Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 611: Chương 611: Ai là vua lục chiến? (Trung) (Phần 2)




Tất cả binh sĩ nước Mã Toa đều bật ra tiếng cười dâm dật.

Điệp Phong Vũ đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, làm cho tất cả những người xung quanh giật bắn mình.

Thế nhưng mọi người còn chưa kịp quan tâm tới Điệp Phong Vũ thì nghe thấy tiếng cười của tên quan quân trọc đầu kia ngưng bặt, giống như bị người ta bóp nghẹt ở giữa, làm người ta cảm thấy ngạc nhiên, thấy khá quái dị.

Đám người thập tứ công chúa quay đầu lại, nhưng thấy trên cái đầu trọc lóc của tên quan quân kia tựa hồ có giọt máu rỉ ra.

Lúc này, tựa hồ có một tiếng súng rất đặc biệt truyền tới chiến trường, mỗi một người đều có thể nghe thấy, đây không phải là tiếng súng rãnh xoắn bình thường, nhưng rốt cuộc là loại tiếng súng gì, thì ngay cả Tiết Bối Nhĩ cũng không phân biệt được.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người, tên quan quân nước Mã Toa kia hoang mang đưa tay lên sờ trán của mình, phát hiện ra trên ngón tay đã có dính máu, vì thế hắn lại đưa ngón tay sờ tới vị trí nhỏ máu kia, tựa hồ thấy nơi đó có một cái lỗ nhỏ, vì thể hắn tiện thể đút ngón tay vào…

Đoàng!

Mỗi một người đều có thể nghe thấy rõ ràng, con mắt của tên quan quân nước Mã Toa từ từ nở lớn, kéo ngón tay dính máu từ trong đầu của mình ra, để ở trước mắt, sau đó trong cổ họng kêu lên một tiếng quái dị, ngã ngửa người từ trên tảng đá xuống, ngã nhào xuống trên đường, đã không còn sự sống nữa. Khi hắn ngã xuống, lưỡi búa trong tay hắn cũng rơi xuống theo, vừa vặn đập trúng ngực hắn, vì thế tức thì trở thành một đống máu thịt bầy nhầy.

Có lẽ là tình cảnh quá sức quỷ dị, mỗi một người có mặt ở đó đều ngây ra như phỗng, bọn họ đều mang theo ánh mắt ngạc nhiên mà sợ hãi nhìn tên quan quân nước Mã Toa không biết vì sao mà ngã xuống kia. Tới ngay cả đám người thập tứ công chúa, Điệp Phong Vũ, Tiết Bối Nhĩ cũng ngây hết cả ra, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ không thể tin được, cũng giống như tất cả binh sĩ nước Mã Toa, bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có Mễ Nặc Tư Lương Cách quay đầu lại nhìn về phía sau, nhìn thấy trên nóc phòng cao nhất của khách sạn trên núi có thêm vài người, tựa hồ chính là các đội viên của hải quân lục chiến đội và Vũ Văn Nghiệt, trong đó súng ngắm Già Lan Mã trong tay của một đội viên hải quân lục chiến đội còn bốc khói xanh. Hẳn là bọn họ đã nằm trên nóc nhà một đoạn thời gian không ngắn rồi, tới tận bây giờ mới ra tay, bất quá vừa ra tay liền chấn động toàn trường.

Chương XXOO: Ai là vua lục chiến? (3)

-------------------------

“Đây chính là ma pháp sao?” Thập tứ công chúa lẩm bẩm nói.

Mễ Nặc Tư Lương Cách xoay người lại, ôn hòa nói: “Không phải, là người của Phong lĩnh, bọn họ tới là để bảo vệ công chúa.”

Thập tứ công chúa còn chưa phản ứng lại, lẩm bẩm hỏi: “Dương Túc Phong ư? Y ở đâu ?”

Mễ Nặc Tư Lương Cách hiền hòa đáp: “Bộ hạ của Phong lĩnh ở ngay gần đây…?”

Thình lình nghe thấy vậy Điệp Phong Vũ vừa cả kinh vừa tức giận: “Dương Túc Phong ở ngay gần đây ?”

Mễ Nặc Tư Lương Cách nhún vai, hờ hững đáp: “Phong lĩnh không ở đây, những người Phong lĩnh phái tới ở đây.”

Điệp Phong Vũ hồ nghi nhìn xung quanh, lại nhìn người ở trên nóc nhà, chăm chú nhìn bọn họ hồi lâu, tựa hồ cũng phát giác ra chỗ không tầm thường của bọn họ, nửa tin nửa ngờ hỏi: “chỉ bằng mấy người bọn họ?”

Mễ Nặc Tư Lương Cách gật đầu: “Tạm thời chỉ có mấy người bọn họ.”

Tiết Bối Nhĩ tức thì thất vọng vô cùng, đau khổ nói: “Bằng vào mấy người này ư?”

Nhưng lại nghe thấy có người lạnh lùng đáp: “Mặc dù chỉ có mấy người bọn họ, nhưng đã đủ đối phó với đội hình lá chắn của đối phương rồi.”

Đám người Tiết Bối Nhĩ quay đầu lầu, nhìn thấy một người trẻ tuổi, tay cầm một khẩu súng Mauser, từ trong khách sạn trên núi đi ra, vừa đi vừa lạnh lùng nói. Chẳng ngờ là tham mưu quân sự Tri Thu mà quân Lam Vũ phái tới kinh đô Ni Lạc Thần nghe ngóng tình hình, nhưng trừ Mễ Nặc Tư Lương Cách ra, nơi này những người khác đều không nhận ra hắn.

Tri Thu nhấc tay hành lễ với thập tứ công chúa, không đợi cho thập tứ công chúa hiểu ra là chuyện gì, đã quay đầu nói với Điệp Phong Vũ: “Phong Vũ tướng quân, phiền cô lệnh Thanh Nhan Phi Ưng chuẩn bị cung tiễn, người của chúng tôi phụ trách phá trận hình lá chắn của đối phương.”

Điệp Phong Vũ nhìn Tri Thu ở trước mắt như một tên ngốc, nửa tin nửa ngờ cau mày lại không nói gì cả.

Tri Thu trầm tĩnh nhắc lại một lần lời vừa rồi, trong lời nói mang theo khẩu khí mạnh mẽ gần giống như ra lệnh.

Điệp Phong Vũ nhìn hắn, sắc mặt có chút khinh miệt, nàng căn bản không tin Tri Thu có bản lĩnh có thể đánh tan trận hình lá chắn của nước Mã Toa.

Tri Thu đang muốn nói gì đó, thì nghe thấy bên tai truyền tới tiếng súng đoàng một tiếng, nặng nề mà đanh gọn giống y hệt như tiếng súng vừa rồi, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trận hình của nước Mã Toa đi ở phía trên cùng rõ ràng là rối loạn một chút, lá chắn phía trên cùng lộ ra mấy khe hở, phải mất thời gian ba giây mới khép kín trở lại, trên con đường mà bọn chúng đi qua, lưu lại một thân thể đang đau đớn giãy dụa.

Có thời gian ba giây này đủ cho Thanh Nhan Phi Ưng bắn ra hai lượt cung tiễn rồi.

Tri Thu lạnh lùng nói: “Phong Vũ tướng quân, người của cô nên chuẩn bị đi.”

Tiết Bối Nhĩ kinh ngạc nhìn cảnh tượng ở trước mắt, không hiểu nguyên cớ, ngược lại thập tứ công chúa tựa hồ nhận ra điều gì, quay đầu lại chú tâm nhìn mấy đội viên của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ ở trên nóc nhà, nhưng ánh mặt trời chói mắt. Nàng cũng không nhìn rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy tất cả những thứ mình nhìn thấy tựa hồ xưa nay chưa từng thấy qua.

Điệp Phong Vũ đang muốn mở miệng, nhưng lại nghe thấy bên tai liên tục có mấy tiếng súng đoàng đoàng đoàng, trận hình nước Mã Toa xông lên phía trên cùng tức thì rối loạn hết cả lên, những tên binh sĩ Mã Toa kêu thảm rồi ngã xuống mặt đất, người ở phía sau ùa tới, mấy tên binh sĩ nước Mã Toa bị ngã xuống, lá chắn nặng nề rơi đập lên thương binh nằm trên mặt đất, tức thì gây nên tiếng gào thảm thiết như tiếng giết lợn. Có tên bắp chân bị lá chắn nặng nề đè nát, cả trận hình trong chớp mắt đã tan ra, còn lại mấy tên binh sĩ nước Mã Toa không bị thương cầm lá chắn và trường thương hoang mang luống cuống đứng ngây ra đó, không biết rốt cuộc là nên tiến lên hay là nên rút lui.

Điệp Phong Vũ không còn do dự nữa, lập tức ra lệnh Thanh Nhan Phi Ưng trang bị trở lại cung tiễn sở trường của bọn họ.

Qua hai loạt mưa tên liên tục, tất cả binh sĩ của trận hình lá chắn nước Mã Toa xông lên ở phía trên cùng kia đầu nằm ở trên con đường cách bậc thang của khách sạn trên núi không tới hai mươi mét, thi thể của bọn chúng bị lá chắn nặng nè đè lên người, gần như chặn lấy con đường tiến lên.

Tiếng súng kỳ lạ mà lại quen thuộc một lần nữa lại vang lên, trận hình lá chắn của nước Mã Toa ở ngay sau đó cũng xuất hiện hỗn loạn, vốn là những tấm lá chắn khép sát sin sít lại với nhau, cũng bởi vì chủ nhân bị thương hoặc là hi sinh mà không thể không chuyển vị trí, lộ ra vô số chỗ hở, cung tiễn thủ Thanh Nhan Phi Ưng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, lập tức bổ xung vào trong khe hở đợt mưa tên, nhân số bị thương hoặc hi sinh tăng nhanh, vì thế trận hình lá chắn cũng tan tành.

Lúc này Điệp Phong Vũ cuối cùng mới nhìn được rõ ràng, thì ra là bọn Vũ Văn Nghiệt ở trên nóc nhà cao nhất nổ súng, mỗi một phát súng của bọn họ đều bắn lên bên mép là chắn. Mặc dù tấm là chắn đủ kiên cổ, đủ để kháng cự lại cung tiễn của cung Hổ Bí và đạn của súng rãnh xoắn bắn ra, nhưng đối với súng trường Mễ Kỳ Nhĩ và súng ngắm Già Lan Mã, súng máy bán tự động mà nói, thì những tấm lá chắn này có tác dụng duy nhất là làm chậm tốc độ đạn đi một chút mà thôi. Đạn xuyên qua lá chắn, đánh mạnh lên binh sĩ nước Mã Toa ở đằng sau lá chắn, đưa bọn chúng tới địa ngục tử vong.

Ánh mắt của đám người thập tứ công chúa đều lộ ra vẻ tán thưởng và tò mò, kinh ngạc nhìn từng trận hình thuẫn bài một không thể khống chế được tan rã trong tiếng súng nặng nề và cô quạnh, sau đó là chìm vào trong hỗn loạn, cuối cùng biến mất dưới cung tiễn của Thanh Nhan Phi Ưng. Bọn họ vô cùng cảm khái uy lực vũ khí của quân Lam Vũ. Lần đầu tiên thực sự cảm giác được có chỗ dựa dẫm.

Bất quá điều đám người thập tứ công chúa không biết còn càng nhiều hơn, sau khi đạn bắn xuyên qua lá chắn, đường đạn thường thường bị vặn đi thậm chí là xoáy tròn, vì thế bắn vào trên người binh sĩ nước Mã Toa ở đằng sau tấm lá chắn đã trong lúc vô tình tạo thành đạn Mỗ Đạt, khiến cho những tên binh sĩ nước Mã Toa này xương cốt có cứng hơn nữa, ý chí có kiên cường hơn nữa, sĩ khí thịnh vương hơn nữa thì một khi bị đạn bắn trúng cũng sẽ lập tức ngã xuống. Đối với trận hình do bảy bảy bốn mươi chín người tạo thành mà nói, chỉ cần có ba bốn người đồng thời ngã xuống, là đủ để khiến cho cả trận hình hỗn loạn, hơn nữa binh sĩ bị đạn Mỗ Đạt bắt trúng gặp phải đau đớn không thể nào tưởng tượng nổi, bản năng sinh tồn làm cho động tác của bọn chúng không kiếm soát được ảnh hưởng tới những người xung quanh, khiến cho bọn chúng cũng rơi vào hỗn loạn.

Tiếng súng đoàng đoàng đoàng nghe có chút quạnh quẽ, lại có chút quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.