Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 7: Chương 7: Chó cậy thế chủ






Cam Lâm cung.

Sau khi dùng qua bữa trưa, Chúc Vân Tuyên tựa người nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, đang lúc lờ mờ nửa tỉnh nửa mê thì đột nhiên nghe thấy được mấy thanh âm khóc than của bọn tiều thái giám xen lẫn tiếng quát tháo của Cao An bên ngoài điện: “Tang kỳ hoàng đế còn chưa xong, bệ hạ này nào cũng gánh vác đủ mọi chuyện khiến cả người mỏi mệt, vậy mà các ngươi còn vì chút chuyện nhỏ này mà ở đây ầm ĩ, quấy nhiễu bệ hạ, bộ các ngươi không muốn sống nữa sao? Còn không mau lui ra!”

Chúc Vân Tuyên nghe vậy chợt nhíu mày, mở hai mắt ra lên tiếng nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Mau vào hết đi.”

Một lát sau, hắn nhìn thấy Cao An dẫn bảy tám tên thiếu giám khóc đỏ cả mặt đi vào, sau đó bắt đầu quỳ xuống thỉnh tội: “Mong bệ hạ thứ tội, nhưng kẻ này không hiểu phép tắc làm phiền ngài rồi, nô tài bây giờ sẽ đưa bọn họ ra ngoài chịu phạt.”

Chúc Vân Tuyên nhìn lướt qua đám người quỳ trên đất, bọn họ đều là những vị thái giám cấp thấp theo bên cạnh từ lúc bản thân hắn còn trong điện Khải Tường: “Mau nói rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Các tiểu thái giám nằm rạp trên mặt đất cũng khóc lóc kể lể đủ điều, nói rằng đám người trong Cam Lâm cung này thật sự khinh người quá đáng! Bọn họ từ điện Khải Tường theo đến đây, vốn chính là người của tân đế, còn những người trong Cam Lâm cung kia trước giờ đều chỉ hầu hạ tiên đế, thành ra cho dù nếu hai bên xảy ra đụng chạm cũng sẽ không đến nỗi như nước với lửa, đám người kia tuy là có cậy già lên mặt thật, nhưng ai nấy cũng hiểu được đạo lý không thể đặc tội với người của chủ nhân mới, duy chỉ có một mình Phùng Sinh, gã ta luôn trưng ra vẻ tự cao tự đại nghĩ mình có công giúp đỡ tân đế, thành ra ngẩng cao đầu một mình một cõi nắm giữ toàn bộ Cam Lâm cung. Cái người Phùng Sinh kia dường như cũng tự biết mình không thể động chạm đến chúng thái giám thiếp thân bên người Chúc Vân Tuyên, cho nên cứ đè đầu những tiểu thái giám kia mà bắt nạt ức hiếp. Những tên tiểu thái giám thân phận thấp hèn này chỉ vừa mới tới Cam Lâm hơn mười ngày, mà đã bị làm khó làm dễ đủ đường, trong lòng khổ tâm không sao tả nỗi.

Nếu như không phải vì bản thân không thể nhịn được nữa, cộng thêm Chúc Vân Tuyên vốn là người khoan dung thông suốt, thì bọn họ cũng không dám đi đến bẩm báo trước mặt bệ hạ làm chi.

Cao An lúng túng nói: “Do nô tài thất trách, không thể làm tròn bổn phận hòa giải đôi bên, hiện tại chỉ xảy ra chút chuyện nhỏ như kiến cũng làm phiền đến ngài, kính xin bệ hạ thứ tội.”

Chúc Vân Tuyên trầm giọng hỏi: “Tất cả lời bọn họ nói đều là thật sao? Cái gã Phùng Sinh kia lại vênh váo đến vậy?”

Cao An cúi thấp đầu: “…Phùng công công vốn là lão nhân trong cung, đã hầu hạ kề cận tiên đế nhiều năm. Đám tiểu thái giám này ai cũng lấy làm kính trọng gã, thực sự thì chuyện cũng không đến nỗi to tát gì, bởi vì đang trong giai đoạn tang kỳ tiên đế, có rất nhiều chuyện cần làm, việc trong tay của người nào cũng nhiều hơn mọi thường rất nhiều, là do bọn người này phạm vào tội lười nhác mà thôi, giờ còn có mặt mũi chạy tới ngự tiền khóc lóc kể lể. Bệ hạ, ngài đừng nghe bọn họ nói bậy, mặc dù Phùng công công thực sự có hơi nghiêm khắc, nhưng này cũng là vì tiên đế băng hà nên sinh ra phiền muộn đau lòng, đây cũng là chuyện hết sức bình thường mà thôi.”

Chúc Vân Tuyên vừa liền nhìn mấy tên tiểu thái giám đang ôm mặt khóc lóc nửc nở này, lông mày bỗng nhiên nhíu chặt sít sao, rồi hạ lệnh đuổi hết người ra, đến khi trong điện chỉ còn dư lại một mình Cao An mới lạnh lùng nói: “Ngươi nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Cao An hết cách đành phải nhỏ giọng giải thích cho hắn nghe: “Thưa bệ hạ, Phùng công công đúng thật là có ý muốn làm khó dễ đám người ở điện Khải Tường, đặc biệt là gã còn ra vẻ không cam lòng chuyện bệ hạ chọn nô tài tuyên đọc chiếu thư trong buổi đại điển đăng cơ, thành ra hiện tại làm vậy cũng là vì muốn tự mình lập ra luật lệ bảo vệ vị trí người thái giám đầu đàn mà thôi. Nô tài thấy bệ hạ vẫn là nên đừng nhúng tay vào mấy chuyện vặt vãnh này, tóm lại chẳng qua chỉ là bọn hạ nhân đấu đá nhau, thực sự không đáng để ngài phải phiền lòng, mà hơn hết dù sao gã Phùng công công kia cũng là người.. là người của của Chiêu vương.”

Nghe đến đây, bỗng từ sâu trong đôi mắt của Chúc Vân Tuyên chợt chầm chậm hiện ra sự âm u nặng nề, hắn lạnh lùng ra lệnh: “Ngươi mau gọi hắn đến đây.”

“Bệ hạ….”

“Đi đi.”

Phùng Sinh được triệu hồi cũng nhanh chóng có mặt, gã ta quy củ quỳ xuống hành lễ, trong bộ dạng kia trông đắc ý đến là bao. Nguyên nhân có lẽ vì đây chính là lần đầu tiên gã được truyền tới từ khi Chúc Vân Tuyên trở thành chủ nhân Cam Lâm cung này.

“Mấy ngày nay Phùng công công hẳn là bộn bề lo liệu tang sự tiên đế nhỉ, vất vả cho ngươi rồi.”

Trong giọng điệu của Chúc Vân Tuyên lộ ra vẻ dửng dưng, khiến cho gã Phùng Sinh kia nghe xong liền lập tức diễn, một bên giả vờ giơ tay lên lau đôi mắt vốn không có chút nước nào, một bên khóc than kể lể: “Đây là phận sự của nô tài, sao dám nói chi tới khổ cực, nô tài đã theo tiên đế hơn bốn mươi năm qua, bây giờ tiên đế cưỡi hạc về trời, nô tài còn hận không thể theo cùng tiếp tục hầu hạ cho người nữa là.”

Mồm mép gã ta bắt đầu nói ra những lời đến là dễ nghe, thế nhưng Chúc Vân Tuyên cũng không ngốc đến độ tin tưởng người này. Mặc dù thời Đại Diễn triều không có quy củ tuẫn táng theo người sống, nhưng nếu một người thật sự có lòng thành này, thì cũng không có ai đến ngăn cản, Thần quý phi chẳng phải là điển hình đó sao?? Cái gã Phùng Sinh này hồi trước cũng chả là cái đinh gì trước mặt Chiêu Dương đế, sau cũng là do mấy năm trước gã có công giúp An Nhạc hầu nói chuyện của đối phương cho Chiêu Dương đế nghe, để hoàng đế biết được chuyện đứa con ruột mình vốn đã chết do mình sinh ra vẫn còn sống, cho nên từ lúc đó mới bắt đầu được hoàng đế để ý đến, tính ra từ lúc bắt đầu gã ta cũng chính là dựa vào Lương Trinh để từ từ leo lên.

Chúc Vân Tuyên lạnh lùng nói: “Phùng công công là lão nhân trong Cam Lâm cung, tính ra cũng đã có công lao to lớn vất vả nhiều năm qua, mặc dù hiện tại tiên đế đã không còn, thế nhưng người vẫn luôn hy vọng ngươi só thể sống thật tốt. Bây giờ tuổi tác ngươi cũng đã cao, cũng là lúc nên an hưởng tuổi già, lúc trước là do trẫm không suy xét vẹn toàn cân nhắc qua chuyện này, thành ra khiến ngươi từng này tuổi tác còn phải hối hả ngược xui làm tang sự cho tiên đế, đâm ra sầu lo suy tư quá nhiều. Chi bằng kể từ hôm nay ngươi liền trút bỏ mọi chuyện, về nhà an dưỡng một thời gian đi.”

Phùng Sinh nghe vậy chợt quỳ xuống đất, ra vẻ đau khổ quằn quại: “Bệ hạ! Cho dù nô tài có già chết cũng muốn được chết ở nơi này! Lúc tiên đế lập di chiếu có từng căn dặn nô tài, cho dù có phải hy sinh thân già này cũng phải chăm sóc hầu hạ thật tốt cho tân quân, nô tài không dám không tuân theo ý nguyện! Nô tài cầu xin ngài, cầu xin ngài cho dù có như thế nào cũng để nô tài ở lại tiếp tục hầu hạ ngài đi! Bằng không thì chắc nô tài chỉ còn nước phải tự tử mà thôi!”

Vậy ngươi đi chết luôn đi! Ánh mắt Chúc Vân Tuyên giờ đây càng trở nên lạnh lẽo hơn, luồng khí đẫm mùi chết chóc rốt cuộc cũng hằn lên đôi mắt, thế nhưng lúc này gã Phùng Sinh kia chỉ lo quỳ dập đầu trên đất chưa phát hiện ra bộ dáng đáng sợ của hắn. Gã ta tuy là khóc lóc than thở thật, thế nhưng rõ ràng là không có chút cảm thấy sợ hãi nào, còn luôn miệng nhắc đến hai chứ di chiếu, đây chính là muốn ngấm ngầm nhắc nhở Chúc Vân Tuyên về vụ việc giả mạo di chiếu kia.

Chúc Vân Tuyên cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, một hoạn quan như gã mà cũng dám uy hiếp hắn, thế nhưng hiện tại bản thân lại không có cách gì diệt trừ cái gai chướng mắt này. Chuyện giết Phùng Sinh chỉ là nhỏ, thế nhưng một khi giết gã ta, thì bản thân không sao lường được Lương Trinh sẽ nghĩ gì, thành ra bản thân hắn cũng không dám đánh cược. Bởi chí ít là lúc này nếu như hắn đối đầu với Lương Trinh, thì hắn biết bản thân mình sẽ hoàn toàn không có bất kỳ phần thắng nào.

“Được, được thôi.. Ngươi chịu ở lại thật sao! Vậy trẫm liền để ngươi ở lại!”

Bên ngoài đại điện, Lương Trinh lúc này đã đi lên bậc thang, nhưng khi còn chưa vào điện đã đụng phải Phùng Sinh. Phùng Sinh thấy hắn liền ra vẻ nịnh nọt hết sức cung kính chào hỏi, sau đó lại tức tốc thì thầm bẩm báo tình hình hai ngày nay cho đối phương nghe ví như Chúc Vân Tuyên ngầm triệu kiến ai hay làm gì, đến khi xong rốt cuộc mới cắn răng uất hận nói: “Bệ hạ muốn vứt bỏ bắt nô tài quay về dưỡng lão, hẳn là người cảm thấy nô tài không thể trọng dụng được nên chướng mắt nô tài rồi.”

Lương Trinh liếc nhìn gã một chút, vẫn không nói gì, sau đó tiếp tục nhấc chân tiến vào trong điện.

Cao An hiện tại đang hầu hạ Chúc Vân Tuyên mặc áo cổn mũ miện* chuẩn bị cho buổi đại điển đăng cơ ngày mai, bộ trang phục đen phối cùng đỏ nhạt kia như làm tôn lên dáng người cao gầy cùng khí chất cao quý vốn có của đối phương. Lương Trinh đứng ở một bên khoanh tay mỉm cười vừa nhìn vừa khen: “Bệ hạ khoác lên bộ long cổn này, đúng là ra dáng của một vị tân quân.”

— Áo cổn: lễ phục của vua. Mũ miệng: mũ lễ của vua, giống hình dưới.

20150519172656854png

Cao An quay sang nhìn Chúc Vân Tuyên thử, thấy bệ hạ không lên tiếng phản đối gì, bèn biết điều khom người lui đi.

Trong mắt Chúc Vân Tuyên giờ đây chỉ toàn là sự lạnh lùng: “Nghe người ta nói lúc Chiêu vương định đi vào, hình như có dừng lại trò chuyện hồi lâu với Phùng Sinh phải không?”

Lương Trinh hơi nhếch nhếch khóe môi: “Một hoạn quan dốt nát nói bừa mà thôi, không đáng để bệ hạ nghe.”

Hắn đi lên phía trước, giơ tay vuốt nhẹ lên họa tiết hình rồng trên vai áo đen của ai kìa. Chúc Vân tuyên giờ khác này chỉ đứng yên bất động lạnh lùng nhìn người trước mặt mình: “Chiêu vương đã đặt chân vào Cam Lâm cung, còn đánh hơi tin tức chuyện của trẫm, quả thực đúng là to gan mà.”

Lương Trinh cũng không gật bừa qua loa: “Bệ hạ nói vậy oan uổng thần, chuyện này nào phải thần muốn đánh hơi, mà là do tên hoạn quan kia tự mình nói ra thôi.”

Chúc Vân Tuyên cười giễu: “Gã hoạn quan kia ỷ mình chó cậy thế chủ, không xem vua ra gì, nếu như trẫm nói trẫm muốn giết gã ta, thì trẫm có thể ra tay sao?”

“Bệ hạ muốn giết thì cứ giết, ngài hiện tại đã là đế vương, muốn giết một hoạn quan nhỏ cũng không cần sự chấp thuận của thần.”

“Chiêu vương không định nói trẫm qua cầu rút ván nữa hay sao?”

Lương Trinh nghe vậy chỉ khẽ bật cười trả lời: “Cũng chỉ là một hoạn quan mà thôi, nếu như bệ hạ chướng mắt thì cứ ra tay, miễn sao bản thân thấy vui là được.”

Chúc Vân Tuyên nhất thời không nói gì. Lương Trinh quay sang nhìn đối phương, ánh mắt khẽ chạm đến vết sẹo nhàn nhạt ẩn sau chuỗi ngọc, bèn khẽ nheo hai mắt lại: “Sao bệ hạ không xóa vết sẹo trên trán kia đi?”

Vết sẹo này tính ra cũng đã được mấy năm, hiện tại nó chỉ còn là một đường hết sức nhạt màu, chỉ khi nào để sát vào nhìn kỹ mới có thể phát hiện ra. Thành thật mà nói, thì ngay thời điểm nó vừa mới để lại sẹo chỉ cần thoa thuốc cao mỗi ngày một lần, thì qua một khoảng thời gian nó sẽ dần dần biến mất đi, thế nhưng bản thân Chúc Vân Tuyên chưa từng có ý định làm như vậy.

Chúc Vân Tuyên lơ đễnh nói: “Trẫm cũng không phải là nữ nhân, không cần quá để ý đến những chuyện liên quan dung mạo này. Coi như có để lại sẹo thật thì có làm sao?”

Ý cười trong mắt Lương Trinh càng thêm nồng: “Bệ hạ không để ý, nhưng thần để ý.. Thật tiếc….”

Lương Trinh đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc bản thân lần đầu bước vào cung, song cũng là lần đầu tiên hắn gặp được Chúc Vân Tuyên, khi đó hắn chỉ thấy một tiểu hoàng tử nào đó bỗng òa khóc nức nở lao về hướng lãnh cung phế thái tử, sau đó bị đội quân cấm vệ hoàng cung giữ lại, chỉ có thể ôm mặt gào khóc đau thương. Lương Trinh nhìn từ phía xa, trong lòng cũng hơi lấy làm tò mò bèn thuận miệng hỏi tên cung nhân dẫn đường cho mình, mới biết được hai vị kia là hai người đích trưởng do nhi nữ Tạ thị sinh ra.

Lần thứ hai gặp mặt có lẽ là ở bên ngoài ngự thư phòng Cam Lâm cung này, thời điểm đó Chiêu Dương đế vừa hạ chỉ ban cái chết cho thái tử, Chúc Vân Tuyên biết được nên đi đến cầu xin phụ hoàng mình, thế nhưng kết cục chỉ bị ngăn lại không được triệu kiến, thành ra chỉ còn mỗi cách quỳ xuống đất một bên khóc lóc cầu xin một bên dập đầu lạy, dập đến độ máu tươi chảy lênh láng khắp mặt vẫn chưa chịu dừng. Lúc đó hắn chỉ cảm thấy vị hoàng tử này đúng là ngây thơ đáng thương đến là bao, song cũng càng xem thường những thứ gọi là máu mủ tình thâm trong chốn hoàng cung này.

Vết sẹo trên trán này là có từ khi đó, Chúc Vân Tuyên vẫn cố ý giữ lại vết sẹo này, nhằm là vì muốn nhắc nhở Chiêu Dương đế không được quên chuyện gã đã từng tự tay ban chết cho người con trưởng đích tôn vốn vô tội của mình.

Chúc Vân Tuyên cau mày, chuyện làm hắn không thể nhịn được nhất chính là khi… Lương Trinh buông ra những lời nói ám muội có ý tứ không rõ ràng như lúc này. Nhưng ngẫm lại, Lương Trinh trước giờ đều trưng ra dáng vẻ như thế, suốt ngày ung dung thản nhiên nói ra những câu nói khiến hắn khó chịu, có khi còn cố ý hạ nhục hắn.

Lương Trinh giơ ray ra vén chuỗi ngọc trước mặt Chúc Vân Tuyên ra, ý định ban đầu của hắn vốn chỉ là muốn nhìn rõ người trước mặt hơn một chút, sau dường như nghĩ ra gì đó, đột nhiên bật cười, khiến Chúc Vân Tuyên nhíu mày chặt hơn: “Có gì buồn cười hay sao?”

Trong mắt Lương Trinh tràn ngập ý bỡn cợt: “Nếu như thần nói ra, thế nào cũng sẽ làm cho bệ hạ nổi giận nữa… Bệ hạ không cảm thấy, hành động ban nãy giống hệt như vén khoăn voan cho thê tử hay sao?”

Chúc Vân Tuyên ngẩn ra, trong nháy mắt bị sự tức giận làm cho mờ mắt: “Ngươi nhất định phải làm nhục trẫm như vậy hay sao?”

Lương Trinh thở dài: “Thần thật sự dùng cả tấm lòng này mến mộ bệ hạ, thế nhưng bệ hạ lại cảm thấy thần là đang làm nhục ngài. Bệ hạ ngài cứ như vậy, sẽ khiến cho thần cảm thấy cực kỳ đau lòng.”

Chúc Vân Tuyên cũng không rảnh hơi đâu mà tiếp tục đôi co cùng hắn: “Nếu như ngươi không có chuyện gì, thì mau lui ra đi.”

Lương Trinh khẽ nheo mắt lại thở than: “Cứ mỗi lần thần đến đây, bệ hạ đều gấp gáp muốn đuổi thần đi. Bệ hạ không muốn gặp mặt thần, nhất định phải tránh né thần như vậy mới được sao?”

Chúc Vân Tuyên lạnh lùng đáp trả: “Trong hoàng cung vốn có quy định không được triệu hồi thì không thể tự tiện vào cung, Chiêu vương đây không những đi lại tự do trong cung, mà ngay cả Cam Lâm cung cũng kiểu thích là vào, trẫm sao có thể tránh ngươi đây? Nếu như trẫm thật sự có ý định tránh ngươi, thì chỉ cần vung một tờ thánh chỉ đất phong phái ngươi tới nơi khác, thế ngươi lúc đó chịu đi sao?”

Lương Trinh im lặng nhìn đối phương, qua một lúc sau, mới trầm giọng khẽ bật ra nụ cười: “Cái này phải xem bệ hạ có bản lãnh đó hay không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.