Giang Sơn Bất Hối

Chương 19: Chương 19: Phá xiềng




Đế kinh, hai ngày sau.

Nhan Phác Tông vừa về tới Vệ úy phủ sau khi bãi triều, liền có ám vệ trình lên tin tức do bồ câu đưa thư mang tới. Hắn mở ra xem, nhếch mép cười nhạt.

Hắn gọi một tên thuộc hạ tâm phúc đến: “Dũng tướng nổi danh trong Đông Lộ quân, tên là Bộ Thiên Hành. Tuy không phải người của ta… Ngươi sai thuộc hạ nghĩ lý do nào đó thăng cho hắn một cấp, đừng để ai biết đó là chủ ý của ta.

Tên thuộc hạ không hỏi nhiều, gật đầu đáp vâng.

Nhan Phác Tông lại nhìn mật báo trong tay, trên đó là mấy hàng chữ nhỏ xíu xiu viết: “… Bộ Thiên Hành đã nhận trăm lượng vàng, vô cùng kính cẩn vâng lời hợp tác. Hắn cũng bẩm báo hắn và Vũ Lâm lang Dung Trạm tuyệt đối chưa từng mạo phạm tiểu thư, xin đại nhân tha cho bọn họ đường đột… Kẻ này nhiều tai tiếng, theo thuộc hạ thấy là một tên hám danh tham lợi, cũng biết thuận theo thời thế, có thể lợi dụng hắn thành người của đại nhân…”

Nhan Phác Tông trầm ngâm một chút mới ném mật báo cho tên thuộc hạ: “Điều tra người này.”

Tên ám vệ này là đầu lĩnh phụ trách quản lý đội tình báo cơ mật của phủ Vệ úy. Hắn nhặt mật báo lên đọc, thần sắc càng thêm thận trọng: “Thuộc hạ đã rõ.”

Màn giường đỏ thẫm nhẹ nhàng lay động, chăn gấm long phượng xếp ngay ngắn ở một bên. Cạnh giường là cái bàn trang điểm, trên đó bày biện đơn giản một cái trâm cài tóc bằng ngọc bích và một cây lược gỗ, ngoài ra không còn vật nào khác.

Đây là khuê phòng của nàng, cũng là tân phòng của bọn họ.

Nhan Phác Tông hiếm khi nào tự thấy mình làm sai chuyện gì. Nhưng đối với nàng, hắn lại thấy hơi hối hận — hối hận ngày động phòng đã quá đề cao cảnh giác người bên ngoài, để nàng một mình trên giường mới khiến cho tên tiểu tử Trần Tùy Nhạn lòng lang dạ sói ấy thừa cơ cướp đi.

Cũng may là theo mật báo, tên Bộ Thiên Hành kia là kẻ thức thời, có thể đoán được tâm tư của Nhan Phác Tông, nhiều lần cam đoan hắn và Dung Trạm ngay cả ngón tay của nàng cũng chưa từng chạm qua.

Có lẽ là hắn e ngại uy danh Vệ úy, nhưng cái cách vỗ mông ngựa của tên này cũng khiến Nhan Phác Tông cảm thấy thư thái hẳn. Thêm vào đó, hai tên kia lại là tướng lĩnh trẻ tuổi xuất sắc nhất của quân đội, Nhan Phác Tông quyết định tạm thời không động đến bọn chúng, đợi đón được Phá Nguyệt về rồi sẽ xử lý sau.

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Nhan Phác Tông cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, khiến hắn không thể an tâm.

Đó là một loại trực giác — có lẽ là vì để lạc mất nàng đã hai tháng, khoảng thời gian này thật là lâu đối với hắn. Lần này tìm thấy nàng lại quá thuận lợi làm một nỗi lo lắng không tên cứ dâng lên trong lòng. Có lẽ là do hắn quá quan tâm nên mới bị rối loạn.

Hắn luôn tin tưởng trực giác của mình là đúng.

Nhan Phác Tông không chần chừ, ngồi xuống trầm giọng gọi ám vệ ở ngoài cửa: “Kiểm tra nhân lực, ngày mai lên triều ta sẽ tấu Hoàng thượng xin nghỉ.”

Người ngoài cửa dạ nhỏ, tiếng bước chân xa dần.

Nhan Phác Tông đứng ở trong phòng, có như thế hắn mới yên tâm.

Chỉ là không biết hắn tự mình đi đón, tiểu Phá Nguyệt của hắn bị khóa không thể nhúc nhích ở trong xe ngựa, lúc nhìn thấy hắn không biết sẽ có vẻ mặt gì đây?

Nàng sẽ lần nữa lấy hết dũng khí đàm phán với hắn? Hay cuối cùng cũng ngoan ngoãn nằm xuống cất giọng nũng nịu như chú chim nhỏ?

Đôi môi mỏng khẽ cong — hắn nhẹ liếm môi.

****

Ánh tà dương đỏ như máu, trên quan đạo, đoàn ngựa thồ trầm mặc đi về hướng tây đã được hơn mười ngày.

Nhan Phác Tông đã cho truyền tin tức ngày mai sẽ tụ họp với đoàn hộ tống Nhan Phá Nguyệt. Thủ lĩnh ám vệ ra sức lấy lòng hắn, đặc biệt cho dừng chân tại một trấn nhỏ khoảng nửa ngày, tìm một quả phụ đến tắm gội cho Nhan Phá Nguyệt, còn cho tỳ nữ tính tình nhanh nhẹn hầu hạ nàng thay xiêm y, cởi bỏ mặt nạ, trang điểm thật cẩn thận. Xong xuôi tất cả mới ra lệnh xuất phát lần nữa.

Nhan Phá Nguyệt lại càng xinh đẹp lộng lẫy hơn trước. Nàng vẫn ngồi ở góc khuất trong xe ngựa, trầm mặc không nói lời nào.

Tên thủ lĩnh ám vệ đi tới, sờ lên vách xe lấy ra hai sợi xích tinh xảo. Hắn ôm quyền hướng về Phá Nguyệt: “Tiểu thư thứ tội, đây là chủ ý của đại nhân. Xin tiểu thư yên tâm, sợi xích này vô cùng chắc chắn, chỉ có đại nhân… mới có thể mở ra.”

Hắn khóa hai sợi xích vào cổ tay Phá Nguyệt, lại dùng hai đầu còn lại của xích khóa vào kiềng vàng trên chân nàng. Hai tháng lưu lạc mưa nắng bên ngoài, làn da Phá Nguyệt đã hồng hào lên nhiều. Mặc thủ lĩnh ám vệ đã từng được thấy dung nhan của nàng nhưng cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng lui ra.

Tay chân Phá Nguyệt đều không thể cử động.

Tình hình thế này, chẳng lẽ còn không đoán được nguyên do? Nàng nghĩ tới đôi mắt dài hẹp, thâm trầm cười cợt của Nhan Phác Tông, tâm tư nàng cứ bị treo lơ lửng, không tài nào để xuống được.

Thế này thì tốt rồi, bây giờ nàng thực sự là tế phẩm. Có khi nào Nhan Phác Tông sẽ ở ngay trên xe…

Hắn sẽ. Nàng rùng mình một cái.

Hoàng hôn buông xuống.

Thủ lĩnh ám vệ ra lệnh cho đoàn ngựa dừng lại, nghỉ chân ăn chút lương khô. Nơi này rừng núi hoang vắng, càng đi vào trong núi sâu càng nguy hiểm. Hắn chỉ sợ sẽ có sai lầm gì, quyết định nghỉ ngơi một đêm, chỉnh đốn đội hình.

Không gian yên tĩnh. Hơn mười tên hộ vệ dựa vào thân cây, để nguyên quần áo vũ khí mà ngủ. Xe ngựa bị vây ở kín ở chính giữa, không chừa kẽ hở nào.

Phá Nguyệt không ngủ được.

Nàng nhớ đến nụ cười và tiếng nói ấm áp như gió xuân của Dung Trạm, nhớ đến Bộ Thiên Hành ôm nàng thật chặt chống lại cái rét căm căm. Thậm chí nàng còn nhớ đến Tiểu Tôn say khướt bưng chén rượu, ngây ngô cười nham nhở.

Có lẽ nàng nhớ không phải là bọn họ, nàng nhớ tự do.

Nếu như nàng chưa từng được hưởng mùi vị của tự do, có lẽ nàng sẽ yên phận làm nô lệ tình ái của Nhan Phác Tông. Nhưng hôm nay nàng đã được nhìn trời đất mênh mông, bây giờ bảo nàng phải trải qua quãng đời còn lại bị cầm tù trong phủ Vệ úy, cô độc sống trong lòng bàn tay cường thế của Nhan Phác Tông cả đời, làm sao nàng có thể cam tâm?

Trong lúc nàng còn lo lắng, nghĩ ngợi không yên, chợt nghe ngoài xe vang lên tiếng sột sột soạt soạt, hình như bọn hộ vệ đang đứng dậy.

Một lát sau, tiếng bước chân từ nhẹ đến nặng, lúc đầu còn thưa thớt, càng về sau càng dày đặc. Hình như rất đông người đang vượt đêm trăng tĩnh mịch mà đến đây.

Có phải Nhan Phác Tông không?

Phá Nguyệt rất sợ cái đáp án này.

Nhưng mà đáp án này đã nhanh chóng bị phủ định.

Cách bức rèm cửa sổ, nàng nghe tiếng vó ngựa “Lộc cộc lộc cộc” vang lên, nghe bọn hộ vệ thì thầm gì đó, nghe tiếng cười cổ quái truyền đến từ bốn phương tám hướng, hết đợt này đến đợt khác.

Cuối cùng, nàng nghe được giọng nói lười nhác tùy ý, vượt qua tất cả tạp âm, vô cùng rõ ràng từ xa xa truyền tới: “Ha ha… xa như vậy đã nghe hương vị mỹ nhân. Lão Nhị, mau báo danh hào của ta, kêu bọn chúng để người lại.”

Trong lòng Nhan Phá Nguyệt vui mừng khôn xiết — giọng nói đó tất nhiên đã bị nén cho trầm khàn và thô lỗ hơn, người khác sẽ không phân biệt được. Nhưng nàng vừa nghe đã nhận ra ngữ khí lười nhác quen thuộc ấy…

Nàng lập tức đứng lên, muốn vọt tới cạnh cửa sổ nhưng bị xiềng xích buộc chặt làm nàng với không tới, chỉ có thể đứng tại chỗ mà lòng sôi sục, phấn khích không kềm được.

Chỉ nghe một tiếng nói xa lạ khác: “Bọn tiểu tử hãy nghe đây! Vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh, uy chấn võ lâm Tích Hoa Lang Quân, Tạ Chi Phương tiền bối. Hôm nay các ngươi thật tốt số, lang quân vừa ý tiểu nương tử trong xe. Các ngươi để người lại, lang quân rộng lượng sẽ tha mạng cho! Còn không mau cút đi!”

Hộ vệ ngoài xe đều duy trì im lặng, xung quanh dường như lại có rất nhiều người cất cao giọng cười. Tiếng cười phóng đãng bất nhã, vào tai Phá Nguyệt lại như tiếng nhạc chốn bồng lai tiên cảnh.

Chỉ nghe thủ lĩnh ám vệ quát lên: “Láo xược! Bọn cẩu tặc chúng bây từ đâu tới!? Chúng ta là gia thần của Vệ úy đại nhân Nhan Phác Tông ở kinh thành. Mau rút khỏi đây, nếu không chúng ta quyết không tha thứ!”

“Đánh.” Thanh âm lười nhác, gọn gàng mà linh hoạt bay bổng truyền tới.

Ngoài xe đầy tiếng đao kiếm, chém giết.

Tim Phá Nguyệt đập nhanh đến mức muốn vọt ra ngoài. Thực sự nàng không nghĩ rằng Bộ Thiên Hành sẽ đến cứu mình.

Nhưng nghĩ lại, đây không phải là phong cách của hắn sao? Đổi lại là Dung Trạm, có lẽ hắn sẽ đi giảng đạo lý với đám ám vệ Nhan phủ, sau đó thà chết chứ không chịu khuất phục, không thẹn với trời đất; Nhưng Bộ Thiên Hành sao có thể chịu chút thiệt thòi nào? Hắn làm sao để mình đắc tội Nhan Phác Tông được?

Hắn thật là… Tốt lắm!

Trong lúc nàng đang trông ngóng chờ mong, màn xe đã bị ai đó xốc lên.

Thủ lĩnh ám vệ toàn thân là máu, thần sắc lạnh lùng bước về phía nàng.

“Mang vào.” Hắn lấy từ trong ngực áo ra cái mặt nạ da người của nàng, Phá Nguyệt cầm lấy mang vào.

“Tiểu thư bảo trọng.” Thủ lĩnh ám vệ xoay người xông ra ngoài, Nhan Phá Nguyệt không kềm được cất giọng hỏi thăm: “Các ngươi thắng nổi không?”

Có thể vì thái độ của nàng quá háo hức, khiến thân hình thủ lĩnh ám vệ dừng lại, hắn giận dữ: “Sáng mai đại nhân sẽ đến nơi, tiểu thư quá lo rồi.”

Nhan Phá Nguyệt “Ừ” một tiếng, khóe miệng lại không kềm được cong lên.

Trời đã tối hẳn, động tĩnh ngoài xe cũng im ắng đi không ít.

Màn xe lại bị người nào đó xốc lên, một gương mặt với bộ râu quai nón thò vào, toàn thân đều dính máu, đôi mắt đen sâu lay láy, khí phách áp đảo.

Trông thấy Nhan Phá Nguyệt, đôi mắt tàn khốc vừa rồi lại toát ra ý cười: “Bộ quần áo này mặc vào…”

Tim Phá Nguyệt đập bình bịch trong ngực, lại nghe hắn cợt nhả nói: “… chim sẻ cũng không thể biến thành phượng hoàng.”

Phá Nguyệt dở khóc dở cười, còn hắn nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa.

“Còn không đi?” Hắn nhìn nàng cười nói: “Bản lang quân bận lắm đấy.”

Câu nói đùa của hắn cũng không khiến Phá Nguyệt thoải mái hơn.

Nàng ủ rũ đưa đôi tay tới trước mặt hắn: “Ta không đi được.”

Bộ Thiên Hành cúi đầu nhìn, trên cổ tay nhỏ bé là hai sợi xích nặng chịch, chất thép cứng chắc, nhìn một cái liền biết không phải chất liệu thông thường. Hắn nắm một sợi xích lên thì thấy một đầu sợi xích được cố định chặt vào vách xe. Hắn nhẹ nhàng khua một cái, không khỏi nhíu mày — cái vách xe này, vậy mà cũng dùng thép tinh luyện thành.

Điều đó có nghĩa là, nếu không chém đứt được sợi xích này, Nhan Phá Nguyệt không thể ra khỏi xe. Mà nếu mang cả xe đi, tốc độ sẽ bị chậm hơn nhiều, làm sao thoát khỏi truy binh của Nhan phủ?

Nhan Phá Nguyệt thấy sắc mặt của Bộ Thiên Hành, biết hắn đang khó xử. Hắn nghĩ cách cứu nàng, đã khiến buồn tủi trong lòng nàng đều tan biến hết. Nàng cười, nói với hắn: “Cám ơn ngươi, Bộ Thiên Hành. Cả đời này ta không quên đại ân của mọi người. Nhưng cái khóa và sợi xích này chỉ có Nhan Phác Tông mới có thể mở. Mọi người đi nhanh đi! Sáng sớm ngày mai hắn đuổi tới đây rồi, đừng để hắn điều tra ra.”

Bộ Thiên Hành nhìn nữ tử trước mặt. Trong mắt nàng long lanh giọt nước, trên mặt lại cười vui vẻ.

Ngày đó người Nhan phủ tìm được hắn, chỉ nói Nhan Phá Nguyệt là nô lệ bỏ trốn của Nhan phủ. Nhưng cái hôm Dung Trạm say rượu đã từng vô tình nói ra Nhan Phá Nguyệt là bị người cha thân sinh của nàng ép buộc. Lại nhớ đến lời đồn đãi Nhan Phác Tông đem nữ nhi gả đi trước đó, hắn đương nhiên đoán được thân phận của nàng.

Thế là hắn liền nghĩ ra kế này, đợi đoàn xe đi khỏi địa phận quân Đông Lộ một đoạn xa, nửa đường mới thần không biết, quỷ không hay ra tay cướp nàng.

Đoạn đường này nàng trốn chạy gian khổ như vậy, giờ phút này đang ở ngay trước mặt hắn, lại chỉ vì hai cái xiềng xích mà cười rưng rưng nói cả một đời sẽ nhớ đại ân của hắn, bảo hắn nhanh chóng trốn đi?

Bộ Thiên Hành khuôn mặt nhỏ nhắn, bứt rứt của nàng, bỗng nhiên hào khí trong ngực tỏa ra, ánh mắt phấn chấn sáng như sao.

Nhan Phá Nguyệt khó hiểu nhìn hắn.

“Ai bảo cái khóa này chỉ có Nhan Phác Tông mới có khả năng chặt đứt?”

Giọng nói của hắn trầm thấp mạnh mẽ, lại có phần ngạo khí coi trời bằng vung.

Thanh đao đen thẫm lặng yên ra khỏi vỏ, trong không trung tựa như một làn hắc thủy. Hai tay hắn cầm đao, ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí. Đột nhiên ánh đao lóe sáng, giống như trong trời đêm bỗng xuất hiện tia chớp, xuyên sắt vỡ đá mạnh mẽ chém xuống.

Nhan Phá Nguyệt bị thanh thế của ánh đao làm cho chấn động, kinh hoàng nhưng chỉ biết ngây ra chịu trận. Bỗng một tiếng va chạm giòn tan vang lên, cổ tay nàng đau buốt.

“Răng rắc —“

Ánh đao như cầu vồng, đao sắc bén không thể chặn, từng chiêu soạt soạt chém xuống như tuyết rơi, bao phủ lấy Phá Nguyệt ở chính giữa.

Nhan Phá Nguyệt kinh ngạc nhìn xiềng xích bị chém thành hai đoạn, cả hai cái kiềng vàng nàng luôn phải mang trên chân — cũng cùng chung số phận bị chém đứt!

Nàng tự do rồi!

Trong lòng Bộ Thiên Hành cũng hơi đắc ý, nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên như không tra đao vào vỏ, âm thầm xoa xoa lòng bàn tay bị phản chấn không nhẹ.

“Đi thôi.” Hắn lạnh nhạt nói.

Nhan Phá Nguyệt thật không dám tin sự thật trước mắt mình — Dung Trạm đặc biệt đi tìm bảo kiếm cũng không thể chặt đứt, Nhan Phác Tông cũng tự tin không ai có thể mở cái xiềng xích này.

Nhưng hắn… có thể.

“Ngươi thật sự rất lợi hại…” Nàng vui mừng tiến đến cạnh hắn, hâm mộ nhìn bảo đao hắn đeo bên hông. Nhớ đến ngày đó ở Ích Châu, hắn cũng cho bọn Ngũ Hổ xem qua cán bảo đao này.

“Đao Xích Dã?” Nàng chỉ mơ hồ nhớ được tên của nó.

Hắn liếc nhìn nàng một cái, vẻ mặt ngạo nghễ nói: “Trí nhớ không tệ. Có điều cái này không phải Xích Dã của tên dâm tặc hái hoa, mà là Minh Hồng đao.”

Hắn ôm eo nàng, oai phong nhảy xuống xe ngựa.

Bây giờ vòng tay của hắn đối với Phá Nguyệt mà nói quả thật chính là thiên đường. Nàng vui sướng dựa vào, ngoan ngoãn không hề động đậy. Nhưng thân thể mềm mại của Phá Nguyệt áp vào lòng hắn, lại khiến cả người Bộ Thiên Hành hơi sững lại, hắn hướng về phía trước gọi một tiếng: “Tiết đại tẩu!”

Phá Nguyệt lại cưỡi mây đạp gió mà rơi vào vòng tay của một người khác. Phá Nguyệt ngước mắt nhìn, thì ra là một phụ nữ tráng kiện, da hơi đen. Một tay nàng ta ôm Phá Nguyệt, tay còn lại cầm một chiếc trường thương.

Ở phía trước còn có hơn mười thi thể nằm rải rác. Xung quanh còn có hơn hai mươi người đang bao vây mấy tên hộ vệ may mắn còn sống sót. Tiếng hô mạnh mẽ, binh khí giao nhau, chiến trường hỗn loạn.

Nhan Phá Nguyệt rất phấn khởi khi thấy Bộ Thiên Hành chiếm thế thượng phong.

“Dẫn nàng đi trước!” Bộ Thiên Hành khẽ quát một tiếng, quay lại nhảy vào giữa đám người.

Võ lâm hiệp nữ tráng kiện đó ôm Phá Nguyệt phi ngựa như bay, mãi đến khi đến được bìa một rừng cây nhỏ cách đó vài dặm mới dừng lại, đỡ nàng xuống ghìm cương ngựa chờ đợi.

Phá Nguyệt cảm tạ nàng ta, lại hỏi: “Khi nào thì Bộ Thiên Hành và mọi người mới đến?”

Hiệp nữ đó cũng là người ngay thẳng, chị cười nói: “Chắc không hơn nửa canh giờ nữa đâu. Thiên Hành lão đệ tất nhiên sẽ dẫn mọi người đi lòng vòng một chút. Chúng ta hẹn nhau gặp ở nơi này.”

Phá Nguyệt cười hỏi: “Mọi người đều là bằng hữu của hắn?”

Hiệp nữ gật đầu, đắc ý nói: “Thiên Hành lão đệ nghĩa bạc vân thiên, đối với chúng ta đều có ân. Hiếm khi hắn có chuyện muốn nhờ, mọi người đều hoan nghênh giúp đỡ.”

Hiệp nữ lại nhìn vào mắt Phá Nguyệt, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng nhịn không được: “Thiên Hành lão đệ đột nhiên huy động nhiều người như vậy, mọi người đều đoán già đoán non nữ tử thế nào mới có thể làm cho cái tên tâm cao khí ngạo này động tâm. Không ngờ… không ngờ hắn cũng không phải là kiểu nam tử trông mặt mà bắt hình dong… Khụ khụ, ta ăn nói không được khéo léo, muội đừng phiền lòng.”

Phá Nguyệt bật cười: “Ta và hắn chỉ là bằng hữu, nữ hiệp hiểu lầm rồi.”

Một nén nhang sau.

Bên kia Phá Nguyệt và nữ hiệp ngồi đợi trong rừng cây yên tĩnh, bên này là một bãi chiến trường. Bảy tám ám vệ Nhan Phủ còn sống sót đều bị ép quỳ trên mặt đất.

Bộ Thiên Hành và nam tử lúc trước được hắn gọi là “Lão Nhị” đang dựa vào xe ngựa, nhìn đám ám vệ đang quỳ gần đó. Lão Nhị hỏi: “Bộ tướng quân, xử lý bọn chúng thế nào đây?”

Bộ Thiên Hành đưa mắt nhìn hơn mười thi thể của đối phương trên mặt đất, lại nghĩ đến Phá Nguyệt, vì vậy hắn quả quyết nói: “Diệt cỏ tận gốc.”

Lão Nhị hơi chần chừ: “Bọn chúng dù sao cũng là người phủ Vệ úy, chỉ sợ sau này nếu có bị điều tra ra được…”

Bộ Thiên Hành cười nhạt: “Hôm nay chư vị giúp ta, đã là đại ân. Để tiểu đệ tự mình xử lý nốt phần còn lại là được rồi.”

Lão Nhị hiểu ý của hắn, hắn muốn tự mình động thủ. Nếu sau này có bị truy cứu, thì chỉ mình hắn chịu tội. Lão Nhị cảm thán nói: “Sao Bộ tướng quân lại nói vậy? Ngài đã chào đón võ lâm bằng hữu chúng tôi nhập quân, còn thân thiết như người nhà. Trong quân đội của ngài, ai cũng vui vẻ thoải mái. Sao tôi có thể làm hạng người tham sống sợ chết? Cứ để tôi làm.”

Bộ Thiên Hành trầm giọng: “Đừng nhiều lời.”

Tuy thường ngày trông hắn cà lơ phất phơ, nhưng lúc hắn nghiêm túc thì không ai dám chống lại.

Lão Nhị đành im lặng nhìn Bộ Thiên Hành rút đao ra, chậm rãi đi về hướng mấy tên thị vệ. Bóng lưng cao ngất trong trời đêm càng thêm lạnh lẽo. Mọi người đứng chung quanh yên lặng nhìn hắn. Sắc mặt hắn trầm như nước, lạnh lùng giơ tay chém xuống, chiến trường đỏ máu.

Một lát sau, hắn đi ra từ trong đám người. Mùi máu tươi trên người càng đậm đặc. Bộ Thiên Thành xoay người cưỡi lên Đạp Tuyết, hàng lông mày tuấn lãng có hơi mệt mỏi. Hắn thúc ngựa chạy vào bóng đêm trong tầm mắt im lặng của mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.