Giang Sơn Bất Hối

Chương 12: Chương 12: Mỹ Lệ




Phá Nguyệt cầm lược trầm tư. Một lát sau, nàng mới đổ một ít nước vào chậu, rửa mặt sạch sẽ.

Mở cửa ra, nàng bắt gặt Dung Trạm đang đứng cạnh con ngựa, đưa lưng về phía mình. Áo bào dài rộng như mây khói nhẹ bay, cánh tay thon đang khẽ vuốt ve bờm ngựa. Gương mặt hắn nhìn nghiêng vừa nhã nhặn vừa dịu dàng, hình như với cả một con ngựa cũng mang theo tình cảm ấm áp như gió xuân.

Thật ra… Hắn đối với ta, có phải cũng giống như với con ngựa này không?

Ý nghĩ kỳ lạ này đột nhiên xuất hiện, thế nhưng cứ ăn sâu trong đầu Phá Nguyệt,

“Dung Trạm.” Nàng dè dặt thấp giọng gọi.

Dung Trạm từ từ xoay người, trong tích tắc nhìn thấy nàng, nụ cười trên gương mặt hắn ngưng đọng.

Hắn cho rằng nàng sẽ tiếp tục che dấu, mình sẽ lại nhìn thấy cô nương vừa đen vừa gầy tẻ nhạt như ngày thường. Chỉ không ngờ vừa quay đầu đã là tóc mai đen nhánh, dung nhan thanh thuần như tuyết, xinh đẹp vô cùng.

Dung Trạm khẽ cau mày.

Hắn không nghĩ đến sẽ nhìn thấy một Phá Nguyệt như vậy.

Hắn đã từng gặp rất nhiều luyến đồng(*) được gia đình quyền quý nuôi dưỡng từ nhỏ, tuy xinh đẹp nhưng yếu ớt và trống rỗng. Bọn họ giống như một đám hình nộm không có hồn phách, chỉ biết nhìn sắc mặt người khác để hầu hạ. Bề ngoài dù rạng rỡ chói mắt, nhưng tâm hồn đã mục rữa từ lâu.

(*) Luyến đồng: trẻ con được nhà giàu có nuôi từ nhỏ để lớn lên thành tỳ thiếp, hầu hạ chủ nhân.

Vậy mà Phá Nguyệt cũng có dáng vẻ đó, hơn nữa còn đẹp đến mức khiến người khác phải sững sờ.

Khuôn mặt nhỏ xinh, chỉ lớn hơn bàn tay một chút. Ẩn dưới làn da trắng trẻo hơi nhợt nhạt là từng nhịp thở mỏng manh. Ngũ quan cân đối hoàn mỹ như tạc tượng, nhưng bởi vì quá hoàn mỹ, ngược lại có cảm giác không giống người phàm trần. Nhất là đôi mắt bồ câu đen như mực khảm trên gương mặt xinh đẹp vô cùng nổi bật thu hút.

Hắn giật mình nhớ đến ngày ấy trong ngõ hẻm hắn từng nhìn thấy cánh tay Phá Nguyệt, cũng là làn da trắng như tuyết không tỳ vết. Hắn không nghi ngờ gì dưới lớp áo gai vải thô kia là một thân hình tinh tế, mềm mại như điêu khắc tạc ra.

Nghĩ đến đây, Dung Trạm cảm thấy mặt mình hơi nóng lên. Hắn vội vàng xua đuổi ý tưởng vừa nảy ra trong đầu, thầm tự trách sao mình lại có suy nghĩ như vậy.

Hắn lấy lại bình tĩnh, đôi mắt lộ ra vẻ dịu dàng cùng thương xót.

Nhà bình dân không thể nào nuôi dưỡng được một cô gái như vậy — thì ra nàng chính là nô lệ hoặc tỳ thiếp của nhà quyền quý chốn kinh thành bỏ trốn, cũng khó trách bị người ta truy đuổi không ngừng.

“Cô nương đợi một chút.” Hắn rút từ dưới bụng ngựa ra một thanh bảo kiếm.

Phá Nguyệt vô cùng vui mừng, nhấc mép váy lên để lộ chiếc kiềng vàng.

Dung Trạm vận khí vào đan điền, bất ngờ dùng sức chém xuống —

“Keng —” Một tiếng động đanh thép vang lên, Dung Trạm nhìn bảo kiếm trong tay gẫy thành hai đoạn, thất thần.

Phá Nguyệt tuy cảm thấy hơi thất vọng, nhưng lập tức an ủi hắn: “Cũng không vội, chúng ta thử nhiều lần, nhất định sẽ được.”

Dung Trạm hơi cảm động nhìn nàng, kiên định nói: “Trong doanh trại vũ khí lợi hại rất nhiều, ta nhất định sẽ giúp cô nương phá chiếc kiềng vàng này.”

Phá Nguyệt gật đầu.

“Đến doanh trại nơi Đông Lộ quân đóng quân, chúng ta sẽ bảo vệ cô nương. Cô nương có thể yên tâm mở một tiệm mì nho nhỏ.” Hắn điềm đạm nói.

“Chúng ta?”

“Ta và đồng đội của ta. Túi đồ của cô nương đâu?”

Bởi vì lúc sáng bị Trần Tùy Nhạn truy đuổi nên bây giờ căn phòng vô cùng lộn xộn, Phá Nguyệt ngẩng đầu cười ngọt ngào: “Công tử đợi một lát, ta thu dọn xong ngay.”

Dung Trạm nhìn bóng dáng mảnh mai, thướt tha đi đến trước cửa tủ chén bát. Đôi bàn tay thon thả nhẹ nắm lấy cửa tủ kéo ra — cánh cửa vẫn không nhúc nhích. Hắn liền thấy nàng cắn nhẹ răng ngà vào môi dưới, hít một hơi rồi dùng bàn tay trắng nõn cứng như đá kéo mạnh một cái, cánh cửa tủ thật sự mở ra.

Vốn Dung Trạm định hỏi nàng có cần hắn giúp không, lại thấy rõ ràng thân hình nàng tuy nhỏ bé nhưng khí thế lại mạnh mẽ như trâu chọi, cảm thấy hơi buồn cười nhưng vẫn im lặng không nói gì.

Nàng đem tất cả nồi niêu chén dĩa, thau chậu xếp thành một đống như ngọn núi nhỏ, nghiêng ngả bê đến trước ngăn tủ cố gắng cất vào. Sau đó lại lấy chăn bông cùng quần áo xếp chồng lên ném vào rương. Trong rương có rất nhiều thứ linh tinh nên không khép lại được, nàng đặt mông ngồi lên nắp rương ra sức ép xuống.

Dung Trạm không chịu nổi, quay mặt đi. Lát sau lại không nhịn được quay đầu lại, mở miệng hỏi: “Có cần ta giúp không?”

Nàng vốn đang khí thế bừng bừng, không thèm quay đầu lại khoát tay nói: “Không cần. Công tử không biết thứ gì nên để ở đâu đâu.”

Sau đó nàng vô cùng trịnh trọng lấy từ trong bếp ra một con dao phay, rồi dùng một miếng vải bố quấn mấy vòng, cuối cùng mới buộc lại bằng một sợi dây thừng. Do dự một chút mới ngẩng đầu nói với hắn: “Con dao này là của lão Từ — cũng là ông chủ trước đã sang lại quán mì cho ta để lại. Nó là dao gia truyền nhà ông ấy, ta đã hứa sẽ luôn mang theo bên mình.”

Dung Trạm gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không hiểu vì sao nàng lại nói chuyện này với mình.

Hắn nhìn thấy nàng hơi ngượng ngập buộc dây thừng treo dao phay ở bên hông, sau đó đỏ mặt hỏi: “Đeo như vầy có buồn cười không? Nhưng con dao lớn như thế này, ta không biết làm sao mới có thể luôn mang theo bên mình.”

Dung Trạm cố nhịn nhưng không nhịn được, cong môi bật cười. Phá Nguyệt thấy hắn cười thì tỏ vẻ “Ta đã biết thế nào ngươi cũng có phản ứng đó.” Hắn tự biết mình cười như thế có hơi vô duyên, mới đưa tay về phía nàng: “Ta giúp cô nương cất nó trước, rồi sẽ cho người giúp cô làm một cái vỏ dao.”

Tất bật được khoảng nửa canh giờ, động tác cuối cùng của Nhan Phá Nguyệt là giơ chân đá văng một khúc củi vào dưới lò.

“Xong rồi.” Nàng phủi tay. “Ta sẽ nhờ hàng xóm trông nhà giúp, bây giờ chúng ta đi thôi.”

Dung Trạm ngạc nhiên nhìn hơn mười khúc củi xếp thành đống chỉnh tề dưới lò, kể cả thanh vừa bị nàng đá vào. Nàng căn bản không biết võ công nhưng cước pháp cũng thật đẹp mắt.

Hắn thầm nghĩ lúc Phá Nguyệt cô nương ở một mình chắc cũng thường xuyên làm những việc này mới có thể quen tay làm tốt như vậy.

Phá Nguyệt lại không chú ý đến vẻ ngạc nhiên của Dung Trạm với đống củi khô. Nàng lấy một cái nón rộng vành, xung quanh che bằng lụa đen đội lên đầu. Bởi vì bình thường nàng hóa trang, bôi nhọ nồi lên mặt cho đen cũng không được sạch sẽ, nên những lúc nàng một mình trên phố sẽ đội nón như thế này. Trong thành thường có người trong giang hồ qua lại, nên nàng ăn mặc như thế cũng không quá khác người, ngược lại khiến cho bọn trộm cắp không dám đến gần trêu chọc.

“Hôm khác ta sẽ cho người tìm một bộ mặt nạ da người cho cô nương.” Dung Trạm nói.

“Thật có loại mặt nạ này sao?”

Dung Trạm cười nhẹ: “Đại Tư mưa thuận gió hòa, có rất nhiều thợ thủ công tài ba."

Nhan Phá Nguyệt ở sau tấm lụa che mặt vui vẻ cảm ơn, lại xoay người nhìn Trần Tùy Nhạn. Trước đó Phá Nguyệt đã dùng một miếng vải đen trùm lấy người hắn. Dung Trạm chỉ dùng một tay nhấc bổng Trần Tùy Nhạn còn đang hôn mê ném lên lưng ngựa. Sau đó một tay hắn đỡ lấy bao đồ nặng trịch trong tay nàng, một tay dắt ngựa, hòa nhã nói: “Đi thôi, đến cổng thành mua một chiếc xe ngựa nhốt hắn vào đó.”

Tâm trạng Phá Nguyệt vô cùng thoải mái. Nghĩ đến sau này có thể ẩn nấp trong quân đội Đông Lộ, lại có một người tốt như Dung Trạm quan tâm, không khỏi cảm thấy vui sướng.

Nàng bước nhanh phía trước, Dung Trạm chầm chậm theo sau. Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn, thẳng tắp mà duyên dáng, hắn thầm nghĩ trong lòng vị bằng hữu mà hắn cứu được này, tuy dáng vẻ sáng trong như tuyết, mềm mại như cỏ, đã trải qua nhiều khổ sở không thấy mặt trời, nhưng giờ phút này nàng hoàn toàn không giống với những cơ thiếp chỉ biết nhẫn nhục mà hắn từng biết.

Bọn họ không có vẻ tức giận đầy sức sống của nàng, cũng không ương ngạnh cứng như đá như nàng, càng không có mấy hành động thô lỗ như nàng… Không, khóe miệng hắn hơi cong mỉm cười — phải nói là tự do tiêu sái.

Hai người tiếp tục đi về phía đông năm sáu ngày thì đến một thành thị nhỏ gần biên ải.

Chiều muộn, hai người dừng chân trong thành nghỉ tạm. Nhan Phá Nguyệt vào phòng khách điếm chưa được bao lâu, đã thấy Dung Trạm cầm một cái hộp nhỏ đi vào.

Bên trong là một tấm mặt nạ mềm mại, mỏng như móng tay. Phá Nguyệt mang mặt nạ ướm lên mặt, vừa vặn che phủ ngũ quan của nàng, nhẹ nhàng dán chặt vào.

Nhìn thiếu nữ mặt rỗ, làn da vàng vọt trong gương, Phá Nguyệt cười nói: “Thật vừa vặn.”

Dung Trạm chỉ cười nhẹ, không nói gì. Thợ thủ công tay nghề giỏi đến đâu cũng không thể đoán trước, tất nhiên là hắn đã miêu tả kỹ lưỡng gương mặt nàng với người thợ.

Có được cái mặt nạ da người này, Nhan Phá Nguyệt không cần tiếp tục đội nón, nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều. Hai người trói tên Trần Tùy Nhạn như cái bánh chưng nhét dưới gầm giường rồi mới xuống lầu dùng bữa tối.

Cả đoạn đường Trần Tùy Nhạn đều nơm nớp lo sợ về tới doanh trại sẽ rơi vào tay Nhan Phác Tông. Nhan Phá Nguyệt cũng cảm thấy bất an, nếu Trần Tùy Nhạn bị bắt, mình có bị bại lộ hành tung không?

Dung Trạm là một người rất cứng rắn, cho dù Phá Nguyệt nói bóng nói gió bao nhiêu, hắn cũng không thay đổi, giữ vững lập trường. Tuy vậy, Dung Trạm cũng chủ động tỏ ý cho nàng biết sẽ không đề cập đến thân thế hành tung của nàng trước mặt bất cứ ai, nàng mới thôi lo lắng.

Gần tới biên ải, người tới khách điếm ở trọ cũng hỗn tạp hơn.

Có người bình dân hiền lành chất phác, có người gương mặt dày dạn gió sương như thương binh giải ngũ, cũng có võ lâm nhân sĩ tràn đầy hăng hái muốn đi đầu quân. Dung Trạm xuất hiện tự nhiên sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người, nhưng hắn trước sau vẫn im lặng, tập trung ăn cơm, mắt không hề nhìn đi nơi khác. Ngược lại, Phá Nguyệt quan sát mấy tên võ lâm đại hán khỏe mạnh, mang đao trên người lại có chút tò mò.

Thật ra Đại Tư đang thời kỳ hưng thịnh, quân lương bổng lộc cũng nhiều. Rất nhiều võ lâm nhân sĩ muốn đầu quân, tìm cơ hội thăng tiến, tạo dựng sự nghiệp. Vì thế trong quân đội có không ít tướng lĩnh xuất thân từ các môn phái trong võ lâm.

Phá Nguyệt ngồi nghe hán tử ở bàn bên nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Hắn kể có một tướng quân trẻ tuổi dẫn theo một nghìn tinh binh đánh thắng hai vạn giặc cỏ nước đối địch, mà vị tướng quân này đối với võ lâm nhân sĩ đến nhờ cậy lại đối xử rất tốt. Lần này bọn họ tòng quân chính là muốn đi theo vị tướng quân này. Đang nghe hăng say, chợt tiếng nói của hán tử im bặt.

Không chỉ mình hắn, hình như tất cả mọi người trong khách điếm đều ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Chỉ thấy hay nữ tử xinh đẹp toàn thân áo trắng, khoảng hơn hai mươi tuổi, hông đeo trường kiếm, dắt ngựa thướt tha đứng ở cửa trước, vừa dịu dàng vừa hiên ngang, tựa như tiên giáng trần.

Cô nương lớn tuổi hơn trong hai người vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo nhìn lướt một vòng, trong khoảnh khắc nhìn thấy Dung Trạm, hai mắt sáng ngời. Hai cô nương trao đổi ánh mắt, giao ngựa cho tiểu nhị rồi tự nhiên đi về phía Dung Trạm.

Hai người đến bên bàn ngồi xuống. Cô nương nhiều tuổi hơn cười nhẹ, nói với Dung Trạm: “Công tử, lâu rồi không gặp.”

Cô nương khác lại nhìn Phá Nguyệt, nhíu mày: “Nữ nhân xấu xí này là ai? Vì sao lại đi chung với công tử?”

Gương mặt tuấn tú trắng như bạch ngọc của Dung Trạm ửng đỏ, đôi mày dài cau chặt, lạnh lùng nhìn hai người một cái nhưng không trả lời mà uống rượu tiếp.

Phá Nguyệt cũng tự nhiên như không, không thèm lên tiếng, bắt chước Dung Trạm tập trung ăn cơm.

Toàn bộ khách điếm yên tĩnh đến mức ngay cả cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.

Hai võ lâm nữ tử xinh đẹp cùng một thư sinh điển trai cao ngạo, ít nhiều cũng khiến người ta để ý.

Mặc dù hai cô nương nọ không ngừng bắt chuyện với Dung Trạm, hắn vẫn trầm mặc làm lơ. Có người thầm tiếc rẻ, có người nhìn Nhan Phá Nguyệt với vẻ tò mò. Cho đến khi một trong hai cô nương kia hừ lạnh nói: “Công tử sao có thể tuyệt tình như thế, vẫn không chịu theo chúng ta về Phược Dục sơn (*), không sợ đắc tội giáo chủ Thần Giáo sao?”

(*) Núi Phược Dục: tên núi nghĩa là ràng buộc, kiềm chế dục vọng.



Lời vừa nói ra, Dung Trạm còn chưa trả lời thì trong phòng đã có người biết chuyện “A” lên một tiếng.

“Phược Dục sơn!” Hán tử ba hoa khi nãy kinh ngạc nói: “Là người của kỹ nữ giáo…”

Hắn còn chưa dứt ời, nữ tử lớn tuổi hơn đã đảo mắt nhanh như điện nhìn qua, ống tay áo đồng thời vung lên! Trong làn gió lạnh thoáng qua, hán tử kêu lên một tiếng thảm thiết, trên mặt đã bị cắm năm cây ngân châm cực mỏng!

Nói thì chậm chứ diễn biến nhanh như chớp, thân ảnh Dung Trạm bỗng nhiên lướt tới, trong khoảnh khắc đã đứng trước mặt hai nữ tử. Phá Nguyệt ở gần hắn nhất, chỉ thấy hắn dùng áo choàng cuốn hai ngón tay, nhanh mạnh và chính xác phất qua đầu vai hai nữ tử. Họ không kịp phòng bị đã bị điểm huyệt, không thể động đậy.

“Hay lắm!” Trong phòng có mấy người đồng thanh ủng hộ.

Dung Trạm bước lại chỗ nam tử bị thương, năm ngón tay như gió đồng loạt nhổ xuống năm cây ngân châm trên mặt hắn, lại lấy giải độc hoàn và kim sang dược từ trong túi áo ra, vừa đắp vừa cho hắn ăn vào. Sau đó mới hướng về phía nam tử cúi đầu hành lễ: “Chuyện này vì tại hạ mà ra, liên lụy huynh đài rồi!”

Hán tử kia cũng thẳng thắn, vừa che mặt vừa xua tay nói: “Huynh đài khách khí rồi! Những nữ tử này đều là giáo đồ của tà môn kỹ nữ, đụng tới bọn họ coi như chúng ta xui xẻo.”

Dung Trạm nghiêm mặt nói: “Các nàng dù sao cũng là con gái, huynh đài gọi họ như vậy thật không ổn.”

Hán tử nghe hắn lên tiếng bảo vệ hai nữ tử nọ, hơi không vui nhưng nghĩ bản thân là do Dung Trạm cứu, nên cũng không nói gì nữa.

Dung Trạm khống chế địch rồi cứu người liền mạch như mây trôi nước chảy khiến cho tất cả những người có mặt trong khách điếm ai cũng bị thuyết phục. Có người hỏi thăm: “Công tử, hai con yêu nữ này phải xử trí ra sao?”

Dung Trạm còn chưa trả lời, một nữ tử đã nói: "Sư muội, bọn họ còn muốn xử trí chúng ta kìa. Ta cũng muốn xem xem ai dám động đến người của Phược Dục sơn!?"

Vừa dứt lời, mọi người đưa mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng như quả cầu da bị xì hơi, không dám lên tiếng. Phá Nguyệt vốn không biết “Phược Dục sơn” có lai lịch gì, chỉ nghe bọn họ nói “Thần giáo”, “kỹ nữ môn đệ” thì cảm thấy vô cùng thú vị.

Một nữ tử khác thấy mọi người có vẻ sợ hãi, thấp giọng cười nói: “Sư tỷ, hôm nay muội thật cao hứng. Vừa rồi thần tiên ca ca sờ tỷ muội chúng ta, thật là sung sướng!”

Giọng nói của nàng ta tuy thấp, nhưng rất nhiều võ lâm nhân sĩ đều nghe được rõ ràng, không khỏi kinh ngạc. Phá Nguyệt nghe thấy thì ngẩn người không nói nên lời, còn khuôn mặt tuấn tú của Dung Trạm trở nên đỏ bừng, hắn đen mặt trầm giọng: “Đừng có nói bậy! Nếu không ta sẽ không dễ dãi như vậy đâu!”

Nói xong cũng không thèm để ý bọn họ, xoay người lên lầu.

Phá Nguyệt rất ít khi thấy hắn tức giận, vội vàng đứng dậy đuổi theo. Nàng vừa bước tới chân cầu thang, bỗng nhiên một cảm giác kỳ lạ dâng lên.

Nàng quay đầu, thấy ở cái bàn khuất trong góc dưới cầu thang có hai nam tử áo đen đang ngồi. Cả hai vẫn cúi đầu uống rượu. Một trong hai người phát hiện ánh mắt của Phá Nguyệt, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn nàng, rồi bình thản dời ánh mắt đi nơi khác.

Nhưng Phá Nguyệt lại giống như bị sét đánh đứng chết lặng tại chỗ, sau lưng mồ hôi lạnh tuôn không ngừng.

Nàng nhận ra một trong hai người đó — chính là tên ám vệ đã nhấc bổng nàng ném trở lại phòng lúc nàng định chạy trốn ở Nhan phủ.

Dung Trạm đi ở đằng trước phát hiện ra bộ dáng bất thường của nàng, dừng bước lẳng lặng đứng nhìn. Nàng miễn cưỡng cười với hắn ra hiệu không có gì, rồi cứng nhắc bước từng bước một lên lầu.

Ánh mắt hai người đó như châm nhọn đâm vào lưng nàng. Nàng cảm thấy cổ họng khô khan, toàn thân lạnh phát run.

Cuối cùng bọn họ cũng đến.

Sau khi khép lại cửa phòng, nàng bi quan nhận ra rằng thật sâu trong tâm khảm nàng trước sau cũng không tin mình có thể thoát khỏi bàn tay Nhan Phác Tông.

Cả tháng nay người của hắn chưa xuất hiện là có nguyên nhân gì? Hay hắn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt?

Như vậy… hắn có đến không?

Nàng thất thần tưởng tượng ra cạm bẫy giăng khắp nơi bên ngoài, Dung Trạm gọi liên tục mấy tiếng nàng cũng không nghe thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.