Đến bữa tối, ba cậu nhóc con cùng ngồi lên bàn ăn, Yếu nhi và Minh nhi đứa trái đứa phải ngồi bên cạnh Chúc Vân Cảnh, hiện tại đang hết sức quy củ ngoan ngoãn ngồi chờ ăn cơm.
Ánh mắt Chúc Vân Tuyên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người Yến nhi không ngơi nghỉ phút giây nào. Chúc Vân Cảnh thấy vậy, bèn nắm tay bé xíu bụ bẫm của Yến nhi nhỏ giọng hỏi bé con: “Yến nhi qua đó ngồi cạnh tiểu thúc ăn cơm nha?”
Yến nhi chợt ngước mắt đáng thương nhìn chằm chằm Chúc Vân Cảnh rồi lắc đầu, không chịu nói lời nào.
“Thôi không sao, cứ để Yến nhi ngồi ở đó đi, một tháng liền không gặp nhất định là đang cực kỳ nhớ huynh.” Chúc Vân Tuyên không muốn miễn cưỡng Yến nhi, tránh cho bé con không được vui: “Ăn cơm đi.”
Chúc Vân Quỳnh ngồi ở cạnh Chúc Vân Tuyên hết nhìn Yến nhi một lúc, lại quay sang nhìn Chúc Vân Cảnh, mặc dù trong lòng dấy lên sự nghi ngờ, thế nhưng cậu bé vô cùng hiểu chuyện không có hỏi nhiều. Cậu cũng không phải một đứa bé ngây thơ không hiểu sự đời, chính những đau khổ bất hạnh trong những năm qua đã sớm rèn nên tâm tính trưởng thành trong cậu, thậm chí chỉ cần nghe cách xưng hô của mọi người với Chúc Vân Tuyên, cậu cũng đoán ra được thân phận thực sự của Chúc Vân Cảnh, chỉ là do bản thân làm bộ không biết mà thôi.
Nguyên Bảo cau mũi một cái làm mặt quỷ với Yến nhi: “Nhóc con ngốc.”
Yến nhi chợt chớp mắt, hết sức hoang mang.
Chúc Vân Cảnh gắp rau cho hai nhóc con. Tướng ăn của Yến nhi vô cùng lịch sự nhã nhặn, bé con tự mình cầm cái muỗng nhỏ xúc từng chút một trong bát cơm bỏ vào miệng, rồi nhai kỹ nuốt chậm, bộ dạng không kén ăn chút nào. Thông qua bữa cơm này, có thể thấy được nhóc có vẻ yêu thích món tôm sốt trứng* hơn, Chúc Vân Tuyên thấy vậy cũng gắp một đũa tôm cho nhóc, Yến nhi chợt cười híp mắt, vô cùng ngoan ngoãn lễ phép nói tiếng cảm ơn với hắn: “Cảm ơn tiểu thúc thúc ạ.”
TÔM SỐT TRỨNG
“Không có gì.” Chúc Vân Tuyên dịu dàng nở nụ cười, thế nhưng trong lòng vẫn không sao ngăn được sự nhói đau âm ỉ kia.
Sau khi dùng xong bữa tối, ba người bọn họ tiếp tục uống trà tán gẫu, Nguyên Bảo thì dẫn Chúc Vân Quỳnh ra bên ngoài chơi, còn hai bé con kia không chịu đi ngủ, cứ dính sát bên cạnh Chúc Vân Cảnh, hệt như chỉ sợ chớp mắt một cái liền không thấy cha đâu nữa vậy.
Cũng may hai bé con cũng không làm ồn, trong lúc người lớn trò chuyện, hai đứa liền ngoan ngoãn ngồi dưới thảm chơi cờ nhảy, không hề phát ra chút âm thanh nào.
Hạ Hoài Linh lúc này đang trình bày một cách chi tiết về lai lịch bọn cướp biển kia cho Chúc Vân Tuyên nghe, bản thân hắn dĩ nhiên cũng biết được nhiều hơn Chúc Vân Cảnh, tuy rằng hiện tại không thể thăm dò ra sào huyệt của đám người kia ở nơi nào, thế nhưng đại khái có thể tính được bây giờ bọn họ tổng cộng có gần năm ngàn người, thuyền hơn ba mươi chiếc, đồng thời họ cũng đúng là con cháu thế hệ sau của tàn dư sót lại đời trước, hơn hai trăm năm qua, đám người kia đi từ Đại Diễn đến Nam Dương cũng lục tục bắt được không ít người mang về đảo, mới có thể sinh sôi phát triển không ngừng lớn mạnh như vậy.
“Những năm qua bọn ta bắt sống không ít những tên cường đạo, còn thẩm vấn nghiêm ngặt, thế nhưng chỉ có điều cho dù có tra hỏi như thế nào đều không thể khiến bọn họ khai ra vị trí sào huyệt, có vẻ nhưng những tên cướp thuộc bậc thấp hèn đó cũng không biết được hòn đảo những người kia đóng quân là ở nơi nào, mỗi một lần ra vào yêu ma quỷ quái kia, đám cướp đều nghỉ ngơi ở trong khoang tàu gần hai canh giờ, căn bản không nhận biết được phương hướng.”
Chúc Vân Tuyên có chút mất tập trung, ánh mắt hắn vẫn luôn quan sát lấy Yến nhi. Đợi Hạ Hoài Linh nói xong, qua tận một lát sau, hắn mới như vừa tỉnh khỏi giấc chiêm bao mà thu tầm mắt lại, sau đó trầm ngâm hỏi: “Vậy bây giờ có dự định gì hay không?”
Hạ Hoài Linh đáp: “Hiện tại những tên cường đạo bắt sống kia đã được giam giữ nghiêm ngặt, thần định ngày mai sẽ tự mình đi thẩm vấn bọn họ lần nữa.”
Chúc Vân Tuyên gật đầu, Chúc Vân Cảnh thấy đối phương cứ thơ thẩn hồn mây bèn chuyển đề tài sang tán gẫu chuyện trong nhà: “Yến nhi vừa mới theo sư phụ học được mấy tháng, khả năng đọc thơ viết chữ không tệ, hơn nữa còn tiến bộ rất nhanh, chứng tỏ nhóc con là một người thông minh, là mầm non tốt của nước nhà.”
Chúc Vân Tuyên lại nhìn về phía Yến nhi lần nữa, bé con lúc này đang hết sức nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bàn cờ, tự hỏi bước kế tiếp mình nên đi như thế nào, bộ dạng trông có vẻ vô cùng tập trung. Chúc Vân Tuyên quan sát một lúc, ý cười dần hiện bên khoé mắt: “Vậy thì tốt.”
Thực ra, cho dù Yến nhi không thông minh đi chăng nữa thì đối với hắn mà nói cũng không là vấn đề, bản thân hắn có sự kiên nhẫn, tương lai chỉ cần từ từ dạy dỗ là được rồi.
“Chỉ là tính tình của Yến nhi có hơi yếu đuối chút, khá là thích khóc, nhưng mà cũng không sao, dù gì nó cũng mới có ba tuổi, đợi khi trưởng thành có lẽ sẽ dần thay đổi.” Chúc Vân Cảnh cười than thở: “Thực ra bé con này hệt như bệ hạ, ta thấy bệ hạ có thể làm được, thì nó sau này ắt hẳn cũng không có vấn đề gì.”
Dường như nhận ra được mọi người đang bàn luận về mình, Yến nhi chợt ngẩng đầu lên, hết sức hoang mang nhìn hết người này đến người kia, sau đó nhỏ giọng tranh biện: “Yến nhi không khóc mà.”
Bọn họ nghe xong liền đồng loạt nở nụ cười, Minh nhi lúc này nhảy xuống ghế tựa, rồi tiến đến bên người Chúc Vân Cảnh dụi dụi làm nũng: “Cha ơi, con buồn ngủ, con muốn ngủ chung với cha.”
Yến nhi cũng vui vẻ đi tới dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Chúc Vân Cảnh: “Yến nhi cũng muốn…”
Hạ Hoài Linh ôm lấy vai hai bé con lên tiếng nhắc nhở: “Cha vừa về, hiện tại đang rất mệt, hai đứa đừng làm rộn cha, ngoan.”
Hai nhóc con này sao chịu ngoan ngoãn nghe lời, thế là mỗi nhóc một bên bắt đầu túm lấy vạt áo Chúc Vân Cảnh mè nheo. Trong lúc Chúc Vân Cảnh cảm thấy khó xử, Chúc Vân Tuyên bất ngờ tiến lên trước, ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn Yến nhi: “Yến nhi, để tiểu thúc thúc ngủ chung với con có được không?”
Hắn cúi người xuống, đồng thời giơ hai tay về phía Yến nhi. Yến nhi theo bản năng rúc người trốn sau lưng Chúc Vân Cảnh, sau đó cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: “Con muốn cha….”
Chúc Vân Tuyên thoáng chững lại mất một nhịp, ánh mắt thoáng chốc cũng ảm đạm đi, nhưng vẫn cố miễn cưỡng cười nói: “Được rồi…”
Chúc Vân Cảnh nhìn Hạ Hoài Linh liếc mắt ra hiệu, mỗi người phụ trách bế một nhóc con, trước khi rời đi, Chúc Vân Cảnh có lên tiếng khuyên nhủ Chúc Vân Tuyên nói: “Đệ cũng nghỉ ngơi đi, tạm thời đừng nóng vội, cứ từ từ, qua một thời gian ngắn nữa sẽ ổn thôi.”
Chúc Vân Tuyên ngơ ngác gật đầu, sau đó ngây ra như khúc gỗ đưa mắt nhìn cả nhà bốn người bọn họ đi xa, Cao An lúc này chợt đến tiến đến trước một bước, nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Bệ hạ, để nô tài hầu hạ ngài đi nghỉ ngơi được không?”
Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại: “…. Đi thôi.”
Đêm đã khuya, vạn vật yên tĩnh.
Khi Chúc Vân Cảnh đến, Chúc Vân Tuyên vẫn còn đang đọc sách dưới ánh đèn, trên người hắn khoác lên một lớp áo khoác mỏng mang, thân ảnh thon gầy chiếu vào trên tường, càng hiện ra sự cô độc.
Nhìn thấy Chúc Vân Cảnh đi vào, Chúc Vân Tuyên buông sách xuống: “Không phải huynh dẫn bọn nhóc đi ngủ sao? Tại sao bây giờ lại đến đây rồi?”
“Dỗ hai nhóc con ngủ xong liền đến đây xem đệ một chút, quả nhiên đệ còn chưa ngủ.” Chúc Vân Cảnh ngồi xếp bằng trên giường, rồi cười nhìn hắn, “Sao vậy? Không ngủ được à?”
“Vẫn còn sớm.”
“Cũng gần đến giờ hợi rồi mà còn sớm? Đệ đó, đệ cần chi phải nghĩ nhiều, hôm nay mới là lần đầu tiên đệ gặp Yến nhi, nhóc con không chịu gần gũi với đệ, cho nên trong lòng đệ thấy không vui?”
— giờ hợi: chín giờ tối đến mười một giờ tối
Chúc Vân Tuyên cười khổ: “Cũng coi như đệ tự làm tự chịu, con không chịu gần đệ cũng là đáng đời đệ mà.”
Chúc Vân Cảnh than thở: “Thực ra lúc trước ta sớm có do dự, không biết rốt cuộc nên để Yến nhi gọi ta và Hạ Hoài Linh làm sao cho phải, nhưng mà Yến nhi và Minh nhi tuổi tác xêm xêm, lại còn lớn lên cùng nhau, sau khi Minh nhi học được cách gọi cha, không lâu sau Yến nhi cũng bắt đầu gọi theo, nhóc con học theo Minh nhi, ta không đành lòng sửa lại, bèn cứ để Yến nhi gọi như vậy.”
“Huynh..,. Huynh không cần phải giải thích mấy chuyện này, đệ hiểu mà.”
“A Tuyên, đệ có còn nhớ cảnh tượng lúc bé khi đệ lần đầu được ôm đến Đông cung không?”
Chúc Vân Tuyên chợt hoảng hốt, rồi lại gật đầu: “Nhớ chứ.”
Hắn tất nhiên là nhớ, vào khi ấy hắn vừa sợ vừa hoang mang, lúc đó cũng là do huynh trưởng cười an ủi hắn, từ khi đó, hắn liền biết bản thân có người dựa vào.
“Thực ra Yến nhi cũng giống đệ, chính là kiểu người mà nếu như đệ đối xử tốt với nhóc, thì nhóc sẽ khắc ghi trong lòng, sau đó sẽ báo đáp lại gấp trăm ngàn lần, chưa bao giờ thù dai. Bây giờ đệ chỉ cần kiên nhẫn, cho con chút thời gian, cứ từ từ là tốt rồi.”
“… Đệ biết, là đệ nhất thời nôn nóng.”
“Còn nữa, đệ đừng tưởng Yến nhi còn nhỏ không hiểu gì, thực ra nhóc con biết hết tất cả mọi chuyện, này cũng là sơ sót của ta, không để mắt đến bọn hạ nhân trong nhà, khiến cho bọn họ ăn nói lung tung trước mặt Yến nhi, dẫn đến việc trong lòng Yến nhi vẫn luôn có khúc mắc, thành thử ra nhóc con mới không bao giờ tranh giành gì với Minh nhi, mỗi lần đều là Minh nhi muốn thứ gì đó, nhóc con mới phụ họa theo. Một đứa bé chỉ mới hơn ba tuổi mà thôi lại hiểu chuyện như thế, ngay cả ta cũng không biết nhóc con học ở đâu, có điều Yến nhi càng hiểu chuyện, lại càng khiến cho người ta thêm đau lòng. ta cũng không dám nói chắc chắn xác nhận với nhóc con mình là cha đẻ của nhóc, bằng không lỡ như lúc đệ muốn nhận về, thì lại không tiện mở miệng nói chuyện với nhóc.”
Cổ họng Chúc Vân Tuyên khô khốc không nói nên lời, một lát sau mới lắp bắp nói: “Đều là lỗi của đệ…”
Chúc Vân Cảnh lắc đầu: “Bây giờ không phải lúc xem mình có lỗi hay không, ta hiểu đệ lúc ấy cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, có điều đệ cũng đừng quá lo, tính nhẹ dạ mềm lòng của Yến nhi tính ra cũng có chỗ tốt, mới nãy khi ta ôm nhóc về, nhóc còn lén lút hỏi ta là có phải tiểu thúc thúc giận con hay không, một nhóc con tri kỷ như vậy đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không có đứa thứ hai đâu, dệ nên mừng thầm trong lòng đi.”
Lòng Chúc Vân Tuyên chợt thắt lại, hắn vội vàng lên tiếng: “Huynh nói với Yến nhi, đệ không có giận.”
Chúc Vân Cảnh cười an ủi hắn: “Đệ yên tâm, ta tất nhiên sẽ nói rõ cho nó biết, bây giờ đệ cứ ở đây thêm mấy ngày chơi đùa với nhóc con nhiều một chút, chờ mấy ngày sau thế nào nhóc con cũng sẽ thân thiết với đệ, đệ yên tâm, đừng suy nghĩ vẩn vơ chi cho phiền muộn.”
“… Đệ biết rồi.”
Chúc Vân Cảnh bất chợt dời mắt nhìn xuống cổ tay đối phương, rồi ngưng lại ở chuỗi phật châu đã cũ gần như muốn phai màu một lúc, sau mới lên tiếng hỏi hắn: “Từ khi nào đệ bắt đầu mang chuỗi phật châu này?”
Chúc Vân Tuyên theo bản năng kéo ống tay áo xuống che đi, lúng túng nói: “Không có gì, chỉ cho bản thân chút an lòng mà thôi.”
Chúc Vân Cảnh nghe vậy cũng không tiếp tục truy hỏi, mà nói sang chuyện khác: “Tháng trước, Nguyên Bảo thừa dịp ta cùng Hạ Hoài Linh không có ở nhà, bèn lén lút dẫn hai nhóc con ra trang ngoài thành chơi, sau khi về ma ma có nói lại cho ta biết, ngày đó trong thời gian ngủ trưa đột nhiên không thấy Yến nhi đâu, các nàng vội vã tìm kiếm khắp nơi mới phát hiện nhóc con ngồi ở sân nhỏ nằm sau trang, lúc đó trên người Yến nhi còn phủ một áo khoác của một người nam nhân, khi hỏi Yến nhi thì nhóc con nói là một bá bá có dung mạo rất đẹp ôm mình đi ra ngoài.”
Bàn tay giấu trong ống tay áo của Chúc Vân Tuyên dần siết lại chặt, song lên tiếng gặng hỏi: … Sau đó thì sao?”
“Nhóc con cũng không nói rõ lắm, nhóc chỉ nói là bá ba kia hỏi mình tên gì, còn giúp nhóc lượm con diều bị thổi bay mất về, sau đó ta liền không cho phép bọn họ dẫn hai đứa rời khỏi quý phủ dù chi là nửa bước, đồng thời tăng người canh giữ lên gấp đôi, trong một tháng chúng ta đi Giang Nam, lúc trở về ta có hỏi quản gia có phát hiện kẻ nào khả nghi hay không, thì đối phương nói không có, Yến nhi cũng chưa từng gặp lại vị bá ba không rõ lai lịch kia nữa.”
Chúc Vân Cảnh không nói rõ, nhưng cho dù là bản thân hắn hay Chúc Vân Tuyên, thì đều tự hiểu rõ trong lòng, rằng nam nhân có khả năng nhất có thể ôm Yến nhi đi, là ai.
Thấy sắc mặt Chúc Vân Tuyên trở nên ủ rũ, Chúc Vân Cảnh lên tiếng an ủi: “Đệ cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, chờ qua dăm ba tuần một tháng nữa, đệ có thể ôm Yến nhi về cung rồi.”
Chúc Vân Tuyên vô ý thức vuốt nhẹ chuỗi phật châu giấu trong ống tay áo, khẽ gật đầu: … Đệ biết rồi.”