Địch Nhượng quỳ xuống, trong phòng tĩnh lặng như tờ, châm rơi cũng có thể nghe thấy.
Trừ Địch Nhượng trên mặt tràn đầy vẻ khản cầu ra, các tướng còn lại vẻ mặt khác nhau, Vương Bá Đương sát khí không giảm, Phòng Huyền Tảo nhíu mày, Đan Hùng Tín ngang nhiên mà đứng, Trình, Tần, Vương ba người sắc mặt đều nghiêm nghị, ít lộ ra vè mặt. nhưng trong lòng có nổi sóng gió ầay không thì cũng không ai biết.
Lý Mật ánh mắt đảo qua trẽn người mọi người, ho khan vài tiếng, "Bá Đương cũng quá lỗ mãng, thấy ta bệnh nặng, lúc này mới sốt ruột hộ chù. Bất quá hôm nay đích thực là hiểu lầm. Chi là Địch Hoẳng làm ác, ầạ độc hãm hại chúng ta, trại chù nhiều lần khuyên can, ta sao có thể làm như không thấy? Địch Hoằng chết..
"Đây là hắn tội nên như thế" Địch Nhượng vội vàng nói.
Lý Mật than nhẹ một tiếng, "Nếu rihư kẻ thù ác đã đền tội, chuyện hôm nay cứ như vậy đi. Mọi người cũng xin mời quay về, trại chù cũng xin mời lên đường, chỉ là ta bệnh nặng chưa khòi, cũng không tiễn xa được..."
Lý Mật khi nói ra không tiễn xa được, lại khẽ ho khan vài tiếng, lấy tay che miệng lại.
Đan Hùng Tín thờ phào một hơi, chắp tay nói: "Ngụy công thâm minh đại nghĩa. Hùng Tín vô cùng cảm kích" Hắn đưa tay nâng Địch Nhượng dậy nói: "Trại chù. chuyện hôm nay đã rõ ràng, ta đưa người đi ra ngoài".
Địch Nhượng nhìn thi thể đại ca, lại thấy thi thể Địch Ma Hầu, nước mắt không nhịn được lại chảy xuống. Chi là lúc này người nào cũng đều biết rời đi là quan trọng hơn, Địch Nhượng chắp tay nói: "Địch Hoằng gieo gió gặt bảo, tạ ơn Ngụy công khoan hồng độ lượng, Địch Nhượng cáo từ".
Đan Hùng Tín đỡ Địch Nhượng, Địch Nhượng đìu Vương Nho Tín, ba người sóng vai đi ra ngoài Trình Giảo Kim ờ một bên cười nói: "Ngụy công đại Tihân đại nghĩa, chỉ chém kẻ thù ác, thật sự làm cho chúng ta tâm phục khảu phục".
Lý Mật gật đầu, lại ho khan vài tiếng, nghe ra dị thường suy yếu cùng uể oải. Đám người Tẳn Thúc Bảo là được Đan Hùng Tín mời tới tiễn đưa Địch Nhượng, không ngờ tới lại đụng phải trận chém giết kinh tàm động phách này.
Thật ra mọi người cũng không muốn cuốn thân vào trong đó, nhưng lại cũng muốn nhìn một chút Lý Mật định đoạt như thế nào. Hôm nay Ngõa Cương ngoại hoạn rất nặng, nếu Lý Mật không để ý tới mà giết Địch Nhượng, mọi người có lẽ mặt ngoài không nói, nhưng dù sao cũng có ý thỏ chết cáo buồn, nghĩ nếu không có Địch Nhượng, cũng không có Lý Mật, Lý Mật nếu ngay cả Địch Nhượng cũng giết, vậy trong các tướng, hắn còn có ai là có thể không giết?
Nhìn thấy Lý Mật lộ ra vè mệt mỏi, Trình Giảo Kim biết chuyện nói: "Chúng ta muốn đưa tiễn trại chù, truớc không quấy rầy Ngụy công nghỉ ngơi".
Lý Mật khoát khoát tay, nhẩm ầai mắt lại, mọi người đều tản đi, cổ Nhuận Phù sớm đã đem đao phù thù lui xuống. Đám người thân tín Vương Bá Đương đương nhiên sè không đi theo đưa tiễn. Đợi khi sự ồn ào cũng đã rời đi, Lý Mật hai mắt mờ ra, hàn quang chợp động, nghiêm nghị nói: "Là chủ ý cùa ai?"
Vương Bá Đương tiến lẻn trước một bước quỳ xuống nói: "Tiên sinh, là Bá Đương tự tiện làm chù. Việc này cùng Huyền Tảo, Kiến Đức hai người không quan hệ, tiên sinh nếu muốn trách phạt. Bá Đương một mình gánh chịu".
Phòng Huyền Tào ở một bẽn nói: "Ngụy công, cũng không phải là Bá Đương tự tiện làm chù, chúng ta lén thương nghị, cũng cảm thấy giờ phút này thả cho Địch Nhượng trờ về, không thể nghi ngờ là quấy nhiễu quân tâm. Hôm nay Tiêu Bố Y đối với chúng ta mấy trận toàn thắng, đả kích thật lớn tinh thần Ngõa Cương. Năm đó Tiêu Bố Y lấy thế lôi đình diệt tĩừ Ngõa Cương, đám người cũ cùa Ngõa Cương đối với điều này trong lòng vẫn còn sợ. Chúng ta chi sợ Địch Nhượng rời đi sẽ đằu nhập vào Tiêu Bố Y!"
Lý Mật nhắm hai mắt, lẩm bẳm nói: "Hắn sẽ đi đầu nhập Tiêu Bố Y sao?"
"Chuyện này người nào cũng không thể xác định" Phòng Huyền Tảo cau mày nói: "Cho đù Địch Nhượng không đầu hàng Tiêu Bố Y, nếu lần nữa bị Tiêu Bố Y bắt giữ, ta chi sợ quân Ngõa Cương quàn tâm sẽ tan rả, càng không thể vãn hồi".
"Nhưng không nghĩ tới Đan Hùng Tín lại chạy tới, phá hủy chuyện tốt cùa chúng ta, nhưng Ngụy công cần gi thả hắn, cho đù giết Địch Nhượng, bọn họ làm thế nào mà có dũng khí nói cái gi?" Vương Bá Đương oán hận nói.
Phòng Huyền Tảo than nhẹ nói: "Địch Nhượng đã khồ khồ cầu khẳn, tại Ngõa Cương thâm căn cố đế. Làm sao có thể giết hắn trước mặt các tướng Ngõa Cương. Chỉ sợ sẽ khiến cho mọi người trong lòng băng giá".
Vương Bá Đương làm sao không biết đạo lý này, chi có thể thờ đài. Lý Mật trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Cồ Nhuận Phù có chuyện gi?" Đám người Vương Bá Đương tuy không nghe hiệu lệnh cùa hắn, tự tiện làm chù, nhưng ờ trong lòng Lý Mật, những người này dù sao cũng là vì hắn mà lo lắng, huống chi bèn người hắn người có thay đồi thế nào. thì ba người này vẫn đi theo hắn. xem như là một lòng trung thành. Chuyện khi phát sinh hắn thật ra cũng không biết, nhưng hắn rất nhanh đã rõ ràng tiền nhân hậu quả. Hắn làm người vốn là như thể, chuyện quá khứ, tùy ý để ờ quá khứ là được rồi, rất nhiều chuyện, nếu đã xảy ra, thì nghĩ biện pháp đền bù là tốt hơn.
Vương Bá Đương nhìn thấy Lý Mật không có ý trách cứ, tâm trạng cũng vui vè lên, "Muốn giết Địch Nhượng, đương nhiên là phải có cớ! Mấy ngày hôm trước Địch Hoằng nói ta muốn giết hắn, có ý muốn giết ta, ta đã cho cồ Nhuận Phù làm gian tế. lừa gạt Địch Hoằng nói có thể giúp đỡ, Địch Hoằng vốn đầu đất làm việc không sừ dụng đầu óc, kết quả tin là thật. Sau đó hắn cùng cồ Nhuận Phù thương lượng chi tiết, nói hạ độc rượu, chuyện còn lại thi Ngụy công cũng đã thấy. Ta vốn trông cậy vào lần này có thể mượn chuyện Địch Hoằng đem thân tín cùa ĐỊcầ Nhượng chém tận giết tuyệt... nhưng không nghĩ tới... ài!"
Lý Mật lẩm bầm nói: "Làm việc không sừ dụng đầu óc..." miệng hắn nhếch lên lộ ra nụ cười trào phúng, khoát tay nói: "Được rồi, các ngươi cũng đi xuống đi. ta hai ngày nữa sẽ đi trấn an thù hạ cùa Địch Nhượng một chút".
Vương Bá Đương giật mình đừng lại, "Ngụy công, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà bò qua cho Địch Nhượng sao?"
"Ngươi muốn như thế nào?" Lý Mật hai hàng chán mày nhướng lên.
"Địch Nhượng từ Lạc Khẩu đi Ngõa Cương, quá nừa sẽ đi qua Thước Sơn, chúng ta có thể ờ nơi này mai phục một đạo birih mã ám sát hắn" Vương Bá Đương đề nghị.
Lý Mật khoát khoát tay, "Thả cho hắn đi đi".
"Tiên sinh..Vương Bá Đương tràn đầy khó hiểu, "Thả hồ về núi, cuối cùng cũng sẽ có ầậu hoạn, hôm nay chúng ta giết Địch Hoằng, đã cùng Địch Nhượng thế như nước với lùa, không còn đường thỏa hiệp. Tiên sinh nhân từ nưong tay, chi sợ sẽ thanh đại họa".
Lý Mật có chút uể oải, "Bá Đương, ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghi ngơi đi".
"Tiên sinh..Vương Bá Đương lại nói.
Lý Mật thần sắc nghiêm nghị, "Các ngươi tạm thời lui ra!"
Vương Bá Đương bất đắc dĩ, không thể làm gi khác hơn là cùng đám người Phòng Huyền Tảo lui ra Vương, Phòng, Thái ba người mặc dù giết Địch Hoằng cùng Địch Ma Thánh, nhưng Địch Nhượng không trừ. khó trárứi khỏi trong lòng sinh cảm giác khó chịu. Phòng Huyền Tảo tâm sự trùng trùng, rời đi trước, Thái Kiến Đức cũng im lặng. Vương Bá Đương cực kỳ buồn bực, cồ Nhuận Phù đã tiệp cận tới hỏi "Vương tướng quân, Ngụy công nói như thế nào?"
Vương Bá Đương thờ dài nói: "Ngụy công lại vô cùng nhân từ nương tay, do dự không quyết, cũng không cho ta đuổi theo giết Địch Nhượng".
"Vậy không bằng để ta lĩnh quân đuổi theo?" cồ Nhuận Phù đề nghị.
Vương Bá Đương lắc đầu nói: "Ngụy công cũng tức giận, sợ rằng có ý định khác, ta tự tiện làm chù, chỉ sợ phá hùy tính kế cùa Ngụy công. Người vừa nói bảo ta bò qua Địch Nhượng, nói vậy là có đạo lý cùa người. Đã như vậy, chúng ta cũng không thể tự nhiên đâm ngang".
Cồ Nhuận Phù đấm nắm tay vào lòng bàn tay kia nói: "Đáng tiếc chúng ta thất bại trong gang tấc".
Vương Bá Đương mỉm cười nói: "Gió mạnh hiểu cây cò, Nhuận Phù ngươi trung thành, ngày sau ta nhất địrih sẽ nói công lao cùa ngươi với Ngụy công".
Cổ Nhuận Phù mừng rỡnói: "Đa tạ Vương tướng quân".
Hai người sóng vai rời đi, không có chú ý tới Lý Mật từ cách đó không xa xuất hiện, như đang nghĩ tới điều gi đó mà nhìn hai người, rồi bước về phòng cùa mình. Hắn thoạt nhìn thương thế cũng không nặng như biểu hiện, mới vừa rồi ho khan suy yếu đon giản mà che đậy tai mắt người khác mà thôi.
Hắn tuy là Ngụy công, lúc này là minh chủ cùa đạo phi trong thiên hạ, nhưng lại dị thường đơn giản. Cho dù quần áo cũng không khác gi binh sĩ tầm thường, khi đánh cướp các quận huyện đoạt được châu báu, hắn cũng không lấy một xu, đều đem cấp cầo thù hạ, đơn giản là hắn chí tại thiên hạ, biết tiền tài gì cũng đều là vật ngoài thân, nếu tham tài giống như Địch Nhượng, như vậy cũng không thể lấy được lòng cùa người khác, chi có thể gây trờ ngại cho đại nghiệp. Nhưng từ đó, bộ hạ cũng nguyện ý vi hắn mà dốc sức, lúc này đây mỗi trận đều toàn lực ứng phó. Lý Mật ước thúc bản thân, đơn giản đến tình trạng ngặt nghèo, một Ngụy công phù to lớn mà ngay cả nô phó cũng không có một người, bằng không Địch Hoằng cũng sẽ không tin cồ Nhuận Phù dẫn người đến giúp hắn.
Hắn một mình đi ờ trong đình viện rộng lớn, đi tới trước một gian phòng, đưa tay gõ vài
cái.
Sau mấy tiếng cộc cộc vang lẽn, trong phòng một thanh âm không chút gợn sóng vang lên, "Chuyện gì?"
Người nọ cũng không phải cuồng ngạo, cũng không phải lãnh đạm, mà thanh âm giống như là một mặt nước phẳng lặng, đối với Lý Mật uy chấn thiên hạ cũng không có ý tôn kính gì
Lý Mật khóe miệng cười giễu, cũng không vào phòng, chi trầm giọng nói: "Ta thật ra cũng không tín nhiệm ngươi".
"Ta cũng không cầu ngươi tín nhiệm" Người trong phòng hồi đáp.
Người nọ ngữ điệu lạrih lùng, có thể nói rất là bất kính, Lý Mật ngược lại nờ nụ cười, "Ngươi tới trọ giúp ta, thật sự là ngoài dự liệu cùa ta".
"Ngươi có thể dự liệu được bao nhiêu chuyện?" Người nọ lạrih nhạt nói: "Tiêu Bố Y ba trận bức ngươi quay về vùng Hồi Lạc. đã không thể tính xa Chi sợ bước tiệp theo cùa hắn sẽ là tính kế tới Lạc Khẩu Thương cùa ngươi?"
Lý Mật cũng không tức giận, "Ta tay không lập nghiệp, xệp đặt giết Trương Tu Đà, uy chấn thiên hạ. mặc dù không thu hoạch được gi, cuộc đời này còn có gi tiếc nuối?"
Hắn khi nói đến ba chữ Trương Tu Đà, trong nhà gỗ lại tĩnh lặng chết chóc, không một tiếng động. Lý Mật trên mặt có vè cổ quái, lại giống như cảm khái, như tôn kính, lại như khinh thường cùng miệt thị!
Hắn tuy nói không tiếc, nhưng bất quá chi là tranh chắp miệng lưỡi, nghĩ tới hắn trước kia, đạo phi tuy vô số, nhưng cũng không có một người nào có thể thành được cái gì. Lý Mật hắn diệu kế uy chấn thiên ầạ, tự hắn làm nên tất cà, Đại Tùy uy nghiêm lúc này cũng chi như cùi mục mà sụp đồ, đạo phi thiên hạ không ai mà không nhìn theo đầu ngựa cùa hắn, vốn định lấy Đông Đô. nhập Quan Trang, thành tựu bá nghiệp cả đời. nào nghĩ đến lại xuất hiện một rào càn, xông ra một Tiêu Bố Y!
Danh tướng Đại Tùy, đạo phi hắn đã suy xét không ít, nhưng lại chưa từng đem Tiêu Bố Y trờ thành địch thủ, lại càng không ngờ chi trong mấy năm quang cảnh, Tiêu Bố Y đã nhẳm vào nhược điềm cùa hắn mà ra tay. đem hắn ghìm chặt tại phụ cận Lạc Khẩu, hắn nếu nói có chuyện ăn năn, thì đó chính là không có thừa dịp trước khi Tiêu Bố Y thanh danh lẽn cao mà giết hắn đi, nhưng chuyện này ai có thể đoán trước được?
Hôm nay Tiêu Bố Y đang ờ Đông Đô, chẳng những võ công đă không kém. bên người lại càng có cao thù tụ tập, mỗi lần nhớ tới một kiếm đâm mình kia, Lý Mật trong lòng vẫn còn sợ hãi
Trong phòng ngoài phòng đều tĩóh lặng chết chóc, Lý Mật trong khi suy tư, trong phòng cũng không biết đang tĩẵm ngâm cái gi.
Cuối cùng vẫn là Lý Mật phá vỡ sự yên lặng, "Đối với ngươi mặc dù không tírih là tin ngươi, nhưng vẫn có chỗ dùng ngươi, không biết ngươi có ra sức cho ta không".
"Nói đi" Người trong phòng trả lời.
Lý Mật trầm ngâm nói: "Địch Nhượng muốn quay về Ngòa Cương, hôm nay ta cùng Địch Nhượng đã xé rách da mặt... nhưng hôm nay... chỉ giết Địch Hoằng".
Người nọ lạrih nhạt nói: "Chắc là người cùaNgõa Cương tới không ít, ngươi vi trước mặt bọn họ không tiện xuống tay, nhưng lại muốn giả nhân giả nghĩa nên mượn tay ta đi giết han?"
"Vậy còn ngươi?" Lý Mật chậm rãi nói: "Ngươi phản bội Trương Tu Đà, sống không có mặt trời, cùng với chuột chạy qua đường cũng không khác gi, so với ta hình như cũng không có chỗ nào hơn".
Hai người nói không đầu đuôi, như là đề phòng lẫn nhau, lại như là hết sức tín nhiệm, ít nhất nếu là người khác nói loại lời này, mười người cũng bị Lý Mật một chường kết liễu. Lý Mật mặc dù cũng châm chọc khiêu khích, nhưng lại không có động thù đối với người trong phòng.
"Lúc nào xuất phát?"
"Bây giờ" Lý Mật trầm giọng nói: "Địch Nhượng hiện tại đã trên đường quay về Ngõa Cương, nhắm chừng sẽ vội vàng quay về, chỉ sợ ta xuống tay, nếu như ngươi tức tốc mà đi, hẳn là có thể tại Thước Sơn ngăn chận hắn. Nơi đó có hạp cốc sâu, là chỗ giết người rất tốt. Đan Hùng Tín sẽ không theo đi theo hắn, hắn lúc này bên người chi có một Vương Nho Tín cụt tay, ngươi muốn giết hắn, cũng không phải là chuyện khó khăn. Giết Địch Nhượng, ta mới có thể tin tường ngươi thật tình giúp ta". Lý Mặt nói xong lời nàv, xoav người rời đi. Người trong phòng nắm lấy một thanh trường thương, ngóng nhìn hàn quang trẽn mũi thương. Hắn dùng lực nhẹ chuvển. một tiếng cắc vang lên. mũi thương của trường thương rụt trờ về, thân thương cũng đã chia thành hai nửa, bai tav phân rạ ầai đoạn thân thương biến thành một cặp đoản côn.
Trường thương nàv cùa hắn chế tạo cực kv tinh xảo, biến ầóa kầó lường. Chi là trong mắt cùa bắn chi có sự bi ai nồng đậm. giắt thương ra sau lưng, đẩv cừa đi ra ngoài. Ngoài cừa sớm đà có chuẩn bị tuẫn mã- bắn xoav người lẽn ngựa, hai chân kẹp lại. tuần mã đà nhẳm thẳng Lạc Khẩu mà chạv đi, hướng đi đúng là Tầước Sơn.
Lý Mặt từ cừa sồ nhìn thấv. lầm bầm nói: "Hav cho một Trương Tu Đà. mặc dù chết đă lảu, nhưng ảnh ầưỡng lại vẫn sâu sắc như thế..
***
Địch Nhượng thoát được tính mạng, vội vã dần mấv trăm thủ hạ rời Lạc Khẩu.
Bốn người hắn đi tới từ biệt, khi quav về chi còn một người rưỡi. Vương Nho Tín bị chặt đứt cánh tay. không tính là một người đầy đủ. Không thấv Địch Ma Hằu. Địch Hoẳng đàu, Vương Nho Tín cầỉ còn lại có một cánh tay, mọi người đều có ý bắt an.
Nhưng cũng đều chuần bị chờ phân phó. như tên đã lẽn cung, nhìn thấv trại chủ chi thúc dục rời đi. mọi người chỉ có thể đem chuvện để ờ trong lòng. Địch Nhượng đã sớm cầo người đem tiền tài lén đưa về Ngõa Cương, hành lv đương nhiên chỉ còn lại một chút. Mọi ngirời đẩy vài cái xe lớn. ầm ầm đùng đùng cũng không tính là mau, Đan Hùng Tín từ Lạc Khẳu tiễn đến phụ cặn Lạc Khẩu chiếm Thương, lúc nàv mới chẳp tav nói: "Trại chù. Lạc Khẩu đã hết, ta không thể đi nữa. thứ không tiễn xa được".
Địch Nhượng nước mắt lại chảv xuôi xuống, làm ra vé đáng thương trông mong nhìn Đan Hùng Tín nói: "HùngTín. không băng... ngươi tiễn ta đến Ngõa Cương đi?"
Đan Hùng Tín khẽ nhái màv. "Cái nàv... Ngụv công nếu đă nói chuvện cũ sẽ bỏ qua. ta nghĩ hắn hẳn là sẽ không... truv cứu nữa".
Địch Nhượng cười khổ nói: "Hùng Tín. ngươi còn nhớ hồng ơ Ngõa Cương không?"
Đan Hùng Tín than nhẹ một tiếng. "Hùng Tín cuộc đời này cũng không thể quèn".
Địch Nhượng rơi lệ nói: "Nhớ năm đó Ngõa Cương tụ nghĩa, ta được các ngươi tương trợ. lúc nàv mới có được thanh thế như bôm nav. Ngõa Cương ngũ hồ uv danh hiển bách, người nào cũng cùng với ta tình như thủ túc. Nhưng Trương Đồng Nhi đã chết sớm. Trần Trí Lược ờ nơi nào không rõ, Binh Nguvẽn Chẵn... ài. không đề cặp tới cũng được. TrongNgõa Cương ngũ hổ ta xem trọng nhất chính là Hùng Tín ngirơi cùng với Thế Tích. Nhưng Thế Tícầ lại đi Tương Dương, hôm nav hồng đă sớm um tùm. nhưng lại cầi có ta cô đon một mình, hơn nữa còn kầôngbiết... ta có thể còn sống để trờ về ngắm hòng hav không!"
Nói tới đày. Địch Nhượng nước mắt tràn lan giống như Hoàng Hà. không thể ngừng lại, Đan Hùng Tín thờ dài một tiếng. "Trại chù. ta đưa người quav về. bắt quáNgụv công đối đài với ta cũng không tệ, ta sau khi trờ lại Ngòa Cương, vẫn phải trờ về giúp một tay. không thề rời đi".
Địch Nhượng vui mừng khôn xiết, liên tục gặt đằu nói: "Hùng Tín. chi cằn ngươi đưa ta đến Ngõa Cương, bực đại ân đại đức này, ta trọn đời khó quên" Đan Hùng Tín cười khồ lắc đằu, nhưng đã sớm gọi binh sĩ quạ phàn phó cho hắn trờ về thông báo cho Ngụv công. Đan Hùng Tín nhìn như lỗ mãng, nhưng trong thô có tinh, thẳm nghĩ mình nếu không báo lại. chi sợ Lv Mặt thật sẽ tường rẳng hắn sẽ không quav trờ lại. Địch Nhượng đối với hắn có ơn tri ngộ. Lv Mặt đối với hắn cũng không kém, mắt thấv Lý Mặt cùng Địch Nhượng thế đã như nước với lửa. bắn cũng lâm vào thế khó xừ.
Mọi người nhẳm về phía đông mà đi, Địch Nhượng được Đan Hùng Tín giúp đỡ. trong lòng đã hơi bình tĩnh, dọc theo đường đi cau mày, cầi nghĩ tới sau khi về tới Ngòa Cương, thì lập tức sẽ đi Lẻ dương tìm nơi nương tựa ờ chỗ Lv Tĩnh, không nén trì hoãn.
Địch Nhượng trong lòng sốt ruột, giục ngựa cực nhanh, nhưng xe lớn lại không thể đi quá nhanh được, khi đến Tầước Soụ chi nghe được phía sau đột nhiên có tiếng vó ngựa cắp bách. Địch Nhượng lại càng hoàng sợ. vội vàng ghìm ngựa. Đan Hùng Tín lập tức cầm sóc nhìn lại. thì thấv ờ phưong xa có một kỵ sĩ giống như cuồng phong chạv tới. không khỏi âm thầm kinh ầãi.
Địcầ Nhượng sớm vọt đến phía sau Đan Hùng Tín, ghìm ngựa dừng ờ bẽn đường, sắc mặt tái nhợt.
Vốn bọn bọ chính là đạo phỊ không đárih cướp người khác đă là tốt rồi, nhưng hiện tại Địcầ Nhượng chi nơm nóp lo sợ. sớm đã mắt đi dũng khí năm đó.
Ngựa nọ thoáng qua đã tới bẽn cạnh mọi người, cũng không dừng lại, cầi đi lướt quạ người nọ ở trẽn lưng ngựa, đầu đội mũ trùm, che cả nửa bẽn mặt. làm cho người ta thấv không rõ khuôn mặt.
Đợi sau khi người nọ đi quạ tất cả mọi người mới thờ phào một hơi. Địcầ Nhượng nhìn tầấv người nọ không phải vi mình mà đến. trong lòng an tâm một chút. Mọi ngirời tiếp tục lẽn đường, phía trước chính là khe núi Thước Sơn. qua hạp cốc là tới Huỳnh Dương, vượt qua kêrứi đào chính là địa giới trại Ngòa Cương. Vương Nho Tín nhìn thắv Địch Nhượng kầần trương, thắp giọng an ùi nói: "Trại chù, nghĩ tới bọn họ muốn dồn chúng ta vào chỗ chết, quá nửa đà có thế đắc thủ ờ tại Lạc KhẩU- chúng ta chạv đi như thế. bọn họ chi sợ đuối cũng không kịp. Hơn nữa... nơi nàv cũng là đắt cùa Ngõa Cương. Vương Bá Đương cầo dù có muốn, chỉ sợ cũng không dám động thù".
Địch Nhượng trong lòng hơi an tâm. "Nho Tín nói cũng có lý".
Đan Hùng Tín lại khẽ nầíu màv nói: "Ta sao lại cảm thấv người nọ hìrih như là người quen?"
"Là ai?" Địch Nhượng khản trương hoi.
Đan Hùng Tín lắc đầu nói: "Trong lúc nhắt thời cũng nghĩkhông ra là người nào!"
Mọi người trong khi nói chuvệạ đã gằn đến son cốc, tiếng xe đi ầm ầm tới trong cốc, phía đối diện đột nhiên đi ra một cái xe trâu, ờ trẽn chất đầy cùi đốt. Một tiều phu mang mũ trùm, vác búa vội vàng đi sau con trâu mà ầò hét. bắt con trâu già tiến bước. Tiều phu râu mép hoa râm. thoạt nhìn tuồi cũng không ít.
Mắv tràm đạo phi một bụng bực tức. giờ phút nàv lớn tiếng ầô quát. "Cút ngav!"
Tiều phu bỗng nhiên nhìn thấv đối diện đi tới nhiều đạo phi như vậy, đã sớm hoang sợ đến mặt tái nhợt, ngã lăn ra đất. Địch Nhượng tìm được đường sống trong chỗ chết, không muốn sinh sự nhiều, vội vàng quát bảo thủ hạ dừng tav. Tiều phu thấv thế. vội vàng thúc xe trâu vọt sang một bẽn.
Đường trong son cốc cũng không tính là rộng. Đan Hùng Tín giục ngựa đi trước. Địch Nhượng bám sát theo phía sau- Vương Nho Tín cũng sát một bên. mắv trăm đạo phi vội vàng đẳy xe theo ờ phía sau. Đan Hùng Tín mắt nhìn ra phương xa. khi giục ngựa đi ngang qua xe trâu, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, trường sóc vung ra. hướng về tiều phu mà đâm tới!
Đan Hùng Tín bất ngờ làm ra động tác nàv, cho dù Địch Nhượng cũng đều thắt kinh.
Tất cả mọi người đều biết Đan Hùng Tín tuv là đạo phị nhưng không phải là hạng giết người như mạ giờ phút nàv tự nhiên lại ra tay với một người tiều phu- thật sự là không phù họp với tính cách cùa bắn.
Tiều phu vốn đang run run, nhìn thấv một sóc cùa Đan Hùng Tín đâm tới. la to một tiếng, muốn tránh né, nhưng chân đều có chút nầư nhũn rạ thì làm sao có thể tránh né? Tiều phu mềm nhũn ra mà ngã ra trẽn mặt đắt, vốn tuvệt đối là tránh không thoát trường sóc cùa Đan Hùng Tín. không nghĩ tới Đan Hùng Tín hừ lạnh một tiếng, đă ngừng trường sóc.
Lằn nàv từ thế tới sắm đárih chuvển sang tĩnh nầược nầưxử nữ. thật sự là có lực cánh tav phi thường, mọi người nếu không phải như đang có tâm sự trùng trùng, thì đã sớm khen ngợi. Địch Nhượng vội vàng nói: "Hùng Tín. ngirơi giết hắn làm gì?"
Đan Hùng Tín cau màv nói: "Hiện ờ đây là vùng hoang đã- nghĩa quân hoành hành, sao lại có tiều phu lui tới?"
Tiều phu bị ầù dọa đứng thẳng không nổi, Địcầ Nhượng giải tầích: "Người nàv nói không chừng là ờ ngav trẽn núi phụ cặn".
Đan Hùng Tín nhìn thấy tiều phu không giống như giả bộ. một sóc vừa rồi cơ hồ đâm trúng hắn. cừ cầi bối rối của người nàv cùng tiều phu tằm thường cũng không khác gì, cầắc là mình đa tâm rồi. Nghĩ tới đâv. Đan Hùng Tín thu hồi trường sóc, giục ngựa đi trướạ cầi là vẫn không nhịn được mà nhìn về phía tiều phu- thắv hắn vẫn ngần ra như gà gỗ. thì chậm rãi lắc đầu.
Cầi là ngựa mới đi được vài bước, rồi đột nầiên vang lên hai tiếng rắc rắạ Đan Hùng Tín sớm có carửi giác, trong lòng chọt lạnh- quav đầu nhìn qua. chi tầấv chiếc xe vỡ tung rạ một cái xe củi lớn như vậy đà bav lên. bướng về phía đầu hắn mà đập xuống!
Cả chiếc xe cùng cùi. cũng nặng cà ngàn cân. đột nhiên lại bav lẽn như vậy, thật sự là pbi thường quái dị. Xe chưa tới. củi đă nhằm mặt mà đárih tới. nghe tiếng vù vù.
Đan Hùng Tín hét lớn một tiếng, cũng không kịp giục ngựa, đã lặp tức bav xéo rạ cùi cùng xe đã nện lẽn trẽn lưng ngựa của hắn. ngựa hí lẽn một tiếng bi thảm- bốn vó quv xuống đất, đãbị đập chết tại chồ!
Dưới xe trâu, đã có một người đột nầiên xuất hiện, ầai tav đưa ra sau lưng, đã rát ra đoản cỏn nơi tay, hai tav vung lẽn nhập lại. đà tạo thành một thanh trường thương, mũi chân vừa điểm, đã như sấm nồ. như điện xẹt nhẳm về phía Địch Nhượng mà đárih tới.
Đan Hùng Tín người vừa rơi xuống đất, vừa nhìn tầấv đã thất thanh nói: "La Sĩ Tín?!"
Đan Hùng Tín trong thanh âm tràn đầy vè khó mà tin được, bỗng nhiên tinh ngộ. lúc nàv mới nhớ ra người mới vừa rồi xẹt qua là ai. Hắn trông thắv bóng lưng người nọ có chút quen thuộc. nhưng lại chi ngầĩ là người nào đó cùa Ngòa Cương, thế nào cũng không thể liên hệ đến trẽn người cùa La Sĩ Tín dưới trướng Trương Tu Đà.
Trương Tu Đà đối với Ngõa Cương nhiều lằn bao vây tiêu diệt khu đuồỊ Đan Hùng Tín đối với La Sĩ Tín cũng đã sớm nhận ra. mới vừa rồi thấv bóng lưng đà cảm thấv quen thuộc, hiện nav nhìn thấv mặt bắn. mặc dù phát hiện hắn sắc mặt tiều tụy. có chút gầv gò. nhưng vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra sinh tử đại địcầ này!
La Sĩ Tín sao lại mai phục ờ nơi nàv. hắn tại sao muốn tới giết trại chù? Đan Hùng Tín nghĩ cũng không rõ, nhưng người ờ cácầ Địch Nhượng một khoảng cũng khá xa. đà cứu không kịp.
Người ờ trong phòng nói chuvện cùng LÝ Mặt đương nhiên chính là La Sĩ Tín!
La Sĩ Tín giục ngựa đi vội, rất nhanh đuổi kịp Địcầ Nhượng, nhưng lặp tức phát hiện tin tức mà Lv Mặt cắp cho có sai lầm. bời vì Đan Hùng Tín cũng ờ đó! Hắn biết Đan Hùng Tín vò cõng không kém. hon nữa còn có mấv trăm đạo phỊ mình chưa chắc đã một kích đắc thủ- lúc này mới không có động thủ- trực tiếp đi trước tới sơn cốc, nhìn thắv có tiều phu đárih xe trâu đến đây, lúc nàv mới trốn ờ dưới xe trâu cầờ đợi.
La Sĩ Tín võ công cao minh, tiều phu hòn nhiên không phát giác ra. Đan Hùng Tín thử dò xét xong thì lòng nghi ngờ cũng diệt bết. nhưng lại không nghĩ đến tiều phu không có vấn đề. ờ dưới xe trâu lại ần giắu sát cơ trí mạng!
La Sĩ Tín chán gãv xe, phấn kầời thẩn lực. đem xe trâu đập về phía Đan Hùng Tín. biết không không thể làm Đan Hùng Tín bị thương, cầi muốn ngăn cản bắn trong chốc lát, để mình toàn lực ứng phó đi giết Địch Nhượng.
Mũi thương hàn quang lóe lẻn, Địch Nhượng cực kv hoảng sợ, đã rơi xuống ngựa. Vương Nầo Tín thắv tình thế không ồn, vội vàng giục ngựa xông đến, Địch Nhượng sống chết trước mắt, động tác cũng nhanh hằn lẻn. đà vọt đến bẽn sườn ngựa của Vương Nho Tín, muốn mượn tầân ngựa ngăn cản trong chốc lát
La Sĩ Tín người đến thương đến. một thương đâm thũng bụng ngựa, trường thương rời tay. đã xò xuvên qua bụng ngựa, đâm tới trước mặt Địch Nhượng!
Địch Nhượng không nghĩ tới La Sì Tín ra chiêu hung hãn như thế, trọn mắt há hốc mồm, mắt thắv sẽ bị trường thương xuvèn thấu qua ngực, chợt nghe một tiếng vang lớn. một mũi tên sắc bén phóng tới. chấn ờ giữa trường thương. Trường thương bav xéo ra ngoài- đâm thủng bắp đùi Địch Nhượng, đem hắn đóng đinh trẽn mặt đất. Đan Hùng Tín không nhịn được hướng về phía tên dải phóng tới mà nhìn quạ thắv một người đang đứng trước gió, cằm trong tav trường cung, uv phong lẫm lẵm, thất thanh hô lẽn: "Tiêu Bố Y?!"