Giang Sơn Bất Hối

Chương 22: Chương 22: Quyền pháp




Ban đêm, Phá Nguyệt nằm trên chiếc giường nhỏ trong lều, đọc mấy quyển binh thư ít ỏi của Bộ Thiên Hành — không phải nàng muốn đọc, mà thật sự là quá buồn chán.

Bất chợt cửa lều bị xốc lên, Bộ Thiên Hành thong thả đi tới. Hắn không vào trong, mà đứng trước mặt Phá Nguyệt, nửa cười nửa không nhìn nàng: “Dậy”.

Phá Nguyệt nghe trên người hắn có mùi rượu, lại nhớ đến lời bàn của hắn về việc tàn sát hàng loạt dân trong thành vừa nãy thì chẳng muốn để ý tới hắn: “Làm chi?”

Hắn túm lấy cổ áo nàng, lôi xềnh xệch đến luyện võ trường.

Lúc này đêm đã khuya, luyện võ trường thanh vắng không một bóng người, chỉ có ánh trăng yên tĩnh chiếu sáng.

“Dung Trạm đâu?” Nàng hỏi.

“Về ngủ rồi.” Hắn nhẹ nhàng thả nàng xuống, sau đó trầm giọng nói: “Nhìn cho kỹ.”

Không đợi Nhan Phá Nguyệt phản ứng, thân hình hắn đã chuyển động.

Cánh tay dài vung ra, lưng cúi thấp xuống. Hắn tung hai đấm vững vàng như Thái sơn, bộ pháp gọn gàng dứt khoát, trong màn đêm thi triển từng chiêu một. Nhan Phá Nguyệt nhìn một lát, không nhịn được xuýt xoa — thật không biết hắn cũng có mặt mạnh mẽ và dũng mãnh như thế… Chỉ một bộ quyền pháp mà hắn có thể biễu diễn nhuần nhuyễn và thích mắt đến vậy.

Một lát sau, hắn thu quyền đứng lại, khí trầm như biển, ánh mắt sáng như sao trời dày đặc: “Cô thử đánh lại một lần xem.”

“… Hả?”

“Đây chính là bài quyền nhập môn của binh lính Đại Tư ta — Thông Ngọc Trường Quyền. Cô cái gì cũng không biết, luyện bài cho tốt, ít nhất cũng có thể phòng thân.”

Phá Nguyệt há hốc miệng: “Ngươi muốn dạy ta võ công?”

Bộ Thiên Hành vỗ đầu nàng: “Hơn mười ngày nữa là phải ra trận rồi. Ta cũng không rảnh lo cho sống chết của cô. Còn không bắt đầu?”

Phá Nguyệt ngẫm nghĩ: “Sao lại gọi là Thông Ngọc Trường Quyền? Cái tên thật là thanh nhã.”

Bộ Thiên Hành thuận miệng trả lời: “Bộ quyền pháp này năm đó là do Sở Dư Tâm sáng tạo ra. Nghe nói Thông Ngọc chính là khuê danh của ái thê hắn.”

*Ái thê: vợ yêu

Phá Nguyệt giật mình, Sở Dư Tâm! Đương nhiên nàng biết người này, chính là Đại Nguyên soái phản quốc năm đó, nhưng thì ra hắn lại là người chung tình như vậy!

“Nam nhân tốt!” Nàng thì thầm.

Ánh mắt Bộ Thiên Hành bỗng dưng trầm hẳn. Hắn nghiêm nghị nói: “Đừng vội nói bậy! Hắn thông đồng với địch phản quốc, người gặp người giết! Cuối cùng rơi vào vòng loạn tiễn, chết cũng chưa hết tội!”

Phá Nguyệt chỉ im lặng.

Nhưng mà… quyền pháp thì…

“Ngươi có thể đánh lại một lần không? Động tác… chậm hơn mười lần đi.” Hai mắt nàng long lanh, khẩn thiết nhìn hắn.

Bộ Thiên Hành không nói được gì, đành thở dài một tiếng rồi biểu diễn lại một lần chậm thật chậm. Có điều lúc hắn thấy Phá Nguyệt vừa khẩn trương vừa nghiêm túc bắt chước theo, mà động tác lại quều quào y như mớ chữ gà bới của nàng thì không khỏi hối hận vì cái suy nghĩ muốn dạy nàng võ công này.

Cứ thế học được hai canh giờ, Nhan Phá Nguyệt mới cơ bản thuộc được tất cả các động tác. Tuy nhiên nắm tay bé xíu hồng hào ấy vung ra, thật sự là một chút phong độ cũng không có. Bộ Thiên Hành xưa nay vốn chẳng phải người kiên nhẫn, quyết định thả nàng vài ngày nhưng vẫn vờ vịt nói: “Mấy ngày này cô không cần hầu hạ ta, cứ luyện quyền cho tốt là được. Hôm trước khi lên đường ta sẽ đến kiểm tra. Không thuộc bài là ta giao cô cho lão rùa đen ngay!”

Hắn hùng hùng hổ hổ nói, Phá Nguyệt nghe lại cảm thấy rất buồn cười. Nàng nói: “Trước giờ ta chưa từng luyện võ công, đây là ngươi dục tốc bất đạt!”

*Dục tốc bất đạt: làm chuyện gì nôn nóng thì dễ hỏng, không thể thành công.

Lúc này Bộ Thiên Hành mới nhớ ra một chuyện, nói: “Đưa tay ra.”

Phá Nguyệt giơ tay. Hai ngón tay hắn áp nhẹ lên mạch môn nàng. Tự nhiên Phá Nguyệt nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau, lúc hắn điểm huyệt mình còn học theo Dung Trạm dùng vải quấn tay lại. Lúc này da thịt chạm nhau, hắn vẫn thản nhiên không chút lúng túng, thật kỳ lạ.

Vì vậy nàng ngạc nhiên hỏi: “Ồ, ngươi không cần quấn ngón tay lại sao?”

Bộ Thiên Hành đang tập trung tư tưởng tìm kiếm dòng khí kỳ quái kia trong cơ thể nàng, lại không thu hoạch được gì. Nghe nàng chế giễu, hắn chẳng thèm do dự vuốt theo cổ tay trơn mịn của nàng: “Cầm xương dê còn sướng hơn.”

Vốn hắn chỉ nói đùa, nhưng vết chai ở tay hắn chà lên làn da mềm mại của Phá Nguyệt khiến cả hai người đều rung động, lại đồng thời nhớ đến cái đêm cùng ôm nhau ngủ.

Bộ Thiên Hành trầm mặc một lát mới buông cánh tay nhẵn mịn như ngọc của nàng ra, nói: “Hôm đó ta giúp cô trị thương, dò được một dòng chân khí rất mạnh trong cơ thể cô. Có thật là cô chưa từng luyện võ công bao giờ?”

Phá Nguyệt lắc đầu. Nàng cũng mơ hồ biết được trong cơ thể mình có một dòng khí rất quái lạ. Cứ cách mấy ngày thì lục phủ ngũ tạng liền bị đảo lộn như dời sông lấp biển, lúc nóng lúc lạnh, cực kỳ khó chịu. Thế là nàng kể lại toàn bộ hình thức sinh hoạt, ăn uống kỳ lạ lúc còn ở biệt viện cho Bộ Thiên Hành nghe.

Bộ Thiên Hành trầm tư một chút mới nói: “Như vầy đi, ta dạy cô một chút phương pháp ngồi thiền vận khí cơ bản. Mỗi ngày cô luyện tập một canh giờ, có lẽ có thể giảm bớt đau đớn.” Nói xong hắn nghiêng mắt lặng lẽ ngắm nàng, lòng nghĩ ngày thường nàng luôn vui vẻ vô tư, không ngờ thường xuyên bị dòng chân khí đó đày đọa khổ sở mà chưa bao giờ đề cập tới, tính tình cũng thật cứng cỏi. Nếu sinh ra làm nam nhi, chắc có thể trở thành một người lính giỏi.

Phá Nguyệt nghe vậy vô cùng vui mừng. “Thật tốt quá.”

Bộ Thiên Hành và nàng cùng ngồi xuống. Hắn dạy nàng phương pháp điều hòa vận khí đơn giản nhất, làm sao để quy tụ hết chân khí hỗn độn trong cơ thể về đan điền. Phá Nguyệt làm theo lời hắn bắt đầu luyện tập. Quả nhiên chỉ một lát sau đã cảm thấy dòng khí vừa lạnh như băng, vừa nóng như lửa đó nhẹ nhàng lưu chuyển về đan điền. Tuy chỉ là một chút cảm giác mơ hồ nhưng đã dễ chịu hơn rất nhiều.

Trong bảy tám ngày này, ban ngày Phá Nguyệt không cần hầu hạ Bộ Thiên Hành. Ngày nào nàng cũng tìm một góc vắng người, tự luyện quyền pháp và ngồi thiền vận công. Tuy rằng quyền nàng đánh ra vẫn mềm yếu, không có lực nhưng cũng dần dần ra hình ra dạng.

Cảm giác chân khí điều hòa trong cơ thể càng lúc càng rõ ràng. Gần mười ngày nay, nàng không còn bị dòng khí lúc nóng lúc lạnh đó hành hạ, toàn thân vô cùng khỏe khoắn. Trong đan điền lại có thêm một dòng khí nóng nho nhỏ, không chạy tán loạn mà ấm áp, rất thoải mái.

Chạng vạng một buổi chiều, nàng ở trong cánh rừng gần kho binh khí luyện quyền. Cứ luyện mãi một bộ quyền pháp tới lui, lại không có tiến bộ gì đột phá làm cho nàng hơi chán nản.

“Binh!”

Nàng đấm một quyền vào thân cây tròn, to bằng khoảng cái chén ăn cơm. Cái cây nhỏ chẳng hề rung rinh được chút nào — Hôm kia Bộ Thiên Hành tới kiểm tra, hắn tung một quyền đã đánh gãy cái cây to gấp ba!

Nàng tiếp tục đánh thêm một quyền nữa, mới ra được nửa đòn, chợt cảm thấy dường như có một dòng khí nóng mỏng tang từ trong bụng chạy lên, nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã chạy xuống lòng bàn tay —

“Binh!”

“Kẽo kẹt —“

Phá Nguyệt kinh ngạc, há hốc miệng.

Thân cây rung rinh, ở giữa thân bị gãy làm hai đoạn, từ từ ngã xuống.

Nàng nhìn nắm tay mình, lại nhìn cái cây — không phải chứ? Chẳng lẽ Bộ Thiên Hành dạy nàng thần quyền sao?

Nàng vui đến phát điên, lại đánh thêm một quyền nữa lên thân cây bên cạnh. Quyền này so với trước còn nhanh và mạnh hơn gấp bội —

Cái cây nhỏ, chẳng thèm nhúc nhích chút nào.

Nàng không cam lòng, chọn một cái cây nhỏ đến không thể nhỏ hơn, lại đánh thêm một quyền nữa —

Cây nhỏ chỉ khẽ lắc lư, sau đó lại khỏe mạnh đứng thẳng như cũ.

Phá Nguyệt vô cùng thất vọng, ủ rũ trở về cái cây đầu tiên thì thấy trên chỗ bị gãy to bằng miệng chén có mấy con côn trùng lấm tấm nằm chết —

Thì ra cái cây này đã bị sâu đục từ trước. Khó trách nàng có thể dễ dàng đánh gãy.

Quả nhiên, làm gì có kỳ tích.

Nàng hơi chán nản, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần — nếu nàng chỉ luyện có mấy ngày đã có thể đánh gãy cột, còn người khác phải khổ luyện nhiều năm mới được một thân võ nghệ, vậy không phải oan uổng lắm sao?

Mấy ngày sau, Bộ Thiên Hành nhận được lệnh điều động chính thức, lệnh hắn lập tức ra tiền tuyến, trọng thưởng tiểu đội Xích Thố năm nghìn binh mã. Dung Trạm cũng phải ra chiến trường, nhưng cấp bậc hắn thấp hơn Bộ Thiên Hành. Dung Trạm nhậm chức thiên tướng quân trong một đội khác, không thuộc phạm vi quản lý của Bộ Thiên Hành.

Nhưng Phá Nguyêt không ngờ, bọn họ vừa đến tiền tuyến, Bộ Thiên Hành lập tức phải ra chiến trường.

Hơn nữa còn lãnh trách nhiệm tiên phong công thành.

Tiên phong là gì? Chính là cái bia đỡ đạn. Dù Phá Nguyệt chỉ là một binh sĩ gà mờ cũng hiểu đạo lý này. Nhưng lúc nàng đứng sau lưng Bộ Thiên Hành, nhìn hắn nhanh nhẹn mặc áo giáp hơi cũ lên người, ánh mắt toát ra hào khí ngùn ngụt, oai phong lẫm liệt. Hắn vô tình nhìn vào mắt nàng, vẫn là ý cười lười nhác mà nàng quen thuộc. Lúc này nàng mới ý thức được, tuy Bộ Thiên Hành mồm mép láu lỉnh, nhưng trong cốt tủy vẫn chảy dòng máu nóng của quân nhân, không hề thua kém Dung Trạm.

Nếu không, sao quân địch có thể sợ mất mật mà đặt biệt danh cho hắn là “Bộ Diêm La”?

Nếu không thì sao vừa vào quân doanh, các tướng quân đồng liêu thấy hắn đều tỏ ra phấn chấn và vui mừng?

Bộ Thiên Hành thấy nàng vẫn trầm mặc, cho rằng nàng sợ ra chiến trường, mới nhả từng chữ hỏi: “Cô sợ à? Nghe nói bọn Mặc quốc bắt được nữ binh đều cắt đầu, lột sạch y phục thị chúng.”

Phá Nguyệt nghe cũng cảm thấy sợ, nhưng nàng không muốn tỏ ra rụt rè trước mặt hắn, thản nhiên nói: “Cái gì tới thì tới thôi. Không phải ngươi có dạy ta quyền pháp sao.”

Bộ Thiên Hành bật cười: “Cô cho rằng luyện quyền pháp nửa tháng là đủ sức tự cứu mình à? Cứ ngoan ngoãn ở trong lều đi! Có ai hỏi thì nói cô bị nhiễm phong hàn, tay chân không có sức. Tiểu Tôn còn nhỏ tuổi, sẽ không có ai chú ý đâu. Chỗ quan kỷ luật quân đội ta cũng có nói qua. Được rồi, buổi tối ta muốn ăn mì. Chiếm xong thành trì này ta sẽ về ngay. Nhớ làm thêm cho Dung Trạm một phần.”

Nói xong hắn liền cầm đao bước ra ngoài. Phá Nguyệt sững sờ nghe hắn nói một hơi, cuối cùng lúc hắn sắp bước ra khỏi lều mới hô với theo được một câu: “Ngươi… nhớ bảo trọng!”

Hắn không hề quay đầu, chỉ tùy ý khoát tay áo một cái, đi nhanh ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.