Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 615: Chương 615: Ai là vua lục chiến? (Trung) (Phần 5)




Chừng là quan chỉ huy của nước Mã Toa cũng nhìn thấy Bảo Ứng phủ đã biến thành một đống đổ nát, mặt đất bằng phẳng, không có quá nhiều chướng ngại vật, mới dám cho kỵ binh gia nhập chiến trường rồi.

Điệp Phong Vũ và Tiết Bối Nhĩ lòng như lửa đốt, vậy mà sắc mặt Tri Thu lại cứ tỏ ra rất vững vàng, rất bình tĩnh. Đối với việc kỵ binh nước Mã Toa tới tỏ vẻ lòng như nước đọng, chỉ lặng lẽ chỉ huy quân đội Đường Xuyên đào đường hào, không ngừng thúc giục tiến độ công trình.

Điệp Phong Vũ mang theo khẩu khí khinh miệt, lạnh lùng nói: “Viện binh của quân Lam Vũ đâu? Viện binh đâu? Dương Túc Phong không phải nói chúng bay được đấy chứ? Hiện giờ bay tới đâu rồi?”

Tri Thu chẳng thèm để ý tới nàng, đầu cũng chẳng quay lại lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, đang ở trên đường.”

Điệp Phong Vũ phất tay áo quay đầu rời đi.

Có mấy tên kỵ binh nước Mã Toa thăm dò xông vào đống đổ nát của Bảo Ứng phủ, thúc ngựa khiêu vũ trong đống đổ nát, động tác vô cùng linh hoạt, bọn chúng chuyên môn đi dò đường, xem xem chiến trường nơi này có thích hợp cho kỵ binh giáp trụ thi triển sức chiến đấu hay không, đồng thời quan sát trên mặt đất có chướng ngại vật hoặc là cạm bẫy tạo thành tổn thương cho vó ngựa hay không. Chiến mã của kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa đều được lắp vó sắt cực tốt, không cần lo lắng tới mảnh ngói cục gạch, cho nên kỵ binh giáp trụ mới yên tâm tiến vào trong đống hoang tàn đổ nát của Bảo Ứng phủ.

Thế nhưng, khi bọn chúng tiến vào vị trí cách khách sạn trên núi ước chừng bốn trăm mét, những tiếng súng lác đác vang lên, theo cùng mỗi một phát súng, đều có một tên kỵ binh giáp trụ từ trên lưng ngựa ngã xuống, mất đi sinh cơ, chỉ có tọa kỵ của bọn chung lưu luyến đứng trông ở bên thi thể, hoang mang lúng túng nhìn bốn phía, phát ra những tiếng hí dài đau xót.

Bọn Vũ Văn Nghiệt ở trên nóc nhà rỗi tới phát chán, những tên kỵ binh giáp trụ xâm nhập vào này vừa vặn cho bọn họ giải trí, chỉ đáng tiếc là số lượng quá ít, còn chưa đã thèm, thì đã không nhìn thấy sự tồn tại của bọn chúng.

Trung tướng Mã Lý Phu quan chỉ huy của sư đoàn kỵ binh thứ 19 nước Mã Toa rất nhanh thu được tin tức liên quan, hắn hồ nghi nhìn lão bằng hữu của mình, thiếu tướng Bách Kết Liệt của sư đoàn bộ binh thứ 14, không hiểu hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Có ma quỷ ẩn nấp ở trong Bảo Ứng phủ à?”

Thiếu tướng Bách Kết Liệt đau khổ nói: “Tôi cũng chẳng biết nơi đó có ma quỷ hay không, nhưng tôi có một liên đội trưởng và hơn một trăm binh sĩ chết ở dưới tiếng súng độc đáo đó. Loại tiếng súng này tới khi tôi một trăm tuổi cũng chẳng thể quên nổi. Tôi đề nghị, ông cứ làm rõ trước rồi hãy tiến công cũng không muộn, để tránh gặp phải tổn thất không cần thiết.”

Trung tướng Mã Lý Phu lắc đầu nói: “Không được đâu, tôi phải phát động tiến công, chúng ta phải công phá được Sơn Hải Quan vào cuối năm nay, tôi chẳng có quá nhiều thời gian để làm rõ nữa. Có rất nhiều chuyện chúng ta không cần làm rõ, chúng ta chỉ cần giành được thắng lợi là được rồi.”

Thiếu tướng Bách Kết Liệt nói: “Đúng vậy, đây mới là dũng sĩ chân chính, tôi đã nhận được mệnh lệnh, toàn lực phối hợp tác chiến với các vị…”

Bề ngoài thì nói rất là dễ nghe, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy có chút khó chịu, sư đoàn bộ binh thứ 14 phải trả một cái giá cực lớn ở Bảo Ứng phủ, hiện giờ thắng lợi đã trong tầm mắt, thì Vũ Văn Phân Phương lại đem sư đoàn kỵ binh thứ 19 điều tới, rõ ràng chính là muốn cướp lấy thành quả thắng lợi của mình, mặc dù mọi người là lão bằng hữu, nhưng chuyện như vậy dù sao cũng làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, trong tiềm thức hắn lại hi vọng tiếng súng cổ quái kia có thể làm cho những tên gia hỏa cao ngạo của sư đoàn kỵ binh thứ 19 cũng phải nếm trái đắng.

Trung tướng Mã Lý Phu không biết lão bằng hữu của mình trong lòng lại có suy nghĩ xấu xa, hắn vốn là hán tử thẳng thắn, không hiểu nhiều lắm về nhân tâm hiểm ác, vẫn cứ việc mình mình làm nói: “Vẫn còn một việc nữa tôi phải nói với ông, quan chỉ huy quân đoàn đã tới rồi, hiện giờ ở phía sư đoàn kỵ binh số 18 nhìn chúng ta đấy, nếu chúng ta mà không ra làm sao, thì trở về cũng thẹn chết…”

Thiếu tướng Bách Kết Liệt tức thì trở nên khẩn trương, vội vàng hỏi ngay: “Quan chỉ huy quân đoàn tới từ khi nào vậy?”

Trung tướng Mã Lý Phu đang muốn trả lời, bỗng nhiên hai người đều nghe thấy phía đông của Bảo Ứng phủ truyền tới tiếng súng kịch liệt, loại tiếng động này vô cùng mãnh liệt, giống như sét đánh vậy, chấn động vô cùng, xen giữa vào đó còn có tiếng đạn pháo phát nổ. Nhưng rất quái lạ là tiếng động đó chỉ kéo dài thời gian không tới mười phút rồi biết mất, loáng thoáng nghe thấy những thiếng kêu thảm thiết truyền lại không dứt.

Thiếu tướng Bách Kết Liệt vội vàng đứng dậy, muốn hỏi chuyện gì xảy ra, thì vừa vặn ngoài cửa có quan quân tình báo nhanh chóng chạy vào, lớn tiếng bẩm báo: “Tướng quân, từ phía đông có một nhóm bộ đội nhỏ của quân Lam Vũ, đã phá vỡ phòng tuyến của chúng ta, đã hội hợp cùng với quân địch trong khách sạn trên núi rồi. Liên đội thứ tư không có cách nào ngăn cản bọn chúng, liên đội trưởng bất hạnh hi sinh, phó liên đội trưởng đã thu thập bộ đội, đang chờ ngài xử lý.”

Thiếu tướng Bách Kết Liệt và trung tướng Mã Lý Phu đều giật mình kinh hãi.

Quân Lam Vũ!

Thiếu tướng Bách Kết Liệt hơi thở gấp rút, mang theo giọng nói hồ nghi vội vàng hỏi ngay: “Các ngươi xác định chính là bộ đội của quân Lam Vũ?”

Quan quân tình báo gật đầu khẳng định trầm tĩnh đáp: “Chúng tôi tin chắc bọn chúng chính là quân Lam Vũ, phục trang và trang bị vũ khí của bọn chúng đều giống y hệt như hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ xuất hiện trên đảo Sùng Minh, hẳn là người của hải quân lục chiến đội…”

Trung tướng Mã Lý Phu thình lình vỗ bàn, hung dữ nói: “Giỏi lắm! Hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không ngờ lại chạy tới đây rồi! Lá gan đúng là không nhỏ! Ở trên đảo Sùng Minh, lục quân nước Mã Toa chúng ta không có cơ hội phát huy đầy đủ sức chiến đấu của chúng ta, hiện giờ chúng ta phải cho bọn chúng hiểu, ở trên biển, hải tặc Ca Âu là cường đại nhất, còn ở trên lục địa lục quân nước Mã Toa chúng ta mới là cường đại nhất! Lục quân nước Mã Toa, vĩnh viễn đều là vua lục chiến!”

Thiếu tướng Bách Kiết Liệt khẩn trương qua đi, cẩn thận hỏi: “Đám hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ này rốt cuộc có bao nhiêu người?”

Quan quân tình báo đáp: “Ước chừng có bốn năm chục người, liên đội thứ tư nhìn không được rõ ràng lắm, nhưng khẳng định là không thể hơn được một trăm người.”

Thiếu tướng Bách Kiết Liệt do dự nhìn trung tướng Mã Lý Phu, trầm ngâm nói: “Chúng ta có nên báo cáo cho quan tư lệnh quân đoàn hay không?”

Trung tướng Mã Lý Phu cầm mũ trụ của mình lên, vừa đi vừa nói: “Tôi sẽ áp giải đám tù binh quân Lam Vũ này tới trước mặt quan tư lệnh, rồi tiện thể báo cáo với cô ấy. Nói với bộ đội của ông, hãy nhìn sự lợi hại của kỵ binh giáp trụ chúng tôi, nếu muốn gia nhập bộ đội kỵ binh, đều có thể tìm tôi báo danh, hoanh nghênh hết thảy.”

Sắc mặt thiếu tướng Bách Kết Liệt tức thì sầm xuống, tựa hồ bị khinh miệt vậy, hung dữ nói: “Mẹ nó, bộ đội của ta tên nào dám làm loạn chạy tới chỗ ngươi, thì ta không giết hắn không được.”

Trung tướng Mã Lý Phu cười ha hả, nghênh ngang rời đi, chốc lát sau, đội ngũ kỵ binh giáp trụ khổng lồ bắt đầu chầm chậm hành động, chầm chậm tụ lại trên đống đổ nát của Bảo Ứng phủ. Khôi giáp màu đen và trường thương màu trắng của kỵ binh giáp trụ bắt mắt người ta vô cùng, đây cũng là vũ khí trang bị mang tính tiêu chí mà bọn chúng lấy làm kiêu ngạo. Khôi giáp màu đen có thể mang tới cảm giác như địa ngục cho kẻ địch, còn trường thương màu trắng sau khi nhuộm máu tươi, cũng trở nên tươi sáng vô cùng.

Mang theo khí thế cuốn trôi tất cả, trong lòng mỗi một tên kỵ binh giáp trụ đều tràn đầy lòng tin thắng lợi. Bọn chúng đã từ nước Mã Toa xa xôi thâm nhập vào trung tâm của đế quốc Đường Xuyên, đánh đâu thắng đó, đem quân đội đế quốc Đường Xuyên xua chạy đông tháo tây, giống như mãnh hổ xuống núi truy đuổi theo một bầy cừu. Bọn chúng đã rất lâu rồi không nếm thử tư vị thất bại, bọn chúng tin rằng, sau này cũng không có cơ hội thưởng thức tư vị thất bại nữa.

Trong con mắt của bọn chúng, cái Bảo Ứng phủ nho nhỏ kia, không, nói một cách là cái ngọn đồi nho nhỏ ở phía bắc Bảo Ứng phủ kia, rất nhanh sẽ bị đạp bằng dưới gót sắt của bọn chúng. Vó sắt của kỵ binh giáp trụ đã đạp khắp thiên sơn vạn thủy phía nam đế quốc Đường Xuyên, ngay cả tòa thành vững chắc như cứ điểm Minh Na Tư Đặc Lai cũng không thể ngăn cản được bước tiến của bọn chúng, huống chi là một cái ngọn đồi bé bằng lòng bàn tay.

Rất nhiều tên kỵ binh giáp trụ thậm chí cảm thấy, nếu như tốc độ của mình mà chậm mất một chút, thì sợ là ngay cả tìm một chỗ đặt mông trên ngọn đồi nhỏ kia cũng không có nữa, bởi vì nhiệm vụ chẳng hề có tính khiêu chiến, nên khi trung tướng Mã Lý Phu phụ trách sắp xếp nhiệm vụ tác chiến, đám quan quân dưới quyền chỉ huy của hắn đều tỏ ra uể ỏai, một chút tinh thần cũng không có, có người thậm chí đề nghị để tân binh tới nơi đó hoạt động gân cốt.

Nhưng đám kiêu ngạo bọn chúng không hề biết rằng, tử thần đã lặng lẽ giáng lâm nơi này, sắp hạ xuống trên đầu bọn chúng.

Người sắp đem tử thần tới, chính là đội trưởng Lâm Từ Luật của đội đột kích Bạo Hùng, còn cả những đội viên đội đột kích Bạo Hùng dưới quyền chỉ huy của hắn.”

“Mẹ nó, cuối cùng cũng chạy tới rồi. Tri Thu, giúp chút, giúp chút, ta sắp chết mất rồi.” Du Tiên Phong thở hổn hển không ra hơi, thiếu chút nữa thì ngã gục trên mặt đất. Ba lô trên người hắn quá sức nặng nề, cơ hồ đè sụp cả thân thể cường tráng của hắn, những đội viên đội đột kích Bạo Hùng khác thì càng chẳng cần nói nữa, rất nhiều người vừa đi vừa cởi ba lô, ném luôn ba lô lên trên mặt đất, toàn thân giống như hư thoát vậy, trừ thở phì phò ra thì thậm chí ngay cả sức uống nước cũng chẳng có.

“Nếu các ngươi mà không chạy tới đúng giờ thì chúng ta toi đời rồi.” Tri Thu vừa cười vừa nói, vừa giúp đỡ Du Tiên Phong cởi ba lô xuống, hắn tiện thể mở ra nhìn qua một chút, thứ vốn có trong ba lô đã được tinh giản toàn bộ, tất cả không gian đều nhét đầy đạn dược, đạn súng máy, đạn súng trường, lựu đạn, đạn của pháo Bách Kích, thuốc nổ dẻo ..v.v.v… thậm chí còn có cả địa lôi, nhét kít mít cả một bao, nặng tới hơn bốn mươi kilogram. Hắn quay đầu nhìn qua những người khác, phát hiện ra hai người Vương Mãnh và Mã Khắc ba lô thậm chí còn hơn sáu mươi kilogram.

Du Tiên Phong thở gấp nói: “Vì tên tiểu tử nhà ngươi, chúng ta vác bốn mươi kilogram chạy từ Sơn Hải Quan tới nơi này... Ồ, xin chào công chúa.”

Thập tứ công chúa đi tới trước mặt Du Tiên Phong, điềm tĩnh nhìn hắn.

Du Tiên Phong vội vàng đứng nghiêm, có chút hoang mang luống cuống nhìn cô công chúa thanh xuân lỹ lệ, thiếu chút nữa run cả lên: “Ối chà chà, đây chính là công chúa trong truyền thuyết rồi! Là mỹ nữ trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng đó! Mọi người mau lại xem đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.