Quả nhiên, sau khi địa lôi phát nổ, cho dù là những tên kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa có ý chí kiên cường hơn nữa, cũng chỉ có thể nằm trên mặt đất phát ra nhưng tiếng rên rỉ đau đớn. Có một số kỵ binh giáp trụ bởi có có khôi giáp che chắn, cho nên thân thể không đáng ngại lắm, nhưng vị trí khuôn mặt và đôi mắt lại bị đinh sắt hoặc bi thép đánh trúng, tức thì hai mắt mù lòa, bộ mặt nát bét, khổ không nói lên lời, trừ gào thét và rên siết ra thì điều duy nhất có thể làm là dùng mã đao mau chóng kết thúc sự thống khổ của bản thân.
Tri Thu mắt nhìn thảm cảnh này, cũng không khỏi phải cúi đầu xuống, mặc dù hắn cũng biết đây là thủ đoạn bất đắc dĩ, nhưng loại vũ khí này đúng là có chút ác độc. Không phải là vì giết người, mà là vì dày vò người khác. Nhưng Lâm Từ Luật thì mặt lại lạnh tanh, tựa hồ sớm đã quen với tất cả những điều này rồi, mà Điệp Phong Vũ ở gần đó thì dáng vẻ kích động, có chút hưng phấn lại có chút sợ hãi. Nàng hận không thể cho những tên kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa kia đều bị những thứ địa lôi này giày vò cho sống không bằng chết, nhưng lại lo lắng Dương Túc Phong dùng nó để đối phó với mình, sắc mặt lúc thì trắng lúc thì đỏ, cảm xúc lẫn lộn, trong miệng đầy tư vị chua chát.
Giám sát chặt chẽ kỵ binh giáp trụ tốc độ nhanh nhất đã tiến vào phạm vi sáu trăm mét, Vũ Văn Nghiệt bình tĩnh bóp cò, mục tiêu bị hắn lựa chọn trúng tựa hồ không có phản ứng gì, vẫn cứ tiếp tục xông lên phía trước, tới tận khi đi được tới phạm vi hơn năm mươi mét, thân thể mới dần dần nghiêng đi, khi chiến mã nhảy qua một bức tưởng đổ nho nhỏ, thì ngã cắm mặt từ trên lưng ngựa xuống, rơi xuống trước mặt chiến mã của mình, kết quả là bị chiến mã tiến tới với tốc độ cao dẫm thành thịt nát, nhưng dây cương của chiến mã vẫn quấn chặt lên người hắn, vì thế chiến mã cũng bị kéo lật, ngã ập xuống trong đống đổ nát, đem đoạn tường gạch trong đống đổ nát hất văng ra ngoài khoảng cách ba bốn mét, bắn lên bụi bặm cao tới hai mét, uy thế kinh người.
Du Tiên Phong không tự chủ được quay đầu lại nhìn, còn cho rằng là tay súng bắn tỉa nổ súng, cuối cùng mới phát hiện ra không ngờ là Vũ Văn Nghiệt, hơn nữa hắn dùng lại là súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, chẳng những không có ống ngắm, mà ngay cả đầu ruồi cũng không có, chỉ có họng súng còn đang bốc lên khói sáng, hắn bội phục giơ ngón cái lên.
Vũ Văn Nghiệt cười ngạo nghễ, lại lần nữa bóp cò.
Tiếng súng vang lên, mục tiêu bị hắn chọn trúng lập tức bị hất xuống từ trên lưng ngựa, chiến mã phía dưới hắn phịch một tiếng quỵ xuống mặt đất, lực quán tính cực mạnh đẩy cơ thể của chiến mã về phía trước, làm gồ lên một đống đổ nát ở phía trước, nhưng tên kỵ binh giáp trụ bị hất khỏi chiến mã kia rất nhanh lại bò lên, kéo chiến mã của mình ra nhìn, thấy một cái chân ngựa đã bị bắn đứt rồi.
Du Tiên Phong biết Vũ Văn Nghiệt đang khoe khoang tài bắn súng, vì thế quay đầu đi không nhìn nữa, nhỏ giọng chửi: “Mẹ nói, giỡn mặt à!”
Vừa vặn có hai tên kỵ binh giáp trụ cũng tiến vào tầm bắn của súng ngắm của hắn, hắn liền nâng súng bắn một phát, kết quả là dưới cơn tức khí, không bắn trúng được. Đạn bay sượt qua tai mục tiêu, bắn bay một cái tai của mục tiêu, nhưng mục tiêu không hề phát giác ra, vẫn tiếp tục tiến tới với tốc độ cao, máu tươi từ trong lỗ tai rỉ ra bị gió lạnh thổi bay tung tóe.
Trong lòng Du Tiên Phong thầm tức chửi mình một tiếng, kéo cò súng nạp lại đạn vào nòng, chuẩn bị bồi thêm phát súng thứ hai, kết quả tên kỵ binh giáp trụ kia đã bị tay súng bắn tỉa khác của quân Lam Vũ bắn trúng, mặt bị bắn nát ngay tại chỗ, máu tưới bắn tung tóe, từ trên lưng ngựa ngã xuống. Du Tiên Phong chỉ đành than thầm mình xui xẻo, mục tiêu lựa chọn khác, lần này cuối cùng cũng bắn trúng, đem tên tiểu quan quân kỵ binh giáp trụ từ trên lưng ngựa ngã phịch xuống.
Cùng với kỵ binh giáp trụ càng lúc càng tới gần, tiếng súng của quân Lam Vũ càng lúc càng dầy đặc, kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa vốn chỉ lác đác ngã xuống dưới súng của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, hiện giờ đã ngã thành từng mảng từng mảng dưới súng của quân Lam Vũ. Ở địa phương cách bậc đá chừng hai trăm mét, số lượng kỵ binh giáp trụ ngã xuống nhiều nhất, tiếng súng của quân Lam Vũ vang lên cũng dày đặc nhất.
Trung tướng Mã Lý Phu tức thì biến sắc mặt, hắn bỏ mũ trụ của mình xuống, tóm chặt lấy da đầu của mình.
Nhìn từ gốc độ ở nơi hắn đứng, hơn một nghìn tên kỵ binh giáp trụ hắn phái ra đã hoàn toàn quây tới phía trên cùng của khách sạn trên núi, chỉ cần một phát trường trương là có thể chạm vào đối phương. Thế nhưng làm người khác khó có thể tin được là, chỉ khoảng cách một mũi trường thương đưa ra là có thể giết chết đối phương đó lại trở thành ác mộng của kỵ binh giáp trụ, bọn chúng đổ gục từng mảng từng mảng một, trong thời gian không tới nửa phút, ngay phía dưới bờ dốc đã biến thành một con đường bầy nhầy máu thịt, thi thể của người và chiến mã bị dẫm đạp lẫn vào nhau, máu chảy thành sông.
Thiếu tướng Bách Kết Liệt cũng mắt mở trân trân, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong cuộc chiến tranh đoạt ở đảo Sùng Minh, quân đội nước Mã Toa gặp phải thất bại chưa từng có, nhưng lục quân đem tất cả trách nhiệm đẩy hết lên người hải quân, bản thân cũng giữ kín như bưng thất bại trong cuộc chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh, cho rằng nguyên nhân đó chỉ bởi vì đám hải quân đáng chết mới khiến cho lục quân thất bại, cho nên đối với nghiên cứu quân Lam Vũ, lục quân nước Mã Toa khởi động chậm chạp hơn hải quân rất nhiều, thành quả thu được ít tới đáng thương, cho dù là thân phận thiếu tướng như Bách Kết Liệt cũng không hiểu tình hình của quân Lam Vũ lắm.
Nhìn thấy kỵ binh giáp trụ không ngừng gục ngã, nhân số càng ngày càng ít, mà sắc mặt trung tướng Mã Lý Phu càng ngày càng âm trầm, thiếu tướng Bách Kết Liệt thận trọng hỏi: “Hay là chúng ta… rút bọn chúng trở về?”
Trung trước Mã Lý Phu sắc mặt u ám, hung dữ nói: “Người đâu, lệnh liên đội kỵ binh của ta chuẩn bị công kích.”
Bên ngoài cửa có người lớn tiếng đáp lời: “Vâng!”
Chốc lát sau, bên ngoài liền truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, chiến mã hí vang, vang vọng một vùng. Tựa hồ có thiên quân vạn mã đang tập kết.
Thiếu tướng Bách Kết Liệt do dự chốc lát, rồi lại thận trọng hỏi: “Chúng ta có nên… báo cáo quan tư lệnh quân đoàn một chút không?”
Trung tướng Mã Lý Phu âm trầm nói: “Ông muốn đi báo cáo với quan tư lệnh, tới ngay cả một nhóm quân Lam Vũ nhỏ nhoi ta cũng không thể xử lý được sao?”
Thiếu tướng Bách Kết Liệt vội vàng nói: “Không không không, ông ngàn vạn lần đừng hiều lầm, tôi không báo cáo, tôi không báo cáo nữa.”
Mã Lý Phu nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.
Thiếu tướng Bách Kết Liệt một mình đứng im lặng ở đó chốc lát, thần sắc có chút khổ sở, lẩm bẩm nói: “Kỵ binh Bản Đô có thể đối phó được với quân Lam Vũ ư?”
Tiếng vó ngựa lại một lần nữa vang vọng cả Bảo Ứng phủ, lần này tiếng vó ngựa không được cao ngạo như vừa rồi, mà tỏ ra vô cùng nặng nề, giống như từng hồi từng hồi trống nện lên trong lòng mỗi người, cho dù với lòng như nước đọng của thập tứ công chúa, cũng rõ ràng cảm thấy chỗ không tầm thường của tiếng vó ngựa như sấm rền này, nàng cáo từ những thương binh, dưới sự đồng hành của Mễ Nặc Tư Lương Cách và Đông Phương Bất Bại, lại một lần nữa tới phía trước khách sạn trên núi.
Lâm Từ Luật đã tự mình đi xuống kiểm tra bố trí chiến đầu, vị trí vừa rồi hắn đứng, chỉ có một mình Tri Thu đang nâng kính viễn vọng quan sát động tĩnh của kẻ địch, thậm chí thập tứ công chúa tới hắn cũng không hề hay biết, cho tới tận khi thập tứ công chúa lên tiếng hỏi, hắn mới phản ứng lại.
“Đây là kỵ binh Bản Đô của nước Mã Toa.” Tri Thu sắc mặt bình tĩnh đáp, không nhìn ra chút tâm tình bất an và khẩn trương nào.
Thập tứ công chúa khe khẽ gật đầu, nàng cũng biết, lần này kỵ binh của quân địch xuất động quy mô lớn rồi, chỉ là không biết tình hình chi tiết của địch, cho dù tận mắt nhìn thấy, nàng cũng không thể phân biệt được thân phận của quân địch. Nhưng Tri Thu thì khác, hắn chỉ cần nâng kích viễn vọng lên nhìn qua một cái, một người quen thuộc việc quân trên đại lục như hắn, nhìn một cái là nhận ngay ra được, lần này tham dự tấn công toàn bộ đều là kỵ binh Bản Đô .
Người Bản Đô là một dân tộc du mục hoạt động ở trên bình nguyên Phan Mạt Tư phía nam nước Mã Toa, nghe nói có gần sáu trăm vạn nhân khẩu, bọn họ có mười mấy bộ lạc tạo thành, phân tán trên thảo nguyên Phan Mạt Tư mỹ lệ giàu có, bọn họ là dân tộc du mục duy nhất trong biên giới nước Mã Toa là lực lượng nòng cốt của kỵ binh nuớc Mã Toa.
Người tộc Bản Đô không hề hung dữ như dân tộc du mục trên cao nguyên Huyết Sắc, thảo nguyên Phan Mạt Tư giàu có ít nhiều phần nào mài rũa tính hung dữ bẩm sinh của bọn họ. Nhưng dù sao bọn họ cũng là dân tộc thường sinh hoạt trên lưng ngựa, cho nên từ nhỏ đã quen thuộc cách thuần dưỡng và huấn luyện ngựa, gien di truyền của bọn họ đều có liên hệ mật thiết với ngựa, loại ưu thế trời sinh này so với những người huấn luyện sau này có ưu thế lớn hơn rất nhiều, quân đội nước Mã Toa từ trong tộc người Bản Đô chiêu mộ kỵ sĩ, chỉ cần huấn luyện đơn giản, đã là một kỵ binh ưu tú rồi.
Chính vì sự tồn tại của người tộc Bản Đô, người nước Mã Toa mới có cơ sở của kỵ binh, đại bộ phận tướng kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa, cơ hồ đều có ít nhiều quan hệ mật thiết nào đó với người tộc Bản Đô. Ví dụ như trung tướng Mã Lý Phu quan chỉ huy của sư đoàn kỵ binh giáp trụ thứ 19 của nước Mã Toa, chính là xuất thân từ người tộc Bản Đô, trong tuyệt đại đa số sư đoàn kỵ binh, kỵ binh Bản Đô đều là sự đại biểu cho một loại vinh diệu, là tượng trưng cho sức chiến đấu. Trừ cực ít liên đội kỵ binh ra, thì liên đội kỵ binh Bản Đô đều là lực lượng xuất sắc nhất trong sư đoàn kỵ binh đó.
Trung tướng Mã Lý Phu muốn vãn hồi thể diện của mình, nên quyết tâm lấy báu vật cất đáy hòm của sư đoàn kỵ binh thứ 19 ra, đó chính là liên đội kỵ binh Bản Đô.
Tri Thu thần sắc mặc dù bình tĩnh, nhưng hắn cũng biết. Khảo nghiệm của quân Lam Vũ đã tới rồi.
Dương Túc Phong ra lệnh cho Tri Thu chỉ huy toàn diện trận chiến này, không phải là một sự chỉ định bừa bãi, những người có mặt ở đây, nếu luận về dũng mãnh và gan dạ, tiện tay vơ một cái cũng tóm được cả đống, bất kể là Lâm Từ Luật hay Du Tiên Phong, thậm chí là đám người Vũ Văn Nghiệt, đều mạnh mẽ hơn Tri Thu nhiều, nhưng nếu luận sự khống chế với cả chiến trường, luận đánh giá tình hình, luận học cao hiểu rộng, thì Lâm Từ Luật và A Ba Đốn đều còn thua kém một chút. Dương Túc Phong biết, chỉ có Tri Thu mới có khả năng chỉ huy trận chiến va chạm hỗn loạn tình huống không rõ này. Tận dụng khả năng lớn nhất bảo tổn bản thân, tiêu diệt kẻ địch.
Lâm Từ Luật đi tới, chỉ khẽ gật đầu với thập tứ công chúa, coi như là đã hành lễ rồi, sau đó nói với Tri Thu: “Đều an bài cả rồi, đủ cho Mã Lý Phu nếm đủ. Nếu ta là hắn, hiện giờ biện pháp tốt nhất là ngoan ngoãn tránh đường thả cho chúng ta đi.”