Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 69: Chương 69: Trò chuyện đêm trăng tròn




Vào đêm khuya, Lương Trinh giúp Yến nhi cột con rùa ở bên cửa phòng, cuối cùng cũng thành công dỗ ngọt cho nhóc con này chịu ngoan ngoãn đi ngủ.

Gian phòng hảo hạng rộng lớn chỉ có một chiếc giường, sau khi rửa mặt xong ba người liền năm trên đó. Yến nhi ở giữa chốc quay sang trái, rồi lại quay sang phải, bộ dạng hí hửng hưng phấn đến lạ kỳ, Chúc Vân Tuyên thấy con trai náo bèn đè nhóc lại nhắc nhở: “Đừng nhúc nhích nữa, ngủ đi.”

Bé con vui vẻ nói: “Sau này con muốn ngủ chung với cha và phụ thân.”

Đối với Yến nhi mà nói, thì đây chính là lần đầu tiên nhóc con được trải nghiệm chuyện như thế này, bởi vì trong phủ nguyên soái có tới tận ba đứa trẻ, cho nên chỉ có những khi Hạ Hoài Linh không có ở nhà Chúc Vân cảnh mới ngủ chung với nhóc và Yến nhi, cho nên chuyện một mình chiếm cả hai người cha và phụ thân là tuyệt đối không thể.

Chúc Vân Tuyên nhẹ nhàng vỗ về con trai: “Ngủ đi.”

Lương Trinh thấp giọng nở nụ cười, đây cũng là lần đầu hắn cảm thấy, đứa con trai này của mình quá mức dư thừa sức lực.

Khi đụng trúng cặp mắt đầy ý cười của Lương Trinh, Chúc Vân Tuyên thoáng giật mình, bèn chột dạ nói câu “Ngủ” sau đó ôm Yến nhi nhắm hai mắt lại.

Một lúc sau, hô hấp của cả hai một lớn một nhỏ nằm ở bên cạnh từ từ vững vàng, Lương Trinh lúc này giúp bọn họ dịch chăn lại ngay ngắn, kế đó dùng ngón tay bóp bóp mặt con trai, cuối cùng lại đến gần hôn một cái lên môi Chúc Vân Tuyên, khiến cho người kia đang trong giấc mộng cũng bất giác khẽ khàng giật giật đôi mi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Yến nhi òa khóc bừng tỉnh, còn tè ra giường, Chúc Vân Tuyên luống cuống tay chân ngồi dậy thay y phục cho con.

Lương Trinh miễn cưỡng tựa vào đầu giường, sau đó nhẫn tâm không tim không phổi trêu chọc con trai: “Có mắc cỡ hay không, lớn vậy còn đái dầm?”

Yến nhi mới vừa được Chúc Vân Tuyên dỗ nín xong, đang còn nghẹn ngào, lúc này bị Lương Trinh trêu bèn òa lên gào khóc lần nữa. Chúc Vân Tuyên tức giận trừng mắt nhìn về phía Lương Trinh: “Còn nói nữa thì cút ra ngoài.”

Lương Trinh cười ra tiếng: “Được, được rồi, ta không nói.”

Mãi cho đến khi ra ngoài, bé con cả người ỉu xìu cứ một mực nằm nhoài lên bả vai Chúc Vân Tuyên, ngay cả con rùa nhớ nhung hôm qua cũng không tha thiết tới nữa. Lương Trinh chợt ôm lấy nhóc, rồi bóp lấy cái mũi nhỏ kia mở miệng: “Phụ thân chọc con cười thôi, còn giận sao? Sao Yến nhi lại hẹp hòi vậy chứ.”

“Yến nhi không cố ý, Yến nhi không mắc cỡ, phụ thân xấu.” Bé con vô cùng ủy khuất.

Lương Trinh bật cười: “Hôm qua phụ thân còn câu con rùa cho con, sao hôm nay đã chê xấu xa rồi hả?”

Yến nhi lúc này mới nhớ ra mà dõi mắt nhìn chung quanh tìm kiếm con rùa của mình muốn dẫn nó ra ngoài đi dạo. Hai người bọn họ hiện tại quyết định dẫn con trai đến cạnh biển phóng sinh con rùa, thế là Yến nhi cực kỳ thương tâm hỏi Chúc Vân Tuyên: “Nhất định phải thả con rùa đi sao?”

Chúc Vân Tuyên dỗ ngọt nhóc: “Con rùa cũng phải về nhà, nó cũng muốn đi tìm cha của mình, bé con ngoan, con thả cho nó về đi.”

Yến nhi nghe vậy không phản đối gì nữa, mà ngồi xổm xuống lưu luyến không rời nói mấy câu tạm biệt cùng con rùa, sau một hồi dài dòng lan man, mới tự tay cởi dây thừng buộc trên người chú ra.

Đưa mắt nhìn chú rùa ngốc kia từ từ bò vào trong nước biển, Chúc Vân Tuyên rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, xem như đã giải quyết xong phiền phức, bằng không cứ dẫn con rùa này đi dạo trên đường, thì thế nào cũng có chuyện xảy ra.

Lương Trinh trầm giọng nở nụ cười: “Bệ hạ thực sự nhọc lòng rồi.”

Chúc Vân Tuyên chẳng thèm đoái hoài tới hắn, Lương Trinh chợt ôm lấy Yến nhi đang rưng rưng muốn khóc mà ra sức dỗ ngọt: “Đừng khóc, lúc về phụ thân sẽ dùng trúc đan một con rùa cho con.”

Bé con trưng cặp mắt rưng rưng nhìn hắn: “Có thật không ạ?”

“Đương nhiên là thật rồi.”

Chúc Vân Tuyên cười nhạo: “Vì lấy lòng vật nhỏ này, ngươi cũng nhọc lòng rồi.”

“Ai bảo nó là con trai của ta chứ.” Lương Trinh đắc ý nói.

Trong lúc bọn họ đang đùa giỡn, thì xa xa có người đi tới, đối phương là một nam nhân trẻ tuổi nước da ngăm đen nhìn vô cùng khí khái, khi hắn trông thấy Lương Trinh tỏ vẻ vui mừng không thôi: “Tiêu huynh! Đúng là huynh rồi, ban nãy ta cứ tưởng mình nhìn lầm, huynh lên đảo từ lúc nào? Sao không nói một tiếng, phụ thân không biết huynh đã đến.”

Lương Trinh cười nói: “Tối hôm qua vừa tới, ta biết trong nhà các ngươi đang bận rộn chuyện kết hôn của đại ca ngươi, cho nên không định đến làm phiền, vốn hôm nay cũng chuẩn bị đến nhà thăm hỏi.”

Người kia nghe vậy bèn hấp tấp trả lời: “Vậy thì đi thôi, phụ thân ta rất nhớ huynh, nghe tin huynh đến rồi nhất định ông ấy sẽ vô cùng vui vẻ.”

“Không vội.” Lương Trinh lên tiếng khuyên đối phương bình tĩnh đừng nóng, sau đó giới thiệu Chúc Vân Tuyên cho hắn biết: “Đây là phu nhân và con trai ta, bọn họ chưa từng tới đây, cho nên ta mới dẫn hai người tới đây chơi, chắc sẽ không gây phiền phức gì cho các ngươi chứ?”

“Phiền gì chữ, tẩu phu nhân đến rồi chính là khách quý.” Đối phương nhiệt tình bắt chuyện với Chúc Vân Tuyên: “Xin chào tẩu phu nhân, tại hạ Tần Lương, người chủ trên hòn đảo này là phụ thân của tại hạ, Tiêu huynh là ân nhân cứu mạng cha con bọn ta, nay tẩu tử lần đầu đến đảo không tiếp đón từ xa, là chúng ta thất lễ, hy vọng tẩu phu nhân không trách.”

Chúc Vân Tuyên vui vẻ gật đầu cười: “Tần công tử khách khí rồi.”

Tần Lương dẫn ba người bọn họ về nhà, do Tần lão gia đã được một tên tiểu tư chạy về thông báo trước cho nên liền tự mình ra ngoài đón tiếp, vị đảo chủ này gia đại nghiệp đại, đông con đông cháu, Tần Lương là con trai thứ hai của ông, còn đứa con trai trưởng ngày mai đã kết hôn, thành thử trên mặt người nào cũng ngập tràn sự vui sướng.

Khi đi vào chính sảnh, Yến nhi vô cùng ngoan ngoãn nghe lời lần lượt khoanh tay chào hỏi từng người, nhóc con mít ước này nhận được không ít lì xì, rốt cuộc mặt mày bí xị cũng hớn hở trở lại, ngồi ở trong lòng Chúc Vân Tuyên tò mò nhìn quanh bốn phía.

Tần lão gia vuốt vuốt râu mép, nhìn bé con khen ngoan, sau đó mới cười nói với Lương Trinh: “Không nghĩ tới ngươi không những kết hôn từ lâu còn có con trai lớn như vậy, lúc đầu lão phu còn tính định gả đại nha đầu nhà ta cho ngươi, cũng may là chưa mở miệng, bằng không thì có chút lúng túng rồi.”

Lương Trinh nhanh chóng đáp: “Tần bá phụ ngài cũng đừng chọc tiểu chất nữa, phu nhân cùng con trai của ta lúc trước vẫn luôn ở Đại Diễn, nửa tháng trước chúng ta mới gặp lại, đúng là không dễ, lúc đầu vẫn chưa định nói chuyện này với ngài, bởi ta quả thật không biết nên kể từ đâu.”

Tần lão gia phất tay áo một cái, than thở: “Ngươi không cần nhiều lời, ta tất nhiên hiểu, các ngươi đã một nhà gặp lại, thì sau này hãy trân trọng nhau sinh sống cho tốt đi, đây cũng xem như trong cái rủi có cái may.”

Chúc Vân Tuyên cụp mắt hơi mím môi nắm tay Yến nhi

Trong mắt người nhà họ Tần mà nói, chuyện Lương Trinh đột nhiên có vợ con quả thực cũng không phải chuyện bất ngờ gì, bọn họ nếu không phải là người dân Đại Diễn di chuyển đến Nam Dương, thì cũng là do do sống không nổi nên đến đây kiếm sống, hoặc cũng có những người gặp chuyện gì nguy hiểm thoát thân tới đây, hơn một trăm năm trước tổ tiên của bọn họ cũng chính là như vậy. Ba năm trước Lương Trinh tới nơi này, mặc dù mọi người không biết hắn ở Đại Diễn cụ thể phạm vào chuyện gì, cũng có lẽ cũng bởi bất đắc dĩ mới phải chia lìa vợ con, bây giờ một nhà có thể đoàn tụ chính là may mắn rồi, cần gì phải truy hỏi bới móc lại vết sẹo của người ta làm gì.

Nhưng liệu có ai ngờ được rằng, người ngồi trước mặt bọn họ thế mà lại là hoàng đế Đại Diễn chứ….

Lương Trinh tự nhiên cũng không giải thích gì thêm, mà chỉ cùng mọi người tán gẫu mấy chuyện linh tinh, Tần Lương vừa mở miệng liền nhắc đến những chuyện đã xảy ra dạo gần đây ở Tuyền Châu, bình thường hắn cũng dẫn đội đi Tuyền Châu buôn bán, mấy ngày nay mới trở về cho nên hẳn cũng biết được nhiều hơn so với những lời đồn đại vô căn cứ kia: “Hoàng đế Đại Diễn đúng thật đã mất tích, toàn Tuyền Châu nay đã canh giữ nghiêm ngặt, chúng ta suýt chút nữa dã không thở trở về, theo ta thấy thì triều đình Đại Diễn sắp rối tung lên rồi.”

Có người hiếu kỳ hỏi: “Không biết có thực sự dính dáng tới bọn hải tặc quỷ vực kia hay không?”

Tần Lương tiếp tục nói: “Không ai biết, nhưng ta thấy chắc là tám chín phần mười là dính đến rồi, không phải người ta đồn bọn hải tặc kia là tàn dư của triều đại trước hay sao? Ta còn nghe người ta nói bọn họ được đám người phiên bang trên đảo Trảo Oa kia chống lưng cho, nếu bọn chúng thật sự giam giữ hoàng đế, chậc, thôi ta cảm thấy bản thân mình hiện tại vẫn nên thức thời chút, tạm thời đừng ra biển, tránh cho rước họa vào thân.”

Lương Trinh nở nụ cười: “Đồn đại hơn nửa là thêm mắm dặm muối, căn bản không đáng tin, có điều thức thời giữ an toàn cho bản thân cũng là chuyện tốt, nếu như Đại Diễn khai chiến với những người phiên bang, nên tránh được thì phải tránh xa, miễn cho người vô tội phải chịu liên lụy.”

Tần lão gia gật đầu: “Ngươi nói đúng, sau khi tin tức hoàng đế Đại Diễn mất tích được lan truyền, ta cũng đã hạ lệnh rút lại một số chuyện làm ăn, các đội tuần định xuất phát cũng lần lượt được gọi về, trong khoảng thời gian này vẫn là nên hết sức cẩn thận mới tốt.”

Lương Trinh đồng ý nói: “Tần bá phụ lo lắng chu toàn.”

Chúc Vân Tuyên đang ngồi một bên yên lặng uống trà lúc này bất chợt liếc nhìn Lương Trinh, trong mắt thoáng cũng có tâm tình gì đó vút qua.

Sau một hồi lâu trò chuyện, người nhà họ Tần cũng đi thu xếp chỗ ở cho bọn họ, nơi ở này của người Tần gia cũng được xây bằng những tảng đá rực rỡ muôn màu hệt như mọi người trên đảo, mang đậm sắc thái dị vực, thế nhưng bên trong gian nhà lại mang phong cảnh lâm viên điển hình Giang Nam, chỉ cần nhìn cũng đủ thấy chủ nhân ngôi nhà quyến luyến mong nhớ quê nhà. Mấy ngày nay bởi vì trong nhà có hỉ, cho nên khắp nơi đều được trang trí treo cao đèn lồng, khách mời tới lui cũng cực kỳ nhiều, Tần gia tiếp đãi bọn họ như khách quý, được sắp xếp ở trong viện gần với chỗ ở chủ nhà nhất.

Suốt dọc đường đi, Yến nhi liên tục hết nhìn đông đến nhìn tây ngắm nghía, bé con thấy gì cũng lấy làm mới lạ. Chúc Vân Tuyên cũng vô cùng có hứng thú ngắm cảnh phong cảnh trong vườn, Lương Trinh thấy vậy bèn thấp giọng hỏi hắn: “Bệ hạ, ngươi không lo lắng chuyện Tuyền Châu sao?”

Chúc Vân Tuyên hững hờ dò xét đối phương: “Lo lắng có ích gì? Ngươi nữa, còn đặc biệt nhắc nhở người nhà họ Tần tránh đầu sóng ngọn gió, bộ ngươi chắc chắn chuyện Đại Diễn sẽ đánh một trận với những người phiên bang kia sao?”

Hai con ngươi của Lương Trinh chợt co rút lại, sau lại cong môi cười nói: “Cẩn thận một chút vẫn hơn mà.”

Ngày hôm đó bọn họ liền ở lại Tần gia, người nhà họ Tần cho rằng bọn họ là phu thê, thành ra cũng tự nhiên sắp xếp ở chung vẫn là một gian phòng. Chúc Vân Tuyên vẫn không lên tiếng phản đối gì, có lẽ đã tập mãi thành quen.

Nửa đêm, Chúc Vân Tuyên có chút khát nước nên tỉnh giấc, hắn cố gắng không làm kinh động đến con trai cùng người bên gối rón rén đi xuống giường, sau đó khi đến cạnh bàn rót nước, bất giác chú ý tới mặt trăng bên ngoài đêm nay đặc biệt tròn, trong lúc nhất thời buồn ngủ đã bay mất sạch sành sanh, đẩy cửa đi ra bên ngoài.

Hắn yên lặng đứng dưới hành lang một lúc, ngẩn ngơ nhìn ánh trăng sáng trên cao này, tâm trí cũng trở nên có chút sửng sốt, mãi đến tận lúc sau bất ngờ có người khoác chiếc áo khoác lên trên bả vai của hắn.

Lương Trinh ôm lấy hắn từ phía sau, còn cúi mặt dán đầu nhẹ nhàng sượt sượt lên mặt hắn khàn giọng hỏi: “Bệ hạ nửa đêm một mình ngắm trăng sao?”

Chúc Vân Tuyên khẽ nhắm nhắm mắt, một lát sau mới lẩm bẩm lên tiếng: “Có chút buồn chán mà thôi.”

Lương Trinh cười khẽ: “Là do ta để bệ hạ buồn chán sao?”

“Lương Trinh…”

“Sao?”

Chúc Vân Tuyên đột nhiên gọi tên đối phương, rồi lại im lặng không nói gì, bản thân hắn có rất nhiều lời chưa nói, nhưng có lẽ cũng không thể nói thành lời.

“Bệ hạ đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Lương Trinh dán sát vào hắn nhẹ giọng nỉ non, trong giọng điệu mang theo năng lượng đầu độc lòng người.

“Chỉ mong là vậy.”

Lương Trinh khẽ cười: “Bệ hạ, nếu như năm đó chúng ta có thể ở chung yên bình đến vậy, có phải những chuyện kia sẽ không xảy ra đúng không?”

“Chuyện này ngươi hẳn là nên hỏi chính mình mới phải.”

Lương Trinh ôm đối phương chặt hơn, qua một lát sau, lại ngâm nga hệt như đang nói mớ: “Phải, tất cả đều là lỗi của ta.”

Chúc Vân Tuyên chậm rãi nhắm hai mắt lại, hồi lâu sau, mới khẽ nói: “Vào nhà đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.