Tiêu Bố Y trờ mặt vô tình, bồng nhiên ắm áp như xuân phong, bồng nhiên nghiêm khắc như băng tuyết, một phen hư hư thật thật trách mắng, Du Khiếu Phong nào biết đâu là thật giả. nhìn thấy binh sĩ tiến lên giữ chặt hắn. thoáng qua muốn lôi ra chém, võin và cầu xin nói: “Tiêu đại nhàn... Tâv Lương vương, tại hạ thật trị khòi bệnh của công chúa, cái nàv cuối cùng cùng là công lao...”
Tiêu Bố Y đua tay ra ngăn, các binh sĩbuông lỏng Du thần V ra, Du Khiếu Phong bò tới dưới chân Tiêu Bổ Y. “Tâv Lương vương, tại hạ thật không lừa gạt. chi là có chút lời khó nói. kính xin người minh xét..
Hắn trong khi nói chuyện, nhìn ra xung quanh, tràn đẩv cẩn thận. Tiêu Bố Y khoát khoát tay. “Tất cả lui ra đi”.
Các cấm vệ ra khòi phòng, trong sảnh lại chi còn lại ba nguỡi. Tôn Thiếu Phương lại vừa sợ vừa bội phục, thẳm nghĩ Tây Lương vương quả thực không có gi là không biết, vừa rồi từ từ nói ra, đối với V đạo nói đạo lv rất rò ràng. Hắn không biết Tiêu Bố Y tại thảo nguyên đà cùng thần V chán chính học tập V thuật, tuy thòi gian ngắn ngủi, nhưng cùng Dịch Cân kinh trải qua đối chiếu, đối với V lý rò ràng đã không kém thẩv thuốc tầm thường. Y võ tương thông. Tiêu Bổ Y lại chịu nghiên cứu. chi mấy càu đã hù Du Khiếu Phong thất kinh sợ
Vốn Tôn Thiếu Phương trong lòng cũng đà có nghi hoặc, hắn thật ra đà biết. Vô Ưu còng chúa nhiễmbệnh thật ra cùng Thái Bình đạo có quan hệ.
Đối với Thái Bình đạo, hắn vốn là không hiểu rõ lắm, nhưng trải qua chuyện Bạch Hổ mòn. có thể nói là khiến cho hắn căm thù đến tận xương tuỷ. Chi là lào Nhị đã chết, lửa giận của hắn không thể nào phát tiết Vô Ưu theo hắn thấy, rất có khả năng bị Thái Binh đạo hạ độc, Du thằn V có thể giải độc của Vô Ư1Ị vậy có khả năng có quan hệ cùng Thái Binh đạo.
Hắn nghĩ như vậy cũng là họp tinh họp lý. Tiêu Bổ Y đương nhiên nghe ra được, Du Khiếu Phong trước khi đến. Tiêu Bố Y đà hòi rõ quá trình chữa bệnh cho Vô Ư1Ị Du Khiếu Phong một p hen y đối với Tôn Thiếu Phương nghe giống như thiên thư. nhưng Tiêu B ố Y lại rắt nhanh tra ra sơ hờ.
Đó chính là Vò Ưu công chúa tuyệt không phải Du thẩn V có thể chữa khòi!
Nhưng nếu như không phải Du thần V có thể chữa khói. Vô Ưu công chúa tinh dậy là vì sao? Tiêu Bố Y cau chặt lôngmàv. chi lạnh lùngnhin sang Du Khiếu Phong nói: “Ta hiểu rò bệnh của công chúa tuyệt không phải ngươi có thể trị khỏi!”.
“Tây Lương vương... làm sao biết?” Du Khiếu Phong run rẩy nói.
“Ngươi là chịu ai sai sử hạ độc cho công chúa?” Tiêu Bổ Y dứt khoát chụp cái mũ lẻn. âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi cũng đã biết hạ độc. lừa gạt bổn vương, cái nào cùng đểu là tử tội! Ngươi sau khi hạ độc còn muốn giải độc thinh công, thật sự là tội ác tàv trời”.
Du Khiếu Phong giật minh sắc mặt tái nhợt. “Tâv Lương vương, tuyệt không có việc này. Nội cung đề phòng nghiêm ngặt, thẩn không nói tới là không có lá gan hạ độc. cho dù có lá gan này, cùng không có năng lực này, cho dù có năng lực nàv. thằn cùng còng chúa không cừu không oán. hạ độc hại nàng làm cái gì? Tâv Lương vương người nói không sai. thằn xác thực trị liệu không được bệnh này. nhưng vẫn có người có thể trị liệu. Hắn chi là giả ta ra tav cứu cóng chúa. Chuyện còn lại thần cũng không biết rò tinh hình'’.
Tiêu Bổ Y gấp giọng nói: “Người nọ là ai?”
Du Khiếu Phong do dự rồi mới nói: ‘'Hắn là Dược vương Tôn Tư Mạc!”
Tiêu Bố Y ngơ ngẩn, hồi làu mới nói:“Dược vương ỡ nơi nào, hắn vì sao không tự mình tiến đến. còn phái nhờ ngươi ra tay?” Hắn thật ra thầm nghĩ, trên đời này nểu thật có người có thể trị liệu Vô Ưu mà nói. chi sợ thật chi có Tôn Tư Mạc. nhưng Tôn Tư Mạc vì sao không tự minh đến, thật sự khiến cho hắn nghi hoặc khó hiểu.
Du Khiếu Phong cười khổ lắc đầu. “Tây Lương vương, thực không dám đấu diếm, thần cũng không biết”.
“Có lẽ kéo ngươi đi ra ngoài chém vài đao ngươi sẽ biết” Tôn Thiếu Phương lạnh lùng
Du Khiếu Phong bị dọa mặt không còn chút máu. “Tây Lương vương, cuộc đời của thẩn làm chuyện tốt có hạn, chuyện nàv xem như là lần thứ nhất. Nếu như đơn giản là làm chuyện tốt mà bị chém, thật sự làm cho lòng người lạnh lẽo”.
Tiêu Bố Y vốn mặt lạnh như băng, nghe đến đó ngược lại cười rộ lẻn. đưa tay nâng Du Khiếu Phong dậy nói: “Ngươi nói xác thực không sai. Ngươi đã quen biết Tôn thần V; có biết hắn hiện tại ỡ đâu không?”
Du Khiếu Phong cười khổ nói: “Cái nàv... thần thật không biết. Hắn sau khi chi thần phương pháp giải độc. đà ngựa không dừng vó rời khòi Đông Đô”.
Tiêu Bổ Y nhíu mày. “Hắn chẳng lẽ không có để lại lời nào sao?"’
‘Hắn nói lần này chi cần có thể cứu công chúa, nói không chừng có thể được ban thường' Du Khiếu Phong mặt đò lên.
Tôn Thiếu Phương cười lạnh nói: “Thì ra ngươi cũng không phải muốn làm ngưỡi tốt, lại muốn nuốt phẩn thưởng một minh'’.
Du Khiếu Phong cuống quít nói: “Trời đất chứng giám, Du Khiếu Phong ta nếu có nửa phẩn ý niệm độc chiếm trong đầu, để cho ta trời giáng ngũ lòi đánh chết. Tôn thần V lúc ắy nói với tạ nếu có thể không nói ra tên hắn, thì tốt nhất không nói. Coi như hắn không có tới đây là được rồi”.
“Ngươi hiện tại còn không phải đà nói sao?” Tôn Thiếu Phương mia mai nói. Hắn vốn không phải là hán tử cực đoan như thế, nhưng luôn cân nhắc không được kè địch, khó tránh khỏi trong lòng hỏa thiêu.
Du Khiếu Phong cưỡi khổ nói: “Tôn thần V còn nói. việc nàv có thể dấu diễm được người khác, nhưng mà không thể dấu diễm được Tâv Lương vương. Nếu hắn truy vắn, thi bảo ta nói thật là được rồi. Hắn nói Tây Lương vương khoang dung đại lượng, tuyệt đối sẽ không cùng ta so đo".
Tiêu Bổ Y trong lòng khẽ động, đột nhiên nói: “Còng chúa bị trúng độc gì?”
“Nghe TÔn thẩn V nói. là cổ độc người Miêu" Du Khiếu Phong rụt rè nói.
Tiêu Bố Y nhíu mày. “Người hạ độc là ai. Tôn thẩn V có từng nói qua?”
Du Khiếu Phong lắc đầu. “Chua từng nói qua. nhưng khẳng định không phải Tôn thẩn
y”.
“Nói nhảm’' Tôn Thiếu Phương mắng.
Tiêu Bổ Y lại nghĩ tới một chuyện, ‘'Du Khiếu Phong, ngươi làm thế nào mà biết Tôn thẩn y?”
Du Khiếu Phong mặt hiện lên vẻ xấu hổ, quanh co không nói. Tiêu Bố Y cười lạnh nói: “Xem ra thẩn V ngươi cũng có không thứ còn dấu diếm, đó là không đánh không nhận tội. Người đâu...”
Hắn vừa nói người đàu, Du Khiếu Phong đã ràng minh một cái, cười khổ nói: “Tâv Lương vương, không đánh ta cùng sè nói. chi là đâv không phải là chuvện quang vinh gì. tại hạ nói cùng được. Lúc trước trong khi ta tại trà lâu uống trà. có người bị bệnh, tại hạ liền sử diệu thủ... cái này không phải diệu thủ, là nhịn không được mà cứu chữa, đương nhiên không tính là diệu thủ gì” Hắn tự biên tự diễn đà quen, thời khắc nàv không đổi được tật xấu này, nhưng vừa mờ miệng đă cảm giác có chút không đúng, cuống quít bổ cứu, “So với Tôn thần V. ta đâv chi có thể nói là trư thủ mà thòi. Lúc trước sau khi cứu người nọ. người trong trà đều tán dương. Tại hạ khó tránh khòi làng lâng, nói điểm ắv thì có là gì. hôm nay Điển Mục Thùa Thái Phó tự cũng là tại hạ chữa khỗibệnh”.
Tiêu Bố Y vừa bực mình vừa buồn cười. “Đã mấy năm, thì ra ngươi còn không có quên kiệt tác của minh" Thái Phó tự Điển Mục Thùa hôm nay chính là tiểu đệ. Du Khiếu Phong mấy năm trước đã từng chữa bênh cho tiểu đệ. Điển Mục Thùa đương nhiên tính là gì. nhưng có thể cùng Tâv Lương vương lôi kéo quan hệ, Du thần V đương nhiên sẽ không thể không để cập tới.
Du Khiếu Phong nhìn thấy Tiêu Bố Y tràn đẩv sự vui vẻ, hiểu rẳng cái mệnh này rốt cuộc đà nhặt về lại. cười khổ nói: “Tại hạ chính là không đổi được cái tặt xấu tự cao tự đại này, trà lâu đà có người hòi. Điển Mục Thùa thi tính là cái gì? Tại hạ liền nói cho bọn hắn biết. Điển Mục Thùa nàv tuy không là gì, nhưng ở trong mắt Tây Lương vương, tiểu đệ nàv cũng không khác gi đệ đệ ruột của hắn. Người trên tửu làu lúc nàv mới cung kính mời phần, ông chủ nghe tới tên Tâv Lương vương, cùng không có thu tiền trà cùa tại hạ”.
“Tây Lương vương hỏi ngươi tại sao biết Tòn thần y” Tôn Thiếu Phương nhịn không được quát: “Ngươi lắm điều lắm điều nói nhièu như vậy làm cái gì?”
Du Khiếu Phong trước kia quan hệ cùng Tòn Thiếu Phương không kém. hôm nay nhìn thấy hắn quát lớn như vậy, không hiểu nổi là vì cái gì, “Tôn thân vệ... Không, Tôn Lang tướng không cằn phái lo lắng. Tây Lương vương để cho ta nói rõ ràng tại sao biểt Tôn thần y, ta cũng muốn đem tiền căn hậu quả nói qua một lằn. bẳng không người nghe không đúng, lại muốn đem ta chém, đây chính là oan uổng bẳng tròi. Bất quá khi tại tửu làu đã có người nói. là ta cũng trị liệu qua hoàng thân quốc thích. Vô Ưu còng chúa trong hoàng cung nhiễm quái bệnh, ngự V trong nội cung bó tav hết cách, hôm nay vết bàng thinh danh V trong thiên hạ, hòi ta có thể trị liệu không. Ta biết bản lãnh của mình, hiểu rằng tuyệt đối không có bản lãnh này, lúc nàv đâv chi cười trừ. Không ngờ bẽn cạnh đột nhiên có người nói. trong còng chúa quá nửa là cổ độc Miêu Cương, thầy thuốc tầm thường sao có thể trị liệu!”
Tiêu Bố Y trong lòng chợt lạnh. “Là ai nói?”
Tôn Thiếu Phương cũng đã phấn chấn tinh thần, không ngờ Du Khiếu Phong rốt cuộc đà nói ra chút tin tức hữu dụng. Du Khiếu Phong cười khổ nói: “Người nọ là hán tử chừng ba mươi tuổi, đầu buộc vải trắng, mùa đòng vẫn đi chân trần, mang giày gai. có vẻ rất cổ quái”.
Tiêu Bố Y còn đang trầm ngâm, Tôn Thiếu Phương đà cau mày nói: “Cái này hình như là trang phục vùng Ba Thục”.
Du thần V rụt rè nói: “Ta ngược lại không rõ ràng lắm. nhưng mà nghe Tôn Lang tướng vừa nói. ta mới cảm thấv người nọ khẩu âm hình như đích xác có điểm giống chồ đó”.
“về sau thì sao?” Tiêu Bố Y hỏi.
Du thần V cười khổ nói: “Người nọ sau khi nói một càu. thì trực tiếp xuống trà làu. Những người còn lại trên trà làu cũng không có chú ý. hoặc đều cho là hắn khoe khoang, tại hạ ngược lại trong lòng khè động. Thầm nghĩ người Miêu cổ độc kỳ dị phi thường, người thường khó có thể biết được, ta cũng chi nghe qua. Người nàv nói chuẩn xác. chẳng lẽ thực sự chút ít bản lành. Ta lúc ấy cuống quít đuổi theo, không ngờ người nọ như bav đi vậy, trong nháv mắt đà không còn thắv đâu nữa. Tại hạ không thấv được tung tích của hắn. nhiều ít có chút thắt vọng, lúc này sau lưng lại đến một người, trầm giọng nói với ta. Du thần y, bần đạo Tôn Tư Mạc xin hữu lễ. Ta quay đẩu lại tròng qua, nhìn thấy sau lưng khôngbiết từ lúc nào đã đứng một đạo nhân, đạo cốt tiên phong, sắc mặt hồng nhuận, làm cho người ta thấy không rõ rốt cuộc là bao nhiêu tuổi. Lúc trước ỡ trà làu ta đã gặp qua đạo nhân nàv. nhưng chi cho là hắn là trà khách tầm thường, nhưng không biết hắn chính là Tôn Tư Mạc”.
Tiêu Bổ Y nhíu mày. không khòi nhớ tới chuyện lúc trước ỡ thảo nguyên gặp gỡ Tôn Tư Mạc. Hắn âm thẳm trầm ngâm quan hệ trong đó. không biết hán tử kia đền tột cùng là thần thánh phương nào. hắn sao biết được Vô Ưu công chúa trúng cổ độc, không biết cùng Thái Bình đạo có quan hệ gi. Tôn Tư Mạc trước cứu ôn dịch thảo nguvên. lẩn nàv lại vô thanh vô tức cứu Vô Ưu công chúa, trong chuyện này là có liên quan, hay là ngẫu nhiên gặp?
Du Khiếu Phong nhìn thấv Tiêu Bố Y trầm ngâm, trong lòng lo sợ. tiếp tục nói: “Ta nghe được hắn tự xưng là Tòn Tư Mạc. không khỏi bị dọa cho nhảv dựng, Tôn Tư Mạc nàv danh chấn thiên hạ, không nghĩ ta lại có thể gặp gờ. Nhưng mà tuy giật mình nhưng vẫn chưa có tín, Tôn thần V hiển nhiên nhìn ra nghi hoặc của ta, chi nói vài càu V học. đã khiến cho ta khám phục không thôi, không dám hoài nghi nữa. Hắn lúc này mới nói cho ta. Vô Ưu công chúa thật là trúng cổ độc Miêu Cương, hơn nữa nếu không thi cứu mà nói. cồ độc phát tác. khắng định là mất mạng. Nghĩ đến lương V như từ mẫu, hắn có việc gắp. không tiện chữa trị. cho nên bảo ta ra tav cứu chữa, ta bội phục Tôn thần y, lại nghĩ cứu ngưỡi cũng là chuyện tốt, cho nên đã ứng thừa. Còn chuyện về sau Tây Lương vương người cũng rò ràng, còng chúa tuy là bởi vì ta mà khỏi bệnh, nhưng mà cùng ta không có nửa phẩn quan hệ. tại hạ từng chữ một là thật, nểu có nói dổi. tròi tru đất diệt, kính xin Tây Lương Vương Minh minh xét”.
Du Khiếu Phong nói xong, khuôn mặt khổ sờ. Tôn Thiếu Phương cũng nhịn không được nghĩ đến. Tôn Tư Mạc có thể cùng Thái Binh đạo có quan hệ gì hay không, nhưng mà hắn là một đời danh V; nếu có thể chữa khòi Vô Ưu công chúa cũng không có gì là lạ.
Tiêu Bố Y đà từ thảo nguyên nghĩ tới hôm nay, hồi làu mới nói: “Thì ra là thế. như thế mà nói. là ta đã trách oan thẩn y rồi”.
Du Khiếu Phong lại lau mồ hôi lạnh nói: “Không dám, khỏng dám. Chỉ là đã không có chuyện gì, tại hạ kính xin quay về” Thấy Tiêu Bố Y gật đầu. Du thằn y cuống quít rời vương phủ. Sau khi rời khỏi thi dở khóc dở cười, lẩm bầm nói: “Mấy chuyện tốt cũng không nên làm” Chỉ là khi về tới nhà đã là ban đêm, thì có quan binh tìm tới cừa, Du Khiếu Phong giặt mình nảy người, không nghĩ họa ngầm lại sâu như th4 không ngờ quan binh lại đưa lên châu báu vải vóc, nói là Tây Lương vương bảo hắn cứu người có công, do dó trọng thưởng. Trừ cái đó ra, Tây Lương vương lại còn kèm thêm một lá cờ gấm. ở trên thêu bốn chữ to Diệu Thủ Nhân Tâm. Quan binh đều nói đây là Tây Lương vương tự tay viết lên. tìm người thêu chữ lên, Đông Đô người có thể được Tây Lương vương ban chữ. Du Khiếu Phong không tính là sau cùng, lại đúng là chưa từng có ai. Du Khiếu Phong vừa mừng rỡ vừa kiêu ngạo, sớm đem chuyện trước đó quên khỏi trong đầu, từ đó gặp người là khoe khoang một phen. Chỉ là bổn chữ tuy mạnh mẽ có lực. nhưng lại nhiều ít có chút như cua bò. khó tránh khỏi khiến cho Du Khiếu Phong cảm thấy không được hoàn mỹ. Nhưng mà nghĩ lại. điều này cũng là như lời cổ nhân nói cũng là đạo lý thịt cá cùng tay gấu không thể đều có, cho nên cũng tùy ý thoải mái.
Trong khi Du Khiếu Phong trắng trợn vì bản thân mà sơn son thiếp vàng lẽn mặt. thi Tiêu Bố Y cũng đà chuẩn bị xuôi nam đi Ba Thục. Sau khi đánh bại Lý Mật. nơi đây đà là điểm mấu chốt để hắn tranh đoạt thiên hạ.
Ba Thục so với hắn tường tượng lúc trước còn khó khăn hơn nhiều, càng thêm Lý Hiếu Cung này túc trí đa mưu. âm thẳm bày kế, Tiêu Vũ đà hiện lên thế chống đờ hết nổi, Tiêu Bố
Y tuy nóng vội, nhưng vẫn không quèn cùng mọi người thương nghị.
Trước khi rời Đông Đô, Tiêu Bố Y lần cuối cùng thương nghị là cùng ba người Lý Tĩnh, Từ Thể Tích cùng Ngụy Chinh.
Ba người không ngoại lệ đều sắc mặt ngưng trọng, Tiêu Bố Y lại cười nói: “Ta muốn ròi Đông Đô một đoạn thời gian, sau này Đông Đô này, phải trông vào Nhị ca, Thế Tích cùng Ngụy tiên sinh”.
Ngụy Chinh khẽ thờ dài: “Vi thần sẽ dốc toàn lực, chỉ là vùng Ba Thục, thật phải Tây Lương vương đích thân đi sao? Đông Đô mới định, Tây Lương vương rời xa, chỉ sợ dân tâm hoảng sợ”.
Tiêu Bố Y lại cười nói: “Không sao đâu, hiện tại toàn quyền Đông Đô là ở trong sự khống chế cùa chúng ta, ta cho dù rời đi, vẫn vận hành tốt Đông Đô này có ta hav không cũng như nhau, mới có thể khiến cho ta an tâm. Trựớc mắt chính là một cơ hội khảo nghiệm”.
Từ Thế Tích mỉm cười nói: “Dù sao Tây Lương Vương cũng có lý do cùa mình. Đông Đô cũng không phải là vẩn đề, nhưng ta lo lắng là an nguy của người. Ba Thục là vùng man nhân, Tây Lương vương, người tuy đa mưu túc trí, lấy thân phạm hiểm cũng làm cho chúng ta lo lắng”.
Tiêu Bố Y khẽ thờ dài: “Thật ra ta vốn không có ý định đi Ba Thục, nhung từ sau khi chúng ta đánh hạ Tương Dương, mấy lần mưu đồ Ba Thục đều vô công mà lui. mấy lằn chiêu hàng Tùy thần cũng tay không mà về, thúc phụ Tiêu Vũ đi trước, vốn tưởng rằng có thể có chỗ dựa, không ngờ trước mắt Hà Trì, Hán Xuyên, Tây Thành, Phòng Lăng các quận đã cùng tò thái độ quy phụ Lý Uyên. Chúng ta như nếu không phấn khởi, chờ Ba Thục rơi vào tay người ta, hối hận thi đã muộn. Ta cũng không muốn lấy thân phạm hiểm, nhung nếu có thể lấy Ba Thục, hạn chế Quan Trang xuất binh, điểm nguy hiểm ấy cũng là đáng”.
Lý Tình mỉm cười nói: “Thế Tích, Ngụy tiên sinh, thật ra các người cũng không cần quá mức lo lắng, ít nhất Bố Y hắn thân thù cao cường, huống chi Kinh Tương. Đông Đô đều có sự trợ giúp mạnh mẽ, Bố Y đi Ba Thục, tuyệt không phải là một người tác chiến. Nhớ năm đó hắn hai lần lưu lạc thảo nguyên, lập nhiều uy đanh hiển hách, người bên cạnh có hạn, lần này có hậu viện mạnh mẽ hỗ trợ, cho dù không thành công, thi cũng không thể xảy ra sai lằm gi quá lớn”.
Nghe được Lý Tĩnh nói như vậy, Ngụy Chinh rốt cuộc gật đầu nói: “Lý Thị Lang nói cũng có đạo lý, chỉ hy vọng Tây Lương vương đi Ba Thục thuận buồm xuôi gió, việc chúng ta có thể làm, chỉ là kiệt lực ổn định Đông Đô”.
Từ Thế Tích cau mày nói: “Tây Lương vương, ta tuy biết người không kém. nhung nghe nói Lý Hiếu Cung này cũng cực kỳ lợi hại. Hắn đối với người khác luôn dùng lễ, thường thường nhắm vào chỗ có thể không đánh mà thắng. Liên tục lấy bốn quận có thể thấy được chỗ cao minh hắn, mong rằng người chớ có khinh thường.
Tiêu Bố Y gật đầu nói: “Thế Tích nói không sai, trước mắt Lý Hiếu Cung chỉ bằng miệng lười đà liên tục thu bốn quận Sơn Nam, thực lực không thể khinh thường, kế hoạch chúng ta chính là trước tiên thuyết phục hai quận Ba Tây, Nghĩa Thành quy phụ. bóp chăt Kiếm Quan đường vào thục, khiến cho đám người Lý Uyên không thể xuôi nam. về phần đất Thục ngược lại có thể tạm hoàn, dù sao tạm thời không quan hệ đại cuộc. Tiêu Thượng Thư định ra kế sách là không tệ. nhưng mà Ba Tây, Nghĩa Thành thế lực người Miêu khồng lồ, trong lúc nhất thời khó có thể thuyết phục. Vùng Ba Thục dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, địa thế gập ghềnh, xuất binh không dễ, thích hợp thuyết phục là chính, động đao binh là hạ sách, chúng ta nếu có thể thuyết phục người Miêu ờ đó phụ thuộc, Lý Hiếu Cung cho dù có năng lực thông thiên, cũng không thể làm gi được”.
Kế sách lần này thật ra bốn người đã sớm thương lượng nhiều lần, cũng đã chế định phương châm.
Chỉ là chế định phương châm cũng không sai lầm, áp dụng lại ngàn vạn khó khăn, Từ Thế Tích gật đằu nói: “Tây Lương vương nếu đã suy nghĩ kỹ càng tất cả. chúng ta chỉ có thể cầu chúc cho người mà đáo thành công”.
Tiêu Bố Y mỉm cười, “Đúng rồi, trước khi ta xuôi nam Ba Thục. Mọi người còn muốn vài việc cần hoàn thành”.
Ba người đứng lên, nghiêm nghị nói; ‘Tây Lương vương xin phân phó”.
Tiêu Bố Y khoát tay bảo ba người ngồi xuống, nghiêm mặt nói: “Chúng ta đều là huvnh đệ vào từ ra sinh, không cần đa lễ. Chuyện thứ nhắt muốn Thế Tích. Ngụy tiên sinh trển thù Đông Đô, xúc tiến dân sinh, khôi phục sinh kế Đông Đô. sau đó xúc tiến nam bắc giao hòa. Nhiệm vụ này là việc bức thiết nhất, cũng kế lâu dài. kính xin Thế Tích. Ngụy tiên sinh chớ có quên, chỉ là cụ thể làm như thế nào, lại không phải là việc ta có thể nghĩ đến” Từ Thế Tích cùng Ngụy Chinh mặc dù đà là mệnh quan triều đình, nhưng Tiêu Bố Y vẫn thích xưng hô như thế. Hai người nghe xong, chỉ cảm thấy thân thiết, cung kính nói: “Vi thằn nghe lệnh”.
“Chuyện thứ hai,” Tiêu Bố Y nhìn phía Lý Tĩnh, “Nhị ca, Lý Mật mặc dù bại. nhung lại không biết tung tích, người này vẫn là đại họa, không thể khinh thường. Nghĩ tới Hà Nam thu phục, lập tức đại địch Đông Đô còn lại hai người Đậu Kiến Đức, Từ Viên Lăng. Chỉ là trước mắt nên nghỉ ngoi lấy lại sức là chính, kính xin Nhị ca lưu ý động tình hai người này”.
Lý Tình gật đẩu. “Đệ cứ an tâm, ta đều có chừng mực”.
“Ta đã sớm viết một lá thư cho Đậu Kiến Đức, nói chi vì thiẻn hạ bình định, bách tính an vui, không có ý lấy vùng Hà Bắc. Đậu Kiến Đức nếu thông minh, tạm thời sẽ cùng chúng ta kết minh, toàn lực tiến công La Nghệ, có thể trước trừ đi tai họa này. Nhưng mà ngoại trừ
Đậu Kiến Đức cùng Từ Viên Làng ra, còn có đám người Dương Thiện Hội cũng không để cho khinh thường, người này thiện chiến, nhưng vẫn không rời vùng An Ninh, một mực không có động tĩnh lớn gì, nhưng ta phái người chiêu hàng, hắn cũng không có hồi âm, thật sự có phần cổ quái”.
Lý Tình vẫn gật đầu, “Ta biết rồi”.
Rất nhiều chuyện, phân tích trước cũng không có quá nhiều tác đụng. Lý Tình nói biết rồi, là đã sớm đem việc này ghi tạc vào trong lòng.
Tiêu Bố Y cười cười, nhớ tới lời Dương Đắc Chí nói lúc trước, trong lòng vẫn nghi hoặc không thôi. Bời vì lúc trước khi Dương Đắc Chí tại hồ Bà Dương, chỉ nói cho hắn biết cần thận Dương Thiện Hội, rồi không nói gi nữa. Hắn hiểu rõ Dương Đắc Chí tuyệt không phải là người nói nhảm, nên đà đem Dương Thiện Hội này một mực nhớ kỹ, về sau căn cứ theo điều tra của Tiêu Bố Y, biết được Dương Thiện Hội vốn là Tùy thằn, hiện vấn thù tại Lảm Thanh, bắc có Đậu Kiến Đức. nam có Từ Viên Lãng, phạm vi thế lực cũng không tính là lớn, càng đối với bản thân không thể tạo thành uy hiệp thực chất. Đà như vậy, Dương Đắc Chí bảo mình cẩn thận cái gi? Tiêu Bố Y trong lòng nghi hoặc, thẳm nghĩ người mà theo như lời Dương Đắc Chí chẳng lẽ không phải là Dương Thiện Hội này. nhung nếu không phải người này, thi hiện nay còn có Dương Thiện Hội nào đáng giá để mình phải cần thận? về phần Dương Thiện Hội này. hòi thăm hai người Từ Thể Tích cùng Lý Tĩnh, đối với hắn cũng không hiểu lắm, duy nhất biết được là phụ thân hắn cũng là triều thần, phụ thân vốn trấn thù Tì Lăng, Dương Thiện Hội lại chuyển tới trắn thù Lâm Thanh, vốn một mực đều thanh chánh liêm minh, cũng không có chiến công hiển hách. Nhưng khi đạo phỉ hoành hành, hắn lại xuất hiện lực lượng, biểu hiện tài năng lĩnh quàn trác tuyệt, cũng làm cho người khác rắt là kỉnh ngạc.
Nhìn thấy ba người đều đang nhìn mình, Tiêu Bố Y cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa. hơi trầm ngâm nói: “về phần đại họa Đông Nam, phải đề phòng binh Giang Đô bắc thượng. Nhưng bọn họ nếu muốn xuất binh, chuần bị lương thảo, chờ khí hậu chuyển ấm thi cũng đà là chuyện mấy tháng sau. Ta trước đó vài ngày đã phong Đồ Phục Uy là Đông Nam đạo Đại tổng quản, gia phong Sờ vương, hắn đã nhận lời, cũng đà biểu hiện thần phục. Nhưng đáng để cho chúng ta cao hứng nhất là. Giang Đô nghe nói lại xuát hiện ra một Thái Thú Ngô Hưng Thẳm Pháp Hưng, dùng danh thảo phạt Vũ Văn Hóa Cập hành thích vua, thu thập tinh binh tạo phản, hơn nữa thanh thế to lớn. không thể khinh thường. Hỏm nay Đồ Phục Uy, Lý Tử Thông, Thẳm Pháp Hưng ba lộ đại quân đều nhắm vào vùng Giang Đô, vọng tường cắt đất xưng vương. Kiêu Quả quân Giang Đô lại quân tâm khỏng ồn, đều có tư tâm, trong mắt cùa ta, Giang Đô ngược lại là là noi không đáng lo tới nhất”.
Lần này ba người Lý Tình đều gật đầu, hiển nhiên tán thành cái nhìn cùa Tiêu Bố Y. Từ thế tích mim cười nói: “Cho nên nói trước mắt thế lực thiên hạ tạm thòi là lúc cân đối chỉnh hợp. chờ vòng tiệp theo xem ai vượt lên trước phá v.ợ cục diện bế tắc. Tây Lương vương nhân cơ hội này vượt lên ra tay trước, cũng là,cừ chỉ sáng suốt. Quan Trung Lý Uyên đầu xuân này khẳng định sẽ cùng Tiết Cừ ác chiểu, không rảnh xuất binh đông tiến, lúc này xem ra, Đông Đô có thể tạm thời anbitứi một đoạn thời gian”.
Tiêu Bố Y vươn người đứng dậy. hướng về phía ba người thi lễ, “Đà như vậy, ta lặp tức xuất hành, Đông Đô làm phiền bavị”..
Mấy người Lý Tĩnh cũng đóng lên thi lễ nói: “Chúc Tây Lương vương mà đáo thành công”.
Tiêu Bố Y khi dẫn người ra khỗi Bạch Hổ môn, xem như cải trang mà đi.
Chỉ là một chuyến này cũng rầm rộ, so với trước đây một mình lưu lạc khác biệt rất lớn, ngoại trừ làm cho người nhanh chóng tới Tương Dương, bảo đám người Đỗ Như Hối, Tiêu Tiển, Đậu Dật sớm chuẩn bị chuyện nhập Thục, Tiêu Bố Y dẫn theo bốn huynh đệ Biển Bức, A Tú, Chu Mộ Nho cũng đi theo. Sừ Đại Nại võ công cao cường, đương nhiên cũng đi theo bên cạnh, ngoài ra còn có Mã Chu cùng một đám thân vệ hảo thù. khoảng chừng hơn ba trăm người. Nhưng nhìn sang những người này đi theo, lại thiếu Tư Nam, Tiêu Bố Y trong lòng hoi có tiếc nuối, một khắc nàu chi suy nghĩ, TưNam hiện đà đi đến noi nào rồi?
Lần đi Ba Thục chỉ là khuyên hàng, cùng không phải là động binh, cho nên chi mang theo văn thẳn đu thuyết, Mà Chu là thư sinh, hiện tại đã thể hiện năng lực, cho nên được Tiêu Bố Y mang theo trên người. Lô lão Tam tinh thục phương ngôn các nơi. đương nhiên cũng là trợ thủ đắc lực.
Nếu thật sự muốn đánh, có birih Kinh Tương. Ba Đông trợ giúp, cũng khỏng đáng lo.
Mọi người đứng ờ ngoài Bạch Hổ môn, Lý Tĩnh đà đích thân tiễn đưa, hai người ngang nhau mà đi, Tiêu Bố Y nhìn thấy thòi gian đã tới. mỉm cười nói: “Nhị ca, tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng cũng từ biệt, chỉ trông mong chúng ta sớm ngày gặp lại”.
Lý Tình lại nói khẽ: “Bố Y. ta biết năng lực tùy cơ óng biến của đệ rất mạnh, nhung vẫn muốn dặn dò vài câu”.
“Nhị ca mời nói”.
“Thật ra ta cũng không yên tâm đệ đi Ba Thục, nhung trừ đệ ra. thật làm cho người ta cảm giác không ai có năng lực này. Đi Ba Thục phải là văn vò toàn tài, thế lực mà đệ phải đối phó tuyệt không phải chi có Lý Hiếu Cung cùng Lý gia sau lưng của hắn, trong đó còn có cừu hận của người Miêu đối với người Trang Nguyên, mâu thuẫn củạ cưu Tùy thần, trừ cái đó ra, đệ còn phải để ý tới Ngũ Đấu Mễ đạo. Ba Thục vốn là căn cơ của Ngũ Đấu Mễ đạo, không thể không phòng”.
“Ngũ Đấu Mễ đạo Cố là phải phòng, nhưng Thái Bình đạo càng làm cho người ta kinh sợ” Tiêu Bố Y cười khổ nói.
Lý Tĩnh lại nờ nụ cười, ‘Ta lo lắng an nguy của đệ. đại ca càng như thế, về phần Thái Bình đạo, có hắn ở đó. hẳn là không cách nào gây sóng gió”.
Tiêu Bố Y ánh mắt lóe lên. phắn chần nói: “Huynh nói đại ca hắn..
“Ta đây bất quá cũng là suy đoán, nhưng mà đại ca cũng sẽ khỏng bò mặc Thái Bình đạo” Lý Tĩnh mỉm cười nói: “Tam đệ, tất cả mọi chuyện đều đà nói rõ với đệ. Nhị ca chỉ trông mong đệ mà đáo thành công, bình an trờ về. Cho dù khỏng thành, lưu được núi xanh, không lo thiái cùi đốt, nhất định không thể hành động theo cảm tinh!”
Tiêu Bố Y nghiêm nghị ôm quyền nói: “Bố Ybiết rồi” Hắn cáo từ Lý Tĩnh, thúc ngựa đi về phía trước, trực tiệp nhằm về phía Y Khuyết mà đi, từ noi đó xuôi nam, một đường tới Tương Dương, sau đó theo đường thủy Trường Giang đi về phía tây nhập Ba Thục.
Gió lạnh nổi lên, đường dài X xăm, mọi người đà đi hơn mười dặm, lại đột nhiên phát hiện có một người càn đường. Kỵ sĩ nọ người mặc khôi giáp, toàn thân vết máu loang lồ. cằm trong tay trường thương, lại lộ ra vẻ cô đơn vô hạn. Mọi người nghiêm nghị, mới định tiến lên hộ vệ, Tiêu Bố Y ánh mắt lại lóe lên, thúc ngựa tiến lên. trẳm giọng nói: “Tẳn huynh không biết có việc gi chỉ giáo?”
Tần Thúc Bảo khóe miệng lộ ra nụ cười chua xót, nói khẽ: “Tây Lương vương, tại hạ đà đợi nhiều ngày, ngày đó đa tạ Tây Lương vương chỉ giáo. Trước mắt nguyện đi theo Tây Lương vương xuôi nam, không biết ý Tây Lương vương như thể nào?”