Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 620: Chương 620: Ai là vua lục chiến? (Hạ) (Phần 5)




Bỗng nhiên, lại có một tên kỵ binh Bản Đô xuyên qua được tuyến phong tỏa ở phía trước, thình lình xuất hiện trước mắt Tri Thu. Tri Thu vội vàng giơ súng lên bắn, đem đối phương từ trên lưng ngựa bắn rơi xuống, nhưng bản thân hắn cũng bị chiến mã tiếp tục chạy tới xô ngã, bị hất văng đi, khó khăn lắm mới đứng lên được, chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, gần như không phân biệt được đông tây nam bắc nữa.

Trong tầm nhìn có chút mơ hồ của hắn, trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ gần như đều bị hải dương kỵ binh Bản Đô nhấn chìm, kỵ binh Bản Đô dũng mãnh không sợ chết, căn bản không để ý tới thương vong cực lớn của phe mình, không ngừng đạp lên thi thể của đồng bạn tràn về phía trước. Trong đường hào của quân Lam Vũ đã chất đống thi thể của kỵ binh Bản Đô, phía trước đường hào thì càng thây chất như núi, cao hơn cả một đầu người, Tri Thu tận mắt nhìn thấy Lâm Từ Luật bị thi thể chiến mã kỵ binh Bản Đô đè lên trong đường hào, phải dùng tới thời gian một phút mới đẩy được thi thể chiến mã ra rồi vất vả bò dậy, trên người trên mặt đâu đâu cũng toàn là máu tươi, cũng không biết rốt cuộc là của hắn hay là của người khác.

Vào lúc này, mấy tay súng bắn tỉa của đội đột kích Bạo Hùng ở trên nóc phòng là thoải mái nhất. Vị trí của bọn họ căn bản không có kỵ binh Bản Đô quấy nhiếu, bọn họ có thể từ trên cao nhắm chuẩn rồi xạ kích xuống dưới, chuyên môn bắn quan quân của kỵ binh Bản Đô, trong kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa, tất cả quan quân đều có một cây lông vũ ở trên mũ trụ, lông vũ màu trắng đại biểu cao quan quân cấp thấp, lông vũ màu lam đại biểu cho quan quân trung cấp, lông vũ màu tím thì đại biểu cho quan quân cao cấp. Những thứ lông vũ này thường ngày chính là vinh diệu của bọn chúng, nhưng hiện giờ lại thành thứ chỉ lối cho tử vong.

Có lẽ ở trong lúc kỵ binh va đụng kịch liệt thế này, loại tiêu chí quan quân đó không dễ nhận ra, nhưng các tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ ở trên cao nhìn xuống, lại có thể nhìn thấy hết sức rõ ràng. Từng chiếc lông vũ mang tính tiêu chí đó trở thành mục tiêu xạ kích tốt nhất cho bọn họ, có tay súng bắn tỉa vô tình nhìn thấy một thanh niên quan quân mang lông vũ màu tím, trong lòng có chút ngạc nhiên. Với tuổi tác của hắn tối đa là hai lăm hai mươi sáu tuổi, sao có thể mang lông vũ màu tím, nhưng cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, tiện tay cho một phát súng hạ gục đối phương.

Tri Thu khó khăn lắm mới lau sạch được chỗ máu tươi che mắt, nhưng nhìn thấy thập tứ công chúa đã tỉnh lại, được Điệp Phong Vũ dìu đỡ đi về phía mình, hơn nữa biểu tình có chút quái lạ, tựa hồ như có lời gì đó muốn nói, nhưng tựa hồ lại không dám nói ra. Khuôn mặt tú lệ có hơi chút ửng hồng, càng trở nên diễm lệ không gì sánh bằng, nàng vốn có chút thẹn thùng, nhưng dáng vẻ thể hiện ra lúc này lại không giống với sự thẹn thùng thuần túy, tựa hồ như có chuyện gì đó khó xử.

Tri Thu chủ động đi tới, nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi công chúa có điều gì căn dặn không?”

Thập tứ công chúa muốn nối lại thôi, tựa hồ cảm thấy rất khỏ mở miệng ra được, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói lí nhí: “Ngươi... ngươi sẽ đem chuyện ở nơi này báo cáo cho Dương Túc Phong sao? Ta... ý ta là bất kỳ việc gì xảy ra ở đây...”

Tri Thu không hiểu nguyên cớ nói: “Đương nhiên, sau khi chiến đấu kết thúc thần phải đem chiến báo chi tiết báo cáo cho Phong lĩnh. Ngoài ra, thần còn phải giao một bản báo cáo cho cấp trên, làm đề tài thảo luận cho các học sinh của trường học quan quân quân Lam Vũ.”

Sắc mặt thập tứ công chúa tỏ ra càng thêm ngượng ngùng, hơi cúi đầu xuống, tựa hồ cảm thấy chuyện mình muốn nói càng khó mở miệng rồi, ngược lại Điệp Phong Vũ ở bên cạnh không ngừng nháy mắt với Tri Thu. Nhưng Tri Thu hoang mang chẳng hiểu ra làm sao, một hồi lâu sau, thập tứ công chúa cuối cùng lấy dũng khí, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Vậy... ngươi, có thể hay không đừng nhắc tới... chuyện ta bị ngất xỉu không?”

Nhìn thấy Tri Thu ánh mắt nghi hoặc khó hiểu, sắc mặt thập tứ công chúa đỏ bừng, đầu gần như cúi gằm xuống trước ngực, lại nhỏ giọng bổ xung: “Ta… ta… chỉ .. không muốn để y biết, ta từng ngất xỉu, ta... sau này ta không yếu đuối như thế nữa.”

Câu này nói xong, sắc mặt nàng đã đỏ như ráng chiều, nhưng sau khi nói xong, lại có cảm giác nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên, trông đợi nhìn Tri Thu, làm Điệp Phong Vũ ở bên cạnh cũng sinh ra kỳ quái, lập tức nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt bản thân cũng không khỏi hơi chút nóng lên.

Tri thu cuối cùng cũng hiểu ra, khẽ mỉm cười bình thản, thành khẩn nói: “Không phải đâu, công chúa, người là một nữ nhân dũng cảm.”

Ánh mắt của thập tứ công chúa từ từ sáng lên, vẻ thẹn thùng trên khuôn mặt trái xoan dần dần lui đi, có chút kỳ vọng hỏi: “Ngươi nói thật đấy chứ?”

Tri Thu thành khẩn nói: “Công chúa dũng cảm hơn so với tuyệt đại đa số nữ nhân.”

Khóe miệng thập tứ công chúa từ từ hé ra một nụ cười ngọt ngào, tựa hồ từ trong lòng có thứ gì đó được thỏa mãn, nàng chầm chậm cúi đầu xuống, cười tủm tỉm, nụ cười của nàng trông rất ngây thơ, giống như cô bé con mười ba buổi vậy, làm trong lòng Tri Thu không khỏi khe run lên, có một loại cảm giác lặng lẽ tự nhiên sinh ra, bất kể như thế nào, bản thân phải cố gắng bảo vệ nụ cười vui vẻ này.

Uỳnh uỳnh uỳnh...

Tri Thu muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên nghe thấy bên tai truyền tới tiếng động đinh tai nhức óc, quay đầu lại nhìn, thì ra là đám người Du Tiên Phong mai phục ở đằng sau lưng kỵ binh Bản Đô đã giật nổ những gói thuốc nổ được bổ trí tỉ mỉ, gây nên một chuỗi tiếng nổ liên tục, vô số kỵ binh Bản Đô hóa thành hư vô trong tiếng nổ kịch liệt, những số thuốc nổ dẻo này bị buộc lại với nhau để sử dụng, uy lực không phải là tầm thường. Những tên kỵ binh Bản Đô khác cũng theo bản năng quay đầu lại nhìn, muốn xem xem đằng sau phát sinh ra chuyện gì.

Đám người Quý Nhan Bình thừa cơ ừa lên, ném một trận mưa lựu đạn dồn dập vào sau lưng kỵ binh Bản Đô đang ngẩn ra kia, tức thì đem những tên kỵ binh Bản Đô còn sót lại đổ gục một mảng lớn. Một số tên kỵ binh Bản Đô muốn quay đầu ngựa lại đối phó với bọn họ nhưng bị đồng bạn chặn đứng, không có quan quân chỉ huy, bọn chúng có tên muốn lao về phía trước, có tên lại muốn quay lại đằng sau, liền va đụng vào nhau.

Tri Thu nâng kính viễn vọng lên, hài lòng gật đầu, kỵ binh Bản Đô thình lình gặp phải tập kích đằng sau lưng, quả nhiên rơi vào hỗn loạn. Trong chiến đấu kịch liệt, bọn chúng không có cách nào phán đoán đằng sau mình rốt cuộc có bao nhiêu người, hay là người như thế nào. Đối với kỵ binh mà nói, vấn đề lo lắng nhất là bị cắt đứt đường lui, hoặc là bị tấn công từ hai mặt, trong khoảng thời gian mấy phút ngắn ngủi, bọn họ không thể nào đưa ra phán đoán hiệu quả được.

Đạn của Bách Kích pháo thừa cơ rơi vào trong đám kỵ binh Bản Đô chen chúc dày đặc, phát huy được lực sát thương lớn nhất, sau một chuỗi đạn pháo Bách Kích phát nổ, đội ngũ kỵ binh Bản Đô bắt đầu trở nên có chút thưa thớt, một số kỵ binh Bản Đô bắt đầu quay ngựa lại, truy cản đám người Du Tiên Phong, nhưng phần lớn kỵ binh Bản Đô vẫn theo quán tính xông về phía trước, cho tới khi bản thân bị hạ gục.

Trung tướng Mã Lý Phu mắt nhìn khung cảnh bi thảm này, tức thì gầm rống lên như mất trí.

Liên đội kỵ binh Bản Đô này chính là toàn bộ tâm huyết của hắn, vinh diệu của hắn, tương lai của hắn, đều gửi gắm hết lên đợt tấn công của kỵ binh Bản Đô lần này. Trong liên đội kỵ binh Bản Đô này, có tộc nhân của hắn, còn có cả nhi tử của hắn, hắn hi vọng bọn họ có thể vì mình mà tăng thêm một phần công lao, để cho Vũ Văn Phân Phương ở cách đó không xa nhìn thấy chỗ không tầm thường của mình, thậm chí huân chương trên vai của mình tăng thêm một ngôi sao sáng lấp lánh. Nhưng hiện giờ, chẳng những không có công lao và ngôi sao nào hết, mà tới ngay cả liên đội kỵ binh Bản Đô, cũng sắp bị tiêu diệt rồi.

“Rút! Rút! Rút!” Trung tướng Mã Lý Phu điên cuồng gầm lên với tên lính thổi kèn hiệu lệnh.

Tiếng tù và nghèn nghẹn lại một lần nữa vang lên, tâm tình bi thương lướt qua trong lòng mỗi người.

Thế nhưng kỵ binh Bản Đô hiện giờ muốn rút lui cũng vô cùng khó khăn rồi, chiến trường thây chất ngổn ngang khắp chốn đã cản trở tính cơ động của bọn chúng, hơn nữa những quả địa lôi chẳng ai biết chôn giấu ở đâu kia cũng trở thành truy hồn sứ giả của bọn chúng, những tiếng nổ lác đác đứt quảng mang theo không ít tính mạng. Trừ tử thần uy hiếp tới từ dưới mặt đất, ở mặt sau mông đít bọn chúng, chẳng những có Bách Kích pháo truy cản, còn có các tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ bắn lén, phía trước còn có đám người Quý Nhạn Bình, Vũ Văn Nghiệt cản trở, tốc độ rút lui của bọn chúng có nhanh hơn nữa cũng để lại một đống thi thể.

Trung tướng Mã Lý Phu trong chớp mắt như già đi mấy chục tuổi, thân hình cao lớn phảng phất như bị rút cạn, con bắt đỏ bừng, mắt trợn muốn rách mí mắt, muốn nổi giận, nhưng lại không phát ra được. Cơn giận dữ của hắn, tinh lực của hắn, toàn bộ đều đã mất đi theo sự diệt vong của liên đội kỵ binh Bản Đô rồi, liên đội kỵ binh Bản Đô tinh nhuệ nhất dưới sự chỉ huy của hắn, khi xuất phát có bốn nghìn bốn trăm tám mươi người. Nhưng có thể sóng sót trở về không tới ba trăm người, hơn nữa người nào người nấy thương tích chằng chịt, đột nhiên, trung tướng Mã Lý Phu thất thanh khóc ầm lên, thân thể co lại trong góc lều, che mặt không muốn gặp ai nữa.

Thiếu tướng Bách Kết Liệt chẳng thể làm gì, đành len lén sai người đi báo cáo cho quan tư lệnh quân đoàn Vũ Văn Phân Phương. Hắn tin rằng, Vũ Văn Phân Phương ở gần đây quan sát tình thế chiến trường, hẳn là đã biết được tin tức thảm bại của Mã Lý Phu, bất quá vì tính mạng người nhà của Mã Lý Phu, hắn phải báo cáo lên trước khi Vũ Văn Phân Phương tới đây.

Quả nhiên, lính truyền lệnh của thiếu tướng Bách Kết liệt bước trước vừa mới rời đi, thì bóng dáng Vũ Văn Phân Phương đã xuất hiện rồi.

Nếu như không phải có quân phục trên người, hơn nữa huân chương trên vai còn cho thấy một cách rõ ràng thiếu nữ trẻ tuổi này chính là nguyên soái trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của nước Mã Toa, thì lúc Vũ Văn Phân Phương đi trên đường, tuyệt đối có thể có tỉ lệ quay đầu lại ngoái nhìn một trăm phần trăm, vẻ đẹp và sự cao ngạo của nàng đủ để tuyệt đại đa số nam nhân khuynh đảo. Thế nhưng, bao phủ dưới quân phục đó, nàng lại vĩnh viễn cũng không thể có được vinh diệu này, mỗi một nam nhân nhìn thấy nàng, trước tiên nhìn thấy chính là quân hàm nguyên soái của nàng, sau đó sẽ cung kính khom lưng xuống, tới nhìn thêm một cái cũng không dám.

Vũ Văn Phân Phương đích xác đã nhìn thấy sự thất bại của liên đội kỵ binh Bản Đô chủ lực của sư đoàn kỵ binh thứ 19 nước Mã Toa, cho nên sắc mặt tỏ ra vô cùng buồn bực, đôi mắt càng thêm âm lãnh, không nói một lời đi tới sở chỉ huy của thiếu tướng Bách Kết Liệt, đi theo bên cạnh nàng, còn có thượng tướng Lai Nhân Bố Đặc tham mưu trưởng quân đoàn, thiếu tướng Mạc Nại Cơ - quan chỉ huy sư đoàn kỵ binh thứ 18. Viên thượng tướng tuổi cao hiển nhiên tâm tình cũng không tốt, chỉ có thiếu tướng Mạc Nại Cơ trẻ tuổi tựa hồ mang theo dáng vẻ hưng phấn và nôn nóng.

Thiếu tướng Bách Kết Liệt đứng ở cửa đơn giản báo cáo tình hình cho Vũ Văn Phân Phương, đương nhiên là hắn báo cáo có chọn lựa, Vũ Văn Phân Phương tức thì nhíu mày lại, bỗng nhiên nghe thấy trong lều có động tĩnh, nghe thấy trung tướng Mã Lý Phu hung hăng đem mã đao đập xuống bàn, làm chiếc bàn tan nát, sau đó vén rèm lên, giống như một con sư tử nổi giận từ bên trong xông ra ngoài, đối với đám người ở trước mắt cứ như không nhìn thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.