Giang Sơn Mỹ Nam Nhập Trướng Ta

Chương 22: Chương 22: Nhìn trúng ai?




Edit: Cửu Linh

Tô Trung Chính tức giận như thế cũng có nguyên do cả. Triều đại bây giờ có quá nhiều nữ tử hoang dâm, trong đó còn có cả đương kim Thái hậu.

Đường đường là Thái hậu cao quý trên vạn người, lại không thể chịu được cảnh tĩnh mịch trong cung, thích bí mật xuất cung, lại còn cải trang thành kỹ nữ đi chuyện xằng bậy với nam nhân. Làm xong bị phát hiện còn dõng dạc tuyên bố gì mà nam nữ bình đẳng, nam nhân có thể khắp nơi tìm hoa hỏi liễu, nữ nhân cũng nên có tam phu tứ thị.

Nhưng nam nhân cho dù thích tìm hoa hỏi liễu đến mấy cũng sẽ không chạy tới tiểu quan quán! Bà ta đơn giản chỉ viện cớ cho qua!

Chuyện này xảy ra ở tiền triều, cách đây đã 20 năm nhưng ảnh hưởng rất lớn. Có một số nữ tử tà đạo thản nhiên bắt chước hành vi của bà ta, khiến người trong thiên hạ ầm ĩ không thôi.... Ở trong mắt Tô Trung Chính, đám người này toàn là ngu si.

Tô Trung Chính trước nay đều cười trừ cho qua, nhưng đáng tiếc là gia môn bất hạnh, lại sinh ra một đứa con gái như thế này.

Tô Tô là người có đức tính gì, trong lòng ông biết rất rõ. Nàng chính là loại nữ tử tà đạo vô cùng lố lăng, đầu óc đặc biệt ngu si. Vì thế nên ông không dám truy hỏi cặn kẽ, ngộ nhỡ sự tình giống như ông tưởng tượng thì.... Ông bây giờ tuổi cao, xương cốt yếu, không thể chấp nhận được sự thật này đâu!

Mà khi nghe tin mình sắp lãnh 30 roi, Tô Tô hồn bay phách lạc. Ta từ nhỏ đến lớn, đừng nói bị đánh, ngay cả bị mắng cũng rất ít, cho nên nàng vô cùng sợ đau. 30 roi này mà đánh xuống, ta tổn thương tinh thần cũng ít nhất là 300 roi....

Vấn đề là ta không có làm sai chuyện gì, tại sao lại bị đánh oan cơ chứ?!?!

“Cha, cha, nghe con giải thích đã!” Tô Tô không thể nhịn được nữa, nhảy dựng lên muốn giải thích.

Tô Trung Chính còn sợ hãi hơn cả nàng, ông không muốn nghe đối phương giải thích chút nào, ông sợ bản thân không thể tiếp nhận hiện thực nên xua tay: “Mau mang đi!”

“Chờ đã!” Một giọng nam xa lạ vang lên.

Cánh cửa mật thất mở ra, một thiếu niên mặc y phục xanh từ sau mật thất bước ra. Trên áo là bóng trúc phất phơ, trên tay áo là gió nhẹ mây bay, gương mặt tuấn dật tương với một đôi mắt trong veo, giống như Hà Thần từ trong núi bước ra.

Hai gã thị vệ lập tức xông tới trước mặt Tô Trung Chính, ra vẻ phòng vệ với thích khách.

Mà Tô Trung chính cau mày nhìn lại, ánh mắt lướt qua trên người hắn, dừng lại trên người nam tử ở phía sau.

Diệp Kinh Cức sắc mặt u ám bước ra mật thất, ngẩng đầu nhìn Tô Trung Chính, bắp thịt căng cứng giống như có thể lao tới bắt đối phương làm con tin bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, Tô Trung Chính có bao nhiêu là kẻ thù nhưng vẫn còn sống đến giờ này, thị vệ bên người thị vệ vẫn rất lo ngang tàng.

Ông không chút sợ hãi nhìn đối phương, khe hở giữa hai hàng lông mày càng sâu, gần như trở thành một chữ Xuyên (川). Rồi ông vẫy tay ra hiệu cho thị vệ lui ra, thuận tiện đóng cửa phòng lại. Ông được đám thị vệ bảo vệ xung quanh, rồi nói với Diệp Kinh Cức ở phía xa: “Phiêu Kị tướng quân, sao ngươi lại ở trong phủ của lão phu?”

Thấy Diệp Lạc Anh vô tình chạy đến bên cạnh Tô Tô, nhưng thay vì uy hiếp giữ lấy đối phương thì lại chắn ở trước mặt nàng, ra vẻ như đang bảo vệ bảo bối. Tầm mắt mới dừng lại trên người đối phương, nhàn nhạt hỏi: “Còn nữa, vị này là?”

“Tiểu đệ, Diệp Lạc Anh.” Diệp Kinh Cức đáp đơn giản, nhưng không trả lời tại sao mình lại tới đây, hắn không biết giải thích thế nào mới tốt....

“Tô đại nhân, vinh hạnh!” Diệp Lạc Anh nho nhã lễ phép, ôm quyền thi lễ.

Tô Trung Chính nhìn Diệp Kinh Cức rồi lại nhìn Diệp Lạc Anh, nhịn không được hỏi: “Các ngươi cùng tiểu nữ có quan hệ gì?”

“….” Diệp Kinh Cức nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Bằng hữu? Thật là nói đùa! Kẻ thù? Đây chính là địa bàn của người ta, đối mặt lại chính là cha của người ta! Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì đây? Diệp Kinh Cức lâm vào trầm tư....

“Chúng ta là…. Bằng hữu.” Diệp Lạc Anh đáp lại rất nhanh, nhưng khi nói hai chữ cuối cùng bèn liếc mắt trộm nhìn Tô Tô. Sau đó như chợt nghĩ đến điều gì đấy, gương mặt hắn đỏ lên rồi cúi đầu xuống.

Tô Tô rùng mình khó hiểu.

Mà Tô Trung Chính nhìn thấy cảnh này bèn nhíu mày, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng đoán ra một điều.

Hắn lạnh lùng hỏi: “Tô Tô, là con cứu bọn họ ra sao?”

Tô Tô bị Diệp Lạc Anh chắn ở trước mặt, miễng cưỡng thừa nhận: “Đúng vậy, nhưng về chuyện này, con có thể giải thích….”

Tô Tô muốn nói cho đối phương biết, nàng bị Diệp Kinh Cức hại. Nếu gia hoả này không dùng vũ lực uy hiếp, ta bây giờ đã ngủ ngon ở nhà, không phải mặc bộ y phục đen đủi này, không phải rơi vào kết cục bi thảm này.... Vậy nên, cha à, mau bảo người của cha bắt hắn lại đi! Mình có thể báo thù rửa hận rồi!

“Không cần giải thích! “Tô Trung Chính không cho nàng cơ hội giải thích, xua tay nói, “Ở đây không có người ngoài, con mau nói thẳng cho cha, con nhìn trúng ai?”

“Hả?” Tô Tô ngẩn người.

“Hai người bọn chúng, một tên là khâm phạm triều đình, một tên là thân thích của phạm nhân.” Tô Trung Chính không chút biểu cảm nói, “Bất luận cứu ai cũng là mạo hiểm lớn. Con rốt cuộc là nhìn trúng ai mà cam tâm tình nguyện mạo hiểm như vậy?”

Tô Tô khóe miệng giật giật, luôn cảm thấy lời này có gì đó không ổn...

Tô Trung Chính lại nói: “Đúng rồi, đừng nói với cha là con muốn cả hai nhé??”

“Không, không, không. Sao có thể chứ.” Tô Tô tiện tay chỉ vào Diệp Lạc Anh nói, “Là vì.... Vì hắn, là vì hắn.”

Tô Trung Chính lập tức quay đầu lại, ngây người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Diệp Lạc Anh. Một lúc sau, trên khuôn mặt già nua chợt hiện lên nụ cười tươi như hoa cúc: “Không tồi, không tồi, ánh mắt quả thực không tồi…. Hiền tế (còn rể), mau qua đây để lão phu nhìn kỹ xem.”

Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Diệp Lạc Anh trên người, khiến nụ cười luôn dịu dàng điềm tĩnh của hắn trở nên cứng đờ.

Thấy đối phương không chịu qua, Tô Trung Chính tự mình bước đến.

Hắn nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt cầu kỳ càng ngày càng ít, có thể coi là ánh mắt sáng ngời nhìn xuyên thấu đối phương, hỏi: “Có từng đọc qua sách nào chưa?”

“Đã đọc qua <Xuân Thu>, <Kinh Thi> <Chu Dịch>.” Diệp Lạc Anh bị ông nhìn đến cả người không được tự nhiên, nhưng vẫn là nho nhã lịch sự đáp lại, “Cùng với <Chiến quốc sách>, <Đại hạ võ thư> và các sách quân sự khác.”

Tô Trung Chính vừa nghe đã gật đầu, “Không tồi, ở tuổi này rất khó có thể tĩnh tâm đọc sách, càng hiếm thấy hơn là có thể đọc những cuốn sách hay như thế....”

Vừa nói ông vừa nhìn Tô Tô.

Tô Tô có chút khó hiểu, sau đột nhiên nhớ tới bối cảnh mình đặt ra cho nữ chính.... Thứ lỗi cho ta cả đời phóng túng, có mắt không tròng, không học vấn không nghề nghiệp, chỉ tập trung vào series <Kim Bình Mai> suốt 20 năm…. Chẳng trách Tô Trung Chính dùng ánh mắt hận sắt không thành thép như thế nhìn mình!

Tô Trung Chính nhanh chóng quay đầu lại, không nhịn nàng nữa, mà cẩn thận hỏi thăm sở thích, tổ tiên, ngày sinh... của Diệp Lạc Anh.

Đừng nói là người trong cuộc, ngay cả Tô Tô và Diệp Kinh Cức cũng nhìn ra có điều gì đó không ổn, chưa kể đến câu nói “Hiền tế” làm người ta sởn cả tóc gáy kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.