Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 32: Chương 32: Sẽ không mềm lòng




Khi tấu chương của Lương Trinh dâng đến ngự tiền đã là chuyện của một tháng sau, trong suốt một tháng này, bản thân hắn đã liên tục tạo ra những sự kiện gây náo động ồn ào khắp nơi, đến mức chưa cần đợi hắn viết trình lên, những tin tức kia đã sớm truyền từng tin một về lại triều đình.

Vào ngày đầu tiên đặt chân đến Dự Châu, Lương Trinh liền đích thân đến tận nơi những phủ huyện chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhất để kiểm tra, sau đó quay trở về đại doanh đóng giữ điều động binh lính vây quanh tổ trạch của bố chính sứ Dự Châu, kế đó mạnh mẽ lôi vị lão nương bố chính sứ đã ngoài tám mươi từ trong nhà lôi ra ngoài. Đám đông nhốn nháo lúc bấy giờ đang đứng xem náo nhiệt bỗng nhìn thấy người lão phu kia liên tục ho khan sắc mặt xanh xám, liền lập tức giải tán, bởi có ai mà không biết người này là một bệnh nhân nhiễm bệnh nhưng vẫn chưa được đem đến khu cách ly, chỉ sợ chậm chân một bước cũng sẽ bị lây bệnh.

Sau đó Lương Trinh lại dẫn binh lính tiếp tục đi bao vây mấy tòa nhà cao quý sang trọng, rồi nỗ lực kéo hết tất cả những người bị nhiễm dịch từng người một đi ra. Hễ như có ai chống đối không làm theo, hắn liền tức khắc rút kiếm ra chém, mà không chút quan tâm người kia có thân phận gì hay có thế lực nào chống cho phía sau lưng.

Ngày đó, tên bố chính sứ Dự Châu vừa nghe tin xong liền bỏ hết mọi chuyện sang một bên vội vã chạy về, bản thân gã còn chưa kịp cãi lại nửa câu, đã bị Lương Trinh gọi người bắt lại tháo mũ ô sa trực tiếp áp giải vào trong kinh thành.

Trong một đêm, những nhà quyền quý phú hộ căn bản nghĩ mình may mắn có thể ỷ vào quyền thế phía sau giấu người thân bị nhiễm bệnh trong nhà bị những động thái dồn dập kia làm cho sợ vỡ mật, thành thử ra không đợi Lương Trinh tới cửa vây bắt, mà lập tức thu xếp ngựa xe đem người đến khu cách ly.

Khu cách ly hiện tại được nằm rải rác ở các huyện chịu ảnh hưởng dịch bệnh nghiêm trọng nhất, Lương Trinh thẳng tay ra lệnh binh lính sơ tán các thôn dân ở những nơi lân cận các huyện kia, đồng thời đưa ra thông báo trong phạm vi ba mươi dặm không cho phép ai tới gần. Còn về những huyện bị cách ly đều bị đóng chặt cửa thành, không cho bất cứ ai ra vào, ngoài thành có quan binh đóng giữ, nếu như có dịch dân muốn trốn thoát thì dứt khoát dùng lửa đạn bắn chết.

Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, đủ loại tin đồn điên rồ bát nháo bắt đầu truyền khắp các phủ huyện Dự Châu, Lương Trinh bị đồn đại là sát thần tái thế, chẳng những thẳng tay cắt đứt liên hệ của dịch dân với thế giới bên ngoài, mà hệt như còn muốn chôn giết toàn bộ bọn họ.

Lấy tâm trạng của một người kích động mà nói, chẳng mấy chốc Dự Châu đã bắt đầu cuốn vào viễn cảnh dân loạn, những người lưu dân kia nhanh chóng đứng lên khởi nghĩa vũ trang đòi triều đình nói câu công bằng, bọn họ cố gắng tìm đủ mọi cách vọt vào trong thành, thế nhưng đã bị Lương Trinh sớm dự đoán trước được mà dẫn binh đi đến trấn áp. Ngay khoảnh khắc mà tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ thẳng thừng giết hết toàn bộ đám người này, thì hắn chỉ ra lệnh xử lý mấy kẻ cầm đầu, sau đó giăng bẫy nhằm đẩy những người có âm mưu sinh sự đi ra, khi chém đầu bọn người đó xong liền treo đầu trên tường thành cảnh cáo dân chúng.

Qua hai ngày sau, ở phía Giang Nam bỗng nhiên đưa tới ba trăm ngàn tạ thóc gạo lương thực giúp nạn thiên tai, Lương Trinh lập tức dùng danh nghĩa hoàng đế cùng triều đình phân phát đến tay lưu dân, thế là những chuyện rầm rộ mấy ngày qua xem như rốt cuộc cũng dịu xuống.

Tình hình bệnh dịch vẫn còn tiếp tục, nhưng tính ra cũng đã dần tốt hơn trước. Mặc dù những phương thuốc thái y kia chế ra không thể cứu được tính mạng của những người bị nhiễm dịch bệnh, lại có hiệu quả phòng bệnh với những người khác, khi uống vào có thể giảm mạnh khả năng nhiễm phải, vì lẽ đó cho nên số người mắc bệnh vào mấy ngày gần đây đã bắt đầu không còn dấu hiệu tăng lên nữa.

Còn về khu cách ly kia, thì không còn một ai sống sót. Chỉ trong vòng ba ngày, hơn một vạn dịch dân dân kia liền trở thành những thi thể lụi tàn dưới những bó đuốc rực lửa.

Ngoài ra, tất cả những ai sinh lòng nghi ngờ đều bị Lương Trinh cho người xử lý, lại qua thêm nửa tháng sau, khi khí trời bắt đầu mát mẻ đồng thời xác định được tình hình bệnh dịch đã hoàn toàn tiêu vong, Lương Trinh lúc bấy giờ mới hạ lệnh rút lui cảnh giới, song cũng đưa ra tuyên bố, bồi thường cho những gia đình có dịch dân chết mỗi nhà năm lạng bạc, phân phát mười lạng bạc mỗi hộ lưu dân thu xếp cuộc sống, đến lúc này mới hoàn toàn xem như ổn định tình hình rối loạn kia.

Trong tấu chương, Lương Trinh chỉ đơn giản bẩm báo lại những mặt ngoài diễn biến xảy ra mấy ngày nay, còn bức thư viết riêng cho Chúc Vân Tuyên, mới tỉ mỉ nói rõ hết đầu đuôi ẩn tình bên trong đó.

Hơn một vạn người dân nhiễm phải dịch bệnh kia đúng thật là đã bị giết chết, bản thân Lương Trinh cũng đã cân nhắc đắn đo kỹ càng với những vị thái y, tình trạng dịch bệnh lần này chỉ cần bị muỗi đốt có khả năng nhiễm phải, một khi mắc bệnh vô phương cứu chữa, thành ra cuối cùng mới đi đến quyết định đổi chén thuốc chữa trị hằng ngày phân phát cho dịch dân thành độc dược, sớm ngày giúp bọn họ chấm dứt bớt khổ đau. Nếu không có những chuyện kia, thì dân số nhiễm phải bệnh tuyệt đối sẽ không thể giảm xuống thành không trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Lúc Tăng Hoài đi vào bẩm báo chuyện, Chúc Vân Tuyên cũng vừa xem xong lá thư Lương Trinh gửi cho. Tăng Hoài dâng sớ trong tay đưa tới, đây là của một ngự sử bẩm tấu lên kết tội Lương Trinh. Lương Trinh lúc này vẫn chưa hồi kinh, thế nhưng những hành vi ngang ngược ngông cuồng của hắn hằng ngày đều được tố cáo dâng lên ngự tiền, đặc biệt là trong ba ngày diễn ra sự kiện đồng loạt hơn một vạn người chết, dù cho buộc lòng bất đắc dĩ phải làm vậy, thì cũng không thể ngăn chặn được miệng lưỡi của người trong thiên hạ.

“Bệ hạ, Chiêu vương làm việc lỗ mãng bất chấp hậu quả, mặc dù lần này đã ngăn chặn được tình hình bệnh dịch, thế nhưng cách làm quả thực có phần nôn nóng…”

Chúc Vân Tuyên thở dài ngắt lời lão: “Lão sư, người cũng biết hắn đang thay trẫm đi làm việc, chuyện hắn làm.. là trẫm ngầm cho phép.”

“Nhưng mà bệ hạ.. ”

“Huống chi, hiện tại trẫm cũng không thể xử tội hắn được, ngự sử bẩm tấu lên kết tội không bằng không chứng, vậy thì trẫm căn cứ vào đâu xử hắn đây? Hắn ở Dự Châu một bên dùng danh nghĩa trẫm cùng triều đình phát thóc phát lương, một bên nhận hết bêu danh lên người mình, thử hỏi trẫm phải xử trí hắn ra làm sao?”

Tăng Hoài ‪nhất thời nghẹn lời: “… Mặc dù hiện tại ngài không thể làm được gì, nhưng việc cứ giữ lại một người có lòng muông dạ thú như vậy bên mình cũng sẽ rước họa vào mình, quân bất quân thần bất thần*, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngài vẫn phải xử trí quét sạch triều cương.”

— Quân bất quân thần bất thần: chỉ hành vi của hoàng đế không hợp yêu cầu của một người hoàng đế, hành vi của một thần tử không hợp yêu cầu của một thần tử. ( ví dụ như là hoàng đế mà không thể xử tội một người được, chịu thoái nhượng, đó là quân bất quân, còn một thần tử ngông nghênh, tự chủ trương mọi chuyện, đó là thần bất thần.)

Không trách sao Tăng Hoài lại tỏ ra lo lắng nhắc nhở Chúc Vân Tuyên như vậy, bản thân lão đã từng nghe được mấy tin đồn đại mập mờ giữa hoàng đế cùng Chiêu vương, mặc dù lão không hoàn toàn tin hết, thế nhưng cũng không tránh khỏi việc lo lắng sợ Chúc Vân Tuyên sẽ vì thế mà do dự không chịu ra quyết định.

Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Lão sư, người cho rằng trẫm sẽ mềm lòng sao? Vậy thì xin người yên tâm… Trẫm sẽ không.”

“Trong lòng bệ hạ hiểu rõ là tốt rồi, còn chuyện nữa, chính là số ngân lượng cùng thóc gạo Chiêu vương phân phát cho những người dân dường như vẫn chưa thông qua hộ bộ, vậy bệ hạ có biết hắn lấy những thứ kia từ đâu không?”

Chúc Vân Tuyên khẽ lắc đầu: “Chiêu vương đã nói cho trẫm nghe rồi, tất cả đều là tài sản riêng của hắn.”

Tăng Hoài nghe xong bỗng cảm thấy kinh ngạc không thôi: “Tài sản riêng của Chiêu vương?”

Những thứ tương tương hơn một triệu tiền của kia ấy vậy mà là do Chiêu vương tự mình rút hầu bao, chuyện này nhất thời khiến cho Tăng Hoài không biết nên khiếp sợ vì khối gia tài đồ sộ, hay là vì sự chi thẳng tay xa hoa của người kia.

Ngay cả chính bản thân Chúc Vân Tuyên cũng là lần đầu tiên biết được chuyện Lương Trinh có nhiều của cải như vậy, hơn triệu lượng bạc dùng danh nghĩa hoàng đế cứ như vậy phân phát hết ra ngoài, khiến cho trong lòng Chúc Vân Tuyên thoáng chốc ập đến đủ mọi cảm xúc, đến khi bình tĩnh lại bỗng dưng cảm thấy có chút thấp thỏm bất an không sao nói thành lời.

Khi Lương Trinh trở lại kinh thành đã là tháng tám, bản thân hắn tất nhiên cũng không thừa nhận những lời buộc tội kia, trên cơ bản là không bằng không chứng, cộng thêm việc bên Dự Châu cũng chưa vì vậy mà nảy sinh hỗn loạn, thành thử ra đến cuối cùng vẫn là bỏ qua một bên.

Khi vào đến Cam Lâm cung nhìn thấy Chúc Vân Tuyên, ánh mắt Lương Trinh trước tiên dừng lại trên đôi má gầy gò của đối phương, sau mới dời xuống cái bụng mang thai được bốn tháng vẫn phẳng phiu kia, hơi nhíu mày: “Thần chẳng qua mới đi ra ngoài một tháng, sao bệ hạ lại gầy như thế này, ngài không chịu ăn uống đúng giờ đúng giấc phải không?”

Cao An đứng ở một bên giờ đây cũng không nhịn được rụt cổ lại, chỉ sợ Lương Trinh đi qua tìm mình hỏi tội.

Chúc Vân Tuyên hững hờ nói: “Những chuyện ngươi làm ở Dự Châu nay đã được truyền khắp triều, đặc biệt là sau khi có ngự sử bẩm báo lên kết tội ngươi, mặc dù không có bằng chứng, nhưng hiện tại ai nấy đều nói chính ngươi đã tự tay giết chết hơn một vạn người kia.”

“Mặc kệ bọn họ.” Lương Trinh chẳng thèm đoái hoài đến, dù sao người bị giết cũng đã giết rồi, bản thân hắn vốn cũng chẳng ngại vác thêm mấy tiếng xấu này.

Lòng người chính là như vậy, rõ ràng tất cả mọi người đều biết đây là biện pháp duy nhất ngăn chặn tình hình bệnh dịch trong khoảng thời gian ngắn nhất, thế nhưng chính bọn hắn không dám nói, cũng không dám làm, đến khi người khác ra tay làm thì lại căm hận đột nhiên nhảy ra dùng mấy thứ lễ nghĩa công kích, nói cho cùng bọn họ đều chỉ vì muốn mua danh chuộc tiếng mà thôi.

Chúc Vân Tuyên sớm biết đối phương sẽ tỏ thái độ như vậy, nỗi lòng càng thêm phức tạp: “… Hơn triệu bạc kia, ngươi lấy từ đâu? Lượng lương thực vận chuyển từ Giang Nam đến Dự Châu kia nhiều như vậy, ắt hẳn là đã chuẩn bị từ sớm, từ khi nào ngươi bắt đầu sắp xếp những chuyện này?”

Lương Trinh nở nụ cười cất lời: “Ngay từ lần đầu tiên bệ hạ phái thái y đến Dự Châu, thần đã bắt đầu phái người đến Giang Nam chọn mua lương thực, còn số bạc kia.. thực ra nó không phải của thần.”

Chúc Vân Tuyên cau mày: “Không phải của ngươi?”

Lương Trinh thản nhiên nói: “Là tư kho của tiên đế, bên trong có mấy chục triệu lượng bạc, ngoài ra còn có mấy điền sản trang viên, là do lúc trước tiên đế bệnh nặng đã giao cho thần, trước giờ vẫn chưa đụng đến.”

Chúc Vân Tuyên hết sức ngạc nhiên, hắn quả thực không biết phụ hoàng của mình lại còn có một tư kho như vậy. Quốc khố Chiêu Dương để lại cho hắn vốn cũng không nhiều, mỗi một khoản tiền đều phải cân nhắc tính toán, về chuyện giúp nạn thiên tai lần này, hộ bộ cũng không thể chi ra một số tiền khủng như vậy đi mua chuộc lòng người, nếu như không có số tiền bạc cùng lương thực kia của Lương Trinh, thì mọi chuyện tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy, đến nỗi hiện tại khi nghĩ đến cũng cảm quá mức hoang đường.

Đáng tiếc, phụ hoàng hắn luồn cúi cả một đời, đến cuối cùng vẫn là chịu cảnh thất bại thảm hại. Người đem tất cả những gì mình có đi tặng cho vị trước mặt cứ ngỡ là con trai ruột này, kết cục hóa ra lại là kẻ thù mà mình hận thấu xương.

“Thì ra là như vậy.”

Chúc Vân Tuyên gật gật đầu, không hỏi thêm nhiều nữa. Lương Trinh mỉm cười, khi nhìn thấy hàng lông mày của người kia không tự chủ được giãn ra cứ như đang thở phào nhẹ nhõm, mới lập tức đoán ra được trong lòng đối phương đang suy nghĩ cái gì.

Chúc Vân Tuyên đại khái là không muốn bởi vì việc này mà mắc nợ chính mình, bây giờ đối phương biết được số tiền kia xuất ra từ tư kho tiên đế, xem như tảng đá lớn mắc ở trong lòng cũng như trút bỏ.

Hắn vẫn tính toán từng li từng tí với mình như vậy, Lương Trinh thầm nghĩ chỉ biết thở dài trong lòng, đành dứt khoát thuận nước đẩy thuyền: “Dù sao cũng là tư kho của tiên đế, nay thần giữ có hơi không thích hợp, đợi hai ngày sau thần sẽ kêu người tính toán sổ sách rồi trao trả lại cho bệ hạ.”

Chúc Vân Tuyên có chút kinh ngạc: “Ngươi chịu đem trả lại cho trẫm?”

Lương Trinh trầm giọng cười nói: “Nếu bệ hạ muốn, thần có thể cho ngài, chỉ cần bệ hạ chịu tin tưởng thần.”

Chúc Vân Tuyên nhất thời không nói gì, bản thân hắn biết rõ Lương Trinh có ẩn ý sâu xa, thế nhưng cũng không biết nên đáp sao cho phải, hai chữ tín nhiệm trong mối quan hệ giữa hai người, là một thứ thật sự rất khó khăn, hắn không làm được, Lương Trinh cũng không làm được, bằng không thì đối phương sẽ không hết lần này đến lần khác thăm dò chính mình như vậy.

“Lúc thần ở Dự Châu, có một hôm nhiễm phong hàn, thế nhưng thần cứ tưởng mình đã nhiễm phải dịch bệnh, lúc đó chỉ hy vọng trước khi chết có thể được gặp bệ hạ lần cuối thì tốt rồi, thế nhưng thần lại không dám gặp ngài, bởi thần sợ sẽ hại ngài, cuối cùng thần rốt cuộc bình an sống sót trở về, bệ hạ có cảm thấy thất vọng hay không?”

Chúc Vân Tuyên đụng trúng ánh mắt trầm ngâm của Lương Trinh, nét mặt lạnh tanh kia cũng chợt dịu xuống, cứng ngắc trả lời: “Trẫm không có.”

Ý cười trong mắt Lương Trinh càng trở nên sâu thêm, hắn đột nhiên tiến lên trước. Chúc Vân Tuyên không thể lui được nữa, bắt đầu cảm thấy căng thẳng, một giây sau liền được Lương Trinh chặn lại trước ngự án ôm vào lòng.

Một hơi thở ấm áp chợt tiến sát lại gần, khẽ thấp giọng thầm thì bên tai Chúc Vân Tuyên: “Thần biết.”

____________________

Ngửi thấy mùi tình thánh đâu đây =))) Huhu kiếm đâu ra được Lương Trinh thứ hai chứ TAT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.