Giang Sơn Không Yêu, Yêu“Thái Giám”

Chương 10: Chương 10




Lâm Lĩnh đi ở phía sau Tiêu Nghệ Uẩn, trong lòng cảm thấy khó hiểu không biết rốt cuộc Tiêu Nghệ Uẩn gọi hắn đến làm gì, Tiêu Nghệ Uẩn mang theo Lâm Lĩnh tới một lầu gác, Lâm Lĩnh ngẩng đầu nhìn, lầu gác này rất sạch sẽ, nhưng mà…

“Rất kinh ngạc sao? Đây là một nơi rất bí ẩn, trong cung ít có người biết đến, bởi vì nơi này nằm phía sau Nam Cung của ta, khi còn bé do một lần tình cờ mà ta phát hiện ra nơi này, lúc đó nơi đây rất bẩn, ta phải bỏ ra một ngày một đêm mới có thể đem nó biến thành sạch sẽ, mà lầu gác này cũng là nơi cao nhất, cho nên đứng ở đây có thể nhìn được khung cảnh xung quanh trong hoàng cung này, thậm chí còn thấy được toàn bộ trường thành, ta rất thích nơi này, mau đến chúng ta cùng đi lên!”

Tiêu Nghệ Uẩn vươn tay, hắn vừa nói vừa bò lên lầu, lầu này có kiến trúc rất là cổ quái, gồm hai lầu nhưng mà lầu một cùng lầu hai có khoảng cách rất ngắn, rất dễ dàng bò lên trên, Lâm Lĩnh không thể nào từ chối được sự nồng nhiệt của hắn, cũng không thể làm gì khác hơn là để Tiêu Nghệ Uẩn kéo lên.

Lên trên lầu hai rồi mới phát hiện thì ra trên này thế nhưng lại có thêm một cầu thang nữa, Lâm Lĩnh tùy ý đi theo Tiêu Nghệ Uẩn lên lầu cao.

“Oa ~ đẹp quá!” Lâm Lĩnh không khỏi cảm thán, lúc này cảnh tượng xinh đẹp trước mắt trở nên vô cùng tráng lệ, hoàng cung lại trở nên đẹp đẽ vô cùng, những tiếng ồn ào nhốn nháo từ phía trong thành truyền đến, có thể thấy được tất cả…

“Ha hả ~ đúng vậy, rất đẹp, nhưng mà có đôi khi loại xinh đẹp này, cũng không phải là thứ đáng đắc ý nhất.” Tiêu Nghệ Uẩn không khỏi cảm thán .

“Ách… Nhị hoàng tử nói lời này là có ý gì?”

“Không… Không có gì, ngươi thích nơi này sao?”

“Đúng vậy ! Rất thích, nơi này rất đẹp, nhị hoàng tử thật sự là người rất có mắt nhìn, lại có thể phát hiện ra được một nơi có thể ngắm cảnh đẹp như vậy.” Trong mắt Lâm Lĩnh không khỏi chứa vài tia tán thưởng.

“Ha hả ~ không phải ta có mắt nhìn đâu, nơi này vốn là do hoàng huynh phát hiện ra, ta chỉ phụ trách việc dọn dẹp lại mà thôi, sau đó thì hoàng huynh nói cho ta biết, đứng từ nơi này có thể nhìn ngắm được cảnh sắc xung quanh.”

“Hả? Oh… Thì ra là như vậy, nhưng mà nhị hoàng tử nhất định cũng… Ách… Nhị hoàng tử, ngươi… Làm sao vậy?” Lâm Lĩnh lui dần về phía sau, bởi vì Tiêu Nghệ Uẩn đang từng bước tới gần.

“Không có, chỉ là… Muốn nhìn ngươi rõ ràng hơn mà thôi, ngươi rất đẹp, thật sự… Rất đẹp, đại ca chưa từng nói với ngươi sao?”

“Không có, Đại hoàng tử hắn hàng ngày bận bao nhiêu chuyện, có rất nhiều thứ phải để ý đến, căn bản là không có thời gian chú ý đến tướng mạo của những hạ nhân như ta.”

“Nói bậy, huynh ấy thích ngươi, ta rõ ràng… Huynh ấy cũng thích ngươi, chỉ là, huynh ấy không giống như ta có thể chủ động cùng ngươi nói thích ngươi. Huynh ấy… huynh ấy có nỗi khổ riêng.” Tiêu Nghệ Uẩn cười khổ, hắn đây là đang vì mình thổ lộ hay là thay cho ca ca mình thổ lộ? Hắn cũng thật sự không biết…

“Ách… nhưng mà, có lẽ ta rõ ràng hơn, hắn…” Lâm Lĩnh phát hiện chính mình chỉ khi đối mặt với Tiêu Nghệ Uẩn mới có thể buông lỏng tự nhiên mà nói chuyện, hắn đối với Tiêu Nghệ Uẩn không hề có chút sợ hãi, chỉ cảm thấy giống như một người bằng hữu lâu năm thân thiết.

“Ách… Đúng vậy, nhưng mà! Ta cũng sẽ không lui bước đâu, nếu huynh ấy không dám yêu, thì ta đây có đủ dũng khí để yêu!” Ánh mắt của Tiêu Nghệ Uẩn toát ra sự kiên định, hắn có dũng khí yêu, chính xác là hắn có dũng khí để yêu Lâm Lĩnh, hắn có thể.

“Nhị… Nhị hoàng tử… Ngươi…” Lâm Lĩnh trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.

Tiêu Nghệ Uẩn như trước kiên định mà nhìn Lâm Lĩnh, nói: “Ta sẽ không giống như đại ca có rất nhiều điều phải lo toan, phải để ý đến buồn phiền, hắn có khả năng trở thành vua của một nước, ta không có khả năng, hắn có khả năng thống nhất giang sơn, ta không có khả năng, đó là bởi vì ngay từ đầu ta không ý định viết tấu chương, cho nên ta có thể yêu, hắn vì giang sơn mà vứt bỏ tất cả, ta không thì không như vậy, ta lựa chọn tự do, ngươi hiểu chưa? Không phải vì ngươi, cũng không phải vì đại ca, đây là lựa chọn của chính ta, một người có thể lựa chọn giữa yêu và quyền lợi, mà đại ca lại lựa chọn giang sơn, cho nên hắn bỏ đã bỏ đi cái quyền được yêu.”

“Nhị hoàng tử, ngươi có thể có lựa chọn của ngươi, Tiểu Lâm Tử cũng có thể, ta lựa chọn yên lặng chờ đợi, bởi vì ta đã lựa chọn một người vĩnh viễn không thể yêu, có lẽ vốn dĩ đều là do trời cao an bài, ta là một thái giám, không thể đi yêu ai, càng không thể được yêu, cho nên ta lựa chọn chờ đợi, đợi đến khi ta chết đi, có lẽ lúc đó ta sẽ có một cái lựa chọn khác, nhưng mà ta bây giờ không có khả năng được yêu, cho nên ngươi cùng Đại hoàng tử hãy mang ý nghĩ yêu thương Tiểu Lâm Tử giấu ở trong lòng, đến khi ta chết đi, có lẽ đó sẽ là thứ trân quý nhất đối với ta…” Lâm Lĩnh bình tĩnh nói, một câu lại một câu đem tâm tư của hắn nói ra toàn bộ, hắn lựa chọn chờ đợi, đợi khi hắn chết đi, sẽ có một lựa chọn mới, ngữ khí của hắn hết sức bình thản, từng chữ đều nói ra rõ ràng, không hề có bất cứ một chút giả dối nào, hắn chỉ hy vọng huynh đệ Tiêu Nghệ Hàn cùng Tiêu Nghệ Uẩn có thể sống với nhau thật hòa bình.

Tiêu Nghệ Uẩn cũng không có nói thêm bất cứ lời nào, nhìn Tiểu Lâm Tử, Lâm Lĩnh nói làm cho chính mình á khẩu không trả lời được, hắn mỉm cười, nhìn cảnh sắc bên ngoài, nói: “Thiên hạ có thể thu vào đáy mắt, duy chỉ có ngươi, chỉ có thể từ xa mà đứng nhìn, có lẽ đây cũng là lý do khiến cho ta cùng đại ca yêu ngươi.”

Lâm Lĩnh cười, nói: “Có lẽ là như vậy, nhưng mà thiên hạ chưa chắc thu hết vào mắt, cho nên, nhị hoàng tử không cần cảm thán. Ha hả ~ ”

Tiêu Nghệ Uẩn si ngốc cười, thiên hạ trước mắt cứ như vậy mà nói ra những lời vui vẻ, như thế…

“Ngươi đã từng nói những lời vừa rồi cho đại ca hay chưa?”

“Chưa từng, bởi vì điều đó là không cần thiết.”

“Vậy tại sao lại nói cùng với ta?”

“Không biết nữa, có lẻ vì cảm thấy được nhị hoàng tử rất thân thiết, có cảm giác giống như một người thân.”

“Ha hả ~ Người thân? Thân… Ca ca?”

“Ách… Không dám, Tiểu Lâm Tử, không dám lớn gan như vậy.”

Đơn giản chỉ là nói chuyện với nhau, hai người trong lúc đó không có bất cứ ngăn cách nào về địa vị chủ tớ, cảm giác như hai người bằng hữu khi ở cùng nhau…

“A… Sắc trời đã không còn sớm , Tiểu Lâm Tử phải về Lân cung rồi.” Lâm Lĩnh ngẩng đầu nhìn nhìn trời, đã tối rồi.

“Được, trở về thôi, ta nghĩ đại ca nhất định cũng đã chờ đợi đến phát điên rồi, sợ ta đem ngươi bắt cóc đi mất, ha hả ~ ”

“Ách… Ha hả ~ sẽ không đâu, vậy Tiểu Lâm Tử xin phép đi trước, hôm nay cùng nhị hoàng tử nói chuyện làm cho Tiểu Lâm Tử hiểu biết hơn rất nhiều.” Lâm Lĩnh le lưỡi, sau đó liền quay trở về.

“Có lẽ ngươi không nên ở chốn hoàng cung này, bởi vì ngươi cùng nơi này không giống nhau, có lẽ ngươi vốn là một người không có thân phận tôn quý, nếu như không phải như vậy, ngươi sẽ có quyền lợi được lựa chọn giữa được yêu và yêu người khác sao? Nếu ngươi như vậy, ta phải chờ tới khi nào mới có thể nhìn thấy được điều đó? Nếu như, ngươi nói là lựa chọn chờ đợi, thì ta đây tình nguyện lựa chọn cùng ngươi chờ đợi cả đời.” Tiêu Nghệ Uẩn nhẹ giọng mà nói thầm …

Lâm Lĩnh đi vào Lân cung, Tiêu Nghệ Hàn đã ngồi ở trong đại sảnh, sau khi nhìn thấy Lâm Lĩnh trở về cũng không nói gì, trong tay cầm sách, Lâm Lĩnh hành lễ: “Đại hoàng tử cát tường.”

“Uhm… Đã về rồi? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không trở về mà ở lại nơi của Nghệ Uẩn luôn chứ.” Tiêu Nghệ Hàn ngữ khí có chút ê ẩm.

“Ách, như thế nào lại vậy được? Tiểu Lâm Tử vốn là người của Lân cung mà.”

“A, vậy mà cứ tưởng ngươi đã quên rồi chứ? Nói một chút xem, một tiểu thái giám cùng nhị hoàng tử của chúng ta thì có chuyện gì để nói với nhau? Nói một chút cho ta nghe thử!” Tiêu Nghệ Hàn hàn huyên nói.

“Được, chúng ta nói về vấn đề tình yêu .” Lâm Lĩnh không hề giấu diếm, bởi vì hắn nghĩ muốn làm cho Tiêu Nghệ Hàn cùng Tiêu Nghệ Uẩn đối với hắn hoàn toàn chết tâm.

“Cái gì? Yêu? Hắn nói cái gì rồi?” Tiêu Nghệ Hàn khẩn trương, trong khoảnh khắc ngắn ngủi hắn nghĩ mình sẽ mất đi tất cả, hắn tiến lên nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Lĩnh.

“Đại hoàng tử, ngươi… làm sao…” Lâm Lĩnh thật không ngờ Tiêu Nghệ Hàn sẽ kích động như vậy.

“Ngươi nói tiếp đi, hắn còn nói gì nữa?”

“Nhị hoàng tử sao?”

“Ngươi biết ta nói người nào mà.”

“Hắn không nói cái gì cả, hắn chỉ nói… hắn sẽ không lựa chọn quyền lợi mà bỏ đi tình yêu, chỉ như vậy, không nói gì thêm nữa cả.”

“Thật sự không có cái gì khác sao?”

“Thật sự không có.”

“…” Tiêu Nghệ Hàn không biết nên nói cái gì, hắn sợ mất đi Lâm Lĩnh, hắn sợ Lâm Lĩnh sẽ yêu đệ đệ của mình, hắn sợ… Hắn lại càng sợ Lâm Lĩnh căn bản đối với chính mình không hề có cảm giác…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.