Rất nhiều người nói, hoa Cúc năm nay nở rực rỡ nhất, ngay cả những loại hoa trước kia không nở giờ cùng nở bùng, cả Mông Thái Kỳ bị bao phủ trong ánh hoàng kim, làm người ta cảm giác như sống trong mộng.
Thực tế dù không có hoa cúc, cư dân nơi này cũng cảm giác như đang sống trong mộng, chiến hỏa khắp nơi, sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than, vật giá tăng vọt, lương thực thiếu thốn. ngày đêm thấp thỏm.
Thi thoảng có tiếng la hét phá vỡ giấc mộng của bọn họ, đó là quân của Vũ Văn Truyền Thuyết đang thanh tra “gian tế”, rỗi toàn bộ sung công, kè nào có tài sản càng cao, ti lệ thành “gian tế” càng cao.
Tiếng phụ nữ bị lăng nhục không ngớt vang lên, để đề cao sĩ khí của bộ đội Vũ Văn Truyền Thuyết cho phép binh sĩ có thể thoải mái gian dâm phụ nữ, dù là người đó có thân phận cao quý thế nào.
Trong không khí đó, dù hoa cúc nở rộ, nhưng Vũ Văn Truyền Thuyết không có tâm tư thưởng thức, mà ngày hôm qua quân đội của Vũ Văn Phân Phương đã vây kín lấy Mông Thái Kỳ, hơn nữa đang tiến hành chuẩn bị công thành.
Ô Bố Nhĩ cưỡi một con tuấn mã màu đỏ, đi qua đi lại dưới thành, cung tiễn thủ không ngừng phát tên. nhung không làm thương hại được tới đối phương, ngược lại bị Ô Bố Nhĩ bắn chết từng tên binh sĩ ngoan cố của Vũ Văn Truyền Thuyết.
- Vũ Văn Truyền Thuyết, ngươi chiếm cứ kinh thành, không cho hoàng đế tiến vào, ngươi có âm mưu gì? Ngươi thân là thượng thư bộ chính vụ, tân hoàng kế vị, ngươi chẳng những không rời thành ba mươi dặm nghênh đón, còn đóng cửa thành bố trí binh mã, ngươi muốn tạo phản sao?
Giọng nói cả thiếu tướng Ô Bố Nhĩ liên tục truyền tới, binh sĩ quanh đó đều nghe rõ ràng, có điều phản ứng khác nhau mà thôi.
Chẳng cần hắn tới nhắc, ai chả biết Vũ Văn Truyền Thuyết cố ý tạo phản, hắn làm thế chẳng qua là cố ý đả kích sĩ khí quân đội của Vũ Văn Truyền Thuyết mà thôi.
Thực tế hắn làm như vậy có hiệu quả rất rò ràng, đại bộ phận binh sĩ của Vũ Văn Truyền Thuyết không có tâm tư cự tuyệt Vũ Văn Phân Phương trở về kinh thành.
- Đại nhân...
Vũ Văn Truyền Thuyết không lên tiếng, nhưng tâm phúc của ông ta lộ ra vẻ bất an, hiện giờ tình cảnh của chúng rất bị động, quan quân cơ sở giao động, thậm chí trước đó tâm phúc của ông ta đã đề nghị Vũ Văn Truyền Thuyết bí mật đàm phán với Vũ Văn Phân Phương, giải quyết hòa bình.
Không một ai cuồng vọng cho rằng có thể đánh bại Vũ Văn Phân Phương bằng quân sự. Nhưng Vũ Vãn Truyền Thuyết kiên quyết cự tuyệt đám phán.
Vũ Văn Truyền Thuyết kỳ thực biết vậy là không ổn, nhưng ông ta không có lựa chọn nào tốt hơn, ông ta rất ghét với loại đề nghị đàm phán.
Vũ Văn Phân Phương hùng hổ tiến tới, khi giết người không chút dung tình, nếu đã giết Vũ Văn Lôi Đình thì khẳng định sẽ giết ông ta, đó là chuyện không cần phải đoán.
Nếu Vũ Vãn Phân Phương là con ông ta thật, còn có khả nàng tha cho một đường sống, nhưng nàng chỉ là đứa bé được nhặt về, điều này tin rằng bản thân Vũ Văn Phân Phương cũng rất rõ, đối với gia tộc Vũ Văn nàng không còn cảm tình gì, nếu miễn cưỡng nói có thì đó chỉ là sự căm hận.
- Các chiến sĩ trong thành, hoàng đế đã tới trước mặt, vì sao các ngươi còn giơ vũ khí lên? Vì sao các ngươi còn đóng chặt cửa thành? Chẳng lẽ các ngươi không mong chiến hỏa sớm kết thúc, không mong thân nhân và bằng hữu sớm được an định sao? Chẳng lẽ ...
Giọng của Ô Bố Nhĩ từ xa xa truyền lại, liên tục nói những lời kích động.
Binh sĩ trên thành rõ ràng bị những lời lẽ này ảnh hưởng, vũ khí của bọn chúng bất giác hạ xuống, may mà Vũ Văn Truyền Thuyết thu nạp lòng người mạnh hơn Vũ Văn Lôi Đình một chút, tâm phúc của hắn không ngại gian khổ chạy qua chạy lại, quát tháo binh sĩ nâng cao tinh thần.
Dù sao tâm phúc của ông ta cũng không nhiều lắm, dẫu chúng có ba đầu sáu tay thì cũng làm được gì?
ổỗỗ...
Tiếng quân hiệu đột nhiên vang lên, như có dòng điện truyền qua mỗi người, kỵ binh của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương bắt đầu xuất hiện, khi ky binh bày xong đội ngũ, một nữa người toàn thân váy trắng xuất hiện ở chính giữa.
Vũ Văn Phân Phương
Vũ Văn Truyền Thuyết cảm giác mình thực sự sắp xong đời rồi. Tùng ! Tùng! Tùngl...
Trống trận vang lên, quân đoàn Vũ Văn Phân Phương phát động tân công. Không ngừng có người ở sau quát lên thật lớn.
Binh sĩ liền tránh đường, có hơn mười chiếc máy bắn đá cao gần mười mét được đẩy lên, cánh tay đòn lớn làm người ta chấn động.
Vì chiến loạn triền miên, đạn súng trường Chấn Thiên thiếu hụt nghiêm trọng, đạn không cách nào tiếp tục sản xuất, càng chẳng cần nói tới đại pháo, cuộc chiến ở nước Mã Toa quay lại mức độ của chục năm trước.
Nói ra thì cách đánh đó lại là sở trường nhất của bọn chúng, cũng là kịch liệt nhất. Sau máy ném đá là vô sổ xe thang, mỗi cái cao sáu bảy mét, vừa vặn bằng tường thành, trên mỗi xe thang đều có hơn mười cung tiễn thủ tinh nhuệ nhất.
Năm xưa xây dựng Mông Thái Kỳ, Vũ Văn Chấn Thiên không thiết kế nó theo tiêu chuẩn cứ điểm quân sự, khi hai quân tranh đoạt, tường thành có tác dụng rất nhò.
Đồng thời rất nhiều binh sĩ vác thang cao tham dự chiến tranh, đây là kiểu công thành tàn khốc thời binh khí lạnh, không có đại pháo, phe tiến công sẽ phải trả giá bằng thương vong cực lớn.
Song kết quả cuộc chiến lại không khó khăn như bọn họ tưởng, quân đội của Vũ Văn Truyền Thuyết cứ đụng là tan, chủ yếu vì bọn chúng sĩ khí kém, tuyệt đại đa số không muốn đối địch với Vũ Văn Phân Phương.
Khi Tương Mã Thục Thụ leo lên thành, thì binh sĩ tiên phong đã khống chế hơn mười mét tường thành, người khác chống cự không nhiều, chỉ có rất ít là tâm phúc của Vũ Văn Truvền Thuyết.
Những đám tâm phúc đó không nhiều, không thể ngăn cản quân đoàn Vũ Văn Phân Phương tấn công từ nhiều phía, mau chóng bị tiêu diệt.
Nửa tiếng sau, cửa thành Mông Thái Kỳ bị mở ra, quân đoàn Vũ Văn Phân Phương ùn ùn đổ vào thành, bọn họ giơ cao mã đao, vượt qua đường lớn ngõ nhỏ khống chế thế cục tòa thành thị này.
Bộ đội thủ bị cung La Phù lập tức tuyên bố trung thành với Vũ Văn Phân Phương, đồng thời chủ động bắt Vũ Văn Truyền Thuyết, đưa tới trước mặt Vũ Văn Phân Phương.
Vũ Văn Phân Phương ngồi trên lưng ngựa nhìn “phụ thân” của mình, xem ra ông ta đã già hơn rất nhiều, dáng vẻ gần đất xa trời rồi, nhưng mắt vẫn khao khát quyền lực, không cam tâm với thất bại của mình.
Vũ Văn Truyền Thuyết đúng là không phục, bản thân khổ cực bao năm, gánh vác trọng trách, bò bao tâm huyết, cho rằng sau khi Vũ Văn Chấn Thiên chết rồi, dựa vào thực lực của mình có thể chiếm được bảo tọa hoàng đế.
Nhưung không ngờ Vũ Văn Phân Phương vừa mới tới, bản thân đã thành tù phạm.
- Muốn chém muốn giết tùy ngươi!
Vũ Văn Truyền Thuyết không thèm để ý tới Vũ Văn Phân Phương.
- Ta muốn biết, tiên hoàng chết như thế nào.
Vũ Văn Phân Phương nói bình đạm, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
- Ta không biết.
Vũ Văn Truyền Thuyết đáp không do dự, thái độ rất khó chịu.
Vũ Văn Phân Phương hòi:
- Là ngươi giết sao?
Vũ Văn Truyền Thuyết cười ha hả:
- Giờ ngươi có nói cái gì ta cũng không có năng lực phản bác! Nếu ngươi nói ta giết thì là ta giết. Đúng đấy, ta giết Vũ Văn Chấn Thiên đấy, thì sao nào?
Đám quan quân thấy ông ta ngông cuồng như thế đều sờ tay lên đao, chỉ cần Vũ Văn Phân Phương đưa mắt một cái là sẽ băm Vũ Văn Truyền Thuyết ra nuôi chó.
Vũ Văn Phân Phương khẽ lắc đầu, bình thản nói:
- Ngươi nhầm rồi, ta không vu oan ngươi, cả Vũ Văn Tinh Không và Vũ Văn Lôi Đình đều không có năng lực giết tiên hoàng, tiên hoàng rất đề phong bọn chúng, chúng có thể làm tiên hoàng bị thương, nhưng tuvệt không thể giết được người, có thể cho tiên hoàng một đòn trí mạng, chỉ có kẻ nhìn như thực thà thôi...
Vũ Văn Truyền Thuyết không chút sợ hãi, lạnh lùng nói:
- Muống ghép tội thì thiếu gì cớ.
Vũ Văn Phân Phương xoa cổ chiến mà cười lạnh nói:
- Di chiếu đem hoàng vị truyền cho ta là ngươi viết ra phải không? Đại khái ngươi cũng không ngờ lại lấy đá đập chân mình, di chiếu ngươi vội vàng viết ra này không ngờ lại thành sự thực .... Nếu như không phải vì ngươi, ta cần gì phải trở về?
Vũ Văn Truyền Thuyết mắt thâm trầm: T
- Ta từ chối trả lời.
Vũ Văn Phân Phương vẫn nói tiếp:
- Ngươi đương nhiên có thể từ chối trả lời, nhưng ta biết trong lòng ngươi rất hối hận. Giết chết tiên hoàng rồi, ngươi nhất định suy tính nên viết di chiếu thế nào, đem hoàng vị truyền cho hai kẻ kia thì nhất định không thể, nhưng tiên hoàng cũng đã nói không truyền ngôi cho ngươi, cho nên ngươi không thể viết tên mình, để tránh người ta hoài nghi ngươi có động cơ giết tiên hoàng.
- Cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại. ngươi quyết định viết tên ta, trước kia tiên hoàng rất yêu thương ta, truyền hoàng vị cho ta cũng là có thể. Dù sao ta bị đế quốc Lam Vũ bắt đi, lại là nữ nhân, cơ hội trở về rất nhỏ nên di chiếu đó đại khái có cũng như không, ngươi tiếp tục khống chế quốc gia ... nhưng ngươi căn bản không ngờ Dương Túc Phong có thể thả ta về...
Vũ Văn Truyền Thuyết biến sắc:
- Ngươi nói bậy..
Vũ Vãn Phân Phương mắt sắc bén nhìn ông ta, như muốn xuyên thấu vẻ ngoài cứng rắn giả tạo kia, lạnh lùng nói:
- Ngươi cứ nói ta nói bậy đi, nhưng sau này ta sẽ đem nó viết hết vào sử sách, người giết chết tiên hoàng là ngươi. Được rồi, ta không nói chuyện này nữa. ta hỏi ngươi, người trong điện Lôi Thần giờ thế nào rồi?
Vũ Vãn Truyền Thuvết nói:
- Ta không biết.
Vũ Văn Phân Phương nói từng chữ một:
- Ta nghĩ ngươi cùng không dám ra tay với người trong đó! Nhưng ta dám! Ta sẽ đem tất cả người trong đó tiễn xuống địa ngục.
Vũ Văn Truyền Thuyết cuối cùng biến sắc:
- Ngươi! Ngươi muốn diệt tuyệt gia tộc Vũ Văn?
Vũ Văn Phân Phương thản nhiên nói:
- Không được sao?
Vũ Văn Truyền Thuyết rõ ràng sững sờ, lúc lâu sau mới âm trầm nói:
- Ngươi, giỏi lắm! Vũ Văn Phân Phương, ngươi rất độc ác!
Vũ Văn Phân Phương mỉm cười:
- Ta không phải là người của gia tộc Vũ Văn, điều này ngươi rõ hơn ta! Làm nữ nhân, là phải độc ác với bản thân một chút! Huống chi ta đâu giết người thân của mình, cần gì phải chùn tay? Tới sáng mai, toàn bộ người của gia tộc Vũ Văn, sẽ phải tới địa ngục tụ họp..
Vũ Văn Truyền Thuyết đột nhiên cười vang:
- Ta biết mà, ta biết không nên viết tên ngươi trong di chiếu, viết xong ta đã hối hận rồi! Ngươi là nữ nhân rắn rết, ngươi là nữ nhân rắn rết do Dương Túc Phong nuôi dưỡng, ngươi mang lòng tiêu diệt gia tộc Vũ Văn bọn ta...
Vũ Văn Phân Phương vẻ mặt chút thê lương, nói chua xót:
- Nữ nhân rắn rết này chẳng phải do đích thân các ngươi tặng cho Dương Túc Phong sao? Khi đó các ngươi có chút do dự gì không? Ta không phải là người của gia tộc Vũ Văn, chẳng phải là nhờ các ngươi nói cho sao.
Vũ Văn Tuyền Thuyết chỉ cười ha hả không đáp.
Ngang Liệt càu mày nói:
- Ông ta điên rồi...
Vũ Văn Phân Phương gật đầu:
- Phải.
Vũ Văn Truyền Thuyết đang cười đột nhiên rống lên:
- Di chiếu của Vũ Văn Truyền Thuyết là do ta viết đấy! Vũ Văn Chấn Thiên là do ta giết đấy! Vũ Văn Phân Phương ngươi giết ta đi! Ha ha ha! Từ khi Vũ Văn Chấn Thiên tuyên bố ta không có tư cách làm hoàng đế, ta đã muốn giết ngươi rồi...
Vũ Văn Phân Phương quay đầu ngựa, để lại một tiếng thờ dài.
Ngang Liệt thúc ngựa tới, chém một đao lên cổ Vũ Văn Truyền Thuyết, đầu lâu ông ta lập tức rơi xuống, máu rải lên hoa cúc, lưu lại từng chấm đỏ...
Vũ Văn Phân Phương như không nghe thấy, nhìn thấy gì, chỉ liên tục phát ra từng đạo mệnh lệnh:
- Tương Mã Thực Thụ!
- Có!
- Dẫn toàn bộ nhân mã của ngươi, lùng sục toàn thành, giết toàn bộ người của gia tộc Vũ Văn!
- Hả? Giết sạch?
- Ngươi nghe rõ mệnh lệnh của ta không?
- Nghe rõ!
- Nhắc lại cho ta!
- Giết sạch toàn bộ người của gia tộc Vũ Văn!
- Làm đi!
Tương Mã Thực Thụ rời đi, một vạn sáu nghìn binh sĩ sát khí đằng đằng đi theo.
Vũ Văn Phân Phương tiếp tục quát:
-Ô Bố Nhĩ!
- Có!
- Điều động toàn bộ kỵ binh của ngươi! Giết sạch toàn bộ người trong điện Lôi Thần!
- Vâng! Giết sạch người trong điện Lôi Thần!
- Người trong đó võ công rất cao, phải cẩn thận ứng phó.
- Vâng! Dù đánh tới người cuối cùng, thần cũng quvết không rút lui!
- Để sót kẻ nào, ngươi cứ mang đầu tới gặp ta!
- Vâng!
Ô Bố Nhĩ rời đi, một vạn bốn nghìn kỵ binh võ trang đầy đủ đi theo.
Xưa nay hắn không biết trong điện Lôi Thần có những ai, cũng không muốn biết, hắn chỉ biết một điều, phải giết sạch người trong đó.
Ngày mai khi mặt trời mọc lên, tất cả bí mật trong điện Lôi Thần có lè sẽ bị dìm trong vũng máu.
Giết! Giết! Giết!
Binh sĩ của Tương Mã Thục Thụ lùng sục từng nhà, nhất là những nhà lớn, chỉ cần mang họ Vũ Văn, bất kể là già trẻ nam nữ, đều giết sạch vứt xác ra đường, tức thì đường phố toàn là người của gia tộc Vũ Văn bỏ chạy, bọn chúng dùng hết khả năng để chạy khỏi bàn tay của tử thần.
Song những mũi tên từ trên cao bắn xuống cắt đứt hi vọng của bọn chúng, rất nhanh, thi thể chất chồng trên đường phố.
Kỵ binh của ô Bố Nhĩ như một trận gió xông vào điện Lôi Thần, cửa điện Lôi Thần đột nhiên mở ra, trong đó có mấy chục lão nhân gầy đét, gió thổi qua, toàn bộ ánh đao chìm trong bóng tối mênh mòng.
Không ai biết bên trong xảy ra chuvện gì, chỉ có dòng máu từ cửa chảy ra, như một thanh trường kiếm chia điện Lôi Thần ra làm hai.
Vũ Vãn Phân Phương đồ sát ở Mông Thái KỲ tất nhiên mau chóng truyền tới tai Dương Túc Phong. Y chỉ nói năm chữ:
- Rất đẹp, rất bạo lực.
Sau đó không nói gì thêm.
Mông Thái Kỳ chìm vào biển lửa, khắp nơi là tiếng hò la chém giết, như địa ngục A Tu La. Chỉ có những bông cúc, sau khi nhuốm vô số máu tươi, nở càng thêm rực rỡ...
Vũ Văn Tinh Không cảm thấy rất buồn bực.
Hiện trạng của nước Mã Toa làm hắn có cảm giác không biết làm sao. Vũ Văn Lôi Đình bị diệt là chuyện trong dự đoán, chẳng có gì đáng nói, nếu như cố ép phải nói gì, thì Vũ Văn Lôi Đình chết là tốt nhất.
Vũ Văn Tinh Không luôn cho rằng thúc thúc của mình, chí lớn tài mọn, cao ngạo khinh người, luôn coi thường đám tiểu bối của mình, lúc nào cũng lấy thân phận trưởng bối giáo huấn người khác, hiện giờ chết trong tay cháu gái, đúng là chuyện làm người ta sung sướng.
Nhưng Vũ Văn Truyền Thuyết mất Mông Thái Kỳ nhanh như vậy đúng nằm ngoài dự liệu của Vũ Văn Tinh Không, làm hắn luống cuống.
Mông Thái Kỳ dù không phải là Minh Na Tư Đặc Lai, nhưng nó cũng không phải đối diện với quân Lam Vũ, hai bên vũ khí giống nhau, không có đại pháo, chỉ có thang mây, máy ném đá, nhưng tại sao Vũ Văn Truyền Thuyết lại diệt vong nhanh như thế? Thật không sao hiểu nổi.
Mất đi hai lá chắn phía bắc, Vũ Văn Tinh Không sao phải đối thủ của Vũ Văn Phân Phương? Chuyện bị tiêu diệt chỉ trong sớm chiều, dù trước kia Vũ Văn Tinh Không rất coi thường nàng, cho rằng đó đều vì Vũ Văn Chấn Thiên yêu quý mà ra.
Nhưng hiện giờ đối diện với Vũ Văn Phân Phương trên chiến trường, Vũ Văn Tinh Không đúng là không có cái gan đó.
- Tình hình thế nào rồi? Đám tình báo các ngươi đúng là rác rưởi! Ta rất thất vọng vì các ngươi! Lương tháng này của các ngươi, bớt đi một phân nửa!
Vũ Văn Tinh Không tức tối đi lại trong bộ chỉ huy, chất vấn ban tình báo của mình, làm đám tham mưu đưa mắt nhìn nhau, sau đó rón rén rút lui.
- Tình hình không hay!
Nại Nại Đặc ủy khuất nói, nhỏ tới mức chỉ bản thân mới nghe thấy.
Từ khi Vũ Văn Phân Phương tiến vào Mông Thái Kỳ, tinh thần của Vũ Văn Tinh Không không thể dùng hai từ bình thường để hình dung nữa, dù là tâm phúc của hắn xuất hiện trước mắt cũng bị chửi mắng té tát.
- Con tiện nhân đó đang làm gì?
Vũ Văn Tinh Không lại tức tối hỏi, hắn muốn biết tài sản của mình ở Mông Thái Kỳ có bị tổn thất không, trước đó Vũ Văn Truyền Thuyết không động tới tài sản cá nhân của hắn, nhưng Vũ Văn Phân Phương lại khác, nàng như muốn lột sạch tới cái khố cuối cùng của gia tộc Vũ Văn.
- Cô ta vẫn đang diệt trừ người của gia tộc Vũ Văn.
Nại Nại Đặc lí nhí nói, nhìn chằm chằm xuống đất, hắn không dám nhìn sắc mặt của Vũ Văn Tinh Không lúc này.
Quả nhiên Vũ Văn Tinh Không biến sắc, tát cho Nại Nại Đặc một cái, rống lẻn:
- Xéo.
Nại Nại Đặc tức thi có thêm năm dấu tay đỏ trên mặt, vội vàng xoav người rời đi, trong mắt thoáng hiện sát khí.
Vũ Văn Tinh Không như còn chưa xả hận, hắn lại tát cho mỗi tên tham mưu bên cạnh một cái rồi đuổi đi, nhưng dù hắn nổi điên thể nào, cùng không thay đổi được sự thực. Vũ Văn Phân Phương đang thanh trừ người của gia tộc Vũ Văn. Một chút hi vọng xa vời trước đó đã bị tắt ngúm.
Chỉ cần là người có quan hệ tới gia tộc Vũ Vãn, hoặc từng có ý quy thuận gia tộc Vũ Văn, đều bị Vũ Văn Phân Phương liệt vào danh sách đen, giết không tha.
Ngược lại những tội phạm chính trị bị gia tộc Vũ Văn bắt giữ chuẩn bị xử tử lại được thả ra hết, nàng cho bọn chúng quyền giết chết bất kỳ thành viên gia tộc Vũ Văn nào, mà không bị pháp luật xử phạt.
Vì thế ngoài quân đội ra lại có thêm một đám sát thủ “báo thù rửa hận” chuyên môn tìm người của gia tộc Vũ Văn gây chuyện.
Sau khi Vũ Văn Phân Phương tiến vào Mông Thái Kỳ, nơi nàv có thể hình dung là gió tanh mưa máu, tiếng chém giết chưa bao giờ lắng xuống.
Có những kẻ tù phạm hận gia tộc Vũ Văn tới tận xương tủy kia, Vũ Văn Phân Phương dễ dàng giết chết tất cả những người mang họ Vũ Văn trong phạm vi nàng khống chế.
Lúc nàv hoa cúc ở Mông Thái Kỳ nở rất đẹp, có rất nhiều ký giả của đế quốc Lam Vũ chụp những cảnh này đăng trên báo, làm không ít người dân muốn tới đây thăm quan, nhưng đế quốc Lam Vũ đã đóng kín con đường này.
Người ờ Mông Thái Kỳ thì ai cũng biết che dấu dưới những bông hoa vàng mỹ lệ đó là dòng máu đỏ thẫm, chính máu tươi làm hoa cúc càng thêm nỡ rộc càng thêm rực rỡ.
Trước kia, người Mã Toa từng tưởng tượng Dương Túc Phong tiến vào Mông Thái Kỳ thì sẽ ra sao, đó khẳng định là một cuộc đồ sát thảm liệt, tất cả người gia tộc Vũ Văn sẽ bị quét sạch.
Nhưng Dương Túc Phong không tới, Mông Thái Kỳ may mắn thoát khỏi kiếp nạn này, nhưng họ mừng quá sớm, y không tới nhưng phái một sát tinh lợi hại hơn tới.
Vũ Văn Phân Phương đã tới.
Một tuần sau, người Mã Toa mới ý thực được, Vũ Văn Phân Phương đồ sát còn chuyên nghiệp hơn cả Dương Túc Phong, hiệu suất càng cao hơn, nàng biết phải giết người thế nào mới đạt được hiệu quả cao nhất, nàng càng tàn khốc hơn Dương Túc Phong, tuyệt đối không bị tình cảm chi phối.
Rất nhiều người dân Mã Toa không tin vào cảnh trước mắt, bọn họ hoài nghi Vũ Văn Phân Phương có phải bị điên, nên mới đại khai sát giới gia tộc của mình, thậm chí có người đoán Vũ Văn Phân Phương chính lấy điều kiện này, mới được Dương Túc Phong thả ra.
Đủ các loại lời đồn, thêm vào Vũ Văn Tinh Không đổ dầu vào lửa, làm tuvệt đại đa số người dân Mã Toa tin Vũ Văn Phân Phương điên thật rồi
Nhưng Vũ Văn Phân Phương điên thật sao?
Chỉ Vũ Văn Tinh Không biết rõ, nàng không điên, chẳng qua nàng cam tâm tình nguyện làm công cụ sát nhân cho Dương Túc Phong mà thôi, hơn nữa tựa hồ Vũ Văn Phân Phương còn là người chủ động.
Từ sau khi bị gia tộc Vũ Văn bán đứng, nàng đã căm hận gia tộc này rồi, giờ có cơ hội quay lại. đương nhiên không nương tay với gia tộc Vũ Văn.
Hơn nữa Vũ Văn Phân Phương muốn ngồi vững trên ngai vàng, không trừ có tận gốc mà được sao?
Song có thể trách Vũ Văn Phân Phương trở mặt vô tình sao?
Trước kia, nếu không phải gia tộc Vũ Văn hi sinh nàng đổi lấy Vũ Văn Lôi Đình, chuyện này sẽ không xuất hiện.
Bất quá Vũ Văn Tinh Không đoán, khả năng lớn nhất là Vũ Văn Phân Phương biết mình không phải là người của gia tộc Vũ Văn, cha mẹ nàng cũng chết không rõ ràng, từ tình huống khi đó, Vũ Văn Phân Phương có thể hoài nghi gia tộc Vũ Văn giết cha mẹ mình, cũng chẳng phải là chuyện hoang đường gì.
- Con tiện nhân này...
Vũ Văn Tinh Không đi lại trong bộ chỉ huy nguyền rủa Vũ Văn Phân Phương, hắn biết mình không phải là đối thủ của nàng, chút tự biết mình này hắn vẫn có, nên chỉ đành dùng miệng phát tiết
Hai tiếng sau, Nại Nại Đặc quay lại, năm dấu tay trên mặt vẫn rõ ràng.
Vũ Văn Tinh Không quát:
- Lại có chuvện gì?
Nại Nại Đặc nhỏ giọng nói:
- Kỵ binh Bản Đô có hành động, mục đích không rõ.
Vũ Văn Tinh Không tức thì nhảy dựng lên, đưa tay muốn đánh Nại Nại Đặc, nhưng khoảng cách quá xa không đánh tới, có điều Nại Nại Đặc cảm giác đã bị đánh trúng rồi, dấu tay trên mặt càng hiệu ra hơn, hắn bất giác lùi lại hai bước, tránh xa Vũ Văn Tinh Không thêm một chút.
Nại Nại Đặc bổ xung:
- Tôi đoán chúng muốn đánh Tắc Ban, làm lễ ra mắt cho Vũ Vãn Phân Phương,
Vũ Văn Tinh Không tức tối quát:
- Lũ Bản Đô khốn kiếp.
Nại Nại Đặc nói:
- Kỵ binh Bản Đô xuất động 10 vạn, mà ở Tắc Ban chúng ta chỉ có chưa tới bốn vạn, sợ rằng...
Sắc mặt Vũ Văn Tinh Không tức thì biến đổi, mắt như một con sói hung dữ.
10 vạn ky binh Bản Đô, chắc chắn là muốn lấy mạng Vũ Văn Tinh Không hắn, ở trên bình nguyên, quân đoàn Tinh Không căn bản không phải là đối thủ của kỵ binh Bản Đô.
Thời khắc cuối cùng, người Bản Đô chọn quy thuận Vũ Văn Phân Phương, làm hắn cảm thấy tiền đồ đen tối vô cùng, sức lực toàn thân như bị rút sạch.
Nhưng sao trách người Bản Đô được, đây là lựa chọn tất yếu, bọn họ xưa nav luôn quy thuận hoàng thất Mã Toa, hiện giờ Vũ Văn Phân Phương tiến vào Mông Thái Kỳ, cho dù chưa chính thức đăng cơ, nhưng có di ngôn kia, lại có đế quốc Lam Vũ ủng hộ, ngôi vị hoàng đế này danh chính ngôn thuận rồi
Vũ Văn Tinh Không hung hăng nói:
- Ta phải tới tiền tuyến xem sao.
Nại Nại Đặt nhỏ giọng nói:
- Tuân lệnh.
Vũ Văn Tinh Không rời khỏi bộ chi huy tới tiền tuyển, kết quả mơi đi được ba mươi kilomet đã bị tập kích, tiếng súng dày đặc, chưa tới một phút, đội cận vệ của hắn đã thương vong quá nửa.
Hải quân lục chiến của quân Lam Vũ, Vũ Văn Tinh Không tức thì ý thức được chuyện chẳng lành, muốn nhảy xuống ngựa, nhưng đã muộn rồi
Tối hôm đó, Sở Sĩ giết chết mục tiêu có giá trị nhất trong đời binh nghiệp của mình.
Thi thể Vũ Văn Tinh Không mềm oặt từ trên lưng ngựa rơi xuống, con chiến mã kinh hãi lồng lên bỏ chạy, hơn hai trăm mét sau mới dừng lại, lúc này Vũ Văn Tinh Không đã hoàn toàn tắt thở, người hắn được bao phủ bời hoa cúc rực rỡ, trông quỷ dị khác thường.
Lạ là, đám tâm phúc của hắn, La Sĩ Bỉ Á, Địch Căn Tư thậm chí là Nại Nại Đặc chẳng hề bị tổn hại, bọn chúng chẳng kinh ngạc với cảnh trước mắt.
Quân Lam Vũ giết chết Vũ Vãn Tinh Không xong cũng không truy kích mà lặng lẽ rút lui, quân đội Mã Toa cùng chẳng phản công, như tất cả mọi thứ trước mắt chẳng liên quan gì tới chúng.
Cái cạm bẫy này đám La Sĩ Bi Á biết, bọn chúng ngầm chấp nhận, giờ chúng đã biết theo Vũ Văn Tinh Không là không có tiền đồ, bọn chúng phải tìm con đường khác, bọn chúng không muốn đầu hàng quân Lam Vũ, nhưng chấp nhặn đầu hàng Vũ Văn Phân Phương.
Vì thế cần phải có đầu Vũ Văn Tinh Không dâng lên.
Vũ Văn Tinh Không không hề biết, hai cái tát tai lúc này, đã kết liễu tính mạng của mình.
Tất cả chỉ là cạm bẫy, kỵ binh Bản Đô không tấn công Tắc Ban, Nại Nại Đặc chỉ bịa ra để dụ hắn tới đây, số binh sĩ quân Lam Vũ này cũng do Nại Nại Đặc lén lút dẫn tới.
Vũ Văn Tinh Không chết rồi, quân đoàn Vũ Văn Tinh Không dưới sự suất lĩnh của La Sĩ Bỉ Á và Địch Căn Tư chính thức thừa nhận địa vị thống trị của Vũ Văn Phân Phương.
Đám La Sĩ Bỉ Á đích thân tới Mông Thái Kỳ, dùng lễ nghi thần tử cầu kiến Vũ Văn Phân Phương, kết quả được Vũ Văn Phân Phương cho phép, nàng rất rộng lượng giữ lại đãi ngộ và quyền chỉ huy của chúng.
Ngày 8 tháng 10 năm 1733 thiên nguyên, Vũ Văn Phân Phương chính thức cử hành lễ đăng cơ, thành nữ hoàng của nước Mã Toa, nghi thức võ cùng đơn giản, chỉ có không tới năm trăm người tham gia.
Tương Mã Thục Thụ, La Bố Lạc, An Đa đều được phong vương, đám Nại Nại Đặc. La Sĩ Bỉ Á, Địch Căn Tư cùng có phong thưởng riêng.
Khác với việc phân phong trước đó, Vũ Văn Phân Phương bất chấp rất nhiều sự phản đối, rất rộng rãi đem quân đội chia cho các thủ hạ của mình, để bọn họ trở thành chư hầu một phương.
Tiếp đó Vũ Văn Phân Phương hạ lệnh, tiến hành thanh trừng quy mô lớn trên toàn nước Mã Toa. chủ yếu là thanh toán tội lỗi của gia tộc Vũ Văn, tịch thu tài sản, hai phần ba quan viên bị triệt chức, một phân ba bị xử tử tại chỗ.
Do liên quan khá nhiều, quan viên cơ sở phản đối mạnh mẽ, bạo loạn ở địa phương xảy ra không ngớt, Vũ Văn Phân Phương không chút do dự phái quân trấn áp, thế là nước Mã Toa còn chưa kịp yên bình lại bắt đầu có dấu hiệu lay động.
Tại vị chưa lâu, Vũ Vãn Phân Phương phái ô Bố Nhĩ làm tổng chi huy quân đội đánh nơi bát đạo liên minh chiếm cứ, đương nhiên Đường Hạc cũng không chịu kém, ra sức phản kích. hai bên huyết chiến tử thương thảm trọng, một dạo thi thể lấp kín Tạp Dương Hà.
Ở phía tây nam, cha con Vân Nhạc công khai xin đế quốc Lam Vũ tiến hành điều đình quân sự. duy trì cục thế hiện tại của nước Mã Toa, nhưng đế quốc Lam Vũ không phản ứng.
Dương Túc Phong phát biểu công khai, đề nghị “chuyện của nước Mã Toa nên để người Mã Toa tự giải quyết”
Câu nói này qua giải thích của giới truyền thông mang quá nhiều hàm nghía, còn về Dương Túc Phong nói với ý gi thì không ai biết.
Vì thế chiến hỏa ở nước Mã Toa không có dấu hiệu lắng lại, chỉ có hoa cúc ở Mông Thái Kỳ dần điêu tàn...