Mọi người sau khi phân chia chủ khách ngồi xuống, Tiêu Bố Y ngồi ở chủ vị, tay trái là Mộ Dung La Hầu, Lý Uyên, tay phải là Cao Quân Nhã, Vương Uy.
Vốn theo quan hàm mà nói, Lý Uyên cũng tương đương với Cao Quân Nhã, Vương Uy, Mộ Dung La Hầu bất quá chỉ là một Thiên tướng, không thể ngồi trên Lý Uyên được. Bất quá Lý Uyên rất khiêm tốn hòa nhã, kiên trì nói Mộ Dung La Hầu có công lớn trong việc giải vây Thái Nguyên, nên bản thân chủ động ngồi ngang với Lưu Chánh Hội, Mộ Dung La Hầu cũng không khiêm nhượng, liền ngồi ở trên Lý Uyên.
Rượu là rượu ngon, đồ ăn là đồ ăn ngon, Cao Quân Nhã thân là chủ nhân, đương nhiên đều hướng tới Tiêu Bố Y mà kính rượu.
Hắn nhiều ít cũng có chút trong lòng có quỷ, nên tim cũng không ngừng đập thình thịch.
"Tiêu đại nhân gần đây lập kỳ công, quả thật là chuyện may mắn của Đại Tùy ta, hạ quan bất tài, lại kính Tiêu đại nhân một ly".
Tiêu Bố Y ngồi trên cao mà cạn chén, cũng cảm thấy hăng hái, liếc nhìn Lý Uyên nói: "Lý đại nhân thật ra công cũng không phải là không có, nếu không ở tại Hoắc ấp kiềm chế chủ lực Lịch Sơn Phi, ta cũng không thể một kích đắc thủ. Một khi đã như vậy, ta cũng phải nên kính Lý đại nhân một ly".
Lý Uyên cười bồi đứng lên nói: "Tiêu tướng quân thật sự quá khiêm nhường rồi, lão phu đã già, Hoắc ấp cũng không thể phá vây, nếu không có Tiêu tướng quân giải vây, nói không chừng đã không thể uống rượu lúc này rồi, cũng là lão phu kính Tiêu tướng quân một ly mới phải".
Hắn thái độ khiêm nhường, trừ Lưu Chánh Hội Tiêu Bố Y ra, tất cả lại đều xem không vừa mắt, thầm nghĩ lão quỷ này ngoại trừ vỗ mông ngựa ra, cũng không có bản lãnh gì khác, vị trí Thái Nguyên Lưu Thủ này nếu dừng ở đỉnh đầu hắn, thì thật sự là mắt Dương Quảng bị mù.
Tiêu Bố Y cùng Lý Uyên sau khi đối ẩm một ly, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung La Hầu nói: "Mộ Dung tướng quân công lao tiễu phỉ không thể không tính, Phan tướng quân bỏ mạng, thành Thái Nguyên nguy kịch, Mộ Dung tướng quân kiệt lực giúp cho dân chúng Thái Nguyên tránh khỏi bị tàn sát. Chỉ bằng điểm này, đã đáng cho ta kính người một ly".
Mộ Dung La Hầu kích động tay cũng có chút phát run, hắn bất quá chỉ là một Thiên tướng, Tiêu Bố Y lại gọi hắn thành tướng quân, đó là chuyện rất cấp cho mặt mũi, tướng quân này của hắn so với Tiêu Bố Y còn kém mười vạn tám ngàn dặm, "Tiêu đại nhân kính rượu, là vinh hạnh của hạ quan".
"Thật ra có thể bảo vệ cho thành Thái Nguyên, trừ Mộ Dung tướng quân ra, mọi người ở đây đều có công lao" Tiêu Bố Y nâng chén mời, "Thưởng thì ta không thể, chỉ có thể dùng rượu thay lời cảm ơn".
Mọi người cùng kêu lên, đều nói theo bổn phận mà làm việc, Tiêu đại nhân quá khen rồi.
Cao Quân Nhã trong lòng nhiều ít có chút bất mãn, trong này hắn tính là chủ nhân, Tiêu Bố Y ngoại trừ cùng hắn uống rượu ra, lời khách sáo cũng không có nói qua. Hắn rất tin tưởng sẽ được Tiêu Bố Y ủng hộ, lúc này mới hiến bảo đao. Nhưng trước mắt xem ra, ngược lại là lộng xảo thành chuyên. Nhìn thấy nụ cười trên mặt Tiêu Bố Y, thần bí khó lường, Cao Quân Nhã trong lòng đột nhiên có chút phát lạnh, lần trước sau khi hán tử bán đao xuất hiện một lần, cũng không thấy bóng dáng nữa, cái này bên trong rốt cuộc có môn đạo gì?
Bất quá hắn trước mắt cũng không thể lo lắng quá nhiều, chỉ nghĩ thừa dịp trước khi Thánh chỉ đến phải giết Lý Uyên cái đã rồi hãy nói.
Người nào lên làm Thái Nguyên Lưu Thủ, hắn sẽ giết người đó, giết cho đến khi hắn có thể lên được mới thôi! Quyền lợi khiến con người điên cuồng, cũng khiến cho người ra tạm thời xem nhẹ rất nhiều nguy cơ.
Mọi người rượu qua ba tuần, ca múa đã lên, Cao Quân Nhã vì yến tiệc lần này cũng tốn không ít công phu, mời các ca cơ nổi danh tại thành Thái Nguyên đều đến, trong lúc nhất thời xanh hồng gầy béo, nhẹ ca khẽ múa hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tiêu Bố Y cao cao tại thượng nhìn qua, thấy Lý Uyên thỉnh thoảng khoác vai cùng Lưu Chánh Hội nói chuyện với nhau vài câu, tuy cũng hứng thú xem ca múa, chỉ chỉ trỏ trỏ, từ bên ngoài xem ra, Lý Uyên thậm chí có chút cảm giác mê sắc, Tiêu Bố Y thấy cũng không khỏi thở dài. Lý Uyên này lúc nào cũng đều phi thường cẩn thận, bất động thanh sắc mượn sức môn phiệt trong lực lượng trung kiên hạ tầng, giả si giả ngốc cũng là số một.
Ca múa dần dần cấp bách, uống cũng đã kha khá, Lý Uyên đột nhiên cau mày, nhìn vào trong ly.
Động tác này cực kỳ nhỏ, Cao Quân Nhã trong lòng cũng thoáng lo lắng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Một con trùng nhỏ rơi vào chén rượu của Lý Uyên, Lý Uyên không uống rượu nữa, ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, tiếng nhạc vẫn khẩn trương, bỗng nghe ‘rắc’ một tiếng, mái nhà vỡ ra, một người bịt khăn đen che mặt, phi thân hạ xuống, trường kiếm trong tay đâm vào Lý Uyên!
Mọi người đa số là không rõ chuyện gì, Cao Quân Nhã sắc mặt đại biến, kêu lớn: "Có thích khách!"
Hắn khi nói có thích khách, đã che ở trước mặt Tiêu Bố Y, thích khách một kiếm đã đâm trúng cánh tay Lý Uyên, máu tươi vọt ra.
Lý Uyên mặt không còn chút máu, lập tức lăn xuống đất, kêu lớn: "Cứu mạng!"
Tiêu Bố Y đột nhiên đứng lên, chưa kịp có động tác gì, trước người đã rầm rập vây quanh một đám người, Mộ Dung La Hầu, Vương Uy, Cao Quân Nhã đều che ở trước người Tiêu Bố Y, toàn bộ tinh thần đề phòng.
"Chớ để trúng kế điệu hổ ly sơn của thích khách, bảo hộ Tiêu tướng quân" Vương Uy hô lên.
Mọi người hộ vệ Tiêu Bố Y, thích khách lại như mãnh hổ xuống núi đuổi giết Lý Uyên. Lý Uyên sau khi trúng một kiếm, cũng không chống cự mà chỉ lăn hết từ dưới bàn này qua bàn khác. Hắn tuy tuổi không nhỏ, nhưng khi chạy trốn chạy một chút cũng không chậm, thích khách thân thủ nhanh nhẹn, như báo như ưng vậy, nhưng dưới sự trốn đông né tây của Lý Uyên, cũng không giết được hắn ngay lập tức.
Tiêu Bố Y bị mọi người ngăn ở trước mặt, nhìn không được náo nhiệt, lại nhớ mình không thể chỉ xem náo nhiệt, nên kêu lớn: "Bảo hộ Lý đại nhân, bắt lấy thích khách".
Lưu Chánh Hội là người đầu tiên phản ứng lại, đem một cái bàn quẳng về phía thích khách.
Hắn là Tư Mã Ưng Dương phủ, xem ra giống như giáo thư tiên sinh vậy, nhưng khi liều mạng quăng tới cái bàn cũng mang theo tiếng gió vù vù.
Nhưng người còn lại muốn xông tới giúp đỡ, nhưng lại cảm thấy giao tình cùng Lý Uyên không đáng giá liều mạng như vậy, khó tránh khỏi do dự.
Thích khách xoay tay tung một quyền đánh vỡ bàn, rồi tung chân đá bay cái bàn đi, mặc kệ Lưu Chánh Hội vẫn tiếp tục đâm Lý Uyên.
Lý Uyên chật vật không chịu nổi, cả người cả người lấm lem máu lẫn đồ ăn, nhưng động tác vẫn không trở ngại, vẫn như một con cá chạch lăn xuống dưới một cái bàn khác.
Cao Quân Nhã không khỏi dậm chân thầm hận, Lý Uyên này thạt cũng vô sỉ như bình thường, cho dù chạy trốn cũng làm cho người ta muốn mắng chửi.
Thích khách đã dốc hết toàn lực, nhưng trong lúc vội vàng cũng chưa làm gì được Lý Uyên. Trên Cường Thịnh lầu náo loạn một mảng, ca cơ chạy loạn, binh sĩ cũng đã xông lên trên lầu.
Cao Quân Nhã cảm giác ánh mắt của Tiêu Bố Y đang nhìn phía sau lưng mình, biết rốt cuộc cũng không thểtrì hoãn, đành ra lệnh: "Bắt lấy thích khách!"
Binh sĩ vùa lên, đem thích khách tầng tầng vây quanh, thích khách đưa lưng vào trụ, đối mặt với binh sĩ, thực không sợ hãi. Trừ Lưu Chánh Hội ra, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy đáng tiếc, thầm nghĩ Lý Uyên mệnh lớn, như vậy cũng không giết chết được hắn. Vốn tưởng rằng thích khách dưới sự bao vây của binh sĩ rốt cuộc không thể chạy thoát, không nghĩ đến hắn quay lưng lại chạy nhanh tới hai bước, khinh thân vọt lên, đạp ba bước lên trên cột, đợi khi hết lực thì cánh tay vung mạnh ra đâm một kiếm vào thân trụ.
Trường kiếm cong xuống, người nọ lại lấy đà phóng người lên, tay đã chụp lấy được phía trên mái nhà.
Các binh sĩ nhìn tới trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ đến người này lại nhanh nhẹn nwh khỉ vậy, cũng không kịp ngăn cản. Tiêu Bố Y đột nhiên quát lên, "Lưu lại".
Đồng thời với khi hắn quát, trong tay nghe một tiếng ‘rắc’, chén rượu đã vỡ vụn thành nhiều mảnh.
Cánh tay cấp tốc vung lên, hóa thành vài đạo lờ mờ phóng ra ngoài. Thích khách không kịp né tránh, đã bị mảnh vỡ của chén rượu cắm trúng vào vai và đùi, máu tươi bắn ra giữa không trung.
Thích khách cũng rất dũng mãnh, không rên một tiếng mà cấp tốc vọt lên mái nhà, từ mái nhà vọt đi tích tắc đã không thấy bóng dáng.
Các quan đều run sợ, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, bởi vì bọn họ tuy nghe nói Tiêu Bố Y dũng mãnh vô địch, hơn nữa trong triều đã truyền lưu Tiêu Bố Y sau khi Lý Huyền Bá chết thì đã là đệ nhất cao thủ tại triều, không cần nghĩ cũng biết công phu không tệ.
Giây lát tất cả mọi người đều có nghi vấn, thầm nghĩ bằng vào võ công của Tiêu Bố Y, nếu ra tay thì Lý Uyên cũng không cần phải chật vật như thế, hắn lại vẫn tránh ở phía sau mọi người xem kịch, chẳng lẽ thích khách là do Tiêu Bố Y phái đến?
Cái này cũng rất có thể, đơn giản là không có ai ngại quyền lợi quá lớn, Tiêu Bố Y hôm nay tọa trấn Sơn Tây, tự nhiên là muốn nắm trọn, hắn nhìn như đối với chức Thái Nguyên Lưu Thủ thực không thèm để ý, nói không chừng đã sớm để mắt tới vị trí này.
Cao Quân Nhã cũng dậm mạnh chân, mắng lớn: "Một đám phế vật vô dụng, còn không mau đuổi theo?"
Các binh sĩ cũng không có loại bản lãnh khinh thân này, chỉ có thể chạy ra ngoài lầu nhìn xem thích khách rốt cuộc là đã chạy về nơi nào, đợi khi quay trở lại thì sợ sệt nói: "Cao đại nhân, thích khách đã không biết đi về phía nào".
Cao Quân Nhã một cước đá bay binh sĩ hồi báo, giận dữ nói: "Nuôi lũ phế vật các ngươi một chút cũng không dừng được, đi tra xét Cường Thịnh lâu một lần, thử xem còn có thích khách ẩn nấp ở trong hay không. Toàn thành giới nghiêm, đối với người ra khỏi thành kiểm tra nghiêm ngặt, thích khách bị thương ở vai cùng đùi, các ngươi kiểm tra cho kỹ, phải đem thích khách bắt về quy án".
Khi xoay người lại, Cao Quân Nhã thi lễ nói: "Tiêu tướng quân, thuộc hạ vô năng, mong thứ tội".
Tiêu Bố Y thở dài nói, "Mọi người đều đã làm hết sức, có tội gì đâu".
Đi tới mấy bước, Tiêu Bố Y tới trước mấy cái bàn, gạt bàn đi, áy náy nói với Lý Uyên ở dưới bàn: "Lý đại nhân, thích khách đã đi, mời ra ngoài".
Lý Uyên trên người dích đủ thứ, đau đến cả người phát run, "Tiêu tướng quân, hạ quan cứu viện bất lợi, mong thứ tội".
Mọi người nhìn nhau, chỉ có thể thở dài thích khách giết Lý Uyên, thật sự là trời xanh không có mắt. Hạng người xu nịnh tới cỡ này, thì có ai mà nỡ giết hắn?
Cao Quân Nhã nhìn thấy Lý Uyên chật vật, nhiều ít cũng giải được chút buồn bực, cảm thấy Hoằng Cơ thực không có cao minh như tưởng tượng, chỉ là nghĩ lại, nếu đổi là mình đến giết Lý Uyên, đối với loại đế hài bôi mỡ này cũng khó mà làm gì được.
Tiêu Bố Y đưa tay đỡ Lý Uyên dậy, thở dài nói: "Lý đại nhân dưới nguy cơ như vạy còn nhớ tới ta, có thể nào mà ta không cảm động cho được. Các ngươi còn thất thần ra đó làm cái gì, còn không đi mời Thái y tới".
Thái y còn chưa tới, Tiêu Bố Y đã không chê dầu mỡ, đưa tay phủi thức ăn trên người Lý Uyên, kiểm tra thương thế của hắn, rồi thở ra một hơi, "Cũng may còn chưa có động đến gân cốt, chỉ là Lý đại nhân, người có cừu gia gì mà đến nỗi người ta đuổi giết đến tận đây?"
Lý Uyên mắt rưng rưng, là cảm động mà cũng là khó hiểu, "Tiêu tướng quân, lão phu vẫn là tận trung vì nước, cũng không rõ là ai muốn giết ta".
"Có thể là ngộ sát hay không?" Vương Uy đột nhiên nói: "Người này có lẽ muốn giết Tiêu đại nhân, chỉ là thấy Tiêu đại nhân bên cạnh đề phòng nghiêm ngặt, lúc này mới chuyển mục tiêu, muốn giương đông kích tây?"
Tiêu Bố Y nghiêm mặt, "Vương đại nhân nói rất có đạo lý, bất quá là ai muốn giết ta?"
Vương Uy sắc mặt có chút trắng bệch, hồi lâu mới nói: "Tiêu tướng quân bách chiến bách thắng, tuy là vì Đại Tùy lập chiến công hiển hách, nhưng trong mắt đạo phỉ lại là cái đinh trong mắt, mũi nhọn trong thịt, thích khách nói không chừng là dư đảng của Lịch Sơn Phi".
Tiêu Bố Y đột nhiên cả giận nói: "Mấy đạo phỉ này quả thực không đem ta đặt ở trong mắt, người đâu!"
"Có thuộc hạ" Tôn Thiếu Phương sớm đã xông lên lầu.
Tiêu Bố Y giận dữ nói: "Tôn Thiếu Phương, ngươi dẫn tinh binh Hữu kiêu vệ phủ điều tra thành Thái Nguyên, tìm kiếm người vai và đùi bị thương, nếu phản kháng, giết không tha".
"Vâng" Tôn Thiếu Phương lẫm liệt nghe lệnh.
Tiêu Bố Y đột nhiên nói: "Chậm đã".
"Đại nhân còn có chuyện gì phân phó?"
"Không được quấy nhiễu dân chúng" Tiêu Bố Y nói.
Mọi người nhìn nhau, thầm nghĩ không nhiễu dân điều tra thì làm sao mà bắt được đạo tặc, Tiêu đại nhân này công phu biểu hiện thật sự còn kém, vốn đang có chút hoài nghi thì đã có chín thành khẳng định là Tiêu Bố Y phái thích khách đến. Nhưng hắn vì sao lại đả thương thích khách, quá nửa chính là khổ nhục kế.
Tiêu Bố Y phân phó binh sĩ xong, thái y rốt cuộc cũng đã tới, giúp Lý Uyên chữa thương, băng bó cẩn thận.
Thích khách một kiếm đâm trúng cánh tay Lý Uyên, thương tích cũng không tính là nặng. Tiêu Bố Y nhìn thấy sau khi đã băng bó ổn thỏa, tự mình đỡ Lý Uyên dậy nói: "Lý đại nhân, vô luận người có bị tai ương oan hay không, lần này ta nhất định sẽ đích thân đưa người trở về. Lý đại nhân cứở nhà chờ đợi, ta sẽ dốc hết sức bắt thích khách, cho Lý đại nhân một câu trả lời".
Lý Uyên cảm động nước mắt lại ứa ra, "Tiêu tướng quân quá nặng lời rồi, trước không nói lão phu thế nào, nếu thích khách thực muốn ám sát Tiêu tướng quân, lão phu có thể vì người mà đỡ một kiếm cũng là chuyện vinh hạnh".
Người bên ngoài nghe mà muốn ói, hai người trong cuộc cảm giác lại rất tốt đẹp. Buổi tiệc đã đến mức này ai cũng không có tâm tình ăn uống nữa. Nhưng không đợi mọi người rời đi, dưới lầu tiếng vó ngựa cấp tốc vang lên, một Thông sự xá nhân dưới sự hộ tống của vệ binh đã lên trên lầu, cao giọng quát: "Đường quốc công Lý Uyên tiếp chỉ".
Lý Uyên cuống quít quỳ xuống, "Thần tiếp chỉ".
"Nghe thấy Đường quốc công Lý Uyên Sơn Tây tiễu phỉ có công. Trước bình Vô Đoan Nhi, sau phạt Lịch Sơn Phi, kiêm Nhạn Môn cứu giá có công. Đặc phong chức Thái Nguyên Lưu Thủ, nhận chức lập tức, khâm thử!"
Lý Uyên ba lần hô vạn tuế, tiến lên tiếp chỉ, trên mặt dầu mỡ đã lau sạch sẽ, xem ra cũng hồng quang đầy mặt.
Tất cả mọi người đều thở dài thầm hận, Cao Quân Nhã là hận nhiều nhất, nhưng lại là người đầu tiên tiến lên cười lớn nói: "Lý đại nhân, ta đã sớm nói chức Lưu Thủ này không phải đại nhân thì còn ai, lúc này đều đã quy về một mối, thật sự là đáng mừng đáng mừng".
"Phúc đó họa đó," Vương Uy lắc đầu nói: "Thì ra Lý đại nhân tai ương huyết quang hôm nay lại có ý nghĩa quan vận thông thống, hạ quan thật cũng muốn bị một kiếm".
Vương Uy Cao Quân Nhã vốn đều là Thái Nguyên Phó lưu thủ, quan chức cùng Lý Uyên tương đương, nay lại biến thành phó, nói chuyện cũng khó tránh có chút cảm giác chua xót.
Lưu Chánh Hội cũng không vỗ mông ngựa, mà lui sang một bên, Mộ Dung La Hầu âm thầm nắm chặt tay, có vẻ không phục. Tiêu Bố Y mắt lạnh bàng quan, xem trăm vẻ của chúng sinh, mỉm cười không nói.
Lý Uyên cùng hai thủ hạ mới sau khi vài câu xã giao, lập tức nhìn về phía Tiêu Bố Y nói: "Tiêu tướng quân, thật ra vịt rí Thái Nguyên Lưu Thủ này…"
"Lý đại nhân không có gì phải thẹn" Tiêu Bố Y cắt ngang nói: "Ta cũng phải chúc mừng Lý đại nhân".
Lý Uyên mặt mày sầu muộn, như là không muốn thăng thiên, ngược lại như là bị lưu đày. Mọi người còn chưa kịp nói xong, dưới lầu lại có tiếng vó ngựa cấp bách, lại một Thông sự xá nhân vội vàng lên lầu, cao giọng nói: "Hữu kiêu vệ Đại tướng quân Tiêu Bố Y tiếp chỉ".
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, thi lễ nói: "Thần ở đây".
"Nghe thấy Tiêu Bố Y bình loạn có công, đặc biệt cho phép sang năm về kinh đô diện thánh, khâm thử".
Tất cả mọi người đều nhìn nhau, khó hiểu ý của Thánh Thượng. Tiêu Bố Y sau khi tạ ơn nhíu mày không nói, Thông sự xá nhân thu hồi thánh chỉ giao cho Tiêu Bố Y, lại cười nói: "Tiêu tướng quân, hiện tại tướng quân có thể vinh quang diện thánh chỉ có một mình người, thật sự là đáng mừng".
"Thánh Thượng có bảo ta lập tức quay về?"
"Vậy cũng không có" Thông sự xá nhân cười nói: "Thánh chỉ một khi đã nói sang năm, hiện tại đã cách qua năm chỉ có vài ngày, Tiêu đại nhân nếu như còn có chuyện, cứ xử lý trước rồi hãy quay về”.
Tiêu Bố Y hiện là hồng nhân bên người Dương Quảng, cho dù Thông sự xá nhân cũng phải cung kính. Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Thì ra là như thế".
***
Cao Quân Nhã sau khi về lại phủ đệ, giận không thể át, các thủ hạ đều sợ sệt, không dám lại gần. Cao Quân Nhã cũng có chút lo lắng Hoằng Cơ hiện ở đâu, lần này hành thích không thành, còn có cơ hội lần sau, chỉ là hiện đã để hắn lên làm Thái Nguyên Lưu Thủ, muốn xuống tay lần nữa cũng khó khăn. Ở đời cũng không ngoài danh lợi, lần này mất tàng giáp, lại không được thăng thiên, trong lòng đã có dự cảm không lành.
Đứng ngồi không yên đợi cho đêm xuống, đèn đuốc rực rỡ, Cao Quân Nhã vẫn không nghe thấy tin tức về Hoằng Cơ, không khỏi lại lo lắng.
Hắn sớm đã phái thân tín đi tìm Hoằng Cơ, nhưng cho đến bây giờ, còn chưa có nơi nào có tin tức truyền về.
Hoằng Cơ họ Lưu, nói dễ nghe một chút thì xem như là một du hiệp, nói không dễ nghe thì chính là một tên du đãng, bởi vì không muốn đi lính, cho nên làm thịt trâu cày bị giam vào ngục, trong ngục cũng xưng vương xưng bá. Cao Quân Nhã coi trọng võ công của hắn, lúc này mới đem hắn ra khỏi ngục, vẫn nuôi dưỡng cho đến bây giờ. Nhớ tới khi Tiêu Bố Y ra tay, Cao Quân Nhã vẫn có chút không rét mà run, thầm nhủ may mắn mình cho tới bây giờ chưa từng có ý niệm động qua Tiêu Bố Y trong đầu, bằng không chết cũng không biết là chết như thế nào. Nhưng mình lúc trước rõ ràng thấy, Lưu Hoằng Cơ thương tích cũng không nặng, với thân thủ của hắn, quyết không có lý nào để cho người ta bắt được, nhưng lúc này vẫn chưa có trở về, chẳng lẽ thực xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Trong còn đang cân nhắc, bên ngoài phòng có hạ nhân vội vàng xông vào, lo lắng nói: "Cao đại nhân, đại sự không ổn, bên ngoài có tinh binh bao vây Cao phủ".
Cao Quân Nhã đột nhiên đứng lên, "Tinh binh nơi nào?"
"Vệ binh Hữu kiêu vệ phủ, tiểu nhân không dám ngăn trở" Hạ nhân vẻ mặt đau khổ.
Cao Quân Nhã hít một hơi khí lạnh, miễn cưỡng làm cho mình trấn định lại, thầm nghĩ Tiêu Bố Y chẳng lẽ đã bắt được Lưu Hoằng Cơ, hắn đã phản bội nói ra mình, bằng không Tiêu Bố Y sao lại đến nhanh như vậy?
Nếu như chuyện ám sát bị phát giác, vậy tội danh của mình cũng không nhẹ, nhưng điều này sao có thể? Bất quá cho dù Lưu Hoằng Cơ bán đứng mình, mình thà chết không nhận tội, Tiêu Bố Y cùng Lý Uyên cũng không thể làm gì được mình.
Trong lòng cũng hy vọng may mắn, Cao Quân Nhã trấn định nói: "Dẫn ta ra ngoài xem".
Đợi khi ra khỏi đình viện, một đội tinh binh đã bao vây Cao phủ, mỗi người giơ một cây đuốc, chiếu đình viện sáng như ban ngày, người cầm đầu chính là Tôn Thiếu Phương.
Nghe tiếng bước chân bên ngoài tường, thật sự không biết là đến bao nhiêu binh sĩ. Cao Quân Nhã thầm kinh ngạc, miễn cưỡng cười nói: "Không biết Tôn đại nhân tính làm chuyện gì?"
Tôn Thiếu Phương cũng còn khách khí, chắp tay nói: "Cao đại nhân, có vệ binh phát hiện thích khách ban ngày hành thích Lý đại nhân lẻn vào Cao phủ, ta nhất thời tình thế cấp bách, lúc này mới cho vệ binh vệ vây quanh nơi này, mong Cao đại nhân đừng trách".
Cao Quân Nhã còn chưa kịp nói gì, thanh âm sang sảng của Tiêu Bố Y đã truyền đến, "Thiếu Phương làm việc thật nhanh nhẹn, ta nghe nói ngươi đã bao vây thích khách, lần này quả quyết không thể đểcho hắn chạy trốn. Làm sao vậy, Cao đại nhân không cho bắt sao?"
Tiêu Bố Y tiếng đến thì người cũng đến, phía sau lại đi theo Vương Uy, Mộ Dung La Hầu mấy người, Lý Uyên cánh tay băng bó, cũng đi theo phía sau Tiêu Bố Y, sắc mặt âm trầm.
Cao Quân Nhã không khỏi chột dạ, nhưng cũng gượng cười nói: "Nếu thực có thích khách lẫn vào trong này, ta đương nhiên sẽ là người đầu tiên đi bắt thích khách, người này dám ám sát Lý đại nhân, thật sự tội không thể tha".
"Một khi Cao đại nhân đã đồng ý, các ngươi còn thất thần ra đó làm cái gì" Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Thiếu Phương, ngươi dẫn người đi lục soát tìm người, bất quá chỉ là lục soát tìm người, vạn làn chớ làm hư hao đồ của Cao phủ".
Tôn Thiếu Phương gật đầu vâng dạ, không để ý tới sắc mặt tái xanh của Cao Quân Nhã. Các vệ binh vệ tỏa ra, chăm chú tra xét, đừng nói là người, cho dù con kiến cũng sẽ không buông tha.
Thời gian không đến một chén trà nhỏ sau, Tôn Thiếu Phương đã quay lại, lớn tiếng nói: "Tiêu đại nhân, hậu hoa viên Cao phủ có một tòa giả sơn, tring đó có một mật thất, vệ binh đang nghĩ biện pháp mở ra".
Cao Quân Nhã sắc mặt khẽ biến, những vẫn còn có thể nở nụ cười, bởi vì hắn biết Lưu Hoằng Cơ tuyệt đối sẽ không ở bên trong.
"Tiêu đại nhân, thật ra trong phủ đệ có mật thất cũng không có gì ngạc nhiên, ta nghĩ trong nhà của chư vị đại nhân quá nửa cũng có thứ này. Tiêu đại nhân muốn xem, ta đi mở là được, cần gì để vệ binh cố sức".
Vương Uy gật đầu nói: "Cao đại nhân nói không sai, trong nhà của ta cũng có một cái, cái này thật sự không tính là cái gì".
Cao Quân Nhã có chút cảm kích liêc nhìn Vương Uy, thầm nghĩ hoạn nan thấy chân tình một chút cũng không giả, ngày thường Vương Uy đối với mình cũng không kém, nhưng khi mọi người hoài nghi đối với mình, thì cũng chỉ có hắn là còn trợ giúp mình.
Không đợi Cao Quân Nhã đi mở mật thất, lại có vệ binh chạy tới, lớn tiếng nói: "Tiêu tướng quân, mật thất đã mở ra, bên trong phát hiện một thi thể, vai đùi đều có vết thương, vết thương trí mệnh là một đao ngay ngực".
Cao Quân Nhã kinh hãi thất sắc, "Ngươi nói cái gì?"
Vệ binh rất nhanh đem người chết tới, lộ ra vết thương ở vai và đùi, người nọ dáng người cùng thích khách che mặt cũng phảng phất, nhưng Cao Quân Nhã biết, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua người này, cũng biết người này tuyệt không phải thích khách.
Nhưng mật thất sao lại xuất hiện thi thể này, Cao Quân Nhã đột nhiên nghĩ tới cái gì, đã sợ tới xuất một thân mồ hôi lạnh.
Tiêu Bố Y liếc nhìn thi thể, thản nhiên hỏi: "Cao đại nhân, thích khách chết ở trong mật thất của ngươi, không biết ngươi giải thích như thế nào?"
Cao Quân Nhã run giọng nói: "Tiêu đại nhân, chuyện này ta tuyệt không biết, là có người hãm hại hạ quan. Nói đến chỉ có trong mật thất soát ra một thi thể, thật sự không nói lên điều gì cả".
Mọi người không nói gì, Tôn Thiếu Phương lại nói: "Ta chỉ sợ có người muốn ám sát Lý đại nhân, sau khi chuyện thất bại thì giết người diệt khẩu, chỉ là còn chưa kịp xử lý thi thể".
Cao Quân Nhã giận dữ nói: "Ngươi nói cái gì?"
Tôn Thiếu Phương đương nhiên sẽ không sợ hãi, lại cười nói: "Ta nói cái gì thì tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ ràng".
Cao Quân Nhã còn chưa kịp giải thích, lại có vệ binh chạy tới, trên tay cầm theo mấy phong thư, "Tiêu đại nhân, từ trong phòng ngủ của Cao Quân Nhã lục soát ra mấy phong thư, mời đại nhân tra xét".
Tiêu Bố Y chỉ liếc nhìn, tiện tay giao cho Lý Uyên ở phía sau, "Lý đại nhân hỗ trợ đọc xem, nói ra thật xấu hổ, ta chữ viết cũng không xem được mấy".
Cao Quân Nhã hai nắm đấm nắm chặt, cảm thấy đã có cảm giấc như soi bị rơi vào bẫy rập, hắn bỗng nhiên phát hiện thi thể cùng thư đều không không mà xuất hiện, hắn đã rơi vào trong kế hoạch của của người khác.
Lý Uyên mở thư ra xem vài lần, sắc mặt đại biến, "Tiêu tướng quân, đây là thư liên lạc của Cao Quân Nhã cùng người Đột Quyết, hắn đang bí mật mưu phản, được sự nâng đỡ của người Đột Quyết, chuẩn bị cùng Lịch Sơn Phi nội ứng ngoại hợp tấn công Thái Nguyên!"
"Lý Uyên, ngươi hãm hại ta!" Cao Quân Nhã lớn tiếng quát, lui về phía sau mấy bước.
Tiêu Bố Y vỗ bàn tay, thoải mái nói: "Cao Quân Nhã, chứng cớ xác thực, ngươi nếu cảm thấy oan khuất, có thể tới Đại Lý tự mà phân biện. Vương Uy, đem Cao Quân Nhã bắt lại".
Vương Uy tiến lên, các binh sĩ cũng theo sát ở sau, Cao Quân Nhã liên tục lui về phía sau, giận dữ nói: "Tiêu tướng quân, có người hãm hại ta!"
Vương Uy trầm giọng nói: "Cao Quân Nhã, còn không bó tay chịu trói".
‘Sảng’ một tiếng, Vương Uy trường đao ra khỏi vỏ, lại áp thấp thanh âm nói: "Còn không mau chạy đi".
Cao Quân Nhã tâm loạn như ma, nghe được Vương Uy nhắc nhở, nhất thời có ý niệm đào tẩu trong đầu. Hiện tại đã không thể nhận, cũng may Vương Uy còn có nghĩa khí, ngoài bắt trong lại ngầm thả trợ giúp mình. Cao Quân Nhã cũng không do dự, rút đao nơi tay, lớn tiếng gầm lớn, khoảnh khắc đã đánh tới cạnh đầu tường.
Hắn mũi chân dùng sức, đang muốn nhảy lên tường chạy trốn, chỉ cần trốn ra khỏi bức tường này, hộ vệ bên ngoài cũng không thể ngăn mình được!
Hắn tay mới bám lên đầu tường, đang muốn dùng sức vọt qua, chợt nghe phía sau có tiếng rít sắc nhọn chói tai truyền đến, ‘phụp’ một tiếng, đã bị một thanh trường mâu đóng đinh lên trên tường.
Cao Quân Nhã muốn quay đầu, lại cảm thấy cả người không còn khí lực, một câu cuối cùng nhe được trước khi rơi vào trong bóng đêm chính là tiếng của Tiêu Bố Y.
"Cao Quân Nhã bí mật mưu đồ với Đột Quyết, cấu kết phỉ đạo Lịch Sơn Phi, âm mưu ám sát Đường quốc công, sau khi bại lộ chống cự bỏ chạy, giết không tha!"