Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 602: Chương 602: Thiên Hạ Hữu Địch




Gió cuốn cát bụi lên, mây hóa tuyết roi xuống đất. Tiêu Đại Bằng đứng ờ trong tuyết, nhìn sang một phía có chút suy nghĩ, chỗ hắn nhìn là ở phía tây, nơi đó đang tiến hành quyết đấu xem ai là chù cuối cùng cùa thiên hạ.

Hắn nhìn như thánh thơi, nhưng giữa hai chân mày lại như cất giấu ưu sầu.

Trên mặt tuy là vết sẹo chằng chịt, nhung đón gió mà đứng, từ bóng lưng trông qua, Tiêu Đại Bằng vẫn cực kỳ phiêu dật.

TưNam nhìn sang bóng lưng Tiêu Đại Bằng, thẳm nghĩ chỉ có lão từ như vậy, mới có thể sirih ra đứa con như Tiêu Bố Y, Tiêu Đại Bằng đúng như biểu hiện ra như vậy, đối với chiến cuộc Trang Nguyên thờ ơ? Hắn năm đó phải quyết tâm như thế nào. mới có thể buông tha thien hạ?

Cất bước đi qua, Tư Nam phá vờ trầm tư của Tiêu Đại Bằng nói: “Người... hiện tại định như thế nào?”

Tiêu Đại Bằng hất tuyết đọng trên thân hòi: “Cô bảo ta có tính toán gì?”

“Uyên Cái Tô Văn đà Tìhập Trang Nguyên đà lâu, nếu muốn đánh Liêu Đông, đúng là thòi cơ tốt” TưNam đạo.

“Cô tựa như so với ta còn muốn quan tâm chiến cuộc Trang Nguyên hơn”.

“Ta không thể như người được!” Tư Nam từng chữ nói ra: “Người nếu khỏng quan tâm, thi cũng không trốn tĩárih đến Bách Tế, người căn bản không biết giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt như thế nào”.

“Vậy cô nói đạo giải quyết như thế nào?” Tiêu Đại Bằng hỏi.

“Xuất binh Liêu Đông. Bức Uyên Cái Tô Văn triệt binh” TưNam đề nghị.

Tiêu Đại Bằng nhìn lên trời xanh hòi: “Cô có biết. Năm đó Vũ Văn Tinh tại sao phải rời ta?”

“Bời vì người buông tha ý niệm phục quốc trong đầu” Tư Nam không chút do dự nói.

“Vậy cô có biếtta vì saobuôngtha phục quốc?”

“Bởi vì người bại bời Bùi Cù!”

Tiêu Đại Bằng thản nhiên nói: “Tranh đoạt thiên hạ, chỉ có thắng bại. không có đúng sai. Người bời vì một lời hứa mà buông tha tranh đoạt thiên hạ. Cô đã gặp qua chưa?”

TưNam hơi ngạc nhiên, chậm răi nói: “Nói nhưvậy. người buông tha thiên hạ, vẫn có ẩn tình khác?”

“Có thể nói có, nhưng mà cũng có thể nói không có” Tiêu Đại Bằng thở dài, “Ta lúc trước luyện được một thân võ ÌỊghệ đương nhiên cũng có ý niệm khôi phục Tây Lương trong đằu. nhưng mà đi theo Côn Luân lâu ngày, cũng biết một việc, đó chính là thiên hạ hung vong, dân chúng đều khổ. Lúc ấy Đại Tùy đã gần như ổn định, bách tính an vui, thử hỏi ta làm sao nhẫn tâm, vi một chuyện phục quốc, lại đem thiên hạ thương sinh đặt vào cơn nước lừa?”

TưNam nhìn về phía Tiêu Đại Bằng, ánh mắt đã có ý kính ngưỡng.

Tiêu Đại Bằng lại nói:“Nhưng Tinh nhi nàng quá mức chấp nhắt không cách nào thuyết phục được nàng”, thở dài nói: “Ta thuyết phục không được nàng buông tha. cũng chỉ có thể làm cho mình buông tha, lúc này Bùi Cù cho ta một cơ hội..

Tư Nam có chút tỉnh ngộ, “Không phải người thua ờ trên tay Bùi Cù mới buông tha. mà là người sớm đã có tâm buông tha, Bùi Cù chỉ là may mắn gặp dịp

Tiêu Đại Bằng chậm rãi gật đầu, “Không sai, cho nên ta thực có lỗi với Tinh nhi”.

“Nhưng nàng hình như cũng có lỗi với người!” Tư Nam bén nhọn đạo.

Tiêu Đại Bằng nhướng mày, “Cô nói cái gì?”

Tư Nam từng chữ nói ra: “Nàng có lỗi với người, bời vì nàng sau khi rời đi, hình như lại sirih một đứa con”.

Tiêu Đại Bằng hít vào một hơi, hai chân đà nhập vào đất tuyết, trong mắt hào quang chớp động, “TưNam, cô biết so với ta tưởng tượng muốn nhiều hơn”.

“Nếu muốn người không biết, trừ khi đừng làm!” Tư Nam nói: “Người rời Trung Nguyên đến Bách Tế, nhìn như không nhúng tay vào tranh đoạt thiên hạ. nhung thật ra là bởi vì người cũng không biết làm như thế nào. Lý Huyền Bá... cùng người có quan hệ. có đúng hay không?”

“Bố Y nói cho cô biết những chuyện này?” Tiêu Đại Bằng thanh âm tióh táo hòi.

“Hắn hẳn là cũng không biết” Tư Nam nói.

Tiêu Đại Bằng trong mắt có hoang mang. “Cô những ngày này một mực đều ở Bách Tế, không phải hắn nói cho cô biết tin tức, cô làm thế nào mà biết những cái này?”

“Là ta nói cho nàng biết” Một người từ xa phuơng đi tới, lớn tiếng nói.

Tiêu Đại Bằng vừa rồi sớm nghe được là tiếng bước chân cùa hai người, nhưng chỉ có Tư Nam một mình đến gần. Thấy một người khác đứng ở xa xa, mũ da che mặt không rò là ai. Nhưng vừa nghe thấy thanh âm của hắn, lập tức tỉnh ngộ. “Bố Nhân, là ngươi?”

Người nọ xốc vành mũ lên, lộ ra gương mặt vuông vức tai lớn, không ngờ chính là son trại Nhị đương gia Tiết Bố Nhản.

“Thi ra ngươi còn nhớ rõ ta” Tiết Bố Nhân lạnh lùng nói.

Tiêu Đại Bằng nói: “Ta đương nhiên nhớ rõ ngươi là huynh đệ của ta!”

“Vậy Tiêu Bố Y cùng Lý Huyền Bá có phải là huynh đệ hay không?” Tiết Bố Nhân hòi.

Tiêu Đại Bằng mắt lộ ra vẻ thống khổ, chậm rãi lắc đầu nói: “Bố Nhân, ta khỏng biết”.

“Ngươi thật không biết?” Tư Nam bức người nói: “Tiết đương gia nói, người từng trước khi Vũ Văn Tinh chết gặp qua nàng, cho nên ngươi trước kia nói với ta cái gì không có gặp qua Vũ Văn Tinh, đều là nói dối. Tiêu Đại Bằng, người gạt ta! Ngươi cảm thấy thực có lỗi với nàng, cho nên người về sau lại tìm nàng, có đúng hay không?”

Tiêu Đại Bằng sắc mặt thẫn thờ, “Không sai, ta là tìm nàng, hơn nữa không chỉ một lằn khuyên nàng buông tay, nhưng nàng không nghe”.

“Nàng hận ngươi, cho nên cùng nam nhân khác sirih con, gọi là Lý Huyền Bá, có đúng hay không?” TưNam truy hòi.

Tiêu Đại B ẳng trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, thật lâu mới lắc đầu. “Ta không biết”.

“Đến bây giờ người còn gạt ta?” TưNam bắt màn nói.

Tiết Bố Nhân đột nhiên có vẻ kinh ngạc hỏi: “Ngươi cũng không biết?”

“Tinh nhi hận ta, cả đòi cũng không tha thứ cho ta” Tiêu Đại Bằng chậm rãi nói: “Nàng đến chết cũng không có nói cho ta biết... Huyền Bá đến cùng có phải con ta hay không, ta... thật không biết. Nàng nói... đứa nhò này là cùa người khác..

Nhìn thấy Tiêu Đại Bằng bất đắc dĩ, Tư Nam có chút đỏ mặt nói: “Thì ra..muốn nói cái gì, rốt cuộc nhịn xuống, nghĩ đến điều gì đó, mặt lại càng đò.

Tiêu Đại Bằng nói: “Tirih nhi cảrih cáo ta, bảo ta đòi này chớ có cùng con của nàng liên lạc, quấy nhiễu con nàng làm việc, bằng không... nàng thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ta. Ta một mực nghĩ tới Huyền Bá, không biết chân tướng nhung cũng không thể đi tìm hắn” Thờ dài một tiếng, “Tư Nam, cô nếu là ta, cô làm sao bây giờ?”

Tư Nam tâm loạn như ma, cũng đứng ngần người ra tại chỗ. nhìn về phía Tiết Bố Nhàn, ánh mắt có chút xin giúp đờ. Tiết Bố Nhân nói: “Ngưai một mực bò mặc, mới đưa đến cục diện hôm nay, nếu là sớm nói ra, nói không chừng có thể giảm bớt. Đến hiện tại... Bố Y cùng Huyền Bá nhất định phải phân ra ngươi chết ta sống, ngươi hài lòng sao?”

Tiêu Đại Bằng chậm rãi nói: “Bố Nhân, sự tìrih tuyệt khỏng phải ngươi tưởng tượng đơn giản nhưvậy.”.

“Sự tình vốn chính là đơn giản như vậy, là ngươi che che lấp lấp. làm cho quá mức phức tạp” Tư Nam ở một bên nói.

Tiêu Đại Bằng nghe được Tư Nam trách cứ, cũng không tức giặn. “Không phải ta xừ lý phức tạp, mà là ta căn bản không thể xử lý đơn giản. Năm đó chuyện ta cùng Tinh nhi. ta cho dù đem hết toàn lực, cũng không thể khiến nàng buông tha. Thật ra...” Tiêu Đại Bằng muốn nói lại thôi, Tư Nam nhạy cảm bắt được vắn đề mấu chốt, trực tiệp nói: “Thật ra người cũng đà đi tìm Lý Huyền Bá? Ngươi một mực nghi ngờ hắn cũng là con của người có phải không? Người bời vì chuyện này, cho nên mới không biết lựa chọn như thế nào. có đúng không?”

Tiêu Đại Bằng mấp máy môi, thật lâu mới nói: “Ta thật có nghi ngờ này”.

Tiết Bố Nhân giật mình nói:.. Đại Bằng... Tam công chúa nàng thặt hặn người tới cực điểm!”

“Chẳng những Tinh nhi hận ta, coi như là Lý Huyền Bá cũng đối với ta căm thù đến tận xương tùy” Tiêu Đại Bằng ảm đạm nói: “Lúc trước hắn cải trang Phù Bình Cư. ám sát Bố Y, kết quả bị Cầu Nhiêm Khách bắt được, vốn... vốn sẽ trùng phạt đối với hắn... kết quả..

Tư Nam chợt nói: “Ban đầu ờ Thước Sơn, Tiêu Bố Y muốn bảo đảm Địch Nhượng an toàn, Lý Huyền Bá lại muốn mượn cơ giết Tiêu Bố Y, về sau cầu Nhiêm Khách xuất hiện. Lý Huyền Bá sợ hài chạy mất, chúng ta tìm khắp nơi không đến. thi ra cầu Nhiêm Khách vẫn bắt được Lý Huyền Bá. Hắn không có bị trừng phạt, đương nhiên là bời vì người cầu tinh cho hắn?”

Tiêu Đại Bằng chậm rãi gật đầu, “Vô luận hắn là cốt nhục cùa ta hay không, nhung ít nhất là con cùa Tinh nhi, ta sao có thể nhẫn tâm buông tay mặc kệ?”

“Vậy Tiêu Bố Y cững không phải là con cùa người?” Tư Nam phẫn nộ nói. Thấy Tiêu Đại Bằng trên mặt có sự thương tâm, Tư Nam đã rõ ràng chỗ bi ai của Tiêu Đại Bằng. Tiêu Bố Y trước kia thật là con của Tiêu Đại Bằng, nhưng mà hiện tại đà khỏng phải, Tiêu Đại Bằng rất khó nói cho rõ. Nếu như từ góc độ này mà xem. Tiêu Đại Bẳng xác thực không thể làm gi được, hắn không làm được quá nhiều, hắn cũng không có lựa chọn nào.

Nhìn thấy Tiêu Đại Bằng trên mặt sầu khổ, Tư Nam trong lòng bỗng dung nhiên lẻn sự đồng tình.

Tiết Bố Nhân thở dài nói: “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật sô cẩu, bắt nhân nhân từ cũng khó nói rõ ràng. Cho nên... coi như là Côn Luân, cũng khó có thể lựa chọn?”

Tiêu Đại Bằng chậm rãi nói: “Ta mặc dù cứu Huyền Bá một lằn, hắn đối với ta, cũng không lĩnh tình. Hắn nói bản thân cũng không phải là làm loạn giang sơn, mà là vì Lý Đường tranh đoạt giang sơn, không có gi đáng trách, không vi phạm lời thề Thiên Nhai Minh Nguyệt”.

Tư Nam nói: “Vậy hắn giả truyềný của Côn Luân để Bùi Cù chàm ngòi thổi gió. chẳng lẽ không phải làm loạn giang sơn?”

Tiêu Đại Bằng nói: “Có một số chuyện cẩu Nhiêm Khách bắt không được tận tay hắn, cũng không thể tự tiện xừ lý”.

“Một câu không bắt được tận tay là có thể che dấu tất cả thất trách sao?” Tư Nam nhớ tới chuyện cũ, nỗi lòng phập phồng.

Tiêu Đại Bằng cười khổ nói: “TưNam, trên đời này cũng khỏng phải là cô tay cầm trọng quyền, là có thể muốn làm gi thi làm, Dương Quảng chính là ví dụ rất tốt. Côn Luân làm việc công chính, mới có thể phục chúng, nếu không có chứng cớ. nghi kỵ chỉ trích lung tung, chi sợ Thái Bình đạo hiện tại đà sớm hỗn loạn rồi. Cô không nên xem thường cố gắng của Côn Luân, đến hiện tại tám môn đã bị Côn Luân ước thúc, bằng không làm hại càng nhiều hơn. Năm đó sau khi Côn Luân tiệp quản Thái Bình đạo. từ khi Dương Kiên nhất thống giang sơn, đã bắt đầu ước thúc đạo đồ, không cho bọn họ làm hại giang soụ nhung tam thư trước đây cũng được Côn Luân kế thừ..

“Rốt cuộc cái gi là tam thư?” Tư Nam tuy có suy đoán, nhung cũng không dám khẳng định.

Tiêu Đại Bằng nói: “Tam thư nói chính xác là Thiên Địa Nhân tam thư. Thiên thư nói chinh là Thiên Cơ, là lòi tiên đoán kinh thiên của đạo chù Trương Giác năm đó. nếu muốn đọc được Thiên thư. trên tay phải cóiài món vật phẳm mấu chốt mới có thể mở ra”.

“Đó là hai món vật phảm gì?” Tư Nam hiếu kỳ hòi.

“Một món chính là bình phong gương đồng cùa Vô Thượng Vương năm đó, một món khác nhung lại một khối ngọc, ngọc chia làm hai nùa, phải hợp cùng một chỗ. cộng thêm bình phong gương đồng mới có lực lượng mở ra Thiên thư”.

TưNam như có điều suy nghĩ hòi: “Vậy rốt cuộc đi noi nào mở ra Thiên thư?”

“Cái này... chi có Côn Luân cùng Tông chủ Mao Sơn đạo mới biết được” Tiêu Đại Bằng nói: “Côn Luân tiệp nhận truyền lại cùa đời trước, đem thiên địa nhân ba thư phân cho bốn đạo bảo quản. Mao Sơn đạo chường quản bình phong gương đồng, phối hợp ngọc bội, thi có lực lượng mở ra Thiên thư. nhưng ngọc bội về sau ta thu hoạch nừa khối, nừa khối khác không biết tung tích, cầu Nhiêm Khách vô cùng thanh liêm nhất, cho nên Côn Luân đem Địa thư bảo tàng cấp cho hắn quản lý, vốn là Lý gia đạo chưởng quăn Nhân thư, Lâu quan đạo chưởng quản Thái Bình lệnh, Thái Bình lệnh xuất ra, mới có thể chỉ huy nhân thủ trong Nhân thư. tam thư xác nhập, biết được Thiên Cơ, có thể thuận lòng trời làm việc, thành tựu đại nghiệp. Nhưng Thiên Nhai thân là Lâu quan đạo chủ tâm cơ rất sâu. lén vận dụng Thái Bình lệnh, điều động nhân thủ tám môn, rốt cuộc gây thành thảm án Thiên Nhai Minh Nguyệt, Côn Luân hối hận, đà thu hồi Thái Bình lệnh, lại nghi ngờ Lý gia đạo cùng Lâu quan đạo cấu kết, Thiên Nhai mới có thể đem Thái Bình lệnh cùng Nhân thư hợp dùng, cho nên thu hồi Nhân thư chính mình bảo quản”.

Tư Nam nói: “Lúc trước ám sát Dương Quãng, chính là lực lượng hai đạo họp mưu!”

Tiêu Đại Bằng chậm rãi gật đầu, “Bảo tàng Địa thư một mực là cầu Nhiêm Khách chường quản, về sau hắn đem bảo tàng cho Bố Y. Lý HuyềnBá biết tất cả, hắn là hạng người trí tuệ hơn người... cũng giống như mẹ của hắn..Nói đến đây, Tiêu Đại Bằng thần sắc ảm đạm, “Hắn ngụy trang vô cùng tốt, chiếm được tín nhiệm của Côn Luân, chường quản Thái Bình lệnh. Nhưng về sau hắn làm ra một việc khiến cho tất cả mọi người khó hiểu là lại đem Thái Bình lệnh cho Tiêu Bổ Y!”

TưNam kirih ngạc nói: “Hắn vì sao lại làm như vậy?”

Tiêu Đại Bằng cười khổ. “Lúc trước cằu Nhiêm Khách ờ Giang Đô. khi từ miệng Tiêu Bố Y biết được việc này, cũng đã nghi hoặc khó hiểu, tìm Côn Luân hòi thăm. Khi đó Lý Huyền Bá giả chết, không biết tung tích, Côn Luân cũng tìm không thấy Lý Huyền Bá, nhưng nghĩ Thái Bình lệnh ở trong tay Tiêu Bố Y, thật ra càng ồn thỗa, cho nên đè xuống nghi hoặc này. Không ngờ sự việc từ đó mà bắt đầu. Lý Huyền Bá dùng chiêu này chỉ là để lẫn lộn árih mắt, lại tỉ mỉ ngụy tạo Thái Bình lệnh, nhân năm đó Lý Bát Bách đà biết nội dung trong Nhân thu giữ kín không nói ra, về sau đà truyền cho Lý Huyền Bá. Lý Huyền Bá có Nhân thư. Thái Bình lệnh xác nhận, rốt cuộc luân phiên phát động mưu đồ kế hoạch đà lâu, chờ đến khi Côn Luân, cầu Nhiêm Khách biết được có vấn đề, thi đã thành sai lầm lớn”.

“Nói như vậy, ám sát Dương Quảng căn bản là cùng Côn Luân không có quan hệ. là đo Lý Huyền Bábày ra?” TưNam hòi.

Thờ dài một hoi, Tiêu Đại Bằng nói:“Xác thực là như thể, những chuyện này thật ra đều là Cầu Nhiêm Khách về sau tra được, sau đó mới nói cho ta biết, hắn bắt Huyền Bá, để cho ta cùng Côn Luân xừ trị chúng ta... lại có thể đối với hắn như thế nào?”

Tư Nam nghe mà kirih hãi, giờ mới hiểu được tiền căn hậu quả, cũng khỏng biết xừ trí như thế nào.

Tiêu Đại Bằng nhìn về phía Tiết Bố Nhân ờ một bèn đang kinh ngạc nói: “Bố Nhản, ta thật bất lực. Trước mắt Bố Y nhất thống giang sơn, như chinh phạt Liêu Đông chỉ sợ Bách Tế cũng không thể may mắn thoát khỏi, ta coi như là cha của nó cũng không thể để cho hắn buông tha chinh phạt Bách Tế”.

“Ý người là, trong tranh đoạt thiên hạ, HuyềnBá coi như là cùng Bố Y là huvnh đệ. cũng không tiệp tục vãn hồi đường sống?” Tiết Bố Nhân nhói mảy hỏi.

“Giang son đại nghiệp, chi có người có khả năng mới có được giang sơn, khỏng tinh thân nào đáng nói ờ đây. VỊ trí Hoàng đế đó đã có biết bao nhiêu người lên xuồng” Tiêu Đại Bằng nói: “Dương Kiên vi đoạt vị, đối với nữ nhị ngoại tôn đều không lưu tình. Dương Quảng vì ngồi vững giang sơn, đối với huyrih đệ cũng gây chiến. Bố Y. Huvền Bá không chỉ nói quan hệ không rò, chưa chắc đà là huynh đệ... Vì ngôi vị hoàng đế cốt nhục tương tàn còn thiếu sao? ở trước giang sơn, tất cả đều là không có ý nghĩa” Thở dài, Tiêu Đại Bẳng nói: “Năm đó ta vô lực vàn hồị, hôm nay cũng giống như vậy. Ta có thể làm cũng không nhiều lắm..."Nhướng mày. nhìn lại. về phía xa xa, một binh sĩBách Tế vội vã chạy đến nói: “Quốc sư. quân ta thùy bộ hai quân đà theo vịnh Giang Hoa chỉnh đốn xong chờ phân phó. chỉ chờ mệnh lệnh cùa Quốc sư”.

Tiêu Đại Bằng gật đầu nói: “Tốt, quay về thương nghị” Hắn cũng khỏng nói với Tư Nam nữa,cấtbướcrờiđi. y

“Tiêu Đại Bằng, thi ra người đã sớm chuẩn bị xuất binh” Tư Nam nói: “Người chẳng lẽ tất cả những chuyện mình làm. cũng không nguyện để người khác biết được?”

Tiêu Đại Bằng nói: “Hành động lần này là phúc là họa, ta không thể đoán trước. Bách Tế vương đối đãi ta không tệ, chỉ hy vọng có thể bảo trụ an bình ở đây, tâm nguyện của ta đã trọn”.

“Ngưpừi còn có nguyện vọng!” TưNam nói.

Tiêu Đại Bằng thân thể có chút dừng lại nói: “Việc đã đến nước này, có thể làm gì được? Tranh chấp thiên hạ, cùng ta không quan hệ!”

“Ta thiểu nợ người một nhân tình, ta sẽ trà lại cho người, người lại chưa bao giờ cầu người khác, đà như vậy, ta giúp người đạt thành tâm nguyện” Tư Nam nghiêm mặt nói.

Tiêu Đại Bằng chua xót nói: “Cô chớ có hối hận!”

“Ta không hối hận!” TưNam kiên địrihnói.

Tiêu Đại Bằng lắc đầu, lên ngựa rời đi, Tư Nam nhìn sang Đại Bằng đi xa, trong hai mắt lóe lên hào quang kiên nghị. “Tiêu Đại Bằng, vô luận như thế nào. Tiêu Bố Y cũng nên biết chân tướng. Ta cũng có trách nhiệm cho hắn biết chân tướng, đây là ta cùng hắn ước định! Tiết Bố Nhân, người nói có đúng hay không?”

Tiết Bố Nhân nhìn sang bóng lưng Tiêu Đại Bằng đi xa, thờ dài nói: “Đáng tiếc là... Có đôi khi chân tướng thường thường cũng không làm cho người ta hài lòng” Hắn nói cho Tư Nam tắt cả những gi hắn biết, bỗng nhiên lại phát hiện, thi ra hắn không biết cũng rắt nhiều. Hắn vốn oán hận Tiêu Đại Bằng một mực tằm thường vô vi, nhưng hắn nếu là Tiêu Đại Bằng, chi sợ cũng không làm được tốt hơn.

Tư Nam không nói, tuyết rơi đầy trời, tròi xanh mênh mông, chỉ có đôi mắt của nàng phi thường kiên định, lóe sáng như sao sớm.

***

Bách Tế xuất mười vạn binh, thùy bộ hai đường tiến binh, liên tục phá thành trì, công kích trực tiệp tới dưới thành Bình Nhường, Binh Nhường báo nguy. Liêu Đông báo nguy!

Uyên Cái Tô Vãn khi nhận được tin tức này. trong lòng chấn động mãnh liệt.

Những ngày này, tin tức xấu liên tục truyền đến. khiển cho hắn mặc dù chí hướng rộng lớn, đã có loại cảm giác không thàiih được chí lớn.

Uyên Cái Tô Văn cũng xem như là một mỹ nam từ, khí lực khôi ngô. hướng tới văn hóa Trang Nguyên nên để râu. Phục sức mặc dù hoa lệ. nhung làm cho người ta cảm giác được sự mạnh mẽ. đi lại trong quân doanh không ai dám nhìn lên.

Hắn hoài chí lớn, hắn cũng thật sự bị Tùy triều đánh rất hung ác.

Năm đó Dương Quảng ba lần chiến dù chưa tiêu diệt Liêu Đông, nhung Liêu Đông bị đả kích cũng vô cùng thảm thiết, Uyên Cái Tô Văn có thể nói là phảng phất giống như La Sĩ Tín, còn trẻ đà tòng quàn, chống cự Tùy quân chinh phạt. Cho tói hiện tại. hắn cũng coi như thân kinh bách chiến. Năm đó Tùy quân binh đến dưới thành, Liêu Đông vương sợ đến thiểu chút nữa quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. muốn mờ cừa hiến thành. Điều này đối với Uyên Cái Tô Văn mà nói, đà là vô cùng nhục nhã, hắn một mực muốn rừa mối nhục này.

Hiện tại là một cơ hội cùa hắn! Là cơ hội chuyển thủ thành công!

Uyên Cái Tô Văn sau khi khống chế đại quyền, lập tức lực bài chúng nghị, kiên tri cùng Lý Đường liên thù đánh Tây Lương. Uyên Cái Tô Văn ánh mắt rộng lớn. hiểu rằng nếu như lấy được vùng u Châu, lại công thảo nguyên, hắn tiệp theo sẽ khai sáng một thịnh thế.

Còn có cái gi hấp dẫn nhân tâm hơn so với thiên cổ lưu danh?

Uyên Cái Tô Văn ở trong loại ý niệm này trong đầu xuất binh, mới đầu coi như thuận lợi. Đường quân mở rộng cừa để cho bọn họ thuận tiện tiến quân thẳn tốc. thẳng đến Cự Mà Hà.

Nhìn thấy Trung Nguyên phồn hoa, Uyên Cái Tô Văn cực kv hàm mộ khỏng thôi. Nhung mà Hà Bắc luân phiên chinh chiến mười phần mất chín, khắp nơi đều có tịch liêu sau khi phồn hoa tan mất, Uyên Cái Tô Văn còn nghĩ noi này sau này nếu là địa vực Liêu Đông, minh nhất định phải thành lập một đô thành vô cùng phồn hoa.

Nhưng mộng có đẹp đến mấy thi cũng có lúc tỉnh lại, mặc dù thắng nhỗ mấy lằn, đem quân Tây Lương đánh cho liên tục lui về phía nam, nhung Uyên Cái Tô Văn rắt nhanh liền phát hiện, thì ra phương pháp của quân Tây Lương đối phó bọn họ, cùng năm đó sách lược bọn họ đối phó Tùy quân không có sai biệt. Trang Nguyên thật sự quá lớn, chỉ là một Hà Bắc. đã khiến cho Uyên Cái Tô Văn lực bất tòng tâm. Hắn mang ba vạn tinh binh xuất chinh tại Liêu Đông, cái này đã xem như là một trận chiến lớn, nhưng khi đến Hà Bắc mới phát hiện, vẫn không có gi đáng kể.

Quân Tây Lương đà không lùi nữa, cố thủ mấy tòa thảnh lớn để cho quàn Liêu Đông xuôi nam. Uyên Cái Tô Văn rất nhanh liền phát hiện ba vạn tinh binh cũng không đủ. khi hắn biết đã lâm vào trong vũng bùn, hắn từ phía Đường quân nhận được một tin tức chính là Tần vương Lý Thế Dân đã dẫn tinh binh quay lại Hà Đông, nghe nói muốn vứt bò u Châu.

Đường quân đối với tin tức này một mực giữ kín như bưng. Uyên Cái Tô Văn nhản sinh không quen, không có được tin tức xác thực. Lý Đạo Tông lại còn đích thân tiến đến. thề thốt cam đoan, Đường vương còn đang ở Dịch Thủy, Đường quân căn bản cũng không có khả năng buông tha u Châu, Uyên Cái Tô Văn cảm thấy rất có đạo lý, lúc này đây mới dừng lại mấy ngày, cũng không nghĩ đến thoáng qua đà nhận được tin tức Bình Nhường báo nguv, Bách Tế xuất binh.

Uyên Cái Tô Văn kinh hài, Bình Nhưỡng là trái tim cùa Liêu Đông, đoạn thời gian trước hắn mới phái người cùng Bách Tế giảng hòa, vốn là hoà hợp êm thấm, nào đâu nghĩ đến Bách Tế sẽ ngang nhiên hưng binh.

Tai họa sát nách, Uyên Cái Tô Vàn trong lòng cũng đà nóng như lừa đốt, lập tức làm quyết định, rút lui!

Hai mặt gặp địch, nội bộ mâu thuẫn, Uyên Cái Tô Văn cho dù tay có thể che trời cũng đà không thể làm được gì. Hắn nhất định phải mang những tinh binh này quay về Liêu Đông, bình định chiến sự.

Mệnh lệnh rút lui mói ra, thì đã có binh sĩ cấp báo nói: “Báo cáo, quân Tây Lương xuất binh khiêu chiến”.

Uyên Cái Tô Văn trong lòng trầm xuống, đã biết có chút ít không ổn, quàn Tây Lương một mực phòng thù mà không chiến, lần này lại chù động khiãi chiến, hiền nhiên là sự tình có biến.

Trước mắt hắn binh tại Cao Dương, đà gần đến Hà Gian, quân Liêu Đông thấy quân Tây Lương một mực không xuất binh, mọi noi bắt người cướp tài vật, Uyên Cái Tô Văn cũng không ngăn cản, bởi vì cái này cũng là một nhân tố hấp dẫn để hiệu triệu Liêu Đông xâm lấn TrungNguyên. Khi biết quàn Tây Lương khiêu chiến, hắn lập tức ý thức được tình thếkhông đúng, phân phó binh sĩ triệu tập tán binh hội tụ, tạm lùi lại Hồ Ly Điến. Mệnh lệnh mới truyền, thi đã có binh sĩ cấp tốc đuổi tới,“Báo cáo. phía tây Cao Dương ba mươi dặm có đại quân Tây Lương ần hiện”.

Uyên Cái Tô Văn lại cả kinh, không hề chờ đợi quát lớn: “Lệnh cho Uyên Cái Phong dẫn ba nghìn binh đi về phía Tây Bắc. sẵn sàng tắn công vào cánh cùa địch, chế trụ bọn họ hành quân. Lệnh Cao Đạt Xương dẫn ba nghìn binh đánh nghi binh, dụ quàn Tây Lương đến công. Lệnh..Hắn còn chưa phân phó xong, thì đã có binh sĩ cấp tốc bẩm báo: “Báo cáo, việc lớn không ồn, ba mươi dặm phía bắc cũng phát hiện hành tung quân Tây Lương”.

Uyên Cái Tô Văn giận dữ nói: “Phía bắc đã gần đến Cự Mã Hà, Lý Đạo Tông rốt cuộc đang làm cái gì, vì sao không xuất binh ngăn cản?”

Có binh sĩ lại nhảy vào trong doanh, gấp giọng nói: “Cấp báo, có thám từ thông báo. binh doanh Đường quân ờ Cự Mã Hà đã là một tòa doanh không, nghe nói Lý Đạo Tông đà dẫn binh rút lui”.

Uyên Cái Tô Văn trước mắt biến thành màu đen, lảo đảo mấy cái, vịn lấy bàn hòi: “Ngươi nói là thật?” Hắn biết mình hòi là nói nhảm, chuyện lớn cờ này. thám từ tuyệt đối sẽ không dám giả tạo, quân Tây Lương đến công, hắn mới đầu cũng không hề bối rối, dù sao chỉ cần lui về Cự Mà Hà, cùng Đường quân binh họp một chỗ còn có thể kháng cự quân Tây Lương, chỉ cần chiếm dụng tài nguyên ờ u châu, cũng đủ cho hắn quaý lại Liêu Đông thoải mái khoe khoang với quốc dân. Nhưng Lý Đạo Tông bò chạy, quàn Liêu Đông đột nhién thành một mình, nam, tây, bắc ba phía đều là quân Tây Lương, hắn nếu không lui lại, chì sợ sẽ bị quân Tây Lương vây khốn bốn phía.

Mới nghĩ tới đây. lại có binh sĩ báo lại, giọng mang theo kinh hài, “Cấp báo. đại sự không ồn. phía đông... ba mươi dặm, cũng phát hiện ky binh Tây Lương, chừng hơn vạn quân!”

Uyên Cái Tô Văn tứ chi rét run, trong lòng trầm xuống, bước nhanh ra khỏi doanh trướng, cưỡi ngựa lên chỗ đất cao, vừa nhìn mội noi. đà hít vào một ngụm khí lạnh.

Khắp nơi vốn là tuyết trắng vắng vẻ, hoang vu trống trải, nhưng từ khi quân sĩ bẩm báo cho đến hắn ra khỗi quân doanh, đã nghe thấy tiếng vó ngựa kích động. Quân T ây Lương đến thật nhanh, giống nhưbỗug nhiên từ khắp noi hiện lên, sau đó như gió cuốn cuồng sa vọt tới.

Khắp noi đều là vũ khí leng keng, thiết kỵ cấp tốc.

Tharih âm từ bốn phương tám hướng áp bách tới, mang đến cuồng phong bão tố. bông tuyết bay lên. đến khi những luồng bụi tuyết bùng lên ngút tròỊ kích động mà roi xuống, trong thiên địa đã tràn đầy khí sát phạt.

Bốn lộ đại quân vọt tới, tirih kỳ phẳn phật vũ động, thiết kỵ loảng xoảng, không cần tốn nhiều thòi gian, đà đem quân Liêu Đông tầng tầng vây khốn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.