Quán rượu huyên náo bỗng yên tĩnh lại trở lại.
Từ lúc tửu quỷ gây chuyện, đến lúc hắn bị ném ra ngoài đường chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn.
Đây là lầu hai, phía dưới lại là lớp tuyết dày đặc, tên sâu rượu ngã xuống dưới, may là không mất mạng, chỉ đau đớn không thể nói nên lời.
Bằng hữu của tửu quỷ đột nhiên nổi giận đùng đùng, đều đứng cả lên, chỉ mắng: “Cái tên này tại sao lại không biết đạo lí gì vậy?”
Tiêu Bố Y đưa tay lấy dao đặt xuống bàn, cười mà nói: “Khi ta mà không biết đạo lí thì không phải chỉ là ném người ra ngoài mà sẽ là giết người đấy”.
Chu Mộ Nho và A Tú quay về chỗ ngồi của mình, mắt nhìn chằm chằm vào mấy tửu quỷ, như có vẻ đang nghĩ xem nên ném tiếp tên nào.
Mấy tửu quỷ nhìn thấy trường đao, lại cảm thấy Tiêu Bố Y ăn mặc sang trọng, có lẽ là có lai lịch không vừa, liền mềm nhũn xuống, đi xuống dưới lầu, trước khi đi còn ném lại mấy lời hung hãn: “Các ngươi chờ đấy, huynh đệ của ta nếu như không sao thì mọi chuyện cho qua, còn nếu có chuyện gì bất trắc thì chúng ta sẽ đưa các ngươi đi gặp quan phủ”.
Tiếng bước chân đã xuống dưới lầu, ồn ào ầm ĩ đi xa dần, Tiêu Bố Y biết loại người này mềm nắn rắn buông, mượn rượu giả điên, nên cũng không cần để bụng.
Sự việc là từ cô gái mà ra, nhưng từ lúc tửu quỷ bị vứt xuống lầu thì mí mắt của nàng ta cũng không thèm nhấc lên.
Nàng ta chỉ ngồi ăn bát cơm của mình, đợi ăn xong, trong bát một nửa hạt cơm cũng không còn.
Từ từ đứng dậy, cô ta cất bước xuống dưới lầu, đám huynh đệ mới nhìn thấy ở eo cô ta có đeo một thanh bảo kiếm, bị chiếc áo khoác ngoài che mất, nên làm cho người ta không để ý đến.
Vỏ ngoài thanh kiếm cô ta mang có hình dáng cổ xưa, bên trên còn ấn giấu hoa văn, Tiêu Bố Y tuy là có con mắt nhạy bén nhưng khi xem hoa văn tinh tế trên bao kiếm lại xem không hiểu bên trên viết cái gì.
Đến khi cô gái đó đi mất dạng, Hòe mập lúc này mới tặc lưỡi nói: “Hình như không phải là chúng ta cứu nàng ta mà là chính nàng ta đã cứu chúng ta, tại sao lại đi mất như thế, một câu cảm ơn cũng không thèm nói?”
“Thế ngươi còn muốn gì nữa? Lẽ nào hi vọng sau khi anh hùng cứu mĩ nhân, mĩ nhân sẽ lấy thân đền đáp sao?” A Tú hỏi.
Hòe mập gãi gãi đầu. Không phục nói: “Lẽ nào mỗi lần các người ra tay đều giống như cao tăng sao, luôn mang một ý niệm phổ độ chúng sinh? Mộ Nho, ngươi đừng cúi đầu như thế, tên tiểu tử nhà ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu như trong lòng không có gì thì sao mặt lại đỏ lên thế kia? A Tú mặt người giống như rỉ sắt vậy, không nhận ra, nhưng ta có thể nhìn thấy khi ngươi bắt tửu quỷ đó, mắt ngươi cứ dán chặt vào người cô ta, ngươi đừng có mà phủ nhận, ngươi bây giờ quá nửa sẽ không chịu thừa nhận”.
A Tú không biết phải nói thế nào chỉ biết mắng lại có một câu: “Không thể nói lý với ngươi”.
“Cái gì gọi là không thể nói lý. Ta đây gọi là lý lẽ đã quá rõ ràng” Hòe mập dương dương tự đắc, ánh mắt hướng về Tiêu Bố Y, không chờ hắn nói ra miệng, Tiêu Bố Y vội nói: “Ta thừa nhận. Ta ném tửu quỷ đó là có mục đích, nhưng không phải là phổ độ chúng sinh”.
Hòe mập hả hê nói: “Ta chính là nói Tiêu Bố Y không giống người thường mà, làm việc gì cũng có trách nhiệm. Huynh nói xem, huynh cứu cô gái đó phải chăng là đã có tình ý với cô ta?”
Tiêu Bố Y cười mà nói: “Thực ra ta không phải là cứu cô gái đó, ta chẳng qua là cứu tửu quỷ kia thôi”.
“Ha ha ha” Hòe mập cười khan mấy tiếng, như kiểu bị vịt dẫm vào cổ họng, “Huynh nói đến quỷ cũng chẳng tin được”.
“Ta tin” A Tú ngồi xuống, “Mắt của ngươi mọc ở mông, ta thì không, ngươi lẽ nào không nhìn thấy cô gái đó có đeo bảo kiểm sao? Điều đó có thể cho thấy cô ta có bản lĩnh, chúng ta ném tên đó xuống, hắn ta chẳng qua là ngã xuống gần chết, nếu không hắn không biết chừng mực mà sờ vào chỉ sợ tay hắn sẽ bị chặt đứt xuống mà thôi”.
“Đeo bảo kiếm mà nói là có bản lĩnh sao?” Hòe mập khăng khăng nói: “Người bán kiếm cũng mang kiếm, chưa chắc đã biết võ công”.
Tiêu Bố Y sắc mặt có một chút trầm ngâm, “Hòe mập, ngươi ở đây nói thì được, chứ đừng nhiều lời trước mặt cô gái đó. Khi cô ta bước lên lầu, ta đã nghe thấy tiếng nàng ta hít thở rất dài, bước chân nhẹ nhàng, võ công rất cao, quả thật hiếm thấy”.
Chu Mộ Nho kinh ngạc nói: “Tiêu lão đại, so với huynh thì như thế nào?”
Tiêu Bố Y lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, chỉ luôn cảm thấy người con gái này võ công cao thâm khó lường, không biết cô ta có lai lịch gì…”.
“Cao thâm khó lường?” Hòe mập bán tín bán nghi, “Nếu thật sự là cao nhân thì tại sao không thấy cô ta ra tay?”
“Ngươi thì hiểu cái gì.” Chu Mộ Nho nói chen vào: “Nếu như đánh không lại có thể nhẫn nhịn đã là không dễ, đánh lại được còn có thể nhẫn nhịn thì đó mới thực sự là cao thủ. Đã khi nào ngươi nhìn thấy Đạo Tín cao tăng đi đánh người chưa, nhưng ta biết, đó chắc chắn là cao thủ”.
“Ta vẫn không tin.” Hòe mập lắc đầu nói: “Một lát ta xông lên, giáng cho ông ta một đòn, xem ông ta có nổi giận không?”
Tiêu Bố Y vẫy tay nói: “Đợi đã, các người đã gặp Đạo Tín cao tăng ư?”
“Đúng rồi, còn quên mất chưa nói với Tiêu đại ca, Đạo Tín cao tăng đến Đông Đô rồi, bây giờ đang giảng đạo ở Tích Thiện phường cạnh cầu Thiên Tân” A Tú nói tiếp: “Huynh đã từng gặp Đạo Tín đại tăng, có cần đi thăm một lát không?”
Trời đông giá rét, đi để chịu tội sao?” Hòe mập vội vàng từ chối
Tiêu Bố Y không thèm để ý đến Hòe mập, đưa ra quyết định “Sau khi uống rượu xong sẽ đi”.
***
Không phải là tất cả mọi người đều có thể gặp được Đạo Tín cao tăng, Tiêu Bố Y quyết định cho dù lạnh cũng phải đi gặp.
Hắn đã quyết định, Hòe mập cho dù có oán thầm thì cũng phải đi theo, ai bảo người ta là đại ca.
Hòe mập lẩm bẩm cả chặng đường, nói thời tiết này những người đi nghe giảng đạo đa phần đều mắc bệnh, nhưng khi đến miếu Tích Thiện mới phát hiện ra ở đây lại có nhiều người bệnh đến thế.
Đám người đông nghẹt vây kín như bức tường, muốn chen vào xếp hàng trước là một rất khó khăn, trong đám người đó không chỉ có bách tính mà còn có mấy viên quan lớn trong triều.
Quan lớn trong triều đến đây thì cũng chỉ giống như thường dân, chứ không có bất kì sự tiếp đãi đặc biệt nào.
Vẻ mặt của đám người khác nhau, nghe Đạo Tín giảng đạo, hoặc là hoang mang bối rồi hoặc là giác ngộ thức tỉnh, hoặc là xem thường không tin.
Vạn tương chúng sinh, bất nhất nhi túc (vạn vật chúng sinh, không ai là cá biệt).
Tiêu Bố Y nhìn thấy Tô Uy, Bùi Uẩn và một vài người khác cũng ở đây không khỏi có một chút kinh ngạc, nghĩ thầm pháp lực của Đạo Tín quả không nhỏ. Nghĩ lại một chút, Đạo Tín chưa chắc đã có pháp lực. Các đại thần Tô Uy, Bùi Uẩn… đều lấy phỏng đoán tâm tư của Dương Quảng làm trọng, biết Dương Quảng gần đây tín Phật, đương nhiên cũng sẽđi nghe chút Phật pháp thì mới có thể biết đường mà nịnh nọt.
Đạo Tín thiền lí tinh thông, giọng nói trầm trầm, mọi người cho dù có không hiểu không tin, thì đa phần cũng nín thở tập trung, thở mạnh cũng không dám.
Tuyết lớn dần dần rơi xuống, Đạo Tín ngồi khoanh chân, trên vai sớm đã rơi một lớp tuyết dày, nhưng tuyệt nhiên không động đậy.
Ông ta giống như một tảng đá, nhìn mà như vô tình, người ngoài khi nghe hiểu được những lời diệu kì cảm động, thì hai mắt lại đẫm lệ, hai tay chắp lại, lẩm bẩm một mình.
Tiêu Bố Y lướt ánh mắt qua người Đạo Tín, phát hiện thấy người mà hắn quen biết ngoài đại thần trong triều ra còn có hai vị hòa thượng, Pháp Lâm hai tay chắp hình chữ thập ngồi bên cạnh Đạo Tín, thần sắc kính cẩn. Hoằng Nhẫn tuổi còn nhỏ mà đã giống như sư phụ, ngồi khoanh chân, hoàn toàn nhẫn nại.
Bên cạnh Đạo Tín có ba hòa thượng, ngoài Hoằng Nhẫn và Pháp Lâm ra, hòa thượng thứ ba cũng chắp tay và cúi đầu, người đứng thằng như cây cột, Tiêu Bố Y cảm thấy không quen biết.
Hòa thượng mà hắn quen biết thực ra không nhiều, người đó trong ấn tượng của Tiêu Bố Y, cũng không giống mấy vị hòa thượng mà gặp ở Đại Minh tự.
Khi từ từ quay đầu lại, trong lòng Tiêu Bố Y chợt dội lên một cảm giác kì quái và sợ hãi. Nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào, Tiêu Bố Y nhất thời nghĩ không ra.
“Tiêu đại ca, huynh xem.” Hòe mập chen vào bên cạnh Tiêu Bố Y, đưa ta ra chỉ, khấp khởi nói.
“Xem cái gì?”
Tiêu Bố Y nhìn theo hướng chỉ tay của Hòe mập, thì nhìn thấy cô gái có đôi mắt mà con ngươi đen trắng rõ ràng, lại cũng ở đây nghe giảng đạo. Nhìn thấy dáng vẻ đứng im lặng của nàng ta trông có vẻ tiều tụy.
“Cô gái đó cũng ở đây, huynh nói xem, có phải đệ và nàng ta có duyên không?” Hòe mập vui mừng nói.
Vốn theo như ý mà hắn nói, hắn và Uyển Nhi khá là có duyên, Tiêu Bố Y xưa nay sẽ không quan trọng vấn đề này, nhưng Tiêu Đại Bằng lại rất nghiêm túc bàn về chuyện này với Hòe mập. Khi Hòe mập nói có duyên với Uyển Nhi, Tiêu Đại Bằng lại cảm thấy đầu và mông của Hòe mập tròn như nhau. Trại chủ lên tiếng, bổng đánh uyên ương.
Hòe mập đành phải trút rượu vào khổ tâm hóa thành lệ tương tư, oán thầm lão trại chủ hoành hành bá đạo.
Tuy bản thân tướng mạo vừa lùn vừa béo, tuy phủ Thái Phó nha hoàn không ít, nhưng Hòe mập tin rằng đây không phải là lí do để cho hắn hạ thấp tiêu chuẩn chọn bạn tình.
Làm người cần phải có những theo đuổi càng cao trong cuộc đời, đây cũng là câu nói nổi tiếng từ xưa đến nay của Thiếu đương gia, Hòe mập luôn ghi nhớ trong lòng
Hòe mập tin vào con mắt của mình, cũng tin vào dung mạo của người con gái mặc áo đen kia, khi mà với Uyển Nhi vẫn chỉ là có thể gặp được nhau mà chưa thể lấy nhau thì người con gái này lại là người hắn nhìn thấy đầu tiên, nghĩ rằng có lẽ Tiêu Bố Y sẽ không nỡ cướp mất.
“Tiêu đại ca, huynh nói có phải đệ với nàng ta có duyên không?” Hòe mập nhìn thấy Tiêu Bố Y nhíu mày, dựng thành hình chữ xuyên, giống như một con hổ đang muốn ăn thịt người, bất giác có một chút lo lắng, lắc đầu nói: “Thôi vậy, xem như đệ với nàng ta có duyên mà không có phận”.
“Không đúng” Tiêu Bố Y bỗng nhiên quay người, nhìn về phía Đạo Tín.
Hòe mập vui mừng nói: “Không đúng? Thiếu quản gia nói đệ và nàng ta…”
Tiêu Bố Y ánh mắt sáng lên, liền xông lên phía trước, đột nhiên hít một hơi dài rồi dừng bước, kéo Hòe mập lại và nói: “Hòe mập, ngươi xem tên hòa thượng kia!”
Hòe mập bi thương nhìn về phía thiếu quản gia, “Thiếu quản gia, ta cướp nữ nhân của người, nhưng đó mới chỉ là ý nghĩ, còn chưa biến nó thành sự thật, hơn nữa đó cũng không phải là phụ nữ của người, người không ác độc đến mức muốn ta đi làm hòa thượng chứ?”
“Trong đầu của ngươi cả ngày chỉ toàn chứa những chuyện vớ vẩn ấy à?” Tiêu Bố Y chỉ vào cái đầu của hắn mà nói, nhìn thấy A Tú và Chu Mộ Nho cũng ở đó, hạ giọng nói rằng: “A Tú, Mộ Nho, các người nhìn tên hòa thượng kia xem, không phải là Pháp Lâm và Hoằng Nhẫn mà là người bên cạnh họ”.
A Tú và Mộ Nho đều là xuống Giang Nam quen được Tiêu Bố Y, ngẩng đầu lên nhìn về phía hòa thượng mà Tiêu Bố Y nói.
Hai người này so với Hòe mập thì biết suy nghĩ nhiều hơn, biết rằng Tiêu Bố Y sẽ không hành động mà không có mục đích.
Nhưng tên hòa thượng đó luôn cúi đầu không nói, làm người ta không thể thấy rõ mặt, A Tú nói: “Tên hòa thượng này không giống hòa thượng, so với hai vị hòa thượng bên cạnh, cách chắp tay của hắn rất gượng gạo”.
Chu Mộ Nho lại nhíu mày, “Ta tại sao lại cảm thấy người này có khuôn mặt rất lương thiện?”
Hòe mập cuối cùng cũng nhìn về hướng đó, đột nhiên hô nhỏ: “Mẹ kiếp, tên hòa thượng đó lẽ nào là Dương Đắc Chí!”
Nghe đến cái tên Dương Đắc Chí, đám huynh đệ đều khiếp sợ, Tiêu Bố Y lại điềm tĩnh nói: “Hòe mập, ngươi chỉ cảm thấy hình dáng rất giống Dương Đắc Chí, chứ chưa từng gặp mặt, làm sao lại khẳng định như vậy?”
“Hắn đứng ở trong đó, có vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng cái kiểu buồn buồn rầu rầu đó của hắn sớm đã nhập vào cốt rồi, ta sao lại không nhìn ra? Cả ngày đều là cái bộ dạng như ai nợ hắn tám vạn giấy cầu an mà không trả. Hơn nữa tay phải hắn có vết sẹo, đó là do lần cùng huynh đánh địch bị thương để lại” Hòe mập nói “Ta cảm thấy tay hắn không đẹp bằng tay ta, cho nên luôn nhớ, hai điểm này đều ăn khớp, hắn không phải là Dương Đắc Chí thì chỉ có là quỷ mà thôi”.
Tiêu Bố Y nghĩ lại hoàn cảnh đêm hôm đó đã hợp sức đánh kẻ địch với Dương Đắc Chí, như là đã cách mấy đời. Họ vào sinh ra tử, cơ thể bị thương nhiều vô kể, hơn nữa là đàn ông thì rất ít chú ý đến vết thương của đối phương, lại không nghĩ rằng Hòe mập sẽ nhớ rõ như vậy.
“Không sai, rất giống Dương Đắc Chí, nhưng tại sao hắn lại đi làm hòa thượng chứ?” A Tú thông qua sự nhắc nhở của các huynh đệ, cuối cùng cũng xác định.
“Lẽ nào lão quỷ Đạo Tín đã ép hắn? Ép Dương Đắc Chí làm hòa thượng? Ông ta là cao thủ, việc này là không khó!” Hòe mập suy đoán, nhìn thấy ánh mắt muốn giết chết hắn của ba huynh đệ, chỉ có thể xua tay nói: “Xem như là ta chưa nói gì”.
Bốn người đứng rì rào trong đám tín đồ dẫn đến sự bất mãn của thiện nam tín nữ, một vài người dân đã lên tiếng nhắc nhở: “Các người nếu không nghe cao tăng giảng Phật pháp thì xin mời ra chỗ khác nói chuyện, đừng quấy nhiễu người khác”.
Bách tính nghe cao tăng giảng Phật pháp đã có được sự giác ngộ, đuổi người như thế cũng đã là khách khí lắm rồi, nhưng xem điệu bộ, nếu như còn không nghe thì chỉ còn có thể sử dụng Phật gia Sư tử hống nữa mà thôi.
Tiêu Bố Y kéo mấy huynh đệ ra khỏi đám người đó. Cảm thấy sau lưng mình dường như đang có con mắt dõi theo, quay đầu lại nhìn, thì thấy cô gái gặp ở tửu lầu đang nhìn mình, ánh mắt trong veo, còn nở một nụ cười.
Cô gái quay đầu lại và không để ý đến Tiêu Bố Y nữa.
Tiêu Bố Y hoàn toàn không để ý, thêm một người bạn còn tốt hơn nhiều thêm một kẻ thù, nhìn thấy người ta cười cười nói nói cũng có thể dẫn đến hiệu quả không ngờ tới.
Bốn người đi đến chân tường, đều nhìn hướng phía hòa thượng giống Dương Đắc Chí, chỉ sợ hắn chạy đi mất. Thương lượng một hồi lâu vẫn không thể hiểu tại sao hắn lại đi làm hòa thượng, Hòe mập có chút bồn chồn, “Các người nói toàn những lời thừa làm gì, theo ta thấy trực tiếp đi tìm hắn để hỏi, chẳng gì bằng trực tiếp cả?”
A Tú gật đầu, “Hình như chỉ có thể dùng được cách này thôi, chúng ta cho dù có đoán thêm vài năm nữa cũng không thể hiểu được tâm tư của Đắc Chí. Tiêu đại ca, ngươi không đồng ý sao?”
“Ta không đồng ý” Chu Mộ Nho nói xen vào: “Đầu tiên là những người tốt thì đều không muốn làm hòa thượng…”
“Thế ngươi nói Đạo Tín đã làm sai việc gì đó nên mới đi làm hòa thượng sao?” Hòe mập đắc ý nói
“Hòe mập, nghe Mộ Nho nói hết đã” Tiêu Bố Y nhíu mày nói
Hòe mập co đầu lại, không nói thêm lời nào nữa, cũng nhìn ra vẻ ưu tư của Tiêu Bố Y, trên thực tế, hắn cảm thấy rằng người bình thường sẽ không vô duyên vô cớ đi làm hòa thượng.
“Đắc Chí luôn buồn bực không vui, đương nhiên là có tâm sự nặng nề hoặc cũng có thể trên đường Nam Hạ gặp phải chuyện gì đau lòng, làm cho không còn hi vọng gì, vì thế mới xuất gia” Chu Mộ Nho đau lòng nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta không nên truy hỏi nhiều, nên tôn trọng sự lựa chọn của hắn mới đúng”.
Tiêu Bố Y gật đầu, “Ngươi nói cũng có lí”.
“Ta không đồng ý.” A Tú lắc đầu, “Đắc Chí nói thế nào cũng là huynh đệ của chúng ta, chẳng có ai lại vô cớ đi xuất gia cả. Hắn xuất gia chắc chắn là do có chuyện gì khó giải quyết, như thế mới dẫn đến nản lòng thoái chí. Chúng ta không gặp thì thôi, nhưng đã gặp như thế này nếu không hỏi thì còn gọi gì là huynh đệ nữa?”
“Ngươi nói cũng có lí” Tiêu Bố Y gật đầu.
Hòe mập cảm thấy thiếu quản gia có chút ngớ ngẩn, “Đều có lí thì chúng ta phải làm như thế nào?”
Tiêu Bố Y nghĩ một lúc rồi nói: “Đợi Đạo Tín giảng đạo xong, ta sẽ đi gặp ông ấy, tiện thể xem người đó có phải là Đắc Chí hay không rồi hẵng tính”.
***
"Chí đạo vô nan, duy hiềm giản trạch, đãn mạc tăng ái, động nhiên minh bạch…"
Tiếng nói của Đạo Tín trầm trầm vang lên, giống như đang ngâm thơ cổ, ý tứ tự nhiên, làm cho lòng người sáng tỏ, thức tỉnh con người.
Hòe mập lại cảm thấy buồn ngủ, vặn đôi tay lạnh cứng, nhìn thấy Tiêu Bố Y cũng đang chăm chú nghe, không kìm được đành hỏi, “Tiêu đại ca, ngươi hiểu sao?”
“Giải thích là vĩnh viễn không thể hiểu rõ được một phần vạn của Thiền lý” Tiêu Bố Y cười và nói: “Muốn giác ngộ thì cũng phải giống như võ công, những chiêu thức giống nhau có thể lĩnh hội ra uy lực vô cùng, những quy tắc cũ chẳng qua là rơi vào tầm thường, cả đời khó có thể trở thành cao thủ”.
Hòe mập bĩu môi đầy khinh thường, “Vậy ta coi như là đã hỏi đường người mù rồi, xem ra ngươi cũng không hiểu gì”.
Tiêu Bố Y cũng không giận, chỉ mỉm cười.
Đạo Tín tiếp tục giảng: “Pháp vô dị pháp, vọng tự ái trứ, tương tâm dụng tâm, khởi phi đại thác…”
Tiêu Bố Y nghe đến đây bỗng nhiên phát giác ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn, thì thấy một trận gió tuyết thổi tứ tung, Bùi Minh Thúy cũng đang đứng ở phía xa xa, đơn đọc nghe Đạo Tín giảng đạo, khẽ ho nhẹ.
Tiêu Bố Y cảm thấy sự cô độc của Bùi Minh Thúy giống với Lý Huyền Bá, đều đã vào tận trong xương cốt.
Họ đều tài trí hơn người, năng lực vô thượng, nhưng khi không làm gì được thì sẽ rơi vào cô đơn hơn bất kì ai.
Nguyên nhân khiến Lý Huyền Bá không thể xưng hùng giống với Trương Giác, là vì bệnh tật, còn vì trách nhiệm phải gánh vác quá lớn, nguyên nhân Bùi Minh Thúy cô đơn là do nàng ta yêu phải một người đàn ông mà số trời đã định là phải chết, không thể thoát khỏi. Nàng ta thông minh, cố chấp, nhưng con đường đã chọn sai thì chỉ có thể càng ngày càng rời xa phương hướng.
Đạo Tín nói cái gì mà chí đạo vô nan, duy hiểm giản trạch có nghĩa là lẽ phải luôn có ở khắp mọi nơi, hà tất phải chọn đi chọn lại, có thể vứt bỏ yêu ghét há chẳng phải là chuyện dễ dàng như thế. Chí đạo vô nan, chí đạo thực tế lại rất khó, có nhiều cách khác nhau, tốt xấu gì thì đều là tình cảm của con người, Bùi Minh Thúy đã quá cố chấp, lấy tâm dụng tâm, đã coi như là sai càng thêm sai.
Nhưng nàng ta có nghĩ là mình đã sai không? Khi Tiêu Bố Y nghĩ đến điều này thì có một chút gì đó mơ hồ.
“Tài hữu thị phi, phân nhiên thất tâm. Nhị do nhất hữu, nhất diệc mạc thủ. Nhất tâm bất sanh, vạn pháp vô cữu!”
Khi Đạo Tín nói đến đây, hai tay chắp trước ngực, mắt nhắm lại và không nói gì nữa. Chúng sinh đứng ở đó một lúc lâu rồi mới giải tán.
***
Buổi giảng đạo của Đạo Tín hoàn thành, cũng không cần Tô Uy hộ tống, chỉ cùng với đồ đệ Pháp Lâm đi từ từ về hướng về khách điếm nghỉ ngơi.
Chúng dân đều tôn kính nhìn theo Đạo Tín, lần lượt tránh sang hai bên. Tiêu Bố Y lại chen tiến lên phía trước, chặn đường đi của Đạo Tín.
“Đại sư, từ biệt tại Dương Châu, đã lâu không gặp?"
Hắn tuy đang nói với Đạo Tín, nhưng ánh mắt lại bất giác hướng về tăng nhân đi sau Đạo Tín.
Tăng nhân cúi đầu, nhìn xuống chân, tuy trọc đầu nhưng Tiêu Bố Y đã nhận ra người đó chính là Dương Đắc Chí.
Tại sao y lại tránh mặt mình? Tiêu Bố Y nghĩ đến phân tích của Chu Mộ Nho, chỉ muốn giữ lấy Dương Đắc Chí là hỏi một câu:"Có chuyện gì mà không thể giải quyết? Ngươi lẽ nào quên mất chúng ta là huynh đệ sao?"
Nhưng hắn cuối cùng vẫn không hỏi, thậm chí không còn nhìn về phía Dương Đắc Chí.
Khuôn mặt gầy khô của Đạo Tín không chờ đợi gì, cũng không tỏ ra trở ngại, chỉ nói: “Tiêu thí chủ, đã lâu không gặp”.
“Không biết đại sư khi nào sẽ đi?” Tiêu Bố Y thẳng thắn hỏi.
“Đến lúc nên đi thì tự nhiên sẽ đi”.
Tiêu Bố Y nghe Đạo Tín trả lời, nghĩ mà buồn cười, một hồi lâu mới nói: “Pháp Lâm cao tăng, đã lâu không gặp?”
Pháp Lâm cũng cười rộ lên.
“Thái Phó Thiếu Khanh của ngày nào, Tiêu đại tướng quân của hôm nay, sự thay đổi to lớn này quả thực làm bần tăng rất kinh ngạc”.
Hắn vẫn mặc cái kiểu không phải tăng mà cũng chẳng phải đạo, khi cười mắt còn hừng hực, chẳng giống một hòa thượng, chỉ giống như một hào hiệp.
“Thay đổi là không thay đổi, không thay đổi lại là thay đổi” Tiêu Bố Y trả lời.
Pháp Lâm ngẩn ra, Đạo Tín lại nói: “Thiện tai, Tiêu thí chủ có nhiều tuệ căn, không biết có thể cùng bần tăng đi khắp Trung Nguyên tuyên truyền Phật pháp không?”
Tiêu Bố Y mỉm cười đáp: “Đại sư lẽ nào gặp người là lại muốn chiêu nạp thành đệ tử sao?”
Huyền Nhẫn liền nói: “Tiêu thí chủ, đây thực sự là cơ duyên hiếm gặp, nếu như bỏ lỡ, quả thật đáng tiếc”.
Tiêu Bố Y nhẹ nhàng nói: “Nếu không yêu ghét, làm sao hiểu rõ, Hoẵng Nhẫn đại sư rốt cuộc còn có thất tình lục dục, làm sao có thể tìm thấy chí đạo?”
Hoẵng Nhẫn thở dài một tiếng, chắp tay nói: “Tiêu thí chủ nói đúng, tội lỗi tội lỗi”.
Pháp Lâm lại nhìn Tiêu Bố Y, “Tiêu thí chủ lẽ nào đến đây chỉ là để trổ tài ăn nói sao?”
Tiêu Bố Y mỉm cười đáp: “Người như ta chẳng qua chỉ là phàm tục, không muốn tìm kiếm cái gì mà chí đạo, hơn nữa còn là người yêu ghét rõ ràng, còn thích chọn đi chọn lại, đến đây chỉ là cảm thấy mấy vị đại sư là bạn, nên mới nói mấy câu mà thôi. Đúng rồi, vẫn chưa từng gặp vị đại sư này, không biết pháp hiệu xưng hô như thé nào?”
Hắn vẫn nhìn về phía Dương Đắc Chí, nhìn thấy Dương Đắc Chí cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ấn chứa đầy hàm ý.
“Pháp hiệu của bần tăng là Đại Si”.
Tiêu Bố Y cười lớn, “Đại Si, cái tên rất hay. Ta đã bày một bàn tiệc chay trong phủ Thái Phó, không biết mấy vị đại sư có vui lòng đến không?”
Hoẵng Nhẫn lắc đầu nói: “Đa tạ ý tốt của Tiêu thí chủ, sư phụ chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi”.
Tiêu Bố Y cũng không ép, “Nếu đã như vậy thì chỉ có thể nói là hữu duyên vô phận thôi, vậy Tiêu mỗ xin cáo từ”.
Hắn quay người bước đi, Đại Si chợt nói: “Thí chủ xin dừng bước”.
Tiêu Bố Y quay người cười nói: “Đại Si cao tăng phải chăng có lời diệu kì gì muốn tặng sao?”
Trên mặt Đại Si có chút gì đó u buồn, hai con ngươi như lóe sáng, “Ta thấy ấn đường của thí chủ có màu đen, gần đây chỉ sợ có họa đổ máu”.
Tiêu Bố Y nhăn mày nói: “Thật hay giả vậy?”
Pháp Lâm cũng lấy làm ngạc nhiên, liền hỏi, “Đại Si, ngươi từ lúc nào đã biết xem tướng mệnh cho người khác vậy?”
Đại Si mập mờ nói: “Vị thí chủ này sát khí quá nặng, ta tuy là hiểu còn thô sơ nhưng cũng có thể nhìn ra”.
“Vậy không biết số mệnh của ta phạm phải tội gì?" Tiêu Bố Y châm chọc nói, xem ra rất không phục.
Đại Si hai hàng chân mày dựng thẳng lên, tức giận nói: “Ngài thật sự không tin những lời bần tăng nói? Nếu như biết thức thời, chi bằng hãy đi cùng với Đạo Tín đại sư, ngày ngày giảng đạo tĩnh tâm, há chẳng phải là tốt sao?
“Ta đối với điều đó quả thật không có hứng thú” Tiêu Bố Y quả quyết cự tuyệt
Đại Si bấm đốt tay tính số, nghiệm nghị nói: “Bần tăng tính ra ngài mệnh phạm Di Lặc, Phật chủ bất dung, lời nói đến đây, thí chủ có muốn tin hay không thì tùy”.
Hắn phất tay áo bước đi, quay về phía Đạo Tín, với dáng vẻ hết sức giận dữ, Đạo Tín chậm rãi lắc đầu, chỉ nói thiện tai, sau đó cũng rời đi.
Tiêu Bố Y đứng lặng trong gió tuyết, hai hàng lông mày co lại, lẩm nhẩm nói: “Mệnh phạm di lặc, phật tổ bất dung?”
***
Khi Bùi Minh Thúy bước vào phủ đệ Vũ Văn, Vũ Văn Hoá Cập suýt nữa cho rằng đã nhìn thấy quỷ.
Hắn chưa từng nghĩ chân của Bùi Minh Thúy lại có thể bước vào trong phủ Vũ Văn.
Thấy Bùi Minh Thúy đang nhìn mình, Vũ Văn Hóa Cập một hồi lâu mới có thể nói: “Bùi cô nương hạ cố đến đây, không tiếp đón từ xa, xin thứ tội”.
Bùi Minh Thúy lại cười mà nói: “Hóa Cập ngươi dạo này không có việc gì làm sao?”
Vũ Văn Hóa Cập giận đến mức cắn chặt cả răng, chức Thiếu Khanh của lão tử chính là bị ngươi đạp đổ, ngươi hỏi như thế phải chăng là châm chọc sao?
Nhưng đối với Bùi Minh Thúy, hắn trong lòng đang sợ hãi, chỉ có thể cười lớn: “Nhàn đến mức nhàm chán, để Bùi cô nương chê cười rồi”.
“Ồ” Bùi Minh Thúy lại hỏi, “Lệnh tôn có nhà không?”
Vũ Văn Thuật bước ra, cười ha ha nói: “Bùi cô nương đến rồi, khách hiếm gặp hiếm gặp, mời vào bên trong nói chuyện”.
Bùi Minh Thúy cũng không từ chối, cùng Vũ Văn Thuật đi vào bên trong.Vũ Văn Thuật kêu tì nữ dâng trà, sau đó đều lui vào trong, chỉ khi còn hai người mới nói: “Không biết Bùi cô nương đến đây có việc gì?”
“Ngài muốn gì thì mới chịu buông tay?” Bùi Minh Thúy hỏi thẳng, ánh mắt sáng quắc.