Edit: Cửu Linh (Wattpad by Hayashi_Nari)
Tô Tô rõ ràng đã đánh giá cao thị vệ và đánh giá thấp bản thân mình.
Nàng vừa đi đến viện, đã giơ tay chào mọi người: “Chào các đồng chí....”
Trước khi lời chào kết thúc, tất cả thị vệ đều dừng động tác và nhìn nàng với vẻ mặt sợ hãi, biểu cảm giống như nhìn thấy con quái vật đang tấn công thành vậy.
Trong không gian im lặng, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào nàng, Tô Tô cảm thấy có chút khó chịu, nàng đưa tay lên môi ho khan một tiếng: “Mọi người cứ tiếp tục đi, làm gì thì làm đi, đừng nhìn ta nữa.”
Nàng tự hỏi, chốc nữa xem quá trình luyện tập của bọn họ, rồi chọn ra người ưu tú nhất làm thị vệ cho mình.
Đám thị vệ nhìn nhau, trong lòng lo lắng nhưng không thể đuổi người ta đi được. Dù sao mình là hạ nhân của Tô gia, mà nàng là lại chủ tử. Chỉ có chủ tử đuổi hạ nhân, nào có hạ nhân có quyền đuổi chủ tử? Họ chỉ có thể làm theo lời nàng nói, cả đám người tiếp tục tập luyện.
Mà khi họ tập luyện, Tô Tô đứng ở một bên quan sát.
Không thể không khen rằng, nhóm người này trông không tồi chút nào.
Cả đám đều là nam nhi có thân hình chuẩn và thân thủ nhanh nhẹn. Nhưng mà, có hơi nhát gan một chút....
Tô Tô đi đến sân tập thể dục, trên đất có mười mấy nam nhân đang tập chống đẩy. Sau khi nhận thấy nàng đi về phía bọn họ, một người trong số đó không biết cố ý hay vô tình mà bất ngờ ngã sấp mặt xuống cát, số còn lại thì thấy hứng trí. Vì vậy, một lưu ý khi tập chống đẩy, nếu dùng má trái và má phải lau đất, một lúc sau bụi sẽ dính hết trên mặt nên rất khó nhận ra đó là ai.
Khóe miệng Tô Tô giật giật, ta tạm thời tha cho các ngươi vậy. Nàng bèn đi về phía dãy bắn cung.
Giữa viện là khu luyện bắn cung, mười mấy nam tử đang giương cung. Mục tiêu là một con bồ câu được thả bay tự do. Ban đầu, bọn họ phải giết nó trong một mũi tên để phân thắng bại. Nhưng khi Tô Tô đến gần, tay liền run lẩy bẩy, bắn một loạt mũi tên vào chim bồ câu, một số trúng cánh, một số trúng chân, một số bắn trúng mông. Nhưng lại không bắn chết được con chim bồ câu kia, khiến nó kêu thảm thiết rồi trút hơi thở cuối cùng. Cảnh tượng kia thật là bạo lực và đẫm máu đến nỗi người ta không dám nhìn.
Khóe mắt Tô Tô giật giật, lại đi sang chỗ khác.
Lần này đến chỗ luyện kiếm, đài luyện kiếm được đúc thành hình Thái Cực Đồ. Ở trên mỗi cực âm dương, trái phải đều có một kiếm sĩ.
Kiếm sĩ so kiếm, lộ ra những tia sáng kỳ dị, xung quanh thường có một đám vây xem, cho nên nơi này vẫn luôn chen chúc chật trội. Nhưng khi Tô Tô đến gần, một không gian rộng lớn liền hiện ra, một đám người thà chen chúc trong một đoàn mấy chục người còn hơn tới gần Tô Tô trong một mét. Trông cứ như là bị nàng chạm nhẹ một chút liền có thai vậy.
Tô Tô đã cảm thấy quen với cách đối xử như thế này rồi.
Thậm chí trong nỗi khổ nàng còn cảm thấy vui nữa. Yeah, ít nhất từ nay về sau, ta làm gì đều không cần xếp hàng!
Nhận thấy nàng đang nhìn, hai kiếm sĩ trên đài sắc mặt không có gì là khó xử. Bởi vì kiếm sĩ phải có phong cách của kiếm sĩ, ta không thể làm hành động ngồi xổm xuống và bôi bùn đất lên mặt được. Vì vậy, hai người cắn răng chịu đựng mà so kiếm, kiếm quang lấp lánh, ngươi tới ta đi, tỷ thí được nửa trận, dần dần đến so tài cao thấp. Nhưng bỗng nghe thấy tỳ nữ đằng sau Tô Tô nói: “Đại tiểu thư, người định tuyển ai làm thị vệ bên người vậy ạ?”
Hả?! Thị vệ bên người?!
Kiếm sĩ đang chuẩn bị chiến thắng, tay đột nhiên run lên, sau đó bộ dạng thấy chết không sợ mà lao lên, nhận lấy một nhát kiếm của đối phương, thuận thế mà ngồi trên mặt đất, che miệng vết thương lại, thở hổn hển và nói: “Ta thua rồi! Hầu hạ đại tiểu thư là vinh dự của ngươi!”
Tay cầm kiếm của người kia không ngừng run rẩy, kiếm rơi mạnh xuống đất, sắc mặt y méo mó: “Ngươi dám ám toán ta....”
Quét mắt nhìn Tô Tô ở dưới đài, nghĩ đến số mệnh tương lai của mình, y không khỏi đau khổ, cuối cùng không nhịn được mà gầm lên một tiếng, lao vào đánh nhau.
Khoé miệng Tô Tô lại giật giật, nhìn hai kiếm sĩ trên đài trở thành côn đồ đầu đường xó chợ, cảm thấy ý tưởng của mình lúc trước thật quá ngây thơ rồi.
Nàng muốn tìm một thị vệ tới bảo vệ mình, mặc kệ võ công của đối phương có thể đánh thắng Diệp Kinh Cức không, nhưng xét về độ trung thành thì không thể qua cửa được!
Thị vệ nhà người khác có thể xả thân vì chủ, còn thị vệ nhà ta lại ước gì ta sớm bị người đời trừng phạt, để trên đời ít đi một tai họa.
Nghĩ đến đây, Tô Tô không khỏi thở dài, đột nhiên trở nên mất hứng, không nói lời nào mà xoay người rời đi.
Đi được nửa đường, đột nhiên nghe thấy giọng của một nam tử ở sau lưng.
“Đại tiểu thư, người nghĩ ta thế nào?”
Tô Tô sững người một lúc, quay đầu nhìn hắn.
Một kiếm sĩ mặc áo tím đứng ở trước mặt nàng, mỉm cười dè dặt với nàng.
Hắn trông rất ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt một mí dài, khi cười rất duyên dáng.
Một thanh đao dài găm vào thắt lưng, lưỡi đao cực dài, cao ngang với tay hắn. Thật khó có thể tưởng tượng được, hắn làm sao có thể giết địch bằng một thanh kiếm như thế. Bởi vì, nó trông giống như một vật trang trí chứ không phải một món vũ khí.... Điều này rất giống với chủ nhân của nó.
Dù là người hay đao, cả hai trông rất tinh xảo giống như đồ trang sức.
Tô Tô liếc hắn một cái, mất tự tin nhìn hắn, cảm thấy hắn có thể là một gia hỏa lấy mặt để kiếm miếng cơm mưu sinh. Nhưng lại nghĩ hắn là người đầu tiên chủ động tiếp cận mình, nên nàng ôn nhu nói: “Lần này ta tới lựa chọn thị vệ, chủ yếu là nhìn trúng võ nghệ, không phải là công phu hầu hạ người....”
Nói cách khác, đoàn thị vệ Ngưu Lang kia ở hậu viện của nàng không nhận thêm người nữa!
Kiếm khách áo tím dùng một tay ấn vào chuôi đao, không biết là cố ý hay vô tình mà ngón tay hắn xoa nắn hoa văn trên chuôi đao rồi trầm ngâm nói: “... Đại tiểu thư hình như có hiểu lầm gì với ta rồi.”
Hắn suy nghĩ một chút, xoay người chỉ vào đám thị vệ trong viện, cười với nàng rồi nói: “Hay là như này đi, người chọn một người rồi ta cùng đối phương thi đấu, sau đó người hẵn quyết định có nên chọn ta hay không.”
Tô Tô nghi hoặc nhìn hắn.
Lời này của hắn có ý gì?
Chẳng lẽ là ta nhìn nhầm, người trước mặt này kỳ thật là một đại cao thủ?
Tô Tô còn chưa kịp định ra kết quả, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói bực bội: “Tô Tô!”
Tô Tô quay đầu lại. Mẹ kiếp! Đó không phải Diệp Kinh Cức à? Hắn tới đây làm gì? Chẳng lẽ chuyện ta muốn tìm một thị vệ đề phòng hắn bị bại lộ rồi?
Diệp Kinh Cức xông tới, không nói lời nào, cũng không nể mặt ai mà xách cổ áo nàng như xách một con gà con, kéo nàng ra ngoài.
“Buông ra!” Tô Tô tức giận nói, “Diệp Kinh Cức, ngươi buông ra cho ta!”
Diệp Kinh Cức hừ lạnh một tiếng, coi như không nghe thấy.
Tô Tô giãy giụa một hồi, cũng không thoát được, chỉ có thể quát đám thị vệ đang ở phía đối diện: “Các ngươi đều là người chết à?! Còn không mau tới cứu ta!”
Đám thị vệ vẫn còn nhìn nhau vì chưa kịp định rõ tình hình, thì kiếm sĩ áo tím đột nhiên nhếch môi cười, búng ngón tay cái rồi phóng đao ra khỏi chuôi đao.
Sau đó, một luồng ánh sáng trắng bỗng nhiên xuất hiện, giống như dải Ngân Hà rơi xuống 3000 thước, lao thẳng vào người Diệp Kinh Cức.