Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 37: Chương 37: Mộng Điệp




Tiêu Bố Y nghe Bùi Minh Thúy nói chuyện với Từ tiên sinh, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác cổ quái.

Loại cảm giác này thật khó diễn tả, xuất phát từ Bùi Minh Thúy.

Bùi Minh Thúy thô lỗ hào phóng, một nữ nhân như thế, trong mắt nam nhân cũng giống như là nam nhân vậy. Nhưng Tiêu Bố Y đối với cảm giác này càng ngày càng nhạt đi, sau vài lần nói chuyện, lại thấy Bùi Minh Thúy trung thô có tinh, ân uy đều có, tuyệt không ỷ vào tài thế, nàng ta thật ra rất có thủ đoạn!

Chỉ thông qua việc nàng ta nói chuyện với Từ tiên sinh cũng biết, nàng tuy có có vẻ ngông cuồng, nhưng lời lẽ lại hết sức mạch lạc, rõ ràng dị thường.

"Một nửa còn lại là nghe danh Bùi tiểu thư kỳ nữ trong thiên hạ đã lâu," Từ tiên sinh nghe Bùi Minh Thúy hỏi, khẽ cười nói: "Thật sự là ta cũng muốn gặp cô một lần".

Lời hắn nói nhiều ít cũng có chút ám chỉ, làm cho tất cả mọi người sắc mặt đều khẽ biến, nghĩ đến tính cách của Bùi Minh Thúy nhất định là sẽ nổi giận, không nghĩ đến Bùi Minh Thúy chỉ thản nhiên nói: "Ta thì tính là kỳ nữ gì, Từ tiên sinh quá lời rồi".

Quả nhiên như Tiêu Bố Y đoán, tuy ở đây có mười mấy người, nhưng đáng để Bùi Minh Thúy giới thiệu chỉ có ba người.

Mọi người lại ngồi xuống, Bùi Minh Thúy liếc nhìn Tiêu Bố Y, "Tiêu huynh có từng gặp qua Mộng Điệp cô nương chưa?"

Nàng xem ra ngạo mạn vô thường, rất ít khi để người khác vào mắt, nhưng hết lần này tới lần khác đối xử với Tiêu Bố Y bộ dáng rất có hảo cảm.

Tiêu Bố Y lắc đầu, "Chỉ mới nghe cô cùng Từ tiên sinh nói qua, chưa từng gặp mặt, bất quá Từ tiên sinh từ ngàn dậm tới nơi này, nói vậy Mộng Điệp cô nương chắc hẳn cũng không kém".

"Tiêu huynh quả nhiên thông minh" Bùi Minh Thúy vỗ bàn cười to, "Có thể làm cho người khác từ ngàn dặm tới đây tuyệt không phải là nữ nhân giống như ta vậy, nữ nhân mà giống như ta, chỉ biết đem người khác dọa đến chạy xa đến ngàn dặm thì có. Mộng Điệp, Mộng Điệp, trang chu Mộng Điệp, phi mộng phi điệp. Nhân sanh tự huyễn, quang tiến nhược phi, hà tất như thử chấp trứ, cập thì hành nhạc tựu hảo. (Mộng Điệp, Mộng Điệp, Trang Châu (*) Mộng Điệp, phi mộng phi điệp. Nhân sinh tự huyễn, ngày tháng thoi đưa, cần chi cố chấp như thế, vui vẻ chẳng phải tốt sao") (* - xem http://vi.wikipedia.org/wiki/Trang_Châu).

Nói tới đây, nhẹ nhàng vỗ tay hai cái, rồi ngẩng đầu nhìn lên trên lầu.

Mọi người nghe nàng nói lâu như vậy, cảm thấy mấy câu cuối cùng mới là chính, lại nhìn theo ánh mắt của nàng, thì thấy một nữ tử đã sớm đứng ở thang lầu, áo trắng như tuyết, tự mộng như huyễn.

Nữ nhân này đồ trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi. Trên tai một mảnh ngọc huyền hoàng, tóc vấn lên, trên cắm một cây trâm ngọc, càng tăng phần cao quý.

Khuôn mặt của nàng đẹp như một bức tranh, một danh kỹ nếu mà không xinh đẹp, cũng sẽ không làm cho Từ tiên sinh từ Duyện Châu đi tới nơi này.

Nhưng làm cho người ta say mê nhất chính là bước chân của nàng ta, vóc dáng động lòng người, bước đi như sương khói.

Nhất cử nhất động của Mộng Điệp thoạt nhìn có vẻ chậm chạp uể oải, nhưng lại quyết rũ mê người.

Lớp vải lụa trắng như tuyết trên bờ vai của nàng mơ hồ lộ ra làn da mượt mà, trắng hồng, qủ thực đẹp đến kinh tâm động phách. Khi nàng bước chânthấp thoáng thấy hai bàn chân như bạch ngọc, nhẹ nhàng di chuyển, đẹp không tả xiết.

Nàng nhẹ nhàng bước xuống, nhất cử nhất động như mộng như ảo, mọi người không khỏi cảm thấy trong lòng như thắt lại, lúc này trong lòng chỉ có một ý niệm, Mộng Điệp được gọi là danh kỹ Giang Nam, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Cho dù là trầm ổn lão luyện như Từ tiên sinh thấy Mộng Điệp đi xuống, cũng không khỏi cảm thấy môi phát khô, cử chỉ thất thố. Nhìn thấy Mộng Điệp đi vài bước, như là tiên nữ hạ phàm, thần sắc lại có chút lạnh lùng, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhìn trộm về phía Bùi Minh Thúy, thì thấy ánh mắt của nàng ta đang nhìn về phía mình, biết nàng ta đang quan sát mình, không khỏi trong lòng ớn lạnh.

Từ tiên sinh lại nhìn về phía Tiêu Bố Y, lại thấy Tiêu Bố Y vẫn đang uống rượu thì không khỏi ngạc nhiên, thầm nghĩ tiểu tử này không động lòng vì nữ sắc, là nhân vật lợi hại.

Tiêu Bố Y không phải là Liễu Hạ Huệ, cũng không phải là không nhìn ra vẻ đẹp của Mộng Điệp, nhưng dù sao cũng không đên nỗi si mê như người khác.

Bọn họ si mê là bởi vì xem Mộng Điệp như là hàng hóa, biết danh tiếng của nàng, Tiêu Bố Y không si mê là bởi vì chỉ xem nàng ta như là một nữ nhân bình thường, cũng không biết đến danh tiếng của nàng mà thôi.

Chuyện có liên quan đến Mộng Điệp, hắn chẳng qua cũng chỉ mới nghe được từ miệng của Từ tiên sinh cùng Bùi Minh Thúy.

Một nữ nhân khi ngươi không biết đến danh tiếng của nàng ta, thì khi gặp chỉ cảm thấy nàng ta cũng như người thường mà thôi, nhưng nếu ngươi biết nàng ta danh chấn thiên hạ, tự nhiên khi nhìn thấy sẽ cực kỳ hôm mộ, giữa hai bên có sự khác nhau rất lớn.

Hơn nữa Tiêu Bố Y còn có tâm sự, ngày thì qua rất nhanh, không biết đến khi nào thì Bùi Gia thương đội mới khởi hành, còn chuyện ở đồng cỏ nuôi ngựa ra sao rồi, bản thân lại là một thân áo vải, mà ở nơi này có tiền mới được làm chủ, diễn tử vô tình, biểu tử vô nghĩa (người diễn thì vô tình, làm gái thì vô nghĩa), chỉ nhận tiền không nhận người, mình ở đây chẳng là gì cả.

Bùi Minh Thúy thấy Tiêu Bố Y thần thái bất cần, ánh mắt có chút kinh ngạc, dò xét thấp giọng hỏi: "Tiêu huynh, huynh cảm thấy Mộng Điệp như thế nào?"

"Không tệ" Tiêu Bố Y gật gật đầu, càng cảm thấy Bùi Minh Thúy cả người không chỗ nào mà không lộ ra vẻ cổ quái, nàng ta muốn hỏi cái gì đây?

"Bùi tiểu thư" Mộng Điệp hành lễ, thanh âm như hoàng oanh.

Mọi người nghe thấy, như là thiên âm từ tai chui vào trong lòng, đều một phen say mê, cũng biết nàng ta nói không phải là với mình, nhưng cũng không khỏi ngẩn ra thất thần.

"Bùi tiểu thư, lâu nay nghe Mộng Điệp cô nương cầm vũ song tuyệt, không biết ta có thể xem được hay không?" Từ tiên sinh hỏi.

Tất cả mọi người đều ồ lên, thấy vẻ đẹp tiêu hồn của Mộng Điệp thì tất cả đều đã bất chấp Bùi Minh Thúy hỉ nộ vô thường.

Bùi Minh Thúy khóe miệng mỉm cười, nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn Từ tiên sinh, "Đương nhiên là có thể, Mộng Điệp, Từ tiên sinh muốn xem, không ngại múa một bài tạ ơn khách".

Nàng ta phân phó, Mộng Điệp liền phất tay áo ứng tiếng, rồi lập tức lui ra. Chỉ là trong khi thi lễ lui ra, thì đôi mắt đã liếc nhìn Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y nhìn thấy, bỗng nhiên trong lòng rung lên, mới phát hiện đôi mắt của nàng ta trắng đen rõ ràng, nhìn qua tự có thiên ngôn vạn ngữ, không khỏi cảm khái.

Hắn ở thời hiện đại làm sao có thể gặp được nữ tử cổ trang cổ điển, kỹ nghệ tốt đến như thế, không khỏi ngóng nhìn, nhưng cũng không chú ý tới Bùi Minh Thúy đang nâng chén uống rượu, ánh mắt như lơ đãng mà xẹt qua trên người hắn.

Mộng Điệp eo nhỏ uyển chuyển, đôi tay áo trắng dài không ngừng vũ động, cầm hai dải lụa đỏ như tạo thành một cái lồng bọc nàng vào bên trong.

Mọi người lên tiếng ủng hộ, bốn phía tiếng nhạc vang lên, mọi người lúc này mới phát hiện, trong khi mọi người còn đang kinh ngạc vì vẻ đẹp của Mộng Điệp, thì bốn phía đã vô thanh vô tức xuất hiện mấy nữ tử, cầm đàn thổi tiêu, tấu khúc du dương.

Mộng Điệp nhẹ nhàng múa lượn, đúng như một cánh bướm vậy, cả người nhu nhược như không xương, chợt tới chợt lui, chỉ đọng lại từng trận dư hương, thân ảnh mơ hồ.

Âm nhạc và điệu múa phối hợp rất ăn ý, đầu tiên là nhanh rõ diễm lệ, sau là khẳng khái trào dâng, cho dù là Tiêu Bố Y cũng bị vũ đạo của Mộng Điệp cùng âm nhạc làm cho hấp dẫn, chỉ cảm thấy Mộng Điệp trước mắt đã hóa thành một cánh bướm, bay múa tại đại mạc Hoàng Sơn, mang theo một vẻ đẹp đánh động tới tâm hồn của mỗi người, lại như cô nhạn giữa trời cao, từng tiếng hót thê lương vang lên mang theo nỗi sầu nhè nhẹ.

Tiếng nhạc trỗi cao, Mộng Điệp đột nhiên song chưởng vũ động, vũ động đôi dãi lụa đỏ, bầu trời đột nhiên như hỏa cầu hạ xuống, cả sảnh đường luân chuyển, mọi người mắt không kịp chớp thì âm thanh đã vụt tắt.

Mộng Điệp đã như cánh bướm phủ phục trên mặt đất, cả đại sảnh vẫn như mặt biển gió êm sóng lặng, mặt nước bình yên, mọi người sau một hồi im lặng thưởng thức một màn vừa rồi, phục hồi tinh thần trở lại, lúc này mới bùng nổ lên tiếng hoan hô như sấm dậy.

Tiêu Bố Y cũng liên tục gật đầu tán thưởng, âm nhạc cùng vũ đạo như vậy cũng chỉ có thể ở nơi này mới được thấy, ngàn năm sau phải bỏ tiền rất nhiều mới có thể được xem tận mắt như vậy.

Bùi Minh Thúy lại quay đầu, thấp giọng hỏi, "Tiêu huynh, huynh thấy ca múa thế nào?"

Tiêu Bố Y ung dung nói: "Ta là người thô lỗ, chẳng qua cũng thấy rất hay".

Bùi Minh Thúy cười, "Ta cũng là người thô lỗ, cũng không nhìn ra chỗ nào hay, bất quá là nữ nhân, phấn khích cũng không nên ca múa".

Tiêu Bố Y ngẩn ra, không biết nàng ta nói vậy là có ý gì, Mộng Điệp bên kia cũng đã đứng lên, hướng đến bốn phía thi lễ, lại đến bên cạnh Bùi Minh Thúy, nhẹ giọng nói: "Bùi tiểu thư".

Bùi Minh Thúy khóe miệng mỉm cười, "Mộng Điệp cô nương múa thật là hay".

"Đa tạ Bùi tiểu thư khen ngợi" Mộng Điệp đối với Bùi Minh Thúy cũng rất cung kính.

"Các vị là khách, cũng không thể để các vị đến không như vậy" Bùi Minh Thúy đưa mắt nhìn ra bốn phía.

Mọi người nhìn thấy Bùi Minh Thúy khẽ cười, cũng hòa ái, nên đều can đảm hô lên: "Nghe nói Mộng Điệp cô nương cầm vũ song tuyệt, không bằng đàn cho chúng ta nghe một khúc có được không?"

Từ tiên sinh cũng gật đầu, Vương tài thần cũng mê mệt nhìn Mộng Điệp, như là đang nghĩ đến điều gì đó, đáng tiếc là người dưới tay Bùi Minh Thúy, bằng không bỏ tiền ra để được một đêm, xem kỹ thuật nhảy múa của nàng ta, thì công phu trên giường tuyệt đối cũng không thể kém.

"Đàn thì có gì hay," Bùi Minh Thúy chỉ lắc đầu, "Các vị nói vậy đều biết Mộng Điệp cô nương vẫn là tấm thân xử nữ".

Mọi người đều ngạc nhiên, quên cả gật đầu.

Mộng Điệp sắc mặt biến đổi, hơi lộ ra vẻ sầu thảm, Bùi Minh Thúy cũng không nhìn nàng ta, chỉ lớn tiếng nói: "Một khi hôm nay đã cao hứng như vậy, ta cũng sẽ giúp các vị một phen, đêm nay Mộng Điệp cô nương sẽ chẳng những hiến vũ hiến nghệ, mà còn có thể hiến thân, cơ hội khó tìm, ai trả giá cao sẽ được".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.