Đa tạ tiền bối!”

Quan sát thấy Bộ Thiên Hành mình đầy thương tích vẫn giữ thần thái anh tuấn, tác phong vững vàng, thái độ khiêm tốn, Dương Tu Khổ không kềm được lòng yêu mến người tài, nhẹ nhàng nói: “Cậu tuy còn trẻ nhưng võ công hơn người. Trong các đệ tử của ta chỉ có tiểu Thập Tam là tầm tuổi với cậu. Cậu có đồng ý bái ta làm sư phụ không?”

Hiện tại võ công của Dương Tu Khổ có thể coi là đệ nhất võ lâm. Bao nhiêu thiếu niên anh hùng tha thiết mơ ước được ông truyền thụ võ nghệ, dù chỉ một nửa chiêu cũng được.

Không ngờ Bộ Thiên Hành không chút suy nghĩ mà lập tức từ chối: “Đa tạ ý tốt của tiền bối. Vãn bối đã từng bái một vị cao nhân làm sư phụ. Không được người cho phép, vãn bối không thể tự ý bái người khác làm thầy.” Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng Bộ Thiên Hành giật thót — Dương Tu Khổ nói người thân nhất không lẽ là sư phụ? Nhưng sư phụ mình anh hùng hiệp nghĩa, sao có thể làm chuyện có lỗi với Đại Tư?

Dương Tu Khổ thấy Bộ Thiên Hành dứt khoát từ chối, trong lòng cả giận nhưng vẫn nói: “Cậu không thích, lão hủ tất nhiên không ép.”

Hai người lâm vào trầm mặc. Bộ Thiên Hành từ chối ông ta, trong lòng cũng cảm thấy áy náy. Hắn linh hoạt tìm đề tài cười nói: “Vãn bối và Thập Tam là huynh đệ tốt với nhau. Tính ra đã hơn một năm rồi chúng tôi chưa gặp mặt. Tiền bối là ân sư của hắn, không khác gì sư phụ của vãn bối. Xin nhận của vãn bối một lễ!”

Dương Tu Khổ nghe Bộ Thiên Hành nhắc đến tiểu đệ tử vừa nhập môn Đường Thập Tam, tâm trạng rất vui vẻ, cười nói: “Không sai. Cậu và nó đều là thanh niên trai trẻ, nghĩa khí hợp nhau thật tốt.”

Dương Tu Khổ nhìn gương mặt tuấn tú, tác phong hiên ngang lịch lãm của Bộ Thiên Hành, lại nhớ đến sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Phá Nguyệt ban nãy. Ông sợ hắn bị nàng đầu độc, ngẫm nghĩ một chút liền nói: “Võ công của cậu tuy cao, nhưng so với Nhan Phác Tông thì thật kém xa. Lần này cậu bảo vệ được nàng ấy, không chắc sẽ bảo vệ được cả đời.”

Bộ Thiên Hành trầm mặc không đáp.

Dương Tu Khổ thở dài nói tiếp: “Như vầy đi, cậu giao nàng cho ta, tạm thời do Hình đường bảo vệ. Đệ tử thứ tám của ta là nữ, sau này để nàng làm bạn với lão Bát cũng tốt.”

Bộ Thiên Hành nghe vậy cả kinh. Không ngờ Dương Tu Khổ đề nghị hắn và Phá Nguyệt tách ra. Hắn vốn trời sinh thông minh lý trí, giờ phút này lại ngập ngừng: “Chuyện này…”

Hắn biết Dương Tu Khổ nói rất có lý.

Mộ Dung Trạm tuy có năng lực bảo vệ Phá Nguyệt, nhưng hắn là hoàng tộc ở tận kinh thành. Một khi có chuyện xảy ra, chỉ sợ sẽ phát sinh tình huống ngoài dự liệu. Còn Hình đường hoạt động độc lập, không phụ thuộc triều đình, môn quy vô cùng nghiêm khắc. Nếu Phá Nguyệt được bọn họ bảo hộ, dĩ nhiên không còn gì đáng lo.

Nhưng mà… tính tình nàng hiếu động đáng yêu như vậy, sống chung với các tiền bối ở Hình đường liệu có buồn chán không?

Chua xót cân nhắc một lúc, cuối cùng Bộ Thiên Hành mới hạ quyết tâm, dứt khoát nói: “Tất cả xin nhờ tiền bối sắp xếp.”

Mặt trời từ từ lên cao, Bộ Thiên Hành chậm rãi bước vào căn phòng nhỏ.

Hắn vừa đặt chân vào cửa, người phụ nữ trung niên liền khéo ý đứng dậy đi ra ngoài. Phá Nguyệt ngồi trên giường, nâng mắt nhìn hắn nở nụ cười. Hai người vừa trải qua nguy hiểm, tình cảm chan chứa, tâm tư có rất nhiều điều muốn nói. Bộ Thiên Hành ngồi xuống bên giường, Phá Nguyệt nhẹ nhàng nhích vào lòng hắn, nhỏ giọng hỏi: “Vết thương còn đau không? Huynh thật là ngốc.”

Bộ Thiên Hành lắc đầu, nắm lấy tay nàng trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Nguyệt nhi, Bộ đại ca đã sắp xếp chỗ ở ổn thỏa cho nàng, nhất định không để lão rùa đen bắt được.”

Tâm trạng Phá Nguyệt đột nhiên nặng nề, nàng nói: “Huynh muốn gửi ta tới Hình đường?”

Bộ Thiên Hành không ngờ nàng nắm bắt nhanh như vậy. Lòng hắn nao nao, ngoài mặt lại cười nhạt đáp: “Phải. Bây giờ ta còn muốn dốc sức vì nước nhà, ra chiến trường sớm ngày lập công. Nàng đi theo ta rất nguy hiểm. Tạm thời nàng ở Hình đường chừng nửa năm hay một năm, rồi Bộ đại ca tới đón nàng, được không?”

Vốn Bộ Thiên Hành nghĩ nàng sẽ buồn, không chịu đi. Ai ngờ nàng cúi đầu thấp giọng nói: “Vậy cũng được, muội đi với bọn họ.”

Bộ Thiên Hành nhìn vẻ mặt buồn rầu của Phá Nguyệt, trong lòng không khỏi xót xa. Hắn giơ tay ôm nàng vào lòng thật chặt, khàn giọng nói: “Thôi! Ta sẽ nói là có chuyện phải làm. Ta đi với nàng, chúng ta không xa rời nhau.”

Nghe Bộ Thiên Hành nói vậy, Phá Nguyệt rất vui, nhưng lại có chút chần chừ.

Nàng hiểu rõ tính tình Bộ Thiên Hành, chắc chắn hắn không bỏ mặc được chiến sự. Bây giờ bất quá chỉ là xúc động nhất thời, tương lai nhất định sẽ thấy không cam lòng. Nàng lắc đầu, giọng nói cũng mềm mại đi mấy phần: “Sao huynh lại ngốc giống hệt Tiểu Dung vậy? Ước mơ của huynh là trở thành Đại tướng quân, đừng vì tư tình nhi nữ mà chậm trễ việc quân. Hơn nữa chúng ta chỉ tạm thời xa nhau, cũng đâu có sao. Người ta thường nói, tiểu biệt thắng tân hôn mà!”

Vốn Bộ Thiên Hành quyến luyến không nỡ rời, lại bị nàng chọc cho phì cười. Đôi mắt đen càng sâu lắng, hắn lấy từ trong ngực áo ra một miếng ngọc bội xanh biếc, đặt vào tay nàng: “Giữ gìn cẩn thận. Đây là bảo vật gia truyền nhà ta, sau này nàng thấy nó như thấy ta.”

Hai mắt Phá Nguyệt rưng rưng. Màu sắc ngọc bội trong sáng, ấm áp, nhất định là ngọc quý. Trên mặt có khắc hai chữ ‘Thiên Hành’ nho nhỏ. Nàng quên cả nước mắt, hiếu kỳ hỏi: “Huynh còn có cái này sao? Trước giờ muội chưa từng thấy.”

Bộ Thiên Hành ôn hòa đáp: “Ta là cô nhi. Lúc ta còn sơ sinh, trên người chỉ có duy nhất một miếng ngọc bội này. Hôm nay ta giao nó cho nàng, nàng phải giữ thật cẩn thận, sau này còn truyền lại cho con của ta.”

Hai người vừa trải qua giờ phút sinh ly tử biệt, chính là lúc tình cảm bùng cháy mãnh liệt nhất. Trong lòng Phá Nguyệt đau xót, suýt nữa rơi lệ. Nhưng thật sự nàng không muốn bản thân liên lụy Bộ Thiên Hành. Nàng cố đè nén xót xa trong dạ, bày ra vẻ mặt thoải mái, nhẹ nhàng cười nói: “Bây giờ chúng ta thích nhau, nhưng tương lai muội có sống cùng huynh cả đời, có sinh con cho huynh không thì lại là chuyện khác.”

Dĩ nhiên Bộ Thiên Hành bị câu nói kia làm chấn động, sắc mặt khẽ biến.

Mặc dù hắn không đến mức cổ hủ, cái gì cũng tuân theo lễ nghi như Mộ Dung Trạm, nhưng tư tưởng vẫn giống đại đa số đàn ông ở thời đại này. Hai người một khi đã thân mật, ôm nhau hôn nhau thì dĩ nhiên sẽ mặc định rằng đây là người bạn đời của mình.

Là đàn ông, Bộ Thiên Hành nghe những lời khác với lẽ thường của Phá Nguyệt thì không rảnh rỗi mà suy xét vấn đề là nàng yêu hắn nhiều hơn hay hắn yêu nàng nhiều hơn. Trong lòng Bộ Thiên Hành chỉ nghĩ, hỏng rồi, ta và nàng bày tỏ tình cảm chưa lâu, dĩ nhiên cảm tình nàng đối với mình không sâu. Bây giờ phải cách xa như vậy, nếu Nguyệt nhi gặp được người con trai khác hợp ý hơn thì phải làm sao đây?

Thấy Bộ Thiên Hành vì câu nói của mình mà trầm mặc không lên tiếng, Phá Nguyệt hơi đau lòng. Nàng vòng tay ôm lấy cổ hắn, dịu dàng nói: “Đương nhiên, nếu huynh giữ lời không lén nhìn các cô gái khác, một lòng yêu thương muội, muội cũng sẽ không để ý tới bất kỳ tên đàn ông nào, toàn tâm toàn ý chờ huynh đến đón.”

Tuy miệng thì nói vậy, nhưng thực tế Phá Nguyệt lại bận tâm chuyện khác: Bộ Thiên Hành đẹp trai xuất chúng, một ngày nào đó chỉ sợ không phải vật trong ao, nàng làm sao mà giữ? Con gái Đại Tư thường ngưỡng mộ quân nhân, bây giờ hai người không thể không chia lìa. Nếu bên cạnh có cô gái nào phải lòng hắn, bản tính hắn lại cởi mở phóng khoáng, nhỡ hắn không cầm lòng được thì sao? Vì vậy nàng phải ném một câu tàn nhẫn trước, bắt hắn thành thật với mình.

Làm sao Bộ Thiên Hành đoán được trong thời khắc bịn rịn chia tay mà cô gái nhỏ nhà hắn còn tâm tư nghĩ đến mấy chuyện linh tinh này. Nghe nàng nói chỉ cần mình tuân thủ lời hứa, gánh nặng trong lòng hắn tự nhiên hạ xuống. Lại ôm lấy nàng hôn hít đủ kiểu.

Phá Nguyệt bị hắn ôm hôn đến mức cả người mềm nhũn, hai gò má ửng đỏ. Bộ Thiên Hành cũng cảm thấy hào khí sôi sục, hắn kề sát tai nàng thấp giọng nói: “Quyết định vậy đi. Sau này nàng sẽ sinh con cho ta, bởi vì ta tuyệt đối không phụ nàng.”

Bộ Thiên Hành tiễn Phá Nguyệt đến cạnh cửa, lão Bát cũng vừa giục ngựa đến nơi. Nàng nhanh nhẹn kéo Phá Nguyệt lên ngựa. Giờ phút chia ly, trên đỉnh núi tuyết lại rơi nhiều. Giữa làn mưa tuyết bay bay đầy trời, hai người lặng lẽ nhìn nhau không lên tiếng, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Có điều đệ tử Hình đường đâu phải người hiểu chuyện phong tình, lão Bát hét lớn một tiếng: “Giữ cho chắc!” Chú ngựa tung vó, bắt đầu phi như bay, trong khoảnh khắc hình ảnh Bộ Thiên Hành bị kéo xa tít mù.

Phá Nguyệt cố gắng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc trời u ám, tuyết trắng mênh mông. Trước căn nhà nhỏ rách nát, một bóng người lẻ loi, trơ trọi đứng bất động trong trời tuyết lạnh căm, phảng phất đã hóa đá.

Hết Quyển I


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.